Chương 10: Chưa hết đêm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một cuộc yêu điên cuồng, Hứa Hạ Ngôn xấu hổ che mắt, tay đập vào vai Dương Tử Lạc vài cái.
"Chán ghét... Ra khỏi người em mau lên..."

Dương Tử Lạc mê man, đưa bàn tay đầy "dư vị" lên trước mặt nàng, trêu ghẹo
"Ân... A Ngôn a...đây là gì nha."

Hứa Hạ Ngôn đỏ mặt , quay sang bên khác không nhìn đến, nào ngờ người kia lại đưa vào miệng liếm "nó".
"Lạc ...bẩn.."

Chưa dứt câu, người kia đã hôn nàng, cùng " dư vị" của nàng , quấn quýnh trong miệng, môi lưỡi day dưa. Mặt nàng càng đỏ hơn, liều mạng đánh người kia, sau nụ hôn sâu mê mang cứ tưởng như chuyến tàu đã dừng. Dương Tử Lạc lại đưa tay dò xét vùng tư mật của nàng.

"Ưm... Lạc... em vừa mới ra". Hứa Hạ Ngôn thở gấp ngăn cản.

"Ngoan... hãy để tôi yêu em..."
Dương Tử Lạc hôn mắt nàng, nhẹ nhàng liếm tai đã đỏ chót từ bao giờ. Tay đã đụng vào cửa khẩu, Dương Tử Lạc ngước mắt nhìn Hứa Hạ Ngôn.

"Tôi... có thể chứ..."

Hứa Hạ Ngôn nhìn người yêu, nàng nhẹ cười xoa tóc ngắn mượt của người yêu, lại lau những giọt mồ hôi lấm thấm trên trán.

"Ân... Chỉ cần Lạc muốn... Em đều có thể.." Nói xong nàng mắc cỡ quay sang một bên.

Dứt câu, Tử Lạc bắt đầu "hành hạ" tiểu hạch của nàng, mơn trớn nó lúc mạnh lúc nhẹ, từng đợt khoái lạc đê mê mà chạy lên não bộ, làm nàng sung sướng muốn ngừng lại nhưng cũng muốn nhanh hơn.

Tiểu nụ của nàng cũng không được tha, Dương Tử Lạc mút nó như một đứa trẻ, rồi lại cắn nó như một con thú thèm thuồng nuốt trọn, hôn ngấu nghiến đến khi cương cứng.

Dường như khoái lạc sắp lên đỉnh điểm, phía dưới bắt đầu nuốt 1 ngón tay vào nó. Hứa Hạ Ngôn nín thở cắn chặt môi.

"A Ngôn.... Có đau không, tôi dừng lại nhé..." Dương Tử Lạc nhìn người yêu nhăn mày, nàng biết phá thân sẽ rất đau. Dự định dừng lại, Hứa Hạ Ngôn đã kẹp chặt chân nàng nhích đôi mông sát vào để ngón tay sâu hơn..
"Ưm... Lạc... đừng...dừng lại... Em không sao".

Như được tăng thêm sức mạnh, Dương Tử Lạc nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, đưa vào đưa ra dò xét bên trong nó. Chạm vào từng ngóc ngách, tìm được điểm nhạy cảm nàng ấn nào nó mạnh hơn. Làm Hứa Hạ Ngôn sung sướng như bay trên mây, Hạ Ngôn nhón gót cong thân lại tay nắm chặt chăn rên rỉ, từng tiếng rên cùng thở dốc đan vào nhau, như tạo ra một bài nhạc dâm đãng. Nàng ngại ngùng kìm nén giọng mình lại.

"Ngoan... Tôi muốn nghe giọng em. "
Dương Tử Lạc nhìn người yêu cắn môi kìm nén, nàng hôn môi khuyên nhủ.

Hứa Hạ Ngôn đê mê, những đợt khoái lạc cứ dập dồn, đầu óc bay bổng, cơ thể nóng rực, có điều gì đó thôi thúc Tử Lạc làm nhanh hơn, mạnh hơn nữa.
"A... Lac... Ân...a..nhanh...nhanh ..ân"

Dương Tử Lạc không còn lí trí để tiêu khiển bản thân nữa, nàng cuồng dại mút lấy mút để đôi núi, tay không ngừng ra vào "cửa khẩu", thấy nó đã mở rộng hơn, nàng thêm một ngón tay nữa dò xét. Ngón tay nàng không để yên, bắt đầu xung kích ra vào quét lên xuống điểm nhạy cảm.

Dường như cảm nhận được đỉnh điểm sự khoái lạc đầy dằn vặt này, Hứa Hạ Ngôn kẹp hông Tử Lạc mạnh hơn, nhắc mông ưỡn lên như thôi thúc ngón tay vào sâu hơn nữa. Tay nắm chặt chăn kìm nén điên cuồng của dục vọng.
"Ân... a...a ..Em ra...a..."

Dư vị trào trực như thể một dòng suối nhỏ chảy ra ngoài. Thân thể nàng run bần bật như một luồng điện chạy xuống. Không khống chế được bản thân, nàng hét một tiếng rồi ngã lưng xuống giường. Thấy người kia còn muốn tới, nàng trở mình đạp người kia ra, chùm kín chăn che thân thể đầy những "vết thương" sau cuộc yêu.

"A... A.Ngôn, một lần nữa được không" Dương Tử Lạc bị nàng đạp ra, xém chút nữa rớt xuống giường, bò lên năn nỉ người yêu.

"Muốn thì tự làm đi...." Hứa Hạ Ngôn mệt mỏi phản đối, nàng bị hành hạ mệt chết rồi, người kia thật là... sao có thể ... Quay đầu sang nhìn Tử Lạc.

"Sao Lạc điêu luyện như vậy, có phải trải qua với ai đúng không?"

Dương Tử Lạc bị từ chối rất thương tâm, nàng có thể tự làm được sao. Lại nghe người yêu thẩm vấn. Nàng nhanh mồm phản bác.

"Không có a, đây là lần đầu của tôi. Em là người đầu tiên. Thật"

Hứa Hạ Ngôn dở khóc dở cười, nàng biết Dương Tử Lạc nói thật, nàng chỉ nói đùa giỡn, người kia nhưng nhanh mồm phản bác.

Thấy nàng kia im lặng, Dương Tử Lạc muốn khóc, sợ người yêu giận nàng nắm tay người kia để lên ngực xoa nhẹ. Nàng đỏ mặt cúi đầu rầu rỉ.
"Ân ... Em không tin có thể... thử..."

Hứa Hạ Ngôn giật mình, nhìn thấy đôi tay của mình đặt lên ngực trái người kia. Nhịp đập của người kia thật giống nàng, đập nhanh rộn ràng khi tiếp xúc vào nhau, nàng nhẹ nhàng se đầu nụ của người kia.
"Ân..." Dương Tử Lạc bị nàng đột kích, đầu nụ bị người hành hạ, nàng nổ lực kìm giọng không được đã thốt ra.

"Chán ghét... Ngực Lạc cứ như tiểu bánh bao..." Nói thì nói thế thôi, nhưng tay vẫn mò mẫm mơn chớn tiểu bánh bao. Nhìn người kia đỏ mặt, nhìn chằm chằm tay nàng đang "chăm sóc" tiểu bánh bao. Tiếng cười nàng như tiếng chuông, đưa tay xoa khuôn mặt hồng đỏ, đầu ngón cái lướt qua đôi môi còn nhơm nhớp nước bọt sau những nụ hôn nồng nhiệt.

"Đã khuya rồi... ngủ thôi...Lần sau chắc chắn em sẽ nuốt tươi Lạc."

Dương Tử Lạc nhìn nàng, đăm chiêu sau đó hôn nhẹ đôi môi nàng, nằm xuống ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, 2 thân thể trần như mộng dính sát vào nhau như muốn dung hợp không nữa tách ra.

Không nói lời nào, Dương Tử Lạc cũng nhanh chìm vào giấc mộng, Hứa Hạ Ngôn nằm trong lòng cũng ngọt ngào ngẩn đầu hôn vào trán người yêu thì thào
" Ngủ ngon... phu quân của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net