Chương 6: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói cái gì cơ!?" Mạc Viễn tự dưng lớn tiếng làm Trần Hạ Nam giật bắn mình.

Lúc này Trần Hạ Nam cùng Mạc Viễn đang ngồi ở trên tàu tốc hành trở về nhà, Vũ Phương vì công việc làm thêm nên không trở về cùng các cô.

"Cậu giúp mình đi mà, dù sao cha mẹ mình chỉ tin mỗi cậu thôi." Trần Hạ Nam nói lại lần nữa, kéo kéo tay áo của Mạc Viễn, đôi mắt long lay lấp lánh chờ mong tựa như cún con đang xin ăn.

"Ư..." Mạc Viễn sợ hãi lùi ra xa cô. Trần Hạ Nam ít khi biểu lộ cảm xúc đáng thương, làm nũng càng hiếm thấy, nhưng một khi cô bày bộ dạng nũng nịu ra, Mạc Viễn biết cô sắp sửa làm chuyện xấu, và cậu chuẩn bị thành cọng rơm đỡ mạng.

"Không phải người rơm chắn tên, mà là anh hùng nhảy vào biển lửa." Như đọc được suy nghĩ của Mạc Viễn, Trần Hạ Nam nói.

"Thế cậu là công chúa? Xin lỗi nhưng bạch mã hoàng tử không phải là mình. Mình không chịu được nóng, cũng không có số làm hoàng tử." Mạc Viễn lắc đầu từ chối, cậu luôn ủng hộ Trần Hạ Nam, cũng rất tin tưởng cô, nhưng không đồng nghĩa việc gì cũng sẽ thuận theo cô, đặc biệt là chuyện này liên quan đến sự an nguy của Trần Hạ Nam.

"Không được lái sang chuyện khác, nếu cậu không giúp mình, mình sẽ không giúp cậu hoàn thành luận án." Trần Hạ Nam từ bỏ bộ dạng thiếu nữ ngây thơ, cô cũng không quen với những cử chỉ ấy.

"..." Mạc Viễn bất lực, thở hắt một tiếng, "Ài, nếu cậu xảy ra chuyện gì, mình phải làm sao mà ăn nói với chú Tuấn, cậu vẫn nên thuyết phục cha mẹ thì hơn, dù sao cậu cũng đã lớn rồi, có lẽ họ sẽ hiểu."

Lại thêm một người nữa vứt chuyện này lên người cha mẹ, Trần Hạ Nam khẽ cau mày, cô không nói chuyện với Mạc Viễn nữa, quay mặt làm ngơ.

Mạc Viễn thấy cô ra vẻ giận dỗi, cạn lời gãi đầu.

"Nếu cậu cam kết với mình, cậu sẽ không chạy lung tung, bình an vô sự trở về." Mạc Viễn đành thỏa thuận, Trần Hạ Nam người này, luôn có cách khiến người khác vô thức chiều chuộng, mặc dù rõ ràng người vô lý là cô trước.

"Được, mình hứa với cậu." Trần Hạ Nam lập tức quay đầu lại, híp mắt cười với Mạc Viễn, đôi mắt tựa như có hàng ngàn ngôi sao ở bên trong.

Hai người nói chuyện rôm rả, cười suốt cả chuyến đi, còn chia nhau đồ ăn, người ngoài liếc qua một cái cũng biết quan hệ của người rất thân thiết. Tiếng nhạc bỗng được bật lên, một giọng nói từ loa phát thanh vang lên, "Chuyến tàu THN1610 từ thành phố An Sinh đến thành phố Trường Giang cách bến tàu còn mười phút, xin quý khách kiểm tra tư trang và hành lí, đảm bảo không để bất cứ đồ vật nào bỏ quên... Xin cảm ơn."

Giọng nói vừa dứt, một giọng nói nam lại vang lên, lặp lại những lời thông báo vừa nãy.

"Về nhà rồi, cuối cùng." Mạc Viễn vươn vai, buông một tiếng thở phào.

Trần Hạ Nam cùng Mạc Viễn vừa mới rời khỏi ga tài, một âm thanh non nớt không giấu được sự vui vẻ vang lên, "Chị Nam."

Trần Hạ Nam ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé mặc áo màu vàng in hình siêu nhân, đầu đội mũ lưỡi trai hình con bò đang nhảy nhót vẫy tay về phía cô, trên mặt hớn hở nhe răng cười, trên miệng còn thiếu mất một cái răng cửa. Đằng sau còn có hai người lớn cũng đang mỉm cười nhìn về hướng này, một người đàn ông mặc sơ mi cùng quần bò thụng, chân đi đôi giày da màu đen, trông đã biết là người làm công chức, người phụ nữ ở bên cạnh mặc một chiếc váy liền thân màu trắng họa tiết hoa, đi một đôi sandal cao gót đế vuông màu đen, cả hai nhìn vô cùng hài hòa. Đó là cha mẹ cô, Lý Tuấn và Trần Cảnh Xuân.

Để xóa bỏ đi định kiến trọng nam khinh nữ, coi trọng con nối dõi, người dân ngày nay có thể tự do theo dòng họ nội ngoại. Khi một đứa trẻ lên sáu, nó có quyền đổi tên mới, được quyền tự do lựa chọn mình sẽ mang họ của ai. Gia đình nội ngoại của Trần Hạ Nam đều có truyền thống, nếu con cái không có nhu cầu đổi thì sẽ phân con gái theo họ mẹ, con trai theo họ cha. Trần Hạ Nam và Lý Đức Tiến cũng không có ý kiến, với hai đứa, mang dòng họ nào cũng được, vì đã cùng một gia đình, sao phải so đo những chuyện này.

"Cha mẹ, Tiến." Trần Hạ Nam nhận lấy hành lí từ Mạc Viễn, gật đầu cảm ơn cậu một cái, liền chạy tới bế cậu bé lên, áp má vào nhau, xoa đầu cậu, "Mới có vài tháng không gặp, em đã cao tới đây rồi."

Lý Đức Tiến tự hào ưỡn thẳng ngực lên nói, "Sau này em còn cao hơn cả chị."

"Ừ, muốn vậy em phải nghe lời cha mẹ, ngoan ngoãn ăn cơm, chăm chỉ tập thể thao, như thế mới đủ dinh dưỡng." Trần Hạ Nam cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói.

Sau đó mới đặt cậu xuống, thấy mẹ cô đang mỉm cười với mình, Trần Hạ Nam liền nở nụ cười nói, "Cha mẹ có khoẻ không? Con mới mua một vài hộp trà giúp cải thiện giấc ngủ, còn có mấy tấm bằng khen để mẹ treo lên tường nữa nhé, mẹ thấy con gái mẹ giỏi không?"

"Cha mẹ lúc nào chẳng khoẻ, còn con đó , không biết chăm sóc bản thân gì cả, đừng gắng sức, gia đình ta cũng no cơm đủ mặc, đâu thiếu thốn gì đâu mà phải tự hành hạ mình, không biết yêu thương bản thân gì cả." Trần Cảnh Xuân gõ nhẹ đầu cô một cái.

Trần Hạ Nam cười hì hì, ôm lấy mẹ cô làm nũng, "Con biết rồi mà, ăn cơm cũng đầy đủ, ngủ sớm dậy sớm, không hề cẩu thả." Nói xong quay sang nói với Lý Tuấn, "Con có mua cho cha một cái thắt lưng mới, lát nữa cha về thử xem có hợp không."

"Con bé này, đừng có lãng phí tiền học bổng, cha mẹ cần gì thì sẽ tự mua." Trần Cảnh Xuân nói.

"Ô, tiền của người ta, người ta tiêu gì thì kệ."

"Người ta với ai hả?"

Lý Tuấn mỉm cười xoa đầu cô, ông chẳng đòi hỏi gì nhiều, cô con gái của mình bình an vô sự là hạnh phúc lắm rồi. Lúc trước cô ốm nặng, Lý Tuấn lại đang đi công tác, khi trở về mới biết tin liền thấp thỏm không yên, thậm chí còn đòi bắt tàu đến thăm cô, Trần Hạ Nam khuyên mãi ông mới thôi.

Lý Tuấn xuất thân từ cảnh sát, vì thế cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc hay biểu đạt những suy nghĩ trong người, ông nói ít làm nhiều. Còn Trần Cảnh Xuân từng làm bác sĩ ngoại khoa, nhưng xảy ra tai nạn khiến cánh tay trái có chút tàn tật, mặc dù đã được chữa nhưng tay trái của bà không có lực, hay bị run. Bàn tay là thứ vô cùng quan trọng của bác sĩ, một khi bàn tay mất đi sự linh hoạt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới cả bác sĩ lẫn bệnh nhân. Trần Cảnh Xuân xin nghỉ việc về nhà làm nội trợ, tiện dạy hai đứa con nhỏ, bà luôn hy vọng Trần Hạ Nam sẽ tiếp nối mình làm nghề lương y. Trần Hạ Nam biết những ủy khuất mà bà phải chịu, vì thế khi bị phản đối vào khoa Lịch Sử, cô liền đăng ký ngành Y, thay bà thực hiện giấc mơ dở dang.

Còn về đứa em cô, Lý Đức Tiến, cậu vừa mới lên lớp Hai, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời, không để cho cha mẹ cùng chị gái lo lắng. Lý Đức Tiễn vô cùng hâm mộ cha của cậu, những lần ông mặc cảnh phục, hay đứng canh gác ở bên ngoài, cậu cảm thấy Lý Tuấn không khác gì những người hùng ở trên màn ảnh, âm thầm bảo vệ giấc ngủ của mọi người.

Lý Tuấn vỗ vào lưng Mạc Viễn, cười hỏi cậu dạo này thế nào, định vươn tay giúp cậu kéo hành lí, Mạc Viễn tinh ý kéo hành lí ra xa tay ông, lắc đầu nói, "Không cần đâu ạ, hành lí của cháu nhẹ lắm."

Thực ra đại đa số va li có chức năng tự động bám theo chủ nhân, nhưng Mạc Viễn không sử dụng những loại tiện nghi ấy, nói là để rèn luyện sức khỏe. Trần Hạ Nam từng trêu cậu định tập sáu múi trả thù bạn gái cũ, thế là từ đó cậu không bao giờ giúp cô xách hành lí nữa.

Nhìn cảnh tượng gia đình ấm áp hoà thuận, ánh nắng chói chang cũng không thể làm lu mờ bầu không khí hạnh phúc này. Mọi người vui vẻ nói chuyện, đôi vợ chồng tình cảm khoác tay nhau, lắng nghe con gái kể chuyện, cậu bé đang nghịch ngợm đu bám lên lưng cậu thanh niên, không ai để ý có một ánh mắt ôn hòa đang hướng về bọn họ.

Ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh huyên náo, những gương mặt mỉm cười chào hỏi lẫn nhau, dù là xa lạ hay quen biết, không biết họ đang vui vẻ vì mùa hè đã bắt đầu, hay vì được trở về nhà nữa. Dù là lý do nào, họ cũng đang hạnh phúc.

Người đó xoay lưng, hoà vào biển người.

Thành phố Trường Giang có lịch sử lâu đời, với con sông Tràng Giang có thượng nguồn từ dãy núi Cao Sơn đổ về hướng ra biển. Đã có vô số trận chiến diễn ra trên con sông này được lưu danh vào sách sử, cũng có rất nhiều giọt máu đỏ của người lính không tên hoà vào sông. Trần Hạ Nam ngồi trên xe ngắm nhìn dòng nước có màu xanh ngọc chảy êm ả chậm rãi, ánh nắng chiếu lên khiến con sông lấp lánh tựa như bầu trời đêm đầy sao.

Những người dân tinh thần bất khuất, các vị Hoàng Đế uy nghiêm. Lãnh thổ, Đế Quốc, võ tướng, văn quan, tất cả đều có sự hưng trầm của nó, rồi cũng tan biến thành cát bụi, hòa lẫn vào dòng chảy thời gian, chỉ còn là những cái tên trong sách vở để người sau bàn tán.

Trần Hạ Nam đã xem qua những hình ảnh, những thước phim tài liệu về người dân trải qua chiến tranh cùng những hình ảnh giả lập được tái hiện lại, những tiếng vó ngựa rầm rộ, tiếng máy báy tựa tiếng hét phóng ngang qua đầu, tiếng súng nổ vang, tiếng bước chân không ngừng nghỉ. Tiếng than khóc của bậc cha mẹ, tiếng nức nở của đồng chí, tiếng sợ hãi của đứa trẻ, toàn bộ lẫn lại trong ngọn lửa chiến tranh, máu và nước mắt.

"Khi viên đạn xuyên vào một người lính dù thuộc bên nào đi nữa, thực ra nó đã xuyên vào trái tim một người mẹ." Trần Hạ Nam nhớ đến câu nói của một vĩ nhân tên là Abraham Lincoln.

Cô khẽ thở dài, cô luôn biết ơn vì mình đã được sinh ra ở thời đại này, nơi mà không còn ai phải ngửi thấy mùi thuốc súng, cũng như chứng kiến người thân ôm quả tim máu mà ra đi.

Xe đi đến một con phố bên rìa trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, che đi mất thái dương, đi thêm một lúc nữa là khu nhà của Trần Hạ Nam và Mạc Viễn. Mạc Viễn cúi đầu cảm ơn cha mẹ cô đã đưa cậu về nhà xong, liền chạy vào nhà không kìm được sự hào hứng gọi lớn, "Bố! Mẹ!."

Ai mà không là đứa con bé bỏng của bố mẹ chứ.

Buổi tối hôm đó, gia đình hai bên bày một bàn ăn lớn ở giữa sân, bữa ăn cũng như mọi ngày, Trần Hạ Nam thích nhất là canh rau muống luộc, vừa ngon lại vừa mát, thích hợp cho mùa hè nóng bức. Cha mẹ Trần Hạ Nam cùng cha mẹ Mạc Viễn hỏi cô và cậu ở trường thế nào, cũng quan tâm hỏi bệnh tình của Trần Hạ Nam.

"Cái thằng này, sao lại để Nam Nam ốm nặng đến thế?" Hoàng My huých cậu một cái, Mạc Viễn oan ức gãi đầu, cũng đâu phải là do cậu bảo cô dầm mưa nhảy ba lê.

"Không nên trách oan thằng bé, do con bé nhà tôi ỷ mạnh mà không biết tự chăm sóc." Trần Cảnh Xuân khuyên giải.

"Mạc Viễn đã lớn chừng này rồi, càng lớn lại càng đẹp trai hẳn ra." Lý Tuấn đã ngà ngà say, tay cầm chén rượu làm đổ cả xuống bàn.

"Ôi dào, có gì đâu, vẫn còn hậu đậu lắm." Mạc Trình xua tay nói, Trần Hạ Nam nghĩ hai ông này cũng đã say rồi. Rõ ràng trên bàn cũng không có món nhậu nào, mà vẫn có thể uống đến say.

Lúc này Trần Hạ Nam mới quay sang nói với mẹ cô, "Mẹ, vài tuần nữa con muốn đi Đông Hạ chơi một chuyến." Mạc Viễn nghe cô thấy thế liền dựng thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần, còn đang suy nghĩ nên thuyết phục cha mẹ của cô như thế nào.

Trần Cảnh Xuân còn chưa kịp tiếp lời, Trần Hạ Nam đã nói tiếp, "Là hoạt động ngoại khóa của trường." Mạc Viễn trố mắt nhìn cô, Trần Hạ Nam thấy bộ dạng của cậu liền nhịn cười, nháy mắt một cái. Trần Hạ Nam đã suy nghĩ kĩ rồi, cô không thể cứ lấy Mạc Viễn ra làm bia đỡ đạn nữa, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, bên cậu nhất định sẽ khó nói với cha mẹ cô, vả lại, cô cũng không chắc lần này sẽ đi mất bao lâu.

"Thế à, vậy con cứ đi đi." Trần Cảnh Xuân không nghĩ nhiều liền gật đầu, cũng không phải lần đầu trường của cô tổ chức chuyến đi xa. Hơn nữa, xã hội ngày càng ổn định, tội phạm cũng ngày càng giảm bớt, Trần Hạ Nam cũng không còn bé bỏng nữa.

Tiệc nào cũng phải tàn, huống chi là một bữa cơm bình dị. Dọn dẹp xong, Mạc Viễn kéo tay Trần Hạ Nam đi vào một góc nói nhỏ, "Cậu chắc chứ? Cứ lấy mình ra bia đỡ đạn cũng được mà." Trần Hạ Nam mỉm cười lắc đầu, mà thực tế lần này đúng là do một giảng viên trường cô tổ chức, tính ra cô cũng đâu có nói dối.

Thấy Trần Hạ Nam đã thế, Mạc Viễn cũng không nhiều lời liền trở về phòng. Đêm đã khuya, sao đã mọc, từng ánh đèn của mỗi ô cửa sổ nối tiếp nhau vụt tắt, nhường cho ánh trăng. Cả thành phố chìm vào màn đêm, chỉ còn đèn đường còn được bật, côn trùng bay lởn vởn ở dưới ánh sáng ấm áp đó, tiếng ve rả rích suốt ban ngày đã im bặt.


Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua kẽ hở của màn che, chiếu thẳng vào trong phòng, bóng cây phản lên nền nhà, lấp la lấp ló, đung đưa qua lại, tiếng chim sẻ chíp chíp gọi Trần Hạ Nam đang say ngủ thức giấc. Cô khẽ mở mắt, lại bị ánh sáng chiếu vào mắt, phỉa nhắm chặt lại, định thần một lúc.

"Ừm, mấy giờ rồi?" Trần Hạ Nam lẩm bẩm, bò lăn trên giường một lúc mới ngồi dậy, nhìn đồng hồ, thấy kim đã chỉ đến số chín. Cô vuốt lại mái tóc dài đen của mình.

Lúc Trần Hạ Nam xuống dưới nhà, Lý Tuấn cũng đã đi làm từ rất sớm. Ông về cơ bản sẽ không có ngày nghỉ hè, nếu như không bốc trúng lịch trực thì sẽ được nghỉ khoảng mười lăm ngày vào cuối tháng Sáu, mà bây giờ mới là cuối tháng Năm. Mẹ và em trai cũng không ở nhà, có lẽ đã ra ngoài đi dạo bên công viên.

Trên bàn còn có bánh mì chả do mẹ cô để lại, giữa tiết trời này đồ ăn đã nguội đi cũng chẳng cần phải đem hâm nóng lại. Trần Hạ Nam buồn tẻ ăn bánh mì, chợt cô nhìn về phía căn phòng ở đối diện kia, cánh cửa đang mở hé, còn đung đưa do gió thổi, đó là thư phòng.

Gia đình Trần Hạ Nam rất yêu thích sách, ai bảo sách điện tử ra đời sẽ khiến sách giấy bị lãng quên? Người đọc sách đều thích cảm giác nằng nặng của sách, khi mở ra lại có mùi thơm của giấy tỏa ra, cực kỳ sảng khoái. Nhưng để xuất bản một quyển sách thì cần phải đốn hạ một cái cây, có điều vấn đề này đã được xử lý, giấy nhân tạo đã ra đời nhằm thay thế việc chặt cây lấy gỗ làm giấy. Hơn nữa giấy nhân tạo lại bền và khó bị rách như giấy làm từ cây, lại phòng chống được mối mọt, không khí ẩm thấp.

Trần Hạ Nam chợt nhớ ra, cha cô là người Đông Hạ, hồi nhỏ cô cũng nhìn thấy ông ấy cầm những quyển sách do gia đình để lại. Có khi nào sẽ có tài liệu liên quan đến Xích Quỷ, Trần Hạ Nam thầm nghĩ, mặc dù khả năng bằng không.

Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hạ Nam dọn dẹp bàn ăn xong liền đẩy cửa đi vào. Nhìn những tủ sách cao sừng sững, đủ mọi màu sắc, sách được phân loại theo bảng chữ cái, từ bìa cứng đến bìa mỏng, gia đình Trần Hạ Nam rất thú vị, mặc dù là thời đại công nghệ, nhưng lại không sắm một người máy giúp việc, hay là một trợ lý ảo, nhưng lại sẵn sàng mua những quyển sách dày cộm về, thậm chí là bản đặc biệt có chữ ký, hay giấy được mạ vàng.

Trần Hạ Nam nhớ quyển sách ấy có màu đỏ, đằng sau bìa còn có một ngôi sao vàng chói lọi, khi hồi nhỏ Trần Hạ Nam có hỏi qua vì sao lại lấy hai màu này làm bìa, cha cô đã xoa đầu giải thích cho cô, "Bìa quyển sách này dựa lại lá 'Cờ đỏ sao vàng', màu đỏ tượng trưng cho máu của anh hùng, ngôi sao vàng tượng trưng cho linh hồn dân tộc, năm cánh tượng trưng cho năm tầng lớp sĩ, nông, công, thương, binh đã đoàn kết bảo vệ quốc gia."

Trần Hạ Nam dựa vào trí nhớ của mình, Lý Tuấn lúc thì để quyển sách ở trong ngăn kéo, lúc thì để ở bên cửa sổ cho nó phơi nắng, nhưng nhìn chung, ông sẽ không tùy tiện vứt nó ở nơi nào đấy.

"Đây rồi." Trần Hạ Nam cuối cùng cũng tìm thấy ở trong ngăn giữa của bàn, sách được đặt ở chính giữa, xung quanh gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ Lý Tuấn rất tôn trọng quyển sách này.

Sách đã có từ rất đời, đến cả ông nội của cô cũng không rõ nó được viết vào năm nào, trên sách có nhiều nết nhăn, chứng tỏ có người thường xuyên lật giở nó. Trần Hạ Nam nhớ hồi nhỏ khi có vài trang sách bị bung ra, ông nội đã dùng keo cẩn thận dán lại, đến nay sách vẫn được bảo quản rất tốt, tuy nhiên nét mực bên trong đã mờ nhạt rất nhiều.

Còn có một vấn đề... Trần Hạ Nam đọc không hiểu ngôn ngữ của quyển sách này, mặc dù cô biết đây là chữ tượng thanh, nhưng cô đọc không hiểu kí tự nào và cách con chữ ghép lại với nhau. Bình minh đến rồi lại bị mây đen che đi, Trần Hạ Nam chỉ có thể cẩn thận để quyển sách lại nguyên vị trí cũ, bỗng có bức ảnh rơi ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ quân nhân.

Trần Hạ Nam nhận ra người này, Lý Tuấn nói bà ấy là mẹ anh hùng, Trần Thị Quang Mẫn, bà đã đóng giả thành con trai để đi bảo vệ đất nước. Bà phơi nắng, cắt đi mái tóc đen dài của mình, gào thét để giọng nói ồm ồm như đàn ông... Vốn dĩ hai người không liên quan tới nhau, chuyện cũng xảy ra từ hàng ngàn năm trước, thế nhưng Lý Tuấn vẫn kể cho cô nghe vì cô trùng họ với bà, ông đã nói hy vọng cô sẽ có sự dũng cảm như dòng họ của mình và mãi nhớ đến cội nguồn.

"Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh." Trần Hạ Nam nhớ đến câu nói này.

Mà cô nhớ họ hàng của cô cũng có những quyển sách như này, Lý Tuấn có nói qua, mỗi một gia đình sẽ được thừa hưởng một quyển sách khác nhau, sau đó ông cũng sẽ để lại cho cô và em trai cô. Chính vì thế mà từ lúc nhỏ Trần Hạ Nam nghe không ít những trận chiến lịch sử, cũng đọc qua về những thứ binh pháp mà giờ chẳng có mấy ai ngó đến, cô cũng không biết mình chăm chú tìm hiểu lĩnh vực này làm gì, giờ là thời kỳ hoà bình, có đánh nhau thì chỉ có đánh với người ngoài hành tinh, mà cô có ở trong Bộ Quân Sự đâu cơ chứ.

Trần Hạ Nam nghĩ nếu như cô đã đọc không hiểu thì có tìm hiểu thêm cũng vô ích, không bằng đợi cha cô tan làm rồi hỏi lại sau. Nghĩ xong, Trần Hạ Nam tùy tiện tìm một quyển sách rồi ngồi xuống đọc.

Mải mê đọc, đã đến giữa trưa lúc nào không hay, Trần Hạ Nam nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của một người phụ nữ và một đứa trẻ đang hát líu lo, mẹ và em trai đã về.

Trần Hạ Nam bỏ quyển sách xuống, ra xem Trần Cảnh Xuân có mua thứ gì về không, tiện giúp bà ấy chuẩn bị cơm trưa.

Bận rộn nửa ngày, buổi chiều lại rủ Mạc Viễn đi đạp xe bên bờ sông, khi trở về đã thấy Lý Tuấn đang ở trong bếp nấu ăn, còn Trần Cảnh Xuân đang lôi Lý Đức Tiến vừa đi nghịch cát vào phòng tắm.

"Cha, để con giúp." Trần Hạ Nam ném chai nước vào thùng rác, thùng rác đóng lại, mở ra đã thấy trống trơn, trông như dạ dày tiêu hóa đồ ăn.

Lý Tuấn quay lại cười với cô, lắc đầu nói, "Không cần, con đi tắm rửa đi còn ăn cơm. Cả người đều mồ hôi nhễ nhại rồi." Nói xong liền đem hành cắt bỏ vào trong nồi.

"Cha chê con nấu không ngon chứ gì."

"Đâu có, sao con hay nghĩ lung tung vậy?"

Tắm rửa xong, ăn xong bữa tối, Trần Hạ Nam dọn dẹp xong mới ra phòng khách còn xem TV với cha mẹ, còn Lý Đức Tiến đã chạy ra ngoài với đám bạn hàng xóm, tiếng la hét cười đùa ồn ào của đám trẻ con nhanh chóng vang khắp con phố.

"Cha, quyển sách ở trong thư phòng kia con đọc không hiểu." Trần Hạ Nam chủ động bắt chuyện.

Lý Tuấn ngạc nhiên, rất nhanh đã đoán ra cô đang nhắc đến thứ gì. Đây là lỗi của ông, Lý Tuấn thầm trách bản thân, bởi vì công việc bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, thậm chí có lúc một tháng cũng không thể liên lạc được với gia đình, nên cũng không có thời gian bồi Trần Hạ Nam và Lý Đức Tiến, dạy bọn nhỏ tiếng địa phương của người Thăng Long.

"Ừm, cha đã từng nghe qua cái tên Xích Quỷ chưa?" Trần Hạ Nam tiếp tục hỏi, mắt vẫn dán vào bản tin thời sự kia, tin tức đang nói về một tập đoàn kinh tế nào đó rất có tiếng tăm.

"Xích Quỷ?" Lý Tuấn khẽ cau mày, hình như ông có ấn tượng với cái tên này. Lý Tuấn lục lọi kí ức một lúc, "Quốc gia trong truyền thuyết của người dân Thăng Long?"

"Đúng ạ." Trần Hạ Nam vội vàng gật đầu.

"Ngoài trừ nghe mấy truyền thuyết của nó là Kinh Dương Vương sau này truyền ngôi cho Lạc Long Quân, cha cũng không có ấn tượng nào nữa, mấy cái này phải nghiên cứu chuyên sâu mới rõ được." Lý Tuấn lắc đầu, ông không hoàn toàn nghĩ đến sẽ có người đến hai từ này, bản thân của ông cũng chẳng để tâm.

Câu trở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net