Chương 135: Dời đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nước chia nhỏ sau nội chiến Kinh Bắc lại hợp lại với nhau, Kinh Bắc Đế Quốc năm xưa nay bị chia cắt làm Tây Kinh Bắc và Đông Kinh Bắc. Quốc vương Đông Kinh Bắc được thừa hưởng từ triều cũ mà vẫn phát triển, thấy Đại Yêu láng giềng càng ngày càng lớn mạnh đâm sợ hãi, hắn có hai lựa chọn, hoặc là hợp tác cùng Yêu Đế, hoặc là phải kiềm chế sự phát triển không ngừng này.

Quốc vương có gửi thư đến cầu viện quân để tiêu diệt Tây Kinh Bắc, thống nhất đất nước, nhưng lại bị Yêu Đế từ chối thẳng thừng với lý do, Đại Yêu sẵn sàng bắt tay hoà bình, nhưng không can dự vào chuyện của nước khác.

Quốc vương thấy thế, lại định cùng Đại Yêu giao lưu, cho dân hai bên làm ăn buôn bán, nào ngờ quần thần lại phản đối, cho rằng Yêu Đế mưu mô xảo quyệt, bề ngoài ra vẻ trung lập, nhưng thực chất Yêu Đế bấy lâu nay gần gũi với triều đình Tây Kinh Bắc, nhất định sẽ trợ giúp đối phương.

Quốc vương nghe thế, hội họp với các nước láng giềng Đại Yêu đang có nỗi lo giống mình, cuối cùng thành lập liên minh, muốn kéo quân tấn công Đại Yêu. Yêu Đế nghe tin chúng đang tập kết quân ở vùng biên giới, cả giận mà cho Dương Phùng Vĩ dẫn quân đi đánh Đông Kinh Bắc, lại cho Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đến trợ giúp Trương Viễn và Lý Trác đánh các nước có ý thù địch.

Tây Kinh Bắc nhân cơ hội này lại gửi thư đến Đại Yêu cùng liên minh bao vây lấy Đông Kinh Bắc, ngay lập tức liên minh hai nước được thành lập mà bao quây lấy Đông Kinh Bắc, xâu xé lãnh thổ của nước này ra làm hai. Tướng Đại Yêu nhân cơ hội mà lấn sang phía tây, cắm cờ lên làng mạc, đây rõ ràng là chủ đích của Khương Húc Nguyệt.

Còn bên Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi xảy ra hiện tượng lạ, vội vàng báo tin cho Yêu Đế.

"Dân chúng mở cửa cho quân ta vào, còn tự nguyện dâng thành?" Kiến Nguyệt kinh ngạc.

Bánh Bao gật đầu, "Khi chúng ta đến nơi, thấy quân lính đã bị trói đem giao nộp cho chúng ta, lại mở cổng thành chào đón chúng ta vào thẳng kinh thành của chúng."

"Nhưng vì sao?"

"Nghe nói triều đình nước Mẫn hiện nay không phải tộc Mẫn chính gốc, bọn họ vốn là dân du mục nhưng bị ngoại tộc đánh chiếm, vì thế căm hận vô cùng. Nay dân chúng quá khổ, không thể chịu đựng được nữa, thấy Đại Yêu nhân nghĩa mà ngưỡng mộ."

Kiến Nguyệt xoa cằm, cũng không nói gì nữa.

Hoàng đế của Tây Mông là Kha Thiết Mộc đã chủ động nhường ngôi sớm cho Thái tử Kha Tốc Cai để tránh việc tranh giành ngôi vị, Kha Tốc Cai lên ngôi không lâu, thấy Tứ Đại Đế Quốc năm xưa đều có biến mà tan tác, chỉ còn lại Tây Mông là vẫn như năm xưa. Hắn thấy Đại Yêu cùng các quốc gia cũng đang trở nên lớn mạnh như Đại Đường, Đại Nam, Nam Tây Vực bắt tay liên minh, đều là ba nước gần Tây Mông, nhất là Nam Tây Vực không lâu trước đây treo cờ nổi dậy thoát khỏi thế chư hầu của hắn, đâm ra lo sợ.

"Chỉ tại tên Âu Thần Duật vô dụng, ta năm xưa đã diệt sạch bọn Cửu Vĩ, còn hắn chậm chạp mãi không xong việc." Kha Thiết Mộc cằn nhằn.

"Năm xưa bọn hắn dồn tiến đánh Cửu Vĩ, thì phụ hoàng lại trở mặt khiến hai bên mất lòng, hỏng hết cả kế, giờ thì bọn Cửu Vĩ mạnh lên rồi, bỏ lỡ thời cơ." Kha Tốc Cai sau khi lên ngôi liền trở nên bạo dạn, sẵn sàng phê bình cả phụ hoàng mình.

Kha Thiết Mộc thấy hắn nói mà hổ thẹn, giận đỏ mặt nhưng không dám nói, bây giờ hắn cũng chỉ là Thái Thượng Hoàng, không giống trước đây quyền lực nữa, nên cũng bất lực với nhi tử độc miệng này.

Kha Tốc Cai không thể để cả đại lục nghiêng về phía Đại Yêu được, hắn không thể không cử sứ giả lặn lội đến Đông Hải cầu tình, xí xoá thù hận năm xưa để hai bên cùng hợp tác nghĩ cách đối phó với Đại Yêu. Âu Quân Vương cũng đang lo lắng điều này, thấy sứ giả Tây Mông đến liền đồng ý, việc trước mắt của hắn là phải kìm hãm con hồ ly ngày càng lớn mạnh kia, nên tạm thời không nhắc thù cũ.

Khúc Huy nay đã năm mươi tư tuổi, nhưng vẫn còn sung sức, hắn lâu nay chỉ ở trong thành luyện binh, thấy mình nghỉ ngơi cũng đã lâu, tự nguyện xin Yêu Đế đi dẹp những bộ lạc vẫn còn chưa yên, nàng liền xét duyệt.

"Nhi tử ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi?"

"Bẩm bệ hạ, Thừa Tuấn năm nay đã mười hai." Khúc Huy thành thật bẩm báo.

Kiến Nguyệt nhướn mày, thời gian cũng trôi qua thật nhanh, chỉ còn vài năm nữa thôi Khúc Thừa Tuấn sẽ tiến quan phò tá triều đình, cho dù hắn không nghĩ đến nhưng phụ thân của hắn đã trải sẵn cho con đường này rồi, vì những năm nay nàng nghe Khúc Huy đưa hắn đến quân doanh xem luyện binh, lại bắt hắn học hành tử tế, thậm chí còn cố tình tạo cơ hội cho hắn lập công.

Khúc Huy đi chinh chiến khắp nơi, mang chiến thắng trở về, khiến các bộ lạc đều nể phục, hắn vì không để Yêu Đế để ý mà hiểu nhầm có ý khác, thành thật trở về kinh thành. Yêu Đế thấy hắn thay mình mở mang lãnh thổ, chiến tích đồ sộ, cho hắn nắm hai chức, thời bình thì là Ngự sử, thời chiến thì là Đại tướng quân, giống như Khương Húc Nguyệt.

"Bệ hạ nghị kỵ Khúc tướng quân nên mới không phong tiên sinh lên Thượng tướng?" Khương Húc Nguyệt thẳng thắn hỏi.

Kiến Nguyệt lắc đầu, "Trẫm không nghi ngờ hắn, tướng quân một lòng đi theo trẫm nhiều năm, nhưng tài Khúc tướng quân không thể bằng Dương thượng tướng năm xưa, giỏi võ nhưng thiếu kế. Chưa kể nhi tử của hắn e là không thể gánh vác được nghiệp của phụ thân."

"Quả đúng là như thế, có Dương tướng quân hiện nay cũng lập nhiều công, có tài quân sự và ngoại giao, có thể thừa kế sự nghiệp của thượng tướng."

"Điều Dương tướng quân thiếu là thời gian để mài dũa, chuyện này trẫm có thể đợi."

Lãnh thổ ngày càng rộng lớn, Kiến Nguyệt bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề, lại cùng các quần thần hội họp, "Nước ta ngày càng rộng lớn, lại đa dạng dân tộc, nhưng có một vấn đề, kinh thành của ta bốn mùa đều rơi tuyết, gió sắc cắt da, khắc nghiệt vô cùng, e là người khác bao gồm dân phía nam, người nước ngoài muốn đến kinh thành cũng khó khăn."

"Bệ hạ muốn dời đô?"

"Đúng thế, để tiện bề cai quản, dân chúng đi lại dễ dàng, ở phía nam có thành Cửu An là trung tâm trời đất, tiện hướng nhìn sông dựa núi, địa thế rộng mà bằng, đất đai cao mà thoáng. Trẫm muốn dựa vào sự thuận lợi của đất đó mà định chỗ ở, các khanh thấy thế nào?"

"Bệ hạ vì thiên hạ mà lập kế lâu dài, để trên cho cơ nghiệp to lớn được thịnh vượng, dưới cho nhân dân được giàu có, việc lợi như thế, ai dám không theo."

Chiếu dời đô được đưa ra, nhân dân được đáp ứng lòng mong mỏi mà vui mừng.

Sử viết, mùa thu tháng tám năm Thuận Thiên thứ mười bốn, Yêu Đế khởi sự dời đô ra thành Cửu An.

Yêu Đế vì để các dân tộc không xảy ra xích mích, hoà hợp chung với nhau, đổi tên kinh đô Cửu Vĩ thành Vạn An. Từ mùa thu đến giữa năm Thuận Thiên thứ mười lăm, Hoàng thành đã hoàn thành xây dựng, so với Hoàng thành trước đây rộng lớn, đẹp đẽ hơn nhiều, mái được lợp ngói lục đan xen men vàng, sơn tường đỏ, bên cạnh Hoàng thành có một dòng sông nước trong veo, chảy êm ả, ven sông phong phú thực vật, nức đủ mùi hoa lạ, Kiến Nguyệt thấy bên sông có mùi thơm dễ chịu, liền đặt tên là sông Hương.

Mỗi mùa sông Hương lại mang sắc màu khác nhau, mùa xuân ửng màu cánh hoa đào, màu xanh tươi tắn tràn đầy sức sống, màu đỏ vàng của mùa thu bên sương sớm, sắc trắng thanh khiết của tuyết.

Kinh thành được di dời, vận nước ngày càng hưng thịnh, các thương nhân không phải lặn lội tuyết dày băng giá nữa, nên đến ngày càng đông đúc, súc vật cũng dễ sống hơn, nhân dân từ đó tiện làm nghề nông hơn so với trước đây.

Tháng mười hai năm đó, Yêu Thái Cảnh mới tròn ba tuổi, đã biết chạy nhảy tung tăng, leo trèo khắp nơi, đến nỗi bảo mẫu đuổi không theo kịp, chỉ trong chớp mắt đã thấy nàng chạy mất đi đâu đó, mới đầu còn để bảo mẫu đau tim đến tổn thọ, sau này mới biết nàng thích chơi trò trốn tìm, nhưng trong Hoàng thành có rất nhiều hồ nước, đâm ra Kiến Nguyệt phải sai lính canh ra trực ở hồ.

Yêu Thái Cảnh từ nhỏ đã có linh lực, nhưng lại không có linh căn, Kiến Nguyệt không cần hỏi cũng biết là vì sao. Nàng ngược lại tò mò, nữ nhi của Ma Tổ sẽ có bao nhiêu đáng gờm, dù sao nàng vẫn chưa thấy Bạch Tinh bộc lộ sức mạnh của mình bao giờ. Bạch Tinh rất chăm chỉ, nếu có thể nàng đều tận lực dùng tay chân mà làm, chỉ dùng sức mạnh mỗi khi muốn đi lại để tiết kiệm thời gian mà thôi, Kiến Nguyệt thầm nghĩ nếu bản thân nàng cũng có sức mạnh phép thuật thì tốt rồi, nhàn nhã đi nhiều việc.

"Với suy nghĩ đó, phép thuật chỉ khiến em trở nên lười nhác hơn thôi."

Kiến Nguyệt giật mình, quay đầu thấy Bạch Tinh đang đọc sách, nàng thỉnh thoảng thấy bản thân bị đọc suy nghĩ cũng không phải là ý hay, vì không thể thầm mắng người này.

"Đừng lo, ta phải chạm vào em mới có thể đọc được, lúc nào muốn chửi mắng thì đứng tách ra là được." Bạch Tinh cười nói.

"Phần lớn thời gian chúng ta đều là da kề da, thật quá bất công rồi, em cũng muốn biết người đang nghĩ cái gì." Kiến Nguyệt mạnh mẽ đả đảo.

"E là em có đọc được cũng không hiểu ta đang nghĩ gì." Bạch Tinh lè lưỡi với nàng.

"Đồ sinh vật ngoài hành tinh."

"Đồ lạc đường."

"Cảnh nhi nghe không hiểu."

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, thấy Yêu Thái Cảnh từ khi nào đã ngồi trên giường gặm đuôi nhìn các nàng, "Cảnh nhi vào đây từ lúc nào thế?"

"Cảnh nhi nếu như muốn đến thăm mẫu hoàng mẫu hậu, thì bùm một cái, Cảnh nhi đã xuất hiện ở đây. Ha ha." Yêu Thái Cảnh vừa nói vừa múa may tay chân, làm động tác khoa trương để diễn tả.

Kiến Nguyệt nghe thế, có chút lo lắng, nói với Bạch Tinh, "Nàng biết dịch chuyển, nhỡ như đi đến một nơi nguy hiểm thì làm sao?"

"Đừng lo, là ta cho phép nàng bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại đây, những nơi khác lại không thể. Chẳng hạn như Cảnh nhi có thể dịch chuyển đến đây, nhưng không thể dịch chuyển về phòng của nàng." Bạch Tinh xoa đầu nàng.

"Người đừng xoa đầu em nữa, cứ như hài tử vậy, làm em mất mặt với Cảnh nhi lắm." Rõ ràng Yêu Thái Cảnh còn chẳng quan tâm, giờ đang mải mê nằm trong lòng Kiến Nguyệt, vừa hát vừa nghịch mái tóc đen tuyền như suối kia.

"Với ta em chính là hài tử."

"Hứ, vậy người dám cùng hài tử làm mấy chuyện đồi bại sao? Theo luật pháp của Đại Yêu, tội này đáng tử hình đấy."

Bạch Tinh bật cười, nhéo tai Kiến Nguyệt một cái, chuẩn bị nói thì Yêu Thái Cảnh trèo lên người nàng, mông nặng ngồi lên đầu nàng như quả núi trấn áp.

"Mẫu hậu sắp gãy cổ rồi."

"Mẫu hậu không được làm mẫu hoàng đau."

"Ai làm mẫu hoàng Cảnh nhi đau chứ..."

"Mẫu hậu không được cãi."

Kiến Nguyệt được một phen cười vỡ bụng, "Ai bảo người bắt nạt mẫu thân của nàng."

Hôm nay là ngày đẹp trời, Yêu Thái Cảnh vui vẻ chạy sang Cửu Thiên điện, thấy Bạch Tinh không ở đây, mới lén lút đến thắc mắc với Kiến Nguyệt, "Mẫu hoàng, vì sao mẫu hậu trông có chút đáng sợ?"

"Vì sao Cảnh nhi lại nói thế?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên.

Yêu Thái Cảnh đảo mắt nhìn xung quanh, mới nói nhỏ như nói thầm, "Vì mẫu hậu trông rất giống ma, tại sao mẫu hậu lại trắng thế? Những lúc mẫu hậu không cười Cảnh nhi thấy rất đáng sợ, như thể mẫu hậu đang giận Cảnh nhi."

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Mẫu hậu trông đáng sợ là để những kẻ khác không dám quấy rầy người, Cảnh nhi sợ nàng sao?"

"Nếu mẫu hậu vừa cười vừa bế Cảnh nhi thì không sợ, nhưng nếu mẫu hậu không cười thì Cảnh nhi cảm giác như bản thân đã làm sai." Nàng rụt cổ lại, thấp thỏm nói, nàng biết Kiến Nguyệt và Bạch Tinh luôn bao che cho nhau, vì vậy sợ mẫu hoàng nghe xong nổi giận.

"Đừng lo, mẫu hậu rất yêu thương Cảnh nhi, Cảnh nhi đã từng thấy nàng mắng Cảnh nhi bao giờ chưa?" Kiến Nguyệt véo cái má phính, nàng tự hỏi Bạch Tinh lúc nhỏ trông ra sao, liệu đôi mắt kia có giống như thế này tròn xoe thơ ngây.

Yêu Thái Cảnh cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng, răng nanh nhọn hoắc, nói, "Mẫu hoàng không được mách mẫu hậu chuyện này."

"Mẫu hoàng e là không thể, vì nàng từ đầu đến cuối đều nghe chúng ta nói chuyện."

Yêu Thái Cảnh ngây người, chậm rãi quay đầu lại, thấy Bạch Tinh đang nằm, chống đầu nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng ban đầu nàng còn không thấy Bạch Tinh nằm ở đấy, mẫu hậu quá đáng sợ rồi.

Bạch Tinh thấy nàng nhìn mình, liền mỉm cười.

"Mẫu hậu, bế." Yêu Thái Cảnh thấy việc mình bàn tán sau lưng nàng đã bị lộ liền chạy lại nịnh nọt, còn thơm má Bạch Tinh một cái.

Tối hôm đó, Kiến Nguyệt lại bắt đầu nghĩ như gì đó, quay sang hỏi nàng, "Thái nhi, em có nghe về một chuyện liên quan đến người."

"Ừm."

"Việc Hoà Bình Đế Quân thực sự liên quan đến người sao?" Kiến Nguyệt thấp thỏm hỏi, thấy Bạch Tinh dùng ánh mắt vô hồn nhìn mình.

Bạch Tinh thở dài một tiếng, "Em biết là ngoài em ra, tất cả mọi người đến nữ nhi của chúng ta đều sợ hãi ta chứ?"

"Nàng chỉ là thấy tướng mạo của người lạnh lùng, hoàn toàn không có ý đó."

"Nguyệt nhi, ta đã từng nói với em, ta không tốt như em nghĩ đâu, ta không tuân theo thiện ác, càng không có ranh giới rõ ràng giữa hai thứ đó, em tin lời này không?"

Kiến Nguyệt kinh ngạc, mím môi lo lắng, "Thực là do người gây ra? Vì sao?"

Bạch Tinh nằm xuống, nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu, "Ta không tin vào thiện ác, ta tin vào sự cân bằng, có dương có âm, có thiện thì có ác, mọi thứ phải luôn có sự đối lập với nó."

"Nhưng đôi khi ta trở nên cố chấp đến sinh tâm ma, hoàn toàn lạc lối vì nó, đó là lúc ta mất kiểm soát, cũng là lúc ta đại sát oan nhiều người, bao gồm hắn, chỉ bởi vì..."

"Bởi vì?"

"Bởi vì hắn quá tốt."

Kiến Nguyệt sửng sốt, biểu cảm không thể tin được, nàng chấn động đến trí óc đình, nàng không dám tin điều này, bấy lâu nay nàng đã luôn tìm một đáp án, đáp án hợp tình hợp lý, sự thật đẹp đẽ sau giả dối xấu xí, bởi vì nàng tin Bạch Tinh sẽ không như lời thế gian gièm pha, nàng biết điều đó.

Bạch Tinh vuốt ve môi nàng, "Để em thất vọng rồi, nhưng đúng là thế, một vạn năm ta ở Xích Quỷ không phải là để nhàn nhã ngắm cảnh, là nàng ấy giam giữ ta ở đó, cho đến khi ta tỉnh ngộ lại mà tự kiểm điểm tội lỗi của mình."

"Và đó là lúc người tự phong ấn sức mạnh mình lại, gây ra những thứ này?" Tay của Kiến Nguyệt run rẩy, cẩn thận chạm vào vết sẹo trên người nàng.

Bạch Tinh gật nhẹ đầu, cầm tay nàng đặt lên môi mình, "Đó là lý do ta không trách chúng, vì lời của chúng có một nửa là đúng, ta hiểu được nỗi sợ hãi của chúng, hiểu được nỗi bất an của chúng. Nhưng sự trừng phạt với ta sẽ không như thế này dễ dàng, một ngày nào đó —"

"Không." Kiến Nguyệt đột nhiên lớn tiếng, cắt ngang lời nàng, "Người đã trả đủ rồi."

Bạch Tinh ngơ ngác, nhìn bờ vai nàng đều run rẩy, môi đều bị cắn chặt lại, nàng không nỡ, nên cũng không nói nữa, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, "Ừm, chúng ta không nói nữa."

Hai người rơi vào trầm mặc, Bạch Tinh có chút lúng túng, lại không biết nên nói gì mới đúng, nhưng không muốn bầu không khí này tiếp tục, cười gượng nói, "Hôm nay trời có chút lạnh."

"Năm nay kinh thành vẫn chưa rơi tuyết."

Xung quanh yên tĩnh trở lại.

"Vậy thì tiếc quá, không thể thấy Nguyệt nhi trổ tài ném tuyết rồi." Bạch Tinh tiếp tục nói.

"Người đang móc mỉa em hay là đang khen ngợi?"

"Khen, đương nhiên là khen, ha ha."

Kiến Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn nàng, Bạch Tinh ngày càng bối rối, nàng nên nói gì tiếp đây.

"Thái nhi."

"Dạ, hả?"

"Em buồn ngủ rồi." Kiến Nguyệt nép vào trong lòng nàng, nhắm mắt lại, nói.

Bạch Tinh vốn còn tưởng đối phương định nói gì khác, vì từ nãy đến giờ trong đầu Kiến Nguyệt không có nổi một suy nghĩ gì, khiến cho nàng không thể hiểu được. Nàng cảm thấy cô nhóc này tâm tư không giống trước đây đơn giản nữa, thẳng thắn mà nói thì là gừng càng già càng thâm. Một lúc sau, Bạch Tinh mới thôi suy nghĩ sâu xa, nhẹ nhàng đặt môi lên trán Kiến Nguyệt, ôm người đã ngủ say.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net