Chương 20: Thiên phú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt buồn chán ngồi nghịch con bướm phát sáng, bỗng từ xa nhìn thấy một bóng người đang đội nón đi đến đây, là Bạch Tinh. Nàng lập tức đứng dậy, vui vẻ chạy tới trước mặt Bạch Tinh, nhón chân ghé mặt lại đối phương.

"Ngươi có mua gì cho ta không?"

"Chỉ có quyển này, nghe nói là quyển cuối cùng, sau đó tác giả không viết nữa." Bạch Tinh lấy một quyển sách được bọc cẩn thận từ trong tay áo ra.

Kiến Nguyệt nhìn thấy quyển sách mà nàng đã chờ mong kia, mắt liền sáng lên, ôm chầm lấy nhảy tưng tưng trên đất, "Cảm ơn, ngươi thật tốt." Nói xong liền cầm sách chạy vào trong nhà, hí hửng đọc.

Mỗi nửa tháng hoặc một tháng, Bạch Tinh sẽ ra ngoài một lần, nói là để bán thảo dược, hoặc là ra ngoài tìm mua những đồ gì đó. Nàng đi vào sáng sớm, đến chiều tối là trở lại, Kiến Nguyệt nghi ngờ nếu Bạch Tinh muốn là có thể ngay lập tức đưa nàng đến thành Trường An, bởi vì lúc nàng đứng trên đỉnh núi thì đâu thấy gần đây có thành trấn nào.

Kiến Nguyệt từ nhỏ đã rèn thói đọc sách, nhờ vào kí ức của bản thể, nàng có thể đọc hiểu chữ viết ở đây, hơn nữa lại biết rất nhiều, không hổ là dòng dõi vương tộc, so với thường dân được đi học nhiều hơn. Thỉnh thoảng nàng sẽ đọc những thể loại khác nhau, từ tiểu thuyết đến binh pháp, ban đầu Kiến Nguyệt đọc không hiểu, lại được Bạch Tinh tận tay chỉ dạy, dần dần cũng ngộ ra.

Mà gần đây nàng vô tình phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết vô cùng hay từ trong thư viện của Bạch Tinh, cách hành văn, lối kể chuyện, các tình tiết thêm thắt đều hợp lí, tên là "Nam Quốc phục hưng" của một tác giả gọi là Phù Sinh tiên sinh. Nhưng cuốn tiểu thuyết mới viết được một nửa, quyển nàng đang cầm chính là tập cuối cùng được in ấn, Kiến Nguyệt tò mò không biết vì sao tác giả lại thôi viết, rõ ràng còn nhiều thứ để khai thác, cũng không giống như đã muốn từ bỏ, không biết vì điều gì mà lại không viết tiếp nữa.

Ban đầu Bạch Tinh cũng không hiểu vì sao mình lại có mấy quyển tiếu thuyết này ở trong nhà, có lẽ là bởi vì có người đem tới đây rồi để quên. Nàng thấy Kiến Nguyệt vì để đọc tiểu thuyết mà chuyên tâm học hành nên không đem nó đi nữa.

Hôm nay Bạch Tinh về rất sớm, bởi vì không thấy thứ gì cần mua. Thấy sắc trời còn sáng, liền gọi Kiến Nguyệt, "Để tối hẵng đọc, ngươi đi ra đây."

Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, ủ rũ cất sách vào sau gối mới đi ra, "Ta sáng nay vẫn chăm chỉ luyện võ, chưa hề chểnh mảng."

"Ta biết, ngươi học cũng rất nhanh. Vì thế ta muốn dạy ngươi thêm một kĩ năng nữa." Nói xong trong tay biến ra thanh kiếm gỗ.

"Mặc dù Tiểu Bạc của ngươi có linh trí, còn biết kiếm thuật, nhưng nó cũng chỉ là thanh kiếm, vẫn cần chủ nhân dẫn dắt. Vì thế từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách cầm kiếm, cách di chuyển và đường kiếm cơ bản nhất."

"Ta không thể học làm phép sao?"

Bạch Tinh nghe thấy câu nàng nói, liền vung vẩy thanh kiếm, tỏ ra khó xử, "Ngươi muốn nghe sự thật sao?"

"Sự thật gì?" Thấy bộ dáng nghiêm túc của Bạch Tinh, tim Kiến Nguyệt đập nhanh do hồi hộp, linh cảm sẽ có chuyện xấu.

"Nguyệt nhi, thể chất của ngươi rất kì lạ. Ngươi không có thiên phú về phép thuật, ta chưa gặp qua một Cửu Vĩ nào thế này, ngươi là người đầu tiên."

Không có thiên phú?

Kiến Nguyệt chấn động, nàng là cảm thấy thế giới này hay ho ở chỗ có phép thuật mà đời trước chỉ có thể thấy qua màn ảnh, nhưng bản thân đã cất công đến đây, phải vô cớ chịu khổ còn chưa nói, nay còn phải nghe tin sét đánh giữa trời quang.

"Ngươi, ngươi chắc chứ? Vậy ta phải làm sao." Kiến Nguyệt ấp úng, nhìn hai lòng bàn tay mình, không thể tin được, nàng không dám tin.

"Chẳng làm sao, ngươi cũng đâu phải khuyết tật." Bạch Tinh thấy bộ dáng đau khổ như trời sập của nàng, tuy rất muốn cười, nhưng sợ nàng hờn dỗi nên kìm lại, "Mà có khuyết tật cơ thể cũng đâu có nghĩa là phế nhân."

"Có chứ, ta không dùng được phép, ở thế giới này ta còn có thể làm được gì?" Giọng nói của Kiến Nguyệt có chút nghẹn, nàng cắn môi, vành mắt đỏ bừng, có vẻ sắp oà khóc ầm ĩ.

"Ai bảo ngươi nếu không dùng được phép thì sẽ tương đương vô dụng?" Bạch Tinh búng mạnh trán Kiến Nguyệt, "Người không có thể chất phải cố gắng động não mà trở thành thương phú, người không thông minh phải biết lợi dụng sức lực của mình để làm lụng kiếm tiền. Nguyệt nhi, ngươi là một hài tử thông minh, ngươi hẳn là hiểu ta muốn nói gì chứ?"

"Hơn nữa..." Bạch Tinh vẫy nhẹ tay, Tiểu Bạc từ trong hang động bay ra, nằm im trong lòng bàn tay nàng, nàng nhét thanh kiếm vào tay Kiến Nguyệt, "Hơn nữa tay chân ngươi vẫn còn, không phải bậc quân vương nào cũng giỏi võ hay có tài cầm quân trị quốc, nhưng lại có thể thu phục được những vị dũng tướng danh nhân."

Kiến Nguyệt thấy nàng nói thế, môi khẽ run, sau đó lấy tay áo lau nước mắt, "Được."

"Ngươi dễ khóc thật đấy." Bạch Tinh đưa khăn tay cho nàng.

"Bạch Tinh ngươi thật tốt." Kiến Nguyệt sẽ không thừa nhận là nàng ở cạnh Bạch Tinh mới dễ khóc, bởi nàng ỷ lại Bạch Tinh, muốn thể hiện những cảm xúc đơn giản nhất với đối phương.

"Ấu trĩ, nịnh ta thì không bằng đi luyện kiếm đi, mai sau bị đánh cũng đừng khóc đòi tìm ta."

"Ngươi nói phải, vậy đầu tiên ta nên làm gì?" Kiến Nguyệt vung cây kiếm trong tay.

"Đầu tiên là học cầm kiếm, rút kiếm và tra kiếm, quá trình học rút kiếm và tra kiếm tương đối gian khổ, khả năng cao là sẽ để lại sẹo ở lòng bàn tay ngươi, cho dù cao thủ kiếm thuật lâu năm cũng không tránh khỏi việc này." Bạch Tinh giơ thanh kiếm gỗ lên, "Nếu thao tác không đúng, ngươi thậm chí còn không rút nổi kiếm ra khỏi vỏ."

Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn Bạch Tinh chậm rãi thị phạm cho mình, không ngờ việc nhìn đơn giản thế này mà hoá ra cũng khó khăn.

"Ta cho ngươi nửa nén hương để luyện cho nhuần nhuyễn, làm quen với thanh kiếm trong tay mình, không quen nổi kiếm gỗ, ngươi cầm kiếm bạc chỉ tổ hại chính mình thôi."

"Hiểu rồi."

Nửa nén hương sau, Bạch Tinh đúng giờ quay trở lại, nhìn Kiến Nguyệt tập đi tập lại hai động tác đến vã mồ hôi, "Được rồi, dừng lại đi. Giờ ta dạy ngươi thứ này để cơ thể ngươi linh hoạt hơn, nhất là phần cánh tay."

Kiến Nguyệt lập tức dừng lại, nàng tập đến tay đều mỏi rồi. Nàng nhìn Bạch Tinh xoay thanh kiếm thành mấy vòng tròn, sau đó hoàn hảo tra kiếm, quá trình nhanh đến mức nàng chỉ thấy cái gì đó xoay xoay rồi biến mất.

"Ô?"

"Chú ý này, lúc xoay ngươi không được dùng sức ở cổ tay, cổ tay là điểm hạn chế của ngươi, bởi vì nó chỉ xoay được nửa vòng tròn, nên chắc chắn ngươi sẽ bị ngược cổ tay. Thay vào đó dùng lực ỏ bắp và cánh tay, ngón trỏ và ngón cái cầm chắc chuôi kiếm, ba ngón còn lại để hỗ trợ đẩy chuôi, mới đầu sẽ không quen, dần dần sẽ thích ứng."

"Mũi kiếm chĩa ra ngoài, phải, tư thế đứng như ta là được, cứ từ từ làm." Bạch Tinh chỉ dạy kỹ lưỡng cho Kiến Nguyệt nghe.

Kiến Nguyệt cảm thấy tay nàng sắp phế rồi, từ ngón tay đến cánh tay đều đau, nhưng Bạch Tinh hay cợt nhả thích trêu chọc nàng kia những lúc này sẽ rất nghiêm khắc, nàng không dám đùa giỡn.

Òng ọc.

"Bạch Tinh, ta đói..."

Bạch Tinh liếc mặt trời dần đổ về phía Tây, "Tiếp tục đi, cho đến khi trời tối ngươi mới được nghỉ."

"Á." Kiến Nguyệt ủ rũ, nàng suy nghĩ một lúc, "Tốc độ tra kiếm của ngươi nhanh đến đâu?"

Bạch Tinh chớp mắt, sau đó chỉ vào viên đá ở đằng xa, "Đem nó lại đây cho ta."

"Ngươi có phép thuật mà."

"Nhanh lên."

Kiến Nguyệt vui vẻ đi nhặt, thực ra nàng bịa cớ để được nghỉ ngơi, mặc dù không biết viên đá này liên quan gì đến vấn đề nàng hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lựa vài viên về.

"Bảo ngươi nhặt một viên ngươi lại nhặt mười viên, cũng được."

"Để làm gì?" Kiến Nguyệt tò mò.

"Nhìn cho kỹ, mở to mắt mà nhìn." Bạch Tinh để kiếm vẫn còn trong vỏ ở bên hông mình, tay còn lại cầm lại những viên đá giơ ra trước mặt.

"Ngươi định —" Kiến Nguyệt chưa kịp nói hết, mười viên đá đã bắn trúng nàng, đợi cảm giác đau truyền đến Kiến Nguyệt mới phản xạ nhắm mắt lại, co người né tránh, sau đó ngơ ngác mở mắt nhìn Bạch Tinh, "Chuyện gì thế?"

"Để ta làm lại cho ngươi xem, nhặt mấy viên đá đó về đây."

Kiến Nguyệt bĩu môi, ngồi xuống nhặt mấy viên đá kia, quả nhiên nàng không thể qua mắt đối phương mà, nàng ấy làm gì thì cũng phải bày việc cho nàng làm theo, "Nè, khi nào bắt đầu thì nói ta một tiếng."

"Ừm."

Năm lần bảy lượt bị đá bắn trúng người, Kiến Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra, tay phải Bạch Tinh vừa thả những viên đá đó xuống, đồng thời lại dùng tay phải rút kiếm, chém những viên đá đó chuẩn xác bay về phía nàng.

"Ngươi, không thể nào, vô lý!" Kiến Nguyệt không ngờ có người phản xạ nhanh đến thế, nhanh đến mức nàng cảm giác như từ đầu đến cuối Bạch Tinh không hề động đến thanh kiếm.

"Dám bảo ta vô lý, hết bảo ta nói điêu lại bảo ta vô lý, ngươi còn muốn ăn cơm không?"

Kiến Nguyệt nghe nàng nói thế, lại cười hề hề nịnh nọt như mấy gã gian thương, bước đến gần đối phương, nắm cổ tay nàng, "Xin lỗi mà, tại ta quá ngạc nhiên quá thôi, do ta chưa từng nhìn thấy chuyện này bao giờ nên không dám tin tưởng, chứ đâu bảo ngươi vô lý."

"Suốt ngày xằng ngôn, thu dọn rồi vào ăn cơm."

"Hi hi, làm ngay."

Buổi tối, Kiến Nguyệt tắm rửa xong liền trèo lên giường, ôm quyển tiểu thuyết sáng nay mà Bạch Tinh mua cho nàng, "Ha, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, đồ đáng ghét này."

Bạch Tinh liếc nàng hồn nhiên nói xấu mình, cũng không nói gì nữa, nhắm mắt nhập thiền.

Trong hang chỉ có ánh nến nhún nhảy, thỉnh thoảng có tiếng lật sách của Kiến Nguyệt, lâu lâu nàng lại quay đầu nhìn xem Bạch Tinh có ở đó không, thấy đối phương ngồi yên như bức tượng mới bạo dạn ngắm đối phương nhiều hơn chút.

Mấy truyền thuyết gặp ma nữ trong rừng quả không điêu ngoa, chẳng trách vì sao đám nam nhân cứ bị ma nữ dụ dỗ để hút dương khí.

Bỗng Bạch Tinh mở to mắt, khiến Kiến Nguyệt giật bắn mình, vội vàng quay đầu lại giả vờ đọc sách. Một lúc sau lại lén lút quay lại nhìn, thấy Bạch Tinh vẫn nhìn nàng chằm chằm.

"Bạch Tinh này, ngươi cũng biết bản thân giống ma mà, ngươi đừng doạ ta được không?" Người Kiến Nguyệt tê cưng, nàng đẹp thì đẹp, nhưng bị nhìn như thế thì sợ nha.

Bạch Tinh không trả lời nàng, nhưng cũng dời tầm mắt đi, tiếp tục thiền.

"Người này bị làm sao vậy..."

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt tỉnh dậy, nàng dụi mắt đi ra bên ngoài, thấy Bạch Tinh vẫn ngồi đó nhắm mắt, cây nến từ khi nào đã bị ai thổi tắt.

"Dậy rồi, ăn sáng đi rồi còn luyện kiếm."

"Ô." Nàng chỉ đáp một tiếng, nhìn trên bàn có bánh bao và nước cho đỡ khô, phải nói là sữa thời cổ đại rất đáng sợ, mùi hôi và tanh, nên từ lúc nàng kêu than Bạch Tinh không lấy sữa cho nàng nữa.

Đợi Kiến Nguyệt ăn xong, Bạch Tinh mới ngồi dậy, "Ngươi thử tập với ta thử xem, coi ta là kẻ thù của ngươi, để ta xem ngươi hiểu được mấy phần kiếm thuật."

Kiến Nguyệt liếm môi, có chút bất an, có thể nói là hiểu biết bằng không không, nàng xem phim thấy người ta múa may chứ có hiểu gì đâu, nhưng thời nay kiếm rất phổ biến, không thể nào nói là bản thân không biết chút gì.

Mặc kệ làm bừa vậy.

"Ta bắt đầu nhé?" Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh đứng ở phía đối diện, nàng ấy rất cao, nếu như muốn nhìn thấy mặt đối phương thì phải đứng ở khoảng xa rồi ngẩng đầu lên.

"Ừ."

Kiến Nguyệt chạy đến tấn công Bạch Tinh, nào ngờ giây sau đã bị đối phương gõ đầu, "Ai dạy ngươi đứng gần như thế?"

Kiến Nguyệt xoa đầu, ngây ngô nhìn Bạch Tinh.

"Nếu ngươi đứng gần thế này, chỉ cần ngươi hơi lơ là, đối phương duỗi tay là có thể đâm trúng ngươi, đã hiểu chưa? Thật là, bình thường phải học cách giữ khoảng cách, đấu kiếm cũng thường là dùng đoạn đầu kiếm đấu với nhau, ngươi đứng gần thế này có khác gì dùng chuôi kiếm đánh nhau."

Kiến Nguyệt có chút oan ức, trên phim làm như thế mà, thậm chí còn dính mặt vào với nhau, sau đó trượt ngã, thế là ngã vào lòng...

"Với lại, đường kiếm của ngươi quá loạn, ngươi phải luôn để mũi kiếm trong tầm mắt mình, như thế ngươi mới xác định được kiếm đang ở đâu để khống chế nó, lại đây." Bạch Tinh dẫn nàng đến trước gốc cây, "Đặt mũi kiếm ở đây, luyện di chuyển nó trong điểm này mà không để nó biến mất khỏi tầm mắt mình, trái, phải, đúng thế."

"Hu, ngươi ác với ta."

"Ta chưa đánh ngươi một trận là tốt rồi."

Đến buổi chiều, Bạch Tinh lại dẫn Kiến Nguyệt ra để thực chiến, "Ta dạy ngươi, ngươi tập trung nghe, đừng để ta cốc đầu ngươi nữa."

"Ngươi chẳng dịu dàng tý nào."

Bạch Tinh cười nhạt, "Nếu ngươi không làm ta bực thì chẳng lý do gì ta mắng ngươi."

"Xí, đó là do ngươi gia trưởng."

"Nghe cho kỹ, những lúc đấu kiếm có hai kiểu phổ biến, đánh vào tay và đánh vào đầu. Ngươi cố gắng đánh lệch mũi kiếm của ta sang trái hoặc phải, lúc đó cổ tay của ta sẽ bị ngược, ngươi nhân cơ hội đó tấn công là được."

"Ngươi nói kỹ hơn đi."

"Chẳng hạn như ngươi đánh lệch kiếm của ta sang bên trái của ta, là bên phải của ngươi, phải, thì ta sẽ lộ mu bàn tay ra, lúc đó hãy đánh vào đó. Còn đánh sang kiếm lệch sang bên này thì người di chuyển từ trái qua phải, như thế nghĩa là kiếm của ta lệch sang bên trái của ngươi, ngươi xem cổ tay ta bị lộ ra rồi rồi, nếu là con người thì sẽ gặp lúng túng một chút, đến lúc đó ngươi cứ bổ thẳng đầu ta là được."

"Ồ, ta hiểu rồi." Kiến Nguyệt hào hứng, Bạch Tinh quả thật là sư phụ rất tốt nha.

"Hiểu rồi thì thử xem." Nàng mỉm cười.

"Được, được."

Kiến Nguyệt liếm môi, mắt dính chặt vào thanh kiếm của đối phương, nuốt hết những lời dạy của Bạch Tinh vào đầu.

Bốp.

"Á! Sao ngươi đánh mông ta!" Kiến Nguyệt vội lấy tay che phía sau.

"Ai bảo ngươi lơ là, ta chỉ nói đây là cách phổ biến, không có nghĩa đối thủ của ngươi chỉ nhắm hai nơi này. Sinh vật mà, một khi mất đi bộ giáp bảo hộ, nơi nào cũng là yếu điểm, mà có mặc giáp cũng chỉ bảo vệ được một phần, không phải tuyệt đối."

"Hu, đồ sở khanh. Ngươi đi đâu thế?"

Bạch Tinh đi về phía bàn đá, Kiến Nguyệt tưởng nàng định tiếp tục lười biếng, nào ngờ đối phương biến ra cây nến, gió xung quanh lập tức ngừng lại, Kiến Nguyệt không còn nghe thấy tiếng chim hót hay tiếng lá xào xạc nữa.

"Dùng kiếm dập ngọn lửa này, việc thực hành chỉ là dạy cho ngươi biết thôi, đợi ngươi thành thạo hơn thì lại tập."

"Thế không phải rất dễ sao?"

"Cứ thử là biết."

Kiến Nguyệt liếm môi, Bạch Tinh còn lâu mới cho nàng làm chuyện đơn giản như thế, vì thế nàng cũng cố gắng chém ngọn lửa ranh ma kia, cố gắng tạo gió để dập tắt nó, kết quả lại thành đánh bay cây nến.

"..."

"Bạch Tinh, ta làm được rồi." Kiến Nguyệt quay sang nói với đối phương, kết quả thấy đối phương đen mặt nhìn mình, thậm chí còn bắt đầu bước về đây, Kiến Nguyệt biết, nàng chuẩn bị bị ăn đòn rồi.

Quả nhiên, cái tai nàng bị xách lên, khiến nàng đau đến nhăn nhó, "Đau..."

"Ta bảo ngươi dập lửa, không phải bảo ngươi chém hỏng cây nến, ngươi xem ngươi với tà giáo có khác gì nhau không hả?"

"Liên quan gì đến tà giáo chứ, ngươi cũng đâu nói không được làm hại cây nến." Kiến Nguyệt xoa cái tai sưng của mình.

"Nếu đây là con người, ta bảo ngươi đánh ngất hắn, ngươi liền giết hắn luôn?"

Kiến Nguyệt há hốc miệng, á khẩu, "Ta không nghĩ đến chuyện đó."

Bạch Tinh thở dài, vươn tay xoa nhẹ vành tai nàng, cảm giác mát lạnh xoa dịu cái tai bỏng rát, "Ngươi có biết tà đạo và chính đạo chỉ khác nhau ở điểm này? Không phải cái gì cũng dùng cách bạo lực nhất để giải quyết, có thể né tránh cuộc chiến không cần thiết thì tận lực né tránh đi, người chính đạo sẽ cố gắng dập lửa để cây nến ngừng tan chảy, còn tà đạo thì thay ngọn lửa xử lý cây nến luôn, đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, ta không cố ý..." Kiến Nguyệt cúi thấp đầu nhìn mũi chân mình, nàng chỉ là lỡ tay, đâu nghĩ được to tát được thế.

Bạch Tinh xoa nhẹ mặt nàng, tay lướt xuống dưới, nâng cằm đối phương để đối diện với mình, "Không trách ngươi, là do ta quá nhạy cảm. Nhưng mà ta muốn nói với ngươi, sau này ra ngoài ngươi sẽ gặp những đối thủ thật sự, từ kẻ thù cho đến đồng môn, bằng hữu, lúc đó ngươi trải qua nhiều cuộc chiến hơn. Ta muốn khuyên ngươi, không phải cứ ương bướng chịu đòn đến cảnh máu chảy là dũng cảm, nếu gặp kẻ mạnh hơn mình thì phải biết cách hoà hoãn mới là khôn ngoan, cũng không được phép có thái độ coi thường những kẻ trông yếu hơn mình, đầu tiên đó là thiếu tôn trọng đối thủ, thứ hai có những kẻ rất biết giấu năng lực của mình, đến lúc đó ngươi sẽ trở tay không kịp, điều thứ ba là rất nhiều kẻ không sợ chết mà làm liều sẽ lôi kéo ngươi chết cùng, ngươi đã biết chưa?"

"Đã biết."

"Được rồi, tiếp tục đi." Bạch Tinh vung tay, một cây nến khác xuất hiện trên bàn.

"Nhưng ngươi không được dữ với ta nữa."

"Biết rồi." Nàng cười nói.

...

Nam Đường Đế Quốc, thành Nam Kinh, Thiên Long Hoàng Thành.

Choang. Tiếng đổ vỡ vang lên giữa hoàng cung xa hoa lộng lẫy.

Các thái giám nô tì sợ hãi vội vàng quỳ xuống, đầu đều dính xuống đất, ai nấy đều run lẩy bẩy.

"Bệ hạ bớt giận."

"Cửu công chúa mất tích?" Âm thanh mang theo sự tức giận gầm lên.

Sứ giả đưa tin cúi thấp đầu xuống, bình tĩnh nói, "Tâu bệ hạ, đúng là thế. Thuộc hạ đã phái người đi khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy tung tích của chúng nữa."

Đường Vĩnh Long mắt đỏ ngầu nhìn người đang quỳ ở trước mặt, đạp mạnh hắn một cái, hét lớn, "Cút!"

Sứ giả đưa tin khẽ cau mày bất mãn, nhưng rất nhanh cũng lấy lại bộ dáng cũ, hành lễ xong liền rút lui, lúc xoay lưng còn dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo khinh bỉ liếc xéo đối phương.

Đường Vĩnh Long không chú ý tới hành động đó, hắn đã bị cơn tức giận làm lu mờ, đập bàn rầm rầm, hoàn toàn không giống một bậc đế vương, mà giống như dã thú mất kiểm soát.

"Bệ hạ bớt giận, thân thể bệ hạ như vàng như bạc, không nên vì hoả giận làm tổn thương." Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng có phần lạnh nhạt cất lên, Hoàng Hậu cùng cung nữ bước vào, "Chuyện này tất có uẩn khuất."

Đường Vĩnh Long đỏ mắt ngẩng lên, nhìn nữ tử mang phong thái nhân từ nhân hậu, tựa như suối trong hoa xuân, tuy mềm mại nhưng cũng có phần sắc nhọn. Nữ tử đó là Trịnh Hoàng Hậu Trịnh Tú, nàng đối mặt với ánh mắt giận dữ của long tử cũng không hề sợ hãi, mà chỉ vô cảm nhìn hắn, nhẹ nhàng cúi người hành lễ.

"Uẩn khuất?" Đường Vĩnh Long bỗng mở miệng nói, âm thanh khàn khàn, "Theo Hoàng Hậu, uẩn khuất là gì đây?"

"Có lẽ là Cửu công chúa gặp nguy, dù gì nàng trên đường đi qua những nơi nguy hiểm thế, tuy Cửu Vĩ tộc có sức chiến tốt, nhưng gian nan chồng chất, lượng người có hạn, e là khó mà chống trả được với cạn bẫy." Hoàng Hậu đáp, ý tứ rất rõ ràng, ám chỉ hắn muốn cưới con nhà người ta thì chí ít nên phái một mống quân đi hộ vệ, đằng này lại chẳng đem sính lễ tỏ chút ý chân thành, mà ngược lại chỉ biết ngồi yên mong được ôm mỹ nhân.

"Hà hà hà." Đường Vĩnh Long bật cười lớn, nhưng cặp mắt lại không có ý cười, hiển nhiên vẫn cho rằng lỗi không nằm ở bên mình.

"Gặp nguy? Nguy hiểm cái gì? Ý của Hoàng Hậu là nàng ấy bị ma vật giết chết, hay là bị quân Đông Hải truy lùng? Trẫm thấy, là bọn hắn cố tình lựa đường nguy hiểm mà đi, tránh xa tầm mắt của trẫm. Nói xem, là trẫm không phái người đi hộ vệ?" Đường Vĩnh Long châm chọc, "Ám vệ có bẩm báo với trẫm, trước khi bị chúng cắt mất đuôi đã phát hiện chúng rẽ đi đường khác, không phải đường tới Nam Kinh. Cứ cho là bị lạc đi, vậy nguyên cớ gì mà phải cắt đuôi ám vệ, đây mới chính là uẩn khuất."

"Vì sao lại phái ám vệ thay vì quân đội? Bệ hạ cũng nên hiểu cho nỗi lòng của Hồ Vương, nữ nhi phải gả đi nơi xa, trong lòng phụ thân khó mà bình ổn, bệ hạ chí ít cũng phải gửi thư nói rõ sẽ phái người bảo vệ Cửu công chúa, nhưng lại im ỉm như vậy, e là lòng người nhạt phai."

"Tới lượt nàng dạy trẫm nên làm thế nào? Hoàng Hậu, nàng nên nhớ kỹ, nữ nhân khôn là nữ nhân biết câm miệng, chuyện của triều đình, nàng bớt tọc mạch vào đi."

Hoàng Hậu chỉ im lặng, thở dài trước cảnh Hoàng đế nước lớn nhưng lại chỉ bởi nữ nhân mà phát điên, trong lòng tuyệt vọng cũng không đôi co với hắn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net