Chương 111: Yêu Thế tử đăng cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận chiến lớn nhất nhì của nhân gian đã kết thúc với kết quả không ai lường được, nhiều người được một phen thở phào nhẹ nhõm. Ảnh hưởng của cuộc chiến này có hại mà cũng có lợi, không chỉ thay đổi mỗi Cửu Vĩ tộc và Đông Hải mà còn rất nhiều quốc gia khác. Nhờ có trận chiến này, địa vị của Cửu Vĩ Quốc trong mắt các quốc gia khác tăng lên rất nhiều, còn Đông Hải và Tây Mông thì bị giảm đi thấy rõ. Quân đội của Cửu Vĩ được tăng danh tiếng, ngoài ra nhờ thu gom được nhiều vật do Đông Hải để lại, Cửu Vĩ bắt đầu nghiên cứu và học cách chế tạo thuyền chiến tối tân hơn.

Nhưng, dù có lợi thế nào thì hậu quả chiến tranh để lại mãi là đau thương.

Không khí hân hoan chưa được bao lâu thì Cửu Vĩ Quốc phải nhận tin sét giáng giữa trời quang, Hồ Vương đã anh dũng hy sinh trong cuộc chiến. Ngày đại quân Cửu Vĩ trở về kinh thành, cũng là lúc cả thành chìm trong không khí tang thương, giấy trắng rải khắp trời cùng mưa tuyết, Hồ Vương nhắm mắt an nghỉ trong quan tài băng, trông khuôn mặt già mang đầy nặng nhọc, dường như ông vẫn không can tâm về cái chết của mình, ông không thể thanh thản được khi cả gia đình và quốc gia mình vẫn đang ở trong thế nguy.

Yêu Nhã Trí khi nghe tin Hồ Vương băng hà đã bất tỉnh. Nay vừa mới tỉnh lại thì phải thấy cảnh phu quân mình nằm yên mãi mãi trong tảng băng, mặt ông nhợt nhạt không còn huyết sắc, cuối cùng bà không chịu nổi đau đớn này mà đổ bệnh nặng.

Lúc Hồ Vương được rã băng để chuyển vào quan tài, Kiến Nguyệt đã đến gặp ông lần cuối. Khi nàng bước vào đã thấy toàn bộ mười hoàng tử và công chúa Cửu Vĩ buộc khăn tang, ai nấy cũng buồn rầu đến không thể ngóc nổi đầu. Nàng nhìn cảnh này, bất giác nhớ tới người cha của mình, trái tim nàng quặn đau khi nghĩ đến khuôn mặt cha mình.

"Phụ vương, Cửu nhi đến thăm người đây." Nàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt kia, có sưởi ấm thế nào nó cũng chẳng ấm được, "Cửu nhi tin rằng phụ vương ở trên kia vẫn luôn dõi theo chúng ta, lắng nghe chúng ta và bảo hộ cả Cửu Vĩ tộc ta. Cửu nhi biết phụ vương sẽ luôn ở cạnh chúng ta."

"Phụ vương, cuộc chiến đã kết thúc rồi, chúng ta đã chiến thắng, Cửu Vĩ tộc từ nay đã được tự do rồi, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa, sẽ không còn ai bắt nạt Cửu nhi nữa đâu."

"Vì thế phụ vương, xin người hãy an nghỉ. Thời gian còn lại, hãy tin tưởng chúng con." Nói rồi nàng quỳ xuống, cẩn trọng đặt trán của mình lên bàn tay ông, thấp giọng thì thầm, "Có lẽ bây giờ nàng ấy sẽ không đơn độc nữa, hãy thứ lỗi cho ta đã ở trong thân xác nữ nhi ngài, ta chúc mọi điều tốt đẹp tới hai phụ tử, xin hai người yên tâm. Số phận của Cửu Vĩ tộc, ta sẽ cố gắng bảo vệ nó."

Khói hương ngập tràn lăng mộ, mở đường cho linh hồn bên trong rời đi. Bấy lâu nay có vua nào mất mà có người cứ nhớ mong mãi, Hồ Vương cũng không phải ngoại lệ, một ngày sau khi chôn cất, không khí bi thương theo hương khói phai tàn, kinh thành Cửu Vĩ sang bước chuyển mới. Yêu Thế tử Yêu Vĩnh Diệm đăng cơ, nhậm chức Hồ Vương do Hoàng đế Kinh Bắc sắc phong, giữ tên nước như cũ, đặt niên hiệu là Thái Bình, cả nước chìm trong không khí hân hoan chào đón tân vương.

Vì là lần đầu làm lễ đăng cơ nên Cửu Vĩ tộc đã học hỏi giống bên Kinh Bắc nhưng không khoa trương bằng để trách việc đắc tội, đây là một trong điều Kiến Nguyệt thầm bất mãn khi Cửu Vĩ Quốc luôn tự lếp vế và chịu phận chư hầu với nước lớn, thế nhưng xét theo tình hình hiện tại thì đó là bước đi khôn ngoan, khua chiêng gõ trống với kẻ địch mạnh chỉ tổ rước hoạ vào thân.

Lễ đăng cơ kéo dài cả ngày, Kiến Nguyệt sau khi quỳ lạy nửa ngày liền trở về cung tắm rửa. A Thuý sau khi đi hóng hớt tin thì trở về kể cho nàng nghe.

"Công chúa, nghe nói đại vương muốn mời Khương quân sư làm Thái uý, còn có các nữ tướng và Khúc tướng quân nữa cũng được đề bạt làm quan võ ạ." Chiếc lược gỗ nhẹ nhàng lướt trên mái suối mềm mượt của Kiến Nguyệt.

"Vậy à."

"Nhưng mà họ đều từ chối cả rồi ạ."

"Ồ?" Nàng nhướn mày, rời mắt khỏi quyển sách để quay lại nhìn A Thuý, "Vì sao?"

"Chuyện này nô tỳ không rõ."

"Ừm, lúc khác ta sẽ hỏi, ngươi về nghỉ đi."

A Thuý ngạc nhiên, lưỡng lự nhìn Kiến Nguyệt hồi lâu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng đơn bạc cùng mái tóc đen tuyền, vì thế cũng lui xuống, "Dạ, công chúa có gì căn dặn thì gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ sẽ đến ngay."

Mấy ngày sau Khương Húc Nguyệt lững thững đến tìm Kiến Nguyệt, lại bắt gặp nàng đang ngồi ngẩn ở bên vườn, không biết là nghĩ gì. Từ khi cuộc chiến kết thúc, không còn điều gì phân tâm đến nàng nữa, mọi sự tập trung của nàng lại dồn lên người đã đi nhiều năm không tin tức, Khương Húc Nguyệt thừa nhận, Kiến Nguyệt trông như hòn vọng phu.

Ma Đế rời đi, như trút bỏ mất toàn bộ sức sống của nàng, hồn nàng sớm đã không ở lại đây nữa.

"Công chúa." Nàng nhẹ giọng gọi.

"Hửm? Có chuyện gì?" Kiến Nguyệt trả lời, nhưng tâm trí rõ ràng không để lên người nàng mà cứ mơ màng đi đâu đó.

"Công chúa, là Húc Nguyệt."

Lúc này Kiến Nguyệt mới quay sang nhìn nàng, chớp chớp mắt, "Ồ, là ngươi."

"Người đang làm gì thế?"

"Ta, ừm, ta đang thêu khăn." Nàng lúc này mới phát hiện chiếc khăn thêu đã rơi xuống đất, nàng nhặt lên, phủi nhẹ nó, "Bẩn mất rồi."

"Công chúa muốn đi dạo không?"

"Không phải bây giờ, ta muốn thêu xong đã."

"Ra vậy."

"Tại sao ngươi lại từ chối làm Thái uý? Ta tưởng ngươi muốn bước vào chính trường, bấy lâu nay chưa từng có nữ tử nào trong Cửu Vĩ tộc được đương chức lớn thế đâu."

Khương Húc Nguyệt quay sang nhìn nàng, mỉm cười nhạt, "Vì chưa đến thời cơ, Húc Nguyệt chỉ muốn phò tá một người mà thôi."

Kiến Nguyệt nhanh chóng hiểu ra ý nàng, cúi thấp đầu nhìn chiếc khăn trong tay mình, "Đó là hoàng huynh ta, không có chuyện đó đâu."

"Húc Nguyệt biết, Húc Nguyệt không phải là kẻ ham hư vinh chức quyền nên chẳng có gì to tát cả."

"Ngươi đúng là... Ngốc."

"Công chúa nói thế nào cũng được, ngưu tầm ngưu mã tầm mã."

"Này, ngươi dám khịa ta sao?"

"Đâu có, là công chúa tự nghĩ thế thôi."

Khương Húc Nguyệt vừa rời đi sau khi chơi cờ với Kiến Nguyệt thì Yêu Thế Huệ lại tìm đến, trong phòng nàng vọng ra tiếng sáo u buồn làm Yêu Thế Huệ sững người, bước chân đang bước dở lại khựng lại hồi lâu, tiếng sáo đã dứt.

"Tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì sao?" Giọng nói thanh lãnh của Kiến Nguyệt vọng ra.

"Ừm." Nàng bước vào trong phòng, "Hoá ra Cửu muội biết thổi sáo sao? Tiếng sáo rất hay, làm ta nghe mà không nỡ quấy rầy."

Hàng mi dài của Kiến Nguyệt cụp xuống, đằng sau là đôi mắt đượm buồn tràn đầy nỗi mong mỏi, ngón tay thon dài của nàng vuốt nhẹ cây sáo màu xanh trúc, "Là nàng dạy muội."

Yêu Thế Huệ mím môi, nàng ngồi xuống bên cạnh Kiến Nguyệt, vươn tay chạm nhẹ bờ vai gầy, lại sửng sốt trước độ mỏng manh của nó, "Cửu muội vì sao lại gầy thế này?"

"Những năm này hành quân thêm được một hạt gạo là tốt lắm rồi, sao mà béo tròn được chứ." Nàng nở nụ cười tươi, thế nhưng điều Yêu Thế Huệ thấy là sự mệt mỏi và ưu thương, người trước mặt cứ như mặt trăng vậy, rực sáng, nhưng lại đơn độc và xa vời.

"Cửu muội, nhiều năm như thế rồi, nàng, nàng sẽ trở về chứ?"

"Nàng nhất định sẽ trở về."

"Vậy thì là khi nào? Hoa nở thì cũng phải đến lúc tàn, không sợ hoa nở muộn, chỉ sợ hoa không đợi được người đến ngắm mà thôi."

"Muội không phải là hoa, vì thế muội không sợ, muội sẽ đợi nàng. Tỷ tỷ, cả đời này muội chỉ yêu mình nàng thôi, duy mình nàng thôi..." Càng nói giọng của nàng càng nhỏ đi giống như tự lẩm bẩm, nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt anh đào phản chiếu bầu trời nặng trĩu mây, hạt tuyết phất phơ như nước mắt ông trời đọng thành băng.

Yêu Thế Huệ buông một tiếng thở dài, "Chúng ta đều giống như phụ vương, đều mang thói ngốc nghếch cố chấp thế."

"Thế nhưng đó cũng là tính cách lãng mạn của chúng ta, đúng không? Hoa tâm không khó, có thể si mê mãi một người mới là khó."

"Muội nói phải."

Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, người tóc xanh rồi cũng mọc sợi bạc, lưng của thiếu niên gánh vác thiên hạ có ngày phải còng đi, chuyện vui chuyện buồn cứ chồng chất lên nhau, khiến con người ta quay cuồng trong dòng sông linh hồn. A Thuý vẫn chăm chỉ thay ga đệm cho chủ tử, cô ngẩng đầu nhìn công chúa đang đơn lẻ bóng hình ngồi ngoài hiên, cành mai đỏ rực giữa tuyết trắng như trái tim của ai đang treo lửng lơ.

Gió thổi những sợi tóc bên mai, lộ ra bờ vai trắng mịn gầy yếu.

Công chúa đã đợi nàng bảy năm.

Năm đó, vào sinh thần của Kiến Nguyệt, nàng hướng đến bầu trời khẩn thiết cầu nguyện, đợi mãi không có kỳ tích, nàng đã lấy trời sao làm chăn, vô tình thiếp đi mất, không để ý có một vì sao bạc vừa bay ngang qua.

"Vầng trăng ai xẻ làm đôi,
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường*"

...

Thời gian trôi qua theo sự dịch chuyển của trời sao, chớp mắt đã qua một năm, đi một bước đã là mười năm, ngoái đầu đã là nghìn năm. Năm mới đã đến, thế nhưng lại có người không vui.

"Công chúa, có người muốn diện kiến người." A Thuý đứng bên ngoài nói.

"Ai thế?" Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Nô tì nghe nói là người đến từ thành Trường An."

Kiến Nguyệt đành xỏ giày đi ra bên ngoài, thấy trong Vân Quang Các có một người đang đứng đợi, hắn thấy nàng liền mỉm cười, khom lưng hành lễ, "Thảo dân bái kiến Cửu công chúa."

"Ngươi là?"

"Bẩm công chúa, thảo dân là gia nô của Trần đại quan nhân từ thành Trường An đến để hoàn trả đồ năm xưa công chúa gửi gắm."

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, "Hắn vẫn còn nhớ ta sao? Nhưng ta đâu có gửi vật gì."

"Công chúa, là vật này." Tên gia nhân liền cho người đẩy ba xe chở đến, nàng không cần nhìn cũng biết là thứ gì.

"Hắn giờ đây sao rồi?" Kiến Nguyệt mím môi hỏi, nàng đã rời thành Trường An được hơn mười năm rồi, thời gian cứ như thế trôi qua trong chớp mắt.

"Nhờ phúc của công chúa, hiện giờ Trần đại quan nhân đã trở thành hộ bộ của Tổng Vụ, cũng là một trong những người giàu có nhất thành. Trần đại quan nhân một mực nhớ lời dặn của công chúa mà làm việc đức, thường xuyên thiện nguyện cho người nghèo, trẻ mồ côi. Trần đại quan nhân có gửi một bức thư tới người, đồng thời gửi lời hỏi thăm đến Khúc tiên sinh."

Kiến Nguyệt mỉm cười nhận lấy phong thư kia, có chút dày, có lẽ hắn viết rất nhiều thứ. Nàng cảm động không kể xiết, hắn vẫn như thế một lòng nhớ đến nàng, thậm chí sai người từ xa xôi đến đây.

Kiến Nguyệt ban thưởng một lạng vàng và năm lạng bạc cho mỗi người trong đoàn gia nhân của hắn, đồng thời cho người sắp xếp chỗ ăn ở tử tế. Nàng đem đống vàng cùng đá quý kia góp vào quốc khố, không giữ phần nào riêng cho mình. Sau đó trở về đọc thư của hắn, thư kể về những năm qua hắn và phụ thân hắn thế nào, đã làm được những gì, những thành tựu đáng kể, còn hỏi thăm lại nàng cùng mọi người, hắn đã nghe qua chiến tranh Cửu Vĩ, cảm thấy nuối tiếc vì không thể giúp được nhiều.

Kiến Nguyệt cẩn thận viết một bức thư, sai sứ giả đến thành Trường An để hồi đáp hắn, đồng thời hỏi thăm Lý Ẩn Vân. Thiết lập mối quan hệ với thành Trường An cũng quan trọng không kém, nhất là giờ đây nàng có quen biết chức hộ bộ tương đương chức Thượng thư trong triều đình.

Kiến Nguyệt không việc gì, lại ngồi học vẽ hoặc tự mình chơi cờ, thỉnh thoảng ngồi gảy đàn, chán chê lại ra luyện kiếm. Nàng sớm đã thuần phục được Bạch Nguyệt Âm, nên đã tự mình học cách dùng cả hai kiếm cùng một lúc.

Thấy ngày hẹn đã đến, nàng cùng Bánh Bao và Yêu Thế Huệ, Trịnh Tú lại đi đến phủ Khương cùng các nàng làm bánh. Các nàng vừa đặt chân vào đã thấy Cố Nghiên Hi cùng Khương Húc Nguyệt đang ngồi chơi cá ngựa, nên có chút nghi hoặc, "Không chơi bài nữa sao?"

Cố Nghiên Hi lắc đầu, "Năm mới chơi trò đỏ đen không tốt lắm."

"Đây cũng là trò may rủi mà." Kiến Nguyệt cười nói, đến lại gần thấy Cố Nghiên Hi đang dành lợi thế, chẳng trách vì sao.

Sau đó nàng lại đi vào trong bếp, thấy bụi trắng bay khắp nơi, hai người kia đang nặn bánh, nhưng hình như không được tốt lắm. Kiến Nguyệt thấy lông mày cả hai trắng xoá, liền phì cười, "Hai người đang nặn bánh, hay hỗn chiến thế?"

"Ta muốn nặn hình con thỏ, nhưng nàng ấy muốn nặn hình con rắn." Khánh Vy chỉ vào Yến Thế Huân đang bĩu môi ở bên cạnh.

"Vì sao không làm cả hai?" Trịnh Tú hỏi.

"Năm mới làm hình rắn với thỏ, chẳng khác nào bảo nàng ấy muốn cắn ta."

"Đó là do ngươi nghĩ nhiều." Yến Thế Huân cực liệt phản đối.

"Hoặc là chúng ta nặn hình chó." Bánh Bao vẫy đuôi, lại bị cả hai phản đối, "Ngươi muốn ăn chính ngươi sao? Chúng ta chính là làm bánh bao đó."

"Bánh bao nào nặn hình con vật." Bánh Bao lớn tiếng phản bác.

Kiến Nguyệt nhìn các nàng tranh cãi về nên làm truyền thông hay kiểu mới, thở dài một tiếng, bất lực cười nói, "Chi bằng nặn mười hai linh thú đi, sau đó nặn thêm kiểu truyền thống."

Lúc này hai người kia chơi xong cũng vào giúp, Cố Nghiên Hi vui vẻ nói, "Ta muốn nặn hình chim yến."

"Mười hai linh thú đâu có chim yến." Yến Thế Huân nghi hoặc.

"Thì coi như thay thế hình chó đi."

Cố Nghiên Hi đã nói thế, nàng đành làm theo.

"Mau đội cái này vào, kẻo tóc rụng xuống bếp." Khương Húc Nguyệt đưa cho mỗi người một cái mũ chụp, trông rất buồn cười.

Bảy người hí hoáy làm, còn Bánh Bao bị trùm cả người đứng một bên nhìn. Các nàng nặn rất lâu, vì vừa làm vừa chơi, phải mất đến một buổi chiều mới có thể đưa bánh vào nồi hấp. Kiến Nguyệt nhìn những chiếc bánh tròn xoe được trang trí thành hình động vật, trông rất đáng yêu.

"Đừng làm cháy như trước đây." Kiến Nguyệt nhớ hai năm trước các nàng cũng làm bánh gì đó, kết quả bánh cháy khét mất hình dạng.

"Ta đã hỏi trù sư rồi, công chúa yên tâm đi." Khánh Vy cười nói.

Trong lúc đợi bánh, các nàng không việc gì lại tự mình đi làm việc của mình. Kiến Nguyệt nhìn vườn hoa của Khương Húc Nguyệt tự tay trồng, có phong tín tử, cây thường xuân và thuỷ tiên, "Ngươi đã chăm sóc chúng rất cẩn thận nên giờ nở rất đẹp."

"Đương nhiên, thực vật cũng như người có linh tính, ít nhiều ảnh hưởng đến tu vi của chúng ta, cây càng tốt, chúng ta càng có cơ hội nâng cao tu vi." Khương Húc Nguyệt chạm nhẹ vào bông hoa thuỷ tiên, thấy nó đung đưa như nhún nhảy.

Tiếng nước chảy từ ống trẻ nhỏ xuống bệ đá, tí tách khuấy động cả mặt nước. Đàn cá đang thả mình trong làn nước, chợp giật mình mà quay đầu bơi về hướng ngược lại. Nàng nhìn đàn cá chép thổ cẩm óng ánh đỏ, ánh vàng và trắng, chúng nhìn thấy chủ nhân liền tụ lại một chỗ, cái miệng háu ăn không ngừng chóp chép.

"Nàng ấy cũng rất thích nuôi cá."

Khương Húc Nguyệt đang cho cá ăn, dừng động tác lại quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói, "Nàng sẽ không để công chúa đợi lâu nữa đâu. Nàng cũng rất nhớ người." Nàng cho cá ăn xong, lại đi đến rửa tay, lau khô rồi mới tiến đến nắm tay Kiến Nguyệt, "Có chúng ta ở đây, người sẽ không phải cô đơn."

Kiến Nguyệt mỉm cười, nắm nhẹ lấy tay nàng, "Húc Nguyệt, qua đêm nay, chính là mười năm."

"Nhất định sẽ trở về." Khương Húc Nguyệt kiên định nói.

"Cảm ơn ngươi, Húc Nguyệt." Kiến Nguyệt nở nụ cười nhạt, "Đã bồi ta suốt hơn mười năm nay."

"Công chúa cũng đã bồi bên Húc Nguyệt suốt mười năm nay, để Húc Nguyệt cảm nhận được bản thân không hề cô đơn. Húc Nguyệt bước đến hôm nay, là nhờ công chúa."

"Đều là bằng hữu, đừng nói như thế." Kiến Nguyệt dẫn nàng đi vào trong nhà.

Cố Nghiên Hi ở bên ngoài hóng gió, con hổ thần nhân lúc này chạy ra để cho cô vuốt ve. Người nó rất to, riêng móng vuốt đã to hơn cả mặt cô, nhưng mà nó còn nghĩ mình nhỏ bé lắm nên cứ dụi vào người Cố Nghiên Hi đòi bế.

"Đừng có liếm ta, lưỡi ngươi có gai!" Lưỡi của hổ rất sắc, chỉ liếm một cái cũng khiến da người bong tróc, huống chi là con hổ này. Cố Nghiên Hi đã từng thấy nó liếm đứt cánh tay người rồi.

"Gừ." Nó nhõng nhẽo làm nũng khi bị cô mắng, bị cô đẩy ra thì lại rúc đầu lại, nói chung là phải quấn quanh Cố Nghiên Hi mới chịu được.

"Sao con hổ đó lại bám nàng thế nhỉ?" Bánh Bao từ xa thắc mắc.

"Có lẽ là do lầm tưởng Nghiên Hi là mẹ nó. Tâm của Nghiên Hi rất tốt, vì thế muôn loài luôn thích lại gần nàng, ta còn thích nữa là."

"Thật không? Hay tưởng đó là thê của nó, ta thấy nó toàn muốn đánh dấu Nghiên Hi."

Mắt Yến Thế Huân sáng rực, ném con dao đang mài xuống, chạy thẳng ra chỗ Cố Nghiên Hi.

"Lại đến ngươi nữa, ôm ta làm gì?"

Yến Thế Huân không đáp mà trợn mắt với con hổ kia, "Nghiên Hi là của ta!"

"Gừ." Con hổ nhe răng gầm gừ, hiển nhiên nó đã tức giận. Khương Húc Nguyệt thấy thế thì vội đi ra, sợ cả hai đánh nhau thổi bay cả nhà nàng, nhưng mà ngoài trừ gầm gừ thì nó không làm gì nữa, cụp đuôi chui vào bụng Cố Nghiên Hi.

"Ha, ta thắng rồi."

"Ngươi cứ như bọn trẻ con ý."

"Miễn Nghiên Hi không bị giành mất là được."

Kiến Nguyệt đi tới, mỉm cười, "Nghiên Hi, ngươi làm thế nào thu phục được con hổ đó vậy? Hổ là chúa tể sơn lâm, hơn nữa không dễ thuần phục, không thích chia sẻ lãnh thổ, đến cả hổ đực hổ cái khi giao phối xong thì đường ai nấy đi, còn nấn ná ở lại có khi đánh nhau to, nhưng cũng có trường hợp hiếm là sống chung."

Cố Nghiên Hi khịt mũi, "Ta từng đánh bại nó."

"Thật sao?" Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên.

"Thái độ của ngươi là gì thế?"

"Ngươi đánh thắng hổ thường mà không dùng tới linh lực ta còn không tin, huống chi là hổ lửa."

Cô lườm đối phương, rõ ràng đã nổi cáu, "Ta đã đánh bại nó đấy, rồi sao? Khi đó Xích Hổ vẫn là con ấu, không biết mẫu thân của nó đâu, hoặc là bỏ rơi nó hoặc là do đã chết. Dù chỉ là con ấu nhưng Xích Hổ đã to bằng hổ trưởng thành. Có một hôm ta nhận lệnh sư phụ đi tới phía Tây Bắc diệt trừ yêu quái gây nạn hoả hoạn, hoá ra con yêu quái đó chính là Xích Hổ. Chúng ta đánh nhau đúng bảy ngày bảy đêm, cho tới khi nó chịu hàng mới thôi."

"Ngươi đánh nhau với nó suốt một tuần lễ?"

"Ừ."

"Thể lực ngươi bền bỉ thật đó, ngươi có phải là người không vậy." Kiến Nguyệt cảm thán.

"Ha ha, vậy công chúa nghĩ xem tại sao ta là người kế nhiệm của Tam trưởng lão Trưởng An."

"Công chúa, Húc Nguyệt cũng có thể làm được."

"Ngươi cả ngày ngồi trong phòng đọc sách, người thì mỏng như cành liễu còn ra vẻ cái gì."

"Đúng đó, Nghiên Hi là nhất." Yến Thế Huân nói.

Khương Húc Nguyệt cứng miệng cãi lại, "Đợi đi, một ngày nào đó ta sẽ cho các ngươi thấy."

"Hai ngươi thật là, cứ như chim với mèo."

Một nén hương đã hết, Khánh Vy hô lớn, "Bánh đã được rồi."

Các nàng túm tụm lại trước lò bánh, nắp vừa mở ra, khói nghi ngút che cả mặt, Kiến Nguyệt nhìn vào bên trong, che miệng phì cười.

"Vì sao lại thế này." Cố Nghiên Hi lẩm bẩm.

Trước mặt các nàng là những con thú đã phình to đến méo mó, miệng ở một nơi mà mắt ở một nơi. Ngẩng đầu lên nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười lớn.

Khánh Vy định thò tay vào, Khương Húc Nguyệt nhanh chóng cản lại, "Đừng có ăn, còn để cúng tế cho tổ tiên và thúc thúc trước đã."

"Được rồi."

Khương Húc Nguyệt đem bánh để ở nơi cao, chụp lồng bàn lại, quay đầu nhìn về Bánh Bao.

"Ý gì thế! Ta vốn dĩ là tiền bối của các ngươi đó." Bánh Bao lớn tiếng phản bác, nhưng không ai để ý mà đi ra ngoài.

Kiến Nguyệt nhịn cười, ngồi xuống xoa đầu nó, "Nàng ấy thấy ngươi đáng yêu quá, nên đôi khi quên mất thôi. Lát nữa ta cho ngươi bánh của ta."

Yêu Thế Huệ không việc gì, lại rủ Khương Húc Nguyệt chơi cờ vây.

Tối đến, mọi người ăn xong thì Khương Húc Nguyệt cũng đem bánh cúng xong, "Bánh đã nguội rồi, hâm nóng lên rồi cùng ăn."

Kiến Nguyệt nhìn Cố Nghiên Hi châm lửa cho bọn họ, thậm chí còn chẳng phải tốn tiền mua than hay mất công tạo lửa, liền rơi vào suy nghĩ sâu xa.

"Năm mới không uống rượu thì có gì là vui." Khánh Vy đem một bình rượu đến, nở nụ cười gian, rót từng chén cho mỗi người, còn rót ra bát cho Bánh Bao uống.

"Mời." Yêu Thế Huệ thấy rượu, mắt liền sáng lên, nhưng bị Trịnh Tú liếc đành cố gắng kìm lại, "Ta chỉ uống một ít thôi."

"Thân thể ngươi không tốt, đừng quá ham uống." Trịnh Tú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net