Chương 121: Cửu công chúa hoá vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Thái Bình thứ mười ba, Cửu Vĩ Quốc xảy ra bạo loạn, Lã Tiết độ sứ câu kết cùng Võ Thứ sử quận Tân Phú làm phản, bỏ độc Thái thú, lại nuôi binh đợi thời cơ đến. Nay thấy Cửu công chúa cùng Phượng Uy Quân sư và các tướng giỏi nhiều năm ở Ưng Quốc chưa trở về, liền nhân cơ hội phất cờ nổi loạn.

Hồ Vương nghe tin này, tức giận đỏ mặt tía tai, tự mình ra trận đích thân trừng phạt giặc làm loạn, giết chết Võ Thứ sử là Võ Hùng Siêu, nhưng lại dính bẫy của địch, trúng mũi tên độc, độc ngấm vào máu, ăn mòn da thịt, đâm ra đổ bệnh sốt nặng nhiều ngày, thần trí mơ màng, Kinh Bắc Hoàng đế nghe tin liền sai thái y của cung điện sang cứu chữa, nhưng độc thấm quá sâu, thần y tiên y cũng phải lắc đầu. Hồ Vương biết mệnh mình sắp tàn, đòi cho gặp lại Cửu công chúa để dặn dò lời cuối, sứ giả ngày đêm tốc hành thúc ngựa chạy đến Bắc Ưng Quốc, thấy ngựa chậm, tự mình hoá Cửu Vĩ mà chạy.

Kiến Nguyệt nhận được tin, lập tức cho quân thu trại để khởi hành, lại cùng Khương Húc Nguyệt bàn kế đánh đám quân phản loạn.

"Với tốc độ này trở về e là không kịp, để ta đưa ngươi đi." Bạch Tinh kéo nàng đi trước, để những người còn lại bám theo sau.

Chưa đầy một canh giờ, nàng đã đứng trước cổng hoàng cung, gấp gáp xông thẳng vào trong dưỡng tâm điện của Hồ Vương, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của thái giám và cung nữ, tất cả thấy nàng đều vội vàng hành lễ. Nàng đi đến trước điện, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, lại có tiếng khóc nấc ở bên trong, không biết là của ai, tâm thắt chặt lại đau đớn, đẩy mạnh cửa lao vào.

"Hoàng huynh."

Nàng đi vào bên trong, thấy các hoàng tử công chúa đều quỳ ở bên giường, mắt ai nấy đỏ bừng, sưng hết cả lên. Yêu Thế Huệ nhìn thấy nàng, mừng rỡ mà vội kéo nàng đến, "Đại vương, Cửu muội trở về rồi, nàng trở về rồi, đại vương mau mở mắt ra đi."

Đôi mắt Hồ Vương mệt mỏi, bị quầng thâm cùng nết nhăn bọc lấy, hơi thở nặng nề, hồi lâu mới có thể lấy hơi được một lần, hắn chậm rãi quay đầu sang, con ngươi như được thắp lửa mà sáng lên, nặng nhọc cong khoé miệng lên, thều thào nói, "Cửu muội về rồi đấy à."

Kiến Nguyệt quỳ xuống bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay đang lửng lơ trên không, nhưng lại không đủ sức mà giơ cao lên kia, gật đầu gấp gáp nói, "Cửu muội trở về rồi, đại vương yên tâm, Cửu muội sẽ tìm thần y giỏi nhất đến giải độc cho người."

Yêu Vĩnh Diệm mỉm cười, giờ phút này trông hắn tưởng chừng như đã già đi mất trăm năm, so với Tiên Vương năm đó còn cằn cỗi hơn. Hắn lắc nhẹ đầu, vuốt nhẹ má nàng, "Trở về là tốt rồi, ta cứ lo Cửu muội ở ngoài kia chịu khổ, nay muội vẫn bình an, ta cuối cùng cũng an lòng nhắm mắt rồi."

"Đại vương xin đừng nói vậy, giang sơn cần người, bách tính cần người, đại vương cố gắng chịu đựng, phò mã về rồi, phò mã sẽ cứu người." Kiến Nguyệt luống cuống nói, lời nói bắt đầu lộn xộn.

Yêu Vĩnh Diệm liếc về phía cửa, thấy Bạch Tinh đang đứng nhìn hắn, thở dài một tiếng, hắn biết, mệnh đã hạn, Ma Đế cũng không thể can dự, huống chi hắn là kẻ không có tài cán gì, hắn nhìn mọi người, rồi lại nhìn Cửu muội đang đỏ mắt, "Ta mệt rồi, cũng đã đến lúc đến gặp Tiên Vương. Cửu muội thay ta trông coi giang sơn của tổ tiên để lại, có được không?"

Kiến Nguyệt sửng người, vội lắc đầu, "Muội không làm được, vì thế huynh nhất định phải khoẻ lại..."

"Cửu muội từ nhỏ thông minh xuất chúng, ta biết muội làm được." Yêu Vĩnh Diệm cười nhạt, âu yếm nhìn nàng, lại quay đầu nhìn về Yêu Yến Uyển đang đỏ bừng mắt kia, thấp giọng, "Uyển."

"Ta ở đây." Yêu Yến Uyển nghẹn ngào nói.

"Thay ta, chăm sóc tiểu đệ, tiểu muội..." Yêu Vĩnh Diệm nói đến đây, hơi thở nông dần, lời nói cũng trở nên gian nan mà gắng sức nặn từng từ.

"Ta hứa." Yêu Yến Uyển nước mắt như mưa, giờ phút này nàng cảm nhận rất rõ sinh mạng của hắn như đốm lửa thoi thóp trong bão tuyết, nàng vẫn luôn cảm nhận được hắn.

"Mẫu hậu, Diệm nhi đi đây..."

Yêu Vĩnh Diệm mỉm cười, nhắm mắt thanh thản đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, ra đi trong cái ôm của Yêu Nhã Trí. Canh ba đêm ấy, cả hoàng cung thắp nến tiễn đưa Hồ Vương, cả quốc cùng ai, nhân dân thả đèn hoa đăng cầu nguyện.

Về sự ra đi của Hồ Vương Yêu Vĩnh Diệm, Địa Hải Sử ký chỉ viết vọn vẹn ba dòng:

"Bi ai tiễn Hồ Vương đi,
Trăng lặn, Thái dương mới mọc,

Thiên quang rọi khắp thiên hạ."

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt còn đang đeo khăn tang, mệt mỏi dựa vào Bạch Tinh, nhắm mắt để nàng xoa đầu, "Ngươi cả đêm không ngủ rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút đi, đừng để thân thể suy nhược."

"Em ngủ không được." Kiến Nguyệt lẩm bẩm.

Bên ngoài có tiếng động ồn ào, nàng thấy Dương Quyền đột nhiên mặc giáp vàng trang nghiêm đi đến, sau lại có các quan thần đi theo sau, nghi hoặc không thôi. Dương Quyền nhìn thấy nàng, hô lớn một tiếng, "Nay Dương Quyền nhận chỉ Tiên Vương, đến tuyên cáo Vương Dụ, xin công chúa nhận chiếu." Hắn nói xong, mở Vương Dụ làm bằng tơ vàng ra, ánh nắng chiếu đến loé lên những tia sáng chói mắt, Kiến Nguyệt vội vàng quỳ xuống.

"Thần muội nhận chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, Hồ Vương chiếu viết,
Nay ta tuân theo lời Thánh Thượng gọi, để không quên ơn viễn tổ, không phụ thiên hạ chi tâm. Thấy Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt thân là hoàng muội của ta, thông tuệ xuất chúng, yêu dân ái quốc, được trời che chở, được đất bảo hộ, có thể thay ta trông coi quốc gia, giữ gìn đất Tổ.
Ngày đêm luân phiên, vì để quốc gia vĩnh hằng phồn vinh, ta truyền ngôi lại cho người, tôn làm Hồ Vương, mong tân vương không phụ lòng dân yêu, không phụ kỳ vọng của tổ tiên, chuyện quốc gia từ nay nghe theo thiên tử, quan thần trung thần dốc sức phò tá, khâm thử.
Mùa thu tháng Mười, năm Thái Bình thứ mười ba."

Kiến Nguyệt nghe Vương Dụ, ngơ ngác không thôi, mở to mắt nhìn Dương Quyền đưa chiếu lại cho mình, hắn quỳ xuống cùng quan thần, đồng thanh hô lớn, "Hồ Vương vĩnh hằng."

"Nhưng vì sao... Ta không —" Kiến Nguyệt lẩm bẩm, Bạch Tinh hắng giọng nhắc nhở, nàng bừng tỉnh nhìn những người đang quỳ ở dưới chân mình kia. Kiến Nguyệt rối rắm hồi lâu, cắn răng bứt rứt, gian nan nói, "Miễn lễ."

"Tạ vĩnh hằng."

Dương Quyền ngẩng đầu, chắp tay lại nói, "Thời gian gấp gáp, thỉnh Hồ Vương đến đại điện nhậm chức, ngày sau sẽ có lễ đăng cơ." Nói xong, cung nữ xếp hàng lần lượt dâng bào, ấn vua đến, để A Thuý cùng vài cung nữ khác giúp nàng mặc bào.

Tin tân vương là Cửu công chúa truyền đến tai dân gian, khắp nơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến nữ Hồ Vương, nhưng khi biết là Kiến Nguyệt thì mừng rỡ chào đón tân vương, công lao nàng sâu như biển rộng, dân chúng đều phục mà tân trang lại nhà cửa, sắp sửa y phục, đợi lễ đăng cơ để đón nữ vương.

Khi Yêu Vĩnh Diệm bị trúng độc, khắp triều đoán già đoán non tân vương tiếp theo, ai cũng cho rằng Tiên Vương sẽ truyền ngôi cho vương tử vừa tròn một năm tuổi, nhưng mãi không thấy phong Thế tử, lại cho rằng người muốn lựa chọn Tam hoàng tử. Yêu Vĩnh Diệm khi cảm thấy bản thân không còn chống đỡ được lâu nữa, suy nghĩ nhiều ngày, cho người đem giấy bút đến viết di chúc cùng Vương Dụ truyền ngôi, Trưởng công chúa, Dương tướng quân và các thái giám, cung nữ và nô bộc hầu trong điện đều ít nhiều đoán ra, chỉ là bọn họ không dám nói bừa. Yêu Vĩnh Diệm vì để bảo vệ người kế vị khỏi sự dòm ngó cùng kẻ gian tính kế hãm hại nên một mực giữ bí mật cho đến ngày hắn nhắm mắt vào giấc thiên thu, vì thế lời đồn đại ngày càng nhiều, thậm chí cho rằng Hồ Vương không có người truyền ngôi vừa ý, nên để các hoàng tử tự tranh giành, nào biết vương gia Cửu Vĩ lại có lối sống khác biệt, mắc chứng sợ làm vương, lại trung thành tận tâm với huynh trưởng, dù bị quan thần dụ dỗ, mời mọc, bày kế cũng không lay chuyển, vì thế nhân dân không thể không cảm phục công lao dạy dỗ của Tiên Vương đời trước.

Kiến Nguyệt nhìn áo bào trên người, nàng xoay một vòng ngó nghiêng bộ dạng của mình, trong lòng cảm xúc lộn xộn, rối tung như sợi chỉ. Cung nữ ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng từ lúc các nàng thay nàng mặc bào, đột nhiên cảm thấy chiếc bào này rất phù hợp với nữ vương, càng tô đậm lên khí chất quyền uy của nàng. Các nàng ít nhiều đều nghe những lời truyền tai về tân vương, thậm chí còn được thần thánh hoá, từ việc nàng đích thân ra chiến trường, chỉ huy quân đội dẹp giặc, cho đến nàng xông thẳng vào Ưng Quốc tóm đầu Ưng Vương đem về, đâm ra trong lòng sớm đã sinh lòng tôn kính, nay được chứng kiến người thật, không tự chủ mà thuần phục.

"Người đi cùng em được không?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Tinh.

Bạch Tinh thấy nàng lo lắng bất an, không nỡ lòng từ chối, đành gật đầu đi theo. Hai người đi đến đại điện, thấy quan thần đều đứng ở hai bên đợi, thấy nàng đến, thái giám hô lớn một tiếng, tất cả đều quỳ xuống, dập đầu ba lần, sau đó hô lớn, "Hồ Vương vĩnh hằng."

Kiến Nguyệt bước lên ngai vàng, ngồi ngay ngắn mới nói, "Miễn lễ." Nàng nhìn đoàn người lần lượt đứng lên, cảm thấy dở khóc dở cười, nàng không thể chạy trốn khỏi vận mệnh.

"Phụng thiên thừa vận, ta đăng cơ làm Vương, tuân theo đạo hiếu, tôn Tiên Vương di mệnh phó thác, vạn tượng canh tân, phổ thiên đồng khánh. Nay quốc gia gặp nạn, thiên tai liên miên, bách tính khó khăn, dựa theo đó, tạm thời trì hoãn lễ đăng cơ, miễn thuế ba năm, khâm thử."

"Hồ Vương nhân hiếu hậu đức, phúc lộc vạn dân, giang sơn bền vững, vạn tuế vĩnh hằng." Tiếng hô đồng thanh của các quan thần từ trong sảnh đại điện cho đến bên ngoài điện, vọng khắp hoàng cung, cùng tiếng trống dồn dập, tựa như tiếng sớm vang trời.

Kiến Nguyệt triệu Giang Hạo để hỏi rõ sự tình Tiên Vương trúng độc. Giang Hạo thành thật đáp, "Tâu bệ hạ, năm Tiên Vương đi chinh chiến, có để hạ thần ở lại trông coi kinh thành, vì thế hạ thần không nắm rõ việc chiến trường. Tiên Vương trúng độc lại cho rằng độc nhẹ, vì thế không triệu hồi hạ thần. Đến khi hạ thần biết tin, độc đã đi vào trong máu, không thể cứu vãn được nữa."

Kiến Nguyệt cảm thán, thở dài một tiếng, "Thôi được, cũng không trách ngươi, là do trời đã có số, ai cũng không thay đổi được."

Kiến Nguyệt quyết định không di dời điện, vẫn lưu lại ở điện Cửu Thiên, cho người tu sửa, trang trí lại điện. Nàng chống cằm nhìn chương tấu, đọc về tình hình căng thẳng ở vùng biên giới Tân Phú, ngón tay đâm sâu vào thịt, chắc chắn có kẻ chống lưng cho chúng lớn mạnh thế này.

"Bệ hạ, Quân sư đến triệu kiến."

Kiến Nguyệt vội bỏ tấu xuống, vui mừng cho nàng vào. Khương Húc Nguyệt được lệnh, đi vào trong điện, thấy so với trước đây đẹp đẽ hơn, nhưng vẫn để lại nét mộc mạc. Nàng đi vào trong điện, thấy Kiến Nguyệt đang vui vẻ nhìn mình, còn Bạch Tinh không biết là đã đi đâu.

"Húc Nguyệt bái kiến Hồ Vương." Nàng quỳ xuống hành lễ.

"Mau đứng lên." Kiến Nguyệt gật đầu, thấy sắc mặt nàng tươi tỉnh, cười nói, "Quân sư thấy nơi này như thế nào?"

"Rất tốt, rất thích hợp với đại vương." Khương Húc Nguyệt mỉm cười, thành thật đáp.

Kiến Nguyệt chống cằm nhìn nàng, "Hiện giờ ta đã đăng cơ lên làm vương, không biết Húc Nguyệt có chịu phò tá ta?"

Khương Húc Nguyệt cúi đầu, kiên định nói, "Húc Nguyệt nguyện một lòng trung thành phò tá đại vương, cầu giang sơn đại vương bền lâu với non nước, Hồ Vương tuổi thọ vĩnh hằng."

Kiến Nguyệt nở nụ cười hài lòng.

Năm Thái Bình thứ mười ba, Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt đăng cơ Hồ Vương, được quần thần dâng tôn hiệu Khai Thiên Thống Vận Dân An Thần Phù Chí Nhân Quảng Hiếu vương. Đổi niên hiệu thành Chiêu Vũ. Năm Chiêu Vũ thứ nhất, Dương Quyền được phong Thượng tướng quân, Khương Húc Nguyệt được sắc phong Đại học sĩ, phong Lê Khánh Vy Đô thống ngũ quân, phong Khúc Huy Ngự sử đại phu, phong Giang Hạo Học sĩ. Riêng Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân thì được phong Nhất đẳng thị vệ.

Nữ vương muốn đích thân đi chinh chiến, khiến các quan thần hoảng loạn vội can ngăn, nhưng đành phải chịu thua trước tính cách của nàng, đành phải tuân theo lệnh.

Quân của Lã Tiết độ sứ là Lã Duy Thanh vốn cho rằng trong nước sẽ nội chiến, từ đó thừa thắng xông thẳng vào kinh thành. Nào ngờ Yêu Vĩnh Diệm mới nhắm mắt chưa đầy bao lâu, tin người được truyền ngôi ngay lập tức lan ra khắp Cửu Vĩ Quốc, là người mà bọn họ đều không nghĩ đến nhất, nhưng lại là người bọn họ hài lòng nhất. Lã Duy Thanh không biết làm thế nào mà Hồ Vương cùng Phượng Uy Đại học sĩ có thể cấp tốc trở về hộ quốc, đâm ra hoảng sợ, lại nghe tin nữ vương sẽ ra trận, chân đều nhũn xuống. Quân lính thấy thủ lĩnh nhu nhược, cũng nản chí mà không muốn đánh trận, nhiều kẻ đào ngũ chạy về quê, hoặc là đầu hàng với triều đình, cầu tha thứ để hối cải.

Dương Quyền dắt quân đến chửi mắng tướng sĩ địch là kẻ vô liêm sỉ, sống vô ơn bội bạc, bất nhân bất nghĩa, có phúc không biết hưởng, lại rước hoạ cho đất nước, cho phụ mẫu, cho vợ con cháu chắt. Các tướng quân nghe hắn quát, nhục lắm mà cúi thấp đầu xuống, sau cũng quỳ xuống xin hàng. Lã Duy Thanh bị bắt sống, Kiến Nguyệt xét tội phản quốc, hại dân hại nước, sát vua, nàng ra lệnh tru di tam tộc để răn đe người khác. Yến Thế Huân nhận lệnh đi điều tra, tìm ra được chứng cứ đoàn quân làm phản đều là do Âu Thần Duật nuôi nấng, mua chuộc, viện trợ, còn hứa sẽ tha chết cho bọn hắn, nếu thua có thể đến lánh nạn ở Đông Hải, thắng thì có thể được hậu thuẫn cho lên ngôi vua. Khi Lã Duy Thanh bắn tên trúng Yêu Vĩnh Diệm khiến Cửu Vĩ Quốc điêu đứng, ngay lập tức được Âu Thần Duật ban thưởng một trăm lạng vàng, năm trăm lạng bạc, lại gửi thêm hai vạn quân đến ứng chiến. Kiến Nguyệt nghe thế, cơn tức không hạ xuống, mà ngày càng dâng trào.

Năm Chiêu Vũ thứ hai, đại quân Cửu Vĩ Quốc đại thắng trở về, dân chúng mừng rỡ ra tiếp đón. Kiến Nguyệt vừa trở về đã cho triệu kiến các quan thần đến trước đại điện.

"Vì sao chúng ta lâu nay chỉ xưng vương, lại chưa từng xưng đế?"

Các quan thần kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau, câu này không cần câu trả lời, mà là Hồ Vương đang muốn thông báo ý định của mình, từ đó tìm người hợp ý mà thôi.

Quả nhiên, Khương Húc Nguyệt đã bước ra giữa sảnh, đối diện với nàng, quỳ xuống nói, "Nước ta lâu nay bị các Đế Quốc năm lần bảy lượt xâm phạm, chúng ta càng khiêm nhường chúng càng lấn tới. Những năm này quốc gia phồn vinh, dân chúng ấm no, lãnh thổ rộng lớn, hạ thần thấy đại vương không nên khiêm tốn, mà nên xưng ngôi đế để sánh vai với các Đế Quốc, như thế mới nắm được thời cuộc."

Khánh Vy cũng bước ra, Khúc Huy, Giang Hạo, Dương Quyền cũng lần lượt quỳ ở đằng sau các nàng, "Thỉnh Hồ Vương xưng ngôi Hoàng đế để thiên hạ thái bình, dân chúng không còn phải chịu ách thống trị."

Quan thần nghe bọn họ nói, cũng dập đầu đồng thanh, "Mong đại vương suy xét."

Kiến Nguyệt mỉm cười hài lòng, "Lời của các ngươi, vừa hay hợp với ý trẫm."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến quần thần trong lòng dậy sóng.

Tối hôm đó, nàng cầm viên ngọc lên xem, cau mày suy nghĩ, nàng vốn còn cho rằng Hồ Vương sẽ là người nằm giữ mảnh cuối cùng, nào ngờ ngoài sách sử ghi chép về nó ra, thì không có thứ gì.

"Thái nhi, có khi nào mảnh cuối bị thất lạc rồi?"

Bạch Tinh mỉm cười, "Đây không phải là thứ nói mất là mất, thứ này là từ máu thịt nàng ấy mà ra, lại có thể mượn sức mạnh của nàng ấy, làm sao sẽ giống với thứ tầm thường?"

"Vậy mảnh cuối ở đâu mới được..." Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng.

Bạch Tinh không trả lời nàng, điều này không nằm ngoài dự đoán của Kiến Nguyệt, nàng đã quen với việc đối phương cái gì cũng biết, nhưng một từ cũng không tiết lộ cho nàng, có điều nàng ấy lại dẫn dắt cho nàng biết nên đi đường nào để tìm ra sự thật.

"Ngủ sớm đi, ngày mai là ngày trọng đại." Bạch Tinh xoa nhẹ đầu nàng.

Kiến Nguyệt dựa vào vai Bạch Tinh, "Thái nhi."

"Ừm?"

"Em muốn phong hậu."

Đêm hôm đó, Bạch Tinh bước vào trong khoảng không, xung quanh một màn đen tối, lại có những đốm sáng ở đằng xa. Nàng đi đến gần, nhìn những quả cầu khổng lồ trông như những ngôi sao trong vũ trụ đang phát sáng, xung quanh bị các luồng sáng bọc lại, trên đó có những ký tự kì lạ, đó chính là ký ức của nàng, Bạch Tinh phải tự mình phong ấn ký ức, nếu không đầu nàng sẽ nổ tung vì nó. Bạch Tinh đi suốt một hồi, dùng tâm linh mà cảm nhận, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy thứ cần tìm.

Nàng ấy giấu quá sâu rồi.

Bỗng nàng thấy ở tít đằng xa có một điểm sáng nhỏ nhoi, một chút cũng không do dự, bỏ qua những quả cầu ký ức ở gần mà đi thẳng đến đó. Khi Bạch Tinh lại gần, quả cầu liền tấn công nàng khiến cả người văng ra xa.

Bạch Tinh chật vật đứng dậy, giờ phút này nàng không phải đối thủ của nàng ấy, chưa từng phải. Nói hai nàng thực lực ngang nhau là giả dối, sứ mệnh của nàng ấy lớn lao hơn bản thân nàng rất nhiều.

Bạch Tinh híp mắt nhìn luồng sáng bọc lấy quả cầu kia, càng muốn che giấu, chứng tỏ càng là cần phải biết. Nàng rốt cuộc muốn xem xem có bao nhiêu ký ức đã bị lãng quên. Bạch Tinh nhắm mắt lại, hít sâu, lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đều sáng rực lên, biểu cảm tức giận tấn công về phía quả cầu.

Nơi đây không có thời gian, càng không có giới hạn của không gian, cho dù nàng đã đấu tranh với nó như thể đã qua vạn năm, thế giới ngoài kia còn chưa trôi qua nổi một phút. Phong ấn bị đánh đến bắt đầu xuất hiện nết vứt, dần lan rộng ra khắp nơi, quả cầu rung bần bật, vỡ choang như thuỷ tinh, tựa như quả bom nổ, ánh sáng rọi thẳng vào mắt Bạch Tinh, phóng ra luồng khí dữ dội.

Từng mảnh kí ức lướt qua đầu nàng, khiến nàng quay cuồng, Bạch Tinh ôm đầu cố gắng trấn tĩnh bản thân, kí ức như dòng thác lũ đổ ào xuống, dữ dội và cuồng nhiệt.

"Sao ngươi lén lút vào đây, đọc trộm Vận Mệnh. Có biết tội này đáng để băm xác để trăm mảnh không hả? Thập đầu xà, ngươi có muốn làm gì thì vô ích, nàng ta cũng như ngươi, có sứ mệnh của mình, ngươi nên lo cho bản thăn trước đi. Không ai được phép xoay chuyển Vận Mệnh, ngay cả Sự Sống hay Thống Trị cũng không!"

"Đợi đã, đừng giết nó."

"Ta đã nói rồi, xem trộm Vận Mệnh là tội đáng chết. Người đâu, đem Thập đầu xà tới Hội Đồng Sự Thật để phán tội! Đứng lại, ai cho các ngươi chạy."

"Thái Bạch, vì để bảo vệ ngươi, ta phải khoá ký ức ngươi. Ngươi không còn như trước nữa, Hội Đồng Sự Thật cũng không còn yếu ớt như trước đây, đừng cố làm điều dại dột, ngươi, đừng cố thay đổi sứ mệnh của ai nữa..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net