Chương 110: Ăn miếng trả miếng. Yêu Đế thắng ở lòng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt nghe quân y báo, vội bỏ sổ sách xuống, kinh ngạc nói, "Mắc bệnh? Là bệnh gì?"

"Hiện chúng thần vẫn chưa thể tìm ra là bệnh gì, nguyên nhân từ đâu." Quân y lắc đầu.

"Bệnh lạ sao." Kiến Nguyệt lẩm bẩm, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài, "Dẫn đường."

"Công chúa, nhỡ như là bệnh truyền nhiễm..."

"Dẫn đường."

Quân y đành ngậm ngùi đưa nàng đi. Kiến Nguyệt thấy bọn họ bị đưa đến một riêng biệt, bởi vì do quân bị mắc bệnh lạ quá đông, lều không còn đủ chỗ nữa nên đành phải lấy chăn trải ra đất để nằm. Biểu hiện nặng nhẹ không giống nhau, có người chỉ như trúng gió, tay chân run rẩy không chút sức lực, có người lại bị nôn, người thì bị tiêu chảy, nhưng tất cả đều nói là bị đau bụng.

Nàng cẩn thận khám từng người, sau đó nói, "Các ngươi đi điều tra lương thực, dặn các trù sư tạm thời không ai được động vào đó nữa."

"Vâng."

Kiến Nguyệt theo quân lính vào trong kho để xem từng bao gạo ra, thấy gạo không có bị mốc hỏng, cả rau thịt cũng như thế bình thường. Nàng bốc một ít gạo lên ngửi, "Trong quân doanh chúng ta có ai thông thạo độc dược?"

Nàng lại lỡ đưa Bánh Bao hay Giang Hạo đi mất, vậy nên trước mắt không có cách nào tra ra số lương thực này thật sự có vấn đề hay không.

Một vài quân y thử tiến lên, đưa mũi ra ngửi, thậm chí còn nếm thử, sau đó đồng loạt lắc đầu, "Bẩm công chúa, lương thực không có độc."

"Ừm." Kiến Nguyệt không biết nên vui hay buồn nữa, câu trả lời của bọn họ giống với đáp án của nàng, hơn nữa nàng là dùng chung lương thực với quân binh, nếu có độc thì nàng đã có cùng biểu hiện. Chứng tỏ vấn đề không nằm ở lương thực, nàng không lo sợ sẽ phải lãng phí số gạo thịt tốn bao công sức mới tích góp được, nhưng rắc rối nằm ở, không phải ngộ độc do thực phẩm thì là vì gì. Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, chợt nàng nghĩ ra một khả năng, "Trước khi bị mắc bệnh, các ngươi có đi ra bờ sông, suối nào uống nước không?"

Một vài người gật đầu.

"Là ở nơi nào? Người nào đủ sức để dẫn ta tới nơi đó?" Kiến Nguyệt nghi hoặc, nước ở đây ngoại vùng đông nam do ảnh hưởng từ trấn Giám Hồn nên bị nhiễm độc, ngoài ra còn do chất độc của loài cá ăn thịt tiết ra, còn lại những nơi khác đều là nước sạch. Nàng và mọi người cũng thường xuyên lấy nước ở quanh đây mà.

Một người gian nan đứng lên, mồ hôi toát cả ra, mặt nhăn nhó, nhưng vẫn còn ý thức, hắn xung phong đi chỉ đường cho mọi người. Kiến Nguyệt thấy hắn chỉ về bờ suối gần đó, nàng nghĩ mình đã tìm thấy nguồn bệnh, vì thế quay đầu dặn quân y, "Tạm thời thu hồi lại nước uống, bảo bọn họ chịu khó chịu khát một lúc. Ngoài ra không ai được phép tới đây lấy nước hay tắm rửa nữa, cho tới khi chúng ta làm rõ con suối này có sạch hay không."

"Vâng."

Kiến Nguyệt nhìn dòng suối trong veo, nhíu mày suy nghĩ, nàng cho người đi bắt một vài con chuột về uống thử nước, ngay sau đó con chuột cũng co giật, trông rất đau đớn, "Trong nước có độc."

"Công chúa, chúng ta cắm quân ở đây đã lâu, vì thế quân binh thường xuyên ra đây uống nước, vậy tại sao bây giờ mới trúng độc?"

Kiến Nguyệt xoa cằm, nhìn về phía thượng lưu, "Có lẽ do Cửu Vĩ tộc khoẻ khoắn hơn phàm nhân, vậy nên kháng độc cũng tốt hơn, vì thế ban đầu chưa gặp rắc rối gì, nhưng do thời gian dài tiếp xúc, độc cũng bắt đầu xâm nhập vào nội tạng. Các ngươi cho người đi điều tra phía trên, xem có ai cắm trại ở đó không, sau đó về báo cho ta."

Tiếp đó nàng lấy một ít nước suối, bỏ vào bình đựng, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra trong này có độc gì, đồng thời tìm thuốc giải."

"Công chúa, phía thượng nguồn cách đó không xa là doanh trại của quân nước Vu." Quân sĩ đi điều tra về cấp báo.

"Chẳng trách, nhất định là chúng bỏ độc." Kiến Nguyệt nhíu mày.

"Công chúa, chúng ta nên làm gì?" Quân y vội hỏi.

"Gọi tộc Độc Thử đến đây. Chúng ta cho chúng ăn miếng trả miếng."

Rất nhanh, có một con chuột lông màu tím chạy đến, "Công chúa có gì căn dặn?"

Kiến Nguyệt thì thầm gì đó vào tai nó, chuột Độc Thử liền dẫn nhau lũ lượt chạy đi.

Trong lúc đó quân doanh của nước Vu có tiếng cười ầm ĩ, "Nhà xí của chúng nhất định toàn là phân, thối um hết cả lên."

"Tướng quân, liệu chúng ta có bị phát hiện hay không?" Phó tướng ở bên cạnh khó hiểu, trong thời điểm này mà vẫn cười được là sao.

Nụ cười của tướng quân nước Vu mất dần, hắn rầu rĩ thở dài, "Chúng ta nhất định là bại trận rồi."

"Vậy nên người muốn hạ độc chúng để phản công sao?" Phó tướng lộ vẻ phấn khởi.

Tướng quân lắc đầu, "Địch có hơn hai vạn quân, chúng ta có vài trăm người, làm sao đánh? Ta chỉ là trả thù chúng phút cuối mà thôi."

"Ý tướng quân là bó tay chịu chết?" Phó tướng lại chuyển sang nổi giận.

"Ngươi có kế gì sao? Lính của ta đều đã chạy hết sang bên kia đầu hàng rồi, còn đòi giết chúng ta để lập công đấy. Đông Hải tự dưng rút về, mấy trăm vạn quân còn lại mắc bẫy, bị vây thành không có lương thức, đâm ra chết đói hết với nhau, thậm chí còn phải chém giết lẫn nhau để giành ăn, chúng ta bại trận rồi." Tướng quân nước Vu thở dài, một nghìn vạn quân, cuối cùng đọ không lại bốn trăm vạn quân Cửu Vĩ đa phần đến từ dân quân. Hắn thật sự bội phục những người đứng sau tấm màn, dắt tay từng bước cho đội quân yếu ớt kia.

Sáng hôm sau, bọn hắn lại nghe được tin báo, "Quân Cửu Vĩ từ đêm qua hành quân chuyển đi rồi."

Tướng quân lẫn phó tướng ngạc nhiên, quay ra nhìn nhau, vui sướng reo lên, "Chúng thả đường cho chúng ta về rồi." Ngay tức khắc cả đội quân nhỏ bé rút trại, chuẩn bị trốn khỏi nơi này.

"Tướng quân, đêm qua có kẻ trộm kho thóc của chúng ta rồi." Một tên lính định nấu bữa sáng chạy vào trại gấp gáp nói.

"Tướng quân, toàn bộ thuốc thang bị cướp sạch rồi." Quân y mếu máo chạy đến báo tin.

Tướng quân nước Vu nghe thế, cả người như bị rút mất hồn, "Chúng ta vốn đã phải dè sẻn mấy ngày nay, quân sĩ đều mất sức cả rồi, lại còn mắc bệnh ghẻ, nay mất lương thực lẫn thuốc thì phải làm sao." Hắn đột nhiên muốn bật khóc, bản thân hắn mỏi mệt vô cùng.

"Chi bằng trên đường thấy con gì rồi săn ăn tạm." Phó tướng ở bên cạnh an ủi.

Trong lúc bọn hắn còn ấm ức khóc nhè với nhau, quân của Kiến Nguyệt đã đi về phía thành Long An, "Đây có lẽ trận chiến cuối rồi, chúng nhất định sẽ liên minh, hợp lực tìm cách công phá lối thoát đã bị chặn lại. Đường nào cũng là đường chết, vậy nên chúng không còn biết sợ là gì nữa, các ngươi phải canh gác cẩn thận, quân binh phải mặc giáp cả ngày, không được lơ là."

"Công chúa, bên Quân sư đã rời khỏi sông Cốt Vong, nay đang ở phía Tây đợi lệnh công chúa."

Kiến Nguyệt gật đầu, "Báo với Dương tướng quân chúng ta đã chặn lối phía nam, kế hoạch có thể triển khai được rồi."

"Vâng."

Trời tối, quân sĩ đều trở về nghỉ ngơi. Kiến Nguyệt một mình nằm trong lều trại, mắt nàng mở to, lắng tai nghe tiếng gió gào rít ngoài kia, tiếng dế kêu râm ran và tiếng chăn kêu sột soạt, nàng chạm vào bên giường lạnh tanh, bất giác ôm chặt con hồ ly bông, vùi mặt vào nó.

Hai năm hơn rồi, nàng ấy vẫn chưa trở về.

...

Quân địch của các nước chư hầu đã đói đến trắng mắt. Ban đầu bọn hắn hí hửng xông thẳng vào thành, nghĩ là phen này được thưởng to, kết quả đến một mũi tên phản kháng cũng không có, mới đầu còn nghĩ là bẫy dụ chúng bỏ đi nên cứ kéo nhau xông thẳng vào, nhưng vào trong thành đến một bóng ma cũng không thấy, tất cả chỉ có một vài rác vụn còn ở lại, lều trại hoang bị gió thổi đổ ngang đổ dọc dưới đất, tất cả hoang vu và âm u, tĩnh lặng đến sởn gai ốc, ai nấy cũng hoang mang vô cùng.

Ở lại được một tuần, chúng vốn còn định bàn bạc mượn thế thượng phong, xông thẳng vào Cửu Vĩ Quốc luôn, vấn đề nằm ở việc quân vận lương đi đường xa mãi chưa đến đây, ngược lại phía bắc nổi trống, quân Cửu Vĩ từ Cửu Vĩ Quốc đến cứu viện ùa đến, ép chúng phải trở lại thành Long An để nấp. Tới khi bọn chúng muốn chạy thì đã muộn, quân Cửu Vĩ sớm đã bao vây tứ phía, bây giờ cửa nào cũng là cửa tử.

"Chúng ta chỉ còn có thể dùng cách cuối là liều chết xông phá vòng vây thôi."

Nào ngờ, ngày khởi quân, quân sĩ đột nhiên nôn thốc nôn tháo, ôm chặt bụng kêu than với nhau, ngay cả các tướng lính đầu não cũng thế, người đã thế, ngựa cũng đột nhiên mắc bệnh lạ, chẳng có ai đủ sức đứng dậy chứ đừng nói cầm kiếm đánh nhau, toàn quân hoang mang không hiểu chuyện gì.

Quân y khám cả ngày mới rút ra kết luận, "Là độc của hoa trúc đào, nếu không chữa trị nhanh sẽ dẫn đến tử vong."

"Độc này từ đâu mà phát tán?"

"Có thể là từ nước uống, loại cây này không nên trồng gần nguồn nước như giếng, nếu không lá và hoa rụng xuống sẽ gây nhiễm độc nước. Tuy nhiên có lẽ độc đã bị loãng, lại không quá nhiều liều lượng nên chúng ta vẫn có cơ hội cứu chữa."

"Nước rõ ràng uống suốt mấy ngày nay đều không sao, làm sao nói có độc là có độc." Phó tướng nhíu mày nghi hoặc.

"Có lẽ có kẻ đã xâm nhập vào, rồi đánh tráo nguồn nước của chúng ta." Quân y giải thích.

Chúng nghe thấy thế, không cần nghĩ cũng biết là ai, nổi giận đùng đùng.

"Chữa cho binh sĩ, rồi phản công."

"Nhưng ta đâu còn thuốc để chữa nữa, đến cả dược cấm máu cũng hết sạch rồi."

"Các ngươi là quân y, việc này là do các ngươi quản, sao ngươi còn dám hỏi ta? Ta không cần biết, các ngươi phải nghĩ cách trị được hết độc cho quân thì mới đánh trận được, hoặc ta chém đầu các ngươi."

Quân y bất mãn bĩu môi, đêm đó trèo ra khỏi thành chạy trốn, đi được nửa đường thì bị quân do thám của Cửu Vĩ tóm được. Thấy vẻ mặt bất cần đời của bọn họ, các tướng sĩ nể đối phương có hiểu biết về y thuật nên giữ lại trong quân doanh.

Vài ngày sau, quân chư hầu nổi trống chiêng, tiếng hò reo khắp nơi. Cửa thành Long An mở, chúng ồ ạt lao về phía Đông có Dương Quyền đang trấn thủ.

"Tướng quân, quân địch tấn công."

Dương Quyền nghe thế, quay đầu hỏi các tướng sĩ, "Ai dám đưa quân đến đánh chúng?"

Mạnh An, Hứa Vân đi lên đòi xuất quân, Dương Quyền đồng ý để bọn hắn mỗi người dẫn ba vạn quân đi đối đầu.

Quân địch để Chúc Dung, Mã Thư và Trương Minh đến đánh, hai bên tranh co một hồi. Quân Cửu Vĩ đột phá vòng vây, khiến ba tên tướng sợ hãi bỏ chạy, Mã Thư bị Hứa Vân đâm chết.

"Phía Đông có Dương Quyền là mãnh tướng, năm xưa một mình còn đánh phá cả Ưng tộc, tướng sĩ theo hắn cũng toàn kẻ mạnh có kinh nghiệm lâu năm, chúng ta chọn đi đường khác."

"Phía Tây có Phượng Uy đang canh giữ, nàng ta mưu mô lắm kế, không tài nào mà lường trước được, nếu như mắc bẫy thì thảm vô cùng, quân mẫu triều đang rút về mà nàng ta vẫn không buông tha, đánh cho Phó đề đốc không còn mảnh giáp, tốt hơn là né ra xa. Phía Bắc cũng có quân Cửu Vĩ đang sung sức chặn, đường duy nhất là phía nam thôi."

"Nhưng phía Nam do Cửu Tuyền công chúa trấn giữ, nàng ta hay dùng tà thuật, tính tình bạo lực, chúng ta là người thường đọ không lại. Chưa kể những nữ tướng chắc chắn đang ở chỗ nàng ta, Cố nữ tướng có nuôi một con hổ thần, to khoẻ hơn hổ thường nhiều, đã thế cả vật lẫn chủ nóng tính, nàng ta không đời nào sẽ nương tay với chúng ta đâu."

Nguỵ Đông Sơn nghe thấy nơi nào cũng không được, không chịu được mà hét lên, "Thế nào cũng chết, ở lại cũng chết."

Quân sĩ nghe thấy thế, uể oải không muốn đánh nữa, bụng nghĩ nhiều mà từ không bệnh cũng thành bệnh hết với nhau. Kẻ lại lén lút đi đường rừng trốn về, kẻ đi đến doanh trại của Cửu Vĩ cầu hàng.

Bọn đào binh chịu trói để tới gặp Kiến Nguyệt, vừa thấy nàng liền oà khóc quỳ lạy dưới chân nàng, nàng thấy cũng thương nên đồng ý tha mạng, bảo quân lính lấy cơm ăn cho chúng, còn cho quân y trị thương chữa bệnh, chúng ăn như lang hổ bị bỏ đói lâu ngày, vừa ăn vừa khóc bù lu. Nguỵ Đông Sơn ăn xong, đến trước mặt nàng mà quỳ, "Từ nay tôi xin quy thuận, không dám quấy rầy công chúa nữa, cả dòng họ đều mang ơn công chúa. Cho dù về nước bị chúa trách mắng cũng chịu."

Kiến Nguyệt đỡ hắn dậy, "Ngươi đã chịu rồi thì chúng ta cũng không làm khó nữa. Quân các ngươi còn bao nhiêu lính?"

"Vốn còn bốn nghìn vạn quân, bị bệnh mà chết mất một trăm vạn quân, ấy còn chưa kể là chết đói chết khát." Hắn thành thật đáp.

"Bốn nghìn vạn quân là bốn nghìn vạn người, bốn nghìn gia đình. Chi bằng ngươi khuyên nhủ bọn hắn cùng hàng, hai bên chung sống hoà bình, không ai xâm phạm ai nữa." Kiến Nguyệt khuyên nhủ.

Nguỵ Đông Sơn nghe thế mừng lắm, cuống quýt chạy về khuyên nhủ các tướng quân. Quân nước Cơ, nước Đại, Vương Sơn và Vạn đều ngậm ngùi kéo đến quân doanh của nàng xin hàng, nhưng vẫn còn số ít cứng đầu quyết sống chết.

"Còn lại còn kẻ nào chưa hàng?"

"Còn hai còn lại là Nam Lâu và Nghiêm."

"Quân Nghiêm đã từng bị chúng ta đánh cho te tua, có lẽ vì thế mà không phục." Kiến Nguyệt nhướn mày, "Đêm nay kẻ nào bắt được tướng lĩnh của chúng, chúng ta sẽ thả cho về quê, còn được ban tiền thưởng cùng lương thực."

Các tướng sĩ nghe thế mừng lắm, thi nhau chen lấn đòi dẫn quân lấy đầu giặc.

Quân Cửu Vĩ thành ra ngồi chơi xơi nước, nhìn lửa hồng rực trời, tiếng vó ngựa rầm rập ở khắp nơi. Lát sau một đoàn quân chạy về, Nguỵ Đông Sơn hớn hở xách theo một cái đầu chạy đi tìm nàng, miệng còn không ngừng hô gọi nàng, Kiến Nguyệt thấy sợ quá vội tránh đi, để những người khác tiếp đón.

Như đã hứa hẹn, nàng quyết định ngoại trừ những kẻ chưa chịu đầu hàng ra, còn lại thì thả về nước, còn những tướng nước nào có công thì ban cho lương thực, ngựa và tiền để về.

Nguỵ Đông Sơn biết giờ mà về chỉ còn nước chết, hắn xin Kiến Nguyệt cho được gia nhập, dù làm lính hạng bét cũng chịu. Kiến Nguyệt tuy không tán thành việc hắn phản bội lại nước mình, nhưng nghĩ hắn làm thế cũng là lo cho cả nhà mình, lại thêm hắn cũng khoẻ mạnh được việc, vậy nên đồng ý.

Nhờ giúp đỡ của nàng, Nguỵ Đông Sơn thành công trà trộn vào tị binh để về quê đưa phụ mẫu, thê tử chạy trốn. Vài ngày sau đã quay lại quân doanh Cửu Vĩ như đã hứa, còn thề sẽ trung thành với nàng.

Nguỵ Đông Sơn không phải là người duy nhất, nhiều tướng sĩ biết mình bại trận về nước thì sẽ không xong với Âu Thần Duật và lãnh chúa, nên cũng xin ở lại phò tá nàng. Có người còn nói đã hiểu rõ bộ mặt của các Đế quốc, vì thế không muốn phục dịch cho bọn diệt chủng đó nữa.

Trận chiến đến đây là kết thúc, vang danh muôn đời, cả Cửu Vĩ Quốc sung sướng ăn mừng. Địa Hải Sử Ký I gọi đây là cuộc chiến thức tỉnh nhiều quân binh, giúp họ thoát khỏi đổ máu không đáng có.

Trong số đầu hàng và tù binh có rất nhiều quân Đông Hải, thậm chí còn có trọng tướng, nàng ép chúng phải sống nhưng lại không cho chúng sung sướng, cho đến khi một tên tướng quân chịu tiết lộ một bí mật khiến nàng sửng sốt.

"Hoàng thượng muốn đánh Cửu Vĩ tộc không đơn giản là vì thù hận, mà còn vì muốn chiếm lấy một thứ do Cửu Vĩ Vương để lại."

"Thứ gì?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Ta không biết, ta chỉ nghe loáng thoáng mà thôi, chẳng phải công chúa mới là người hiểu rõ Cửu Vĩ tộc có thứ gì đáng giá sao?"

Kiến Nguyệt nhíu chặt mày, một thứ khiến cho Âu Thần Duật phát điên đến sẵn sàng nhuộm máu thành sông, thì nó phải là thứ gì đó rất đáng giá.

Nhưng là thứ gì?

"Trận chiến này tuy gây ra rất nhiều tổn thất cho Cửu Vĩ ta, nhưng cũng có mặt tốt của nó. Nhờ có Cửu muội nên chúng ta không chỉ kiếm được rất nhiều lương thực và binh khí, còn có thuyền chiến Đông Hải để lại, ngay cả phe địch cũng bị Cửu muội thu phục, xin hàng đi theo chúng ta."

Nàng mỉm cười với Yêu Thế Huệ, kể từ khi Hồ Vương mất, đối phương ít xuất hiện hơn, bởi vì sợ bản thân sẽ mất khống chế làm hỏng cả đại cục, "Nào có, mọi người ai cũng có công lao, đừng chỉ nói riêng mỗi muội. Bây giờ quân địch đã tan rồi, tỷ và Trịnh công chúa trở về trước để báo tin cho hoàng huynh đi."

"Muội ở lại thì cũng nên cẩn trọng."

"Tỷ yên tâm."

...

"Tây Mông các ngươi là đồ vô liêm sỉ, trẫm đã có ý liên minh mà dám giở trò tiểu nhân, nhục nhã làm sao. Nghe kỹ lời trẫm đây, các ngươi trở về mà nói với Kha Thiết Mộc, Đông Hải không dễ động, nợ máu thì phải trả máu, Kha Thiết Mộc nên mở sẵn cổng kinh thành đón quân của trẫm vào đi." Âu Thần Duật đứng trên cổng thành quát tướng quân Tây Mông đang quỳ ở dưới kia.

"Cấp báo, viện quân của Tây Mông đã đến đánh phía tây Tam Hải."

Âu Thần Duật nắm chặt tay, căm phẫn không thôi.

"Chuẩn bị quân, gửi thư tới các chư hầu, lần này quân ta sẽ chinh phạt tới tận Tây Mông!"

"Bệ hạ, quân ta và quân chư hầu vừa mới giao tranh với Cửu Vĩ, nay nhận lệnh gấp gáp trở về hộ quốc. Họ đã mệt rồi, e là không thể."

Hắn trợn mắt, "Vậy hoá ra Đông Hải chỉ đến đây thôi à? Trẫm cho các ngươi bổng lộc, nhà to hiền thê là để các ngươi than mệt sao? Có phải do thường ngày lười nhác, không chịu luyện quân, chiêu binh tử tế hay không?"

"Xin bệ hạ bớt giận. Chúng thần sẽ đi ngay."

Kha Thiết Mộc còn đang hả hê vì Đông Hải đang gặp bất lợi, nhiều nước chư hầu đã bị quân của hắn chiếm lấy, cướp được vô số của cải. Ngay lúc hắn đang uống rượu mừng, lại thấy có sứ giả chạy đến luống cuống, vấp ngã vào thảm ngã xuống.

"Có chuyện gì mà gấp gáp thế?" Hắn cau mày.

"Tâu, tâu bệ hạ..." Sứ giả chỉ ra đằng sau.

"Chuyện gì?"

"Nam Tây Vực khởi binh nổi loạn, chiến sự giờ căng lắm, chúng đánh nhanh như vũ bão, bây giờ đã đánh tới phía thành Nam Nghị của chúng ta rồi."

"Cái gì?" Kha Thiết Mộc kinh hãi, cơ thể nhỏ bé suýt nữa thì ngã ngửa ra sau do đứng dậy quá nhanh mà người thì đeo quá nhiều vàng bạc. Vì để cho trận đánh lén Đông Hải, Kha Thiết Mộc đã tiêu tốn rất nhiều mãnh tướng quân giỏi, hơn nửa tinh anh của quân đội đã được gửi tới đó, nhưng hắn không ngờ nửa còn lại lại không thể chống trả lại đòn đánh bất ngờ của Nam Tây Vực.

Tất nhiên hắn còn không ngờ tới Nam Tây Vực sẽ khởi binh.

"Lệnh cho toàn quân rút, trở về đây diệt bọn làm phản, nhanh lên!" Kha Thiết Mộc nhớ Nam Tây Vực có công chúa Á Lệ Tây Á, nàng ta rất thân thiết với Cửu Vĩ tộc, mà hắn cũng đã nghe chiến tích của Cửu Vĩ cùng những cao thủ không biết là từ đâu đến. Sợ Nam Tây Vực được Cửu Vĩ tộc giúp đỡ, hiện giờ hắn sốt ruột vô cùng.

"Bệ hạ."

"Còn cái gì nữa?"

"Phía Đông Hải vừa gửi thư thách chiến, nói Âu Hoàng Đế giận lắm, quyết sẽ đem quân quét sạch Tây Mông chúng ta."

Kha Thiết Mộc ngẩn ra, sau đó tức đỏ mặt, "Âu Thần Duật nghĩ Tây Mông là cái gì mà dám huênh hoang như thế? Được rồi, để xem hắn ta đi được bao xa, không có Kim Quy tộc, hắn có thể làm được gì?"

"Bệ hạ, chúng ta nên gửi thư xin giảng hoà mới phải chứ ạ..."

"Cút, ngươi còn là người Mông không hả?"

...

Kinh thành Nam Kinh, Đại Đường.

"Hoàng thượng, nghe nói Tây Mông và Đông Hải sắp sửa đại chiến. Phía Nam Tây Mông còn xảy ra bạo loạn, Nam Tây Vực phẫn nộ khởi binh muốn đòi lại toàn quyền Vực Không Đáy."

"Hoàng thượng, quân ta cùng quân Cửu Vĩ đã giành chiến thắng."

Trịnh Lâm Điền xoa cằm, "Quân của ta còn bao nhiêu binh?"

"Hiện tại có năm trăm vạn quân, trong đó có năm vạn quân đang từ Cửu Vĩ trở về, còn đem theo vàng bạc do Cửu Vĩ báo đáp."

"Ừm, rất tốt."

"Hoàng thượng, quân tồn vong của Nam Đường ở huyện Châu An nổi dậy đòi phục triều, đến nay đã đánh chiếm được thành Vĩnh Bình."

Trịnh Lâm Điền tức giận, "Cái gì? Sao bọn giun đỉa đó vẫn còn ở đây?"

...

Kinh thành Phụng An, Kinh Bắc.

"Cấp báo."

"Chuyện gì?" Đinh Công Tiễn đang thượng triều, các quan thần liền quay đầu nhìn sứ giả.

"Tộc Man nổi loạn, đến tấn công phía đông nước ta."

"Hoàng thượng, tộc Man sẽ không tự nhiên tấn công loạn, chúng rõ ràng đã quy phục gần trăm năm nay. Nay sao lại tự dưng làm phản?"

Đinh Công Tiễn nhíu mày, "Có người hẫu thuận chúng làm chuyện này. Cũng to gan, nếu không phải trẫm nể tộc trưởng của chúng là người quả cảm thì sớm đã quét sạch chúng rồi."

"Nhất định là do Tây Mông xúi dại, chúng lâu nay luôn sống nhờ Kha Thiết Mộc nuôi, cứ như là đàn cẩu nô của chúng vậy."

"Kha Thiết Mộc vốn là tên ngu si không biết nhìn xa, không hề thương người mà còn thích đi gây hoạ khắp nơi, Tây Mông triều sụp đổ dưới tay hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net