Chương 4: Viện bảo tàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao Trần Hạ Nam vẫn còn ở độ tuổi xanh mơn mởn, cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà đem toàn bộ chuyện quên sạch. Cô mong chờ ngày cuối tuần đến mức bạn cùng lớp còn trêu chọc có phải có hẹn với bạn trai không. Rất nhiều người cho rằng Trần Hạ Nam có bạn trai, lý do là bởi cô và Mạc Viễn thường xuyên xuất hiện cùng nhau, làm họ lầm tưởng cô và cậu như hình với bóng. Vả lại, Trần Hạ Nam không phản ứng gì với những tin đồn của cô và Mạc Viễn, nếu Mạc Viễn không để tâm, cô cũng không quan tâm, dù sao cũng ngư ông đắc lợi, tiện lấy những tin đồn này mà từ chối lời tỏ tình dồn dập kia. Chỉ có bạn bè thân thiết mới biết rõ sự thật.

Yêu đương là gì, Trần Hạ Nam một chút cũng không có hứng thú.

Có lẽ nhân duyên của cô vẫn chưa đến.

Cuối cùng ngày hẹn đã đến, Trần Hạ Nam háo hức bật tỉnh trước cả báo thức, nhìn đồng hồ, 5:50.

Lúc này Triệu Thu Ngọc cũng mới lục đục ngồi dậy, lần đầu tiên thấy Trần Hạ Nam dậy sớm hơn cả mình, kinh ngạc nói, "Sao cậu dậy sớm thế? Không ngủ được à?"

Trần Hạ Nam không phủ nhận, vì đúng thật là cô có chút khó ngủ, nhưng là do cô quá chờ mong mà thôi, không phải theo chiều hướng tiêu cực, "Mình hôm nay đi bảo tàng, nên có chút háo hức." Không để Triệu Thu Ngọc lo lắng, cũng không muốn đánh thức hai người còn lại, nên Trần Hạ Nam đè thấp âm thanh xuống giải thích.

Triệu Thu Ngọc: "..." Cũng không phải lần đầu cậu ấy đi tới những nơi ấy.

Trần Hạ Nam đúng là đã từng đi qua rất nhiều viện bảo tàng về lịch sử, nghệ thuật, y học,... Cô đều đã ít nhiều lần đi qua, tuy nhiên cũng chưa đi hết, đừng nói bảo tàng của Tây Châu, đến cả vùng Đông Á của Đông An đại lục cô cũng chưa đi được một nửa. Một phần là cô còn trẻ, phần còn lại là gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, mà thế giới to lớn đến thế, cho dù các phương tiện giao thông giá rẻ ngày càng nhiều, cũng không thể nào mà hoang xài phung phí.

Lịch học kín mít của Trần Hạ Nam không cho cô quá nhiều thời gian làm việc thêm ở bên ngoài, cho nên cô thỉnh thoảng chỉ có thể đảm đương công việc trong trường như trợ giảng, trợ lý thư viện, trông coi phòng y tế,...

Ngồi ở trên giường một lúc, cho tinh thần tỉnh táo hoàn toàn, buổi sáng dậy không nên vội vàng hối hả, ảnh hưởng đến tinh thần cả ngày, Trần Hạ Nam mới xuống giường vận động nhẹ cho xương cốt giãn ra, sau đó mới vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đây là thói quen của cả phòng cô, ngay cả Vũ Phương cũng thế, bởi vì trong phòng có tận hai người đến từ Học viện Y, một y đa khoa, một khoa học thể thao, hai người còn lại cũng bị hai cô nhắc nhở, lôi ra sân vận động rèn luyện.

Khoa học Thể thao là một ngành học hoàn toàn mới, nhưng tới bây giờ mới được chú trọng nhiều hơn, do xã hội ngày càng chú trọng thể dục thể thao. Những sinh viên tốt nghiệp này có thể là bác sĩ chữa bệnh hoặc tư vấn viên cho các vận động viên hay người dân chơi thể thao. Tuy không đòi hỏi chuyên môn nhiều như khoa Y, nhưng người học ở ngành này cũng vất vả không ít. Những sinh viên này có thể làm ở bệnh viện, trung tâm thể thao, sân vận động, vân vân...

Chuẩn bị xong, Trần Hạ Nam ngồi lướt mạng một lúc, đợi Triệu Thu Ngọc tắm xong thì cùng cô đi ăn sáng. Cách giờ hẹn còn bốn mươi lăm phút liền tạm biệt Triệu Thu Ngọc, ra ngoài đợi xe buýt để đến Viện bảo tàng Tân Thế Kỷ, bảo tàng tổng hợp lớn nhất thế giới.

Tất cả trường học đều được quy hoạch ở ngoại ô và được đặt tên là khu Làng Đại Học, vì thế việc đi lại giữa trường học và thành phố tương đối bất tiện, chẳng trách vì sao Triệu Thu Ngọc lại quyết định sống trong kí túc xá, Trần Hạ Nam thầm nghĩ.

Bởi vì Trần Hạ Nam bỏ lỡ chuyến vừa nãy, nên cô phải mười lăm phút sau mới có xe. Xe đến, cô không nghĩ ngợi nữa mà lên xe.

Mười lăm phút sau, Trần Hạ Nam mới đến Trung tâm Thành phố, cô nhìn bảng điêu vận tốc trung bình của mỗi xe ở đây là 60km/h. Sau đó, cô đi bộ thêm năm phút mới đến trước cửa viện bảo tàng, cô mở điện thoại ra, 7:50.

[Em đang ở trước cổng bảo tàng.] Trần Hạ Nam soạn tin nhắn gửi đến Tây Cố Thành.

[Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.] Tây Cố Thành rất nhanh đã trả lời tin nhắn.

[Vâng]

Trần Hạ Nam quay đầu nhìn vào bức tượng đặt trước cổng, tượng Tản Viên Sơn Thánh, hay Sơn Tinh, đại diện cho sự chiến thắng thiên tai, hòa hợp với thiên nhiên, một trong những Tứ đại bất tử của người dân vùng ven biển Đông Hạ, quê nội của cô.

"Để em đợi lâu rồi." Một giọng nữ có phần nghiêm túc vang lên. Trần Hạ Nam quay sang nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy Tây Cố Thành bên ngoài mặc áo măng tô màu be, bên trong còn có một cái áo len cổ cao, thân dưới mặc một chiếc quần bò đen cùng bốt cổ thấp, còn quàng thêm một cái khăn mỏng sọc trắng đen ngang, thoạt nhìn có phần ấm áp.

Bên cạnh còn có người đàn ông tóc bạc, gương mặt có những nét điển hình của người Tây Châu, đôi mắt xanh dương nhạt đang nhìn về hướng cô, khoé môi mang theo nụ cười mỉm, không cần nói, đây là người Trần Hạ Nam ngưỡng mộ, giáo sư Edward J.Perkins, giảng viên kì cựu trong Đại học Bridget.

Trần Hạ Nam nở nụ cười tươi, "Không đâu, em cũng vừa mới đến. Xin chào giáo sư, chúc ngài một ngày tốt lành." Đồng thời hơi lùi lại, dừng đợi đối phương quan sát mình.

Tây Cố Thành đã nhiều lần đề cập với giáo sư Ed về Trần Hạ Nam, ông cũng dần dần có thiện cảm với cô gái này, thậm chí còn chờ mong có thể gặp mặt cô một lần. Hôm nay thấy một cô gái dịu dàng đứng trước mặt mình, ấn tượng của ông là cô ấy rất xinh đẹp, không phải kiểu sắc bén đến áp bức người khác, mà là vẻ đẹp dịu dàng khiến đối phương thoải mái, nhưng cũng không kém phần nổi bật. Nếu cô ấy đứng giữa đám đông, không phải khiến công chúng lu mờ, mà tự cô ấy tỏa sáng.

Hôm nay Trần Hạ Nam mặc một chiếc áo sweatshirt màu trắng có cổ diềm, cùng quần bò bó xanh nhạt tôn đôi chân thon dài của cô, đôi giày thể thao màu trắng, tổng thể giúp cô tôn lên sự trẻ trung mà không đánh mất sự nữ tính của mình, còn thể hiện sự tôn trọng của cô với người khác. Hiển nhiên, cô gái này đã sớm quen với tiết trời ở đây mà không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.

Điều khiến giáo sư Ed chú ý là đôi mắt nâu cà phê của cô, như một hố sâu ôm lấy đối phương, còn đối phương lại rất thư thả để rơi vào vòng tay ấy, Ed đã nhận ra điều gì khiến cô gái này luôn chiếm được hảo cảm của mọi người.

"Chào cô, cô Trần, chúc cô một ngày tốt đẹp. Cố Thành luôn nhắc đến cô là một người có hứng thú với ngành lịch sử và khảo cổ, mong sẽ được cô giúp đỡ." Ed cũng mỉm cười đáp lại, khiêm tốn nói.

Trần Hạ Nam khẽ lắc đầu, nói "Không dám ạ, giáo sư Perkins quá khen rồi ạ. Trước đây em có đọc những cuốn sách của ngài, về những nghiên cứu vùng Đông Hạ, em rất ấn tượng điều đó. Cha của em là người Đông Hạ cũng không biết rõ những điều ấy, cũng phải tham khảo ngài mới được mở mang tầm mắt. Hôm nay lại được đến tận mắt xem những công trình nghiên cứu sắp được công bố của ngài."

Ed cười lớn, dĩ nhiên vô cùng hài lòng nói, "Ở bên ngoài hơi lạnh, chúng ta vào trong nhé." Sau đó cả ba đều vào.

Bên trong bảo tàng như một thế giới mới, những chiếc đèn pha lê trong suốt được treo trên mái vòm chiếu ánh vàng trùm khắp bảo tàng, tạo không gian ấm áp, như một chiếc đệm ấm mời gọi người ta dừng lại, cùng chìm sâu vào những câu chuyện huyền bí ẩn giấu sau mỗi cổ vật. Những bức tượng uy nghiêm từ những vùng đất khác nhau ở Đông An đều được trưng bày tại đây. Ngay trung tâm bảo tàng là bức tượng Như Lai bằng gỗ chiên đàn, đây là bức tượng Phật đầu tiên trong lịch sử Phật giáo, bởi nhà vua Ưu Đà Diên. Đôi mắt nhân từ của Ngài đang theo dõi chúng sinh.

Ba người bước vào nhìn thấy tượng đều chắp tay cúi đầu cầu nguyện, thể hiện lòng thành kính.

"Hai người cứ tự nhiên thăm quan nhé, tôi đi chuẩn bị kiểm tra hậu kì." Đợi cả hai người đều nghe rõ rồi, ông mới quay lưng đi vào cánh cửa có dòng chữ "Không phận sự tiến vào."

"Giáo sư Tây, hôm nay giáo sư là muốn công bố gì thế ạ. Có thể tiết lộ cho em một chút không?" Trần Hạ Nam nhí nhảnh nói.

Tây Cố Thành thấy bộ dạng đáng yêu liền không nhịn được mà mỉm cười, lắc đầu, còn ra vẻ bí hiểm nhìn Trần Hạ Nam "Không được, như thế còn gì là bất ngờ. Em đi thăm quan đi, dù sao đã tới đây rồi."

Trần Hạ Nam bĩu môi, nhưng cô cũng đoán ra sẽ bị từ chối, liền đi quanh quanh thăm quan, dù cô đã đến đây hơn chục lần. Nếu như ở cửa chính bên tượng là tượng Sơn Tinh, thì ba cửa phủ còn lại lần lượt đặt tượng của Phủ Đổng Thiên Vương, hay Thánh Gióng, Chử Đồng Tử và Mẫu Liễu Hạnh. Trần Hạ Nam đi một vòng bảo tàng, nhìn bức tranh vẽ Nữ Oa, Thần Nông, Tinh Vệ, Đường Huyền Trang,... Thấy mọi người đang đổ dồn lại một chỗ, cô mới quay trở lại.

"Hạ Nam lại đây." Tây Cố Thành ngó nghiêng một hồi, nhìn thấy Trần Hạ Nam liền kéo tay cô vào hội trưởng, "Sắp bắt đầu rồi."

Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Trần Hạ Nam các cô ngồi ở trung tâm hội trường, vừa đủ tầm nhìn để nhìn lên hội trường. Thực ra ngồi chỗ nào cũng chẳng quan trọng, bởi vì xung quanh hội trường đều có màn hình chiếu vô cùng sắc nét, nhưng dù sao nhìn trực tiếp vẫn có cảm giác hơn.

Sau khi mọi người đều đã đến rồi, liền lập tức im lặng chờ đợi. Hội trường tắt đèn, chỉ để lại đèn chiếu trên sân khấu, giáo sư Edward bước ra, mọi người liền vỗ tay cho ông.

Những người ngồi ở đây đều có hứng thú với buổi hội thảo này, có người là vì sở thích nghiên cứu lịch sử, hoặc là các nhà đầu tư muốn xem dự án này có đánh để đầu tư hay không, ngoài ra còn có những chuyên gia, giáo sư tiến sĩ. Tất cả đều tò mò và hứng thú về hội thảo bí ẩn của giáo sư Edward.

"Xin chào buổi sáng các vị khán giả, chúc các vị sẽ có một ngày cuối tuần vui vẻ." Edward vừa dứt lời, cả hội trường vang lên những tiếng vỗ tay.

Trần Hạ Nam nhìn đồng hồ, 9:00.

"Như các vị đã biết, mục đích của cuộc hội thảo ngày hôm nay là để công bố kết quả nghiên cứu gần hai mươi năm ở vùng đất Đông Hạ. Tôi tin các vị ở đây đều là những người dành sự quan tâm đến lịch sử, không để lãng phí thời gian của các vị nữa, chúng ta sẽ đi vào chủ đề chính." Edward nói xong, đèn trong hội trường tắt tối om.

Cả hội trường im bặt, dường như còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của người khác.

Trần Hạ Nam nín thở.

Ở dưới sân khấu đang có vài bóng đen chuyển động, có lẽ đang chuẩn bị đẩy thứ gì ra.

Hình như là một bức tượng.

Ánh sáng dần trở lại, đèn đang được bật lên, nhịp tim của Trần Hạ Nam cũng đập theo những chiếc đèn đang được mở lên, "Thình thịch."

Một thứ gì đó bị khăn màu đỏ trùm kín đột nhiên xuất hiện ở trên sân khấu.

Trần Hạ Nam "..." Ông ấy cũng biết kích thích tính tò mò của khán giả.

"Cô Tây, đó rốt cuộc là thứ gì? Hình như là một bức tượng." Trần Hạ Nam căng thẳng quay sang phía Tây Cố Thành ở bên cạnh, thấp giọng hỏi.

"Suỵt, người khác sẽ nghe thấy tiếng em đấy." Tây Cố Thành thì thầm, chỉ chỉ lên sân khấu, ý bảo cô tiếp tục xem đi.

"Thưa các vị khán giả." Giọng trầm ấm của Edward lại vang lên.

"Trước mắt quý vị là một bức tượng mà tôi chỉ mới tìm thấy từ năm ngoái ở phía Bắc vùng Đông Hạ. Sau nhiều năm tìm tòi và nghiên cứu, chúng tôi đã đưa ra kết luận tạm thời và vô cùng nóng lòng muốn công bố với công chung, bổ sung cho những lý thuyết còn mơ hồ."

"Nhưng trước đó, tôi muốn giới thiệu về vùng đất Đông Hạ qua những hiểu biết của tôi. Trước Thời Đại Hòa Bình, phía Đông Bắc Đông Hạ khi ấy có một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, khi Thời Đại Hòa Bình diễn ra, phong trào 'bài trừ lịch sử' cũng nổ ra, nhiều di tích, tài liệu lịch sử đã bị tàn phá, thiêu đốt và xóa bỏ, ngay cả những dự liệu được cập nhật lên công nghệ tích trữ đám mây cũng bị xóa bỏ. Đây là một tổn thất lớn cho những người yêu thích lịch sử."

"Những thông tin về quốc gia ấy cũng trở nên mơ hồ, tuy nhiên dựa vào bản đồ cùng các di tích lịch sử và lời kể của các thế hệ sinh ra trước Thời Đại Hòa Bình, chúng tôi đã đưa kệt luận, đây là quốc gia đã có năm tháng hưng trầm, có thể đã đồng hành với các nền văn minh rực rỡ, các đế quốc với lãnh thổ rộng lớn khác. Hơn nữa, với vị thế địa lý, quốc gia này là nơi giao thoa của rất nhiều dân tộc đến từ các phương hướng khác nhau, từ đó hình thành những văn hóa, tôn giáo tâm linh cùng các dân tộc đa dạng, phong phú."

"Cũng như các quốc gia khác, chúng tôi cũng đã tìm hiểu lịch sử và truyền thuyết của các quốc gia này qua những tài liệu và di tích còn sót lại. Chúng tôi tạm thời tìm thấy khởi nguồn của quốc gia này, mà đang bị coi là trí tưởng tượng hay truyền thuyết của người dân thời bấy giờ."

Nói xong, Edward bỗng dừng lại, bước đến chỗ bức tượng. Ông kéo mạnh khăn trùm màu đỏ xuống, một bức tượng được đúc kết một cách tỉ mỉ, vì bị thời gian bào mòn và chôn lấp dưới lòng đất nên đã xuất hiện vết nứt, một số bộ phận còn bị rụng vỡ mất, rêu xanh phủ lên những vết nứt ngang dọc như tia sét. Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn ra, đây là một người phụ nữ với trang phục lạ lẫm, phải nói là trang phục không hề giống người tiền sử mà thẩm mỹ còn khá hợp với người hiện đại, điều đó làm cho cả đám người rơi vào im lặng. Đáng kinh ngạc hơn là quanh tượng có những hoạ tiết hình hổ được chạm khắc rất tinh xảo và uyển chuyển.

Gương mặt của bức tượng đã bị phá huỷ trầm trọng, không thể nhìn ra là đúc mặt của ai.

"Chúng tôi cho rằng đây là bức tượng trong thời của Kinh Dương Vương, vua nước Xích Quỷ trong truyền thuyết, bởi vì tài liệu mà chúng tôi tìm được ở gần bức tượng có đề cập đến cái tên này." Edward vô cùng chắc chắn nói, không thể nhìn thấy một điểm tự ti do dự từ khuôn mặt ông ấy.

Trái tim của Trần Hạ Nam ngừng trệ.

Cả hội trường rơi vào ồn ào. Tiếng bàn tán xì xào ở khắp nơi.

"Xích Quỷ? Đó là gì?"

"Nghe đồn đó là quốc gia cổ đại có lãnh thổ vô cùng rộng lớn, trải dài từ phía Đông Nam Đông Thượng đến miền Đông Bắc Đông Hạ ngày này. Chuyện kể rằng vua Đế Minh, cháu ba đời của Thần Nông đi tuần thú phương nam đến núi Ngũ Lĩnh thì gặp một nàng tiên, hai người lấy nhau và đẻ ra người con tên Đế Nghi và Lộc Tục. Đế Nghi được cha truyền ngôi làm vua phương bắc, còn Lộc Tục làm vua phương nam, xưng Kinh Dương Vương, quốc hiệu Xích Quỷ. Sau Kinh Dương Vương lấy con gái Động Đình Quân là Long Nữ rồi sinh ra Sùng Lãm. Sùng Lãm nối ngôi cha, xưng Lạc Long Quân rồi lấy con gái vua Đế Lai gọi là Âu Cơ, sau này sinh ra một trăm người con, cả hai tách rời nhau, năm mươi người con theo Lạc Long Quân xuống biển, còn năm mươi người con khác thì theo Âu Cơ lên núi."

"Nhưng sự tồn tại của quốc gia này vô cùng mơ hồ, chứ đừng nói đến sự xuất hiện cũng như sự suy tàn, không có tài liệu nào ghi chép, cũng như chứng thực. Nói chung, đây có thể gọi là quốc gia trong trí tưởng tượng của người dân xưa."

"Có lẽ bức tượng này chỉ là điêu khắc vị tộc trưởng nào đó thôi, thời kỳ đó là thời mẫu hệ mà."

Trần Hạ Nam một mực không lên tiếng, cô đã mất tập trung khi giáo sư vừa dứt lời. Sự chú ý của cô không dành cho bức tượng, mà là cái tên "Xích Quỷ" vừa lạ vừa quen.

Lồng ngực của Trần Hạ Nam quặn đau, tưởng chừng như sắp bị xé rách ra. Xích Quỷ, lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, nhưng vì sao lại cảm thấy kích động khó tả. Trái tim đập mạnh khiến dòng máu trong người dường như trở thành dòng nước sôi, thiêu đốt da thịt của Trần Hạ Nam. Cảm giác trên người cô đang ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thế gian hỗn chiến.

Trời đất điên đảo.

Những âm thanh kia không ngừng vang lên bên tai Trần Hạ Nam, như thế có ai đó đang ở bên cạnh nói với cô. Cô mơ màng. Trời đất xoay chuyển.

Hạ Nam.

Ai?

Hạ Nam. Trần Hạ Nam.

Cô không nghe rõ.

"Hạ Nam, Hạ Nam." Tây Cố Thành lay mạnh Trần Hạ Nam, âm thanh mang theo phần sốt sắng gọi lớn tên cô. Nhìn mặt cô trắng bệch, không có chút khí huyết nào, Tây Cố Thành lo lắng không thôi.

"Em không sao chứ, Hạ Nam?" Thấy đôi mắt của Trần Hạ Nam bắt đầu lấy lại thần sắc, Tây Cố Thành cũng hạ thấp giọng xuống. Trần Hạ Nam cố gắng quay sang hướng âm thanh mà cô nghe không rõ đang phát ra kìa, từ nhìn thấy năm Tây Cố Thành xuống ba, rồi trở về một, cuối cùng cô cũng thể thấy rõ gương mặt đã xuất hiện nết nhăn ở bọng mắt kia lộ ra phần lo lắng.

Tây Cố Thành? Trần Hạ Nam đã lấy lại ý thức.

"Cô Tây." Trần Hạ Nam nhẹ nhàng nói, thậm chí còn có cảm giác như thều thào.

"Em không sao chứ? Mặt em tự dưng trắng bệch, có cần tôi đưa đi bệnh viện không?" Vừa dứt lời, Tây Cố Thành đang chuẩn bị đứng lên liền một cánh tay mảnh khảnh bắt lại, "Em không sao, chỉ là hơi bất ngờ trước tin tức mới mẻ kia thôi." Trần Hạ Nam cố gắng nặn ra một nụ cười, ra vẻ như cô không có chuyện gì lớn.

"Thật sao? Nhưng sao em..." Tây Cố Thành do dự không nói tiếp, cô không muốn nói bộ dạng vừa nãy của Trần Hạ Nam có bao nhiêu dọa người.

"Em không sao đâu ạ, cô ngồi xuống đi ạ, kẻo mọi người chú ý."

"Ha ha, giáo sư Ed già nên lẩm cẩm rồi hay sao. Chỉ dựa vào bức tượng không nguồn gốc mà nhận định đây là từ Xích Quỷ."

"Có lẽ ông ấy chấp niệm với thành tích quá, cố gắng đột phá tìm ra thứ mới lạ. Trời ạ, tôi còn đang chờ mong thứ gì đây."

"Khụ khụ, một chút bằng chứng khoa học cũng không có."

"Ài, hay là nửa đêm có hồn ma Xích Quỷ hiện nguyên hình báo mộng cho ông ấy, nếu ông ấy nói thế tôi còn thấy hợp lý hơn đấy. Ha ha ha."

Trần Hạ Nam nghe những lời chế giễu này, có cảm giác bực tức không thôi. Tuy bọn họ nói có phần chính xác, không thể chỉ dựa vào bức tượng vỡ này mà đưa ra kết luận, nhưng những giọng điệu cười cợt thiếu tôn trọng này khiến cô bức xúc, ai nghe cũng thấy chói tai, đừng nói một người ngưỡng mộ ông ấy bấy lâu như cô.

Một người đứng lên nói lớn, "Giáo sư Perkins, tôi là một người rất yêu thích các nghiên cứu của ông, tôi đã theo dõi những bài luận khoa học của ông hơn mười lăm năm rồi. Nhưng hôm nay giáo sư đến đây chỉ đề công bố một nghiên cứu vô căn cứ này, có phần khiến chúng tôi thất vọng, hy vọng giáo sư sẽ nghĩ lại, trách ảnh hưởng danh dự của mình cùng thời gian của mọi người." Nói xong, liền đội mũ đi thẳng ra ngoài.

Nhiều người đồng tình với người đàn ông kia, cũng đứng lên nói một câu, "Mong giáo sư suy nghĩ lại." Tưng người lại từng người rời khỏi hội trường. Đèn lại được bật sáng trưng, chỉ còn Trần Hạ Nam và Tây Cố Thành ở lại.

Nhìn sắc mặt của giáo sư Ed, không có chút bối rối hay ngại ngùng, ngược lại còn thản nhiên cười với các cô, như thể đã lường trước tình huống này. Ông bình tĩnh bên về chỗ các cô, "Để mọi người xem cảnh khó coi rồi." Sau đó ngồi xuống bên cạnh.

"Không đâu giáo sư." Trần Hạ Nam khách sáo nói, có chút ngập ngừng, "Nếu cô Trần có thắc mắc xin cứ tự nhiên hỏi." Như thể nhìn thấu trái tim cô, giáo sư Ed liền chủ động mở lời.

"Nước Xích Quỷ có thực sự tồn tại không ạ?" Trần Hạ Nam nhìn về hướng bức tượng.

"Đó là điều tôi chưa thể trả lời ngay." Giáo sư Ed mỉm cười nhân từ nhìn Trần Hạ Nam, khiến cô nhớ đến ông ngoại, "Nhưng cũng là điều tôi chuẩn bị nói, có điều tôi không thể khiến mọi người kiên nhẫn để nghe tiếp."

"Ở phía Đông Bắc Đông Hạ, nơi được cho là lãnh thổ của nước Xích Quỷ thời bấy giờ, tôi cùng đoàn khảo cổ của Cố Thành tìm thấy một di tích chưa  từng được khai phá, thậm chí là có thể nói chưa từng được ghi chép trong bất cứ tài liệu nào của loài người, nó rất kỳ lạ." Ngừng lại một lúc, đợi Trần Hạ Nam tiếp nhận thông tin xong, ông mới nói tiếp, "Bị chôn vùi ở dưới lòng đất, bức tượng cũng được phát hiện ở gần đấy."

"Mọi người đã khai quật nó, và tìm ra cách bằng chứng chứng minh sự tồn tại của Xích Quỷ?" Trần Hạ Nam nghi hoặc hỏi, nhưng cũng có mấy phần vui vẻ mong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net