Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau......

Tú Anh từ từ mở mắt ra, cô nhìn xung quanh căn phòng, đây không phải phòng của cô, cô nhớ lại buổi tối hôm qua, chân cô bị thương, rồi Lệ Băng đưa cô về nhà, sau đó....sau đó thì cô không nhớ nữa, cô nhìn xuống cái chân bị thương của mình nhưng trên người cô không phải là bộ váy nữa thay vào đó là một bộ đồ ngủ, chẳng lẽ đây là đồ ngủ của Lệ Băng, là Lệ Băng thay đồ cho cô chính là như vậy Lệ Băng đã thay đồ cho cô, cô cảm thấy hai má cô có hơi nóng.

Tú Anh ngồi dậy, không biết từ khi nào bên cạnh giường cô đã có một cây nạng gỗ, cô đứng lên cầm lấy cây nạng từ từ bước ra cửa, vừa mở cửa cô đã ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, cô bước xuống cầu thang lần theo mùi thơm thì đã tới phòng bếp, cô đứng ngoài cửa nhìn Lệ Băng đang qua qua lại lại làm thức ăn, cô ước gì có thể mỗi buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy một người vì cô làm đồ ăn sáng, buổi chiều thì cùng cô làm, ăn xong thì cùng nhau dạo phô,́ cùng nhau xem tivi, nếu có thể như vậy thật tốt, không biết từ đâu trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của cô và Lệ Băng, cô nhanh chóng xua đi ý nghĩ đó.

"Chị dậy sớm vậy." Lệ Băng bước tới trước mặt Tú Anh, từ khi Tú Anh đứng ở cửa thì cô đã biết Tú Anh đang nhìn cô nhưng cô muốn biết Tú Anh sẽ làm gì tiếp theo.

Tú Anh do đang suy nghĩ nên cô không biết Lệ Băng đứng trước mặt cô, cô có hơi lúng túng trả lời "Bây giờ đã 9 giờ sáng rồi." Tú Anh bước lại bưng phụ Lệ Băng mấy cái chén. "Sao không gọi chị dậy làm phụ em."

Lệ Băng nhanh tay lấy lại mấy cái chén "Chân chị đang bị thương cứ để em làm, chị phụ em bới cơm là được."

Tú Anh cũng không nói gì bước lại bàn bới cơm ra chén, cô tự nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi Lệ Băng "Em không đi làm sao."

"Dạ không." Lệ Băng bưng mấy đĩa thức ăn bỏ lên bàn và chuẩn bị ăn.

"Là vì vết thương của chị sao." Tú Anh nghĩ là do chân cô bị thương nên Lệ Băng không đi làm để chăm sóc cô.

Lệ Băng biết là Tú Anh đang tự trách mình nhưng lỗi là do cô, cô không thể để Tú Anh tự trách "Không phải đâu, do em có một số công việc bên ngoài, nên hôm nay em sẽ không vào công ty."

"Chị ăn đi." Lệ Băng gắp thức ăn vào chén của Tú Anh.

"Em cũng ăn đi, chén chị sắp thành núi rồi." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng khi chén của cô sắp thành một cái núi nhỏ. Cô cũng bắt đầu gắp thức ăn cho Lệ Băng chén của Lệ Băng cũng sắp thành núi. Hai người nhìn nhau cười không nói gì nữa bắt đầu tập trung vào ăn.

Ăn cơm xong Lệ Băng là người rửa chén, còn Tú Anh thì ngồi nhìn Lệ Băng, cô nói là để cô làm nhưng Lệ Băng không cho, nói chân cô bị thương không tiện vậy là cô phải để Lệ Băng rửa chén.

"Chị ra sô-pha ngồi đợi em đi, em lên lầu lấy thuốc." Lệ Băng lau tay xong dặn dò Tú Anh rồi lên lầu lấy thuốc.

Lệ Băng mang thuốc xuống để lên bàn, cô bước vào trong lấy một thau nước và một cái khăn. Tú Anh đang ngồi trên sô-pha xem tivi thì thấy Lệ Băng nữa quỳ nữa ngồi trước mặt cô.

Tú Anh lúng túng hỏi "Em định làm gì vậy."

"Thoa thuốc." Lệ Băng nói xong nhanh chóng lấy tay để chân Tú Anh lên đầu gối của cô.

"Để chị tự thoa là được." Tú Anh không biết làm sao với tình huống hiện tại.

"Không sao để em thoa, bác sĩ đã chỉ em cách thoa rồi." Lệ Băng nhìn Tú Anh khó hiểu chỉ là thoa thuốc thôi mà, không cần Tú Anh phải lúng túng như vậy.

"Em có thể chỉ chị cách thoa là được rồi." Tú Anh cự tuyệt Lệ Băng.

"Em làm mẫu cho chị một lần sau này chị tự thoa." Lệ Băng vẫn là muốn giúp Tú Anh thoa thuốc.

Tú Anh không nói gì, tay Lệ Băng bắt đầu hoạt động, cô làm ướt chiếc khăn bằng nước nóng rồi lau lên vết thương của Tú Anh, Tú Anh cảm nhận được một sự ẩm nóng cơ thể cũng giảm bớt căng thẳng và lúng túng, cô cảm thấy một loại cảm giác mềm mại quây quanh vết thương thì ra Lệ Băng đã và đang thoa thuốc cho cô, thuốc không nóng mà lại lành lạnh nhưng cô không hề thấy khó chịu mà cô còn cảm thấy rất dễ chịu, bàn tay Lệ Băng nhẹ nhàng, chầm chậm mà xoa, Tú Anh nhẹ ngã người ra phía sau hưởng thụ sự chăm sóc của Lệ Băng.

"Xin lỗi." Lệ Băng không biết tại sao mà hướng Tú Anh phát ra hai từ xin lỗi này nữa.

Tú Anh nghe Lệ Băng nói tuy là rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe "Xin lỗi vì điều gì."

Lệ Băng ngước nhìn Tú Anh "Nếu em không bước ra để nói chuyện với Lưu Khánh thì chị sẽ không bị thương, nếu em cho trợ lý Kim vào hỗ trợ sớm một chút thì chị sẽ không trúng đạn, nếu em...."

"Trên đời không có chữ nếu, nếu như có thì chị nhất định sẽ không để em đi ra." Lệ Băng chưa nói hết câu thì đã bị Tú Anh cắt ngang.

Lệ Băng không biết nói như thế nào liền hướng Tú Anh nói "Thôi em có việc ra ngoài rồi, chị ngồi đây xem tivi nha, còn nếu cảm thấy mệt thì có thể vào phòng nghỉ ngơi."

"Ừm, đi cẩn thận." Tú Anh ngồi trên sô-pha hướng Lệ Băng dặn dò.

"Dạ, chị nghỉ ngơi đi nếu thấy đói thì mở tủ lạnh ra em có làm sẵn vài món ăn cũng xem là tạm được." Lệ Băng cầm lấy áo khoác bước ra cửa.

Tú Anh nhìn theo bóng lưng của Lệ Băng, bóng lưng của Lệ Băng vô cùng tĩnh mịch cùng cô đơn. Cô cảm thấy bản thân từ sáng tới giờ luôn nghĩ về Lệ Băng chắc là do cô nhàm chán không đi làm liền có thời gian để suy nghĩ. Cô bắt chợt nhớ đến điện thoại của cô, cô đi vào phòng Lệ Băng liền thấy điện thoại cô nằm trên đầu giường, cô mở điện thoại lên rất nhiều cuộc gọi trong đó có của Trương Nghiêm và Ái Lâm còn có cả Cục Trưởng. Cô gọi lại cho Ái Lâm đầu tiên.

"Alo,......" Tiếng Ái Lâm thánh thót vang lên.

"Là tôi đây." Tú Anh giả vờ nghiêm túc trong giọng nói.

"À chị Tú Anh, chị có sao không, cả đội ai cũng lo cho chị cả." Ái Lâm nói ra sự lo lắng của cô và mọi người.

"Tôi không sao đâu, chỉ là bị thương nhẹ thôi, hiện tại mọi người đang làm gì." Tú Anh lo lắng cho cả đội của cô.

"Vụ điều tra về Kiss đã kết thúc rồi, hôm qua chúng tôi hợp tác với đội của Đội trưởng Trương, chúng tôi đã bắt được người, thật đáng tiếc hôm qua lại không có chị. Nếu có chị Đội trưởng Trương chắc chắn sẽ không có cơ hội lên giọng với chúng tôi." Ái Lâm nói ra nỗi ức uất của mình.

"Nếu có chị Đội trưởng Trương càng có khả năng lên giọng với mọi người nhiều hơn thì sao." Tú Anh cảm thấy Kiss không thể dễ bị bắt như vậy nhưng cô không có nói ra suy nghĩ của cô.

"Không thể nào, thôi chị bị thương nên nghỉ ngơi đi, hết giờ chúng tôi sẽ qua thăm chị." Nói xong chưa đợi Tú Anh đồng ý Ái Lâm đã tắt máy.

Tú Anh bó tay với Ái Lâm, cách làm việc của Ái Lâm lúc nào cũng vậy chỉ cần là câu kết do cô ấy nói chính là không đợi người khác trả lời, cô cũng không có trách Ái Lâm. Cô gọi tiếp cho Cục Trưởng.

"Alo......" Tiếng nói nghiêm túc của Cục Trưởng vang lên.

"Là tôi Tú Anh đây Cục Trưởng, ngài gọi tôi có chuyện." Tú Anh hỏi Cục Trưởng .

"Không có gì, chỉ là tôi nghe Đội trưởng Tần bị thương nên tôi gọi hỏi thăm." Cục Trưởng chính là sợ Tần gia nên mới gọi hỏi thăm.

Tú Anh hiểu được Cục Trưởng chính là quan tâm đến điều gì. "Tôi không sao, mong cục trưởng giữ kín chuyện tôi bị thương với ông bà cùng ba mẹ tôi, tôi không muốn họ lo lắng. Nếu ông bà và ba mẹ cùng mọi người có hỏi thì mong Cục Trưởng nói tôi đi công tác 2 tháng sẽ về, với lại lần này không phải là tôi thực hiện nhiệm vụ bị thương ngài không cần phải lo lắng."

"Được rồi tôi sẽ cố gắng giữ kín chuyện nhưng e rằng chuyện lớn như vậy có lẽ đã đến tai người của Tân gia, còn có Đường lão gia. Đội trưởng Tần bị thương, vết thương của cô không nặng chứ." Cục Trưởng chính là được lão gia của Tần gia gửi gắm Tần tiểu thư, nên Cục Trưởng chính là thập phần lo lắng Tần lão gia sẽ trách.

"Vết thương của tôi cũng không nặng chỉ cần nghỉ ngơi tốt một hai tháng sẽ khỏe. Cục Trưởng tôi thấy vụ điều tra về Kiss thật sự có vấn đề tôi không nghỉ là Kiss dễ dàng bị chúng ta bắt như vậy" Tú Anh nói ra suy nghĩ của cô, cô nghỉ nói với cục trưởng sẽ có thể xem xét lại.

"Nhưng mà chuyện này phía trên đã sắp xếp xong tôi cũng không thể làm gì hơn."

"Thì ra là vậy, chắc tôi đã làm phiền Cục Trưởng rồi." Tú Anh ý muốn kết thúc cuộc gọi với Cục Trưởng.

"Không có gì, Đội trưởng Tần nghỉ ngơi đi, mong cô sẽ sớm làm việc lại."

"Cảm ơn Cục Trưởng, Cục Trưởng đội của tôi mong ngài chiếu cố đến khi tôi vào làm được không." Tú Anh lo lắng cho đội của cô, không phải cô sợ họ làm không được chỉ là sợ họ sẽ phải khó chịu với những nhiệm vụ nhàm chán, họ là những người thích tham gia phá án hơn là những nhiệm vụ báo vệ người khác.

"Được rồi, Đội trưởng Tần không cần lo tôi đã có sắp xếp cho họ."

"Vậy cảm ơn ngài, tạm biệt." Tú Anh nhẹ nhõm khi nghe được Cục Trưởng đã có sắp xếp cho đội của cô, hi vọng Cục Trưởng sẽ không làm bọn họ thất vọng.

Tú Anh do dự cô có nên gọi cho Trương Nghiêm không, nhưng không đợi cô quyết định thì chuông điện thoại của cô đã vang lên, chính là Trương Nghiêm.

"Alo...." Tú Anh thật sự là không muốn tiếp xúc nhiều với Trương Nghiêm, nhưng vẫn phải miễn cưỡng.

"Tú Anh, tôi là Trương Nghiêm, tôi nghe nói em bị thương." Tiếng Trương Nghiêm lo lắng hỏi Tú Anh.

"Cho hỏi Đội trưởng Trương ai đã nói với anh là tôi bị thương." Tú Anh hỏi ngược lại Trương Nghiêm.

"Chính là..... Chính là tôi vô tình nghe được Tiểu Phi nói chuyện với Ái Lâm." Trương Nghiêm cảm thấy thật không đúng với Tú Anh chính là anh nghe lén Tiểu Phi cùng Ái Lâm nói chuyện.

"Thì ra là vậy, nhưng chắc anh đã nghe nhầm rồi, tôi đang đi công tác chứ không phải là đang bị thương." Tú Anh thật sự muốn la Ái Lâm và Tiểu Phi nha, nói chuyện không cẩn thận gì hết.

"Thì ra là vậy." Trương Nghiêm cảm thấy nghi ngờ bản thân mình có phải là anh đã lãng tai rồi sao.

"Nếu không có gì thì xin phép Đội trưởng Trương tôi có việc rồi nếu có chuyện gì xin anh nói sau." Tú Anh cảm thấy tốt nhất là nên tắt máy.

"Được rồi nếu em có việc thì lần sau tôi sẽ gọi lại." Trương Nghiêm vẫn muốn nói chuyện với Tú Anh.

"Dạ được, tạm biệt anh." Tú Anh nói xong liền tắt máy.

Tú Anh cảm thấy thật phiền phức, cô thật sự là sợ người ta theo đuổi á, mỗi ngày Trương Nghiêm điều kiếm một chuyện nào đó để nói chuyện với cô, hơi thật là phiền phức mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net