Chương 5: Thời không ngưng đọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hẹn gặp ở thế giới bên kia.]

Trần Hạ Nam cau mày, không hiểu ý nghĩa câu nói này, cô không để ý có một đoàn người đang ồ ạt từ trong viện bảo tàng xông ra ở đằng sau lưng cô.

Ùuuu.

Đôi mắt của Trần Hạ Nam bỗng dưng mờ đi, dường như khung cảnh xung quanh đang trở nên xám xịt, mọi thứ chợt im bặt, Trần Hạ Nam không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Cô bất động giữ nguyên tư thế đang cầm điện thoại, chính xác hơn là cơ thể cô không thể cử động.

Thời gian tựa như đã ngưng đọng ở trên người cô, hạt mưa lửng lơ giữa không trung như viên pha lê, Trần Hạ Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng người rẽ làm hai để tránh né cô, nhưng không ai quay đầu lại nhìn cô. Trần Hạ Nam cứ thế nhìn người đang hối hả tìm chỗ trú mưa, có người lại đang mỉm cười hạnh phúc trìu mến nhìn người đang che ô bên cạnh, có người đơn độc đứng giữa mưa đợi chuyến xe của mình. Thế giới vẫn chuyển động, không có ai vì Trần Hạ Nam mà dừng cước bộ lại.

Cô như đã biến mất khỏi thế giới này.

Ngựa xe tấp nập, bước chân vội vã, có người trơ trọi lạc lõng giữa phố thị phồn hoa.

Bỗng có một người từ đằng sau lưng tiến lại gần Trần Hạ Nam, chậm rãi và nhẹ nhàng, ghé vào bên tai cô khẽ nói:

"Cô phải đến nơi ấy. Có người đang chờ đợi."

Có người đang chờ đợi.

Có người, đang chờ đợi.

...

Thời gian trên người Trần Hạ Nam giống như một chuyến tàu lượn, đột ngột dừng lại, đột ngột lao vút. Âm thanh huyên náo dần trở lại bên tai Trần Hạ Nam, tiếng mưa tí tách cùng tiếng nói xa gần hòa lẫn lại với nhau, tạo nên một bầu không gian náo nhiệt nhưng lại khiến người cô đơn.

Trần Hạ Nam lấy lại được ý thức, vội quay về đằng sau.

Không có ai.

Lúc này điện thoại của cô lại rung lên, là tin nhắn của Mạc Viễn.

[Gặp cậu ở công viên Tân thế giới nhé.] Khi cô nhìn lại, tin nhắn ban nãy đã không còn.

Nhắn xong còn gửi một biểu tượng nhe răng cười.

[Nhưng trời không biết vì sao lại mưa. Hay là hoãn đi?] Mạc Viễn nhắn tiếp.

[Được. Vậy mình đi ăn đây.]

[OK.]

Trần Hạ Nam cất máy đi, phát hiện mưa lại bắt đầu rơi lớt phớt.

Thật khó hiểu.

Buổi chiều hôm đó, Trần Hạ Nam sốt nặng, phải nghỉ học suốt ba ngày.

....

Tây Châu, buổi đêm.

Giáo sư Ed sau chuyến bay dài đã trở về nhà nghỉ ngơi. Mồ hôi trên trán của ông không ngừng chảy ra, ướt đẫm cổ áo, còn liên tục nói mớ gì đó.

"Thiên hạ thái bình..."

Ông mơ thấy bản thân đang đứng giữa một đám đông, ông không nhận ra bất kì ai ở trong đây, cũng chưa từng nhìn thấy trang phục mà họ đang mặc bao giờ. Tất cả đang vui vẻ nhảy múa bên lửa trại to lớn kia, có người ngồi cạnh ông đang kể chuyện cho đám trẻ con, căn dặn chúng phải luôn nhớ đến điều này. Ông không nghe hiểu ngôn ngữ này.

Ông vô thức nhại theo.

Rạng sáng hôm sau, ông thức dậy đúng giờ như thường ngày, xuống dưới nhà ăn sáng.

"Hôm qua ông mơ thấy gì thế?" Một giọng nói có phần già dặn vang lên, là bà Perkins.

"Mơ?"

"Đúng thế, còn nói mớ gì đó mà tôi không nghe rõ, người còn toát mồ hôi. Tôi có gọi ông dậy nhưng ông vẫn ngủ say tít, sau một lúc liền thì không nói nữa."

Giáo sư Ed ngẩn người, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng một chút ấn tượng cũng không có, "Có lẽ gần đây mải mê công việc quá nên áp lực, chắc tôi nên nghỉ ngơi một thời gian." Ông lắc đầu, không có cách nào nhớ lại.

Bà Perkins gật đầu đồng tình.

...

Ký túc xá nữ Đại học Đông An, thành phố An Bình.

"Hạ Nam, cậu đã hạ sốt chưa?" Vũ Phương mở cửa, tay xách theo một chiếc cặp lồng, trên vai vẫn còn đeo cặp, cô vừa mới tan học.

"Mình đỡ hơn nhiều rồi." Trần Hạ Nam đang ngồi dựa vào thành giường, gương mặt có mấy phần mệt mỏi và nhợt nhạt.

Tri Hoa Dương Tử nhận cặp lồng từ Vũ Phương. Cô mở nắp, khói trắng phả vào mặt cô, cô theo bản năng hơi rụt đầu lại.

"Hôm nay chỉ có cháo hành thịt băm thôi." Vũ Phương nói.

"Cậu mau ăn đi kẻo nguội, sau đó còn uống thuốc." Tri Hoa Dương Tử lấy một ít cháo cho vào bát cách nhiệt, thổi nhẹ qua rồi mới đưa cho Trần Hạ Nam.

"Cậu tự xúc được chứ?"

Tri Hoa Dương Tử hỏi như thế là có lý do, bởi vì mấy ngày trước Trần Hạ Nam bị sốt cao tới mức không tỉnh táo, ba người phải gọi người máy y tế tới ngay trong đêm đó. Lẽ ra khi đó Trần Hạ Nam phải nhập viện, nhưng người máy lại nói cô nên ở lại phòng cho thoải mái, vì bệnh viện trường học cách âm kém, hơi ồn ào, không thích hợp để nghỉ ngơi, mà từ đây tới bệnh viện thành phố thì quá xa. Dù sao trong ký túc luôn có các nhân viên y tế túc trực, nếu như tình trạng chuyển biến xấu hơn thì lại nhập viện.

Trần Hạ Nam nhận lấy bát cháo, cười ngại, "Mấy ngày nay làm phiền các cậu rồi, mình cứ như trẻ sơ sinh vậy, việc gì cũng phải nhờ mấy cậu." Nói xong còn múc một muỗng nhỏ, đưa lên miệng thổi nhẹ.

Vũ Phương ngồi phịch xuống ghế, trừng mắt, "Cậu còn nói câu khách sáo nào nữa tôi liền đem cậu chôn xuống đất đấy." Triệu Thu Ngọc ngồi ở bên cạnh gật đầu, "Để mình giúp cậu khiêng xác."

Trần Hạ Nam nghe thấy thế liền bật cười, Tri Hoa Dương Tử thấy cô cười rất sảng khoái, chứng tỏ bệnh đã đỡ hơn rất nhiều, cũng mỉm cười theo.

Tối hôm đó, Trần Hạ Nam đã có thể xuống giường, lấy máy đo thân thể, "bíp" một tiếng. Cô liếc xuống, thấy các chỉ số đã trở lại bình thường, huyết áp, nhịp tim ổn định, nhiệt độ cũng không còn cao như những lần trước nữa.

Ngày mai cô có thể đi học lại như bình thường.

Uống thuốc xong, cô ngồi vào bàn học để chuẩn bị tài liệu cho tiết học ngày mai, nhưng mà mới nhìn bìa giáo trình thôi đã thấy đau đầu chóng mặt.

"Dù sao cậu cũng mới khỏe lại, mau đi ngủ sớm đi. Trương Nhiên nói cậu ấy đã ghi bài giúp cậu rồi." Tri Hoa Dương Tử nhắc nhở cô, đợi Trần Hạ Nam quay trở lại giường rồi mới tắt điện.

"Ngủ ngon nhé."

"Cả nhà của kem ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Chừng mười phút sau, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ, Trần Hạ Nam từ từ mở mắt, lắng nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Cô nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Sột soạt, có tiếng người trở mình trong chăn, thỉnh thoảng lại có người nói mớ.

Trần Hạ Nam nhắm mắt lại, cũng chậm rãi đi vào trong giấc ngủ.

Ngoài kia, vầng trăng sáng vằng vặc, ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy vạn vật. Gió xuân nhẹ nhàng gõ qua cửa sổ, lay động hàng cây liễu rủ bên hồ, có bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống chiếc ghế đá.

...

Thời gian nhanh như thoi đưa, chớp mắt kể từ ngày Trần Hạ Nam đổ bệnh cũng đã là bốn tháng, cũng là thời điểm kỳ thi học kỳ bắt đầu diễn ra.

Ở thời đại này, kỳ thi học kỳ chỉ diễn ra ở cấp phổ thông và đại học. Kỳ thi cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là kiểm tra xem học sinh sinh viên có nắm chắc kiến thức hay không, hoàn toàn không lưu lại vào kết quả học tập, nhưng sẽ đánh giá năng lực của học sinh mà quyết định nên học lại môn hay qua môn.

Nền giáo dục đã sớm cải cách, nên có cách đánh giá thực lực của học sinh chính xác hơn, tránh việc thụ động ở trên những bài thi, thay vào đó là trong quá trình học tập là xem xét thể hiện năng lực bản thân và tinh thần nhóm ra sao để đưa ra kết quả cuối. Điều quan trọng không nằm ở đúng hay sai, mà là ở tinh thần học hỏi dám thắc mắc, dám đưa ra quan điểm, hiệu suất và hiệu quả của bài tập cá nhân cũng bài tập nhóm, những hoạt động công ích,...

Từ cấp bậc tiểu học đến trung học phổ thông, học sinh có quyền lựa chọn môn học mình yêu thích, nếu như cảm thấy không phù hợp có thể tự do thay đổi vào bất cứ lúc nào, bởi vì kết quả học tập không còn dựa vào điểm số nữa, mà chỉ dựa trên biểu hiện của học sinh ở trong trường học thế nào. Nhưng trước kỳ thi học kỳ ba tuần, học sinh sẽ không được phép tự do thay đổi nữa, vì bài thi học kỳ là bài thi kiểm tra kiến thức của môn học ấy.

Chính vì thế, cũng sẽ không tránh khỏi việc học sinh trở nên bận rộn khi vào kỳ thi học kỳ.

Còn về vì sao thành tích của Mạc Viễn lại tụt dốc thảm thê, đó là bởi vì cậu thường xuyên vắng mặt không phép trong lớp học, cũng không tham gia các hoạt động công ích, lại hay chậm trễ giao nộp bài tập cá nhân, dù bài tập nhóm cậu luôn cố gắng hoàn thiện đúng hạn để không ảnh hưởng cả nhóm, nhưng nghiên cứu của cậu không đạt được hiệu quả như kỳ vọng, lúc thì quá sơ sài, lúc lại không có ý nghĩa gì. Vào kỳ mùa Thu năm lớp mười hai bị đánh giá không qua những ba môn.

Bảng xếp hạng thành tích cũng không tồn tại nữa, tránh để gây áp lực cho học sinh phụ huynh cũng như việc chạy đua thành tích của các trường. Nhưng Bộ Giáo Dục vì muốn để cho các học sinh vẫn cảm nhận được sự tự hào, cũng như có tinh thần phấn đấu, nên cho phép công bố danh sách có thành tích tốt nhất ở trong khối.. Việc Mạc Viễn đột nhiên biến mất ở hạng ba, chưa kể việc cậu bị đánh giá chưa đạt đã khiến cho cả khối bàn tán.

Còn Trần Hạ Nam, kể từ khi cô sinh ra, cô chưa từng biết cảm giác đứng dưới hạng ba trở xuống là gì. Cô ít khi báo danh tham gia các cuộc thi, nhưng cô đã đi thi thì dù đó là gì cô vẫn sẽ chiếm được hạng ba trở lên.

"Hạ Nam~ Cậu mau giúp mình ôn môn Phương pháp nghiên cứu khoa học đi." Triệu Thu Ngọc lay cánh tay Trần Hạ Nam, khẽ nói. Triệu Thu Ngọc còn đang mếu máo vì kỳ thi học kỳ, tình cờ gặp Trần Hạ Nam đang trên đường về ký túc xá, như bắt được mớ vàng mà đuổi theo cô. Thế là cả hai bây giờ ngồi trong thư viện của Học viện Y.

Trần Hạ Nam lấy bảng điện tử viết vài dòng, sau đó mới đưa cho Triệu Thu Ngọc, thấp giọng nói, "Đây là những tài liệu mình đã tham khảo, trong thư viện đều có hết, cậu đi lấy về đây rồi mình chỉ cho cậu."

Triệu Thu Ngọc vui vẻ đứng bật dậy, nhanh lẹ chạy đi tìm tài liệu mà Trần Hạ Nam đã nói, nếu như không nhanh cô sẽ phải trải qua cuộc chiến tranh giành sách. Trần Hạ Nam thấy bộ dạng xin xỏ của cô với nữ sinh khác liền khẽ cười, tiếp tục đọc sách.

Không để cô phải chờ lâu, Triệu Thu Ngọc đã trở lại cùng với chồng sách trên tay.

"Còn thiếu vài quyển bị mượn mất rồi."

"Đang trong thời gian ôn thi mà cậu kiếm được nhiều sách như thế này thì mình cũng nể."

Cô nháy mắt, "Tại vì mình có khuôn mặt này đấy."

Trần Hạ Nam phì cười, Triệu Thu Ngọc cũng là một trong số người đẹp nổi tiếng trong Học viện Y, nhất là với nữ sinh, ngoài ra còn có Tri Hoa Dương Tử và Vũ Phương được lòng rất nhiều người, chỉ là tính cách của Vũ Phương hơi tăng động, làm nhiều người không thích ứng được. Mỗi sáng, phòng 507 của ký túc xá nữ đều có một vài hộp quà kèm lá thư.

Trần Thu Ngọc cũng là người thông minh hiểu nhanh, mỗi tội lười học, cô hay đi chơi tới tận khuya hoặc chơi điện tử đến tận rạng sáng, vì thế lên lớp hay mất tập trung, nhưng vì ỷ có Trần Hạ Nam nên cô chưa từng thay đổi thói quen xấu này. Hai người mải học đến không để ý xung quanh, càng không để ý đến một người vừa ngồi xe lăn đi ngang qua.

Trời đã dần tối, bụng cả hai bắt đầu kêu òng ọc.

"Mau gọi hai đứa kia đi ăn thôi." Triệu Thu Ngọc xoa bụng, Trần Hạ Nam gật đầu không ý kiến.

Trên đường đi tới nhà ăn, Trần Hạ Nam tình cờ bắt gặp Tây Cố Thành mới tan làm, còn đang đứng tưới cây, "Cậu đi trước đi, mình qua chào hỏi cô Tây đã." Nói xong liền chạy đi, Triệu Thu Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ú ớ nhìn cô.

Từ sau lần trở về từ viện bảo tàng, Trần Hạ Nam vì nghỉ học mất mấy ngày mà bận rộn bắt kịp kiến thức với đồng bọn, sau đó lịch học ngày càng dày đặc, không cho cô thời gian đến Học viện Xã hội Nhân văn học ké với Mạc Viễn nữa, cơ hội gặp lại Tây Cố Thành cũng ít đi. Lần cuối cả hai gặp nhau là do tình cờ, Học viện Y và Học viện Nhân văn gần nhau, khi đó Trần Hạ Nam mới đi thực hành về, trên tay cầm xác thằn lằn tính đưa nó đi chôn, Tây Cố Thành đã lôi cô lại hỏi thăm bệnh tình, mắng cô ngốc, thấy mưa còn không biết tìm chỗ trú.

Từ hôm ấy đến nay, Trần Hạ Nam mới gặp lại đối phương, cô rón rén lại gần Tây Cố Thành, còn cách mấy bước chân thì có tiếng chuông điện thoại. Tây Cố Thành đặt bình nước xuống, lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe, "Sao thế?"

Trần Hạ Nam cũng không muốn quấy rầy cô nữa, đang định quay lưng nhẹ nhàng rời đi thì Tây Cố Thành bỗng nói lớn, "Cái gì?"

"Zainab xin rút khỏi đoàn của chúng ta?"

Trần Hạ Nam mở to mắt, Zainab al-Maliki, một trong những thành viên trong đoàn khảo cổ của Tây Cố Thành, cô ấy là người trong đội y tế. Trần Hạ Nam có ấn tượng về cô ấy, vì Zainab đã từng dạy cho cô một số trường hợp bất ngờ và cách để cấp cứu khẩn cấp.

"Nhưng bây giờ đã cuối tháng Năm, chỉ còn vài tuần nữa là chúng ta bay xuống Đông Hạ, làm sao mà tuyển kịp người bây giờ?" Nhân số trong đội Tây Cố Thành vô cùng ít ỏi, trong đội ngũ y tế chỉ có hai người, nay chỉ còn một bác sĩ chính, mà đoàn của cô thường xuyên đi vào nơi nguy hiểm nên sẽ chịu vô số trấn thương nặng nhẹ, vì thế việc này sẽ có chút quá tải đối với một bác sĩ.

"Em có thể đi ạ." Âm thanh dịu dàng vang lên, Tây Cố Thành không cần quay đầu cũng biết là ai.

"Hạ Nam, em đứng đây từ khi nào?" Tây Cố Thành hạ thấp điện thoại xuống, chau mày lườm cô.

"Hạ Nam?" Giọng nói ở trong điện thoại có chút bất ngờ, lại mang theo vui vẻ.

"Chị Zainab đã từng dạy em những tình huống có thể xảy ra khi đi thám hiểm, em có thể làm y tá tạm thời cho đoàn." Trần Hạ Nam bỏ qua câu hỏi của cô, nhấn mạnh lại lần nữa.

Tây Cố Thành nhíu chặt mày, lần trước gặp lại cô bé này cũng vòi đi theo, còn lấy việc cô đào đất chôn thằn lằn để chứng minh cô ấy cũng có kinh nghiệm đối với địa lý, "Thổ nhưỡng ở thành phố An Bình vô cùng tốt, đặc biệt là vùng ngoại ô thuộc loại đất thịt, tơi xốp, lại cung cấp nhiều chất khoáng và dưỡng chất cho cây, thích hợp để nuôi trồng."

"Còn thổ nhưỡng ở phía Đông Bắc Đông Hạ gồm đất feralit đỏ vàng, đất phù sa và feralit trên đá vôi. Đặc biệt là có rất nhiều rừng rậm nhiệt đới và rừng kín thường xanh mưa ẩm và rừng thường xanh. Ngày nay người dân Đông Hạ đang cố gắng bảo vệ và mở rộng diện tích rừng."

"Vậy liên quan gì đến con thằn lằn em đang chôn?"

Trần Hạ Nam: "..."

...

"Không được." Tây Cố Thành thẳng thừng từ chối, "Nơi ấy còn vô cùng hoang sơ, đưa em đi là một chuyện vô cùng nguy hiểm, em không hề có chút kinh nghiệm nào. Sao em cứ khăng khăng đòi đi thế? Nghỉ hè đi du lịch không hơn à."

"Em tò mò mà, dù sao hè em cũng không có việc gì, lại chưa từng xem một đoàn khảo cổ thám hiểm như thế nào." Trần Hạ Nam dùng ánh mắt long lanh nhìn cô, chu môi làm nũng.

"Sếp, em cảm thấy cho Trần Hạ Nam đi cùng cũng vô cùng có lợi. Dù sao trong thời gian ngắn cũng chưa thể tìm nhân viên y tế khác." Người ở trong điện thoại lại hóng hớt, rõ ràng rất mong đợi Trần Hạ Nam đi cùng.

"Anh Khải nói đúng đó, em không gây rắc rối cho mọi người đâu. Em sẽ ở bên ngoài đợi mọi người thám hiểm, tiện lưu giữ liên lạc phòng trừ có chuyện khẩn. Không phải trước kia cô có nói muốn cho em gia nhập đoàn hay sao, đây là lúc đào tạo thành viên tương lai." Cô túm tay áo của Tây Cố Thành.

"..." Tây Cố Thành cạn lời. Thực ra trong thâm tâm cô cũng hy vọng có Trần Hạ Nam sẽ gia nhập đoàn đội của cô, nhưng để cho một đứa trẻ mới hai mươi tuổi lại còn chưa có kiến thức đi theo, cô không thể nào yên tâm nổi.

"Xin cô mà."

"Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Em vẫn nên tập trung vào kỳ thi đi, hơn nữa còn hỏi ý kiến của bố mẹ nữa." Tây Cố Thành cố tình đẩy chuyện này lên cha mẹ cô.

Hỏi phụ huynh? Đương nhiên là không rồi. Trần Hạ Nam thầm bất mãn, nhưng Tây Cố Thành đã xuống nước, cũng không gay gắt như lúc trước nữa, nghĩa là cô có cơ hội.

Thực ra Trần Hạ Nam chẳng biết vì sao lại sống chết đòi đi, cô linh tính bản thân đang thúc giục cô phải đi. Từ sau viện bảo tàng, Trần Hạ Nam không nhớ bằng cách nào mà cô trở lại trường, chỉ biết trong lòng luôn có cảm giác kì lạ.

"Vậy em đi ăn đây ạ. Không còn sớm nữa, giáo sư mau về nhà ăn cơm đi." Trần Hạ Nam cười toe toét, vẫy tay với Tây Cố Thành rồi chạy nhảy tưng tưng như thỏ về phía nhà ăn.

"Con nhỏ này ngày càng to gan." Tây Cố Thành thở dài, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông tên Khải ở trong điện thoại một lúc mới tắt điện thoại. Cô đang định đi thì chợt nghĩ tới điều gì đó, lại lấy điện thoại ra tra danh bạ.

"Nếu cô bé ấy đã muốn thì cứ đưa đi cùng đi." Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.

"Nhưng thầy..."

"Không sao, không phải lần đầu em đi trải nghiệm cũng mới có mười tám tuổi thôi hay sao. Tôi còn nhớ em ương bướng đòi đi bằng được, còn ôm ba lô ngồi lì ở văn phòng giáo viên." Giáo sư Ed vừa nhớ lại vừa cười nói, bộ dáng ương bướng của cô ấy khi đó có chút giống Trần Hạ Nam.

"Được rồi, thầy đừng nhắc lại nữa ạ." Tây Cố Thành khẽ thở dài, chuyện cũng đã hơn mười rồi.

"Ha ha, giờ biết xấu hổ rồi?"

Tây Cố Thành không trả lời, nói chuyện một lúc thì cúp máy. Lúc đang đi ra bãi đỗ xe liền gặp đồng nghiệp đang ngồi xe lăn, cô mỉm cười chào hỏi một tiếng.

Người kia cũng đáp lại.

...

Thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, không nằm ngoài bất ngờ mà lại bất ngờ, Trần Hạ Nam vẫn là cái tên sáng chói lọi trên bảng xếp hạng của học viện. Vũ Phương sung sướng nhảy nhót, hát đi hát lại một câu, "Qua môn là qua môn, tạm biệt trượt môn, tạm biệt cải thiện điểm, chị đây bung xoã."

Mọi người đang thu dọn hành lý, bận rộn không để ý đến Vũ Phương đang nhảy điệu tinh tinh vỗ ngực.

"Hạ Nam, nghỉ hè này cậu định làm gì?" Tri Hoa Dương Tử quay sang hỏi Trần Hạ Nam.

"Ừm, có lẽ là đi đâu đó ở Đông Hạ. Còn cậu?" Trần Hạ Nam cười nói, không tiết lộ chuyện cô sẽ cùng đoàn khảo cổ đi thám hiểm.

Tri Hoa Dương Tử hơi dẩu môi, "Có lẽ mình sẽ đi Nam Đảo, anh họ mình đang công tác ở đó."

"Ồ thích vậy, mình nghe nói biển ở đó vô cùng đẹp. Những pháp sư thổi lửa, những cô gái múa bụng, lại còn có mấy quả dừa tươi nữa." Triệu Thu Ngọc đột nhiên xen vào.

"Dừa tươi!" Vũ Phương nói.

"Cậu hiểu mình đó." Triệu Thu Ngọc nháy mắt.

"Khi về mình sẽ mua quà cho mấy cậu."

"Hoan hô."

Vậy là kỳ nghỉ hè đã bắt đầu, Trần Hạ Nam nhìn hàng cây gạo ở đằng trước.

"Mạc Viễn, mình có chuyện cần nhờ cậu giúp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net