Chương 19: Thần rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt thời gian đã bay đi xa, Kiến Nguyệt từ thiếu nữ dịu dàng yếu đuối bị Bạch Tinh không biết thương hoa tiếc ngọc lôi đi học võ, bắt nàng dầm nắng dầm mưa đến làn da trắng ngọc bắt đầu bị rám nắng. Nàng có cảm giác tương lai tấm da này sẽ trùng màu với da của cơ thể cũ.

Mới ban đầu, nàng cứ nghĩ sẽ được học phép thuật, giơ tay bắn "pằng pằng chíu chíu", tạo ra mọi ánh sáng màu sắc bay ầm ầm, có thể phá huỷ cả một tảng đá, nhưng đời không như mơ, Bạch Tinh lại bắt nàng tập đứng tấn. Buổi đầu Kiến Nguyệt đứng chưa được bao lâu đã than mệt, được thêm một lúc lại ngắm trời ngắm đất, thấy một con bướm vàng bay qua, nàng liếc trộm Bạch Tinh, thấy người kia đang quay lưng đọc sách, liền chạy đi đuổi theo con bướm. Kết quả, trán Kiến Nguyệt u một cục, nàng than vãn, "Nữ hài tử vì sao lại phải học võ?"

"Vì để bảo vệ bản thân. Trên đời không phải lúc nào cũng sẽ có tới người giúp ngươi đúng lúc ngươi cần."

Kiến Nguyệt chu môi phồng má về đứng tiếp, còn xoa cái cục nhỏ đang nhói đau kia.

Buổi chiều không cho nàng nghỉ ngơi mà lôi ra học võ tiếp, buổi tối hôm ấy cả người Kiến Nguyệt ê ẩm, đi cũng không vững, vừa nằm lên giường là ngủ say. Những chuỗi ngày này cứ tiếp diễn như thế, cũng kéo gần khoảng cách giữa các nàng hơn, Kiến Nguyệt nhận ra người này không khó gần như bề ngoài, tính cách nàng ấy vô cùng mâu thuẫn, lúc thì vui tính, lúc lại dịu dàng, rất biết cách làm nàng vui vẻ, hiểu rõ nàng cần gì nhất, nhưng thỉnh thoảng Bạch Tinh trông rất đáng sợ, đó là lúc nàng ấy nghiêm khắc dạy nàng học, hoặc là bận suy nghĩ gì đó. Nhìn chung, Bạch Tinh mà cười lên thì là thiên thần, còn lúc không cười thì trông như sắp sửa ăn thịt nàng.

Hôm nay nàng chủ động ra sân trước, lại thấy Bạch Tinh ung dung ngồi uống trà, thấy chuyện lạ liền hỏi, "Hôm nay ta tự học sao?"

"Tập luyện chăm chỉ là tốt, nhưng không nên ép buộc quá. Hôm nay ta cho ngươi nghỉ, nhưng nếu ngươi muốn tập thì cứ..."

"Ta muốn đi chơi." Không đợi Bạch Tinh nói hết câu, Kiến Nguyệt đã cắt ngang.

Những tháng ngày nay quan hệ giữa hai người trở nên tốt, có thể nói là chuyển sang thân thiết, Kiến Nguyệt cũng dám cãi lại lời nàng, cũng biết cách trêu chọc nàng. Thỉnh thoảng còn định sờ vào tóc Bạch Tinh, lần nào cũng không thành công, nhưng cũng có ngày nhân lúc Bạch Tinh không để ý, liền chạm nhẹ vào mấy sợi nhỏ đang bị gió thổi, nhổ mất một sợi dài, hí hửng lấy tóc mình ra so để xem tóc Bạch Tinh có gì khác với mình không.

Bạch Tinh: "..."

Thế là hôm đấy Kiến Nguyệt mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành kia phải đi gánh hai thùng nước.

"Được, ngươi muốn đi đâu?" Hôm nay Bạch Tinh buộc bổng tóc, trông rất anh soái. Kiến Nguyệt thề rằng không phải do nàng đang tâng bốc đối phương, nhưng ngoại trừ quá gầy, nàng vẫn chưa thấy điểm nào đáng chê trên người nàng. Chỉ cần Bạch Tinh không trêu chọc nàng, mọi hành động cử chi đều rất nho nhã.

"Ta muốn đi quanh quanh, ở đây có thứ gì mới lạ hay vui vui không?"

"Vậy phải xem ngươi có thấy mới lạ không."

Thế là Kiến Nguyệt lại lẽo đẽo đi theo sau Bạch Tinh, trên đường còn hát vài câu, lâu lâu thấy thứ gì lạ mắt là chạy ra xem, lại bị Bạch Tinh kéo lại, "Lạc đường thì đừng mếu máo gọi ta."

Đi một được một lúc, Kiến Nguyệt nhìn thấy một hang động lớn tối như hũ nút, bụi cỏ rong rêu đều phủ kín ngoài cửa động, "Vào đây." Bạch Tinh nói, Kiến Nguyệt cũng chẳng nghĩ ngợi gì chạy vào theo, nàng tin tưởng người này, thời gian đủ để chứng minh nàng ấy cũng không có ý định xấu với mình.

Đi vào sâu trong hang động, Kiến Nguyệt thấy xung quanh ngày càng tối, thậm chí nàng cò không nhìn rõ đường. Nỗi ám ảnh đêm đó vẫn còn, nàng vội khua tay khua chân, bắt được vật gì lành lạnh là nắm chặt, nàng biết đó là cổ tay của Bạch Tinh.

Thấy cổ tay mình có người nắm lấy, Bạch Tinh cũng chỉ liếc nàng một cái.

Có điều chưa đầy một lúc, thấy người đang cầm tay mình có chút không yên, bắt đầu sờ soạng tay mình, Bạch Tinh không chịu được nữa, giật tay lại, "Ngươi làm gì thế?"

"Vì sao da ngươi lại lạnh thế?"

Do bây giờ là mùa hè, thời tiết bắt đầu nóng, dù ở trong rừng mát mẻ, nhưng nhiều lúc Kiến Nguyệt vẫn là thấy nóng. Có hôm nàng lại gần Bạch Tinh, phát hiện người này quanh năm tỏa ra khí lạnh, từ đó mỗi khi tập võ xong sẽ lén lút đứng lại gần đối phương cho ráo mồ hôi.

Mà lúc nãy nàng cũng chỉ nắm tay Bạch Tinh để xua bớt cảm giác bất an, nào ngờ thấy da thịt đối phương mát mẻ quá nên nắm mãi không buông. Chỉ là nắm lâu quá, chỗ đó sẽ bị ủ ấm, nàng đành chuyển sang nắm chỗ khác, cứ thế lặp đi lặp lại.

"Ngươi nghe chuyện hồn ma thường hay khiến người khác cảm thấy lạnh chưa?"

Kiến Nguyệt nghe thế liền nhảy dựng lên, lúc này mới nhớ ra tướng mạo Bạch Tinh có phần khác người, nhưng vì đẹp quá nên tự động bỏ qua những thứ khác. Nàng rụt tay lại, "Ngươi đừng dọa ta."

"Ngươi sợ ma?"

Kiến Nguyệt mím môi không nói gì, vành tai khẽ đỏ, ai mà chả có lúc sợ ma, dù lớn lên bản thân không còn sợ nữa, nhưng khi xem phim kinh dị xong vẫn có chút ám ánh.

"Không nói gì nghĩa là sợ."

Kiến Nguyệt sĩ diện không dám thừa nhận nên chọn cách im lặng, nào biết Bạch Tinh đã thấy rõ gương mặt đỏ như trái lựu chín của nàng. Nhưng mà Bạch Tinh không nói, bởi biết nói rồi nàng sẽ giận, giận rồi thì lại phải đi dỗ.

Bỗng Kiến Nguyệt thấy ở cuối đường có một tia sáng mờ nhạt, nàng tò mò muốn chạy lên xem, nhưng sợ cách Bạch Tinh quá xa, ngộ nhỡ Bạch Tinh không thèm nàng nữa, bỏ nàng ở đây thì sao. Ở bên cạnh đủ lâu để Kiến Nguyệt hiểu tính cách của Bạch Tinh có mấy phần vô tâm và tàn bạo, trước đây vì để rèn tính dũng cảm cho nàng, đối phương ném đại nàng ở một nơi trong rừng rồi rời đi.

Nhưng về tổng thể thì nàng không thể ghét nổi Bạch Tinh, thậm chí còn dần phản tác dụng mà ỷ lại.

Càng ngày hai người càng gần tia sáng kia hơn, nàng nhận ra tia sáng đó đến từ hang động bên trong. Nàng tò mò ngó vào trong, cảm giác như mình vừa bước sang thế giới khác.

"Ồ."

Kiến Nguyệt ngỡ ngàng trước thế giới hùng vĩ ẩn nấp trong hang động. Trước mặt nàng là một cây nấm khổng lồ màu thiên thanh đang nhấp nháy, chiếu sáng cả một vùng đất, còn có những con cá đuối bay lượn quanh cây nấm, hồ nước ở dưới chân lấp lánh phản chiếu lại tia sáng của cây nấm, tựa như bầu trời sao bị đảo ngược, Kiến Nguyệt nhìn xuống dưới, phát hiện hố sâu không thấy đáy, giật mình lùi lại.

"Bạch Tinh nơi này... Á." Kiến Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã bị Bạch Tinh bắt lấy cổ tay, kéo về phía trước. Mắt thấy mình sắp bị kéo xuống nước, sợ hãi vội nhắm chặt lại, nhưng đi một hồi lâu, bên tai nghe thấy tiếng bì bõm, nàng hơi hé mắt ra, thấy mình đang đứng trên mặt nước, hồ nước còn phản chiếu lại gương mặt sửng sốt của nàng.

Kiến Nguyệt thích thú nghịch mặt nước, mặt hồ yên ả nay theo từng cái dậm chân của nàng mà nổi sóng. Nỗi sợ biến mất, nàng từ từ bỏ tay khỏi tay Bạch Tinh, nhún nhảy với hình phản chiếu của mình.

Bạch Tinh thấy nàng như trẻ con nô đùa, cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí, chỉ mỉm cười xem Kiến Nguyệt nghịch nước.

"Bạch Tinh, ta đi được ở trên nước nè." Kiến Nguyệt chỉ thấy điều này ở trên sách vở phim truyện hư cấu, không nghĩ có ngày được chính mình thử nghiệm.

"Ừm, đi thôi. Ta còn có thứ cho ngươi xem." Nói xong lại dắt Kiến Nguyệt đi vào bên trong.

Hai người một trước một sau, Kiến Nguyệt lúc này chú ý tới bàn tay lành lạnh đang nắm cổ tay mình kia, nó trắng nõn, gầy gò và nhấp nhô, giống như một bộ xương đang nắm lấy tay mình, nhưng nàng không ghét bỏ nó, ngược lại, nàng ỷ vào nó.

Hình như ngoại trừ lúc dạy nàng học, đây là lần đầu Bạch Tinh chủ động nắm tay nàng.

Còn đang mải đắm chìm trong việc ngắm tay đối phương, bỗng nàng bị một luồng sáng xanh dương rọi vào mắt, Kiến Nguyệt nheo mắt ngẩng đầu nhìn cây nấm khủng lồ kia, mấy con cá đuối bị giật mình, vội bay vào bên trong cây nấm. Không rõ Bạch Tinh đã làm gì, chỉ thấy thân cái nấm xuất hiện một cánh cửa, "Vào thôi?"

"Đi."

Tầm mắt của Kiến Nguyệt bỗng trắng xoá, thế nhưng nàng biết bàn tay đó vẫn nắm cổ tay mình, vì thế nàng không hề sợ. Tới khi nàng nhìn lại được, nàng lại thấy một hệ sinh thái ngầm hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Những rừng cây cao chót vót, núi nối liền với nhau, hùng vĩ đến nàng mức tự ví mình với con kiến.

Bỗng một thứ gì đó bay vút qua, khiến gió thổi bay tán loạn tóc của nàng, Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn theo nó, thấy một con chim khổng lồ có bộ lông màu cam, so với loài đại bàng còn lớn hơn làm nàng tưởng đó là chim phượng hoàng. Bên dưới có tiếng gầm lớn thu hút nàng, có một con động vật rất lớn đi bằng hai chân như gà, mõm lại như cá sấu, nó có bộ lông dày và dài tới mức làm thân hình nó như quả bóng. Kiến Nguyệt cảm thán, "Ta chưa nhìn những con vật này ở lục địa bao giờ."

"Chúng vốn là phải bị gặp nạn tuyệt chủng, may mà ta đã tìm thấy con non nên cứu vớt chúng, vì tránh để chúng cạnh tranh với động vật nhỏ hơn nên nuôi chúng ở đây."

Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, "Bạch Tinh ngươi đã sống từ thời đại khủng long?"

"Khủng long là cái gì?"

"Nói tóm lại, ngươi không để cho khu rừng bị xâm phạm là vì để bảo vệ chúng?"

Bạch Tinh mỉm cười, đôi mắt bạc ánh lên tia sáng, "Phải, nhưng không có chỉ chúng, mà ta muốn bảo vệ tất cả sinh vật ở trong đây. Mỗi thứ trên đời này đều có linh hồn, đều có sinh mệnh, dù là lá cây đã khô héo, hay hạt bụi ở dưới chân, tất cả đều nên trân trọng. Có điều..."

"Trước đây ta chưa từng nghĩ được thế. Ta đã một thời ngông cuồng mà từng hại rất nhiều sinh mệnh." Bạch Tinh thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn về phía khu rừng xa xăm kia.

Nàng không hiểu Bạch Tinh đang nói gì, song nhìn vào nét mặt kia nàng biết Bạch Tinh đang có nỗi niềm khó kể. Cặp lông mày nàng giãn ra, nhẹ nhàng bước đến lại gần, nàng nghiêng đầu, ghé sát mặt lại gần Bạch Tinh như để quan sát kỹ hơn, "Nhưng bây giờ ngươi đã không như thế nữa, vậy là đủ."

"Hửm?" Bạch Tinh nhướn cao mày.

Kiến Nguyệt thấy người không ghét bỏ xua đuổi mình nữa, nét cười càng đậm hơn, "Ngươi cho dù phạm phải trọng tội, nhưng cũng đã biết sai, và cũng đã sửa sai. Có một câu nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Những ngày nay ta ở cạnh ngươi, thấy ngươi đối xử với mọi thứ rất dịu dàng, không có gì là vẻ ngông cuồng ác độc, thiết nghĩ, ngươi vẫn sẽ có cơ hội nhận được sự tha thứ cùng chào đón của mọi người."

Đồng tử của Bạch Tinh giãn ra, nhìn người trước mình, nàng đã hiểu cái gì là "miệng cười như cánh hoa nhài nở nang", cười nói, "Nói nhảm cái gì thế, ta đâu cần ngươi an ủi."

Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh ngại ngùng, cũng đắc ý vô cùng, bình thường hay trêu chọc nàng, giờ cũng phải bày ra bộ dạng này. Còn đang định nói tiếp, phát hiện sau lưng có người, vội vàng quay lưng lại.

Trước mặt nàng là một người, không, là một con gì đó kì lạ vô cùng. Nó có thể đứng được như người, dáng cũng như người, nhưng gương mặt nó lại không phải người, nó giống như con cú có thể bờm sư tử, trên đầu còn có một cái sừng hươu, còn có một bộ lông dày. Mắt nó không có tròng trắng, nhưng nàng cảm giác được nó đang nhìn mình. Kiến Nguyệt giật mình trốn đằng sau lưng Bạch Tinh, "Bạch Tinh, kia là thứ gì thế?"

"Đó là thần rừng của Xích Quỷ sơn mạch."

"Thần rừng!?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn thứ kia, nó vẫn đứng yên đó nhìn các nàng, "Ngươi không phải thần rừng sao?"

"Ta từ khi nào nói ta là thần rừng rồi?"

Thần rừng thấy các nàng nhận ra sự xuất hiện của mình liền bước đến gần, Kiến Nguyệt mặc dù biết đó là một vị thần, mà mình lại đang tỏ ra bất kính, nhưng cặp mắt to đen như hố sâu làm nàng sợ.

"Không ngờ hôm nay đại nhân lại tới đây."

Một âm thanh già dặn vang lên từ trong đầu nàng, Kiến Nguyệt ngó ngó xung quanh, lại nhìn thần rừng, rõ ràng nó không hề mở miệng.

"Ta muốn đưa nàng đến đây chơi, ở trong hang nhiều quá giờ trông ngốc hẳn đi rồi." Bạch Tinh quay đầu nhìn nàng, mặc dù Kiến Nguyệt nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, song có thể đoán được hai người đang nhắc tới nàng.

"Nếu vậy tiểu thần không quấy rầy nhã ý của đại nhân và cô nương nữa. Xin phép cáo từ." Nói xong bật nhảy xuống dưới kia, chớp mắt đã không thấy.

Kiến Nguyệt nhìn theo hướng của nó, lại quay về nhìn Bạc Tinh, sửng sốt nói, "Vai vế của ngươi còn lớn hơn thần rừng?"

Bạch Tinh nở nụ cười đắc chí, khoe khoang nói, "Đó mới chỉ là một thần rừng nhỏ nhoi, ta còn lớn hơn nhiều người nữa."

Lưng của Kiến Nguyệt chợt đổ mồ hôi lạnh, hóa ra người này còn lớn hơn cả thần rừng của Xích Qủy sơn mạch, nghĩ đến trước nay mình đắc tội không ít lần, mím môi do dự nhìn nàng.

Trên đường trở về, Kiến Nguyệt cũng không có hứng thú ngắm nghía nữa, chỉ một mực lẽo đẽo đi theo sau, miên man suy nghĩ gì đó. Khi đến gần trước hang, Bạch Tinh đột nhiên dừng lại, làm nàng đâm sầm vào lưng người, mùi hoa lan thoang thoảng bên mũi. Nàng xoa mặt mình, thầm nghĩ xương của Bạch Tinh nhọn quá.

"A, xin lỗi, ta không nhìn đường."

"Vì sao ngươi không nói gì? Bình thường như hoạ mi hót líu lo, nay đột nhiên im lặng thì kì lạ thật đấy." Bạch Tinh không hề để ý, quay người lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Ta... Ta nên nói gì mới được." Kiến Nguyệt ấp úng nói, không dám nhìn Bạch Tinh, "Chắc do mệt."

Thình lình có một bàn tay lạnh lẽo vươn ra, nâng cằm nàng lên, ép Kiến Nguyệt phải nhìn người trước mặt, "Ngươi sợ ta rồi? Bây giờ mới biết sợ cũng có phải quá muộn không?"

Kiến Nguyệt nhìn con ngươi xám kia, phát hiện hình như phần màu đỏ đậm hơn những lần trước, lẽ nào nàng nổi giận rồi? Lại nghe thêm câu nói kia, chân bắt đầu nhũn ra, không phải do nàng nhát gan, nhưng Bạch Tinh bây giờ trông rất đáng sợ. Việc giết chết nàng đối với Bạch Tinh mà nói thì chỉ như dí chết một con kiến, nàng vốn còn đang cúi đầu loay hoay nghĩ nên nói gì tiếp, âm thanh lạnh lùng kia lại cất lên, "Rõ ràng lúc trước còn nói sẽ chỉ để tâm ta của hiện tại, vì sao lại nuốt lời rồi? Nếu ta muốn tính sổ ngươi tội bất kính vớ vẩn, ta đã làm từ rất lâu rồi, nhưng ta không phải hạng nhỏ nhen tính toán mấy chuyện phù du đó."

Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn Bạch Tinh, xác định mình không nghe lầm. Bạch Tinh thấy nàng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn mình, thái độ lập tức dịu đi, nhéo lên cái mũi nhỏ kia, "Đứa nhỏ ngốc." Sau đó quay lưng đi tiếp.

Kiến Nguyệt xoa nhẹ đầu mũi vừa bị véo, oán trách nhìn người trước mặt, nhưng cũng nhanh chóng quên đi, vui vẻ đuổi theo, "Bạch Tinh, tối nay chúng ta ăn gì?"

"Ta đã dặn Tuyền săn một con heo về đây."

Hoàng hôn xấu tính đổ màu nhuộm đỏ lên những đám mây bồng bềnh đang chơi đùa với các vì tinh tú, lại một ngày nữa sắp trôi qua. Ngôi sao Hôm lấp lánh bên cạnh trăng lưỡi liềm, ngó nhìn nữ tử đang gặm đùi heo nướng.

Buổi tối, ăn tối xong Kiến Nguyệt ra bên ngoài ngắm cảnh, nàng ngồi bên mép vực, chân đung đưa giữa khoảng không, ngẩng đầu nhìn trời. Người ta nói không nên ngắm sao quá lâu, bởi vì một là mỏi cổ, hai là sẽ cảm thấy mê mang trước vũ trụ hùng vĩ.

"Không đi tắm sao?"

"Với mới ăn no, để lát nữa. Ngươi ra đây ngồi cùng ta đi."

Khoé môi Bạch Tinh hơi cong lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Hôm nay sao lại có tâm trạng ngắm sao?"

"Thường ngày bị ngươi bắt nạt đến không còn đủ sức chú ý việc khác, tắm xong là mệt rã rời, chỉ muốn nhanh nhanh lên giường ngủ. Hứ, ngươi không biết thương người ta."

"Đó là do ngươi quá yếu, thường ngày không chịu luyện tập nên mới dễ mệt, đợi đến lúc ta mạnh tay với ngươi hơn thì ngươi mới hiểu hiện tại ta nhẹ nhàng với ngươi thế nào."

"Trái tim ngươi là sắt đá sao? Người ta là nữ tử nhỏ bé, chỉ nên nâng niu trong tay thôi." Nàng cọ mặt vào vai Bạch Tinh làm nũng, lại bị đối phương búng mạnh vào trán, "Đau."

"Mỹ nhân kế với ta vô dụng, sau này ngươi gặp nguy hiểm thì ai sẽ bảo vệ ngươi chứ."

"Vậy thì né tránh nguy hiểm là được rồi."

"Đừng có ương bướng cãi nữa, tốt cho ngươi ngươi không muốn là sao? Có biết bao nhiêu kẻ ước mong được ta dạy dỗ không hả?"

"Hí hí."

"Ngươi cười cái gì?"

Kiến Nguyệt híp mắt cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, bên trong lại lấp lánh ánh sao.

"Bạch Tinh này."

"Ừm?"

"Thế giới này rộng lớn thế này, nhưng ngươi đã bao giờ cảm thấy nó lại không chứa chấp nổi mình chưa?" Đôi chân trần của nàng đung đưa trên không, gió lướt qua chân váy.

"Vì sao lại hỏi thế?"

"Ngươi ở đây một mình không cô đơn sao?"

"Cô đơn sao, ta không có cảm xúc cho việc đó."

"Không tin."

"Không tin thì thôi, ai bắt ngươi tin."

"Có phải có ta ở đây bầu bạn ngươi rất vui không?" Nàng nghiêng đầu nhìn đối phương.

"Không."

"Hi hi, ta biết là có mà. Đừng buồn nhé Bạch Tinh, bởi vì ta cũng chỉ có ngươi làm bạn thôi." Nàng ôm lấy cánh tay của Bạch Tinh, mà Bạch Tinh cũng nghiêng người để nàng tựa vào. Nàng chỉ đại lại trời, hỏi đó là sao gì.

...

"Vì sao đến nay trẫm vẫn chưa nhận được tin tức của Cửu công chúa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net