1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cao hơn giành được Cúp Nhà."

"Này đó không trọng yếu, giáo sư, Hòn đá phù thủy —— "

"Xem ra không có phân tán được lực chú ý của trò rồi. Được rồi, chúng ta liền nói chuyện Hòn đá phù thủy..."

...

Cuộc nói chuyện buồn chán cuối cùng cũng kết thúc, Harry nỗ lực hỏi ra các vấn đề cần hỏi.

"Đúng rồi, giáo sư Dumbledore, Quirrell nói lần đó Quidditch là giáo sư Snape đã cứu ta?" Được rồi, vẫn không cần nói chuyện Snape oán hận cha mình bằng không, rất có thể hắn sẽ bị ánh mắt Snape lăng trì .

"Đúng rồi, một năm này, giáo sư Snape đều luôn luôn bảo hộ trò." Dumbledore mỉm cười quay đầu hướng Snape gật gật đầu. Chiếm được Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Khốc a! Cũng dám đối Boss Hogwarts cho sắc mặt!

Harry trong lòng cảm thán sau đó mới ngẩng đầu dùng ánh mắt tối chân thành tha thiết cảm kích nhìn Snape, nhận chân nói: "Cám ơn ngài, giáo sư Snape."

"Hừ!" Snape có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Harry sau đó mới thấp giọng thong thả nói: "Potter, chỉ cần ngươi thoáng thu liễm sự xúc động ngây thơ kia liền là tạ lễ tốt nhất đối với ta."

Ách! Harry bị ngạnh sanh sanh ế một chút sau đó mới ở trong lòng tự giễu nghĩ có lẽ Snape đang nhắc nhở hắn phải cẩn thận, không cần bởi vì xúc động liền hại chính mình.

"Giáo sư..." Harry nghĩ tới một vấn đề, bất quá còn không có đợi hắn hỏi, phu nhân Pomfrey ở một bên luôn luôn nhíu mày lại mở miệng.

"Dumbledore, ta kiên trì Harry hẳn là nên nghỉ ngơi. Trò ấy đã mệt chết đi, hơn nữa linh hồn của cậu bé dao động rất loạn nên cần nghỉ ngơi."

"Một vấn đề cuối cùng, phu nhân, ta chỉ hỏi lại một vấn đề cuối cùng liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi." Harry khẩn cầu nhìn phu nhân Pomfrey.

Cuối cùng, phu nhân Pomfrey bị thua dưới ánh mắt trong suốt màu xanh biếc.

"Được rồi, lần cuối cùng."

Chiếm được sự cho phép của phu nhân Pomfrey, Harry lộ ra nụ cười miễn cưỡng hỏi Dumbledore: "Giáo sư, cái gương ảo ảnh không bị huỷ hoại đúng không?"

Dumbledore hơi hơi thu liễm tươi cười một chút, thẳng tắp nhìn Harry, thấp giọng nói: "Harry, thầy nói rồi, trò cũng có thể hiểu được. Gương ảo ảnh chỉ có thể tạo ra ảo giác..."

"Con biết." Harry có chút xúc động cắt đứt lời Dumbledore nói sau đó mới ngượng ngùng cười cười, đúng lúc khống chế được cái tay muốn vò đầu, hắn không thể tiếp tục làm Snape tức giận nếu không y lại tiếp tục giảm độ ấm trong phòng.

"Ta chỉ là sợ huỷ hoại vật của giáo sư." Gương ảo ảnh, quên đi, Dumbledore không cho hắn tiếp tục tiếp cận hắn liền đổi biện pháp. Dù sao còn có Phòng Cần Thiết có thể lợi dụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net