Chương 8: Lựa Chọn Mạo Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì  buổi sáng bận rộn nên đến chiều Dạ Nguyệt Mị Ảnh mới có thể lên mạng.  Nàng vừa vào trò chơi đã thấy kênh bang phái ồn ào như vỡ chợ, người này  gọi người kia í ới không ngừng.


[Bang Phái][Thoát Chiến Đấu]: Lục tỷ, Nguyệt Sắc vừa nhắn tới, nói muốn mua 300 viên tinh luyện thạch.

[Bang Phái][Đang Tự Tìm Đường]: Tứ ca, mấy người bên Anh Hùng Hội đòi đặt kịch dược huấn sủng, mỗi loại 30 bình.

[Bang Phái][Hoa Hoa]: Tam ca, tên kia cứ ép muội luyện PVP với hắn, giúp muội với!

[Bang Phái][Nghịch Luân]: Ngũ ca, có kẻ chặn cướp sản vật ở Mộc Châu! Mau mau đến cứu bọn đệ!

[Bang  Phái][Thiên Lam Minh Châu]: Từ từ từng người một báo cáo. Hàn Tinh, mau  dẫn một đoàn đi hỗ trợ. Đông Phong, qua trợ giúp Hoa Hoa, đừng để em ấy  bị bắt nạt. Còn hai người kia, các ngươi là trưởng lão, tự kiểm kê hàng  trong thương hội mà quyết định đi.

[Bang Phái][Không Muốn Đánh Nhau]: Ai cần gì gấp thì lên kênh ngữ âm báo cáo. Đừng đánh chữ như vậy, chẳng ai đọc không kịp đâu.

[Bang Phái][Bánh Bao]: Không ai nhận bán Huyết Hải Cầu nữa. Số lượng còn quá ít, phải giữ lại để làm việc khác.

[Bang  Phái][Thiên Hạ Tuyệt Ca]: Nếu có ai đặt hàng gì nhiều, phải gửi tin  nhắn thông báo trước cho ta, ta kiểm tra hàng xong mới trả lời. Tạm thời  đóng cửa thương hội, không treo bán hàng hóa nữa.

[Bang Phái][NTMT]: Mấy tên We Are One chết tiệt, lại cò kè mặc cả!

[Bang Phái][Hàng Yêu Phục Ma]: Ai dám mặc cả, báo tên ra, Tứ ca đến cướp sạch nhà chúng!


Đọc  qua một loạt những lời kia, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đại khái hiểu, số lượng  đơn hàng gửi tới bang hội nàng đang có nguy cơ vượt mức kiểm soát. Càng  gần ngày mở cổng liên thông, thị trường mua bán của Vũ Quốc càng sôi  động hơn. Ai cũng muốn nâng lực chiến lên hết mức có thể, vì vậy mới  vung tay vét sạch những gì mình cần. Nhu cầu tiêu thụ tăng đột ngột,  nguồn cung ở các thành khác không đủ đáp ứng nên bọn họ ồ ạt đổ về Nam  Thành. Chuyện này cứ mỗi ba tháng lại diễn ra một lần, nhưng chẳng lần  nào bang phái nàng đáp ứng đủ số hàng cần thiết. Còn chưa kể, tháng  trước các nàng đã đổ rất nhiều tài nguyên vào trận tranh đoạt thần địa,  đến bây giờ vẫn chưa khôi phục được ba phần tư, nói gì tới việc cung cấp  cho toàn bộ quốc gia.

Những  ngày này, sự hiện diện của Dạ Nguyệt Mị Ảnh cũng đặc biệt hơn bình  thường. Rất nhiều cao thủ tìm đến nàng, hỏi thăm xem có cách nào đúc ra  kĩ năng đặc thù cho trang bị theo ý muốn hay không. Cần phải biết rằng,  việc chế tác này chẳng dễ dàng chút nào, bởi quá trình thực hiện hoàn  toàn không có công thức mà phải dựa vào may mắn của người chơi. Lỡ như  thứ làm ra không vừa ý thì buộc phải tinh luyện lại từ đầu, khiến bọn họ  vô cùng ngao ngán. Trong lịch sử Vũ Quốc, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không chỉ sở  hữu đôi hoa tay tuyệt vời, mà mỗi trang bị được nàng đặc chế đều có kĩ  năng phụ trợ hoàn hảo, thích hợp tuyệt đối với người sử dụng. Vì vậy,  nàng mới được dành tặng danh hiệu "Xảo Đoạt Thiên Công".

Đối  mặt với những lời tán thưởng ấy, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chỉ thấy sầu não. Mỗi  trang bị chào đời đều được khắc tên người chế tác, cho nên nàng chẳng  có cách nào thoát khỏi những tiếng bàn tán xoay quanh mình. Nàng thực sự  không muốn bị chú ý như vậy, nhưng bản thân lại chẳng thể khống chế ham  muốn sáng tạo ra những thứ tinh xảo. Quá tài năng sẽ đi kèm với rắc  rối, quá nổi bật sẽ mang đến hiểm họa khôn lường. Chẳng phải người ta  thường nói, chữ tài liền với chữ tai một vần hay sao? Nhưng dù gì đây  cũng chỉ là một thế giới ảo, không ai biết danh tính nàng ngoài đời  thực, vậy nên nàng luôn cố tình nhắm mắt làm ngơ trước những thay đổi  xung quanh, ví như chuyện thể diện quốc gia kia. Ai làm bá chủ thế giới  này cũng được, nàng chỉ muốn thỏa mãn đam mê của bản thân mình.

Sau  khi treo biển "Nghỉ Bán", Dạ Nguyệt Mị Ảnh trốn vào thương điếm cá  nhân, bắt đầu chế tác các loại thời trang mùa hè. Vùi đầu hơn một tiếng  đồng hồ thì bất chợt có người tìm đến. Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngước mắt nhìn  bảng trò chuyện, nhận ra người kia là Vô Địch Anh Hùng, thành chủ Bắc  Thành. Nàng vội vàng bước ra chào anh.


[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Xin chào.


Lời này vừa gửi đi, Vô Địch Anh Hùng đã đến nơi. Anh nhảy khỏi lưng Kim Dực Long, đứng đối diện với nàng.


[Truyền Âm][Vô Địch Anh Hùng]: Ta đến lấy bộ thời trang mà nương tử đặt mua, nghe nói hôm nay đã có rồi phải không?


Mỗi  lần tiếp xúc với Vô Địch Anh Hùng, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đều cảm thấy dễ  chịu. Anh không giống mấy nam thanh niên thích ra vẻ ta đây trong trò  chơi mà nói chuyện rất từ tốn nhẹ nhàng, cảm giác gần gũi như một người  anh trai. Nàng vội quay vào trong, lấy bộ Cẩm Thượng Thiêm Hoa ra đưa  cho anh. Vô Địch Anh Hùng không nhiều lời, nhanh chóng đưa tiền rồi nhận  lấy bộ ngoại trang. Nàng thấy giao dịch hoàn thành, định lên tiếng hỏi  thì anh đã mở lời trước.


"Thứ nàng nhờ ta, ta đã mang tới đây."


Anh  gửi tiếp một lời mời trao đổi khác, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức đồng ý.  Bảng giao dịch mở lên, Vô Địch Anh Hùng lần lượt bỏ vào đó ba viên ngọc  trong suốt như thủy tinh. Đôi tay nàng run rẩy, nàng không tin có một  ngày mình được chạm đến những vật kia. Bích Long Ngọc, sản vật quý hiếm  nhất phía bắc Vũ Quốc, có công dụng tăng gấp ba lần sức bền trang bị và  giảm độ hư hao. Nàng nhanh chóng điền vào ô trao đổi sáu mươi nghìn vàng  rồi ấn nút xác nhận.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh cảm động nói một câu: "Anh Hùng, thực cám ơn anh."

Vô  Địch Anh Hùng dùng một biểu tượng cảm xúc mỉm cười với nàng: "Chúng ta  là bạn bè, còn nói những lời khách sáo này. Người của ta truy sát nàng  như thế, ta còn chưa xin lỗi đủ đâu. Nhưng mà, nàng đừng tiết lộ chuyện  này với ai."

Nàng  cũng thành thật đáp lời: "Ta hứa. Anh Hùng, thú thực với anh, ta dùng  thứ này để rèn trang bị cho Phi Thiên Tuyết Vũ. Nhưng ta xin hứa, nàng  ta chỉ có thể dùng một lần mà thôi. Ta biết hai người là tử địch, nhưng  mà..."


Đến  đây thì nàng không thể nói tiếp được nữa. Những lời sau đó, thực sự là  điều ích kỉ của riêng nàng. Vô Địch Anh Hùng biết nàng không thể mở lời,  chỉ mỉm cười cảm thông.


"Ta hiểu nàng muốn Tuyết Vũ giữ được vị thế đầu bảng xếp hạng. Không sao cả."


Dạ  Nguyệt Mị Ảnh chẳng ngạc nhiên khi anh đoán ra một phần ý tứ của mình,  nhưng thái độ ôn hòa đó càng làm nàng cảm giác bản thân quá tội lỗi.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "..."

Vô  Địch Anh Hùng từ tốn giải thích: "Nguyệt Ảnh, ta không cần biết vì sao  nàng làm chuyện này. Điều ta quan tâm hơn cả, là một ngày nào đó, Vũ  Quốc không còn bị đám người lân bang kia cười nhạo nữa. Nếu thứ này có  thể giúp Tuyết Vũ giữ được ngôi vị của nàng ta, vậy thì thật quá tốt.  Đất nước chúng ta cần rất nhiều nhân tài như thế, để bọn chúng biết Vũ  Quốc quyết không chịu khuất nhục trước bất kì kẻ nào."


Nàng  không ngờ anh lại nói như vậy. Tuy nhiên, nghĩ kĩ thì những điều này  hoàn toàn có lý. Một đất nước chỉ bị hủy diệt nếu sụp đổ từ bên trong.  Vũ Quốc hiện giờ đang nội chiến dữ dội, nhưng khi bị đe dọa, tất cả bọn  họ cần phải đoàn kết đồng lòng, trước sau như một, vậy mới có thể đánh  đuổi các thế lực ngoại xâm. Nàng chợt nhận ra, lí tưởng của anh quá cao  cả, khác hẳn dáng vẻ bỏ mặc mọi chuyện xung quanh của nàng. Hai người  đứng đó nhìn nhau, chẳng ai nói gì thêm, bầu không khí đột nhiên trầm  xuống.

Ngay lúc ấy, kênh Quốc Gia bỗng xuất hiện một lời đầy thách thức.


[Quốc Gia][Vũ Quốc Đi Chết Đi]: Đám Vũ Quốc mọt rệp các ngươi lại vẫy vùng như cá chết đuối nước đấy à?


Câu này vừa hiện lên, cả đất nước lập tức sôi trào.


[Quốc Gia][Never Give Up]: Cái tên khốn này ở nước nào mò đến thế? Mau cút về cũi chó nhà ngươi đi!

[Quốc Gia][Thức Thần]: Cút ngay tên gián điệp! Lại hoang tưởng sỉ nhục đất nước chúng ta!

[Quốc  Gia][Sieunhanso1]: Núp bóng acc clone làm cái gì? Giỏi thì dùng nick  chính lên kênh Thế Giới đi. Để chúng ta đến tận nhà tìm ngươi!

[Quốc Gia][So Shine]: Này này này, cá mà cũng chết đuối hả? Ngươi ăn đồ bậy bạ nhiều quá bị úng não rồi phải không?

[Quốc Gia][Gao Cá Mập]: Ôi sợ quá! Đã chết rồi thì tránh xa ta ra nha. Nghe nói bệnh úng não cũng có thể lây truyền.


Kênh  Quốc Gia lướt nhanh như sóng thần tràn bờ, càng lúc càng ồn ào ầm ĩ. Cả  Vũ Quốc cùng nổi điên mắng chửi tên khốn kiếp kia. Mấy lời rao bán mời  mọc cũng biến mất tăm, nhường chỗ cho bọn họ vùi dập kẻ vừa sỉ nhục đất  nước mình. Bấy giờ, Vô Địch Anh Hùng đột nhiên xuất hiện ở kênh Thế  Giới, viết ra một thông báo hùng hồn.


[Thế  Giới][Vô Địch Anh Hùng]: Diệp Quốc, Hoa Quốc, đừng có mở tưởng cướp  thêm một tấc đất nào của Vũ Quốc chúng ta! Vùng Đông Hà năm đó, sẽ có  ngày chúng ta giành lại!


Lời  anh nói dõng dạc mạnh mẽ, thổi bùng thêm nhiệt huyết đang sục sôi trong  lòng người dân Vũ Quốc. Bọn họ lập tức kéo nhau theo chân anh, nhảy lên  kênh Thế Giới mắng nhiếc hai quốc gia còn lại. Ngươi chửi ta mắng, náo  loạn ngày một dữ dội. Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngán ngẩm nhìn bảng trò chuyện  chạy liên tu bất tận, lại một cuộc khẩu chiến được khơi mào nữa rồi.


---


Mãi  đến tận khi trời tối mịt, đám đông náo loạn kia mới tạm thời giải tán.  Lúc này, Dạ Nguyệt Mị Ảnh cũng đã chuẩn bị xong số hàng sẽ bày bán vào  hai ngày cuối tuần. Nàng mở danh sách bạn bè, phân vân nhìn cái tên phát  sáng ở vị trí cuối cùng. Do dự một lúc, rốt cuộc nàng cũng nhấn vào,  chọn truyền âm.


[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Có thể đến gặp ta không?

[Truyền Âm][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Được.


Còn  chưa kịp thông báo địa điểm, con Bạch Kỳ Lân quen thuộc đột nhiên rơi  ầm xuống trước cửa thương điếm của nàng. Dạ Nguyệt Mị Ảnh sửng sốt nhìn  cái người vừa giáng xuống trước mắt mình kia, tự hỏi chuyện này là vô  tình hay trùng hợp. Phi Thiên Tuyết Vũ vẫn giữ thái độ nhàn nhạt thường  lệ, bình thản đứng giữa dòng người tấp nập như thoi đưa. Nếu hai lần gặp  gỡ trước nàng không cảm nhận được gì, thì lúc này đây, từ bên trong  gian hàng nhìn ra, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lại thấy sự hiện diện của cô có gì  đó xa cách.

Cửa  ra vào thương điếm cá nhân rất nhỏ, chỉ đủ để nhìn thấy khung cảnh xuất  hiện phía trước cửa hàng. Giữa hai người có một quầng sáng truyền tống  ngăn lại, phân cách bên trong và bên ngoài thành hai không gian riêng  biệt, một sáng và một tối. Hình ảnh Phi Thiên Tuyết Vũ mờ nhạt qua khe  cửa, vừa vẹn thu hết vào trong tầm mắt nàng. Bóng dáng hư ảo của cô  thỉnh thoảng loang đi bởi những con người vùn vụt lướt qua, hệt như có  ai chạm tay xuống mặt hồ tĩnh lặng, kéo nhẹ mảnh trăng dưới đáy nước.  Nơi nàng đang đứng cực kì tối, chỉ đủ để phân biệt mười kho hàng sau  lưng. Còn phía ngoài kia, Phi Thiên Tuyết Vũ ở giữa ánh sáng rạng rỡ của  Tứ Linh Trấn, hào quang màu hồng tản mác, xen lẫn vào làn sương mỏng  lượn lờ. Dạ Nguyệt Mị Ảnh chợt rùng mình. Rõ ràng chỉ cách nhau vài bước  chân, vậy mà cảm giác lại xa xôi như hai thế giới. Nơi cô tỏa sáng  chẳng phải nơi nàng thuộc về. Giống như nàng chỉ có thể mãi mãi đứng từ  xa ngắm nhìn mà không thể chạm đến. Giống như người đó...

Dạ  Nguyệt Mị Ảnh chết lặng trong thương điếm của mình. Mà ở ngoài kia, Phi  Thiên Tuyết Vũ lại chẳng nhúc nhích lấy nửa bước, hoàn toàn không có ý  định đánh thức nàng. Phải rất lâu sau đó, Dạ Nguyệt Mị Ảnh mới sực tỉnh,  lập tức mắng bản thân sao lại đi so sánh giữa ảo và thực. Nàng chạy ra  khỏi thương điếm cá nhân, đồng thời truyền âm cho Phi Thiên Tuyết Vũ.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Xin lỗi, đột nhiên có chút chuyện, để nàng phải chờ lâu."

Phi Thiên Tuyết Vũ rất rộng lượng bỏ qua: "Không sao."

Dạ  Nguyệt Mị Ảnh vừa lấy bộ Tiên Lữ Tình Duyên đưa cho cô, vừa nói: "Ta đã  thêm vào nó một tính năng mới, nhưng nàng phải hứa giữ kín bí mật này."


Phi Thiên Tuyết Vũ mở tay nải kiểm tra thứ mình vừa nhận được, phát hiện ở dưới cùng bảng chú giải có thêm một dòng chữ.


"Toàn Tâm Toàn Ý: Nhân vật miễn dịch sát thương trong 2 giây, hồi phục 200.000 đơn vị máu trong 5 giây."


Phi  Thiên Tuyết Vũ nghi hoặc hỏi: "200.000 máu? Vậy khác gì có thêm một  mạng? Sao nàng làm ra được thứ này? Chỉ kĩ năng đặc thù thôi đã biến  thái lắm rồi."


Người  trâu bò nhất toàn trò chơi cũng chỉ đạt đến một nửa con số này là hết  mức, cô không tưởng tượng nổi lại tồn tại một kĩ năng kinh khủng như  vậy.


Dạ  Nguyệt Mị Ảnh rất hài lòng trước phản ứng của cô: "Đánh đổi ba viên  Bích Long Ngọc để đạt được thần kĩ cũng không có gì quá đáng. Nhưng nàng  phải nhớ, thứ này chỉ dùng được một lần."

Phi  Thiên Tuyết Vũ kinh ngạc thốt lên: "Bích Long Ngọc? Sao hắn có thể đưa  cho nàng? Khoan đã, nàng đã làm gì để hắn đưa cho nàng?"


Dạ  Nguyệt Mị Ảnh giật mình, nhận ra bản thân vừa nói hớ một thông tin quan  trọng. Sao nàng lại bất cẩn làm lộ bí mật có khả năng tuyệt diệt thế  giới như thế này. Nàng đương nhiên biết cô đang nói đến ai. Ân oán cừu  hận của Vũ Quốc, trong khi phải tránh thật xa thì nàng lại không cẩn  thận dây vào. Do dự hồi lâu, đoán chừng Phi Thiên Tuyết Vũ sẽ không cho  qua, nàng đành phải lên tiếng trả lời.


"Vô Địch Anh Hùng nói muốn nàng giữ được vị trí của mình. Anh ta muốn Vũ Quốc có nhiều nhân tài hơn."


Nàng  thừa nhận lời này không thực sự đúng, nhưng cũng chẳng sai ở điểm nào.  Tốt hơn nữa, là nó trông chẳng có vẻ gì can hệ tới nàng. Thế nhưng,  không như những gì Dạ Nguyệt Mị Ảnh tiên liệu, lời Phi Thiên Tuyết Vũ  đáp hoàn toàn khác mọi phương án mà nàng nghĩ đến.


"Xét  theo bản tính của hắn thì cũng đúng. Nhưng hắn sẽ không bao giờ làm  điều mà mình không có ích lợi gì. Nguyệt Ảnh, rốt cuộc nàng đã hứa gì  với hắn? Hay phải nói là, nàng muốn gì khi làm như vậy?"


Dạ  Nguyệt Mị Ảnh nhíu mày, sao người này thay đổi thái độ đột ngột như  vậy? Quả thực nàng chỉ mới nói một nửa sự thật, nhưng Phi Thiên Tuyết Vũ  được lợi ích gì khi ép buộc nàng khai ra những điều còn lại. Trước giờ  Dạ Nguyệt Mị Ảnh gặp không ít người có tính cách thích áp bức người  khác, có điều nàng chỉ nhắm mắt làm ngơ, bởi nàng và họ chẳng có bất kì  ràng buộc nào. Nhưng Phi Thiên Tuyết Vũ thì lại khác, cô đang nắm trong  tay mong muốn của nàng.

Đảo  mắt nhìn hàng chữ trên bảng trò chuyện, Dạ Nguyệt Mị Ảnh hiểu cô đã  đoán ra ý đồ của mình. Đúng vậy, nàng không chỉ đơn giản là muốn Phi  Thiên Tuyết Vũ chiến thắng, mà còn phải mặc y phục do nàng làm để chiến  thắng. Nàng hi vọng chính mình vượt qua thành tựu của bản thân, chứ  không đến lượt người khác chạm vào. Dạ Nguyệt Mị Ảnh thở dài một hơi,  chẳng còn cách nào khác, nàng phải thỏa hiệp.


"Ta nói với Vô Địch Anh Hùng, ta muốn nàng giữ được ngôi vị nhất bảng."


Quả nhiên Phi Thiên Tuyết Vũ chẳng có vẻ gì là bất ngờ.


"Ừm. Vậy ta sẽ cố gắng hết sức mình."

"Cám ơn."

"Nhưng mà..."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh lại cau mày, suy đoán xem cô muốn gì tiếp theo.


"Nếu ta thắng, ta có thể biết làm sao nàng chế tạo được những thứ này chứ?"


Nàng đương nhiên từ chối. Sao có thể bày phương thức kiếm tiền ra cho kẻ khác biết được.


"Ta không thể nói."

"Vậy ta sẽ không thi đấu nữa."

"Tại sao? Mất vị trí này, vũ khí trấn phái của nàng cũng sẽ mất."

"A,  chẳng có gì quan trọng. Chỉ là một dải lụa mà thôi. Ta không giống Vô  Địch Anh Hùng. Vị trí nhất bảng, ngôi vị quốc vương, bá chủ thiên hạ,  những thứ này hoàn toàn không phải mục tiêu của ta."


Dạ  Nguyệt Mị Ảnh ngẩn người. Cô vừa nói mình không quan tâm vị trí trên  vạn người kia, cô nói mình không màng đến nó. Nàng không dám tin người  mạnh nhất Vũ Quốc lại thốt ra những lời này. Mà, hình như cô vừa phơi  bày suy nghĩ của mình cho nàng xem. Đúng rồi, là cô vừa nói như vậy. Sắc  mặt Dạ Nguyệt Mị Ảnh càng lúc càng đanh lại. Nàng phát hiện người này  hoàn toàn trái ngược với mình. Cô có thể nói ra bất kì suy nghĩ gì của  bản thân, còn nàng ngày đêm tìm cách che giấu chúng. Không những vậy, cô  chẳng hề lo lắng khi người khác biết được những điều đó, thuyết minh cô  tự tin không ai nắm thóp được mình.

Cẩn thận phân tích thật lâu, Dạ  Nguyệt Mị Ảnh quyết định mặc kệ. Nàng thà từ bỏ chứ không muốn thỏa hiệp  với người chèn ép mình.


"Vậy thì không cần nữa. Nàng cứ giữ lấy bộ y phục đó đi."


Trái ngược với khí thế bức người vừa nãy, lời nói của Phi Thiên Tuyết Vũ bỗng nhẹ nhàng trở lại.


"Nàng đã trao đổi với hắn để lấy ba viên Bích Long Ngọc, chẳng lẽ không thể cho ta một lời hứa nào sao?"

"Rốt cuộc nàng muốn gì?"

"Nếu chuyện kia không được, vậy chuyện hôm trước có được không?"


Trong  đầu Dạ Nguyệt Mị Ảnh chợt loé lên hình ảnh cuộc nói chuyện cách đây vài  ngày. Đột nhiên nàng hiểu ra, Phi Thiên Tuyết Vũ đang đi một vòng lớn  chỉ để quay về lời đề nghị kia. Nàng buộc phải thừa nhận, người này quá  thông minh. Cô hoàn toàn không cho nàng có cơ hội lùi một bước nào. Nếu  bây giờ nàng từ chối, chẳng khác gì nói lòng nàng nghiêng về phía Vô  Địch Anh Hùng, từ vị trí trung lập ngả sang Bắc Thành. So với Cố Thời  Nguyệt Sắc, cách này của cô khéo léo hơn rất nhiều. Nhìn thì giống như  Dạ Nguyệt Nguyệt Mị Ảnh thiếu công bằng với Phi Thiên Tuyết Vũ, nhưng  bên trong nàng mới là người bị cô dắt mũi. Nàng biết mình thua rồi, đành  phải vì bang hội mình mà mạo hiểm một lần thôi.


"Nếu là chuyện hôm trước, vậy ta đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net