Chương 32: Tuyệt tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không..." Hứa Hạ Ngôn tỉnh mộng la hét, nàng ngồi dậy nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng nàng, nhớ đến cơn ác mộng Dương Tử Lạc nhảy vực đi, nàng ôm chăn khóc nấc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng chống thân tìm điện thoại.

"Hạ Ngôn, cậu đang ở đâu, Dương Tử Lạc tỉnh rồi, cậu mau vào bệnh viện nhanh lên, Tử Lạc lạ lắm, sau khi tỉnh dậy nàng đuổi chúng ta ra khỏi phòng nhốt mình đã một đêm rồi, tớ lo lắng nên gọi cậu, đến giờ cậu mới bắt máy sao?"

Tô Lam đang trực ở bệnh viện nghe y tá thông báo Dương Tử Lạc đã tỉnh, nàng mừng rỡ gọi Hứa Hạ Ngôn không được đành đến phòng bệnh Dương Tử Lạc xem sao. Đâu ngờ, người kia tỉnh dậy hóa điên đuổi chúng ta ra ngoài, nàng thở dài chờ một đêm gọi cho Hứa Hạ Ngôn.

Nghe tin người yêu đã tỉnh, rốt cuộc Dương Tử Lạc đã tỉnh sau nửa năm hôn mê, cứ nghĩ người kia rời nàng đi như kiếp trước, nàng hoảng loạn tìm các bác sĩ tài giỏi trong và ngoài nước về chữa trị. Nhanh chóng đứng dậy tìm quần áo, sửa soạn xong, mang đôi cao gót chạy nhanh đến bệnh viện.

Khi nàng đến bệnh viện, ngoài cửa đã xếp hàng người, nàng lo lắng hỏi Dương phu nhân.
"A di, Tiểu Lạc đâu, nàng như thế nào?"

Dương phu nhân lắc đầu, chờ bác sĩ đem chìa khóa đến rồi, bà cùng Hứa Hạ Ngôn bước vào phòng, nhìn Dương Tử Lạc tiều tụy ôm đầu khóc thút thít, bà đau lòng chạy đến ôm nàng vào lòng.

"Tiểu Lạc a, con đây làm sao, con muốn mẹ lo lắng chết đi có phải không?"

Dương Tử Lạc nghe tiếng cửa, tiếng người vào phòng, nàng ngẩn đầu nhìn thấy Hứa Hạ Ngôn, nàng trừng đôi mắt nhìn nàng kia như căm hận không thể giết nàng kia chết đi, đưa tay tìm trái cây trên bàn chọi vào người Hứa Hạ Ngôn la hét đuổi người.

"Cô đi ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài cho tôi."

Hứa Hạ Ngôn giật mình đưa tay chống đỡ, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Dương Tử Lạc, nàng đau lòng bước đến cầm tay Dương Tử Lạc nhẹ giọng.

"Lạc, Lạc sao vậy, là em đây."

"Hừ, hai đời hai kiếp làm sao tôi quên được cô, không phải tôi đã nói kiếp sau cô không cần đến gần tôi sao, tại sao cô lại lừa dối tôi, không phải cô cùng Hàn Sĩ Kiệt yêu nhau sao, cô cút đi khỏi tầm mắt của tôi ngay."

Hứa Hạ Ngôn trợn mắt nhìn Dương Tử Lạc, nàng không nghe nhầm, Dương Tử Lạc thật sự nhớ đến kiếp trước, không thể nào, Dương Tử Lạc nhớ đến kiếp trước khác gì giết chết nàng, chắc chắn Dương Tử Lạc rất hận nàng.

"Lạc, Lạc hãy nghe em nói, không phải như Lạc nghĩ, em yêu Lạc, là thật sự Lạc hãy tin em."

Chát... Hứa Hạ Ngôn ôm má nhìn Dương Tử Lạc cắn răng trừng nàng, nước mắt rỉ xuống đau nhức.

"Đừng bao giờ nói yêu tôi, mời Hứa tiểu thư rời khỏi đây, tôi không muốn gặp cô nữa."

Tô Lam cũng giật mình khi nghe tiếng chát tai, nàng lôi kéo Hứa Hạ Ngôn về phía sau. Chỉ vào Dương Tử Lạc trách

"Nè, Dương Tử Lạc cô cũng nên biết thân biết phận, cô chỉ là tiểu cảnh sát cả gan đánh tổng tài của Hứa thị sao, đừng cho rằng cô kiêu ngạo muốn làm gì thì làm." 

Hứa Hạ Ngôn kéo áo Tô Lam nhắc nhở không sao, Tô Lam tức giận kéo Hứa Hạ Ngôn rời phòng. Dương phu nhân cùng Dương Tư Hàm cũng không dám mở miệng, mỗi người mỗi bổn phận chăm sóc Dương Tử Lạc.

Tô Lam đưa Hứa Hạ Ngôn về phòng làm việc, nhìn đôi má đã đỏ bừng, nàng lấy trong hộc bàn thuốc giảm đau.

"Hạ Ngôn, cậu xem, cậu tốn bao nhiêu tiền bao nhiêu thời gian lo lắng cho con người kia, con người kia không biết phận dám đánh cậu, cậu nên từ bỏ đi thôi."

"Tô Lam, tớ không sao, là lỗi do tớ nên Tiểu Lạc trở nên như vậy, chờ nàng nguôi giận, tớ sẽ đến giải thích cùng nàng, cậu đừng lo lắng quá."
Hứa Hạ Ngôn khuyên nhủ bạn thân, đôi má đau nhức, nàng nhẫn nhịn chờ Tô Lam sức thuốc xong.

Sau khi Tô Lam rời đi, nàng đến phòng Dương Tử Lạc, nàng rón rén nhìn vào trong, nhìn người yêu gầy gò thân xác, đôi tay nặng trĩu cầm chén, đôi mắt sưng múp, nàng che môi kìm nén tiếng khóc phát ra, nhìn Dương Tử Lạc như vậy, tâm nàng đau đớn thở gấp, giá như nàng có thể ôm Dương Tử Lạc vào lòng, nói hết những thống khổ nàng giấu sâu kín những kiếp sống nàng đã trải qua. Có lẽ trời cao có mắt, cho nàng cơ hội được gặp được yêu Dương Tử Lạc, kiếp này nàng nhất định không buông tay Dương Tử Lạc dù người kia có trách móc, hận ghét nàng đi nữa, nàng dùng cả đời chuộc lỗi lầm kiếp trước đã phạm sai.

Mang thân xác mệt mỏi về nhà, nàng nhìn căn phòng lạnh tanh, nơi nào cũng hiện lên hình ảnh người kia bận rộn dọn dẹp, sắp xếp phòng giúp nàng, dù mệt mỏi người kia vẫn cười đùa, trêu ghẹo lấy lòng nàng, vậy mà sau một đêm tỉnh dậy, đôi mắt người kia không còn âu yếm nhìn nàng nữa, thay vào đó là đôi mắt căm hận nàng, xua đuổi nàng đi mọi cách.

Hứa Hạ Ngôn ngả trên giường ôm chặt chiếc áo thể thao của người kia để lại, nàng cuộn mình khóc nấc từng cơn, nàng thống khổ cắn răng nhưng tiếng khóc cứ phát ra thật lớn, nước mắt dầy dụa ướt đẫm chiếc áo, chiếc áo vẫn còn mùi hương của người kia, khóc mệt nàng chìm vào cơn mộng được người yêu ôm bản thân âu yếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net