Chương 136: Tiểu Yêu Đế ham chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè dần đến, các nàng sau bao lâu mới cảm nhận lại được hơi nóng sau những năm sống trong tuyết địa. Gió thoảng qua các kẽ lá, đung đưa hàng cây kêu xào xạc, bầu trời một màu xanh vô tận, ánh dương chói chang trên đỉnh đầu, người dân cuối cùng cũng có dịp được mặc những bộ y phục mỏng nhẹ.

Chim sẻ nhảy nhót qua lại trên cành cây, mỗi một bước đều kêu chiếp chiếp. Đôi mắt đen láy ngó vào cánh cửa đang hé mở, bên trong có bạch y nữ tử đang lười biếng nằm trên thảm, người chỉ mặc áo yếm, lộ ra bờ vai thanh mảnh, quạt trên tay nàng nâng cằm của người đối diện đang đỏ mặt lên.

"Hi hi."

Khánh Vy bị Khương Húc Nguyệt trêu đùa đến thẹn thùng, nàng nhìn mái tóc đen dài buông lơi, như dòng suối chảy dọc xương quai xanh, vẻ khiêu khích này khiến người nàng nóng ran, muốn hoá thành con sói vồ mồi. Chợt có tiếng cười trộm ở đâu đó, khiến Khương Húc Nguyệt lẫn Khánh Vy đều giật mình ngẩng đầu lên, quay ra cửa thấy có cái đầu nhỏ lấp ló, đôi tay động đậy như đang vẫy chào.

"Điện, điện hạ?" Khánh Vy bối rối, vội nhặt áo rơi dưới đất, trùm lên vai Khương Húc Nguyệt.

Yêu Thái Cảnh che miệng cười, nhìn các nàng đang lúng túng chỉnh sửa lại y phục, "Mẫu hoàng với mẫu hậu cũng hay làm thế này đấy."

Khương Húc Nguyệt hắng giọng, buộc lại thắt lưng cẩn thận mới lại gần đến bên nàng, "Thế Huân và Nghiên Hi đưa điện hạ tới ghé chơi sao?"


"Không phải hai nàng đi chèo thuyền rồi sao." Khánh Vy nói.

"Suỵt." Yêu Thái Cảnh đặt ngón tay lên môi, chột dạ mà liếc nhìn xung quanh, "Hai người không được mách chuyện này với ai."

"Điện hạ lại lẻn ra ngoài chơi?" Giọng nói lạnh như băng cất lên.

Yêu Thái Cảnh giật mình, quay đầu nhìn Khương Húc Nguyệt biểu cảm nghiêm túc kia. Nàng tò mò vì sao nàng ấy lại luôn che mắt của mình, nhưng cái gì cũng nhìn rất rõ, còn nhìn thấu nhiều chuyện.

"Hôm nay trời đẹp quá." Vì để tránh câu hỏi của nàng, Yêu Thái Cảnh bắt đầu giả ngơ.

"Điện hạ, người nên trở về điện, nếu không Yêu Đế sẽ lo lắng đó." Khác với Khương Húc Nguyệt, thái độ của Khánh Vy luôn hoà hoãn hơn.

"Ta chán nên muốn ra ngoài chơi mà." Yêu Thái Cảnh giấu hai tay sau lưng, cúi thấp đầu, môi dẩu ra, dùng ánh mắt to tròn nhìn các nàng.

"Yêu Hậu không biết sao?" Khương Húc Nguyệt nghi hoặc.

"Mẫu hậu đọc sách ngủ quên, nên ta mới lẻn ra ngoài được."

"Để hạ thần tiễn người về cung." Khánh Vy bước đến, đưa tay ra trước mặt nàng, chuẩn bị nắm bàn tay nhỏ bé thì bị hất ra.

"Không, ta không muốn về, không về đâu." Yêu Thái Cảnh nằm ra đất, quẫy đạp la lên.

Khương Húc Nguyệt thấy cảnh người dỗ người nhõng nhẽo, nàng thở dài một tiếng, gọi, "Minh Triết, Cố Hân."

Rất nhanh hai đứa bé đã đi đến, lễ phép nói, "Cô cô có gì căn dặn ạ?"

"Các ngươi đang chơi cùng Thừa Tuấn sao?"

"Vâng."

Khương Húc Nguyệt bế Yêu Thái Cảnh lên, "Điện hạ có muốn chơi cùng họ không?"

Yến Minh Triết thấy nàng, mím môi không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút không thích, bởi vì nàng rất nghịch, không phá phách sách vở cùng đồ chơi của hắn thì sẽ chạy mất đi đâu đó, khiến hắn sợ bạt vía, phải chạy cả ngày để đi tìm, nếu không tìm thấy sẽ chết chắc với Khương Húc Nguyệt.

Yêu Thái Cảnh thấy có người chịu chơi với mình, vui vẻ gật đầu.

Khương Húc Nguyệt bế nàng vào tới tiểu viện phía Đông, thấy Khúc Thừa Tuấn lớn nhất bọn đang ngồi ở trong đình. Hắn ngoại trừ sở hữu gương mặt giống, còn lại hoàn toàn khác với phụ thân là tướng quân uy mãnh. Khúc Thừa Tuấn có vẻ thư sinh nho nhã, so với học võ, hắn càng thích ngắm cảnh ngâm thơ hơn. Trong khi Khúc Huy ép hắn ra dáng nam nhi mạnh mẽ, Khúc Thừa Tuấn lại suốt ngày ra bên hồ ngắm liễu, còn than thở buồn phiền, miệng ngâm rên tiếng hát như cô hồn.

Khúc Thừa Tuấn thấy các nàng đến, chậm rãi đứng dậy hành lễ, "Tham kiến Yêu chủ điện hạ, Đại học sĩ, Đô đốc."

"Không cần đa lễ, các ngươi đang chơi gì thế?" Yêu Thái Cảnh hí hửng nói.

Khương Húc Nguyệt cẩn thận đặt nàng xuống, quay đầu nhìn xung quanh, "Nơi này gần hồ, các ngươi vẫn nên vào trong nhà, kẻo điện hạ lại chạy lung tung." Ba người nghe thế, đành phải đi vào trong thư phòng gần đó.

"Trông chừng điện hạ cẩn thận, nàng xảy ra chuyện gì các ngươi đều không thoát khỏi tội." Nàng nói xong, liền đi ra ngoài, trước khi đi còn khoá chặt cửa lại.

Yến Minh Triết và Cố Hân uể oải, bọn họ còn đang ở tuổi ham chơi, suy nghĩ còn non nớt, nhưng lại không dám bày tỏ thái độ gì. Yêu Thái Cảnh vừa vào trong phòng, đã chạy lung tung leo trèo khắp nơi, vừa chạy vừa cười, khiến những người còn lại vừa đuổi vừa lo nàng ngã.

"Ngươi làm gì thế?"

Khúc Thừa Tuấn khép hờ cặp mắt, yên lặng luyện thư pháp, mặc kệ xung quanh huyên náo, tâm hắn vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến, thấy Yêu Thái Cảnh ngó vào, cũng từ tốn nói, "Hạ thần đang viết thơ lên quạt —" Hắn chưa kịp nói hết thì bị ngón tay nàng chọc vào lỗ mũi.

"Điện hạ, tay của người sẽ bị bẩn mất." Yến Minh Triết vội vàng ôm nàng lại.

"Ứ ừ, ta cũng muốn vẽ, ngươi đừng ôm ta." Yêu Thái Cảnh rất ghét bị người khác động vào mà không có sự đồng ý của nàng, nàng đẩy ngã Yến Minh Triết rồi lại bò về phía Khúc Thừa Tuấn.

"Điện hạ cũng muốn viết sao?"

Yêu Thái Cảnh gật đầu liên tục, Yến Minh Triết và Cố Hân đứng ở đằng sau lắc đầu ra hiệu với hắn. Tuy nhiên, Khúc Thừa Tuấn lại không hiểu ý, đưa bút lông cho nàng cầm.

Quả nhiên, nàng chỉ làm mực lem nhem ra khắp nơi, vẩy mực đi khắp nơi, đến dính cả lên mặt.

Phải một lúc sau, nàng chơi chán rồi mới nằm ra thảm, xung quanh tường đều bị vẽ bậy, đâu đâu cũng có nét mực nguệch ngoạc, đám trẻ con thấy nàng có vẻ mệt rồi mới dám thở phào. Nhưng bọn chúng vừa lơ đễnh một lúc, ngẩng đầu lên đã không thấy Yêu Thái Cảnh đâu, còn cánh cửa bị khoá lại mở toang hoang.

"Điện hạ." Yến Minh Triết hốt hoảng đứng dậy, chạy ra cửa thấy nàng đã ở tít ngoài kia, hắn giày cũng không xỏ, vội vàng đuổi theo.

Bởi vì nàng đã nghịch ngợm khó ai bì, lại thừa kế dòng máu của Ma Đế, nên vĩnh viễn chẳng có ai ở đây đuổi kịp đứa trẻ này, Khương Húc Nguyệt thấy một bóng đen lướt qua sau lưng, nàng không nhìn cũng biết là gì, vừa đặt chén trà xuống, cũng xách váy đứng dậy, vội vàng đuổi theo.

"Mau đóng cổng lại, đừng để điện hạ chạy!" Nàng hô, thị vệ canh cổng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy có thứ gì đó vừa lướt ngang qua.

Khi Khương Húc Nguyệt chạy đến cổng, Yêu Thái Cảnh đã mất tích ở góc phố.

"Bánh Bao." Khương Húc Nguyệt đổ mồ hôi, nếu tiểu yêu tinh này có chuyện gì nàng cũng không yên.

Bánh Bao nghe thấy nàng gọi, cũng chạy ra cùng với mấy đứa nhóc kia. Khương Húc Nguyệt thấy mặt chúng lem nhem mực, "Chia ra đi tìm nàng về."

Năm người chạy đi, để Khánh Vy ngơ ngác ở lại trông nhà.

Yêu Thái Cảnh căn bản không biết tốc độ của bản thân có bao nhanh, nàng chỉ đơn thuần muốn chạy đi chơi và không ai được phép cản nàng, thấy trên phố có hai bóng dáng quen thuộc, liền lại gần nói, "Yêu cô và chim Phượng Hoàng yêu nhau."

Yêu Yến Uyển giật nảy mình, cúi xuống thấy tiểu Yêu chủ cao bằng đầu gối đang bám váy mình, vội bế nàng lên, "Vì sao điện hạ lại ở đây?"

"Hai người đang hẹn hò sao?" Nàng không trả lời, mà tiếp tục đề tài của riêng mình.

"Điện hạ, chúng ta chỉ là bằng hữu." Khương Phượng Giai vội giải thích, vì sao cô nhóc này thấy các nàng đều nói mãi một vấn đề.

"Bằng hữu? Thật sao?" Yêu Thái Cảnh nhìn Yêu Yến Uyển để xác nhận.

Yêu Yến Uyển bất lực cười, gật đầu, "Không chỉ có người yêu nhau mới được đi cùng nhau, bằng hữu cũng có thể, nhưng điện hạ không được đi cùng người lạ."

"Vì sao mẫu hậu ngoài mẫu hoàng lại chưa từng đi với người khác?"

Yêu Yến Uyển cạn lời, không biết nên nói như thế nào, "Có lẽ do người không thích."

Yêu Thái Cảnh trông như đã hiểu, chu môi gật đầu.

"Điện hạ chưa trả lời thần thiếp. Vì sao điện hạ lại một mình đi ra đường, hơn nữa mặt mũi còn lem nhem?" Nàng lấy khăn lau mặt cho đứa bé.

Yêu Thái Cảnh dùng tay dính mực bôi vào mặt Khương Phượng Giai, không trả lời nàng.

"Này! Ngươi nhất định là trốn ra ngoài chơi." Khương Phượng Giai tức cười nói.

"Ta muốn ăn kẹo bông."

"Người đừng đánh trống lảng."

Yêu Thái Cảnh giãy giụa, nhưng lại bị Yêu Yến Uyển ôm chặt hơn, "Thần thiếp e là phải đưa người trở về hoàng cung."

"Không muốn, mẫu hậu sẽ mắng ta."

"Sớm hay muộn nàng cũng biết người lẻn ra ngoài mà thôi, giờ điện hạ về nhận tội sớm còn được giảm tội đó." Yêu Yến Uyển bế nàng đi về hướng toà thành to lớn phía trước.

Yêu Thái Cảnh thấy mình bị đưa trở về, giãy giụa càng mạnh hơn, nàng chui qua khỏi vòng tay của Yêu Yến Uyển, chạy đi mất. Yêu Yến Uyển kinh hô, kéo tay áo Khương Phượng Giai, "Mau, đừng để nàng chạy mất."

"Đây là lý do vì sao ta không ưa hài tử, vua các ngươi sao lại sinh ra hài tử đã khoẻ còn nghịch thế không biết." Khương Phượng Giai nghiến răng nghiến lợi nói, cũng đuổi theo.

Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đang ở ngoại thành ngắm cảnh, hai nàng đang cúi đầu móc mồi vào cần câu, chợt thấy có thứ gì đó lướt qua.

"Cái gì vừa đi qua chúng ta thì phải, còn có gió." Cố Nghiên Hi quay đầu lại nhìn xung quanh.

"Có lẽ là con chim nào đó."

Hai nàng định tiếp tục câu cá, nào ngờ lại có tiếng hò reo ầm ĩ, Yến Thế Huân tò mò ngẩng đầu lên xem, thấy một đoàn người đang chạy về đây.

"Vì sao Húc Nguyệt hôm nay lại có tâm trạng tham gia cùng lũ trẻ con chạy đua?" Yến Thế Huân thấy chuyện hay liền hóng hớt, cười hì hì.

Cố Nghiên Hi nhìn phía xa, sau đó vỗ đầu nàng, "Đồ ngốc, hình như các nàng đang đuổi thứ gì đó."

"Chúng ta lại xem xem."

Yêu Thái Cảnh chạy một hồi, phát hiện mình đã ở bên ngoài thành, thấy xung quanh bốn phía đều là rừng hoang cỏ dại, không một bóng người nào qua lại, có chút lo lắng. Nàng đang hoang mang nhìn quanh, lại chú ý tới con bướm trắng đang đậu trên hoa cúc, vui vẻ đuổi theo bắt nó.

Nàng đuổi bắt vui vẻ, hoàn toàn quên mất thời gian, cho đến khi thấy xung quanh âm u, tiếng sấm vang lên, lại bắt đầu sợ hãi mà ngó quanh, để con bướm bay đi mất.

"He he, cô nhóc đi lạc sao?"

Yêu Thái Cảnh quay đầu, thấy có ba nam nhân gầy gò như bộ xương đang lại gần, nàng tuy sợ hãi, nhưng lại cố trấn tĩnh bản thân, ưỡn ngực hất cằm nói, "Ta bị lạc, các ngươi mau đưa ta về kinh thành."

Ba gã nhìn nhau, nở nụ cười gian, sau đó ra vẻ thân thiện dễ gần nói, "Được, điện hạ yên tâm."

"Ngươi biết ta?" Nàng ngạc nhiên.

"Đương nhiên, có ai là không nghe uy danh của điện hạ đâu." Một tên cười nói.

"Trời sắp mưa rồi, điện hạ mau cùng chúng ta trở về cung trú mưa." Tên bên cạnh ra vẻ hiền từ nói, còn lấy ra một que kẹo, "Cho người."

"Không cần, mẫu hoàng nói không được nhận đồ của người lạ." Yêu Thái Cảnh cứng miệng nói.

"Vậy được, chúng ta đi."

Nàng càng đi càng thấy xung quanh kì lạ, cây cối rậm rạp, cỏ cao hơn người, vì quá căng thẳng mà quên mất bản thân biết dịch chuyển trở về, bồn chồn nói, "Nơi này đâu phải đường về kinh thành."

"Điện hạ yên tâm, đây là đường tắt để trở về nhanh hơn." Bọn hắn dỗ dành nói.

Bỗng Yêu Thái Cảnh ngửi thấy mùi thơm, nàng không nghĩ ngợi gì mà chứ hít nó, càng ngửi càng thấy thơm, đâm ra yêu thích. Phải mất rất lâu, lũ bắt cóc phải tốn mấy lọ mê hương, Yêu Thái Cảnh mới thấy người choáng váng, mọi thứ quay mòng mòng, nàng đưa tay đỡ trán, nhìn ba tên kia đang trừng mắt nhìn mình chằm chằm.

Yêu Thái Cảnh không nhận thức được gì nữa, lăn ra bất tỉnh.

"Chậc, ta chưa thấy đứa nhỏ nào đáng gớm thế này. Bình thường chỉ cần nửa lọ mê hương đã đủ khiến đánh ngất một đám người lớn rồi, nàng ta hít sạch mấy lọ cũng không hề hấn gì, làm ta uống thuốc giải mà cũng phải say theo."

Ba tên trói nàng ở trong hang động, lại xảy ra tranh cãi với nhau.

"Tống tiền Yêu Đế, như thế chúng ta sẽ kiếm bội tiền, tiêu cả đời cũng không hết."

"Ngươi điên sao, để quan binh tra ra được chúng ta bắt cóc sao? Ta thấy, đem nàng đi bán, nhất định giá trị sẽ gấp đôi, mà chẳng lo bị truy cứu ra."

"Các ngươi đều ngu ngốc, nàng là Yêu chủ, là thiên tử, phải giữ lại để lấy tài vận."

Ba người cãi cọ đến khi nàng tỉnh lại cũng không biết. Yêu Thái Cảnh thấy xung quanh xa lạ, xung quanh toàn là vách đá, còn bản thân lại bị trói chặt, nghe thấy tiếng chửi bới ở ngoài kia, càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng luống cuống.

"Mẫu hoàng, mẫu hậu..."

Mắt nàng bắt đầu rưng rưng nước, mặt nhăn cả lại, miệng đều cong xuống, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra, tiếng oà khóc làm cho chim rừng bỏ chạy, "Mẫu hậu, Yêu nhi biết sai rồi, hu hu."

Ba tên kia không ngờ nàng phải hít thuốc mê rất lâu mới ngất, mà cũng rất nhanh đã tỉnh lại, nghe thấy tiếng khóc um lên, hốt hoảng mà chạy vào, chỉ vào mặt nàng quát, "Im ngay."

"Mẫu hậu, cứu nữ nhi." Nàng bị quát, thậm chí còn khóc lớn hơn, "A a a."

Yêu Thái Cảnh hét ầm lên, âm thanh tựa như biến thành vũ khí sắc nhọn, đâm thủng màng nhĩ của tên mặt chó, khiến tai hắn chảy cả máu.

"Mau bịp miệng nó lại!"

Tên bên cạnh vội đổ thuốc mê vào khăn, nào ngờ khăn bị ngấm thuốc mê bay thẳng vào mặt hắn, không có thuốc giải, hắn chỉ cần bất cẩn hít trúng liền lăn ra bất tỉnh. Hai tên còn lại thấy hắn lăn đùng ra đất, há hốc mồm miệng với nhau. Nào ngờ giây sau tay chân mất kiểm soát, tự đấm vào mặt mình.

Yêu Thái Cảnh ở một bên gào khóc, hoàn toàn không để ý ba tên kia đang vặn vẹo với nhau. Rõ ràng người bị trói là nàng, người khóc cũng là nàng, nhưng người đau khổ lại là chúng.

"Được rồi, đừng khóc."

Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, nín khóc lại nhìn xung quanh, thấy Bạch Tinh đi đến, mừng quýnh cả lên, "Mẫu hậu."

Bạch Tinh khoanh tay lại, nhướn mày nhìn nàng.

Yêu Thái Cảnh thấy nàng chỉ nhìn mình, không có ý định lại gần cởi trói, cúi thấp đầu ấm ức, lúng búng trong miệng, "Là do nữ nhi không nghe lời."

"Xin lỗi mẫu hậu, để người phiền lòng."

Bạch Tinh không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng, khiến cho Yêu Thái Cảnh càng bối rối, nước mắt nước mũi lại chảy ra, "Mẫu hậu, Cảnh nhi không dám nữa, Cảnh nhi sau này sẽ nghe lời. Cảnh nhi sẽ không tự ý chạy lung tung nữa đâu."

"Mẫu hậu đã đứng đây rồi, Cảnh nhi không cần phải sợ, thay vì khóc thì nên nghĩ cách cởi trói đi."

Yêu Thái Cảnh nghe Bạch Tinh nói vậy, lại bặm môi nén khóc, ngó nghiêng xung quanh, nàng nên làm thế nào để cởi trói?

Đến lúc này nàng mới nhớ ra bản thân có thần lực.

"Hi hi, Cảnh nhi ngốc quá."

Yêu Thái Cảnh nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm trong miệng, thấy sợi dây thừng ngày càng lỏng, tuột ra khỏi tay chân nàng. Yêu Thái Cảnh thấy dây thừng nằm ngổn ngang ở dưới đất, tay chân được thả tự do, hớn hở ngẩng lên nhìn Bạch Tinh, giơ tay đòi bế.

Bạch Tinh đến lại gần, bế nàng lên, nói, "Nếu như mẫu hậu không biết Cảnh nhi ở đâu, thì phải làm thế nào đây? Cảnh nhi có khóc lớn hơn chúng cũng không tha đâu."

"Cảnh nhi sẽ không chạy lung tung nữa." Yêu Thái Cảnh cúi đầu, miệng lí nhí.

"Mọi người đều lo lắng cho Cảnh nhi mà dầm mưa đi tìm đấy, Cảnh nhi biết chưa?"

Yêu Thái Cảnh cúi thấp đầu, không dám đối diện với đôi mắt kia.

"Thế nên Cảnh nhi phải đi xin lỗi mọi người, lần sau cũng phải ngoan ngoãn không được chạy lung tung nữa, đã biết chưa?" Bạch Tinh nhéo nhẹ cái mũi nàng, nói.

"Cảnh nhi đã biết."

Bạch Tinh thấy nàng hối lỗi, thay nàng lau nước mắt nước mũi đi, lúc bế nàng còn liếc bọn hắn một cái.

Nếu nàng không đến, e là chúng mới là người gặp nguy. Nếu như Yêu Thái Cảnh không thể kiểm soát cảm xúc, sức mạnh bộc phát, lúc đó mới là lúc thực sự nguy hiểm.

"Bắt chúng về xét xử." Bạch Tinh nói với tên lính gác, để hắn thay mình xử lý chúng.

Yêu Thái Cảnh ôm cổ nàng, thấy trong kinh thành vẫn khô ráo, trời mang sắc đỏ tía của hoàng hôn. Nàng tựa đầu vào vai Bạch Tinh, nói rất nhỏ nhẹ, "Mẫu hậu."

"Ừm?"

"Mẫu hậu đừng mách mẫu hoàng được không?"

Bạch Tinh bật cười, "Vì sao lại không được?"

"Mẫu hoàng sẽ lo lắng."

Bạch Tinh xoa đầu nàng, mái tóc trắng mềm mại ngày càng dài, "Cảnh nhi nếu đã quan tâm mẫu hoàng như thế, thì lần sau không được để nàng lo lắng, đã biết chưa?"

"Đã biết ạ."

"Ngoan lắm."

Bạch Tinh bế nàng trở về, thấy nàng trên đường đều im lặng, không giống thường ngày hót líu lo, có lẽ là đang tự kiểm điểm chính mình. Lúc hai nàng đi ngang qua một gánh xiếc đang biểu diễn trên phố, Yêu Thái Cảnh tò mò ngó đầu nhìn, nàng muốn xem, nhưng không dám nói.

"Muốn xem?"

Yêu Thái Cảnh gật nhẹ đầu, "Nhưng Cảnh nhi không ngoan, để mẫu hậu lo lắng."

Bạch Tinh mỉm cười, đi về phía gánh xiếc, mọi người nhìn thấy Yêu Hậu đi đến, nàng so với nhiều nam nhân ở đây còn cao hơn, sợ hãi mà né sang một bên. Dân kinh thành sớm không lạ chuyện Yêu Đế hay Yêu Hậu, hoàng thất xuất hiện ở nơi thường dân đi lại nữa, vì thế cảm thấy các nàng gần gũi, nhưng vẫn luôn giữ sự tôn kính trong mình. Họ không đến mức hoảng loạn sợ hãi như dân ngoại thành, mà chỉ khom lưng hành lễ rồi tự nhiên xem xiếc tiếp.

Yêu Thái Cảnh xem đoàn xiếc biểu diễn, rất nhanh đã quên mất những chuyện vừa nãy, vui vẻ cười khanh khách, vỗ tay liên tục. Lúc đến nghệ nhân múa lửa biểu diễn, nàng còn phấn khích hét lên.

Trời đã tối, ánh lửa trong tay nghệ nhân càng trở nên rực rỡ, đám đông đều hiếu kỳ vây quanh lại. Bạch Tinh ngẩng lên nhìn que lửa được tung hất lên trời, tiếng trống vỗ theo nhịp điệu, tiếng cổ vũ và tiếng đồng xu vang lên sau mỗi lần cô nương thu tiền kia đi ngang qua.

"Oa."

Que lửa bay lên không trung, tia lửa như ánh sao bay khắp nơi. Bạch Tinh dõi mắt theo que lửa rơi xuống, lại tình cờ thấy một bóng người đang đứng cùng đám đông, ánh lửa sáng chiếu qua nét mặt đó, khiến đồng tử của nàng giãn ra.

Cạch. Tiếng thanh củi do người múa làm rơi xuống, thu hút sự chú ý của Bạch Tinh.

Đến lúc nàng nhìn lại, người kia đã hoà vào đám đông, biến mất.

Ánh lửa dập tắt, đám đông tản ra.

...

Bạch Tinh dẫn Yêu Thái Cảnh đi khắp phố, nàng thấy cái gì cũng đòi mua. Bạch Tinh ngồi xuống nói với nàng, "Mẫu hậu chỉ mua tặng Cảnh nhi đồ ăn, Cảnh nhi muốn đồ chơi thì phải tự bỏ tiền."

"Nhưng Cảnh nhi không có tiền." Yêu Thái Cảnh cúi thấp đầu nói.

"Mẫu hậu sẽ cho Cảnh nhi mượn, nhưng từ nay Cảnh nhi phải chăm chỉ học, sau này kiếm tiền trả mẫu hậu."

"Cảnh nhi có thể học chữ sao?" Yêu Thái Cảnh lập tức vui vẻ.

"Đúng thế, nhưng Cảnh nhi phải ngoan, thì mẫu hậu mới có thể dạy nhiều thứ cho Cảnh nhi, sau này lớn lên Cảnh nhi có thể tự mình kiếm mà mua thứ mình thích, không cần phải xin mẫu hậu hay mẫu hoàng nữa, thấy thế nào?"

"Cảnh nhi sẽ chăm chỉ." Yêu Thái Cảnh gật đầu.

Kiến Nguyệt một mực cho rằng hai mẫu tử kia đi chơi, đến tối muộn mới thấy Bạch Tinh bế Yêu Thái Cảnh trở về. Yêu Thái Cảnh đã ngủ, cái đầu nhỏ gục xuống, tựa lên vai Bạch Tinh, khoé môi đỏ còn chảy một ít nước miếng. Nàng đi tới, xoa nhẹ đầu Yêu Thái Cảnh, "Hai mẫu tử đi đâu thế?"

"Dạo quanh phố chút thôi." Bạch Tinh cẩn thận bế nàng cho bảo mẫu bên cạnh, tránh để nàng bị đánh thức.

"Vì sao mặt mũi lại lem nhem thế?" Kiến Nguyệt nghi hoặc, vươn tay lau vết mực lẫn vết bùn dính trên mặt đứa bé.

"Hài tử mà, đứa nào chả ham chơi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net