Chương 130: Hồ ly cứu phượng hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh còn đang đi gặp Phượng Hoàng Vương, thì các nàng bên này đang phải đấu chọi lại cuộc chiến ác liệt trên sông, lửa đỏ rực trời, tiếng reo dậy đất. Khương Húc Nguyệt bị thương nặng, may nhờ quân cố sống cố chết cứu nàng về.

Khi đó quân Đại Yêu vừa mới tiến đến bờ sông Quy Tiên, vừa mới cắm trại thì đã bị Quan Thuỷ đưa quân đánh úp, khiến ai nấy cũng không kịp trở tay, quân liền hoảng loạn tan tác hết với nhau. Thuyền chiến bị đánh chìm không biết là bao nhiêu, xác hồ ly bị thấm nước trở nên nặng, dần dần chìm xuống đáy sông sâu. Khương Húc Nguyệt tỉnh dậy thấy cảnh tượng này, tinh thần suy sụp, nàng thấy tình thế cấp bách nên buộc phải cho quân liều mạng kéo sang bờ nam để đánh thành An Định, kết quả là thảm bại. Sau một thời gian, nàng lại liều mình tổ chức đợt tấn công thứ hai, lần này nàng cũng tham chiến, kết quả phía địch còn mạnh mẽ hơn cả lần trước, chưa kể còn trúng dậu, hay những sinh vật dưới nước như rong biển đánh chìm thuyền, lần này quân Đại Yêu không những thua mà còn khiến Khương Húc Nguyệt đứng ở cảnh cửu tử nhất sinh.

Sau hai trận đánh này, tinh thần của nàng sa sút đi hẳn, hệt như cái xác không hồn.

"Húc Húc đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Ngày mai chúng không đến cướp trại thì Húc Húc mới không tin. Chúng ta lần này thua thảm rồi. Rút quân về nhận tội với Yêu Đế thôi, thà là mất mặt còn hơn là để binh sĩ hy sinh vô nghĩa." Khương Húc Nguyệt mệt mỏi nói.

Bánh Bao chạy về báo tin, nhưng lại không thấy người không ở trong điện, đèn đuốc vẫn sáng trưng, đồ vật bừa bãi. Nó đi khắp cung thành tìm, nhưng vẫn không có tin tức nào, dù là Kiến Nguyệt hay Bạch Tinh, đâm ra hốt hoảng.

Tây Ninh thấy Thái uý gục ngã, đến cả quân lính cũng giảm mất một nửa, còn sống thì cũng thương nặng, người này người kia cụt chân cụt tay, có người ý thức mơ hồ rên rỉ, rồi là không quen khí hậu nên lâm bệnh, kho lương thực dần cạn kiệt. Cả đại quân giờ còn được mấy người cầm đao chiến đấu nữa, quân y đi lại bận rộn không nghỉ giây nào.

Hắn thấy cảnh này đâm sợ hãi, nhân lúc không ai để ý mà trộm thuyền chèo đến quân doanh địch, đến trước thành vẫy cao cờ trắng.

"Tướng quân, ngoài kia có kẻ xin hàng." Quân chạy vào báo tin.

"Lúc này ai thắng ai thua ai cũng rõ, hắn hàng là phải." Quan Thuỷ cười nói.

Nhưng Tào Đình lưỡng lự, nói, "Nói không chừng đây là tên nội gián chúng cài vào để phá hỏng quân ta đấy, Đô đốc đừng vội tin."

Quan Thuỷ cho là phải, gật đầu, "Trước cứ đưa người vào đây."

Tây Ninh được gọi vào, chạy đến quỳ khóc, "Tiểu nhân là người Ưng tộc, nay chúng đến chiếm nước, phải nghe lệnh chúng đi tòng quân, chứ nào có gan quấy rầy Đông Hải Hoàng đế và các đại tướng."

Quan Thuỷ trao thưởng cho hắn, cho uống rượu để hoàn hồn, lại cho ăn uống no nê mới hỏi, "Thế kế hiện nay của Phượng Uy là thế nào?"

"Phượng Uy ốm lắm, không có tâm trạng mà nghĩ kế nữa. Tiểu nhân nghe đêm nay sẽ cho quân nhổ trại rút về Đại Yêu."

Quan Thuỷ cười, hắn đảo mắt, "Làm gì có chuyện để khách chưa đến nói lời từ biệt mà đã đi, ở đây chúng ta không có tục đấy."

Tây Ninh tự khắc hiểu ý của lời này, hắn ớn lạnh rùng mình, trong lòng sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, vừa thấy may vì mình đã hàng Đông Hải, vừa áy náy vì mình bỏ rơi chiến hữu.

"Hạ tướng tưởng Đô đốc chỉ định doạ chúng về nước thôi, bây giờ lại muốn diệt sạch sao?"

"Để mấy con hồ ly kia sống ta không yên tâm, ta có thể tha cho binh sĩ, nhưng Lê Khánh Vy và Khương Phượng Uy buộc phải chết."

Khương Húc Nguyệt đang định hạ lệnh nhổ trại rút quân, lại nghe quân báo có kẻ phản bội trộm thuyền đầu hàng địch, nhưng Quan Thuỷ thăm dò mãi mà không moi được tin gì, liền chém đầu. Nàng nghe xong, không biết bắt đầu suy nghĩ gì, nói, "Tào Đình là kẻ đa nghi, nay hộ ta giết giặc phản."

"Nên làm thế nào? E là lòng quân cũng nản, nhiều kẻ bắt đầu tính đi hàng địch." Khánh Vy nói.

Khương Húc Nguyệt ngồi dậy, thì thầm bên tai nàng, Khánh Vy lập tức đi ra ngoài.

"Vốn dĩ ta định cho quân nghỉ ngơi, mai mới đi cướp trại, nhưng có lẽ đêm nay nên đi luôn không?" Quan Thuỷ nói.

"Đô đốc chớ vội, hắn tới đây là vì dụ dỗ quân ta ngay đêm nay đến cướp trại, nhất định là có bẫy, đợi mai trời sáng thì tốt hơn. Chúng ta là người phàm, nhìn đêm không tốt bằng chúng, quân căng thẳng cả ngày, nay không được nghỉ ngơi nữa sẽ làm suy cạn sức lực." Tào Đình can ngăn.

Quan Thuỷ vẫn tỏ ra đắn đo, Tào Đình lại ra sức thuyết phục cả buổi, cuối cùng hắn gật đầu, "Ngươi nói chí phải."

Quan Thuỷ và Tào Đình vì đa nghi mà đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để túm Phượng Uy.

Sáng hôm sau, Quan Thuỷ cho quân chia ra làm bộ binh và thuỷ binh tiến đến cướp trại của Đại Yêu, cho Tào Đình dẫn đầu.

Tào Đình chỉ huy bộ binh, để Lại Quốc Hữu dẫn thuỷ binh. Hắn chia ra ba quân, cho Tiền Phong làm tiên phong, còn mình cầm trung quân, đi cuối là Vương Đức Quân.

Bộ binh đi nhanh hơn thuỷ binh, Tào Đình dẫn quân đến lại không thấy bóng người nào, chỉ có cờ giáo thì vẫn cắm ở đó, đèn đuốc vẫn cháy, hắn giật mình, "Lẽ nào chúng bỏ trại, ngay đêm rút quân."

"Tướng quân, chúng ta làm gì bây giờ?" Tiền Phong đến hỏi.

"Lục soát xung quanh xem, nếu không còn ai thì báo tin cho Lại Đề đốc truy bắt chúng." Tào Đình nói.

Quan Thuỷ nghe tin báo, đâm hối hận, "Lẽ ra ta nên tin hắn, Phượng Uy xem ra đã không còn tâm trí để chiến đấu rồi."

"Báo, tướng quân của thành Hà Tĩnh có nhìn thấy quân Đại Yêu đi ngang qua, đến gửi thư cầu viện binh." Quân vội vào đưa thư.

Quan Thuỷ nghe thế, lập tức đồng ý, cho gửi thêm một nửa quân, "Báo cho Tào Đình dẫn quân tới thành Hà Tĩnh bắt hết đám hồ ly này, dâng đầu chúng cho bệ hạ vui lòng."

Đêm đến, Quan Thuỷ say ngủ, trong mơ thấy một con hồ ly chín đuôi đang há to miệng chuẩn bị nuốt chửng cả kinh thành Thịnh Dương, còn cười khanh khách, chim phượng còn bay ngang qua đầu hắn. Hắn bị ác mộng làm giật mình tỉnh, mồ hôi toát ra, ướt đẫm cả áo. Hắn chạy ra ngoài hỏi quân có tin tức gì mới không, ai nấy đều bảo không.

Quan Thuỷ hai đêm nay đều mất ngủ, đành ra ngoài ngắm trời, thấy đêm nay không sao, mọi thứ tối như hũ nút, ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, còn lại mọi thứ trông như bị ai đó bịp mắt, đến cả quân gác đi lại trong đêm hắn cũng không nhìn rõ.

Tối đến người cũng không thấy...

Quan Thuỷ bừng tỉnh, cuống cuồng mặc giáp, hét lính mau gọi quân dậy, lính canh tuy không hiểu nhưng cũng làm theo, nào ngờ vừa chạy ra ngoài thì có luồng khói đen xuất hiện tựa như con rắn bò tràn cả vào trong trại, khiến cả hắn và Quan Thuỷ ngẩn người nhìn nó. Con rắn bỗng há ngoác miệng, mắt đột nhiên sáng lên, lửa từ trong đó phun ra.

"Mau tránh." Quan Thuỷ nhanh tay túm tên lính gác, hai người ngã lăn sang một bên.

"Giết." Lúc này có hô gào, Quan Thuỷ biết chuyện chẳng lành, nào ngờ tên lính gác rút kiếm ra, định chém vào người hắn thì trượt mất.

Dương Phùng Vĩ tức giận, thấy mồi ở trước mặt mà còn đánh trượt, Quan Thuỷ lúc này chống trả, nhưng thấy quân chạy rầm rập về đây, đạp Dương Phùng Vĩ ngã xuống, còn mình vội vàng bỏ chạy. Hắn chạy ra ngoài, thấy lính của mình đều gục ở một bên, xác ngổn ngang khắp nơi, gương mặt trông rất bình thản như người đang ngủ.

Dương Phùng Vĩ rất nhanh đã bắt kịp, túm lấy đầu hắn, cả hai giao đấu. Võ nghệ của Quan Thuỷ rất cao siêu, hắn còn tự lập ra môn phái. Dương Phùng Vĩ lần đầu thấy người thường khoẻ như hắn, dần dần đã lộ yếu điểm, phải để các tướng khác tới cứu viện, năm chọi một mới giết được Quan Thuỷ.

Khương Húc Nguyệt thấy quân Đông Hải đều bị giết, lập tức cho quân vào vị trí phòng thủ, thuỷ binh đi cướp thuyền địch, nạp đạn pháo cẩn thận. Lăng Quân không hiểu, hỏi, "Tướng địch đã chết, Thái uý vì sao vẫn phải cẩn thận đến thế?"

"Tướng địch chết, không phải vua địch chết."

Lăng Quân còn chưa kịp nói gì, nào ngờ một viên đạn pháo bắn thẳng vào thành, khiến đất rung chuyển, tường thành đều đổ xuống, ngay sau đó lửa rừng bốc cháy, bọc cả lấy thành.

Tào Đình dẫn quân đến, nhìn thấy Khương Húc Nguyệt liền quát, "Ta biết ngươi lắm mưu, nhất định sẽ không như thế cam chịu rút về."

"Tướng quân quả rất hiểu ta, nhưng ngươi đến muộn mất rồi." Khương Húc Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó biến mất trong làn khói, ngay sau đó cả một đoàn quân chạy đến tấn công hắn.

Tào Đình ngơ ngác, lúc này mới hiểu ra chuyện gì, hắn đến chậm mất một bước mất rồi, "Lên, báo thù cho Đô đốc."

Cả thành An Định bốc cháy, khói đen nghi ngút. Trên sông thuyền của Đại Yêu và Đông Hải do Khánh Vy và Lại Quốc Hữu dẫn dắt cũng đang đại chiến, tiếng pháo ở khắp nơi, bước chân rầm rập, chiếu sáng cả một vùng trời tối đen.

Âu Thần Duật thấy phía xa có ánh lửa, dự cảm chẳng lành, nóng lòng muốn dẫn quân đi cứu viện. Thượng tướng là Nguyễn Như Khiêm can, "Tình hình nguy cấp, bệ hạ không nên ra mặt."

Âu Thần Duật đành nhẫn nhịn, để hắn thay mình dẫn quân đi cứu viện.

"Húc Nguyệt, tiếp theo nên làm gì?" Lúc này Yến Thế Huân chạy đến.

"Không kịp rồi." Khương Húc Nguyệt lẩm bẩm.

"Sao cơ?"

"Ta tính lầm rồi, ta cho rằng Tào Đình cứ truy đuổi ta, ít nhiều cũng phải đến nửa đường mới nhận ra, nhưng quân của thành Hà Tĩnh không kịp gửi thư cho hắn, dẫn đến hắn phát hiện ra sớm hơn."

Yến Thế Huân ngơ ngác, "Chẳng phải chúng ta đang dành lợi thế hay sao?"

"Quân hoàng gia của Âu Thần Duật sẽ đến đây sớm thôi, ngươi cứ chuẩn bị đi." Khương Húc Nguyệt nói xong, thúc ngựa đi đâu đó.

Hai bên giao tranh rất lâu, cả người Tào Đình tắm máu đỏ, không biết là máu của mình hay máu người nữa, hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, nào ngờ lúc này cổng thành có tiếng hò reo, trống chiêng đủ cả, Nguyễn Như Khiêm rất nhanh đã dẫn quân đến cứu viện, khiến Tào Đình mừng như điên.

Quân đội hoàng gia khác với quân đội thường khác ở chỗ, bọn họ đều sở hữu linh căn, vì vậy ngoài thể lực bền bỉ, còn biết dùng phép linh hoạt, lần này Cửu Vĩ thực sự đụng độ đội quân ngang sức.

Tiếng sấm nổ đùng đùng, cây cối vươn cao mọc thẳng lên trời, nhưng binh sĩ đã kiệt sức nay đột nhiên khoẻ lại. Cố Nghiên Hi thấy tình hình bất ổn, định cho rút quân thì có kẻ đến chặn đánh.

"Tiên Vũ Kỳ nghênh chiến với nữ tướng." Trước mặt cô là một nam nhân đeo mặt nạ, có màu da đen như loài báo đen, trên tay cầm hai thanh trường kiếm.

"Cái gì thế?" Cố Nghiên Hi đổ mồ hôi, đã từ rất lâu rồi cô đã không đấu phép với người khác rồi, đại đa số lần đều là dùng võ, thầm cảm nhận linh lực của người này, thấy hắn không kém mình là bao.

Cố Nghiên Hi lao đến tấn công hắn, nào ngờ da hắn như sắt thép, nhưng lại không phải là hệ kim.

Yến Thế Huân thấy Cố Nghiên Hi bị hắn túm tóc, đập mặt cô xuống đất, cả máu mũi đều chảy ròng ra. Nàng nổi giận, định chạy đến giải vây cho cô, nào ngờ lại bị một kẻ dùng giáp nhọn đẩy mạnh sang một bên, nàng bị ép dính với tường, tường thủng một lỗ, Yến Thế Huân ngã lăn vào trong nhà dân.

Nàng chật vật đứng dậy, thấy trước mắt là một nam nhân cao lớn, ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn nàng, "Ngươi là Nguyễn Như Khiêm?"

Nguyễn Như Khiêm không nói gì, lao đến tấn công nàng, Yến Thế Huân vội hoá mình thành khói đen bỏ chạy, nhưng lại bị hắn túm chân, quăng mạnh nàng xuống đất. Hắn nhấc chân, đế giày bằng bỗng mọc ra đống gai nhọn, hắn định dẫm vào đầu nàng lại bị nàng né được.

Yến Thế Huân nhịn đau nghiến chặt răng, thì ra hắn cũng giống nàng là ám hệ, hắn liên tục tấn công vào đầu và mặt nàng, làm đầu óc nàng choáng váng.

Nguyễn Như Khiêm siết cổ chân nàng, hắn coi nàng như bao cát đem quăng ném đi khắp nơi, vô tình ném đối phương vào bóng tối, Yến Thế Huân như bắt được vàng mà ẩn mình vào trong bóng đêm.

Nguyễn Như Khiêm có chút kinh ngạc, không ngờ nàng không những biết tận dụng sức mạnh của mình, mà còn có thể hoà mình với bóng tối, hắn cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên có một luồng khí đen lao đến đấm thẳng vào mặt hắn, khiến hàm hắn bị lệch sang một bên. Nguyễn Như Khiêm bị nàng đánh đến bắt đầu thấy đau, tức giận đánh sập ngôi nhà để ánh sáng truyền vào, nhưng đã không thấy người đâu nữa.

Bên này Cố Nghiên Hi đang quyết sống mái với Tiên Vũ Kỳ, cô cuối cùng cũng khiến cho đối phương bị trọng thương. Cố Nghiên Hi từ khi làm gãy mặt nạ của hắn mới nhận ra kẻ này bị bỏng nặng, hoá ra hắn cố luyện tập đến mức miễn dịch với lửa, còn bản thân hắn là mộc hệ.

"Quả là đáng gờm, không ngờ có chuyện mộc không sợ hoả đấy." Cố Nghiên Hi chĩa kiếm vào mặt hắn.

Tiên Vũ Kỳ nheo mắt lại, kiếm của cô không phải kiếm thường, lưỡi kiếm của nó là nhờ linh thú của cô tạo ra, vậy nên cho dù hắn có làm thanh kiếm gãy bao nhiêu lần đi chăng nữa nó cũng sẽ mọc lại.

"Ta nghe nói Cố tướng quân có một con thần thú, vì sao không gọi nó ra đây?"

"Ngươi nghĩ xem vì sao ta lại không gọi nó." Cô vọt về phía hắn, Tiên Vũ Kỳ chỉ dùng một tay đã chặn được hoả kiếm của cô.

"Lo sợ nó quá mạnh, sẽ liên luỵ cả đồng đội? Cố tướng quân, những cảm xúc thừa thãi đó không giúp ích gì cho ngươi đâu."

"Ai cần ngươi dạy đời."

Tiên Vũ Kỳ định xông lên đánh trả, nào ngờ có một luồng khí đen trói lấy hắn, tử vong khí bay ra, cho dù khí khá yếu ớt nhưng có thể ăn mòn được da thịt hắn. Tiên Vũ Kỳ rất nhanh đã ngửi thấy mùi thịt thối, hắn là mộc hệ, so với các hệ khác nhạy cảm với tử khí hơn nhiều.

"Thế Huân."

"Việc xử lý hắn ta phải để cho Nghiên Hi rồi." Yến Thế Huân mỉm cười, cô thấy Nguyễn Như Khiêm đang chạy lại đến đây, liền hiểu ý của nàng.

Nguyễn Như Khiêm định dùng ám hệ của mình để tấn công nàng, nhưng luồng khí vừa ra đã bị lửa sáng chặn lại. Cố Nghiên Hi áp lưng với Yến Thế Huân, chĩa kiếm về phía hắn.

Hai nàng đổi đối thủ, lại thành ra tìm thấy nguyên tố bị mình khắc chế, đâm ra mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Tiên Vũ Kỳ bị luồng tử vong khí bóp cổ, cả người đều teo lại, trông như cây củi khô. Mà Nguyễn Như Khiêm bị Cố Nghiên Hi khắc chế, chỉ có thể đấu võ, hắn cơ thể cường tráng to lớn, nhưng cử động vì thế chậm chạp hơn cô, Cố Nghiên Hi rất nhanh đã đập hắn cho ra bã.

"Khốn nạn." Nguyễn Như Khiêm rút súng, chĩa vào mặt Cố Nghiên Hi, chuẩn bị bóp cò thì cô nắm vào nòng súng, làm nòng chệch sang một bên, đạn bắn trúng lính Đông Hải vô tình lướt ngang qua.

"Ngươi —" Hắn trợn to mắt, bị cô đánh bay súng. Bỗng cô giơ hai ngón tay ra, bắt chước hình khẩu súng, "Ngươi làm gì thế?"

"Ta cũng có hoả thương của riêng mình." Dứt lời, đầu ngón tay cô có màu đỏ nung, Nguyễn Như Khiêm vội né sang bên, tia lửa cô bắn ra sượt qua eo hắn, nhiệt nóng làm hắn quằn quại.

Nhưng không phải ai cũng dễ dàng như các nàng, quân Đại Yêu bao gồm người thường đều đang chật vật đối chọi với kẻ địch có sức mạnh hơn mình kia. Một nữ binh bị kẻ thù đóng băng đến không thể cử động, trơ mắt nhìn hắn cầm gai băng lao đến, vội vàng nhắm tịt mắt lại.

Nào ngờ lúc này có luồng sáng chiếu đến, tựa như ban ngày, khiến mọi người bất giác nhắm mắt lại. Khánh Vy đang ở trên thuyền chiến cũng theo bản năng che mắt lại, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn vào thành, thấy bên trong hỗn loạn hơn lúc nàng rời đi.

Tên quân lính đang cầm gai băng chợp cảm thấy bụng mình có cảm giác kì lạ, băng trên tay hắn đột nhiên tan chảy, muốn lần nữa triệu hồi băng ra cũng không thể, đâm ra ngơ ngác. Nữ binh thấy hắn mất cảnh giác, liền lợi dụng thời cơ phản công, đạp mạnh vào bụng hắn, rồi lấy thương đâm vào tim.

Những người ở đây bỗng nhiên không thể dùng phép, bao gồm cả Cửu Vĩ và Ưng, đều khó hiểu với nhau. Đến cả Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đang hăng chiến cũng cảm thấy trong người kì lạ, linh căn của các nàng đã bị nghẹn lại.

"Có người thi triển trận pháp, cắt đứt mối liên hệ giữa linh căn và thiên nhiên." Yến Thế Huân rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

"Nhưng là ai?" Cố Nghiên Hi có chút bối rối, muốn thi triển phép này thì bản thân phải mạnh đến một mức độ nhất định, nói thẳng là hơn cả những người ở đây. Cô ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh thành có một bạch y nữ tử đang đứng trên đó, miếng vải che mắt bay phất phới trong gió, giữa tay có một quả cầu lơ lửng giống như mặt trăng thu nhỏ.

"Mau, nàng ấy không chịu đựng lâu đâu." Yến Thế Huân nói, hét lớn, "Xông lên."

Nguyễn Như Khiêm gồng cơ, chuẩn bị tinh thần cho một trận tỉ thí võ thuật thì thấy Yến Thế Huân vọt tới bóp cổ hắn, tay nàng có luồng khí đen, "Ngươi vì sao vẫn dùng được linh lực?"

"Bởi vì linh lực của ta không phải đi mượn."

Phía Cố Nghiên Hi, cô không phải gian nan đối phó với Tiên Vũ Kỳ nữa, bởi nhờ ban nãy Yến Thế Huân đã làm hắn gầy sộp đi. Hắn chẳng thể đỡ được vài đòn của cô đã bị đánh gãy tay chân, chỉ có thể nằm ở dưới đất van xin.

Quân Đại Yêu tuy bị cấm phép, nhưng thể lực vẫn vượt trội hơn người thường, lập tức xông lên áp đảo quân địch.

Âu Thần Duật đợi hồi lâu vẫn chưa thấy tin gì, trời lại đột nhiên phát sáng, khiến hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, quyết định dẫn quân đến đánh. Trên đường đi bắt gặp quân báo tin đang chạy về.

"Ngươi khóc cái gì?"

"Bẩm Hoàng thượng, Đô đốc, Tổng chỉ huy sứ, Thiếu uý, Tổng đốc Quy Tiên và nhiều Giám quân đều đã hy sinh rồi ạ." Quân báo tin luống cuống, nói xong thì khóc bù lu bù loa.

Khánh Vy cuối cùng cũng giết được Lại Quốc Hữu, ở trên sông thấy một đoàn quân rầm rộ bao vây lấy thành, ai nấy đều được trang bị giáp bạc giáp vàng, nàng thổi tù và báo hiệu, thầm mong có người nghe thấy. Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi nghe thấy tiếng tù và, quay đầu lại thấy ở trước cổng thành có thêm đạo quân đến cứu viện, dở khóc dở cười với nhau.

Khương Húc Nguyệt thấy cả người choáng váng, đứng cũng không vững, đầu óc quay cuồng, mắt thấy một người biến thành hai, rồi ba người. Nàng biết bản thân không thể chống đỡ được nữa, lại thấy quân chi viện của địch đã đến, trước khi ngất còn liếc lên trời.

Đột nhiên linh căn lại được thông trở lại, bắt đầu truyền linh khí đi khắp người. Cố Nghiên Hi theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm Khương Húc Nguyệt, thấy nàng đang lảo đảo ở trên cao, "Thế Huân, mau cứu nàng ấy."

Yến Thế Huân vội vàng hoá thành khí đen chạy đến đỡ nàng, nhưng nàng vừa ôm lấy đối phương, đã bị mũi giáo ở tứ phía bao vây lấy. Hoá ra Tào Đình một mực để ý Khương Húc Nguyệt, thấy thời cơ đã đến, hắn liền kéo quân tới bắt người.

Khánh Vy lúc này cũng vội dẫn quân ít ỏi đến cứu viện, thấy cả thành rực cháy, quân Đại Yêu cũng chẳng còn bao nữa, tiếng la hét thảm thiết ở khắp nơi, khiến đầu óc nàng cũng quay cuồng theo. Khánh Vy tìm kiếm xung quanh cũng không thấy Khương Húc Nguyệt đâu, bắt đầu hoảng loạn chạy quanh, cho đến khi thấy một đám đông ở toà tháp trên cao, ở giữa đám đông là Yến Thế Huân cả người đẫm máu, giữa mặt còn có vết thương lớn, máu và đất lem nhem, nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh cùng lạnh lùng lườm địch, đằng sau nàng là Khương Húc Nguyệt đang bất tỉnh.

"Húc Húc, Thế Huân." Khánh Vy đổ mồ hôi lạnh, quên mất bản thân có bao nhiêu mệt mỏi cùng đau nhức, lao đến giúp các nàng giải vây.

Cố Nghiên Hi đang ở dưới đấu địch, thấy tên địch bị thứ gì đó vồ lấy, điên cuồng tấn công hắn, mừng nói, "Bánh Bao."

Bánh Bao cắn nát người tên lính, hung dữ nhìn những kẻ xung quanh, bọn hắn lần đầu thấy chó ba đầu, đâm sợ hãi.

"Là linh thú của Yêu Đế đấy." Một kẻ hét lên, khiến cả đám hỗn loạn.

Âu Thần Duật nghe thấy hai tiếng Yêu Đế, cả người rùng mình, nắm chặt thanh kiếm, mắt tràn đầy sát khí, hắn chờ đợi nàng từ rất lâu rồi.

"Bánh Bao, các nàng sắp đến sao?"

Bánh Bao đắn đo một lúc, nói, "Ta đi khắp nơi cũng không tìm thấy nàng, không biết là đã đi đâu."

Nét cười của Cố Nghiên Hi lập tức sụp đổ.

Ngay lúc cô đang thất vọng cúi đầu, thấy có ánh lửa hất vào mắt mình cũng không để ý, vì nơi đây đâu đâu chả là lửa, nhưng nghe thấy tiếng hô hét hoảng loạn của mọi người, sau đó Bánh Bao vội nói, "Nghiên Hi, mau nhìn lên trời kìa."

Cố Nghiên Hi khó hiểu, cả người lúc này đều mệt tới cùng cực, lại bị lời của Bánh Bao làm cho uể oải, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó giật mình lùi lại về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net