Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về thực tại

Nhược Ca mải mê ngơ ngác cười không để ý Khả Đồng Đồng lật người, hai mắt mở to thẳng lăng lăng nhìn nàng.

Gặp tiểu mỹ nhân liền vui như vậy?

Cười ngốc muốn chết.

Cảm giác được có người nhìn nàng đến lạnh sống lưng, Nhược Ca rời ánh mắt hướng phía giường Khả Đồng Đồng. Thấy nàng hai mắt mở to nhìn mình, biểu hiện vẫn như thường ngày lãnh đạm nằm trên giường, không nhúc nhích chỉ nhìn nàng chăm chăm.

Nhược Ca ngẩn người tự hỏi :

Là mộng du mở mắt sao? Nàng lần đầu thấy nha! 

Tuy có chút sợ hãi nhưng xinh đẹp tiểu tỷ tỷ như có mị lực, nàng cũng mở to mắt không kiêng nể tiến lại cạnh giường ngồi quỳ trên đất, hai tay chống cằm ngắm nhìn Khả Đồng Đồng.

Lông mi vừa trường vừa dài, đôi mắt hẹp dài mị mị, khoé mắt phải được tô điểm thêm nốt ruồi xinh đẹp.

Tay nàng không tự chủ được đưa lên sờ sờ viên nốt ruồi nhỏ bên khoé mắt, trái tim hồi hộp đến bang bang nhảy, cổ họng như khát khô nuốt xuống ngụm nước bọt.

Khả Đồng Đồng bị hành động của Nhược Ca kinh ngạc tới rồi, mắt hẹp dài mở to trừng nàng, mày ngài nhíu lại bất mãn nhưng mặt cùng tai như phản chủ ửng đỏ một màn.

Hảo mất mặt

Nàng rụt rụt lại người, đem bàn tay trên mặt mình đánh đi xuống.

" Hỗn chướng! Không cho chạm ta!"

Nhược Ca xoa xoa tay bị đánh, bất mãn chu chu môi.

Không sờ thì không sờ, dữ như vậy làm gì nha. Tiểu tỷ tỷ bị sờ mất miếng thịt nào sao?

" Tiểu tỷ tỷ không phải là đang mộng du ngủ mở mắt đi? Tỉnh lại không nói lời nào, ta lo lắng a "

Khả Đồng Đồng thẹn quá hoá giận, Nhược Ca cả ngày không quan tâm nàng, ban đêm lại đi gặp tiểu mỹ nhân, hiện tại lại sấn sấn chiếm tiện nghi của nàng.

Nào có đạo lý như vậy?

Nàng tức giận đá Nhược Ca một cái làm nàng lăn trên mặt đất.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì nàng đã bị đạp một cước đá lăn xuống giường ôm mặt đất. Nhược Ca ngốc ngốc ngóc đầu dậy, không biết Khả Đồng Đồng vì cái gì giận dỗi, nàng sai ở đâu sao?

Nàng lăn lại chỗ trải nệm cuộn tròn một vòng chăn phòng bị miễn cho lại bị đánh vài cái nữa.

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, nàng với Khả Đồng Đồng là nữ nhân, sờ má cũng coi như chiếm tiện nghi? Hoặc Khả Đồng Đồng bị bệnh sạch sẽ, không muốn ai chạm nàng đi?

Không đúng, ở chung mấy ngày Khả Đồng Đồng không biết từ khi nào từ trên giường rúc vào lồng ngực nàng ngủ thơm mùi ngon đâu.

Phân tích một hồi nàng càng ủy khuất, bị ăn đậu hũ là nàng, chiếm tiện nghi là Khả Đồng Đồng, sờ một chút tiểu nốt ruồi nhưng nàng lại bị ăn đánh? Không phải quá bất công đi?

Tiểu tỷ tỷ thật xấu, không muốn nói chuyện với nàng! 

Nghĩ là làm, nàng ngoan ngoãn xúc một góc nằm trên mặt đất giả chết.

Khả Đồng Đồng muốn đánh thì đánh đi, dù sao nàng đánh không lại Khả Đồng Đồng! Giả chết thay vì phản kháng thì nàng sẽ nhanh chán hơn.

Bên kia Khả Đồng Đồng ôm mặt đỏ ửng của mình, nhìn người gây hoạ giả chết cuộn tròn ở một góc.

Nàng ngồi trên giường đưa tay lên nơi Nhược Ca vừa chạm vào, ấm áp vẫn còn đó, xúc cảm khi này bị chạm vào khiến thân thể nàng như có dòng điện chạy qua, kì lạ rằng nàng còn cảm thấy rất thích, muốn Nhược Ca lại chạm vào. Nhưng lý trí muốn nói không nên, đành xấu hổ đến đá Nhược Ca một cái.

Không biết là quá bi thương khi bị bỏ lại hay nàng đối với Nhược Ca nảy sinh cái khác tình cảm. Nhưng ngây ngốc Khả Đồng Đồng vẫn không biết chính mình đang ghen tỵ. Nàng nghĩ muốn độc chiếm Nhược Ca, muốn nàng chỉ dành tình cảm cho chính mình.

Đối với nàng mấy cái nữ nhân mới đủ? 

Khả Đồng Đồng thật muốn đánh nàng cho hả giận!

Ôm Tiểu Bao Chửng đặt xuống giỏ tre nàng đan đã lót lớp vải dày bên dưới cạnh giường. Trời hiện tại trở lạnh, Nhược Ca đã nhiều ngày ngủ dưới đất liền khoẻ mạnh như nàng cũng sẽ sinh bệnh.

Khó chịu liền khó chịu, nàng đem trong lòng bực bội cùng ủy khuất buông xuống, hướng người dưới đất cuộn chăn thành một đoàn như kén sâu không nhúc nhích nói :

" Lên giường nằm"

Kén sâu nhúc nhích vài cái liền im bặt không có động tĩnh.

Còn giận dỗi? Hay ngủ rồi?

Nàng bước xuống muốn kiểm tra xem nữ nhân kia, lại không nghĩ rằng vừa mới đặt một bàn chân xuống, cái kén sâu liền lăn đến phía giường ngoan ngoãn leo lên chủ động nằm sát tường.

Khả Đồng Đồng thấy hành động của nàng cũng vô ngữ, lại có chút buồn cười.

Không nghĩ lý nàng? Giận dỗi? Lại sợ nàng? Cho nên nghe thấy nàng động tĩnh liền chạy lại bên giường?

Hảo gia hoả, tính tình còn rất lớn.

Khả Đồng Đồng hiếm thấy cười ra tới, kéo chăn nằm xuống, tay vỗ vỗ nàng chăn.

" Không cần chùm kín đầu, sẽ khó thở"

Nhược Ca rụt lại người, không nghe lời bỏ chăn xuống, nàng nằm im bất động giả vờ như đã ngủ rồi.

Hừ ta còn giận đâu, mới không nghe ngươi xấu tiểu tỷ tỷ!








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net