Chương 118: Chữa lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt kinh hãi, cảnh tượng nàng là những pho tượng đá đang lộ ra biểu cảm bàng hoàng, nhưng quan trọng là bọn họ chính là quân lính của nàng đột nhiên mất tích. Có lẽ bọn họ trước khi hoá đá đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, "Thái nhi, vì sao bọn họ lại bị hoá đá?"

"Có lẽ gặp phải thiên thần đá." Bạch Tinh liếc bọn hắn, ung dung nói.

"Thiên thần đá?" Kiến Nguyệt nghi hoặc, "Là những thiên thần trên trời sao?"

"Không, chúng là ác ma hay lừa gạt người khác bằng ngoại hình trông hiền lành lương thiện như thiên thần, thực chất khi ngươi mất cảnh giác, chúng sẽ biến ngươi thành tượng đá để mua vui."

Kiến Nguyệt rùng mình, "Có cách nào cứu bọn hắn không? Bọn hắn là quân binh của chúng ta, không phải người xấu."

Bạch Tinh liếc xéo nàng, "Người của ngươi, không phải của ta, có hay không còn phải xem tâm trạng của ta."

"Thôi mà, đều cũng là người một nhà, người đừng ích kỷ như vậy. Năn nỉ đấy."

Kiến Nguyệt chu môi với nàng, dùng ánh mắt long lanh cầu xin, Bạch Tinh buông tiếng thở dài, "Nhìn cho rõ, ta chỉ làm một lần thôi." Nàng lấy một cây kim, chọc vào ngón tay bọn hắn, những pho tượng kia tựa như băng chảy, lớp đá biến mất, dần dần khôi phục lại màu da trước đây, có người thậm chí đã có thể chuyển động trở lại.

"A, cứu mạng." Một tên lính hét lớn, hắn vấp ngã hôn đất, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hết nhìn tay lại nhìn người mình. Hắn nhìn đồng đội của mình cũng đang trở lại thành người, trông ai cũng hoang mang như mình, tự dưng thấy yên tâm.

"Công, công chúa." Trương Viễn kinh ngạc, nhìn bộ dáng không chết thì què của các nàng, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao mọi người lại bị thương nặng thế này?"

"Các ngươi không sao chứ?" Kiến Nguyệt lo lắng hỏi.

"Vừa nãy chúng thần đụng phải một nhóm người kì lạ, bọn họ còn mọc cánh. Hạ thần đã nghĩ đó là người Ưng tộc, nào ngờ bọn hắn đột nhiên mở to cái miệng, bên trong toàn là răng nhọn, còn thổi ra luồng khí lạ, khiến chúng ta không thể cử động." Trương Viễn vội nói, liếc nhìn người đang dùng một tay bế nàng kia, trông có chút quen mắt, hình như hắn đã thấy ở đâu đó.

"Không việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về thôi."

"Công chúa, thế còn ẩn sĩ?"

Kiến Nguyệt liếc hắn, cười nhạt nói, "Ta tìm được một người còn hơn tên ẩn sĩ vớ vẩn kia."

Khúc Huy đứng ở tháp canh đợi các nàng về, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng người đâu, bầu trời thì lúc tối lúc sáng, khiến hắn sốt ruột đến đứng ngồi không yên. Chợt từ xa có vài bóng người, Khúc Huy vui mừng mà chạy đến đón, nhưng đến nơi thì người chật vật như vừa trải qua ác chiến, còn công chúa lại được ai đó bế...

Đó chẳng phải là Ma Đế mất tích nhiều năm hay sao. Khúc Huy kinh ngạc đến suýt nữa hô lên.

"Mau, mau đưa mọi người vào chữa trị." Kiến Nguyệt từ xa đã nhìn thấy hắn, vội nói.

Khúc Huy kìm nén cảm xúc xuống, chạy đến hộ Khương Húc Nguyệt đỡ Khánh Vy, quân y cũng rất nhanh đã chạy đến đưa các nàng vào quân doanh.

Kiến Nguyệt chỉ Bạch Tinh vào lều trại của nàng, Bạch Tinh nghi hoặc, "Ngươi không chữa thương sao? Ta thấy ngươi với các nàng ấy cũng chẳng nhẹ hơn bao nhiêu."

Kiến Nguyệt cười nhạt, "Trong đây có thuốc của người đưa, em muốn lấy ra cho mọi người cùng dùng, so với thuốc thường hiệu quả tốt hơn nhiều, lại không lưu sẹo."

Bạch Tinh nhận lấy lọ thuốc, đưa lên mũi ngửi nhẹ, đây đích thực là thuốc của nàng, hơn nữa dược liệu chỉ có thể tìm ở vườn thảo dược nhà nàng, vì thế trong lòng càng thấp thỏm, "Vén áo lên đi, ta bôi thuốc cho ngươi."

Kiến Nguyệt không nhiều lời, cởi sạch hết y phục trên người, lúc cởi còn nhăn mặt vì vải cọ vào vết thương. Đến lúc định cởi nốt áo yếm, Bạch Tinh hốt hoảng quay đầu đi, mặt đỏ bừng, "Ta đâu bảo ngươi cởi đến mức này."

"Y phục bị dính máu rồi, mặc rất khó chịu." Kiến Nguyệt thản nhiên nói, thực ra nàng muốn hỏi Bạch Tinh sao không dùng phép mà trị thương cho mình, nhưng xem ra cách này tốt hơn.

Bất quá Bạch Tinh vẫn nghiêm túc bôi thuốc cho nàng, Kiến Nguyệt ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, lại đưa tay lên xoa đầu nàng, vành mắt hơi đỏ, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

"Mười hai năm, cuối cùng người cũng đã trở về."

Bạch Tinh cảm nhận được cảm xúc bất thường của đối phương, ngẩng đầu lên thì thấy mắt nàng đã ngân ngấn lệ, lồng ngực hơi nhói, nhẹ giọng hỏi, "Có đau không?"

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, đưa tay lau nước mắt đang không ngừng tuôn ra, nàng càng kìm chế, nó càng trở nên dữ dội.

Đồng tử Bạch Tinh co lại, không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng cho người trước mắt, vươn tay thay nàng lau nước mắt, "Được rồi, sắp xong rồi, ngươi gắng chịu chút."

Kiến Nguyệt cắn môi, nhịn đau gượng cười với nàng. Bạch Tinh thấy nàng cười, mới yên tâm hơn một chút, liếc vết thương bên sườn đã thành một mảng lớn, đến nỗi thấy rõ thịt, vẫn còn một ít máu rỉ ra, thế mà cả chặng đường đi chưa từng than khóc một câu. Nàng hơi nhăn mặt, tự dưng cũng thấy đau theo, đầu ngón tay chạm vào xung quanh miệng vết thương, thấy hơi thở của đối phương trở nên bất thường, cơ thể theo phản xạ lùi xa ngón tay nàng, hiển nhiên không phải là không biết đau.

"Nơi này vết thương quá sâu, e là phải rất lâu mới hồi phục. Ta phải khâu nó lại rồi đợi nó mọc thịt mới, ngươi ráng nhịn." Bạch Tinh ôn nhu nói, thấy Kiến Nguyệt gật đầu mới trị thương.

Chợt tóc của nàng bị túm, nghe hơi thở của đối phương ngày càng dập dồn, không biết là cố ý hay vô tình, áo yếm đột nhiên rơi xuống, lộ ra cảnh xuân đẹp đẽ. Tay của Bạch Tinh hơi run, cẩn thận chạm vào vết thương của nàng, cảm nhận được lồng ngực của đối phương đang phập phồng, không biết là do nàng ấy khiến nàng căng thẳng, hay là do bản thân nàng tự cảm thấy.

Bạch Tinh vừa mới đâm kim vào, Kiến Nguyệt lập tức giật nhẹ, mặt mày tái đi. Nàng không dám hét lên, phải cắn vào tay để nhịn, đau tới mức mắt hoa đi, cảm giác bản thân sắp sửa chết tới nơi.

"Ư..." Nước mắt Kiến Nguyệt rơi lã chã, thầm oán trách Bạch Tinh không dùng thần lực cho mình bớt đau, hoặc chí ít phải bôi cho nàng thuốc tê. Con người này là vì quá nhẫn tâm hay là do chưa từng biết tới cảm giác đau nên không hiểu.

"Được rồi, xong rồi, ngươi mau mặc y phục vào đi." Bạch Tinh thở phào một tiếng, định lùi lại, lại bị Kiến Nguyệt vội ôm chặt lấy.

"Mười hai năm qua không có ngày nào là em không cầu nguyện với bầu trời." Kiến Nguyệt nghẹn ngào nói, bờ vai đều rung lên, là nàng đang khóc.

Nàng đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh Bạch Tinh sẽ lần nữa đem nàng vào trong lòng mà ôm ấp, cũng mơ thấy Bạch Tinh nở nụ cười ấm áp mà trở về, nhưng khi bản thân đưa tay lại gần, mọi thứ đều tan biến về hư không, để nàng một mảnh trống rỗng.

Nhưng lại không ngờ đến lần này tái ngộ, gương mặt nàng đã đem khắc sâu trong tâm kia đã thay đổi, ánh mắt lại mất đi sự ôn nhu thường ngày, đổi sang sự bối rối cùng nghi ngờ.

Bạch Tinh mím môi, xoa nhẹ lưng nàng an ủi, nàng không biết nên nói thế nào mới đúng, vì bản thân nàng còn đang chật vật với những thứ mới mẻ này. Nàng đã quen thuộc với cuộc sống cô độc, nay đột nhiên có một người xông tới, tuyên bố rằng nàng đã từng có một mối tình nồng nhiệt, điều này thực nằm ngoài tầm khống chế của Bạch Tinh.

"Đừng khóc, ta trở về rồi."

Kiến Nguyệt nghe nàng nói, ngược lại càng khóc nhiều hơn, đến nỗi âm thanh nức nở mà nàng đang cố kìm chế kia bắt đầu vang lên, cả căn lều không có một tiếng động nào ngoài tiếng khóc của nàng.

Mãi đến khi các nàng đi ra, Bánh Bao nhìn đôi mắt của Kiến Nguyệt có chút sưng, không cần nói cũng biết là đã có chuyện gì. Kiến Nguyệt ít khi biểu lộ cảm xúc thật, càng ít đề cập đến nỗi nhớ của mình, thứ nàng ấy hay bày ra nhất là mỉm cười, nhưng Bánh Bao thân là linh vật có thể cảm nhận rất rõ cảm xúc mất mát của nàng ấy, những đêm trằn trọc, hay nửa đêm hốt hoảng tỉnh dậy, và tiếng nói mớ trong lúc ngủ, Bánh Bao một mực bồi nàng ngủ đều biết rất rõ.

"Canh trường một cơn say

Đêm tịch liêu giường trống vắng
Mỹ nhân chìm trong giấc bàng hoàng
Tỉnh dậy bên gối ướt lòng đau."

Kiến Nguyệt tới lều của Khương Húc Nguyệt, đưa cho các nàng thuốc của mình. Sau đó lại đi đến tìm Cố Nghiên Hi hỏi tình hình của Yến Thế Huân, thấy cô lo lắng đến tay chân luống cuống, hoá ra Yến Thế Huân đã hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cố Nghiên Hi nhìn thấy Bạch Tinh liền quỳ xuống, "Cầu xin Ma Đế cứu giúp nàng, người bảo tiểu nữ làm gì tiểu nữ cũng chịu."

Kiến Nguyệt sốt ruột nhìn cô, lại không kìm được mà kéo tay áo của Bạch Tinh, dùng ánh mắt khẩn khoản nhìn nàng.

Bạch Tinh vốn dĩ ngó lơ cô, nhưng lại thấy Kiến Nguyệt cầu xin, thở dài một tiếng, sau đó cũng vén màn che đi vào trong lều. Nàng nhìn người đang nằm trên giường, môi đều thâm tím lại, mặt trắng bệch, cả người đầy vết cắt, bàn tay bị ăn mòn đến như da người chết khô, nàng nheo mắt lại, "Nàng ta từng bị trúng độc, phải không?"

Kiến Nguyệt gật đầu, "Nhưng đã được người đưa thuốc giải độc rồi."

"Ta sẽ thay nàng ấy hấp thụ một nửa tử vong khí, để còn lại tự nàng ấy hoá giải nó, thấy thế nào?" Bạch Tinh quay đầu nhìn Cố Nghiên Hi.

"Nhưng như thế người sẽ không bị ảnh hưởng chứ?" Kiến Nguyệt vội hỏi.

"Tử vong khí ở thế giới này vốn là của ta, nay chỉ là trả nó về với chủ, có gì mà lo." Bạch Tinh đặt ngón trỏ và ngón giữa lên trán Yến Thế Huân.

Cố Nghiên Hi nhìn môi của Yến Thế Huân mất đi màu thâm tím ban đầu, ngày càng lấy lại màu sắc giống người, chỉ là trông vẫn nhợt nhạt, nhưng nàng không còn đổ mồ hôi nữa, cũng thôi nói mớ. Cô mừng quýnh, suýt nữa thì hét lên mà sợ lại làm phiền Bạch Tinh.

Kiến Nguyệt thấp thỏm nhìn Bạch Tinh, thấy sắc mặt nàng vẫn như cũ bình thản, thậm chí còn có mấy phần sức sống hơn, xem ra nàng không nói đùa, tử vong khí quả thực là của nàng.

Kiến Nguyệt suy nghĩ, bấy lâu nay cứ nghĩ hai người là hiện diện của thiện ác, nhưng thực ra lại không phải, Thánh Thượng đại diện cho sự sống, Ma Đế đại diện cho cái chết. Hai nàng không ai phạm ai, thậm chí còn cùng nhau giữ thế cân bằng của thế giới này, nếu thế gian mất đi sự cân bằng, dù là Thánh Thượng hay Ma Đế đều trở nên nhẫn tâm, thẳng tay loại bỏ những nguyên do gây mất căn bằng, dù đó là mạng sống của bất cứ ai. Tuy nhiên đến hiện nay nàng vẫn không hiểu rốt cuộc mười nghìn năm trước hai người này đã xảy ra chuyện gì mà phải đại chiến.

"Nếu không còn việc gì nữa, ta trở về." Bạch Tinh đột nhiên nói, cắt ngang suy nghĩ của nàng, Kiến Nguyệt vội nắm lấy tay nàng, "Người định đi đâu?"

Bạch Tinh ngơ ngác nhìn nàng, "Ta đã giúp người xong rồi, giờ ngươi còn định bắt ta ngồi đợi nàng ta tỉnh lại sao? Trời sắp tối rồi, mau trở về ngủ."

Kiến Nguyệt nghe nàng nói thế, vốn tưởng nàng ấy định rời đi, vui vẻ nói, "Được, về ngủ."

Kiến Nguyệt lăn lộn trên thảm, cười đến mắt tít lại, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Bạch Tinh đâu, ngẩng đầu lên thì phát hiện đối phương đang ngồi đọc sách, "Thái nhi, chúng ta đi ngủ."

"Ta lâu nay đâu cần ngủ." Bạch Tinh trả lời qua loa, mắt vẫn dính lấy quyển sách, chợt thấy có người nhấc cánh tay của mình lên, chui vào trong lòng nàng nằm, kinh ngạc nói, "Ngươi không phải kêu buồn ngủ sao?"

"Nhưng không có Thái nhi ôm không ngủ được."

"Ngươi lâu nay chẳng phải ngủ rất tốt sao?" Bạch Tinh nghi hoặc nhìn nàng.

"Có ngủ, nhưng không có giấc ngủ nào yên ổn." Kiến Nguyệt nói rất nhỏ.

"Ngủ ở đây sẽ rất khó chịu, ta sẽ ở đây canh, ngươi an tâm ngủ đi." Bạch Tinh dở khóc dở cười trước đứa nhỏ dính người này.

Nhìn Bạch Tinh cứ mất kiên nhẫn với mình, Kiến Nguyệt lên cơn bực. Nàng há miệng, răng nanh mọc ra, cắm sâu vào cổ Bạch Tinh.

"Này, ngươi làm gì thế?" Bạch Tinh bị bất ngờ tới đánh rơi quyển sách. Mặc dù nàng không thấy đau, nhưng nàng chưa từng thấy ai dám cắn mình. Bạch Tinh nghĩ lẽ ra mình phải tức giận mới phải, nhưng nàng lại muốn dỗ dành người này.

"Đáng ghét."

"Ngươi cắn ta rồi còn khóc cái gì!"

Kiến Nguyệt bĩu môi, sau đó chôn mặt vào giữa lồng ngực Bạch Tinh khóc thút thít, "Tại sao người lại quên mất em cơ chứ, đáng ghét."

"Đừng bôi nước mũi vào người ta."

"Hu hu."

Bạch Tinh bất lực, "Ngủ, nào thì nằm ngủ."

"Nói như vậy từ đầu có phải nhanh không."

"Mau ngủ đi."

"Thái nhi ôm." Kiến Nguyệt giơ hai tay làm nũng.

Bạch Tinh thở dài, kéo nàng vào trong lòng rồi ôm chặt, "Giờ thì ngủ được chưa?"

"Ôm chặt quá, người ta không thở được."

"Vậy được chưa?"

Kiến Nguyệt cười tít mắt, "Chả dịu dàng gì cả." Sau đó cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nàng tuy đã ngủ, nhưng có vẻ vẫn còn rất bất an, tay cứ nắm lấy vạt áo Bạch Tinh. Bạch Tinh định xoay người, nào ngờ đối phương túm chặt áo, còn rúc đầu vào ngực mình.

"Đừng đi." Kiến Nguyệt nói mớ, đôi mắt nhắm nghiền lại, lộ ra sự mệt mỏi hiếm thấy, không giống như lúc tỉnh tinh nghịch nữa.

Bạch Tinh không nỡ làm nàng tỉnh, đành nằm yên bên cạnh, nhắm mắt tu luyện. Nào ngờ nửa đêm người kia bắt đầu không yên, gác lên người nàng mà ngủ.

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt dựa theo thói quen mà tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếu rơm, cứ tưởng hôm qua mình ngủ mơ, sợ hãi bật dậy, lại thấy Bạch Tinh u ám nhìn mình.

"Sớm." Nàng cười nói, xác định ngày hôm qua thực không phải là giấc mơ, mà là sự thật.

"Ngươi lừa ta."

Kiến Nguyệt ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng lại khó hiểu vừa sợ, nào ngờ Bạch Tinh đột nhiên chỉ vào bụng nàng, "Hài tử của ta đâu?"

Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, nàng che miệng nén cười, bờ vai rung bần bật.

"Ngươi cười cái gì?" Bạch Tinh nổi giận.

"Có ai mang thai suốt mười hai năm mà bụng vẫn nhỏ như này sao?" Kiến Nguyệt không nhịn được nữa, ngửa đầu bật cười lớn.

Bạch Tinh nghe nàng nói, lập tức ngộ ra, nàng thế nào bị nàng ấy lừa suốt cả quá trình, mặt nàng tối sầm, trừng mắt, "Ta không cần biết, nhưng ngươi cũng chưa từng sinh con, ngươi dám gạt ta."

"Em lúc nào gạt người." Kiến Nguyệt chống nửa người, khiêu khích nhìn nàng.

"Ngươi, trơ trẽn." Bạch Tinh thẹn quá hoá giận.

Kiến Nguyệt nén cười, xoa bụng mình nói, "Em muốn nói là Thái nhi lâu nay chiều chuộng em, đều tự mình nấu cơm cho em ăn, lại rất phù hợp với khẩu vị em, giờ em ăn cơm người khác nấu liền cảm thấy vô vị. Người nói xem người phải đền em như thế nào đây?"

"Tại sao ta phải đền? Khoan, vì sao ta lại đi nấu cơm cho ngươi ăn? Ngươi đâu phải bị mất tay chân."

Kiến Nguyệt chu môi, "Là người đòi nấu, nói tránh việc có người hạ độc, hoặc đồ ăn có vấn đề khiến em đau bụng."

Bạch Tinh nheo mắt nhìn nàng, "Ta đang ôm một đứa trẻ về để tập làm bảo mẫu à?"

Kiến Nguyệt bật cười, vô tình chạm vào vết thương mà vội ôm bụng, Bạch Tinh liếc xéo nàng, "Quả báo đấy, cởi áo ra."

"Sáng sớm vận động không tốt lắm, hơn nữa giờ là lúc này mọi người đều đang cấp tốc lên đường."

Bạch Tinh nghi hoặc nhìn nàng, đầu mọc ra một dấu hỏi chấm to đùng, "Ngươi có định bôi thuốc không? Có sức luyên thuyên như thế chắc là khỏi rồi."

Kiến Nguyệt bĩu môi, cởi đến còn nội y mới nhìn nàng, cười nói, "Cái này cần cởi không?"

"Không cần —"

"Thái nhi nói muộn quá, nỡ cởi rồi." Áo yếm rơi xuống, nơi đầy đặn trắng nõn lập tức lộ ra, những năm này nơi đó to lên không ít, nhìn ngày càng khiêu gợi, vì thế Kiến Nguyệt vào trời nóng cũng mặc áo cao cổ. Nàng khó chịu với ánh mắt săm soi của người ngoài, nhưng không ngại mà vô sỉ tự lột sạch mình cho Bạch Tinh nhìn.

Bạch Tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Không được đánh người.

Nàng cởi băng ra, thấy nhiều vết thương nhỏ đã bắt đầu khô lại, ngay cả vết thương nặng nhất cũng hết sưng, đắc ý nói, "Thế nào, thuốc của ta rất tốt đi."

Kiến Nguyệt gật đầu, quả không thể bàn cãi, theo lý mà nói nàng phải mất hơn tháng đến nửa năm mới có thể lành lại, "Thái nhi làm gì cũng giỏi."

"Đó là đương nhiên." Bạch Tinh ngạo mạn ngẩng cao đầu.

"Nhưng Thái nhi vẫn phải bế em."

"Vì sao?" Bạch Tinh không tình nguyện nói.

"Nếu không hài tử của người sẽ khóc nhè." Kiến Nguyệt chống cằm nhìn nàng.

"Tự đi bộ đi."

"Thái nhi vẫn hờn dỗi em chuyện đó sao? Thực ra chúng ta chưa có hài tử là do thời gian quá bận rộn nhiều việc, không thể chăm sóc hài nhi tốt. Nếu như Thái nhi muốn, bất cứ lúc nào em cũng có thể sinh, còn sinh cho người một bầy Bạch Tinh tí hon."

"Ăn nói thô tục." Bạch Tinh tuy nói vậy nhưng vẫn bế nàng lên, xem ra là rất hài lòng.

Khương Húc Nguyệt tự cởi băng của mình ra, kinh ngạc nhìn những vết thương nhỏ giờ đây đã mọc da non, nành vội cởi băng ở chân Khánh Vy, thấy nó đã lành lại được tám chín phần, "Thứ thuốc điện hạ đưa cũng thật thần kỳ."

Khánh Vy không thể không tán đồng.

"Ngươi trong người thấy thế nào? Còn chỗ nào đau nữa không?" Khương Húc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, lo lắng hỏi.

"Rất khoẻ, Húc Húc đừng lo." Nàng cười nói.

Hai nàng đi đến lều của Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân, thấy nàng đã tỉnh lại, tuy nhiên vẫn chưa khoẻ lại, Cố Nghiên Hi đang lau mặt cho nàng. Yến Thế Huân nhìn thấy hai nàng, mặt đỏ bừng, ấp úng, "Hai, hai ngươi thế nào rồi?"

"Cũng đã gắn bó với nhau nhiều năm, ngươi ngại ngùng cái gì." Khánh Vy cười nói, đi đến ngồi bên cạnh nàng.

"Khụ." Yến Thế Huân xấu hổ tới không biết nói gì.

"Các ngươi đều ở đây hết à?" Từ bên ngoài đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Kiến Nguyệt truyền vào, tiếp sau đó là cảnh tượng vừa quen mắt lại vừa xa lạ, Bạch Tinh bế Kiến Nguyệt bước vào trong.

"Nếu như ta mạnh như Ma Đế thì tốt biết bao, có thế bế Nghiên Hi bất cứ lúc nào." Yến Thế Huân lẩm bẩm, lại bị Cố Nghiên Hi véo vào đùi.

Kiến Nguyệt nhìn sắc mặt của Yến Thế Huân vẫn chưa được tốt lắm, vì thế quyết định cho quân nghỉ ngơi thêm một ngày.

"Công chúa, Khúc Huy đi thăm do phía trước, thấy sông chảy xiết như sông mùa lũ, trời lại âm u nhiều sương độc." Khúc Huy tới tìm nàng báo cáo.

"Lẽ nào vẫn còn có kẻ muốn chặn đường? Xem ra bọn chúng là hai người khác nhau." Kiến Nguyệt nhíu mày, lại vỗ Bạch Tinh ngồi bên cạnh, "Phò mã của ta ở đây, không việc gì phải lo."

"Sao ta cứ như người hầu của ngươi vậy nhỉ."

"Thái nhi đừng ngại, ở đây ai cũng biết năm xưa người yêu em tới mức nào mà."

Khúc Huy mỉm cười, khom lưng xin lui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net