17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Diệu Tổ oai phong vẫn chờ đại công chúa ở tiền sảnh, thời gian đã lâu vẫn chưa diện kiến được đại công chúa. Người hầu lại châm trà, đổi đi chung trà lạnh, hắn thật không thể đợi tiếp được nữa.

Mọi người trong triều đều biết đại công chúa ủng hộ ngũ hoàng tử, và còn mối tương quan giữa công chúa Tĩnh Thạc và Thân ca ca thái tử nữa. Hắn không muốn thành người mất lưỡi, hôm nay có mặt ở đây là do hôm trước nhận được lời mời từ đại công chúa, ngại lễ quân thần nên mới đến, nhưng hắn đợi đã lâu, còn chưa gặp được người. Vì thế gọi hạ nhân, nói: "Xin chuyển lời với công chúa, mạt tướng còn chuyện phải xử lý, ngày khác sẽ đích thân đến tạ lỗi cho sự bất kính hôm nay."

Nói xong, chuẩn bị rời khỏi.

"Ôn tướng quân phải đi rồi sao? Chẳng lẽ hạ nhân trong phủ bổn cung không tiếp đãi tướng quân chu đáo?"

Ôn Diệu Tổ vừa bước được hai bước, trông thấy đại công chúa thướt tha bước đến.

Công Dã Trừng quát nô tài: "Các người làm việc thế nào vậy? Không hầu hạ khách quý của bổn cung cho tốt! Khiến bổn cung suýt chút nữa không gặp được Ôn tướng quân, các ngươi biết tội chưa! !"

Hạ nhân xung quanh nghe thấy đều rét run, đều quỳ xuống xin tha.

Ôn Diệu Tổ biết nàng đang trấn sơn đả hổ, chắp hai tay hành lễ: "Đại công chúa bớt giận, là do mạt tướng có việc muốn rời khỏi, xin đại công chúa trách tội mạt tướng."

"Ừ, ra là Ôn tướng quân bận việc! Vậy tướng quân có gì sai đâu." Công Dã Trừng lướt qua, mắt phượng liếc Ôn Diệu Tổ một cái, cất bước đến chỗ ngồi cao nhất trong sảnh, vừa khinh thường các hạ nhân đang quỳ: "Được rồi, nếu Ôn tướng quân đã cầu xin cho các người, vậy bổn cung sẽ nể mặt Ôn tướng quân, tha cho cẩu nô tài các người, đứng lên hết đi!"

Các nô tài nghe thấy lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hầu hạ.

Ôn Diệu Tổ tạ ơn, xoay người hỏi: "Chẳng hay, đại công chúa triệu mạt tướng đến là vì sao?"

Công Dã Trừng nhìn hắn một cái, cười mị hoặc: "Trong lòng Ôn tướng quân biết rõ, hà tất còn hỏi như vậy."

"Mạt tướng ngu muội, thật chẳng biết, xin đại công chúa chỉ dẫn." Ngoài miệng Ôn Diệu Tổ nói vậy, nhưng hai tay giấu trong tay áo đã siết lại thành nắm đấm.

Mọi người đều là người thông minh, có vài lời không cần nói rõ ra.

"Ồ! Phải rồi? Ôn tướng quân có hay, vài ngày nữa, chính là ngày vui của công chúa Tĩnh Thạc không?"

Công Dã Trừng quan sát Ôn Diệu Tổ vừa nghe đến tin Tĩnh Thạc thành thân, giống dây thần kinh đang căng lên, vẻ mặt chịu đựng, lại tiếp tục cười nói: "Chẳng lẽ, Ôn tướng quân thật không biết chuyện này sao?"

"Mạt tướng bận quân vụ, thật chẳng hay việc trong cung." Ôn Diệu Tổ siết tay chặt hơn, các đốt ngón tay đã trở nên trắng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, bàn tay xuất hiện tơ máu: "Nếu đại công chúa triệu mạt tướng đến để mạt tướng hay chuyện đại hôn của công chúa Tĩnh Thạc, xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của mạt tướng, mạt tướng còn phải giải quyết ít việc, muốn cáo lui trước!"

"Bổn cung biết Ôn tướng quân bận quân vụ, bổn cung cũng hiểu, tuy hiện đang thái bình, nhưng người Đột Quyết cũng thường hay xâm phạm, đương nhiên quân vụ không thể khinh suất, nên bổn cung cũng quan tâm đến tình hình của binh sĩ, dù sao bọn họ cũng là những người phòng vệ quan trọng của Đại Tấn ta~ Vào những năm gần đây Ôn tướng quân đặc biệt đích thân huấn luyện kỵ binh~" Công Dã Trừng trông thấy gương mặt lẫn tinh thần của Ôn Diệu Tổ tuyệt vọng, cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn dùng ngữ điệu giữ người lại.

"Tạ ơn đại công chúa quan tâm, tình hình trong quân doanh mạt tướng rất tốt." Sự khích lệ giả vờ ấy không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Ôn Diệu Tổ.

"Bổn cung cũng nghĩ vậy, dù sao cũng do Ôn tướng quân đích thân huấn luyện kia mà!"

"Mạt tướng bất tài, mặc dù kỵ binh là đích thân mạt tướng huấn luyện, nhưng so với Hoắc Gia Binh do Hoắc nguyên soái trấn ở biên ải, thì vẫn còn kém xa, nên mạt tướng mới phụ trách sự an toàn của kinh thành." Ôn Diệu Tổ một lòng muốn rời khỏi.

"Ôn tướng quân, cần gì tự xem nhẹ mình thế? Năm xưa Hoắc nguyên soái chiến công hiển hách, hiện tuổi đã cao, cũng chẳng có tướng tài nào thừa kế được. Còn phần Hoắc Gia Binh cũng có một chữ 'Hoắc' ở trong, đó cũng thuộc về binh sĩ của hoàng thượng, sớm muộn gì triều đình cũng thu hồi binh quyền." Công Dã Trừng thu lại nụ cười quyến rũ, nói đầy ẩn ý: "Ôn tướng quân tuổi trẻ có tài điều binh khiển tướng, nếu không, phụ hoàng cũng chẳng mang sự an toàn giao cho ngươi. Người sáng suốt đều biết rằng người coi trọng hiền tài, Ôn tướng quân, đường làm quan của ngươi không thể lường trước được đâu~"

Ôn Diệu Tổ nghe xong lòng đã hiểu, đây mới là nguyên nhân chính đại công chúa triệu mình đến.

Xem ra, Đậu gia thật muốn lôi kéo thế lực từ võ tướng rồi, gạt cảm xúc về chuyện tình cảm sang một bên, lấy lại nét mặt cương nghị của nam nhi: "Đa tạ đại công chúa khích lệ, mạt tướng hổ thẹn không dám nhận! Bảo vệ hoàng thành là chức trách của mạt tướng."

"Hà tất phải khiêm tốn như thế chứ Ôn tướng quân?" Mắt Công Dã Trừng nhìn thẳng vào hắn nói: "Bổn cung cũng hiểu Ôn tướng quân có chuyện phiền lòng, nhưng kết cục hiện giờ đã định, bổn cung cũng đành bất lực."

"Hiện giờ? Ý của đại công chúa là..." Ôn Diệu Tổ bị ánh mắt như gươm không kiêng dè quan sát, hắn biết lời này là nàng nói chứ chẳng phải ai khác.

"Ý của bổn cung chính là Ôn tướng quân và gia phụ nên hiểu chim khôn chọn cành mà đậu, cuối cùng năng lực mới có chỗ phát huy! !" Công Dã Trừng chống lại ánh mắt sắc bén nói: "Dù sao xảy ra hôn sự bất ngờ của Tĩnh Thạc, đều khiến mọi người trở tay không kịp, có điều đây chỉ là bắt đầu, kết quả có thể thay đổi..."

"Đại công chúa, mạt tướng cùng gia phụ chỉ trung thành với hoàng thượng!" Ôn Diệu Tổ biết nàng có ý muốn mình quy hàng.

Hắn đã từng cố gắng lập chiến công dựng sự nghiệp chính là muốn bảo vệ cho nữ nhi lòng hắn thật tốt. Cuối cùng cũng đợi được nàng đến tuổi cập kê, chẳng kịp chờ đợi mà đến hoàng thượng cầu thân. Vốn dự tính trước việc bị khước từ, cứ ngỡ do nữ nhi e lệ nên mới thế, nguyện đợi thêm một hai năm nữa, ấy thế bây giờ xuất hiện một Trình Giảo Kim. Hắn thật không cam tâm, nhưng hắn cũng không muốn thành kẻ đối đầu với nàng ấy.

"Vậy sao? Ôn tướng quân, hôm nay ngươi đã xác định rõ rồi sao?" Trái với vẻ nghiêm nghị khi nãy, đôi mắt Công Dã Trừng chứa đầy sự nhạo báng.

"Mạt tướng đã quyết."

"Đã như vậy, bổn cung cũng không giữ Ôn tướng quân đi xử lý quân vụ." Công Dã Trừng nâng tách trà bên cạnh lên nói.

Nâng tách trà ý tiễn khách!

Ôn Diệu Tổ hiểu, chắp tay hành lễ: "Vậy mạt tướng cáo lui."

Dứt lời lập tức rời khỏi, đi được vài bước, nghe thấy giọng của Công Dã Trừng: "Sau này, Ôn tướng quân có gì cần bổn cung hỗ trợ, cứ lên tiếng."

Công Dã Trừng đặt tách trà xuống, nhìn bóng lưng khuất xa của Ôn Diệu Tổ, cười lạnh, không rõ có biểu cảm gì.

Ôn Diệu Tổ, ngươi cho rằng hôm nay ta thật muốn ngươi quy hàng sao? Tuy ngươi có tài, nhưng lòng người hẹp hòi. Mai này, tất sẽ có chỗ cho bổn cung dụng.

Song Công Dã Trừng nghĩ đến tên còn lại, cười xảo quyệt.

Mộc Phàm Nhạc phải không? Ngươi có bản lĩnh gì? So với Ôn Diệu Tổ hơn chỗ nào? Mong rằng vị cửu phò mã này đừng khiến cho bổn cung thất vọng.

........................

Trấn sơn đả hổ: ra oai phủ đầu.

TrìnhGiảo Kim: là một đại tướng công thần khai quốc của nhà Đường- Trung Quốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net