Chương 114: Nhịp tim đập của nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt cười gượng, nàng vốn còn tưởng sẽ bị những người ở đây tra hỏi, nhưng hình như các nàng đều chỉ hỏi mấy rồi vớ vẩn không đúng trọng tâm rồi chuyển đề tài khác.

Thực ra đến nàng cũng đang không hiểu chuyện gì.

Mỗi khi Kiến Nguyệt nhớ lại giấc mơ chân thực kia liền rùng mình, nàng lại liếc về phía Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy đang nói chuyện riêng kia. Mọi thứ thật chân thực, tiếng gào thét đó như u độc cắm sâu vào lồng ngực nàng, Kiến Nguyệt nghĩ phải cần thời gian dài nàng mới có thể vượt qua ám ảnh đó.

Có lẽ là mơ. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi các nàng trở về kinh thành, Khương Húc Nguyệt đột nhiên kéo nàng đi một góc khuất. Thấy chỉ có hai người trong không gian chật hẹp, Kiến Nguyệt lúng túng, "Húc, Húc Nguyệt, chúng ta đều là người thành thân cả rồi.

Khương Húc Nguyệt bị nàng làm cho tức cười, "Điện hạ nói gì thế. Húc Nguyệt đang muốn hỏi người một chuyện đây."

Kiến Nguyệt gãi đầu, "Chuyện gì?"

"Cả tuần này công chúa cứ luôn lén nhìn chúng ta, trông cứ như là làm chuyện xấu rồi có tật giật mình. Rốt cuộc ngày hôm đó trong rừng đã xảy ra chuyện gì?" Khương Húc Nguyệt chống eo, bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau.

Kiến Nguyệt cười trừ, không dám trực diện với nàng, "Ta, ta thấy bản thân đột nhiên mất tích khiến các ngươi lo lắng nên cảm thấy có lỗi thôi mà."

"Thật không?" Khương Húc Nguyệt nhíu mày.

Nàng không biết đối phương lúc này là biểu cảm gì nữa, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng người này thì che mất đôi mắt rồi còn đâu.

"Thật." Kiến Nguyệt giả vờ mình rất thành thật, còn nhìn thẳng mặt đối phương để đáp.

Khương Húc Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, cũng thở dài một tiếng, "Nếu điện hạ có chuyện gì, hy vọng có thể cùng Húc Nguyệt tâm sự, Húc Nguyệt sẽ giúp người."

Kiến Nguyệt nghe thế, lòng khẽ run.

Nói nàng thấy nàng ấy tự sát, liệu nàng ấy có mắng mình mơ vớ vẩn còn xui xẻo không, nói không chừng còn bảo mình đang trù ẻo các nàng.

"Được rồi, chúng ta trở về đi, Vy Vy mà hiểu lầm thì ta mệt lắm." Kiến Nguyệt vỗ vai nàng, "Huống chi, ngươi còn cần đi bẩm báo nữa đó."

Khương Húc Nguyệt nghe đến đây, lại cảm thấy đau đầu, nàng nên nói thế nào bây giờ?

Nói là Cửu công chúa có mệnh làm vương, khuyên Hồ Vương mau xuống để nhường ngôi cho công chúa đi? Kẻo cứ chiễm chệ ngồi ở vị trí không thuộc về mình quá lâu, đầu sẽ rơi mất.

Trăn trở suốt cả đường đi, rốt cuộc nàng vẫn phải đối mặt với vấn đề.

"Bái kiến Hồ Vương."

Yêu Vĩnh Diệm đang phê tấu, thấy nàng đến liền gật đầu, "Quân sư điều tra thế nào rồi?"

Khương Húc Nguyệt cất giọng, giọng nói vô cùng bình thản làm người khác không tìm ra điểm khả nghi nào, "Là ma thú đến ngọn núi đó làm tổ, nhưng lại không có ý định làm hại dân thường, công chúa và thần đã đuổi nó đi nơi khác rồi."

Yêu Vĩnh Diệm vuốt râu, nghe cũng hợp lý nên không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu, "Được rồi, Quân sư và mọi người vất vả rồi, ta nhất định sẽ trọng thưởng. Ngươi trở về đi, phải lặn lội đường xa suốt mấy ngày hẳn là rất mệt."

Khương Húc Nguyệt chậm rãi rời đi, ra khỏi điện mới dám thở mạnh, vỗ vỗ ngực an ủi. Nàng vừa lừa gạt quân vương, hơn nữa còn là chuyện lớn liên quan đến quốc gia, tội này đáng chết.

Thế nhưng cân nhắc lại, nàng thấy việc mình làm là đúng, nàng chỉ theo Kiến Nguyệt, vì thế việc của nàng là bảo vệ chúa của mình. Nàng không dám cược mạng sống của đối phương vào chuyện này, nàng không rõ khi Hồ Vương nghe tin này xong sẽ có cảm xúc gì, quyền lực khiến con người trở nên tham lam và hèn nhát, có thể lu mờ mọi thứ bao gồm tình thân.

Kiến Nguyệt trở về phòng, đi đi lại lại cả ngày, khiến A Thuý sợ hãi nhưng cũng không dám quấy rầy.

Nàng đưa tay vuốt môi, bất giác lại cười rộ lên.

Xem, đến cả trong mơ Bạch Tinh cũng dịu dàng chỉ dẫn cho nàng.

Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng cười, khiến A Thuý kinh hãi, công chúa rất lâu đã không cười như thế này rồi, hơn nữa lại là cười một mình.

Kiến Nguyệt nằm phịch xuống giường, lấy con hồ ly bông ôm chặt, còn đem nó tưởng tượng là ai đó mà trách mắng. Chợt quay đầu sang nhìn thấy có thứ gì đó trên giường, vội cầm lên xem.

Viên ngọc này, nàng vuốt ve nó, vuốt đến phần khuyết thiếu. Mảnh cuối cùng rốt cuộc nằm ở đâu? Trước khi nàng trở về kinh thành đã cố ý quay trở lại đó tìm kiếm, nhưng mà không thấy gì, lại sợ người khác để ý nên không dám đi quá lâu.

"Cửu muội."

Bên ngoài có tiếng gọi, Kiến Nguyệt vội cất viên ngọc sau gối, "Tỷ tỷ, tỷ vào đi."

Yêu Thế Huệ bước vào, thấy nàng đang ngồi trên giường, "Ta làm phiền muội nghỉ ngơi rồi?"

Kiến Nguyệt lắc đầu, "Không sao."

Yêu Thế Huệ ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn đối phương giống thường ngày, lại có chút thấp thỏm không yên, "Cửu muội thích gì nhất?"

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, "Muội thích phò mã nhất."

Yêu Thế Huệ đỏ mặt, xua tay nói, "Ý ta là đồ vật."

Kiến Nguyệt chống cằm suy nghĩ, "Tạm thời muội chưa nghĩ ra thứ gì, tỷ tỷ vì sao lại hỏi thế?"

Yêu Thế Huệ mím môi, liếc đến tủ sách của nàng, hoàn toàn không giống sách nữ nhân hay đọc, đều là binh thư, binh pháp, rồi là kiếm thuật, còn có sử tịch, chẳng trách nàng trên chiến trường luôn nghĩ ra nhiều kế như thế, "Cửu muội rất thích tìm hiểu triều chính sao?"

Kiến Nguyệt không phủ nhận, gật đầu thẳng thắn. Nàng không tìm hiểu quá sâu về chính trị, nhưng do hay thói quen đọc sử tịch từ đời trước để lại, vậy nên muốn đọc hiểu thì phải nghiên cứu qua chút.

Yêu Thế Huệ lại không nghĩ thế, nàng bị cái gật đầu doạ thót tim, nắm lấy tay Kiến Nguyệt vỗ nhẹ, "Cửu muội, ta có chuyện muốn nói."

"Tỷ tỷ cứ nói đi."

"Không phải ta không ủng hộ muội, nhưng chúng ta đều là người một nhà, cổ nhân có câu 'khôn ngoan đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau', chúng ta lâu nay chung sống hoà thuận, lấy hiếu làm cốt, lấy tình máu mủ làm thịt. Cửu muội nếu có điều gì bất mãn, chúng ta cùng ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, cùng nhau giải quyết, đừng cố kìm nén hay che giấu, thành thật mới là cách tránh khỏi những mâu thuẫn sau này."

"Lại kể, không phải cứ là thiên tử là sướng, quy tắc rườm rà, thêm việc bị người đời soi mói, ai ai cũng thèm thuồng, lúc nào cũng bị nhăm nhe. Ngai vàng thì đẹp thật đó, nhưng đi kèm đó là sự tàn khốc, ngồi trên nơi lạnh lẽo cô độc đó thì có gì hay ho, không bằng ngồi trên đệm ấm cùng huynh đệ tỷ muội cười đùa. Tỷ tỷ ở trong đại hoàng cung nên hiểu, thực ra thiên tử không phải là tất cả, đôi khi thiên tử chỉ là con rối của một ai sau đó thôi, trong sách sử đã ghi lại rất nhiều về Hoàng Hậu, Thái Hậu có quyền lực ngút trời hơn cả thiên tử đó thôi."

Kiến Nguyệt đầu mọc ra vô số dấu hỏi, nhưng sau đó cũng dần hiểu ra ý tứ của nàng, bật cười ầm ĩ.

"Muội còn cười."

"Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta vất vả mới có thời bình, muội nào có tâm tư khác."

Yêu Thế Huệ thở phào nhẹ nhõm, "Nếu là như vậy thì ta mừng quá, cũng không còn sớm nữa, Cửu muội nghỉ ngơi đi, chúng ta vất vả mấy ngày rồi."

"Ừm, tỷ tỷ và Trịnh công chúa cũng nên nghỉ ngơi. A Thuý, tiễn Ngũ công chúa trở về cung." Kiến Nguyệt mỉm cười.

Kiến Nguyệt thấy nàng đã đi, mới thở dài một tiếng, đi đến bên tủ sách.

Vấn đề không phải nàng có tâm tư hay không, vấn đề nằm ở số phận đang ràng buộc nàng đi đến đâu.

Nàng không việc gì, lại rủ Bánh Bao đến tìm các nàng chơi. Nhưng khi đến thì thấy Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy đã ra ngoài, Yến Thế Huân thì đi đâu đó, còn lại Cố Nghiên Hi.

"Nghiên Hi." Kiến Nguyệt đứng bên ngoài gọi vào.

"Công chúa mau vào." Bên trong vọng ra.

Kiến Nguyệt vào trong thư phòng, thấy khắp nơi đều là sách, thấy Cố Nghiên Hi đang ngồi dưới đệm, thấy nàng đến liền bỏ sách xuống mỉm cười.

"Nghiên Hi đọc gì thế?" Kiến Nguyệt tò mò, nhìn thoáng qua bìa sách.

"Sách sử của Khánh Vy mang đến đây." Cô giơ bìa sách cho nàng xem.

"Nghiên Hi cũng thích lịch sử sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên.

"Ừm, trước đây không quá để ý, giờ đột nhiên thấy rất thú vị." Cố Nghiên Hi cười nói.

Kiến Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy ghi chép, đánh dấu ở khắp nơi, đây chỗ nào giống đọc cho vui.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một người.

"Ta có thể cùng đọc chứ?"

"Đương nhiên, công chúa thích đọc gì cứ tự do chọn." Cố Nghiên Hi gật đầu.

Kiến Nguyệt nhìn tủ sách đồ sộ kia, đều là sách của các nàng ấy gộp lại, thể loại gì cũng có, nhiều nhất là binh pháp mà nàng không nói cũng biết là của ai, còn có cổ sử, huyễn thuật, kiếm thuật, pháp thuật, có người còn nghiên cứu cách chế độc. Kiến Nguyệt lướt qua hàng sách, thấy có cả tiểu thuyết ái tình, có chút nghi hoặc, ai là chủ nhân của những cuốn này?

Kiến Nguyệt lướt qua phần sách sử, thấy có nhiều ghi chép khác với sách của Bạch Tinh, nàng hiển nhiên là chọn tin Bạch Tinh, vậy nên muốn tìm hiểu gì không bằng đợi Bạch Tinh về rồi hỏi. Vì thế quyết định bỏ qua những loại sách này, mà chuyển sang đọc sách chỉ cách châm cứu.

Yến Thế Huân trở về liền nhìn thấy Bánh Bao đang nằm phơi bụng ra ngủ, không nhịn được cười, lén lút đi đến gần để xoa bụng nó.

"A, sắc lang!"

Kiến Nguyệt cùng Cố Nghiên Hi đang ngồi trong phòng đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng la thảm thiết của cô nương nào đó, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vội chạy ra ngoài, "Bánh Bao —"

Cảnh tượng trước mắt hấp dẫn và thú vị đến hai nàng ngẩn người, Yến Thế Huân đang bị Bánh Bao đuổi cắn, còn nàng ấy vừa chạy vừa hét, "Thực xin lỗi, ta không cố ý."

"Bánh Bao, ngươi làm gì thế?" Kiến Nguyệt vội chạy đến ngăn cản.

"Nàng ấy sàm sỡ ta." Bánh Bao tức giận đến thở phập phồng, trừng to mắt nhìn người kia.

"Ta không biết mà, chỉ mới vô tình chạm phải." Yến Thế Huân chắp tay ăn năn hối lỗi.

Cố Nghiên Hi lại gần, véo mạnh tai nàng, "Ngươi rốt cuộc đã làm trò gì?"

"A, đau, Nghiên Hi. Ta chỉ muốn sờ bụng nó thôi, nào ngờ đụng trúng..." Yến Thế Huân nhăn nhó mặt, vội ôm tai giải thích.

Kiến Nguyệt nghe nàng nói, lập tức dở khóc dở cười, "Ngươi biết nơi đó là ở ngay bụng Bánh Bao chứ."

"Giờ thì hay rồi, ngươi chính là cướp mất sự trong sạch của một cô nương, giờ phải chịu trách nhiệm." Cố Nghiên Hi khoanh tay nói.

Yến Thế Huân mở to mắt nhìn cô, "Mới chạm nhẹ đến, vì sao lại thành nghiêm trọng thế rồi? Hơn nữa, chịu trách nhiệm như thế nào."

"Ngươi cũng hay đi chạm nhẹ của cô nương khác như thế hay sao?" Cố Nghiên Hi trừng lại nàng.

"Nghiên Hi làm thế nào lại bụng ta suy ra bụng người thế rồi." Yến Thế Huân khóc không được, cười cũng không xong, "Hay là ta cho Bánh Bao sờ lại của ta nhé? Tuy không to và thích tay như của Nghiên Hi..."

"Ngươi!"

"Có chuyện gì mà ồn ào thế?"

Kiến Nguyệt ngẩng đầu, thấy hai người kia từ khi nào đã trở về, Khánh Vy trông rất hóng hớt.

Bánh Bao bĩu môi, "Thôi quên đi, ta cũng không cần nàng ấy chịu trách nhiệm cái gì."

Yến Thế Huân liền nở nụ cười nịnh, ngồi xuống vuốt nhẹ đầu nó, "Lần sau ta sẽ không làm thế nữa." Bánh Bao không trả lời, chỉ kiêu ngạo quay ngoắt đầu đi.

"Tối nay ngươi nấu cơm, Bánh Bao muốn ăn gì ngươi phải làm cho nàng."

"Biết rồi mà."

Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn mọi người đang xì xầm chuyện gì đó.

"Hai ngươi vừa đi đâu thế?" Kiến Nguyệt thấy hai người về nhà vẫn nắm chặt tay, tiến lại gần hỏi.

"Chúng ta đi dạo bên hồ thôi." Khánh Vy cười nói.

Kiến Nguyệt nhướn mày, Yến Thế Huân tiến lại thì thầm, "Sáng nay hai nàng ấy vừa cãi nhau to, nên giờ đi hâm nóng lại tình cảm."

Hai người kia nghe nàng nói thế, đỏ mặt thẹn thùng.

Kiến Nguyệt bật cười, "Làm gì có đôi tình nhân nào chưa từng cãi nhau mấy chuyện lặt vặt, quan trọng là dám ngồi xuống cùng nhau giải quyết hay không."

Yến Thế Huân tò mò, "Công chúa đã từng cùng nàng ấy cãi nhau sao?"

Kiến Nguyệt thẳng thắn gật đầu, "Nhưng mà cuối cùng nàng ấy luôn nhường ta, bởi vì đối với nàng ấy, ta vẫn là hài tử chưa sạch nước mũi."

Yến Thế Huân xoa cằm, tình huống này có chút quen thuộc. Nhưng giữa nàng và Cố Nghiên Hi, người nhỏ tuổi hơn lại phải nhường người lớn.

"Công chúa tìm chúng ta có chuyện gì sao?" Khương Húc Nguyệt nhanh chóng đổi đề tài.

"Không có việc gì, nên nhàn rỗi đi dạo mà thôi." Kiến Nguyệt lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, "Ta muốn đi ra thành đi dạo một chút."

"Có cần chúng ta đi cùng không?" Cố Nghiên Hi hỏi.

"Không cần, ta đi một mình là được."

Vì thế, Kiến Nguyệt lại đi ra ngoài chợ xem, ngửi mùi thịt nướng, cá sống, rau thơm hoà vào lẫn nhau, đường có chút trơn ướt, tiếng hò reo, tiếng chặt xương ong ong bên tai. Người dân thấy công chúa đích thân đến những này, kinh ngạc mà nhìn nhau, đợi nàng đi xa rồi mới dám thì thầm với nhau.

Kiến Nguyệt từ xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, liền đi đến gần, thấy đối phương đang mua rau, "Khúc Huy cũng đi mua rau sao?"

Khúc Huy giật bắn mình, vội quay đầu sang, "Công, công chúa." Hắn định hành lễ, lại bị nàng cản lại.

"Ngươi tính mua gì thế?"

Khúc Huy mở giỏ rau cho nàng xem, là cải bắp, vài quả cà chua với hành, một ít trứng. Kiến Nguyệt gật đầu, "Nhưng mà việc đi chợ đâu phải nhiệm vụ của Khúc Huy, ngươi cũng có phủ đệ, có trù sư và gia nhân cơ mà."

Khúc Huy gãi đầu, "Thuộc hạ trước cũng hay đi, nên giờ đã thành thói quen rồi. Đi chợ cũng không có gì xấu, coi như là nhân cơ hội đi rèn luyện."

"Hiếm có nam nhân chịu đi chợ đó nha."

"Ngoại trừ nữ nô thì trong phủ Khúc Huy đâu còn nữ nhân nào khác." Giọng của hắn nghe có vẻ chua chát, Kiến Nguyệt càng nghe càng thấy buồn cười. Nghĩ cũng phải, Khúc Huy có thể xét là đã quá tuổi cưới vợ, đợi khi triều đình ổn định, rất có thể Hồ Vương sẽ ép hắn thành thân với ai đó.

"Vậy ta không làm phiền ngươi nữa, dù sao cũng sắp tới giờ nấu cơm rồi."

"Công chúa đi một mình sao? Nhỡ như..." Khúc Huy ngó nghiêng xung quanh, ngạc nhiên hỏi. Hắn chưa từng nhìn thấy một vị công chúa nào tự mình ra khỏi hoàng cung, đừng nói là đến nơi xô bồ này mà không có nổi một thị vệ.

"Không sao, ta có thể tự đối phó." Kiến Nguyệt cười nói, sau đó tiếp tục đi.

Nhưng nàng vừa mới đi vài bước, đã bắt gặp người quen, Nguyễn Ngọc thấy nàng, vội bật dậy, "Thảo dân bái kiến Cửu công chúa."

Kiến Nguyệt dường như hiểu ra gì đó, lập tức bật cười, "Ồ, ngươi sống ở đây sao?" Còn cố ý quay đầu lại, thấy Khúc Huy không dám nhìn nàng.

Nguyễn Ngọc không ngờ nàng vẫn nhớ mình, vui vẻ không thôi, "Vâng, đây là cửa tiệm ba đời nhà thảo dân, nay thảo dân đến giúp gia mẫu bán hàng."

"Vậy à." Nàng nói một câu khó hiểu làm Nguyễn Ngọc nhìn nàng bằng ánh mắc thắc mắc, "Công chúa có cần gì không ạ?"

"Ta không làm phiền ngươi nữa, kẻo khách không dám đến." Kiến Nguyệt gật đầu, sau đó cũng rời đi, để cô ngơ ngác ở lại.

Việc Cửu công chúa xuất hiện ở chợ khiến cả kinh thành bàn tán, cũng truyền đến tận hoàng cung, vào tai Hồ Vương.

"Ha ha ha." Yêu Vĩnh Diệm bật cười lớn, vỗ đùi đét đét nói, "Ngươi xem, Cửu muội còn chẳng buồn để ý đến quy củ vương gia."

Yêu Yến Uyển chống cằm nhìn hắn cười sằng sặc, chẳng phải hắn chính là người không thèm để ý quy củ sao, có vị vua nào ngồi cười còn vỗ đùi đen đét như hắn không, "Không phải do ngươi quá chiều nàng sao?"

"Ài, ta cảm thấy việc này cũng đâu có nguy hại gì, nàng có năng lực tự bảo vệ, cũng gần gũi với nhân dân, đây lại rất hợp phương châm của ta."

"Hai huynh muội các ngươi cũng thật giỏi." Nàng bất lực cười nói.

Yêu Vĩnh Diệm vuốt túm râu của hắn, "Cửu Vĩ Quốc ngày càng lớn mạnh, ngày càng thịnh vượng, đây là điều mà Tiên Vương mong muốn."

"Ừm." Nàng không phủ nhận, lãnh thổ của Cửu Vĩ Quốc ngày càng mở rộng, mà bách tính đang tích cực hồi phục lại sau chiến tranh khốc liệt, đây là điều đáng mừng của mọi người. Điều đặc biệt hơn là thái độ của các ma thần tộc nhỏ bé ở gần đây không còn gay gắt như trước nữa, tất cả là nhờ Kiến Nguyệt đã tự thân đi xin lỗi và bù đắp cho họ, nên khi thấy Cửu Vĩ tộc chúng không còn bỏ chạy hay phản kháng nữa, lặng lẽ chấp nhận trở thành một phần của Cửu Vĩ Quốc, kẻ nào không muốn thì có thể tự do đi tìm nơi khác. Kế của Kiến Nguyệt chính là vừa thể hiện sự hối lỗi vừa mặt dày thế đó.

Trịnh Tú nghe chuyện dân gian gần đây, cũng mỉm cười nói với Yêu Thế Huệ, "Nàng ấy thật khác với chúng ta, không để các nghi lễ quy tắc gò buộc, cứ tự do sống theo điều mình mong muốn, lại không ảnh hưởng đến người khác."

"Cứ như là một làn gió mới thổi đến."

Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, cũng không lên tiếng, quả thực nhờ Cửu muội mà chuyện của các nàng mới được chấp nhận. Khi đó nàng còn nghĩ tình cảm của mình trái với luân thường đạo lý, nhưng càng khống chế, nó ngược lại càng lớn mạnh hơn, khiến nàng bất lực. Cho dù Cửu Vĩ tộc so với các nơi khác tự do, ít bị quy tắc ép buộc, nhưng chuyện nữ nữ có thể giống như cặp phu thê, e là khó mà chấp nhận.

Chủ yếu là Cửu muội ôm hẳn một ngôi chùa lớn về ngồi chễm chệ ngay giữa hoàng cung.

Nhất cử nhất động của Cửu Vĩ tộc đều là tâm điểm của nhiều nơi, có nơi vui vẻ, đồng thời có nơi lại ghen tị đến tức đỏ mặt. Vị thế của Cửu Vĩ Quốc hiện nay trong Thánh Toạ đại lục là, một nửa không quan tâm, một nửa coi là kẻ thù.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net