Chương 93: Nội gián

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chim hồng hộc muốn bay cao phải nhờ ở sáu trụ cánh. Nếu không có sáu chiếc trụ cánh ấy thì cũng là chim thường thôi.*"

Nửa năm trước kể từ khi Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy tới đồng bằng sông Cửu Long.

Kinh thành Nam Kinh, Nam Đường quốc.

Két. Cánh cửa sắt rít lên một tiếng, vọng cả ngục đen tối tăm.

"Ngô tiên sinh vẫn chưa chịu thua sao?"

Ngô Quốc Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người mặt mày phúc hậu tựa ngọc quý, đó chính là Quốc Sư của Nam Đường. Hắn không bị trói, không bị đánh đập, ngược lại còn được ăn ngon, thỉnh thoảng có mỹ nhân đến hầu rượu, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là được ở trong khách trọ, nhưng đương nhiên là không ai đồng ý chuyện đó, bởi vì hắn với Nam Đường là địch nhân.

Quốc Sư đối đãi hắn rất tốt, lời của Quốc Sư cũng rất đáng tin, hứa sẽ thả hắn tự do, còn cho hắn về quê cưới vợ thì chắc chắn sẽ làm, với điều kiện hắn phải khai hết những gì hắn biết. Song, đứng trước những điều ngọt ngào như thế, Ngô Quốc Nam vẫn lạnh mặt không đáp một lời.

"Quốc Sư tới rồi thì cùng ta uống ly rượu đi."

Quốc Sư thở dài, y vốn là tiên nhân, làm sao sẽ làm chuyện gian ác, dù chỉ là suy nghĩ cũng không được phép. Y ngồi xuống, "Tiên sinh chớ nên làm khó bần đạo lẫn chính mình nữa. Bần đạo đã xin đức thánh tha cho tiên sinh rồi, bệ hạ chắc chắn sẽ giữ lời."

Hắn không trả lời, tự mình rót rượu tự mình uống, thấy hắn như thế, Quốc Sư cũng chỉ cười khổ.

"Cứ tiếp tục thế này thì có ích lợi gì? Dân quân Nam Hải làm sao có thể đối chọi lại quân đội được rèn luyện kỹ càng như chúng ta, tiên sinh sáng dạ, ắt hẳn cũng hiểu điều đó. Hiện giờ trận thế rối rắm, tộc Giao Chỉ gặp yếu thế, ai có thể cứu tiên sinh đây? Liệu rằng còn ai nhớ tới tiên sinh không?"

Rầm! Hắn đập mạnh ly rượu xuống bàn.

Cặp mắt thâm đen và vằn máu của Ngô Quốc Nam hằn học nhìn Quốc Sư, mặt hắn đã ửng đỏ vì uống quá chén. Nom vẻ bình thản kia, hắn càng tức tối hơn, "Ta chúa ghét đám giả nhân giả nghĩa các ngươi. Các ngươi luôn nói mấy lời hay ý đẹp, thực chất đều mục ruỗng thối nát như nhau. Các ngươi đứng trên nơi cao tỏ ra cao thượng trong sạch, nhưng chưa từng đứng ở bùn lầy nhìn đời. Thật buồn cười làm sao khi các ngươi là những kẻ đặt ra luân lý, cũng là những kẻ chưa từng tuân thủ nó."

"Xin rửa tai nghe tiên sinh nói."

"Quốc Sư, nếu ngươi có lòng thương yêu dân chúng, vậy ngươi nghe rõ đây. Ta cóc cần mỹ nhân, nhà đẹp, rượu ngon, các ngươi có lôi bao nhiêu thứ cũng đừng hòng mị hoặc ta! Thứ ta cần là đồng bào ta được bình yên, được ăn no mặc ấm. Lời của ta thô tục, bởi vì ta sống cùng những người mà các ngươi gọi là dân đen, là man dị mọi rợ. Họ không có thì giờ để sáng tác văn thơ, ngày đêm múa hát như các ngươi, vì họ còn bận kiếm ăn mỗi ngày, bận may áo cho mùa đông, bận thức đêm để rình chuột bọ, nắng hơi lâu, mưa hơi to cũng đủ để họ đau đáu. Tranh giành lãnh thổ là chuyện thường thấy, nhưng các ngươi chưa từng coi chúng ta là người, nhân đạo, nhân nghĩa mà các ngươi nói chỉ dành cho đám rảnh rỗi ngồi không mà thôi. Khác máu tanh lòng, đời nào các ngươi sẽ thương chúng ta, vậy nên để tự Giao Chỉ ta tự thương nhau, biến khỏi đất tổ tiên ta!"

Quốc Sư hơi bặm môi, rồi y vẫn lắc đầu, "Nam Hải từ lâu đã là một phần của Nam Đường, không thể tách rời. Việc mà tiên sinh và tộc Giao Chỉ làm chính là phản quốc, tội này không thể dung thứ."

"Vậy thì mau cút khỏi tầm mắt ông." Hắn thẳng tay ném bình rượu vào người Quốc Sư.

Quốc Sư tuy không giận, nhưng sắc mặt rất khó coi. Thấy dùng bao lời ngon ngọt hắn vẫn không rung động, y cũng nản chí, vậy nên đứng dậy, "Tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, chờ đợi ngày xét xử."

Ngô Quốc Nam không thèm trả lời đã nằm xuống ngủ. Quốc Sư nhìn hắn một hồi, không rõ là nghĩ gì, y vừa bước tới cổng tù thì cảm thấy ớn lạnh, mặt mày khẽ biến. Y vội trở về phủ của mình và lấy quẻ bói ra xem, sợ mình nhìn nhầm lại chạy ra ngoài xem trời, kết quả thấy trời đen như mực, chỉ có mỗi một ngôi sao sáng như mắt rồng.

Người y run lẩy bẩy, lính gác thấy vậy liền quan tâm hỏi han, "Quốc Sư sao thế?"

"Tự dưng bần đạo thấy lạnh quá."

"Lạnh?" Hiện nay tiết trời đang ấm dần lên, hơn nữa Quốc Sư bốn mùa như một, đâu biết nóng rét là gì, vậy nên tên lính thấy khó hiểu.

"Loạn rồi, loạn rồi. Sức mạnh của nó lớn quá, ta không thể chịu được, điều Cổ thần nói là thật. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Nam Đường sẽ còn gặp chuyện đen đủi gì nữa đây?"

"Quốc Sư không sao chứ?"

"Bần đạo phải lên thiên triều, phải lên thiên triều báo cho Đế Quân gấp. Sinh vật đó không thể tái sinh, càng không thể tồn tại được." Y cuống quýt chạy vào nhà, định sửa soạn quần áo thì đột nhiên vấp ngã, làm lính gác vội chạy tới đỡ. Bỗng lúc này trời nổi gió lớn, đèn trong nhà phụt tắt, đất trời tối om một mảnh, không thể thấy gì.

"Quốc Sư."

"Ai?"

"Quốc Sư."

Quốc Sư bò dậy, hoang mang nhìn bốn phía đen như mực. Y biến ra cây trượng, mắt căng ra hết cỡ, lại thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Khi y ngoảnh lại, khuôn mặt hốc hác của tên "thần y" xuất hiện.

"Ngươi —"

"Quốc Sư nói ta biết, Quốc Sư đã thấy gì?" Giọng nói của "thần y" cao vút như tiếng sáo thổi, Quốc Sư trợn to mắt sửng sốt.

"Ngươi là Sáo Âm Quỷ!"

"Nói cho ta biết, Quốc Sư đã thấy gì!?"

Miệng của Quốc Sư đột nhiên ngoạc to hết cỡ, hơn nữa còn không phải do y tự nguyện há miệng. Người Quốc Sư run như cấy, nước mắt tuôn ra, mắt thấy hồn mình sắp bị kéo đi, y tự lấy trượng đâm vào linh căn mình, tiếp đó lại tự đâm nát trán mình, khiến cho Sáo Âm Quỷ trở tay không kịp, lúc này y đã biến thành cái xác không còn hồn phách.

...

"Ngô tướng quân."

Ngô Quốc Nam nghe thấy tiếng gọi của nữ tử, vốn tưởng đám Nam Đường lại định dùng mỹ nữ mời gọi mình liền làm ngơ. Nhưng nghe lại mấy lần thì cảm thấy không đúng, hắn thử ngồi dậy, ngoại trừ ánh lửa yếu ớt, còn lại chẳng bóng ai.

"Ai?"

"Suỵt, tướng quân đừng lên tiếng."

Ngô Quốc Nam hoang mang, vốn tưởng mình gặp ảo giác thì giữa tường tối xuất hiện một cô nương, doạ hắn suýt hét lên.

"Suỵt, là ta, Thế Huân. Ta phụng mệnh nữ lang đưa tướng quân rời khỏi đây. Lý tiên sinh hiện đang ở ngoài thành đợi chúng ta, tướng quân xin giữ im lặng, nhanh chóng cùng ta rời khỏi đây."

Cảm xúc của Ngô Quốc Nam như muốn vỡ oà, hắn muốn nói rất nhiều nhưng đành phải nín nhịn, theo Yến Thế Huân lẻn khỏi ngục giam. Cả đường đi không bị phát hiện làm hắn cảm thấy thần kỳ. Khi đi tới ngoại thành thì thấy một chiếc xe ngựa, Lý Dự đang đứng đó.

"Huynh." Hắn kích động nói.

"Ngô đệ, đệ có bị thương không? Chúng có đánh đập đệ không? Sao đệ lại gầy thế này."

"Đệ không sao, là do đệ bất tài, để chúng bắt đi, hại mọi người lo lắng."

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Mau đi thôi, đừng đứng đây nói nữa." Yến Thế Huân thúc giục.

"Lên xe đi, chúng ta đưa đệ về nhà."

Nghe thấy "về nhà", nước mắt của Ngô Quốc Nam tuôn ra. Hắn không sợ đòn roi, càng doạ nạt ngược lại càng ương bướng, vậy mà giờ đây lại chỉ vì một câu nói ngắn ngủi cũng khiến hắn rơi lệ.

Trên đường đi, Ngô Quốc Nam kể lý do hắn bị bắt, nguyên do là vì đồng đội đi cùng bất cẩn để đám quan binh nghi ngờ liền ra lệnh giam giữ, hắn không nỡ bỏ mặc đồng đội nên đã quay lại cứu. Ai ngờ trên đường tẩu thoát cả hai lại bị trúng bẫy của Lương tể tướng. Nói tới đây thì không kể nữa, song Yến Thế Huân và Lý Dự tự hiểu, đồng đội của hắn đã khai mọi chuyện cho Lương tể tướng biết, chẳng trách vì sao kế của Kiến Nguyệt luôn bị nhìn thấu.

...

Nửa năm sau.

Kiến Nguyệt ở bên này nhận được tin vui từ các nàng, vui mừng đem cho mọi người cùng đọc, "Hai người kia sắp trở về đây rồi."

Khúc Huy ở bên kia lợi dụng địa hình hiểm trở, núi cao rừng sâu, hết lần này đến lần khác công phá quân doanh, còn cho lính thả đá xuống đè quân địch ở phía dưới, cũng thành công rực rỡ mà trở về.

Trong lúc ba người đi đối phó với chư hầu Nam Đường, Kiến Nguyệt lại ngày ngày đấu trí với Lương tể tướng, hắn hoàn toàn không biết, đối thủ của hắn đều là hai cái đầu có kinh nghiệm về chiến trận, Kiến Nguyệt có kiến thức nhưng thiếu kinh nghiệm, lại được Bạch Tinh bù đắp lại những phần khuyết thiếu. Hai người tựa như đang với bỡn cợt với đối phương, để hắn liên tục bị lừa gạt, cảm xúc lên xuống thất thường, cuối cùng vì tức giận mà vỡ tim chết, khiến cả đội quân chao đảo, Trịnh Lâm Điền không hề do dự mà nhân cơ hội này xông thẳng vào quân doanh chính diệt địch.

Nhưng không phải Kiến Nguyệt lúc nào cũng thuận lợi đến thế, bởi vì một khi Bạch Tinh ngừng nhắc nhở nàng, Lương tể tướng sẽ trở thành một kẻ khó chịu cực kỳ. Nàng cũng không trách oán Bạch Tinh, đây là cuộc đời nàng, là con đường trưởng thành mà tự nàng phải đi.

"Các ngươi nghe cho rõ đây." Ngày quân đội Nam Đường bại trận, Ngô Quốc Nam đứng ở trên cao hô lớn xuống đám tù binh ở dưới, khiến bọn hắn đều phải ngẩng đầu lên ngước nhìn.

"Nước Nam hàng nghìn năm độc lập, có vua riêng, có truyền thống riêng, có lịch sử riêng, sau lại bị các ngươi nhân lúc láng giềng gặp nguy mà xâm lược, nhưng chúng ta chưa bao giờ quy phục, cũng sẽ bị đám người các ngươi đồng hoá, chúng ta có ngôn ngữ riêng, có cuộc sống riêng, đám người ngu dốt các ngươi có cố gắng bao nhiêu lâu nữa, cũng không thể lừa gạt được tộc Giao Chỉ."

"Từ nay, nước Nam cùng Nam Đường, ranh giới rạch ròi, còn dám đi đến đây, đừng trách chúng ta vô tình." Ngô Quốc Nam ngẩng đầu nhìn lên trời nói lớn, một từ cũng không nói vấp, ánh mắt kiên định loé lên tia sáng như lưỡi kiếm sắc bén, đưa ra lời thề hẹn với non nước.

Đám tù binh được thả về, đem toàn bộ chuyện này kể lại với Đường Vĩnh Long, khiến hắn bực bội không thôi, hắn đã phải chật vật suốt bằng ấy năm để tiêu diệt Ninh Vương cùng các vương tử khác làm phản, gương mặt cũng đầy nét nhăn, tóc bắt đầu bạc trắng. Hiện tại mới yên ổn chưa được bao lâu, hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe tin xấu, vì quá giận, hắn ra lệnh xử trảm tất cả tù binh, ai có can ngăn cũng không thèm nghe.

"Trẫm sẽ ngự giá thân chinh, đến dẹp loạn ở Nam Hải." Hắn vỗ mạnh xuống bàn, lời vừa dứt, cả đoàn quan thần quỳ rạp xuống ngăn cản, cuối cùng vẫn không thể khuyên can được.

Ngày hắn xuất chinh, cả người mặc bộ giáp vàng, một tay cầm kích, bên hông có đao, trông oai vệ anh dũng, "Nàng ở lại chăm sóc hoàng nhi cẩn thận."

"Bệ hạ trên đường cẩn thận." Quý phi nay là Hoàng Hậu nói, còn dắt theo mỗi đứa bé đang tập đi tập nói, ngơ ngác nhìn hắn, đó chính là nhi tử duy nhất của Đường Vĩnh Long, Thái tử Đường Phước.

Mấy ngày sau, Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh đến tiếp đón các nàng, thấy xe ngựa vừa xuất hiện ở cuối đường, đã vui vẻ nở nụ cười, "Khương quân sư, Lê tướng quân đã trở về rồi."

"Từ khi nào chúng ta đã được phong chức thế?" Khánh Vy bật cười nói.

"Mau trở lại, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc lớn." Kiến Nguyệt nhiệt tình kéo các nàng ngồi cùng xe ngựa.

"Vẫn là thôi đi, việc lớn vẫn chưa thành, thực không dám vui vẻ." Khương Húc Nguyệt lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn các nàng, "Công chúa và phò mã vẫn như thế khăng khít."

Kiến Nguyệt nở nụ cười, đan ngón tay cùng với Bạch Tinh, "Thời gian chỉ khiến ta càng yêu thương phò mã hơn mà thôi."

"Các ngươi có thể để ý cảm xúc của ta không?" Bánh Bao ngồi ở một bên đen mặt nói, cả xe liền bật cười vui vẻ.

Yêu Thế Huệ đến tìm các nàng, lúc vào lều trại của Kiến Nguyệt, vì thường ngày do gấp gáp mà cứ chạy thẳng vào nên hôm nay quên mất, cứ ung dung tiến vào, liền đập mắt phải cảnh tượng xấu hổ, Cửu muội tựa như yêu tinh dính lấy Bạch công tử, tiếng cười yêu kiều này nàng chưa từng nghe qua, mà y phục của đối phương thì đang xộc xệch đến lộ ra bờ vai trắng nõn, khiến nàng vội vã thả cửa lều xuống, đỏ mặt quay mặt đi.

"Em làm gì thế? Nàng đều thấy tất cả rồi." Bạch Tinh dở khóc dở cười nói, ngay từ lúc đối phương đến nàng đã nhận ra, nhưng mỹ nhân trong lòng tựa như không xương mà trườn bò trong người, khiến cả người ngứa ngáy.

"Tỷ tỷ là có chuyện gì cần tìm sao?" Kiến Nguyệt nở ra nụ cười yêu tinh mị hoặc, cẩn thận chỉnh sửa lại y phục. Nàng đương nhiên biết Yêu Thế Huệ tới tìm, chỉ là đang dán lên Bạch Tinh đến không muốn buông mà thôi, hơn nữa đối phương lại là người quen biết, nàng càng không quản nhiều.

Yêu Thế Huệ hắng giọng, sau đó mới đi vào trong, "Cửu muội, ta biết muội yêu thương y, hai người so với phu thê lâu năm còn gắn bó hơn, nhưng cũng để ý bên ngoài một chút được không?"

Nói cũng kỳ, nữ tử nào cũng thủ thân như ngọc, cố gắng giữ chữ tiết, học công dung ngôn hạnh. Cửu muội lại ngược đời, chẳng bao giờ phải tỏ ra hiền dịu, cũng chẳng thèm dựa dẫm ai. Nói nàng phải này nọ nàng liền dùng lý lẽ phản bác. Lời dị nghị Kiến Nguyệt trong quân doanh không ít, nhưng nàng chưa từng để tâm, so với nam nhân sống còn tự do, dung túng hơn.

"Được mà, muội sẽ chú ý." Kiến Nguyệt nháy mắt với nàng một cái.

"Vả lại." Nàng liếc nhìn hai người, sau đó mới đỏ mặt thấp giọng nói, "Hai người đến nay vẫn chưa có tin gì sao?"

"Hả?" Cả hai không hẹn mà đồng thanh.

Kiến Nguyệt nhanh nhạy hiểu ra ý tứ của nàng, lập tức bật cười, "Thời buổi hoạn nạn bây giờ, chúng ta vẫn chưa có ý định này."

Bạch Tinh ngơ ngác không hiểu gì.

"Ừm." Yêu Thế Huệ cảm thấy mặt mình nóng ran, trong lòng ngứa ngáy, chợp nhớ đến một người, lại cố gắng đè nén xuống, "Phải rồi, muội đã có kế sách gì để đối phó lại với Đường Vĩnh Long chưa?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Tỷ tỷ xem ra thực sự rất lo lắng về hắn?"

"Đương nhiên, hắn đích thân đến đây, so với trước đây chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Cửu muội phải biết, Hoàng đế đích thân dự chiến sẽ có bao nhiêu áp lực với quân lính, vì thế chúng sẽ càng hung dữ hơn, ra độc chiêu nhiều hơn."

"Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ chia quân tấn công hai đường, đường bộ và đường thuỷ." Kiến Nguyệt gật đầu, đưa ngón tay lướt từ hõm xương quai xanh đến cằm của Bạch Tinh, trêu đùa nàng.

"Muội thực có kế sách rồi?" Yêu Thế Huệ thấy nàng thản nhiên như không có chuyện gì, nhíu mày nghi hoặc. Thời gian ngày càng mài sáng viên ngọc này, nhưng mà thế này thì quá khinh địch rồi.

"Tỷ tỷ yên tâm, bọn hắn vừa trải qua trận chiến kéo dài suốt hai năm liên tiếp, không giống chúng ta thong thả cưỡi ngựa xem hoa, ý chí căn bản khó mà chống đỡ tiếp, vả lại..."

"Vả lại?"

"Nhờ phò mã, muội biết Nam Đường sắp phải đối mặt với thiên tai, lương thực cạn kiệt là điểm chí mạng của chúng. Tuy nhiên, việc trước mắt bây giờ là đi mách kế với tên nội gián đã được nuôi béo bụng đã." Kiến Nguyệt rời khỏi người Bạch Tinh, mỉm cười đi thẳng ra doanh trại.

"Nội gián? Muội tìm ra là kẻ nào rồi?" Yêu Thế Huệ kinh ngạc, thấy đối phương đi thẳng ra bên ngoài, ngơ ngác nhìn Bạch Tinh.

"Nàng đã có kế hoạch riêng, Ngũ công chúa đừng gấp gáp." Bạch Tinh mỉm cười.

Doãn Kiên Dũng đang ngồi ở gốc cây, thấy Kiến Nguyệt đi vào lều trại chính, ngay sau đó là Khương Húc Nguyệt, hắn lập tức căng thẳng, dựng đứng đôi tai lên, nhìn tên lính gác ở cửa, hai người nhân lúc không ai để ý mà đổi gác.

"Hắn ta đến đây, ắt hẳn sẽ mang một nửa lực lượng đi đến." Giọng của Kiến Nguyệt vang lên, không lớn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe được.

Tiếp sau đó là giọng của Khương Húc Nguyệt cất lên, giọng của hai nàng khá giống nhau, nghe không quen sẽ không thể phân biệt được. Nhưng Doãn Kiên Dũng đã nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt, giọng của Kiến Nguyệt điệu đà hơn chút, âm điệu thì như muốn dụ dỗ người làm chuyện sắc, còn của Khương Húc Nguyệt thì lạnh hơn, trầm ổn chín chắn, "Ta nghĩ thay vì đợi hắn đến, chúng ta tự mình dẹp loạn trước."

"Đột nhiên muốn xuất quân tấn công, thì sẽ bị nội gián tình báo trước, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?" Kiến Nguyệt cười nói.

"Về nội gián, Húc Nguyệt có vài người rất khả nghi, nữ lang xem xét xem sao."

Hai người thì thầm chuyện gì đó, làm hắn nghe cái được cái không, cái gì mà ngày hai, canh ba, tuyết rơi, đánh lén, hắn vừa đại khái hiểu thì thấy bên trong có động tĩnh. Thấy các nàng chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vội vàng nghiêm chỉnh đứng canh gác, đầu tiên là Khương Húc Nguyệt vô tâm lướt ngang qua hắn, nàng đi nhanh như cơn gió thổi qua, hoàn toàn không để tâm đến đối phương.

Ngay sau đó là Kiến Nguyệt, nàng đột nhiên quay sang nhìn hắn, "Hôm nay là ngươi gác ư?"

"Vâng, thưa nữ lang." Doãn Kiên Dũng không ngờ nàng sẽ chú ý đến mình, vội dựng thẳng lưng.

"Chuyện của chúng ta chắc hẳn ngươi đã nghe qua rồi." Kiến Nguyệt khoanh tay lại, nhướn mày nhìn hắn, mặt không rõ là biểu cảm gì.

"Nữ lang, không có." Doãn Kiên Dũng vội lắc đầu.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, trong lều trại này có bao nhiêu người?" Kiến Nguyệt cười nói.

Doãn Kiên Dũng ngơ ngác nhìn nàng, hắn suy nghĩ một hồi lâu, "Nữ lang, thuộc hạ không biết."

"Ngươi canh gác mà không biết có bao nhiêu người ra vào ở đây sao?"

Doãn Kiên Dũng á khẩu, hắn nghe thấy chỉ có giọng của hai người các nàng, nhưng mà nói như thế khác gì đang thừa nhận mình nghe lén, do dự một lúc mới nói, "Nữ lang, thuộc hạ sơ xuất, là hai người bao gồm người và quân sư."

Kiến Nguyệt nhướn mày, "Ngươi làm sao cho rằng chỉ có hai người?"

"Là bởi vì chỉ có hai người đi ra..."

"Ngươi thực không biết ai đi vào nhiều? Ta nhớ từ sáng đến nay vẫn chưa đến giờ đổi gác."

Doãn Kiên Dũng mồ hôi lạnh đều toát ra, "Nữ, nữ lang, thuộc hạ..."

"Ngươi lại định phản bội chúng ta? Tiếp tục làm kẻ hai mang? Không phải ngươi muốn sửa sai, hứa sẽ lập công với chúng ta sao?" Kiến Nguyệt không nhẫn nại nhìn hắn, biểu cảm nghiêm túc dị thường.

"Nữ lang, thuộc hạ không có, thuộc hạ thực muốn hoàn lương." Hắn vội quỳ xuống.

"Vậy ta nên làm sao đây, ngươi đã nghe lén chúng ta mất rồi." Kiến Nguyệt lấy tay chống cằm, tay kia mân mê Tiểu Bạc, khiến hắn run bần bật, "Nữ lang, xin người cho thuộc hạ một cơ hội."

"Nhỡ ngươi lại phản bội ta thì sao?" Kiến Nguyệt ra vẻ tiếc nuối, đôi lông mày nhăn lại như buồn rầu.

"Thuộc hạ nguyện chết vì nữ lang." Doãn Kiên Dũng vội dập đầu xuống nói.

Kiến Nguyệt nhếch khoé miệng, "Vậy ngươi có dám đến doanh trại của chúng, tung tin giả cho bọn hắn nghe? Nếu làm được, ta sẽ trọng thưởng, đem lỗi lầm trước đây xoá bỏ."

Doãn Kiên Dũng đầu gật như gà mổ thóc, hắn rất sợ hãi trước ánh mắt đầy sát ý của đối phương, bởi vì nàng sẽ giết hắn thật. Mới ban đầu còn cho rằng đây là cô nương yếu đuối, cho đến khi nàng tự tay chém đầu kẻ phản bội trước mặt mọi người, sắc mặt bình thản như làm thịt gia súc, người bên cạnh cũng tàn bạo không kém, hắn từng thấy chỉ vì làm nàng không vui mà đối phương sẵn sàng một giáo xuyên thủng cả hàng người, khiến hắn không dám coi thường hai người này nữa. Ngẫm lại, trên chiến trường có tay ai là trong trắng.

"Ngươi nghe ta nói đây, tung tin với hắn rằng, chúng ta sẽ dụ dỗ hắn đến thung lũng Chi Lăng, toàn bộ quân đều di dời lên đó mai phục, trải dài khắp thung lũng, chỉ cần hắn đặt chân đến, đất đá sẽ lấp xương mồ bọn hắn."

"Thuộc hạ đã nhớ." Doãn Kiên Dũng vội vàng cúi người, đem toàn bộ nhớ lại.

"Đừng khiến ta thất vọng." Kiến Nguyệt nói xong, xoay người rời đi, để hắn ở lại hoang mang.

Vài ngày sau, Đường Vĩnh Long kéo quân rầm rộ đi đến, cách biên giới không xa dựng quân doanh, cùng nhau bàn bạc.

"Hạ thần cho rằng, chúng nhất định sẽ tìm cách dụ chúng ta hoặc là đi qua thung lũng, hoặc là đi đường sông nơi có Lê Quang Khải đang mai phục." Đổng tướng quân nói.

"Còn đường nào khác để đi?" Đường Vĩnh Long nhíu mày, địa hình ở phía Bắc Nam Hải thực sự rất phức tạp, hiểm trở.

"Có một lối đi khác, nhưng lại vòng vèo hơn, mà chúng chắc chắn sẽ không muốn chúng ta đi đến đây, đó là vùng thảo nguyên Mộc Châu. Nơi đó đất bằng phẳng, rộng thênh thang không nơi để trốn, đối phương sẽ không đọ lại được nhân lực của chúng ta."

Đường Vĩnh Long nhìn theo hướng hắn chỉ, vuốt túm râu đã bạc màu, gật đầu tán thành.

"Bẩm Hoàng thượng, nội gián đến đưa tin."

"Mở ra xem."

Thư viết: "Vào mồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net