16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ngoài tẩm điện của đại công chúa, vài nha hoàn đang cầm xiêm y lộng lẫy và những vật dụng vệ sinh, yên lặng đứng đến khi đại công chúa cho gọi, mà sau bức bình phong phía trong, nam tử tuấn tú vừa rời giường, sột soạt, lúng túng mặc y phục, gương mặt ngoại trừ ửng hồng còn hơi tức giận.

"Thu~ đến đây!" Vào lúc này, giọng lười biếng của một nữ tử từ giường vọng đến.

Trọng Thu mặc trung y, xoay người lại, lờ mờ nhìn qua tấm rèm, là hình ảnh như ẩn như hiện của một nữ tử kiều mị, không mặc bất cứ gì, thân trần, ngồi trong giường, hắn đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ chết thôi.

"Thu, lại đây ~~" nữ tử vươn cánh tay ngọc qua rèm, dịu dàng gọi lần thứ hai.

"Đại công chúa, có việc mời người gọi tỳ nữ, tại hạ muốn ra ngoài xử lý việc trong phủ." Trọng Thu phớt lờ, tiếp tục mặc y phục.

"Haha, xử lý việc trong phủ?" Đại công chúa Công Dã Trừng nghe hắn nói thế, khẽ cười, loã thể xuống giường.

Nàng vém rèm lên, bước đến, mái tóc đen như thác buông xuống, một ít tóc sau tai che khuất phong cảnh quyến rũ trước ngực, khoé mắt mang theo sức hút nhìn Trọng Thu, hơi nhìn lên, nhìn chăm chú vào người trước mặt, lời nói dối thật tốt, nói: "Trong phủ có việc gì trọng đại mà cần Đại tổng quản đích thân xử lý? Bổn cung nhớ rõ trong phủ không chỉ có ngươi là tổng quản nhỉ ~~"

Trọng Thu chỉnh trang y phục chỉnh tề, nhìn đại công chúa, mặc dù đã 26, nhưng làn da trắng căng mịn, má ngọc, môi son, vẫn thuỳ mị, thướt tha.

Trước khi Tĩnh Thạc vào tuổi cập kê, nàng cũng là đệ nhất mị hoặc nước Tấn, sắc đẹp khuynh quốc, khiến vô số tài tử phong lưu khom lưng. Tuy nhiên bây giờ không phải thời gian để hắn tán thưởng, nói: "Tại hạ biết thủ hạ của đại công chúa nhiều, tổng quản trong phủ cũng không chỉ riêng tại hạ, nhưng tại hạ đã nhận lương bổng của công chúa, tại hạ cần chịu trách nhiệm với việc trong phủ, hưởng lộc của vua, vì vua san sẻ." Nói xong, ngồi xổm xuống, nhặt cung phục, vì thấy cơ thể mỹ miều tức khắc mặt đỏ tận mang tai, giơ tay lên, vội vàng mặc y phục vào cho đại công chúa.

Công Dã Trừng nhìn dáng vẻ người nọ như vậy, cười tà mị. Một đôi tay dịu dàng đặt lên hai vai Trọng Thu, không màng Trọng Thu đang phản kháng, thay vào đó khoá người nọ lại, miệng từ từ kề đến tai Trọng Thu, hơi thở như lan thổi vào: "Thu, chuyện lớn nhất của ngươi là cho bổn cung thị tẩm~ Đừng quên, đêm qua cả hai ta đã ái ân thế nào."

Trọng Thu nghe xong nhớ lại đêm qua giọng mình trầm bổng cầu hoan thế nào, thoáng chốc, mặc kệ lực đạo trên vai, dùng sức giãy giụa, ngượng chín mặt, tức giận nói: "Đại công chúa, sau này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa!"

"Haha, Trọng Thu, ngươi cùng bổn cung bao nhiêu lần rồi, chính ngươi cũng không nhớ nổi nữa! Sao bây giờ mới giả vờ làm chính nhân quân tử." Cười nói như thường.

Trọng Thu nghe những lời này, nhớ lại nguyên nhân khiến những chuyện này xảy ra thì tức giận, trừng nàng, cũng chẳng biết nói gì mới phải, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn nói: "Đại công chúa! Tại hạ sợ huỷ thanh danh của người, xin đại công chúa cho phép tại hạ ra ngoài, dù sao đại công chúa còn có đại phò mã!"

Công Dã Trừng nhìn dáng vẻ nàng khó trả lời như vậy, nghẹn đến đỏ mặt, đến cuối chỉ nói những lời này, cảm thấy rất buồn cười: "Được rồi, được rồi! Gì mà huỷ thanh danh của bổn cung. Bắt đầu từ năm năm trước, trong phủ này ai chẳng biết ngươi không phải tổng quản, thật ra là trai bao của bổn cung chẳng phải sao, đại tổng quản Trọng Thu của ta! Hay gọi Trọng đại tiểu thư Trọng Thu?"

"Người..." Trọng Thu thở hổn hển.

Chẳng sai, hắn chính là nàng cải trang. Mọi người đều cho rằng, nàng khác gì một trai bao, còn là một nữ phạm nhân được đại công chúa cứu ra từ thiên lao.

"Được rồi, Thu, đừng giận nữa ~~ Bổn cung cũng chỉ muốn ngươi an ủi một chút. Nếu đêm qua không bỏ thuốc vào rượu của ngươi, vậy ngươi quyết sẽ không chạm vào bổn cung nữa sao." Công Dã Trừng mặc kệ Trọng Thu đang nổi giận, tiến đến ôm eo dựa vào lòng Trọng Thu, mặt tựa vào ngực nàng nhẹ giọng nói.

"Đại công chúa, tại hạ..." Công Dã Trừng đột nhiên hành động như vậy khiến cho Trọng Thu bối rối, không biết phải đối mặt với người đang hở vai này thế nào.

Đại công chúa là ân nhân cứu mạng nàng, nhưng thích cùng nàng chơi trò khiến người đời kinh sợ. Nàng là hy vọng cuối cùng để giải oan cho cả gia tộc đã bị chém đầu, nàng ấy sẽ chẳng bao giờ cung cấp bất kì manh mối nào cho việc giải oan tình. Nàng ấy nói chuyện với nàng là lời ngọt dịu dàng, nhưng khi rời khỏi phòng, nàng ấy đối với nàng là lạnh lùng, vô tình, trở thành đại công chúa cao quý của nàng. Nàng thật không hiểu, suy cho cùng, chẳng qua nàng là một món đồ chơi của Công Dã Trừng mà thôi.

Trọng Thu khẩn cầu: "Đại công chúa, hãy để tại hạ ra ngoài đi! Chẳng may, đại phò mã trở về thấy được, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của hai người!"

"Đại phò mã? Hừ! ! !" Công Dã Trừng hừ lạnh, rời khỏi ngực Trọng Thu, không còn sự dịu dàng khi nãy: "Thật tệ khi nhã hứng hiếm có của bổn cung bị hỏng mất, ra ngoài! !"

Nàng ấy vừa quát, trong lòng Trọng Thu nguội lạnh tự giễu, cất bước đẩy cửa ra ngoài ngay.

"Vào đi."

Trong tẩm điện vọng lại giọng của Công Dã Trừng, nha hoàn tiến vào, trông thấy những món ăn tỉ mỉ trên bàn, tất cả đều nằm bừa bãi dưới đất, hai chung rượu bạc rơi cạnh những mảnh dĩa vỡ, khiến cho người ta tưởng tượng đêm qua đã cuồng nhiệt cỡ nào.

Nha hoàn hết sức cẩn thận trang điểm, chỉnh trang y phục cho vị đại công chúa đang ngồi trước gương trang điểm, họ rất sợ cơn thịnh nộ từ nàng.

"Ôn Diệu Tổ đã đến chưa?" Công Dã Trừng từ từ nhắm mắt, hỏi tỳ nữ thân cận Kỳ Ngọc.

"Bẩm đại công chúa, Ôn Diệu Tổ đã đến, đang chờ ở tiền sảnh." Kỳ Ngọc đứng phía sau mặt không biểu cảm hồi báo.

"Ừ." Công Dã Trừng lên tiếng, không nhiều lời.

Bỗng nhiên, một tiểu nha hoàn trong khi chải tóc cho nàng, bất cẩn khiến chiếc lược gỗ lấy đi vài sợi tóc của nàng, đầu Công Dã Trừng bị kéo theo. Công Dã Trừng mở mắt phượng, từ gương đồng trừng mắt với nha hoàn kia, tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống đất, run lẩy bẩy: "Đại công chúa, xin tha mạng, đại công chúa, xin tha mạng!" Những nha hoàn xung quanh cũng sợ đến nín thở, tim như muốn rớt ra ngoài.

"Đứng lên đi! Nói giống như bổn cung xem mạng người như cỏ rác vậy." Công Dã Trừng nhẹ giọng.

Nha hoàn kia nghe vậy lấy lại ít hơi thở, cần phải đứng lên tạ ơn, thì nghe đại công chúa buông lời lạnh nhạt, khinh thường: "Nhưng, có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn cung không giữ kẻ vô dụng bên cạnh. Vài ngày sắp đến, có một công công già trước đây theo hầu hạ mẫu phi muốn cáo lão hồi hương, không thê tử lẫn con cái, ngươi đến làm thê tử tên đó đi! ! Xem như phần thưởng hắn đã hầu hạ cho mẫu phi ta."

Nha hoàn kia nghe Công Dã Trừng nói vậy, nặng nề quỳ xuống, liên tục khấu đầu xin tha. Công Dã Trừng mặc kệ. Kỳ Ngọc thấy vậy, lập tức khoá cả hai tay, mang đến thị vệ, lôi tiểu nha hoàn nước mắt đầm đìa ra ngoài.

Những nha hoàn xung quanh thấy tiểu nha hoàn càng lúc càng xa dần, ngoài cửa còn vọng lại tiếng van xin đứt quãng, hầu hạ đại công chúa mắt lạnh vô tình này giống như đi trên tảng băng mỏng vậy.

"Kỳ Ngọc, mấy hôm trước phụ hoàng tứ hôn cho cửu muội, ta muốn ngươi điều tra rõ thân phận của cửu phò mã, ngươi làm đến đâu rồi?" Công Dã Trừng nhắm mắt hưởng thụ sự hầu hạ của các nha hoàn.

"Bẩm đại công chúa, nô tỳ đã điều tra, tên ấy là Mộc Phàm Nhạc, là người cửu công chúa mang về, hình như là họ hàng xa với hình bộ thượng thư Đỗ đại nhân, xuất thân ở Thành Dương, từ nhỏ học hành bên ngoài, nghe nói là cùng cửu công chúa lưỡng tình tương duyệt, sau đó được hoàng thượng tứ hôn."

"Hình như? Từ trước đến nay ngươi biết rằng bổn cung muốn đều tin chính xác, là ngươi chưa tra rõ, hay năng lực đã giảm xuống?" Giọng Công Dã Trừng tỏ ra không hài lòng.

Từ nhỏ, Kỳ Ngọc đã làm tỳ nữ thân cận của Công Dã Trừng, tất nhiên biết ngay trong lời nói đại công chúa bất mãn, quỳ xuống nói: "Bẩm đại công chúa, tin tức từ Mộc Phàm Nhạc dù đã tra xét rõ ràng, nhưng gia cảnh của hắn quá sạch sẽ. Nô tỳ cảm thấy cửu công chúa sẽ không giữ người như vậy bên mình, nô tỳ thấy chuyện này có điều kỳ hoặc, nô tỳ muốn kiểm tra lại một chút."

"Ừ~ làm việc là phải cẩn thận, bổn cung sẽ cho ngươi thêm thời gian." Công Dã Trừng giãn mày liễu ra, tiếp tục nói: "Chốc nữa ngươi đến chỗ ngũ đệ, nói cho hắn biết, đừng ngu xuẩn như vậy nữa, tự ý chủ trương ám sát Tĩnh Thạc, để những tên thích khách vô dụng kia làm ít chuyện vô ích, có lần sau, bổn cung sẽ không thu dọn tàn cuộc giúp hắn như lần này."

"Vâng." Kỳ Ngọc đứng lên đáp.

"Phải rồi, phò mã ta đang ở đâu?"

"Bẩm đại công chúa, đại phò mã ở..." Kỳ Ngọc định nói lại dừng, chỗ đó thật khó nói ra.

"Có phải ở Tuý Xuân Lầu không?" Công Dã Trừng thấy nàng ta ngập ngừng, không cần nghĩ cũng đoán ra đại phò mã của nàng ở đâu.

"...Vâng..." Đó là thanh lâu, tuy không phải thanh lâu lớn nhất kinh thành, nhưng cũng có tiếng tăm, mà còn rất nhiều quan lớn quyền quý chọn nơi đó mua vui.

Công Dã Trừng trang điểm xong tự soi gương, khi dùng tay vuốt ve mái tóc đen được bới thành kiểu mệnh phụ phu nhân cao quý, dường như rất hài lòng về y phục hôm này, nói: "Tìm thị vệ âm thầm bắt hắn ta về cho bổn cung, ném vào ngục trong phủ. Dám ở sau lưng bổn cung vào thanh lâu, dường như hắn ta chưa nhận đủ giáo huấn thì phải! Để những thị vệ đó dùng xích sắt trói hắn ta lại, không cho ăn uống 3 ngày. Phải rồi, đừng để hắn ta chết. Dù sao, bổn cung chưa muốn mang danh góa phụ."

"Vâng, đại công chúa!"

"Ừ, bây giờ dọn bữa sáng lên đi!"

"Đại công chúa, Ôn Diệu Tổ kia còn ở tiền sảnh chờ người." Kỳ Ngọc đang định ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ Công Dã Trừng giao phó, trông thấy đại công chúa có lẽ quên mất chuyện này, cẩn thận nhắc nhở.

Công Dã Trừng đứng lên, thưởng thức tay ngọc của mình, lật qua lại đôi tay mềm nói: "Bổn cung biết, để hắn chờ đi, so với hắn, bữa ăn của bổn cung quan trọng hơn~"

...........

Kịch ngắn ngoài lề:

Mộc Phàm Nhạc vỗ vai Trọng Thu: "Cậu thật đáng thương, gặp phải công chúa như vậy~"

Trọng Thu che mặt khóc: "Phải rồi đó~ Còn Nhạc nè, trông cậu hạnh phúc ghê~"

"Hehe~" Mộc Phàm Nhạc cười trộm.

Trọng Thu khó chịu: "Nhưng mà mình cùng đại công chúa lăn giường rất nhiều lần rồi, cậu~ Cậu vẫn chưa mà nhỉ!"

Mộc Phàm Nhạc cắn răng: "...Mấy người coi chừng lăn xuống giường luôn đó."

"Haha." Trọng Thu vui vẻ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net