Chương 115: Ưng tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh thổ của Cửu Vĩ Quốc ngày càng được mở rộng, những vùng đất hoang lân cận chưa được khai phá đều được Hồ Vương cho người đến cày cấy để trồng lúa mạch đen và ngũ cốc, lại cho trồng rừng, đào kênh để đem vùng đất cằn cỗi lấy lại sự phì nhiêu. Vong quốc Mạn Đà La từ ấy biến mất, thay thế bằng một quốc gia mới đầy mong đợi ở phía trước.

Tuy nhiên, điều này khiến nhiều nơi bất mãn, nhất là những tộc và quốc gia có thù hằn lâu năm với Cửu Vĩ tộc đều đang cảm thấy bị đe doạ.

"Đám Cửu Vĩ chẳng ra gì, chiến tranh đưa đàn bà con gái ra trận, nhất định là muốn mua chuộc quân địch." Một người nói.

"Nhất định là chúng phải dùng kế bẩn để khiến một nghìn vạn quân thua cuộc." Một người đồng tình.

"Lại nói, các hoàng tử, công chúa của chúng đều đến tuổi cập kê, nhưng lại để mặc chúng tự do tung hoành, nhất là Trưởng công chúa của chúng, một chút quy củ cũng không có."

Lục hoàng tử Ưng tộc nghe bọn hắn rì rầm đến nhức đầu, nhân lúc không ai để ý mà lén lút rời đi. Phụ vương một mực ép hắn phải tiếp xúc với quan thần, nhưng thứ hắn nghe được chỉ là lời bàn tán nói xấu.

Cửu Vĩ tộc cùng hắn có mệnh hệ gì mà phải bàn đến tận gốc rễ nhà người ta. Dù sao người ta cũng đã vinh quang thắng lợi.

Sự ghen tị khiến Ưng tộc càng nghĩ càng giận, bọn hắn lại bắt đầu lôi mối thù năm xưa ra.

Năm Thái Bình thứ mười, Ưng tộc lại lần nữa khiêu khích với Cửu Vĩ tộc, thường xuyên cho quân đến cướp bóc, phá hoại làng mạc ở vùng biên giới, khiến Cửu Vĩ tộc muốn nhịn cũng không thể nhịn nữa.

"Ai dám đi đánh đám Ưng tộc này?" Yêu Vĩnh Diệm triệu các quan thần đến đại điện.

Khương Húc Nguyệt không do dự mà tiến lên, "Hạ thần nguyện đi chinh phạt Ưng tộc."

Yêu Vĩnh Diệm vuốt râu, hắn có chút do dự, không phải là không tin tưởng nàng, ngược lại đã thử qua năng lực trị quân của nàng rất tốt, chỉ là...

Nếu nàng đi, Cửu muội nhất định sẽ đòi đi.

"Đại vương." Khương Húc Nguyệt biết hắn đang lưỡng lự, liền nói, "Đấu lại Ưng tộc là một chuyện, nhưng nhỡ như chúng còn có kế khác để bày trò, vì thế tránh sai lầm của Đông Hải mà gửi những tướng giỏi ra chiến trận, chi bằng ở lại giúp đại vương hộ quốc. Hạ thần chỉ là Quân sư nhỏ nhoi, mạng không đáng kể, vẫn là để hạ thần ra trận."

Yêu Vĩnh Diệm thấy nàng cố gắng thuyết phục, đành thở dài gật đầu. Hắn mong còn không được, nào dám bảo nàng ấy nhỏ nhoi, mạng không đáng kể, mời nàng làm Thái uý nàng còn từ chối.

Nhưng vì sao nàng lại từ chối, mà làm một chức Quân sư nhỏ bé này lại như thế tình nguyện hơn cả những người khác, hắn thực không hiểu.

Đúng như hắn dự đoán, Kiến Nguyệt rất nhanh đã đi đến dưỡng tâm điện để cầu hắn phê chuẩn cho đi.

"Không được."

"Đại vương, vì sao lại không được?" Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Yêu Vĩnh Diệm thở dài, "Cửu muội năm lần bảy lượt xông mình vào chốn nguy hiểm, quả nhân thân làm huynh trưởng thực sự rất lo lắng. Vì sao không ở trong cung mà hưởng cuộc sống xa hoa của công chúa, mà thích đi đến nơi khổ cực vất vả?"

Kiến Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói, "Nước mà mất thì cuộc sống xa hoa cũng chẳng còn."

Yêu Vĩnh Diệm ngạc nhiên, "Lẽ nào Cửu muội không tin tưởng vào tài của Quân sư và các tướng lĩnh?"

"Cửu muội tin, vì thế Cửu muội mới giao mạng mình cho mọi người."

"Muội có nói thế nào đi nữa thì ta cũng không đồng ý." Yêu Vĩnh Diệm kiên quyết lắc đầu.

Kiến Nguyệt dùng đầu gối đi đến trước mặt hắn, kéo nhẹ vạt áo hắn, nũng nịu nói, "Trước giờ đại vương luôn nuông chiều thần muội, nay chuyện nhỏ nhoi này không thể sao?"

"Đây chỗ nào giống chuyện nhỏ nhoi?" Yêu Vĩnh Diệm trợn to mắt.

"Đi mà, muội sẽ không có chuyện gì đâu." Kiến Nguyệt kéo tay hắn nói.

"Muội không phải vì nhớ nàng ấy quá nên mạng cũng không cần nữa?" Yêu Vĩnh Diệm bị nàng làm cho tức cười, khoé môi nhếch lên thành nụ cười méo mó, vui không ra vui buồn không ra buồn.

Kiến Nguyệt mím môi, "Nàng ấy sẽ không để muội chết dễ dàng đâu."

Yêu Vĩnh Diệm nhíu mày nghi hoặc, "Vậy vì sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?"

Nàng lắc đầu, "Đại vương có thể đừng nói tới mấy chuyện này nữa được không, đừng hòng đánh lạc hướng muội."

Yêu Vĩnh Diệm dở khóc dở cười, vỗ vào trán nàng, nhẹ giọng nói, "Thôi, muội đứng dậy đi."

"Không, nếu đại vương không phê chuẩn, thì Kiến Nguyệt quyết không đứng dậy."

"Đứa nhóc này, làm sao bây giờ lại trở lên ương bướng đến thế, mau đứng lên."

"Không."

Hai người giằng co một hồi, cho đến khi Trưởng công chúa đi đến, thấy cảnh này liền ngạc nhiên hỏi, "Chuyện gì thế?"

"A Uyển, nàng đòi đi đánh trận." Yêu Vĩnh Diệm bất lực nói.

Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên nói, "A Uyển?"

"Làm sao, ta không thể gọi nàng ấy như thế?"

Kiến Nguyệt che miệng cười, "Lâu nay chưa từng thấy đại vương gọi hoàng tỷ như thế, hơn nữa hoàng tỷ vào cũng chẳng thèm hành lễ."

Cả hai bị nàng làm cho ngẩn người, Yêu Vĩnh Diệm búng trán nàng một cái, "Chỉ thế là nhanh."

Yêu Yến Uyển thở dài, đến kéo nàng đứng dậy, "Cửu muội vì sao lại thích ra chiến trận?"

"Cửu muội muốn đích thân đánh bại cho chúng te tua, để chúng từ nay không dám mò đến đây nữa." Kiến Nguyệt tinh nghịch cười nói, lời nói nhẹ như bông hồng khiến Yêu Vĩnh Diệm và Yêu Yến Uyển cảm giác như nàng đang đi chơi chứ không phải xin đi đánh trận.

"Muội thật kì lạ, ta chưa từng thấy nữ tử nào ham đi đánh trận như muội." Yêu Yến Uyển cười nhạt.

Kiến Nguyệt chỉ cười trừ, gãi đầu nói, "Vậy muội không làm phiền hai người nói chuyện nữa, muội trước trở về chuẩn bị để đi hành quân."

Yêu Vĩnh Diệm kinh ngạc, "Ta từ khi nào đáp ứng — Này, đứng lại." Hắn bất lực nhìn nàng chạy đi xa.

Yêu Yến Uyển thở dài, "Nếu nàng đã muốn, cứ để nàng ấy đi đi."

"Chiến tranh rất tàn khốc."

"Ta biết, nhưng nàng ấy đã hai lần đi rồi, lần nào cũng vẹn toàn lập công lớn trở về."

Yêu Vĩnh Diệm thấy nàng nói thế, cũng mím môi không nói gì. Yêu Yến Uyển nhìn hắn, vỗ nhẹ tay hắn, "Tin tưởng Cửu muội."

"Ài, sao ta lại có tận hai muội ham mê liều mạng đi đánh trận thế, lẽ nào do ta quá vô dụng sao?"

"Ngươi đừng khóc, thân là Hồ Vương còn khóc thì còn ra mặt mũi gì."

Lần này đi, vẫn là những người kia, nhưng Kiến Nguyệt để Dương Quyền ở lại giúp Yêu Vĩnh Diệm hộ quốc. Nàng trước khi còn căn dặn phải mang nhiều quân y và thảo dược đi.

"Đường đi xa xôi, khí hậu, thổ nhưỡng không hợp tất sẽ sinh bệnh, vì thế dược phẩm và quân y chắc chắn không thể thiếu, mỗi tiểu đội ít nhất phải có hai đến ba quân y."

Thế là triều đình không những tuyển quân, và còn kêu gọi một lượng lớn đại phu cùng gia nhập.

Vì Trịnh Tú cũng đã bắt đầu bước vào tứ tuần, Yêu Thế Huệ vì thế từ chối đưa nàng đi ra chỗ nguy hiểm, nên cũng không đi cùng các nàng.

"Tuổi già thật đáng sợ." Kiến Nguyệt lẩm bẩm.

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Ai rồi cũng già thôi, chúng ta dù kéo dài được tuổi thọ, nhưng cũng có lúc phải già đi."

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, nhưng nhớ lại của Bạch Tinh nói trước đây, đến cả Đế Quân cũng phải gặp hạn mệnh, dường như không có kiếp sống nào là mãi mãi.

"Đối với ta mà nói sống lâu không bằng sống đủ." Cố Nghiên Hi xoa cằm suy nghĩ.

Yến Thế Huân bật cười, "Nếu phải chết đi, ta hy vọng sẽ chết một cách đáng nhớ nhất."

"Các ngươi hết đề tài để nói rồi hay sao?" Bánh Bao đen mặt liếc từng người.

"Cuộc đời không dài không ngắn, chi bằng chúng ta cứ tận hưởng trước, đừng để vấn đề này làm cho ám ảnh." Khánh Vy gật đầu tán thành.

Kiến Nguyệt thở dài, nhìn ra bên ngoài.

Lại thêm một trận chiến thảm khốc.

"Hai người đã có kế sách gì chưa?" Yến Thế Huân tò mò nhìn song nguyệt.

"Ưng tộc chủ yếu là dựa vào sức bay, nên chúng ta phải dùng cung thủ và đại bác để hạ gục chúng, chúng ta không thể giống trước đây dễ dàng chặn đường lương thực của chúng nữa." Khương Húc Nguyệt nói.

"Vậy phải làm thế nào?"

"Chim bay có cao hơn cũng không thoát khỏi lưới, chúng ta đã đổi đạn pháo sang đạn lưới rồi."

"Và cung tên." Kiến Nguyệt lấy ra một cung tên, "Đều là hoả cung hoặc lôi cung, nên một khi bắn trúng, chúng không chết cũng bị thương mà rơi xuống, lúc ấy chúng ta có thể tóm một mẻ với nhau."

"Vả lại, chúng bay cũng sẽ biết mỏi, hoặc điều kiện thời tiết không tốt, như mưa gió quá lớn sẽ cản trở việc chúng bay, nên trong thời gian đó chúng ta sẽ đánh úp quân doanh của chúng."

Hôm sau, cả đoàn chính thức tới biên giới. Thứ đón nhận các nàng chỉ có khung cảnh hoang tàn và sự thê lương, những lá cờ bị gãy, vụn đá khắp nơi, quân và dân bận rộn lục bới và chôn xác người. Có một vài tiếng than khóc đến khàn cả giọng, người quỳ bên người đã lạnh ngắt, binh lính bị thương nặng nằm ngang dọc bên đường rên rỉ, đứa trẻ bị thương mếu máo khóc trong lúc được chữa trị. Khi họ thấy nàng, tất cả đều cố gắng kiềm nhỏ giọng lại, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng nấc, im lặng ngồi bên cạnh người thân đã mất, ánh mắt họ đều vô hồn, họ không có thì giờ để nghĩ tới ngày mai, họ thậm chí không biết làm sao có thể sống qua đêm nay.

"Công chúa, người tới rồi."

"Vì sao người dân thấy ta thì cố gắng khóc nhỏ, còn né tránh ta? Ta đâu phải địch."

"Có lẽ do họ sợ sẽ phạm thượng..."

Kiến Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng đi tới chỗ một nam tử ăn mặc rách rưới đang bế đứa con của mình, da của đứa nhỏ trắng bệch, mắt nhắm nghiền, máu chảy ra từ mũi đã khô, gương mặt lấm bùn bụi, người đã mềm oặt, đầu ngửa ra đằng sau, tay chân buông thõng. Nam nhân vẫn không chấp nhận sự thật, mặt hắn nhăm nhúm, miệng cong cả xuống, run bần bật, mắt hắn sưng to, hắn vẫn cố ôm chặt hài tử của mình để sưởi ấm cho đứa bé.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên trán đứa bé, không còn hơi ấm nào nữa.

"Công chúa..."

"Ngươi còn thân quyến nào khác không?"

Nghe nàng hỏi, đôi mắt mệt mỏi lại mếu máo, "Thảo dân còn có thê, nàng vừa mới có tin hỷ, nhưng, nhưng mà đến giờ thảo dân vẫn chưa tìm được hai mẹ con đâu."

"Nàng và hài nhi nhất định sẽ bình an." Nàng an ủi hắn, sau đó đi tới những nơi khác, phải cực kỳ may mắn mới không phải đối mặt với cảnh gia đình chia cách trong chiến trường. Những đứa bé không kịp thoát khỏi lưỡi đao của kẻ địch được đưa tới một nơi bằng phẳng, đợi chờ được chôn cất.

Kiến Nguyệt cẩn thận nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn kia, chúng đều đáng yêu làm sao, vậy mà chúng không thể đứng dậy nô đùa được nữa, mãi mãi là như vậy. Nàng quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán một đứa bé.

"Không thể bảo vệ các ngươi là lỗi của ta, ta xin lỗi."

...

Đoàn Kiến Nguyệt đã ra tới sát biên cương, nơi quân Ưng tộc treo đầu lính Cửu Vĩ lên để bêu rếu. Ban đầu quân lính sợ nàng thấy cảnh thì sẽ sợ hãi, nào ngờ nàng thấy cảnh này thì tức đến đỏ mắt.

"Công chúa..."

"Là lũ Ưng làm chuyện này sao?"

"Chính xác hơn là bọn thổ phỉ được chúng nuôi, bọn chúng ngông cuồng hơn Ưng tộc rất nhiều. Tướng Ưng tộc khi thấy chúng ta tới cứu viện đã ra lệnh rút, nhưng chúng còn cố gắng giết hại thêm nhiều hài tử, chặt đầu tử binh rồi kéo tới đây treo lên." Đối phương thấp thỏm đáp.

"Một lũ súc sinh!" Cố Nghiên Hi lầm bẩm chửi.

Kiến Nguyệt nhìn những cái đầu bị giáo mác treo lên trên kia, cho tới khi nàng hạ bớt hoả mới hít sâu một hơi, "Chôn cất cẩn thận cho các binh sĩ, cũng báo tin cho thân quyến họ."

"Vâng."

Một vài binh sĩ bước lên, nào ngờ lại có cơn mưa tên ồ ạt bắn ra, may mà ai cũng trang bị giáp đầy đủ nên không có thương vong. Kiến Nguyệt được mọi người dùng khiên sắt che chắn, nàng nhìn qua khe hở, thấy bọn thổ phỉ đang hò reo.

"Nơi này là lãnh thổ Ưng Quốc, ai cho lũ chồn hôi các ngươi đặt chân sang đây." Bọn hắn cười ha hả, còn làm hành động khiêu khích.

Nàng nghiến răng, "Nghiên Hi, Thế Huân."

"Đã tới lúc chúng ta ra trận rồi?"

"Phải, đi qua đó, và lấy đầu chúng về đây."

Cả hai gật đầu, trong chớp mắt đã biến mất. Rất nhanh, Kiến Nguyệt đã thấy bên kia bốc khói đen, bọn thổ phỉ đang chạy tá hoả.

"Công chúa, chúng ta có thể ra trận chưa?"

"Chưa phải là lúc, bên kia là lãnh thổ của chúng, nếu giờ chúng ta đưa cả hạm đội thì lũ Ưng sẽ lao ra ngay. Hiện chưa rõ địch, không vội làm liều, trước mắt cứ dọn sạch lũ thổ phỉ kia là được."

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân trở lại với cái đầu của tên thủ lĩnh nhóm thổ phỉ, bởi vì các nàng di chuyển quá nhanh, vậy nên quân Ưng không kịp thấy các nàng đã vượt qua biên giới để giết người nước chúng, tới khi nhận ra cũng đã muộn. Ngay ngày hôm sau, phía Ưng đã có động tĩnh.

"Công chúa, Quân sư, địch có gửi thư chiến đến." Quân lính chạy lại đưa tin.

Kiến Nguyệt đọc qua thư, gọi các binh sĩ lại, "Ngày mai ai dám đem hai nghìn quân ra đánh?"

Tiết Quảng, Trương Viễn tiến lên nhận việc.

Ngày hôm sau, hai người dẫn quân đến trước núi Vọng Hưng, thấy quân Ưng tộc không mặc giáp mà chỉ quấn khố, chân đi dép đứng đợi. Tiết Quảng đi lên quát, "Chúng ta lâu nay hoà bình, cớ sao các ngươi lại làm loạn?"

Trình Hùng giận chửi, "Chúng ta đến phục thù năm xưa các ngươi đánh gãy tay hoàng tử."

Tiết Quảng cười khẩy một tiếng, "Thắng làm vua thua thì biết điều mà lui về, vẫn chưa sợ uy của Dương tướng quân hay sao?"

Trình Hùng nghe hắn nói, tức tới đỏ mặt, sai Quan Lâm ra đánh. Hai bên đánh được năm hiệp, Tiết Quảng dùng thương đâm thủng bụng Quan Lâm, khiến hắn ngã ngựa chết.

"Còn không chịu hàng đi?"

Trình Hùng cùng Đặng Văn Loan thúc ngựa đến đánh, hai bên tranh giành. Cuối cùng Trương Viễn bổ đôi người Trình Hùng, khiến quân giặc sợ hãi té chạy. Tiết Quảng thúc quân đuổi, giặc không chết thì hàng. Hai người kéo quân trở về, Kiến Nguyệt đến đón tiếp, khao thưởng ba quân.

Cuộc chiến giữa Cửu Vĩ tộc và Ưng tộc từ nay bắt đầu nổ ra.

Khương Húc Nguyệt nghe hai tướng kể lại trận vừa nãy, chống cằm suy nghĩ, "Chúng sở dĩ không mặc giáp là để khi bay nhẹ hơn."

"Vậy chẳng phải là có lợi cho chúng ta rồi?" Tiết Quảng vui vẻ nói.

Khương Húc Nguyệt lắc đầu, "Nói không chừng khi chúng hoá chim ưng lại có giáp chuyên biệt riêng, chúng ta không chủ quan, cứ thăm dò mà đánh."

Ngày hôm sau, tiếng chuông báo động reo lên, là Ưng tộc tấn công. Cố Nghiên Hi lên đỉnh tháp đứng xem, thấy đàn chim đông đúc đến đếm không xuể bay về, liền giương hoả cung đến bắn.

Hoả cung bay vào quân Ưng tộc lại chẳng hề hất gì, chúng cứ thẳng tiến mà bay, còn ném đá liên tục xuống, rơi trúng đầu binh lính. Cố Nghiên Hi nheo mắt, Kiến Nguyệt quả nói không sai, quay đầu nói, "Mau rút."

Ưng tộc thấy Cửu Vĩ tộc rút vào trong rừng sâu, liền bật cười lớn, cho rằng đám hồ ly này đã hoảng sợ. Vì thế càng ngạo mạn mà lao đến phía trước, nào ngờ lúc bay thấp lại bị đại bác giấu sau lùm cây bắn đồng loạt, chúng còn tưởng đạn thường, có ý coi thường, nhưng đạn bay đến không trung lại như quả bóng nổ, hàng loạt tấm lưới tung ra bắt lấy chúng.

Khương Húc Nguyệt quan sát toàn bộ quá trình, để quân lính bắt đàn chim ưng trở về mới nói, "Chúng không sợ lửa, thấy đạn thần công cũng nhởn nhơ không sợ, nghĩa là giáp của chúng không phải giáp sắt bình thường."

Kiến Nguyệt nhìn một con chim ưng to bằng người bị trói bắt vào, thấy nó giãy giụa liên tục liền tiêm một liều thuốc mê, ưng không chống đối nữa.

"Hoả cung bắn trúng chúng nhưng không hề hấn gì, hay là do chúng né được?"

"Là bắn trúng không hề hấn gì." Cố Nghiên Hi nói.

"Vậy thì ta đúng rồi, đây là giáp bọc thủy, làm bằng đá kim hoa cứng chắc đến chống lại cả đạn thần công, ngoài ra còn nước bao bọc lấy để dập hoả." Kiến Nguyệt lôi ra một cái áo giáp, Cố Nghiên Hi nhìn chim ưng bị lột mất da, sởn gai ốc cả lên, "Có điều đá kim hoa gặp da thịt sẽ dính chặt lấy, so với keo còn dính hơn, không biết chúng định làm thế nào để cởi, nhưng mặc một bộ giáp lại còn tốn cách tháo thì quá lãng phí, hẳn là chỉ cho một đội quân tinh nhuệ, đặc biệt là tiền quân dùng để phá lớp phòng bị của đối phương."

"Nói như thế nghĩa là..." Cố Nghiên Hi ngờ ngợ ra.

"Nghĩa là sau tiền quân, chính là quân không có loại giáp này, bởi vì quá đáng sợ, tổn địch một nghìn tự hại tám trăm. Vả lại, giáp đặc biệt này ta đoán chẳng dễ để làm ra, có lẽ là nhờ một vị thuỷ thần nào đó giúp sức." Kiến Nguyệt nhìn con chim ưng bị nàng mổ xẻ đến còn thịt.

Ưng tộc không biết bí mật này bị phát hiện ra, cho rằng bản thân chỉ bị dính bẫy mà thôi.

"Công chúa, chúng ta làm gì với đám tù binh này." Trương Viễn thấy nàng đi đến liền hỏi.

Kiến Nguyệt xoa cằm suy nghĩ, "Bây giờ muốn hiểu chúng đang bày trò gì phải mổ xẻ chúng ra, như thế mới biết cách khống chế lại chúng. Cách làm này nhẫn tâm chẳng hề thua kém tội chúng làm với dân ta, có lẽ làm xong ta sẽ tội nghiệp đầy người, bị trời đày cũng phải. Đem tướng của chúng ra đây." Trương Viễn nghe nàng nói, cảm động muốn ứa nước mắt, nhưng vẫn phải làm theo lệnh.

Kiến Nguyệt cho người đổ thuốc ngủ vào miệng tướng phe địch, sau đó nàng dùng dao lột da hắn ra, mổ xẻ một hồi rồi cho người đem đi. Nàng còn mổ thêm hai, ba con ưng nữa, cả cánh tay dính máu, người bốc mùi tanh. Quân y thấy công chúa tay nghệ còn khéo hơn bọn hắn, lòng vừa nể vừa sợ nàng.

"Đem chôn cất bọn họ cẩn thận đi." Kiến Nguyệt sau khi rút ra kết luận chúng đều cùng một kiểu giáp mới gọi quân lính vào trong, "Còn nữa, cho người đi nhặt rau hương hoa về đây để chúng ta rửa tay."

"Công chúa, còn những tàn binh còn lại?"

Kiến Nguyệt đi ra bên ngoài, nhìn đàn chim ưng đều bị nàng cho người tiêm thuốc đến không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt với nàng.

"Các ngươi nếu như đã phục thì mau chịu trói đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho một cơ hội sống." Nàng liếc nhìn từng người, vẻ mặt vô cảm.

"Làm sao ta biết được các ngươi có giữ lời hay không?" Một tên trong số đó tức giận nói.

"Ta lấy danh dự của ta cho những người ở đây làm chứng, nếu Cửu công chúa nuốt lời thì nên tự cắt lưỡi chính mình là vừa."

Mọi người nghe lời nàng nói, không những quân Ưng tộc kinh ngạc, mà tướng lĩnh Cửu Vĩ tộc cũng căng thẳng theo. Cửu công chúa đã hứa như thế, nếu kẻ nào còn cố tình làm trái thì sẽ nhận kết cục vô cùng thảm.

"Xem ra ngươi vẫn có chí khí." Hắn ta cười nói.

"Nhưng ta thả các ngươi về, không phải là để ngày sau các ngươi quay lại cắn bậy. Ta thả các ngươi vì ta cũng có gia thất, nếu các ngươi còn dám trở lại đây với ý đồ xấu thì sẽ không có may mắn lần hai đâu." Kiến Nguyệt lạnh nhạt nói.

Quân lính nghe thế, rất nhanh đã đổ xô xin hàng, chỉ còn một vài kẻ cứng đầu.

"Công chúa, những kẻ này có nên giết?" Trương Viễn hỏi.

Kiến Nguyệt không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói, "Cho những người đã hàng lương thực cùng một ít tiền để trở về quê." Sau đó rời đi.

Trương Viễn ngơ ngác, "Công chúa, thế còn..."

"Tạm giam chúng lại, đợi công chúa quyết định sau." Khương Húc Nguyệt nói.

Trương Viễn làm theo lời dặn, cho lính chia ít tiền cho những kẻ hàng, lại cho chúng mỗi người một túi gạo nhỏ cùng thịt và rau, chúng liền cảm ơn rối rít.

Những kẻ còn lại bị đưa vào ngục tối, vốn còn muốn xem đối phương sẽ bày ra trò gì hành hạ chúng, nào ngờ chỉ thấy được đối đãi tử tế. Mới đầu còn cho là cơm hay nước bỏ độc, nên quyết định nhịn với nhau. Nhưng một thời gian dài nhịn đói, lại thấy quản ngục thay cơm đều đặn, một kẻ làm liều chạy ra bốc cơm lên ăn như hổ đói.

"Ngươi làm gì thế?" Một tên hô lớn.

"Ăn cơm của bọn hồ ly, thật hèn hạ." Kẻ bên cạnh khinh thường nhìn hắn.

Tên kia không nói gì, chỉ một mực cắm đầu ăn, giờ đây hắn thấy cơm đen cơm sạn cũng ngon vô cùng, nhịn đói lâu ngày, nay có bữa cơm khiến khoé mắt hắn cay, ăn no xong hắn mới ngẩng lên, nói, "Ta thà chết cũng không làm ma đói, có gì mà nhục? Bây giờ mà đói thì cũng chỉ có nước chết, chi bằng chịu hèn để nuôi sống bản thân, biết đâu sau này còn có ngày thay đổi thế cục."

Những người khác thấy hắn ăn xong không có vấn đề gì, không kìm được nhỏ dãi, cũng vội vàng lao ra, luống cuống bốc ăn như sợ ai cướp mất.

"Các ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net