Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói của Lâm Khuyết vừa kết thúc thì tất cả ánh đèn điều bị tắt............. Còn có cả tiếng súng vang lên......... Làm cho mọi người một trận hoang mang.

Sau một hồi hoang mang và lo sợ đèn lại sáng lên. Đứng trước mặt mọi người là những tên to con mặc vest đen, đứng giữa là một nam nhân thân hình cao to cũng được tính là hoàn mỹ.

"Ai là Lục Lệ Băng." Hắn lớn tiếng hỏi.

Lệ Băng nhíu mày nhìn người đang lớn tiếng hỏi kia. Suy nghĩ một lúc cô liền nhớ ra hắn chính là Lưu Khánh. Cô bước lên phía trước, Gia Kiệt nhìn thấy Lệ Băng muốn bước ra liền cầm tay Lệ Băng lại.

"Chị không cần, người của chúng ta đã tới."

Lệ Băng rút tay ra khỏi tay của Gia Kiệt. "Tôi chỉ muốn xem hắn muốn gì, nói trợ lý Kim khi nào tôi ra hiệu mới bước vào."

"Được." Gia Kiệt nhìn Lệ Băng từ từ tiến lên phía trước cậu liền gọi cho trợ lý Kim.

Lệ Băng chợt khựng lại nhìn qua bên cạnh một ánh mắt lo lắng đang nhìn cô.

"Không sao đâu." Lệ Băng cười nhìn Tú Anh.

Ánh mắt của Tú Anh lo lắng "Chị sẽ đi với em."

Nghe Tú Anh nói vậy Lệ Băng liền muốn từ chối nhưng cô chưa kịp từ chối Tú Anh đã nói "Dù gì chị cũng là cảnh sát." Một câu ngắn gọn nhưng đầy sự thuyết phục. Lệ Băng cũng đành cùng Tú Anh bước lên phía trước.

"Ngài tìm tôi có việc gì." Lệ Băng giọng lạnh hơn bao giờ hết.

"Tôi chỉ tìm cô để nói chuyện." Lưu Khánh cười gian nhìn Lệ Băng.

"Thì ra là nói chuyện, nhưng tôi thấy Giám đốc Lưu đây là nói chuyện sao." Lệ Băng mỉa mai nhìn hắn.

"Đây là màn chào hỏi tôi dành cho Lục tiểu thư, chẳng lẽ Lục tiểu thư không thích hay sao."

"Thích, nhưng mà tôi không ngờ một Giám đốc Lưu như ngài lại có một mối quan hệ mật thiết với Hắc Đạo như vậy." Lệ Băng ngừng một lúc lại nói "À, tôi quên phải gọi ngài là Lưu thiếu gia chứ."

"Nhờ ơn của cô mà tôi được trở lại làm thiếu gia." Lưu Khánh tức giận nhìn Lệ Băng.

"Tôi không nhớ đã làm gì Lưu thiếu gia cả, phiền ngài nhắc lại." Lệ Băng lại khiêu khích Lưu Khánh.

"Cmn, cô muốn tôi nhắc lại cái gì hả." Lưu Khánh tức giận bước tới tát Lệ Băng.

Lệ Băng nhanh chóng né qua một bên, Tú Anh bắt lấy tay Lưu Khánh giữ chặt bẻ ra sau.

"Cô..." Lưu Khánh mặt đỏ bừng đôi mắt sắc bén nhìn Tú Anh.

"Đứng yên tôi là cảnh sát." Tú Anh càng giữ chặt Lưu Khánh.

"Thì ra là Tần đại tiểu thư, cho hỏi tôi đã phạm tội gì."

"Tôi có thể bắt ngài vì tội phá rối, xin ngài hợp tác." Tú Anh có hơi nới lỏng tay của Lưu Khánh.

"Xin lỗi Tần tiểu thư không thể." Lưu Khánh rút súng ra hướng vào Lệ Băng.

Tiếng súng vang lên, Tú Anh ngã quỵ xuống đất máu bắt đầu chảy, cô ôm lấy cái chân vừa bị chúng đạn của mình.

"Chị là đồ ngốc." Lệ Băng tức giận nhìn Tú Anh, nhưng mà trong lòng cô đang có một cảm giác khó chịu khi thấy Tú Anh bị thương.

Gia Kiệt và Lệ Tuyết từ xa cũng chạy tới, Gia Kiệt hỏi "Chị không bị thương chứ."

"Không, cậu và trợ lý Kim giúp tôi xử lý hắn, lần này không nương tay." Lệ Băng dặn dò Gia Kiệt .

Nhã Kỳ từ đằng sau chạy tới bên Tú Anh "Chị..."

Tú Anh cười nhìn Nhã Kỳ và Lệ Băng "Chị không sao đâu."

"Bị như vậy mà không sao để em đưa vào bệnh viện." Nhã Kỳ nhăn mặt nhìn Tú Anh.

"Chị không đi bệnh viện." Tú Anh liền phản đối.

"Được nếu chị không đi bệnh viện em sẽ chở chị về nhà, vết thương cũng không nặng." Nhã Kỳ đỡ Tú Anh dậy, Lệ Băng cũng phụ một tay.

"Không được." Tú Anh lại phản đối " Chị không thể về nhà, nhất định ông bà và ba mẹ sẽ lo."

"Nếu vậy để em đưa chị về nhà em." Lệ Băng nói khi cô chuyển sang bế Tú Anh lên.

"Chị ở nhà Lệ Băng đi, còn ở nhà để em lo." Nhã Kỳ chợt nhớ ra là ở nhà Tú Anh còn có vệ sĩ nếu để ông bà biết nhất định Tú Anh sẽ phải từ chức.

"Được rồi em nói với ông bà và ba mẹ giùm chị." Tú Anh nhìn lên Lệ Băng "Không sao đâu chị có thể đi được."

Lệ Băng không trả lời Tú Anh mà quay qua Gia Kiệt "Cậu nhớ không nương tay với hắn nhưng không được làm lớn chuyện." Nói với Gia Kiệt xong cô lại nhìn Nhã Kỳ "Cậu giúp mình xử lý mọi việc ở đây được không."

"Được cậu cứ lo tốt chị mình, mọi chuyện ở đây cứ để mình lo."

Lệ Băng bế Tú Anh chạy ra xe, cô nhanh chóng mở cửa xe và nhấn chân ga. Cô nhìn qua bên cạnh thì Tú Anh đã muốn bất tỉnh. Cô chạy thật nhanh trên đường 5 phút sau đã tới nhà Lệ Băng. Cô bế Tú Anh lên lầu để Tú Anh nằm lên giường rồi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của cô.

Bác sĩ liền nhanh chóng tới nhà Lệ Băng.

"Chào bác sỹ bạn tôi đang bên trong." Lệ Băng lễ phép đưa người bác sĩ lên lầu.

"Được rồi, Lục tiểu thư không cần lo tôi sẽ chữa trị cho bạn cô."

"Được, cảm ơn bác sĩ tôi sẽ ra ngoài." Lệ Băng bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Một lúc sau bác sĩ từ trên lầu bước xuống, Lệ Băng bước lại chỗ bác sĩ.

"Vết thương của bạn tôi có nghiêm trọng lắm không." Lệ Băng lo lắng cho Tú Anh.

"Không nghiêm trọng lắm, 1 hoặc 2 tháng vết thương sẽ khỏi, chỉ cần uống và thoa thuốc đúng giờ sẽ không có vấn đề gì, nhưng không được để vết thương nhiễm trùng." Bác sĩ Phương căn dặn Lệ Băng "Lục tiểu thư còn đây là thuốc uống và thoa."

Lệ Băng nhận lấy thuốc "Cảm ơn Bác sĩ Phương."

Bác sĩ Phương bước ra cửa "Không cần cảm ơn tôi, đó là nhiệm vụ phải làm."

Lệ Băng không nói gì tiễn Bác sĩ Phương ra cửa rồi cô cũng bước lên phòng.

Lệ Băng bước vào thì Tú Anh đang ngủ, cô bỏ thuốc lên đầu giường. Cô nhìn thấy bộ váy trên người Tú Anh, tuy là rất đẹp nhưng bây giờ không phải lúc để ngắm nhìn, cô bước lại tủ quần áo của mình tìm một bộ quần áo thích hợp với Tú Anh, do dáng người của Lệ Băng và Tú Anh cũng tương xứng nên không khó để tìm một bộ đồ. Lệ Băng bước lại giường lấy tay cởi một bên váy còn một bên nữa nhưng do mặt cô rất nóng rõ ràng hơn là đang ngại ngùng, cô đành nhắm mắt lại mà thay đồ cho Tú Anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net