Chương 129: Phượng Hoàng Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ hừ."

Kiến Nguyệt quay đầu nhìn về sau, dùng đuôi cù vào mặt nàng, "Chán?"

Bạch Tinh gật đầu, ngáp dài ngáp ngắn mấy cái, tựa lên vai nàng nói, "Bao giờ em xong việc?"

"Sắp xong rồi, người đợi chút nhé." Kiến Nguyệt vỗ mặt nàng, cười nói.

Đợi làm xong việc, Kiến Nguyệt dẫn nàng ra ngoài hiên ngồi, nghe tiếng gió nhẹ nhè lướt qua, mùi hương của cỏ cây và mùi hoa lan liền toả ra. Kiến Nguyệt thoải mái dựa lên vai Bạch Tinh, nhắm mắt tĩnh dưỡng một lúc.

"Đừng có ngủ."

Nàng phì cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, "Xem ra Thái nhi hôm nay muốn tâm sự."

"Muốn hay không thì tuỳ, nhưng vất vả mãi em mới có thời gian rảnh thì lại lăn ra ngủ, ta muốn vui cũng không vui được."

Kiến Nguyệt bật cười, liếc xuống đôi chân thon dài của nàng, nơi đó cũng đầy vết sẹo, nhưng không thể giấu được vẻ đẹp đẽ của nó. Các nàng trừ khi đi ra ngoài thì chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng, có lúc còn không mặc gì, Kiến Nguyệt vuốt đùi nàng, "Đôi chân này đẹp nhỉ, thật bất công."

Nàng đưa chân mình ra đo, khiến nó trông như ngắn đi một nửa. Nàng không thấp, cơ thể này so với cơ thể của nàng còn cao hơn, thực ra nàng và Yến Thế Huân cao ngang nhau, chẳng qua một người ăn mặc nữ tính dịu dàng, một người lại kiểu nữ hiệp nên tạo cảm giác chênh lệch.

"Đồ lùn." Bạch Tinh xoa đầu nàng, nói.

Kiến Nguyệt bĩu môi bất mãn, véo má nàng, "Em không thấp."

"Với ta thì có."

"Em không tin."

Bạch Tinh kéo nàng đứng dậy để đo, quả đúng là nàng chỉ cao đến vai đối phương, nhưng Kiến Nguyệt khoanh tay nói, "Thế này không tính."

"Thế nào mới tính?"

"Bình thường em không dùng chân để đi đường."

Bạch Tinh cạn lời, "Như thế đâu tính."

"Tính." Kiến Nguyệt giơ tay đòi bế, Bạch Tinh đành phải bế nàng lên. Kiến Nguyệt được bế, lập tức xoa đầu đối phương, "Đồ lùn."

Bạch Tinh nhăn mũi, "Phải, em không những cao to mà còn là cao thủ ném tuyết."

"Ngoan, rất biết thừa nhận tài năng người khác." Kiến Nguyệt bật cười, xoa đầu nàng.

Bạch Tinh bị nàng làm cho tức cười, nghiến răng nói, "Bệ hạ không thưởng cho bé ngoan sao?"

"Nay đẹp trời, tâm tình của trẫm tốt, ái phi muốn gì cứ nói." Kiến Nguyệt nói, nhưng tay bắt đầu mò đến thắt lưng của mình, tự mình cởi ra.

"Xem ra bệ hạ rất hiểu thần thiếp." Bạch Tinh nhếch mép cười, bế nàng vào trong phòng, "Cao như thế, đừng để cộc đầu."

Đến tận canh tư, Bạch Tinh mới buông tha cho người đang cầu xin kia, hài lòng nhìn dấu hôn khắp người nàng còn chưa lặn đã bị nàng hôn đè lên, "Nguyệt nhi thật đáng yêu."

Kiến Nguyệt mỉm cười, nhìn vết cào cấu của mình trên người nàng, vuốt ve môi nàng nói, "Thái nhi cũng thế."

"Ta chưa từng thấy ai nói ta đáng yêu." Bạch Tinh chống cằm ngắm nàng.

"Thì cũng đâu có ai thấy mặt này của người." Kiến Nguyệt kiêu ngạo đáp.

Nàng ngáp dài một cái, lẩm bẩm, "Nguyệt nhi ngủ đây, Thái nhi thức một mình vui vẻ."

"Ngủ ngon."

Hôm sau, Bánh Bao thập thò ngoài cửa, hít sâu một hơi mới dám bước vào, "Kiến Nguyệt."

"Hửm?"

Nó chậm rãi hé mắt, thấy hai nàng đang ngồi ngoài hiên, điều đáng chú ý là Kiến Nguyệt cuối cùng cũng chịu mặc áo, nó lập tức mừng rỡ. Nào ngờ Kiến Nguyệt quay người lại, thứ đập vào mắt là khe ngực của nàng, trên đó còn dính nước bọt, Bánh Bao lập tức hiểu ra, vội vàng quay đầu đi.

"Bánh Bao, chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt chỉnh lại vạt áo, đi đến bên cạnh nó.

Bánh Bao không dám nhìn, vì nó còn nhìn thấy thắt lưng của nàng bị vứt ở một bên, tự khắc hiểu ra nàng mặc như không mặc, ấp úng nói, "Ta đến báo tin, các nàng ấy chiến thắng rồi."

Kiến Nguyệt mừng rỡ, để Bạch Tinh buộc thắt lưng lại hộ, "Ta biết các nàng ấy sẽ làm được mà."

"Là ai ban đầu còn đòi đi đánh giặc?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, kéo Bạch Tinh cúi thấp xuống thì thầm gì đó, thấy nàng gật đầu liền vui vẻ.

Mấy ngày nay trời đổ mưa tầm tã, quân Đại Yêu chiếm thành Đông Dương xong cũng không có động tĩnh gì, khiến tướng Lưu Kỳ ở thành Cửu Giang nghi ngờ, hắn vốn đã chuẩn bị nghênh chiến lại không thấy động tĩnh gì, mới họp tướng sĩ lại, "Địch không có gì là muốn đánh, ta có nên đánh trước?"

"Không nên, nhỡ như chúng giăng bẫy đợi chúng ta rời thành liền đến cướp. Phượng Uy xảo trá lắm mưu, thiêu rụi cả quân của Triệu Long, nói không chừng lần này định phun nước dìm người chết đuối đấy." Tào Đình nói.

Đồng Văn Hùng nghe thế bực mình, "Ngươi là quân nội gián đến chia rẽ lòng quân hay sao mà ca ngợi nàng ta khiếp thế?"

Tào Đình bình tĩnh đáp, "Cứ kẻ nào coi nhẹ Phượng Uy thì kết cục đều như nhau. Tôi trước đây từng đi chinh phạt Cửu Vĩ đây, còn là đối đầu với hải quân yếu kém của chúng, nhưng về sau phải dở sống dở chết, tìm đường chạy về nước. Còn trở về được thì tốt chán, chỉ sợ trở thành tù binh của chúng, chẳng biết chúng làm thế nào mà dụ hoặc quân ta theo chúng, như thế thà chết còn hơn."

"Đó là do ngươi kém cỏi."

Tào Đình nghe thế, tuy bực nhưng phải nhịn xuống.

Lưu Kỳ nghe hắn nói, cũng chần trừ không quyết, để người đi do thám. Quân do thám chạy về nói, "Quân địch đang đóng thuyền, không rõ là làm gì, hình như là đang lắp nỏ ở mũi thuyền."

"Trời mưa to thế này đi bày trò đóng thuyền, chê quân mình còn ít bệnh sao?" Đồng Văn Hùng nói.

"Chúng là muốn nhân thời cơ hoãn chiến mà đóng thuyền, đợi lúc ngớt mưa là đánh." Tào Đình lại nói.

"Chúng có đóng thế nào đi nữa, tay nghề làm sao bằng thợ đóng thuyền của ta? Chưa kể thuyền ta nay là thiết giáp hạm, thuyền gỗ làm sao đọ lại?" Lưu Kỳ cười nói.

"Tóm lại, chúng ở trên cạn thì là lang là hổ, nhưng bước xuống nước là mấy con nòng nọc."

Tào Đình thấy các tướng sĩ vẫn coi nhẹ quân địch lắm, hắn không an tâm mà mỗi ngày đều đứng trên thành canh gác, kết quả dầm mưa lâu ngày, lại những đêm mất ngủ vì lo lắng mà đổ bệnh nặng.

Đồng Văn Hùng đến thăm hắn, nói, "Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà tướng quân sinh bệnh, thế có chết tôi không?"

Lúc này tiếng chuông cảnh báo reo lên, quân vội chạy vào báo, "Phía đông bắc có thuyền địch đến."

"Tướng quân ở đây, để tôi đi cho." Nói xong liền đứng dậy, lại bị Tào Đình ngăn lại căn dặn, "Tướng quân có thương tôi thì nhớ lời tôi dặn, khinh địch là điều tối kỵ nhất, tham đánh là điều sau đó. Tướng quân nếu thấy quân dưới trướng Khương Phượng Uy thì tốt hơn cứ rút, không, phải là quân do các nữ tướng chỉ huy, kẻo dính bẫy của chúng."

Đồng Văn Hùng gật đầu, nhưng tai chỉ nghe được mấy chữ, xua tay, "Tướng quân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đại thắng trở về."

Hắn ra ngoài nhìn, thấy quân Đại Yêu đang dẫn thuyền nhỏ đến, bật cười nói, "Thuyền lớn còn chẳng ăn ai, giờ bày đặt đi thuyền nhỏ." Nói xong, cũng nhảy lên thuyền nhỏ dẫn quân đi đánh.

Quân Đại Yêu do Đề đốc Hoàng Hưng dẫn quân, hai bên giao tranh một hồi, Hoàng Hưng quay đầu bỏ về. Đồng Văn Hùng định đuổi, phó tướng ở bên cạnh can ngăn, "Tướng quân quên lời Tào Đình dặn rồi, chúng muốn nhử ta đấy."

Đồng Văn Hùng thôi đuổi, quay trở về cười lớn, được Lưu Kỳ khao thưởng.

Ngày hôm sau, Hoàng Hưng lại dẫn quân đến, nhưng lần này hai bên còn chưa gặp nhau đã quay trở về. Đồng Văn Hùng nghe các tướng khuyên can, cũng không đuổi nữa.

Những ngày sau, Hoàng Hưng mấp mé ở cửa sông thì lại trở về, khiến cho Đồng Văn Hùng mất kiên nhẫn mà nổi giận. Một hôm, hắn quyết định làm liều, tự mình chủ trương, dẫn quân đuổi vào sâu trong, nhưng do quân Đại Yêu ít, thuyền lại nhỏ nên đi rất nhanh, vòng vèo vài lần đã cắt đuôi chúng.

Đồng Văn Hùng trở về nói, "Trên đường chẳng có quân mai phục nào cả, cũng chẳng có bẫy."

Tào Đình lúc này mới khỏi bệnh, ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn, "Thế thì chúng ra đây làm gì?"

"Không biết." Đồng Văn Hùng đáp cộc lốc, cũng chẳng thèm để ý tới Tào Đình nữa.

Hôm sau, Đồng Văn Hùng đứng chờ trước, thấy Hoàng Hưng đến liền quát lớn, "Hôm nay ông phải lấy mạng mày." Nói xong cho quân tận lực đuổi theo.

Hoàng Hưng không nóng không vội mà rẽ sang đường khác, Đồng Văn Hùng một mực đuổi, đến một nơi thì thấy hắn rẽ ra đường khác, cười nói, "Trước mặt là sông lớn, ít ngã rẽ, xem hắn còn chạy thoát nổi không."

Đồng Văn Hùng vừa đuổi theo, đằng sau có tiếng hò reo, hắn liền biết là quân mai phục, cũng không sợ hãi mà hạ lệnh cho đánh, lúc này Hoàng Hưng quay lại, nhưng lại mang theo nhiều quân hơn, "Ngươi có giỏi thì lấy mạng ta xem."

"Kế của các ngươi quá cũ rồi." Đồng Văn Hùng khinh thường khịt mũi.

Lúc này lại có tiếng hô giết, là quân chi viện của Đông Hải do Đồng Văn Hùng sai nấp sẵn ở vách núi để đợi, hậu quân Đại Yêu thấy quân địch thì bỏ chạy. Đồng Văn Hùng thấy Hoàng Hưng quay đầu, liền quát, "Chạy đi đâu?"

Nào ngờ quân Đại Yêu vừa rút, tiếng đạn bác liền vang lên, trên núi có đoàn quân khác của Đại Yêu mai phục bắn súng xuống, còn ném mìn lên thuyền bọn hắn, tiếng pháo nổ giòn giã. Đồng Văn Hùng không kịp trở tay, bị bắn trúng vai phải, rơi xuống thuyền, dưới sông lại có cá ăn thịt do quân Đại Yêu thả, hắn sợ tái mặt, nhưng cũng không kịp chạy nữa, bị bầy cá rỉa tới chỉ còn xương.

Tào Đình nghe quân báo, khóc tới đỏ mắt, "Ta đã nói mà tướng quân không chịu nghe."

Hắn nghe quân báo dưới sông xuất hiện loài cá lạ, rất hung dữ, lại thích ăn thịt người, ngửi thấy mùi máu liền kích động, lập tức hiểu ra, "Bọn Đại Yêu lòng vòng ở đây suốt mất ngày là để thả cá ăn thịt."

Lưu Kỳ lúc này nghe quân báo lính đi ra sông tắm rửa thì bị cá ăn thịt tấn công, chết thảm mất trăm quân, chưa kể những người không biết ra sông câu cá, nói chung người có vết thương mà xuống nước là sẽ bị bầy cá ăn thịt tấn công. Hắn nổi giận bảo quân thả lưới bắt cá về ăn, nhưng cá mấy ngày nay đã đẻ trứng nên số lượng khó mà khống chế.

Tào Đình ra lệnh quân ném mìn xuống sông để giết cá, nhưng ai nấy giờ cũng sợ đi ra sông, lại không dám đi thuyền nhỏ, đây là điều hắn đau đầu nhất.

Nửa đêm, hắn đang say ngủ thì nghe thấy tiếng chuông kêu inh ỏi, vội vàng chạy ra thì thấy phía xa có nhiều đốm sáng, quân Đại Yêu đang kéo đến đây. Lưu Kỳ quyết định ra trận, để Tào Đình ở lại trông thành. Lưu Kỳ lo lắng cá ăn thịt, cho quân đi thuyền lớn ra đánh đuổi, Khánh Vy đối chọi với bọn chúng rồi quay đầu rút. Lưu Kỳ thấy nàng đã lộ diện, quân lại ít, quyết tâm đuổi bắt bằng được, nào ngờ đi vào bên trong sông nhỏ chật hẹp, lại có nhiều đá nhọn giữa sông, thuyền lại lớn nên đâm trúng đá, muốn né tránh thì lại tự đâm vào thuyền của mình, Khánh Vy lúc này lại cho quân đến đánh, sông đen như mực bị ánh lửa chiếu lên, xác người nổi lềnh phềnh khiến người ám ảnh, Lưu Kỳ chật vật mãi mới lẻn về được.

Tào Đình nghe tin dữ mà chấn động, "Lâu nay ta luôn nói bọn hồ ly gian xảo lắm mưu mà các tướng cứ coi thường, giờ thấy chưa?"

Lưu Kỳ giờ nhớ đòn rồi, gật đầu nói phải.

"Bây giờ tạm nhường thành Cửu Giang cho chúng để lấy lui làm tiến, nơi đây đâu đâu cũng bị chúng gài bẫy, chúng đã thành thạo địa hình ở đây mất rồi." Tào Đình nói.

Lưu Kỳ tuy không nỡ, nhưng cũng phải làm theo.

Khương Húc Nguyệt nghe quân báo chúng bỏ thành Cửu Giang đi thủ thành An Định, nàng có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại biết thời thế đến thế, làm hỏng mất kế của nàng, "May cho tướng chúng sáng dạ, nếu không ngày mai cả thành chìm trong biển lửa rồi."

"Chủ tướng bên chúng là Tào Đình, trước đây từng đến đánh nước ta."

Khương Húc Nguyệt nghe thế, rơi vào trầm tư, "Thế thì hắn đã quen với đường đi của chúng ta mất rồi."

Khương Húc Nguyệt bỏ qua thành Cửu Giang không mấy béo bở kia, lại né tránh thành An Định mà chịu khó đi đường vòng, đi đến thành Trúc Giang. Khánh Vy thấy hai bên sông toàn là tre trúc, nàng suy nghĩ một lát rồi hạ lệnh quân đi đốn tre về.

Tướng trấn thành Trúc Giang là Phan Nghĩa nghe tin báo, lập tức tới nghênh chiến, hắn thấy thuyền chiến của địch đa phần là thuyền của Đông Hải được tái sử dụng, đầu thuyền tự dưng còn được lắp một cây cột làm bằng tre, hắn không hiểu rõ thứ này là gì, cũng chưa nghe ai báo thuyền của Đại Yêu có thứ này. Cho đến khi thuyền của Đại Yêu áp sát vào thuyền của hắn thì cột tre kia được hạ xuống, trở thành cây cầu nối hai bên thuyền, giúp quân Đại Yêu dễ dàng đi sang thuyền của chúng hắn, việc lên xuống bờ cũng trở nên dễ dàng hơn.

Phan Nghĩa bị Cố Nghiên Hi giết, quân Đông Hải đồng lòng nhảy xuống sông tự sát. Quân Đại Yêu chiến thắng rực rỡ, thu được thêm năm mươi thuyền chiến, sau đó đánh thẳng vào thành Trúc Giang, thu thêm được bảy mươi thuyền chiến.

"Vì sao chúng ta đánh thắng rồi mà Thái uý vẫn không vui?" Lăng Quân thấy nàng ở trong trại cứ đi đi lại lại, lâu lâu thở dài.

"Phải đó, hạ tướng thấy phía trước là con sông Quy Tiên, chúng ta chỉ cần vượt qua con sông đó là sẽ tới thẳng kinh thành Thịnh Dương rồi." Dương Phùng Vĩ nói.

Khương Húc Nguyệt chỉ vào bản đồ, nói, "Cũng bởi vì con sông này dẫn tới kinh thành Thịnh Dương nên chúng đã ở đó đợi sẵn chúng ta sập bẫy. Các tướng đừng thấy chúng ta dễ dàng lại gần con sông này mà tưởng có thể đánh nhanh thắng nhanh, vốn dĩ chúng đang dụ chúng ta lại gần đây đấy. Con sông này dài và rộng, chặn hết toàn bộ đường bộ để tiến quân vào Thịnh Dương, bên bờ lại có núi che chở, chúng chắc chắn sẽ lập trại quanh đây để ngăn việc ta vượt sông. Ban đầu ta đã cố tình né con sông này đi đường vòng, nhưng sau đó nhận ra đường định đi ban đầu còn phức tạp hơn, quân ta không thạo địa hình, giờ mà đi thăm dò để vẽ bản đồ thì lại quá lâu, như thế khác gì câu thời gian cho chúng chấn chỉnh lại quân đội."

"Vì sao phải khăng khăng đi qua thành An Định?"

"Trên con sông này tổng cộng có mười ba bến tàu, bao gồm: Đầu Rùa, Mai Rùa, Chân Rùa, Đuôi Rùa, An Định, Vạn Giang, Vạn Yên, Tương Dương, Con Cuông, Anh Sơn, Đô Lương, Thanh Chương, Nam Đàn. Chúng ta đã xem qua 'Đông Hải Địa Lí Đồ', chỉ có bến An Định và Vạn Giang là con đường thuận lợi nhất để tới Thịnh Dương, nhưng sông Vạn Giang có nhiều thuỷ quái canh giữ, chưa kể có hai vị tướng từng làm thuỷ thần trấn, mà các bến khác đường sông ngoằn nghèo, còn nhiều đá ngầm, muốn qua thì phải đi thuyền nhỏ, mà quân ta đi thuyền lớn còn vụng về chứ đừng nói là thuyền nhỏ." Khánh Vy nói.

"Vậy nên làm thế nào? Chúng ta trải qua cuộc chiến quá dài, nhân lực hao tổn rất nhiều rồi, nếu như bây giờ chúng cố thủ ở thành An Định thì quân ta đi qua chỉ có chết."

"Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, rút quân khỏi Đông Hải để khôi phục lực lượng, hoặc cầu xin thêm viện binh, nhưng trong nước không còn nhiều quân nữa, e là rất khó."

"Quân Đông Hải đến nay ương bướng không chịu cầu hoà, cắt đất cho chúng ta. Bây giờ trở về, lần sau rất khó tiến vào sâu như lần này." Yến Thế Huân nói.

"Khổ nỗi chúng ta không có đồng minh để xin quân." Khương Húc Nguyệt cười khổ.

Kiến Nguyệt đọc thư của Khương Húc Nguyệt, nàng suy nghĩ rất lâu, hiện nay lãnh thổ của Đại Yêu ngày càng lớn, quân phải rải đi khắp nơi để canh gác biên giới, nay lại mang nửa quân đi đánh Đông Hải, cho dù có thêm nữ binh thì dân số cũng bắt đầu suy giảm. Nàng triệu tập các quần thần đến hỏi ý kiến.

"Chúng ta lâu nay quan hệ thân thiết với Kinh Bắc Đế Quốc, có lẽ có thể xin Hoàng đế mượn quân."

Kiến Nguyệt suy nghĩ một hồi lâu, nàng tương đối kị việc mượn binh, nợ máu phải trả máu, lúc nào đó khi Kinh Bắc xin quân nàng buộc phải cho, bất kể là vì lý do có trái ngược với đạo đức của nàng.

Kiến Nguyệt đem toàn bộ ưu phiền nói cho Bạch Tinh, nàng cười nói, "Kinh Bắc là nước láng giềng, nhưng Phượng Hoàng tộc là con dân của em."

Kiến Nguyệt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, sau đó mới nhớ ra nàng là đang muốn đề cập tới việc gì, lấy viên ngọc ra, nói, "Làm sao dùng nó?"

"Đi, chúng ta đi tìm Phượng Hoàng Vương." Bạch Tinh nắm lấy tay nàng bay đi.

"Ơ, cứ thế mà xông thẳng vào sao." Kiến Nguyệt đứng ở trên tầng mây, nhìn Hoàng thành ngày càng mờ dần.

"Tại vì chúng không dám lao vào nơi Yêu Đế nghỉ ngơi, nên chúng ta đến gặp chúng trước." Bạch Tinh cười nói.

"Sao người không nói sớm?" Kiến Nguyệt nghiêng đầu chau mày, ngữ khí bất mãn, sớm biết nàng đã cưỡi phượng hoàng đi đánh trận rồi.

Phượng Hoàng tộc vẫn ngự ở trong Kinh Bắc, Kinh Bắc giống như Đại Yêu hay có tuyết dày, nhưng vẫn có bốn mùa ấm áp. Các nàng càng đi về phía nam sẽ thấy tuyết ngày càng mỏng, cây cối xanh che phủ cả mặt đất, đã từ rất lâu rồi Kiến Nguyệt không được thấy màu xanh tươi này rồi.

Nàng nhìn từ đằng xa có một ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi được tường vân gió lành bao phủ, lá cây có màu đỏ rực như lá phong, lá và hoa đều mềm như lông chim, dù cho xung quanh có lạnh vì khí trời thì ngọn núi đó lại ấm áp. Bạch Tinh dẫn nàng đến ngọn núi đó, Kiến Nguyệt tò mò ngó nghiêng xung quanh, đỉnh núi này chỉ đủ để hai người các nàng đứng, còn có một ngọn cây non trông tràn trề sinh lực, Kiến Nguyệt ngứa tay định nhổ, lại bị Bạch Tinh bắt lấy tay ngăn lại.

"Nếu không cần dùng đến nó thì đừng nhổ, cây này mất một nghìn năm mới lớn đến chừng này."

Kiến Nguyệt chu môi, không cần nói cũng biết đây là tiên dược, có lẽ để chữa trị bệnh hiếm.

Chợt viên ngọc của nàng sáng rực lên, Kiến Nguyệt cảm giác sau lưng có hơi nóng, như thể có một ngọn lửa khổng lồ ở đằng sau. Nàng quay đầu lại, thấy trong tầng mây dày có một vầng sáng đỏ, có một con chim khổng lồ đang bay tới đây.

Kiến Nguyệt run rẩy, chân mềm cả ra, ngẩng đầu nhìn con phượng khổng lồ kia, đôi cánh của nó xoè ra che mất bầu trời, đốm lửa bay theo sau, ánh lửa từ nó toả ra như mặt trời rực đỏ. Mặt giống chim hạc, đuôi lại giống khổng tước điệu đà dài thướt tha, tư thái kiêu hãnh, so với bất cứ tranh ảnh nào nàng từng xem đều đẹp đẽ hơn vạn lần.

Phượng Hoàng Vương kêu một tiếng vang trời, vui vẻ bay quay đỉnh núi. Kiến Nguyệt nhìn nó bay qua tầng mây, lại bay xuống dưới, cảm thán, "Năm xưa Cửu Vĩ tộc làm thế nào để xưng bá?"

"Trước đây Tứ Đại Thần Tộc là thần thú trên trời, chỉ phục vụ dưới Đế Quân, Ngọc Hoàng và nàng ấy, sau này mới xuống trần gian cai quản. Trước lúc đó, các ma thần tộc ở dưới đây toàn là lũ đầu đất, chỉ cần có ăn là sẽ đi theo ngay."

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, "Chúng thật đẹp."

"Chúng rất kiêu ngạo, các vị thần còn không thuần phục được chúng, em phải cố gắng nhé."

"Sao cơ?"

Kiến Nguyệt còn chưa kịp dứt lời, Phượng Hoàng Vương đã lướt ngang qua đầu nàng, gió thổi dữ dội đến lấn át cả âm thanh của nàng. Kiến Nguyệt vội quay đầu nhìn theo, muốn gọi nó lại, chợt phượng hoàng biến mất, để lại một nữ nhân mặc bào đỏ đứng trước mặt các nàng, đôi cánh tựa như áo choàng mà trải dài xuống đất.

Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn người trước mặt, thấy nàng dung mạo đẹp đẽ, khí chất cao sang. Chợt đối phương đi đến trước mặt nàng, cười nói, "Lâu nay ai cũng khen tư mạo của Yêu Đế là tiên gặp cũng phải ghen tị, thần thấy cũng phải động lòng. Ngươi rất đẹp, ta đã mê."

"Ừm..." Kiến Nguyệt bối rối, cười gượng gãi đầu.

"Nếu Yêu Đế có ý định nạp phi, nếu ta được tuyển chọn sẽ rất cam lòng."

Kiến Nguyệt cứng người lại, hình như câu này quá khác với tưởng tượng của nàng rồi, nàng cứ tưởng sẽ kiêu ngạo coi thường mình, hoặc ít nhất là nho nhã khiêm tốn chứ.

"Hình như các vị thần ăn nói đều rất kỳ lạ, mới gặp đều đòi cưới người ta." Kiến Nguyệt thì thầm với Bạch Tinh, nhớ lại ngày đầu tiên gặp gỡ.

Nàng quay sang nhìn Phượng Hoàng Vương, thấy nàng ấy mê mẩn ngắm mình, da đầu tê rần, định nói gì đó, lại bị đối phương mở lời trước, "Mặt ngươi sao thế?"

Kiến Nguyệt theo bản năng chạm lên mặt, chạm đến mặt nạ của mình mới nhớ ra, "Bị thương."

"Trông rất xấu, vì sao không xoá nó đi?"

"Ta không muốn —"

Nàng chưa nói dứt lời, chợt cảm thấy trên mặt mình âm ấm, có những luồng sáng nhỏ như đang nhảy múa bên mặt nàng. Kiến Nguyệt khó hiểu đưa tay lên mặt, tay vô tình chạm vào phần sẹo, thấy da nay mềm mại như da em bé.

Nàng cạn lời, nếu như nàng muốn xoá sẹo thì đâu cần phải đợi tới hôm nay.

"Đa, đa tạ." Kiến Nguyệt ấp úng nói, chột dạ nhìn Bạch Tinh, thấy nàng không có cảm xúc gì.

Phượng Hoàng Vương khẽ cười,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net