Chương 112: Dị tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm.

"Tiếng gì thế?"

"Động đất sao?"

Những ngôi nhà nhỏ đồng loạt thắp sáng đèn, hắt lên màn tuyết trắng không một màu khác, đàn ông trong làng rủ nhau kéo ra chỗ phát ra tiếng động kỳ lạ ban nãy, tay cầm chắc đao hoặc xẻng, cuốc. Bọn họ nhìn thấy ở ngọn núi đằng xa có ngọn lửa màu xanh kỳ dị đang chập chờn trên không trung, mặt ai nấy đều tái xanh, cho dù là người gan dạ nhất.

Một tiếng hát nhỏ nhẹ như đám trẻ đang hát ca dao vọng qua dãy núi, vọng về đến làng.

"Lũ trẻ cùng một người mẹ, bỗng lại tranh giành nhau, chúng đố kỵ em út, nên giết chết mày nè. Máu chảy thành dòng sông, nước mắt có màu đỏ, eo ơi thật đáng sợ, phải tìm Yêu Đế thôi..."

"Ma, ma..." Dân làng nghe thấy lời hát quỷ dị, chẳng ai chịu nghe hết mà vội quay người bỏ chạy, dẫm đạp cả lên nhau, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng hát rùng rợn.

Năm Thái Bình thứ hai, ở phía đông bắc gần biên
giới Cửu Vĩ Quốc đột nhiên xảy ra một hiện tượng lạ, tin tức đã truyền đến tai Hồ Vương.

"Những linh hồn tà quỳ thức tỉnh?" Yêu Vĩnh Diệm nghi hoặc hỏi lại lần nữa.

"Đại vương, một tháng trước đột nhiên có rung chấn, từ đó dân chúng ở vịnh Bắc Hải vào nửa đêm thường xuyên nhìn thấy bóng ma chập chờn, lại có những tiếng hát của hài tử, nhưng buổi sáng dân làng lại đến kiểm tra thì không có gì. Những ngày cứ như thế diễn ra khiến dân chúng hoảng loạn, vì thế trưởng thôn gửi thư lên quan, quan tới giải quyết không được nên đành cầu xin đại vương."

"Tiếng hát của hài tử? Liệu có khi nào là do bọn trẻ con doạ ma doạ khỉ gì không?"

"Đại vương, Bắc Hải về đêm rất lạnh, gió rét cắt cả da thịt, đến tầm đó sẽ không có ai dám ra cửa đâu. Hơn nữa ngọn núi đó ở cách xa làng, không nằm trong lãnh thổ Cửu Vĩ Quốc, nếu như là trẻ nhỏ trong làng thì không thể nào đi xa thế."

Yêu Vĩnh Diệm vuốt túm râu mới mọc, suy nghĩ một hồi mới cho gọi Giang Hạo và Khương Húc Nguyệt đến, để sứ giả lần nữa kể lại toàn bộ, sau đó nói, "Các ngươi ai muốn thay ta đi điều tra?"

Giang Hạo định nói, Khương Húc Nguyệt đã nhanh hơn một bước, "Húc Nguyệt nguyện đi Bắc Hải điều tra rõ sự tình."

"Được, ta tin tưởng Quân sư." Yêu Vĩnh Diệm gật đầu hài lòng.

Chuyện này đến tai Kiến Nguyệt, nàng nghe xong liền đi thẳng đến phủ Khương, "Ta cũng muốn đi."

Khương Húc Nguyệt như đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười nói, "Nên vì thế Húc Nguyệt mới tiên phong."

Kiến Nguyệt híp mắt cười, "Ta sẽ hỏi tỷ tỷ."

Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú đang ngồi bên hồ ngắm cảnh, nghe Kiến Nguyệt nói, thấy chuyện có vẻ thú vị, cả hai đồng ý ngay, "Ở nhà lâu quá, cả người cũng thấy nơi này ngột ngạt cả rồi."

Yêu Vĩnh Diệm nghe cả Ngũ muội lẫn Cửu muội đều đòi đi, có chút bất lực, "Được rồi, nhưng hai muội phải chú ý an toàn."

Xe ngựa lăn bánh, tiến về phía đông bắc. Khánh Vy ở trên xe tò mò, "Có ma trơi thật sao?"

"Có lẽ nơi đó có bãi lầy hoặc mộ." Kiến Nguyệt nói.

"Công chúa làm sao biết?" Yến Thế Huân liền hỏi.

"Ma trơi hình thành từ hoạt động của vi khuẩn sống dưới lòng đất phần mộ, gồm hai chất phốtphin và diphotphin do sự phân huỷ xương người và xác động vật bốc lên thoát ra ngoài, gặp không khí trong điều kiện nhất định sẽ bốc cháy thành đốm lửa nhỏ." Kiến Nguyệt chuyên chú giải thích, ngẩng đầu lên những ánh mắt ngơ ngác, mơ hồ nhìn nàng.

"Chất gì cơ? Công chúa có nói tiếng người không thế?" Mắt Cố Nghiên Hi tròn xoe.

Kiến Nguyệt nhận ra mình lỡ lời, vội sửa lại, "Nói chung, phải có xác động vật hoặc xác người ở đó mới có khả năng gây ra ma trơi."

"Giờ thì nghe còn đáng sợ hơn rồi đấy, vùng đất hoang làm sao có xác người." Bánh Bao nói chen vào, nó đã quen với ngôn từ kì lạ của Kiến Nguyệt.

Lời vừa dứt, cả xe im lặng.

"Bánh Bao rất biết kể chuyện ma." Trịnh Tú không nhịn được bật cười.

"Nàng còn cười, như thế nghĩa là chuyện nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ đó."

"Có mọi người ở đây, ta có gì phải sợ."

Kiến Nguyệt nhìn Trịnh Tú, thầm nghĩ thời gian thật tàn nhẫn, lại thêm nỗi đau đáu mất con luôn khúc mắc trong tâm, như một đòn đánh dữ dội vào lồng ngực, khiến đối phương chớp mắt già đi mười năm. Nàng chú ý tới sợi tóc bạc của Trịnh Tú, mím nhẹ môi cúi gằm mặt, vờ như không thấy.

Xe đi mất hơn một tuần mới có thể đến nơi, lý do là bởi tuyết dày trơn trượt khiến ngựa rất đi chậm, một phần là càng về phía bắc gió càng dữ dội, thường xuyên xảy ra bão tuyết, còn phải đối mặt với thú hoang săn mồi, cuối cùng là vì lãnh thổ của Cửu Vĩ Quốc to hơn các nàng nghĩ. Kiến Nguyệt đột nhiên nghi ngờ Đinh Công Tiễn cắt đất dễ dàng như thế có phải là vì muốn giảm bớt gánh nặng đưa quân lính phải đến tận nơi này canh gác biên giới hay không, vì nơi đây ngoài rừng thông trơ trụi và tuyết trắng thì chẳng có thứ gì, quá khắc nghiệt để người phàm sống.

Càng đi sâu vào trong, xung quanh càng hoang vu, người càng thưa thớt, đến nỗi mà nàng đi suốt hai ngày không thể gặp một bóng người nào khác, đến cả mấy con thú cũng không. Nàng tự hỏi làm thế nào mà Cửu Vĩ tộc chuyển tới sinh sống được.

"Các ngươi có lạnh không?" Kiến Nguyệt nghe tiếng gió heo hút ở bên ngoài đập vào thành xe, quay đầu nhìn những người phải mặc áo lông dày tới tròn như quả bóng, Bánh Bao còn có nhiệm vụ sưởi ấm tay cho Trịnh Tú.

"Vẫn tốt, phải khen Nghiên Hi toả nhiệt ra cho chúng ta." Yến Thế Huân cười nói.

"Lãnh thổ Cửu Vĩ vốn như thế khắc nghiệt, trước đây những nơi này chẳng có ai đặt chân đến, nhưng Tiên Vương đã khuyến khích người dân di chuyển đến đây sinh sống để còn giữ đất." Yêu Thế Huệ ở bên cạnh nói.

"Ở đây thì có ai thèm tranh chứ."

Bỗng xe dừng lại, đàn ngựa kêu hí một tiếng, người đánh xe kéo màn ra cho các nàng, "Ngũ công chúa, Cửu công chúa, Quân sư và các tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi."

Kiến Nguyệt bước ra khỏi xe, nhìn ngôi làng ở trong màn tuyết trắng xoá kia. Tuyết dày trên từng mái nhà, trông như chiếc chăn bông, lại có các hình thù được trẻ con nặn trông ngộ nghĩnh vô cùng, ánh đèn lồng hắt lên tuyết trắng, lay nhẹ theo gió. Dân làng nghe các nàng đến, vội vàng chạy ra tiếp đón, nhìn thấy công chúa liền hành lễ. Sứ giả đưa các nàng đến gặp trưởng thôn và các thợ săn đã từng đến nơi đó.

Thợ săn khi nhìn thấy người của triều đình phái đến, tuy thái độ cung kính thì vẫn có, nhưng trong lòng không ngừng nghi ngờ, các nàng đến đây là để chơi hay để điều tra. Bọn hắn cứ nghĩ là Hồ Vương phải phái một đội quân nam lực lưỡng, cường tráng và dũng cảm mới đúng. Hơn nữa trong số này còn có hai người thường, còn chẳng cao bằng trẻ con, mũi của nàng còn đỏ hơn trái cà chua.

Kiến Nguyệt nghe trưởng thôn kể lại lời giống hệt sứ giả, không có gì mới mẻ, chau mày nghĩ, "Lẽ nào không ai để ý đến tiếng nổ trước đây."

"Bẩm công chúa, dân làng không dám đi sâu vào trong vùng núi hẻm, nên vẫn chưa thể xác định tiếng nổ là từ phía nào, do vật gì gây nên." Trưởng thôn thành thật đáp.

"Trưởng thôn yên tâm, triều đình nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời ổn thoả." Khương Húc Nguyệt nói.

"Như thế còn gì tốt bằng. Thảo dân thay dân chúng cảm tạ công chúa, Quân sư và các vị tướng quân." Trưởng thôn vừa nói vừa quỳ xuống.

Kiến Nguyệt vừa mở cửa ra ngoài, gió gào đập thẳng vào mặt nàng, khiến cái mặt nạ hơi lung lay, suýt nữa còn thổi ngã cả nàng. Kiến Nguyệt hơi choáng váng, phải nói cơ thể này không hề nhỏ bé, nàng đã ước tính cơ thể Yêu Kiến Nguyệt phải cao chừng tám thước, lấy thước đo hiện đại là 1m9. Nhưng nếu so với các ma thần tộc khác thì đúng là mảnh mai.

Nàng ra ngoài đi dạo, tiện tìm xem có thứ gì đó để mua, coi như ủng hộ dân bản địa, bất quá bọn họ đều không dám lấy tiền của các nàng.

"Bách tính lâu nay đã đóng góp cho triều đình, chúng ta làm sao nỡ lấy không của các ngươi." Kiến Nguyệt cười nói.

Trong lúc đó Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú lại đi dạo ven biển, nhìn làn nước xanh bao la vô tận kia, còn có những vụn đá băng đang nổi lềnh phềnh, phía xa có những tảng băng trong như đỉnh núi kia, nhưng ai cũng biết đó chỉ là phần nổi, ở dưới có lẽ chính là một ngọn núi lớn, xa xa hơn, là dãy núi trắng đứng sừng sững. Gió bắc thổi đến, khiến người phải co ro trong áo khoác lông dày bịch cũng chưa đủ ấm, Yêu Thế Huệ kéo nàng vào trong lòng, "Sau này chúng ta về phương nam sống nhé?"

"Ngươi xa nhà, liệu có nhớ không?" Trịnh Tú ngẩng đầu nhìn nàng.

"Có Trịnh Tú ở bên, đâu cũng là nhà." Nàng thơm nhẹ lên má đối phương.

Trịnh Tú cười nhạt, "Đều đã không còn trẻ nữa, vẫn cứ như thế nói mấy lời xảo ngôn."

"Làm sao lại nói là xảo ngôn? Ta là nói thật."

Kiến Nguyệt nhìn các nàng mỗi nhóm đứng ở một chỗ mà ngắm biển, bầu trời âm u nặng trịch như sắp sập xuống, nàng vuốt Bánh Bao, "Ngươi nghĩ xem, liệu nàng ấy có đang ở dưới biển không?"

Bánh Bao kinh ngạc, "Vì sao lại nói thế?"

Kiến Nguyệt nhún vai, "Cảm giác thôi."

Vì để giữ ấm, nơi đây có một loại rượu, Kiến Nguyệt nhấm thử một ngụm nhỏ, thấy cả người đột nhiên nóng bừng lên, cổ họng như bị thiêu, có chút không thoải mái, nàng không hợp với rượu này.

"Đêm nay chúng ta chia nhau canh gác, xem hiện tượng kia có xảy ra không." Khương Húc Nguyệt nói, sau đó thổi tắt nến.

Tất thẩy tám người chen chúc vào chung một phòng, khiến nàng không thể không cười trộm, đều là mỹ nhân thơm tho, võ công cao cường, lại thông tuệ cao minh, khiến cô đơn trong Kiến Nguyệt cũng xua tan phần nào.

"Công chúa cười gì thế?" Khương Húc Nguyệt thấp giọng hỏi.

"Vui vẻ quá nên không tự chủ mà muốn cười." Kiến Nguyệt thành thật đáp, khoé môi nàng cứ cong lên, mắt chớp chớp nhìn trần nhà, "Thật tốt."

"Tốt?"

"Có mọi người ở bên, ta nhận ra ta không cô đơn đến mức đó. Tình bạn thì cũng là chữ tình, ta sẽ trân trọng từng người các ngươi."

"Công chúa đừng nói mấy lời cảm động như vậy, ở đây không có giấy xì mũi đâu."

"Sao ta không nhận ra ngươi hài hước thế nhỉ."

"Ai cứ lầm rầm cái gì thế? Đêm rồi cho người khác nghỉ ngơi đi chứ, có phải ngươi không đấy Thế Huân?" Cố Nghiên Hi đột nhiên lên tiếng.

"Oan quá, ta nằm cạnh Nghiên Hi ta nói hay không Nghiên Hi rõ nhất chứ."

"Chắc chắn là ngươi, vì ngươi hay lẩm bẩm một mình, mau ngủ đi."

"Ơ."

Kiến Nguyệt và Khương Húc Nguyệt trộm cười khi thành công đổ tội, chỉ có Yến Thế Huân là mãi không biết hung thủ là ai mà không ra nhận tội.

Nhưng lần lượt thay phiên nhau gác đêm cũng chẳng thấy dị tượng gì, làm cả bọn ngơ ngác. Khương Húc Nguyệt đến hỏi người xung quanh, "Hôm qua các ngươi có thấy gì lạ không?"

Người dân lắc đầu.

"Kì quái, chúng ta cứ đợi xem. Có lẽ hiện tượng đó chỉ xảy ra một vài lần chứ không thường xuyên."

Nhưng qua vài ngày vẫn không có gì xảy ra, khiến các nàng có chút oải, "Chúng ta có nên xông thẳng vào đó không?"

"Không nên, chúng ta vẫn chưa xác định là việc gì."

Dần dần, cảnh giác cũng ngày càng suy giảm. Thậm chí một đêm không có người gác cũng không xảy ra hiện tượng gì.

"Hay là hết rồi? Chỉ là do thời tiết hay có con vật gì đó lạc ở đấy. Khi đó trời tối, dân chúng sợ quá, nghe thấy tiếng gió thì ảo giác thành tiếng người."

Cách này vô cùng hợp lý, vì thế tất cả cũng không nghĩ nhiều nữa mà an tâm ngủ, quyết định mai kia sẽ trở về kinh thành.

Nửa đêm, Khương Húc Nguyệt đang ngủ say, chợt bị tiếng chuông rít tai làm cho giật mình tỉnh, nàng theo phản xạ ngồi bật dậy nắm chắc thanh kiếm, những người khác cũng bị ồn tỉnh theo.

"Tiếng gì thế?"

Khương Húc Nguyệt nhìn xem tiếng chuông từ đâu. Nhìn ra cửa thì phát hiện thanh kiếm của Kiến Nguyệt không ngừng lắc chuông đánh thức các nàng,  nàng quay sang, thấy giường Kiến Nguyệt trống không, người đổ mồ hôi lạnh, "Nguy rồi, chúng ta ngủ say quá, buông lỏng cả cảnh giác."

"Cửu muội đã đi đâu rồi?"

"Nửa đêm nửa hôm nàng ấy có thể đi đâu." Cố Nghiên Hi lẩm bẩm, thấy thanh kiếm kia đứng ở trước cửa lắc chuông, tiếng chuông có chút doạ người, "Hình như nó muốn đi chúng ta đi đâu đó."

Các nàng nghĩ cũng không nghĩ, liền bám theo thanh kiếm, Yêu Thế Huệ nắm chặt tay Trịnh Tú, "Đừng rời ta quá nửa bước."

Tiếng chuông ở giữa màn đêm trống vắng vang lên, nghe cực kỳ rùng rợn, lại chưa kể vài chiếc đèn lồng thoi thóp trong gió kia, khiến Cố Nghiên Hi không kìm được nói, "Nàng ấy rốt cuộc vì sao lại kiếm được thanh kiếm đáng sợ thế này."

"Nghe nói là thanh kiếm từ dưới địa ngục." Bánh Bao ở bên cạnh giải thích.

Đi theo một lúc, Khương Húc Nguyệt thấy một dấu chân cũng không có, Kiến Nguyệt lại không có pháp lực để bay, vì thế thắc mắc không thôi. Nàng thấy thanh kiếm đang dẫn các nàng về phía ngọn núi xảy ra dị tượng kia, trong lòng thấp thỏm, "Công chúa đang ở trong đó sao? Vì sao?"

"Nàng tự đi điều tra một mình, hay là..."

Tất cả rơi vào im lặng.

Thanh kiếm rung chuông ngày càng mạnh, tiếng vang đi khắp nơi, Khánh Vy cố gắng an ủi, "Nàng ấy còn có bảo kiếm khác, sẽ không sao đâu. Chúng ta đi mau lên, công chúa chắc chưa đi xa đâu."

Lời vừa dứt, đã nhìn thấy Tiểu Bạc bị cắm ở gốc cây trước mặt.

"Đây chẳng phải là cây kiếm khác của công chúa hay sao?" Yến Thế Huân kinh hãi, vội đến rút thanh kiếm ra khỏi gốc cây, thấy thanh kiếm không giống mọi khi có linh khí mà im lặng nằm yên.

"Lẽ ra phải đưa Giang Hạo đến đây." Khương Húc Nguyệt dự cảm bất an, nhìn vào trong hẻm núi sâu kia, phát hiện nơi này một chút tuyết cũng không có.

Bạch Nguyệt Âm đột nhiên dừng lại, chỉ quanh quẩn đứng ở bên ngoài, khiến mọi người khó hiểu. Yến Thế Huân biết nó đến từ địa ngục, tiến đến thử truyền linh lực vào trong, đột nhiên thanh kiếm rung lắc mạnh, có luồng khói đỏ từ trong đó bay ra, mọi người theo phản xạ vội lùi lại.

Tất cả kinh ngạc nhìn làn khói tụ lại thành một chỗ, một bóng người mắt đỏ xuất hiện, da trắng bệch như ma, Khương Húc Nguyệt tiến lên một bước, "Ngươi là ai?"

Đối phương bị gù lưng, đôi mắt trông như lúc nào cũng giận dữ, giọng nói khàn khàn, "Ta là Bạch Nguyệt Âm, bảo kiếm của chủ nhân."

Tất cả há miệng kinh ngạc, bất giác nhìn Tiểu Bạc, lại nhìn nó, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhân bị thứ gì đó lôi kéo, nhưng do người không hay sử dụng ta mà chỉ dùng nó, hai người giằng co không lại thứ đó. Lúc ta đi ra thì cả hai đã biến mất, vì thế quay lại báo tin cho các ngươi." Bạch Nguyệt Âm chỉ vào Tiểu Bạc.

"Tiểu Bạc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Bánh Bao không nhịn được hỏi.

"Nó đã thoát xác để chạy theo chủ nhân rồi, nên thanh kiếm này chỉ còn là thứ vô hồn thôi."

"Ngươi biết nàng ở đây sao? Mau dẫn đường." Yêu Thế Huệ không bận tâm đến mấy chuyện này, gấp gáp hỏi.

Nào ngờ Bạch Nguyệt Âm lắc đầu, "Trong đó có thứ mạnh mẽ hơn ta, không cho phép ta bước chân vào. Ta không có thể xác, nếu lúc này bước vào thì hồn sẽ tan thành bụi."

"Là thứ gì ở trong đó?"

"Ta không biết."

"Dù là thứ gì, hiện giờ chúng ta phải cấp tốc tìm ra nàng ấy. Chúng ta chia ra, mỗi người đi một hướng, nếu gặp chuyện gì thì hãy thổi sáo, chúng ta sẽ tới cứu viện ngay." Khương Húc Nguyệt suy nghĩ rất nhanh, quay lại nói với người khác.

"Được, các ngươi cẩn thận."

Vì để an toàn, Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú ở lại với Bạch Nguyệt Âm để chờ đợi ở bên ngoài, những người còn lại mỗi người chia ra một phía.

Bánh Bao muốn dùng mũi để ngửi, nhưng ngoại trừ mùi cỏ, đất và gỗ, nó không thể ngửi được cái gì khác, nói cách khác, Kiến Nguyệt chưa chắc đang ở ngọn núi này.

Cố Nghiên Hi đi từng ngã rẽ đi tìm cũng không thấy tung tích gì, chợt cô nghe thấy tiếng động ở phía trước, theo bản năng nâng cảnh giác lên, chậm rãi tiến về phía trước, thấy có thứ gì đó gầy gò đang đi đến hướng này, cô quát, "Kẻ nào?"

"Nghiên Hi, là ta." Đối phương vội lùi lại, suýt nữa thì bị đối phương đốt cháy tóc.

"Khánh Vy? Những người còn lại đâu?"

"Ta cũng không rõ, nhưng ta nhớ chúng ta là chạy về hướng ngược nhau mà? Ngươi chạy hướng tây nam ta hướng đông bắc."

Cố Nghiên Hi ngẩn người, quả đúng là như thế, thì lẽ ra nàng phải đụng hai người kia mới hợp lý, "Chúng ta rơi vào bẫy địch rồi, có lẽ đây là mê cung."

Hai người đi lang thang một hồi cũng không tìm được những người còn lại, cho dù hô to cũng chỉ có tiếng vọng lại, không có lời hồi đáp nào.

Mà ở bên này, Khương Húc Nguyệt cùng Yến Thế Huân suýt nữa đại chiến, may mà kịp thời nhận ra đối phương, kinh ngạc chỉ vào mặt nhau, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Chúng ta đi một vòng cuối cùng là để lạc đường." Yến Thế Huân lẩm bẩm.

"Điều quan trọng là những người còn lại không có nổi một tin tức." Khương Húc Nguyệt nhìn hàng cây mọc uốn lượn như rồng rắn, cành mọc chi chít gai, có lẽ mỗi cái gai đều có độc, "Vì sao nơi đây lại khác với bên ngoài, một chút gió lạnh cũng không có chứ đừng nói tuyết rơi."

"Bạch Nguyệt Âm nói ở đây có thứ gì đó chặn nó lại, nhưng những người khác vẫn có thể vào được bình thường. Hiển nhiên đây là một thế giới ảo do thứ đó lập nên." Yến Thế Huân xoa cằm suy nghĩ.

"Hình như các nàng ấy đang đi lòng vòng." Trịnh Tú ở bên ngoài đột nhiên nói, Yêu Thế Huệ vội ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi không thôi.

Bốn người kia quả đúng là chỉ đi một vòng tròn, hơn nữa còn không đụng vào nhau, khiến nàng sởn gai ốc, định tiến vào gọi, lại bị Bạch Nguyệt Âm ngăn lại, "Các nàng rơi vào mê hồn trận, nếu ngươi bước vào cũng sẽ bị lạc."

"Vậy làm sao để đánh thức các nàng?" Yêu Thế Huệ sốt ruột nói.

"Ta đã quan sát các ngươi từ rất lâu, tất cả đều là những kẻ lợi hại, nhất định sẽ có người phát hiện ra cách giải trận, nhất là nàng ấy." Bạch Nguyệt Âm chỉ vào Khương Húc Nguyệt lúc này đã dừng lại.

"Huống chi còn thiếu một người, chứng tỏ nó đã phá giải trận rồi chạy sâu vào trong rừng rồi."

Yêu Thế Huệ giờ mới phát hiện không thấy tung tích của Bánh Bao đâu, nàng có chút vui mừng, lại có chút lo lắng.

Khương Húc Nguyệt không đi nữa, dừng lại chống cằm suy nghĩ, Yến Thế Huân cũng không làm phiền nàng, đứng ở một bên đợi.

"Hình như thứ này chỉ muốn kéo thì giờ, chứ không có ý định làm hại chúng ta." Quả nhiên Khương Húc Nguyệt đã đánh hơi được dị thường.

Yến Thế Huân nghe nàng nói, đột nhiên cũng cảm thấy có lý, "Đúng nhỉ, nãy giờ chúng ta chưa gặp phải nguy hiểm nào."

"Hơn nữa ngay từ đầu nó chỉ nhắm đến nàng ấy, không biết là làm cách nào khiến nàng ấy biến mất. Thứ đó rất ranh mãnh, cào những ngày chúng ta thay phiên canh gác thì không có động tĩnh, mà đợi tất cả đều lơ là mới hành động." Khương Húc Nguyệt phân tích.

"Nhưng rốt cuộc công chúa đã gặp chuyện gì? Vì sao cần phải dùng kiếm." Yến Thế Huân nhíu mày.

"Nàng ấy cũng giống chúng ta, thấy gì đó kì lạ thì đều lấy vũ khí ra, ngoại trừ thanh kiếm cắm lên gốc cây thì không có dấu vết ẩu đả. Bạch Nguyệt Âm chỉ nói hai người giằng co, không có nghĩa là đang đánh nhau, có thể chỉ là muốn chống lại sự lôi kéo mà thôi."

"Vậy chúng ta làm gì?"

"Trước chờ đợi, ta tin sẽ không có việc gì quá nguy hiểm." Khương Húc Nguyệt nói.

Trong lúc đó, hai người còn lại cũng phát hiện ra vấn đề, nên cũng không đi lung tung nữa, "Rõ ràng là lòng vòng ở một chỗ."

"Có lẽ Húc Húc đã gặp Thế Huân."

"Đây nhất định là có người muốn cản chúng ta tiếp tục đi vào sâu. Chúng ta dính mê hồn trận rồi." Cố Nghiên Hi bắt đầu nổi cáu.

"Dẫu sao cũng chưa có gì nguy hiểm, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, lại tập trung suy nghĩ cách thoát khỏi đây thì hơn. Người đừng nổi giận." Khánh Vy sợ cô lại đốt cháy nơi này, vì thế khuyên nhủ.

Cả hai người cùng ngồi xuống, lại không biết nơi các nàng ngồi chính là đối diện với vị trí Khương Húc Nguyệt và Yến Thế Huân đang ngồi.

"Giờ bọn họ mỗi người một góc trông còn đáng sợ hơn đấy, cứ như sắp làm nghi lễ gì vậy." Trịnh Tú dở khóc dở cười nói, nhìn mỗi người ngồi một góc tương ứng rồi quay mặt vào nhau kia.

Yêu Thế Huệ mở to mắt, như phát giác gì đó, "Cách các nàng ấy ngồi chính là đang chuẩn bị tổ chức một nghi lễ gì đó." Nàng chỉ vào chính giữa, "Tất cả đều cúi đầu nhìn nơi chính giữa kia."

"Một sinh vật có hai thứ, xác và hồn, ta đoán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net