Chương 94: Độc lập, máu và nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt nằm ở trên giường, tay vuốt ve lồng ngực của Bạch Tinh, "Em có cảm giác em ngày càng trở thành người máu lạnh."

Bạch Tinh mỉm cười, nâng cằm nàng lên, hôn lấy, sau đó mới nói, "Muốn làm việc tốt, thì phải có cái đầu lạnh, sự thương hại kẻ địch chính là con dao đâm ngược đồng đội của mình."

Kiến Nguyệt tủm tỉm, trèo lên người Bạch Tinh, "Lạnh hay không thì không biết, nhưng em ngày càng si mê Thái nhi rồi."

"Xem ra em đã bị dính bùa của ta rồi." Bạch Tinh cười nói, đưa tay luồn vào mái tóc dày đen nhánh mềm mượt của nàng.

Kiến Nguyệt phì cười, ánh mắt đắm đuối nhìn người trước mặt.

Mới ban đầu, Kiến Nguyệt còn do dự, nàng lại nhớ đến lần nàng tự tay đâm Tiêu Mặc. Nhưng có một lần trong quân có kẻ bị mua chuộc mà phản bội, nếu không phải Bạch Tinh ở bên cạnh, nàng suýt nữa đã để hơn một nghìn người bị thiêu sống, khiến nàng từ ấy rơi vào ám ảnh, thống hận với kẻ bị mua chuộc nay đang quỳ ở dưới đất kia, cũng là lúc nàng tự tay chém đầu hắn. Dần dần, Kiến Nguyệt chỉ trong hai năm đã chuyển sang người vô tình, nàng không còn ám ảnh chuyện bàn tay mình nhuốm máu nữa.

Người ta nói, giết người một lần thì là sát nhân, nhưng giết nhiều lần, thì là tướng quân.

"Phía quân Nam Đường ở Mộc Châu đã bị tiêu diệt hết rồi?" Kiến Nguyệt gọi Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân đến lều trại của mình.

"Nữ lang, chúng ta cũng đã công phá các quân doanh khác, kẻ còn sống cũng đã bị bắt về, chờ đợi ý kiến của người." Yến Thế Huân gật đầu.

Kiến Nguyệt cụp mi, thở dài một tiếng, "Ta vốn dĩ không muốn giết những kẻ đó, nhưng nếu giờ thả đi, sẽ khiến toàn bộ bị bại lộ."

"Nữ lang, vậy chúng ta nên làm thế nào?"

"Tạm thời chia nhỏ đám tù binh này ra các nơi khác, nhốt bọn chúng ở đấy, tuyệt đối không được để một nhóm quá đông, tránh chúng hội tụ lại, gây hậu quả khó lường."

"Nữ lang, đã hiểu." Yến Thế Huân gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

Cố Nghiên Hi ở lại, liền hỏi nàng, "Kiến Nguyệt, giờ chúng ta làm gì?"

"Sư tỷ, ta có chuyện cần nhờ mọi người." Kiến Nguyệt gật đầu.

"Ngươi cứ nói."

"Hiện giờ ta sẽ đi đến thung lũng Chi Lăng, hai người phải ở lại trông chừng." Kiến Nguyệt thấp giọng nói, nàng biết có Bạch Tinh ở đây, sẽ không có ai có thể nghe lén, nhưng theo bản năng thận trọng vẫn đè thấp âm thanh xuống.

"Được, ta hiểu." Cố Nghiên Hi gật đầu.

"Đặc biệt là phía Trịnh phủ." Kiến Nguyệt nói tiếp.

Cố Nghiên Hi kinh ngạc, "Ngươi không tin hắn sao?"

Kiến Nguyệt nhíu mày, "Điều này thật khó nói, nhưng phòng còn hơn chữa."

"Được, còn gì nữa không?"

"Tạm thời không, còn có Lý Dự ở lại giúp sức, sư tỷ đừng lo lắng. Lý tiên sinh tính khí hiền hoà, sư tỷ nên nghe lời khuyên của tiên sinh, chờ nên quá đà." Kiến Nguyệt lắc đầu, ý bảo cô có thể rời đi.

Đợi cô ra ngoài, Kiến Nguyệt mới thở phào một tiếng, nàng dựa lên người Bạch Tinh, ngẩng đầu vươn tay vuốt ve gương mặt kia, "Em không thể tin tưởng được ai nữa, ngoại trừ Thái nhi."

"Em đã vất vả rồi." Bạch Tinh đưa tay bóp vai nàng, thấy bờ vai cứng ngắt đang thả lỏng ra, thầm nghĩ cô nhóc này chỉ trong một đêm trưởng thành, có chút tiếc nuối, lại có chút vui mừng.

"Thái nhi."

"Ừm?"

"Xin người, chúng ta cùng nhau trải qua mọi chuyện, có được không?"

"Ý em là sao?"

Kiến Nguyệt mím môi, không nói gì nữa, cả hai rơi vào trầm mặc.

Tại kinh thành Nam Kinh, An Sinh đang nhìn phố thị đông đúc, chợt nàng nở nụ cười dịu dàng.

"Thì ra là vậy, đã hiểu rồi."

Vài ngày sau, Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh dẫn theo một đoàn quân đi đến thung lũng Chi Lăng, Khương Húc Nguyệt đến đón tiếp nàng, "Công chúa."

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Quả như người dự đoán, phía Nam Đường đã đổi hướng muốn tấn công sang bên này, nhưng tốc độ so với chúng ta chậm chạp."

"Bọn hắn khác với chúng ta, chúng ta cắm quân ở đây đã từ lâu, quân vừa nhàn vừa khoẻ, nay lại thêm viện binh, trái ngược với phe Nam Đường phải mất nhiều ngày hành quân ròng rã, đương nhiên là đã mệt mỏi, vả lại, kẻ nào cũng cấm kị nơi này, vì thế sẽ nghĩ cách rời đi càng nhanh càng tốt, nhưng không được chủ quan, tuyệt đối không được để chúng biết ta đã ở đây đợi chờ lâu."

Khương Húc Nguyệt cùng Khúc Huy gật đầu, lập tức xoay người đi làm nhiệm vụ của mình.

Rạng sáng hôm sau, đoàn quân của Nam Đường, đứng đầu là tướng Bàng Ưng đưa quân đến thung lũng Chi Lăng, hắn nhìn thung lũng cao chót vót, chỉ thấp dần về phía Nam, vì thế không có cách nào để đưa người ngựa đi lên, chỉ có đi bộ qua, đây chính là điều hắn nghi ngại nhất. Cặp mắt sâu có vết chân chim của Bàng Ưng nhìn mặt trời chói lọi, rồi quay lại nhìn đoàn quân hoành tráng ở đằng sau, tướng cao giáp vàng giáp bạc, quân lính cũng được trang bị giáp sắt, mũi tên thường khó mà đâm thủng.

Thực ra không phải Bàng Ưng chưa từng nghĩ tới chuyện đưa một đội quân trèo núi để đánh quân phục kích, nhưng mà lần trước hắn phái một nhóm nhỏ đi thăm dò trước, kết quả mười người đi còn năm người về, nói rằng ban ngày trèo thì bị chim và khỉ tấn công, mà đã trèo núi thì không thể mặc giáp được, buổi tối trèo thì lại gặp sương độc và rắn bọ, còn chưa kể quân Lạc Hồng đã biết trước nên cắm trại ở đó, nếu đi đông chắc chắn sẽ bị phát hiện. Bàng Ưng đành phải bỏ ý định đó.

"Kéo xe ra đây."

Những cỗ xe gỗ to lớn tự động lăn bánh, bánh xe đè nát sỏi đá dưới đất, xe tạo thành một tấm khiên gió, có thể bảo vệ phía trên đầu. Đây là loại vũ khí do các pháp sư Nam Đường chế ra dành cho những địa hình phức tạp như thung lũng Chi Lăng, tránh việc địch ở trên cao thả đá hoặc bắn cung xuống.

"Không được gây ra động tĩnh nào, nhanh chóng thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt." Bàng Ưng nói với tên phó tướng bên cạnh.

"Tướng quân, không phải bọn chúng đã bỏ về hết Mộc Châu rồi sao?"

"Nhỡ như còn xót lại vài kẻ cũng đủ để gây rắc rối. Chúng ta chia ra, ta dẫn dắt mười vạn quân, ngươi dẫn năm vạn quân." Bàng Ưng ra lệnh. Dẫu cho có những cỗ máy kia, hắn vẫn hơi ái ngại, hắn nghe gia phụ hắn kể năm xưa cụ tổ hắn từng phụng vua Đường Thanh Long tới Nam Hải mở mang lãnh thổ, dẫu cho đoàn quân có ác liệt, hiếu chiến thế nào cũng phải lùi bước trước đội quân thô sơ thiếu kinh nghiệm. Tộc Lạc Hồng rất thiện chiến, không biết sợ là gì, cũng không hề lùi bước trước vó ngựa rầm rộ, rồng lượn trên đầu của Nam Đường. May về sau các đường khác khá dễ dàng, quân Nam Đường kéo tới đây giúp cụ tổ hắn phá vòng vây.

Máu chiến của tộc Lạc Hồng rất khó bị phai mờ, dẫu Nam Đường đã chiếm được vùng đất này được năm trăm năm song chưa lần nào đồng hoá được bọn họ, phái nhiều tướng và đô đốc giỏi, chính sách mềm mỏng có, cứng rắn có, phá hết thành trì, tượng thờ và nhà cửa, đốt sách vở, giết nam tử Lạc Hồng khoẻ mạnh và ép nữ tử phải thành thân với tộc Đường, nhưng người Lạc Hồng vẫn cứng đầu lắm, còn cưỡi cả voi đi đánh trận. Truyền thuyết giao chiến giữa hai bên vẫn còn đó, vốn tưởng sẽ lắng đi, ai dè qua năm trăm năm, dân tộc này vẫn nổi dậy lần nữa.

"Đã hiểu."

Vì thế phó tướng đem năm vạn quân đi trước, cách sau đó mới đến Bàng Ưng.

Phó tướng Liễu Phúc dẫn quân gấp gáp đi trước, đi hơn nửa ngày cũng không chuyện gì xảy ra, dần dần cũng thả lỏng tâm tình. Đêm đến, người ngựa đều mỏi, hạ lệnh cho cắm quân ở đây.

"Không ngờ thung lũng này lại rộng lớn đến thế." Hắn cảm thán.

Bàng Ưng sau vài ngày xác định không có chuyện gì, mới cho quân khởi hành tiến vào bên trong, lại để hai vạn quân ở lại cho Hoàng Thanh làm quân cứu viện, nếu sau vài ngày không có tin cấp báo thì hẵng tiến vào.

Liễu Phúc và Bàng Ưng còn đang hân hoan vì sắp thuận lợi rời khỏi thung lũng, lại không biết quân Giao Chỉ ngay trong đêm đó xông vào quân doanh của Hoàng Thanh, khiến một vạn năm nghìn người bị giết, số còn lại bị bắt sống.

Trong khi đó, Khương Húc Nguyệt đứng ở đoạn trước đón Liễu Phúc. Nhân quân binh địch hớ hênh, buông lỏng cảnh giác, tấm khiên trên đầu cũng không có, nàng lệnh quân thả mưa tên xuống, lại để đá nặng liên tục lăn xuống dưới núi, đè chết ba vạn quân. Số còn lại cùng Liễu Phúc lao như điên về phía trước để chạy thoát, lại bị Khúc Huy dẫn quân chặn đường, cả thung lũng chìm trong khói lửa.

Bàng Ưng vì cách hai bên một khoảng xa, hoàn toàn không nắm rõ được tình hình. Kiến Nguyệt không để quân đưa tin tìm được hắn, cũng ngay trong đêm hạ lệnh tiến công, Bàng Ưng ngay trong đêm tử vong, mất đi tướng chẳng khác gì ngựa mất cương, đám quân rối loạn chạy về Nam Đường, lại bị đoàn quân tấn công đám Hoàng Thanh đứng đợi chặn lại.

Quân Nam Đường ở thung lũng Chi Lăng có miễn cưỡng cố thủ, cũng chỉ sau vài tháng đã đại bại, Kiến Nguyệt liền quay ngựa cùng Bạch Tinh tốc hành hướng về phía Khánh Vy, để những người còn lại một nửa bảo vệ thung lũng, một nửa cũng hành quân đi đến phía sông Hồng và sông Bắc Khê.

Lúc nàng chạy đến nơi, cũng là lúc trận chiến thuỷ quân đang diễn ra căng thẳng nhất.

Cách đó vài tháng trước, Đổng Thuận tướng quân cũng đã đi đến sông Hồng để đi đường thuỷ. Hắn chia quân làm nhiều đạo quân, quân của hắn làm chính quân, còn để Lưu Hoằng đến sông Bắc Khê là quân cứu viện, lại không nghĩ Kiến Nguyệt cũng đã sớm chuẩn bị, để Lê Quang Khải cùng Khánh Vy đợi ở sông Hồng, còn Ngô Quốc Nam đang phục ở sông Bắc Khê.

Lưu Hoằng vô tư cho quân đi thuyền trên sông Bắc Khê. Ngô Quốc Nam nhân lúc thuỷ triều lên, cho quân sĩ dụ dỗ địch đuổi đến bẫy của mình, Lý Văn Lâm giả vờ đến đánh hắn, rồi tỏ ra yếu ớt kháng cự, cuối cùng là bỏ chạy, Lưu Hoằng thấy mình đang được đà thắng liền cho người đuổi theo. Tiếp sau đó Phạm Lão, Nguyễn Phong tiếp tục ra nghênh chiến, rồi lại dẫn dụ địch ngày càng đi sâu vào sông Bắc Khê, hoàn toàn không để chúng nhận được tin cấp báo từ phía Đổng tướng quân. Ngô Quốc Nam thấy địch đã mắc bẫy, cho quân từ hai bên lao đến đánh, đợi ngày thuỷ triều rút, quân của Lưu Hoẵng mắc trúng cọc gỗ bọc đầu sắt, quân ở phía sau hắn cũng tương tự như ở thung lũng Chi Lăng, đều bị quân Giao Chỉ đưa quân chặn đường viện trợ.

Công lao đại phá quân không hoàn toàn nằm ở cọc sắt, bởi những đạo quân theo sau Lưu Hoằng đã được báo tin, có điều biết cũng vô ích, bọn chúng hết đường để đi rồi, chỉ còn nước cắm mặt liều mạng tới đó. Sau đó bị quân Giao Chỉ mai phục ở hai bên bờ tấn công, hai bên giao chiến đến điên đảo.

Đổng tướng quân vốn còn đang ung dung đi trên sông Hồng, nào ngờ tiếng trống khắp nơi nổi lên, hắn bị cả đám người bao vây chặt lấy, hốt hoảng không thôi. Quân của Lê Quang Khải đều là đội quân tinh nhuệ có kinh nghiệm với vùng sông nước, trong đó có nhiều nhân tài có tài lặn nước rất lâu như cá, nhân lúc quân địch ngủ say mà bơi đến đục thuyền của đối phương.

"Quang Khải, ngươi được ơn của triều đình, nhưng lại bội ơn bội nghĩa, ngươi không thấy bản thân vô lương tâm đáng hổ thẹn sao?" Đổng tướng quân tức giận nói.

"Đổng huynh vì sao hôm nay lại nói chuyện tình nghĩa thân thiết đến thế? Bình thường khuyên nhủ vua Nam Đường tìm cách tiêu diệt chúng ta cơ mà?" Lê Quang Khải mỉa mai đáp lại.

Hai bên rơi vào thế giằng co, Đổng tướng quân cùng Lê Quang Khải quyết chiến, hai người một chín một mười, nhưng đang đánh một nửa, lúc Lê Quang Khải định đâm kiếm vào lồng ngực địch, thì cả người Đổng tướng quân tan ra thành nước.

"Ngươi có linh căn!" Ông sửng sốt.

"Chiêu cuối thì phải luôn giữ kín chứ nhỉ." Đổng tướng quân nhếch mép cười khẩy, tiếp tục cầm kiếm đánh nhau với Lê Quang Khải. Thân thể của hắn hoá thành nước, nên Lê Quang Khải có đánh đấm thế nào cũng không trúng, ngược lại còn đang kiệt sức dần, lâu lâu bị đối phương tát nước trúng mặt như bị dội gáo nước lạnh làm ông hơi choáng. Cơn sóng dữ dội đập trái đập phải vào mạn thuyền khiến thuyền chiến to lớn cũng phải lắc lư, nước sông như lũ đổ ào lên thuyền.

"Chết đi!" Đổng Thuận vung kiếm, lưỡi kiếm xé gió hướng về phía tim Lê Quang Khải, bỗng cánh tay Đổng tướng quân đóng thành băng đến không thể cử động, khiến cho cả hai người kinh ngạc.

"Lê Đề đốc, mau giết hắn đi! Ta không kìm chân được lâu đâu." Yêu Thế Huệ đứng sau lưng ông hô lớn, Lê Quang Khải vội nhặt thanh kiếm lên, sóng đánh vào mặt khiến ông mờ cả con mắt.

"Khỉ thật." Đổng tướng quân thấy đối phương đang lao về đây, hắn nghiến răng cố gắng vùng vẫy khỏi lớp băng đang giữ tay của mình, vừa phá vỡ thì hai chân lại bị băng mọc từ dưới sàn gỗ trói lại, vì thế chỉ có thể dùng linh lực để chặn đường Lê Quang Khải lại, quân lính Nam Đường lúc này cũng lao đến viện trợ. Tưởng có thể thoát khỏi đối phương, nào ngờ Khánh Vy từ đâu đó chạy tới chém tung vòng vây, hắn nhìn thấy nàng thì hốt hoảng, "Giúp ta, mau lên!" Hắn hét với quân lính ở gần đó.

Yêu Thế Huệ phát hiện ở đằng xa có một kẻ giương cung tên, hình như còn là mũi tên tẩm độc, nàng vội hô lớn, "Cẩn thận!"

Lê Quang Khải cũng phát hiện có kẻ đang nhắm tới nữ nhi của mình, ông đành phải mặc kệ đám quân lính như lang như sói muốn lấy mạng mình mà chạy về phía nàng, bắt lấy cổ tay nàng kéo nàng lại, còn mình lấy thân chặn mũi tên.

Phập, mũi tên xuyên qua lồng ngực, đầu mũi tên sắt dính máu đỏ.

"Phụ thân!" Khánh Vy ngẩn ra hồi lâu, tới khi thấy đầu mũi tên xuyên giữa ngực cha mình, còn rỉ máu, nàng gào lên tiếng tuyệt vọng, vươn tay muốn chạy đến phía người có thân hình to lớn che chắn cho mình kia, đến nay mái tóc đã điểm bạc kia đang run rẩy ôm ngực, miệng còn phun ra ngụm máu đen. Ông nhìn nàng lần cuối, sau đó rơi xuống lòng sông đen ngòm mà biệt tích.

"Khánh Vy, cẩn thận." Yêu Thế Huệ vội ngăn cản người kích động định nhảy xuống sông, kéo nàng đi tìm trú ẩn an toàn.

"Rút lui, rút lui mau." Đổng tướng quân tuy thấy mình đã hạ gục tướng lớn, nhưng đó không phải đầu sỏ nên không dám liều đánh tiếp nữa, bởi vì xét về đại cục, quân của hắn đang bại, hơn nữa hắn còn phải bảo vệ Đường Vĩnh Long.

Khánh Vy mất cha, đau đớn không tả nổi, nhưng nàng đồng thời bừng lên ý chí không thể lập đổ, lau sạch nước mắt trên gương mặt đầy vết thương đi, "Ta sẽ thay phụ thân, quét sạch quân Nam Đường ra khỏi Giao Chỉ."

Khánh Vy trong thời gian giao chiến đều đeo khăn tang, đến khi Kiến Nguyệt đến mới nhận được tin dữ này, thấy nàng vẫn kiên cường mà đứng lên, liền mỉm cười hài lòng, "Chúng ta sẽ đồng hành cùng ngươi, sẽ không để ngươi một mình."

Đổng tướng quân nghe tin nữ nhân tên Trần Bảo Hương và những danh tướng đại phá quân hắn ở thung lũng Chi Lăng đã tới đây. Tới đây hắn hiểu mình đã bị lừa, và Bàng Ưng đã thua rồi, cũng hiểu ra mình có khả năng sẽ đại bại, liền cho người đưa Hoàng thượng đi đường khác để lén lút trở về kinh thành, "Bệ hạ, hạ thần vô dụng, chỉ mong bệ hạ bình yên trở về kinh thành."

Đường Vĩnh Long ngay từ lúc thấy Lê Quang Khải đã nhận ra kết cục của mình, hắn trong một đêm đầu bạc phơ, gương mặt tiều tụy mà rút quân trở về.

"Đừng hòng thoát." Kiến Nguyệt cũng đã nhận ra, cùng Bạch Tinh đều chặn đường hắn, cả hai người hợp lực đánh bại toàn bộ quân lính, dồn Đường Vĩnh Long vào đường cùng.

"Em vào bắt hắn, ta ở đây cản quân cứu viện." Bạch Tinh nheo mắt nhìn những con thuyền chiến to lớn nhấp nháy ánh lửa đang lao tới đây.

"Được." Nói xong nàng liền chạy khắp con thuyền tìm người, phát hiện Đường Vĩnh Long đang ở dưới thuyền, ngoài ra còn có mấy cận vệ nữa, nàng lập tức cùng bọn hắn đấu đá.

"Ngươi muốn đi đâu?" Khoé mắt Kiến Nguyệt thấy Đường Vĩnh Long đang muốn tháo chạy, nàng lập tức vung roi, dây roi dài ra định trói lấy hắn. Nào ngờ lúc dây roi chạm vào người hắn thì hắn biến thành khói đen.

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, cảm giác sau lưng có người liền vội quay lại, phát hiện Đường Vĩnh Long nay râu ria xồm xoàm, mắt long như người điên, tóc tai rủ rượi đang đứng trên thanh chắn ngang, trông hắn không hề giống với tranh vẽ, cứ như biến thành một người khác vậy. Xung quanh hắn có một luồng khí đen bao bọc, hắn hất tay định ám sát nàng, khói đen ồ ạt bay tới.

Tiểu Bạc trong tay nàng rung dữ dội, nó cảm thấy luồng khí kia là thứ rất đáng sợ.

Luồng khí bỗng hoá thành con trăn khổng lồ đang há to miệng định đớp nàng, Kiến Nguyệt liền lấy kiếm cắt đứt lưỡi nó. Tia sáng bạc lướt ngang lướt dọc, nhanh như gió cắt, giết chết con trăn kia, nhưng một con trăn đen khác lại lao ra, ngoạc to mồm muốn cắn đứt đôi nàng.

Trong lúc đó Đường Vĩnh Long đã chạy ra ngoài, ánh lửa bập bùng từ chiến trường chiếu xuống sàn gỗ, không thể nhìn ra vũng nước đen là máu hay nước. Hắn vừa chạy tới mũi thuyền định bay đi thì đụng độ ngay Khánh Vy đeo khăn tang.

"Đừng mơ tưởng rời khỏi đây! Con sông Hồng này sẽ là mồ chôn của ngươi, Đường Vĩnh Long." Nàng quát lớn rồi rút kiếm lao về phía hắn, Đường Vĩnh Long luống cuống né tránh, song nhớ ra mình có quỷ lực còn nàng là người thường nên lập tức phản công. Hắn chỉ cần một bàn tay là bẻ gãy lưỡi kiếm của nàng, móng tay mọc dài như loài báo, cào thủng giáp của Khánh Vy.

Mất đi vũ khí, nhưng Khánh Vy không nao núng, nàng cùng hắn đọ võ thuật. Từng đòn đánh nàng thúc sâu vào bụng Đường Vĩnh Long như phá nát nội tạng hắn, tiếc là lúc này hắn không còn người nữa, vì thế hắn không thấy đau, giống như một tảng đá đánh thế nào cũng không lung lay. Tóc hắn biến thành những xúc tu, trói chặt lấy tay chân nàng như dây thừng.

Đường Vĩnh Long bóp cổ nàng rồi nhấc lên cao, nhe răng gầm gừ, "Loại con cái của giặc phản có gì mà phải tiếc thương. Giết ngươi đi cho yên."

Khánh Vy nghiến răng, nàng trừng mắt với hắn, "Ngươi là hạng rồng không ra rồng, giun không thành giun, loại vua hại dân bán nước, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, đừng nói tộc ta mà tới tộc Đường cùng gốc gác với ngươi ngươi cũng không thương. Giết ta thì sao? Nam Đường ngươi đã mạt vận rồi! Trời xanh đã không thương các ngươi rồi."

"Ngươi!" Hắn bóp chặt cổ nàng hơn, khiến nàng nghẹt thở, nhưng lúc hắn nghĩ nàng đã tắc thở thì Khánh Vy đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào mặt hắn, Đường Vĩnh Long vô thức thả nàng xuống để ôm mặt, nàng lập tức bẻ ngược cổ hắn.

"Hạng đỉa giòi như người toàn lũ sống dai, ta giết mãi không hết." Hắn vặn lại cổ mình, vừa thét lớn một tiếng thì bị đẩy mạnh khiến hắn ngã sang bên. Kiến Nguyệt sau khi xử lý đám trăn tinh liền chạy lên đây, nàng giơ kiếm, định đâm vào ngực hắn thì tóc Đường Vĩnh Long hoá thành con trăn, quấn quanh lưỡi kiếm của nàng, cả hai giành co.

Khánh Vy thấy vậy vội rút con dao găm, muốn đâm Đường Vĩnh Long từ sau lưng, nào ngờ bên eo bị dòng nước như con rắn quấn lấy, muốn kéo nàng xuống sông, may mà nàng bám kịp vào thành thuyền. Nàng ngoảnh lại thì thấy Đổng Thuận đang hoá thành cá vẩy xanh bơi tới.

"Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ." Đổng Thuận muốn tới giúp Đường Vĩnh Long, nhưng Khánh Vy lì đòn nhịn đau chạy ra chặn đường hắn. Đấu võ một hồi chưa phân thắng bại, hắn buộc phải buông lời khen ngợi, "Quả là hổ phụ sinh hổ tử. Người thân là nữ tử trẻ tuổi mà võ nghệ không thua kém phụ thân mình, đáng tiếc thay, thiên hạ này không chứa nổi ngươi." Nói rồi đá mạnh vào mạn sườn nàng, Khánh Vy đau đớn ré lên, ngã lăn quay sang bên.

Đổng Thuận tính xử lý xong Khánh Vy thì mới sang giúp Đường Vĩnh Long, hắn biến ra thuỷ kiếm, nhìn Khánh Vy đang đau tới đứng không nổi được thì sinh lòng tiếc nuối, dẫu sao hắn cũng là đại tướng biết tiếc hiền tài, "Đời sau hãy làm nhi tử ta, nhất định sẽ lập công lao hiển hách."

Nào ngờ, Bạch Tinh từ xa đang đứng chặn quân cứu viện thấy cảnh này thì thở dài, "Vốn dĩ ta không nên can thiệp vào chuyện phàm nhân, nhưng ta đã làm nhiều chuyện tày trời rồi, thôi thì thêm lần này nữa vậy." Dứt lời, tay biến ra Lưu hồn thạch, thả đá xuống sông sâu.

Lúc thuỷ kiếm trong tay Đổng Thuận giơ thẳng lên trời, cứ ngỡ đã chém đôi người nàng thì lại bị chặn lại. Đổng Thuận mở mắt, hãi hùng nhìn Lê Quang Khải mắt mày trắng bệch như ma đang thay nàng chặn kiếm.

"Ngươi, ngươi vì sao còn sống?"

Đôi mắt mờ đục của ông cứ vô cảm trợn trừng, Đổng Thuận dần nhận ra ông đã chết thật rồi, đây là hồn nhập xác. Hắn chưa kịp phản xạ thì bị Lê Quang Khải một tay quăng xuống nước, ông quay lại đỡ Khánh Vy ngồi dậy.

"Phụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net