6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Nhìn Dumbledore cùng Snape rời đi, Harry uống ma dược mà phu nhân Pomfrey đưa, cảm nhận được khẩu vị cổ quái nên gắt gao nhắm hai mắt lại, bắt đầu hồi tưởng trọn bộ "Harry Potter" mà đêm qua chính mình mới vừa vặn xem qua một lần sau đó suy tư sau này mình rốt cuộc nên làm như thế nào.

Một buổi tối, Harry để lại tiền thế thói quen thức đêm nghĩ kỹ tương lai.

Chỉnh bộ "Harry Potter" hắn đều rõ ràng. Nếu không cẩn thận suy tư kia tự nhiên là thành thành thật thật dựa theo nội dung đó mà phát triển. Sống sáu năm, thuận lợi tiêu diệt Voldemort là hắn có thể sống một cuộc sống yên tĩnh .

Chính là, nếu cẩn thận hồi tưởng liền phát hiện dựa theo nội dung mà phát triển cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Nguyên tác Harry Potter cuối cùng có thể thành công tiêu diệt Voldemort không phải dựa vào thực lực mà là vận khí.

Vận khí, từ trước đến nay là một thứ không đáng tín nhiệm. Hắn cũng không cho rằng chính mình sẽ có vận khí tốt như Harry trong nguyên tác. Dù thế nào đi nữa hắn đã xuất hiện, như vậy ở trong phạm vi an toàn, thay đổi nho nhỏ một chút tương lai hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn đi?

Có lẽ, hắn nên lợi dụng chính mình đối mọi người mọi vật quen thuộc lấy một ít mạnh mẽ đồng minh. Ví như: bạn tốt năm đó của James, Sirius Black cùng Remus Lupin. Tin tưởng, bọn họ nếu biết một vài chân tướng về Dumbledore hẳn là chọn đứng ở bên hắn.

Nghĩ đến hai người bạn tốt của James, Harry lại hồi tưởng cuộc nói chuyện ngắn ngủi phía trước cùng Snape.

Hắn tin tưởng, Snape trào phúng và khó nghe ẩn chứa sự quan tâm tuy rất mơ hồ. Có lẽ, chính y cũng không phát hiện ra.

Khóe miệng gợi lên một tia như có như không mỉm cười, Harry mở hai mắt ra nhìn một tia nắng sớm chiếu vào bệnh thất.

Severus Snape, ngươi cũng có thể sẽ trở thành đồng minh của ta đi! Dù sao, tương lai ngươi có thể vì bảo hộ con trai của Lily Evans, mãi cho đến phút cuối cùng dâng ra tính mạng của mình. Ánh mắt Harry hơi hơi ám một chút, tươi cười trên môi càng thêm chắc chắn. Huống chi, chỉ cần thông qua một vài phép thử nhỏ hắn có thể xác định Severus Snape có thể trở thành đồng minh hay không.

"Harry, trò đã tỉnh? Cảm thấy thế nào?" Phu nhân Pomfrey bưng bữa sáng đi đến.

Harry nhìn thấy thần sắc bà lo lắng, nhẹ nhàng cười cười, phía sau cặp kính khó coi là đôi mắt màu xanh biếc hơi hơi động, thấp giọng nói: "Phu nhân, hoàn hảo."

"Hoàn hảo?" Pomfrey nhíu mày, đặt bữa sáng ở trên bàn sau đó mới nói: "Harry, sắc mặt của trò vẫn rất kém, thật sự không sao chứ?"

"Này..." Harry chần chờ sau đó mới dùng hai tay chà lên ga giường màu trắng, thanh âm càng thêm trầm thấp, "Phu nhân, ngẫu nhiên sẽ đau đầu."

"Chính là ngẫu nhiên sao?" Phu nhân Pomfrey giống như Harry kỳ vọng nhíu mày, sau đó bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể hắn.

Thân thể đương nhiên là không có vấn đề. Chính là linh hồn còn tại dung hợp với thân thể này lại bị vây dưới một loại dao động không bình thường. Đây cũng là chuyện Harry muốn phu nhân Pomfrey, thậm chí lão hồ ly Dumbledore phát hiện.

Tuy rằng chậm rãi hắn sẽ tự nhiên hấp thu hết thảy mà thân thể này mang đến, chính là nó thật sự rất thống khổ. Thường cách một đoạn thời gian sẽ có cảm giác bị một vật nhọn đâm vào khiến đầu đau đớn, thật sự là rất dễ dàng khiến một người lâm vào trạng thái tâm thần.

Harry mặc dù đang ở kiếp trước có tâm lý rất tốt, chính là hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Nơi này là thế giới ma pháp, không phải sao? Nơi này có các loại ma pháp, còn có độc dược. Có lẽ, Dumbledore nguyện ý vì để Kẻ Được Chọn của y không bởi vì đau đớn mà sinh ra tinh thần phân tách mà nỗ lực tìm kiếm một phương pháp giải quyết thống khổ cho hắn?

Harry cũng không sợ chính mình sẽ bị Dumbledore lão hồ ly nhìn thấu, dù sao hắn có được Bế quan bí thuật hoàn mỹ nhất, trừ hắn nguyện ý cho đối phương phát hiện nếu không đối phương cái gì cũng không phát hiện được.

"Harry, trò vẫn không thể đi đâu, tiếp tục nằm xuống! Ta đi gọi Hiệu trưởng!" Phu nhân Pomfrey khẩn trương ấn Harry xuống giường sau đó vội vàng rời đi. Harry nằm ở trên giường nhìn thấy thân ảnh bà vội vàng, cười nhạt, mưu kế đã thực hiện được. Sau đó, tươi cười này ở trong nháy mắt biến mất thay vào đó là một thần sắc thống khổ mà rối rắm. (Tiểu Thanh: tiểu Har của chúng ta thật phúc hắc, Har *quay ra nhìn* ngươi nói gì, Tiểu Thanh *lau mồ hôi lạnh chui vào góc chọt kiến* ta cái gì cũng ko nói 55555)

Đáng chết! Cái kia thần tiên hay là Thượng Đế vẫn là Merlin, thế nhưng không nói cho hắn biết xuyên đến trong cơ thể người khác, nhận trí nhớ của hắn là một việc thống khổ như vậy!

Hồi lâu sau, đau đớn lần nữa biến mất, mặt Harry bởi vì đau đớn mà càng thêm tái nhợt, mà lúc này đây cửa bệnh thất lại một lần nữa được mở ra. Dumbledore dẫn đầu, sau đó là... Harry lặng đi một chút, thật không ngờ, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể nhìn thấy giáo sư Snape .

"Harry, Poppy nói trò luôn đau đầu đúng không?" Dumbledore ngồi bên cạnh Harry, trên mặt luôn mang theo tươi cười hiền lành khó được nghiêm túc.

Harry khẽ gật đầu sau đó bất an nhìn Dumbledore nói:"Giáo sư Dumbledore, kỳ thật, kỳ thật chính là ngẫu nhiên đau đớn mà thôi."

Chương 7

"Potter, nếu ngươi cho là não mọi người đều giống ngươi trang bị đầy rơm rạ thì cứ tiếp tục nhàm chán nói dối đi. Như vậy sẽ làm ngươi có thể càng thêm tinh tế thưởng thức sự thống khổ đó." Từ khi đi vào phòng liền luôn luôn trầm mặc đứng ở một góc Snape đột nhiên mở miệng, Harry cứng lại, trộm nhìn thoáng qua Snape mặt không chút thay đổi.

Y, hẳn là nhắc nhở mình nên thành thật thẳng thắn thiếu chịu khổ đi?

Harry suy nghĩ sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dumbledore, khiến trên mặt mình lộ ra ngượng ngùng cười cười, "Thực xin lỗi, Hiệu trưởng, ta không phải cố ý lừa gạt. Ta chỉ, chính là không muốn mọi người lo lắng. Ta tin đau đầu sẽ chậm rãi tốt hơn."

"Hừ, tin!" Snape lại phát biểu, thanh âm lạnh như băng mang theo một tia tức giận. Dumbledore chuyên tâm nhìn Harry cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn y, hơn nữa cảnh cáo một tiếng: "Severus."

Ánh mắt Snape trống rỗng mà lạnh lùng đảo qua mặt Dumbledore, sau đó hạ mi mắt xuống.

Dumbledore thỏa mãn nhìn Snape không hề dùng ngôn ngữ kích thích Harry, cười từ ái quay đầu lại.

"Harry, con hẳn hiểu được này không phải đau đớn bình thường. Nếu con tín nhiệm ta, có thể đem toàn bộ cảm thụ của con đều nói ra, để cho ta, Poppy, đương nhiên còn có giáo sư Snape giúp con tìm ra nguyên nhân."

"Con đương nhiên tin giáo sư!" Thần sắc Harry lập tức kích động ngồi dậy, hành động này khiến cho phu nhân Pomfrey kinh hô một tiếng. Khi hắn còn không có chân chính cùng Dumbledore đối diện, phu nhân Pomfrey lại một lần nữa ấn hắn trở lại giường bệnh.

"Harry, không nên kích động!" Phu nhân Pomfrey cảnh cáo, hơn nữa hung hăng trợn mắt nhìn đầu sỏ Dumbledore, "Hiệu trưởng, ta tin tưởng đứa nhỏ này chính là không muốn khiến chúng ta lo lắng, cũng không phải cố ý giấu diếm bệnh tình của mình!" Nói xong nàng tăng thêm ngữ khí gật gật đầu.

"Nga, Poppy, ta biết. Thực xin lỗi, là ta nói sai." Dumbledore cười gật gật đầu, sau đó quay đầu xin lỗi Harry, phía sau cặp kính hình bán nguyệt, ánh mắt màu lam bỗng chuyển.

"Không, không..." Harry lập tức lộ ra một biểu tình ngượng ngùng khủng hoảng mà một thiếu niên mười hai tuổi nên có khi đối diện với trưởng giả mình sùng kính, "Hiệu trưởng, đây không phải lỗi của ngài."

"Kia, có thể nói cho chúng ta biết tình huống chân thật của trò chứ?" Dumbledore từ trong túi áo lấy ra một cái chocolate ếch đưa tới trước mặt Harry, hiền lành nói: "Harry, ăn nó có lẽ trò sẽ thấy tốt hơn một chút."

"Cám ơn giáo sư." Harry tiếp nhận chocolate ếch bất quá cũng không tính toán ăn bởi vì xúc cảm của vật bé nhỏ trong tay khiến hắn sản sinh một chút cảm xúc khác lạ. Hắn quyết định vẫn là nhanh chóng nói ra tình huống của mình sau đó đau đầu ở trước mặt lão hồ ly.

"Hiệu trưởng, đầu của con, cũng không phải vết sẹo trên trán mà là cả đầu thỉnh thoảng đau. Thời gian cách chừng nửa giờ. Hơn nữa chuyện trước kia đã xảy ra, một ít hình ảnh đều bay nhanh trong đầu, hiện lên thậm chí là chuyện con đã lãng quên thật lâu." Harry nói tới đây ngừng một chút, ánh mắt xanh biếc ngẩng đầu trong nháy mắt đảo qua Snape vẻ mặt lãnh mạc giống như như đi vào cõi thần tiên, sau đó mới thẳng tắp nhìn hướng Dumbledore nói: "Như, con nhớ lại mẹ con trước khi chết..."

Harry nhìn Dumbledore, sau đó ảm đạm cúi đầu giống như lẩm bẩm: "Mẹ nói, nói với Voldemort buông tha con, còn nói con vô tội..." Âm lượng của Harry vừa đủ bảo đảm chắc chắn mỗi người bên trong phòng này đều nghe được nhưng là lại thích hợp biểu hiện thương thế của hắn cùng không muốn xa rời mẹ.

Ánh mắt xanh biếc xuyên thấu qua tóc che trước mắt cùng kính trộm quan sát giáo sư Snape đang đứng ở một góc âm u, thẳng đến chứng kiến y hơi hơi run rẩy khi mình nhắc tới Lily Evans, Harry lúc này mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt.

Xem ra, lần này thử Snape thực thành công!

"Như vậy a!" Dumbledore hơi hơi nhíu mày, suy tư trong chốc lát mới nói: "Chỉ là nhớ lại chuyện thật lâu trước kia đã quên sao?"

"Không!" Harry giống như mới từ vô tận đau xót hoàn hồn, trong ánh mắt hàm chứa trong suốt lệ quang lại vi diệu không để chảy ra.

"Hiệu trưởng, còn có thật nhiều thời gian con đều không nhớ nổi chính mình đang làm gì hoặc là chuyện gì xảy ra. Con cảm giác, con đã quên rất nhiều chuyện mà con vốn hẳn nên nhớ." Trong mắt hắn hiện lên một tia khủng hoảng, sau đó ánh mắt xin giúp đỡ mà tín nhiệm rơi vào trên người Dumbledore.

Dumbledore lần đầu tiên chân chính thu liễm tươi cười, trên mặt xuất hiện thần sắc nghiêm túc. Ngay cả Snape đều chậm rãi buông tay xuống, đem trống rỗng ánh mắt dời về phía Harry_người mà hắn luôn luôn không muốn nhìn.

"Trời ạ!" Hồi lâu tiếng kêu sợ hãi của phu nhân Pomfrey mới đánh vỡ bệnh thất trầm mặc, "Harry, vì sao ngày hôm qua khi tỉnh lại trò không nói sớm? Này thực nghiêm trọng a!"

"Thực xin lỗi, phu nhân Pomfrey, trước đó con không phát hiện, mà lúc sau con nghĩ đến mình quá mệt mỏi... Hơn nữa, đau đầu luôn luôn quấy nhiễu..." Harry xin lỗi nhìn phu nhân Pomfrey thật tình quan tâm hắn, trong lòng có chút áy náy.

Chương 8

Dumbledore chậm rãi đứng dậy, ông quay đầu nhìn về phía Snape người luôn luôn trầm mặc, mím môi thật chặt.

"Severus, ngươi thấy thế nào?"

"Rất rõ ràng, linh hồn Harry Potter không kiên cường như trong tưởng tượng của Hiệu trưởng, một chút đả kích đã khiến cho linh hồn của hắn xuất hiện hiện tượng hỗn loạn, không an tĩnh." Trên mặt Snape trừ bỏ đôi môi hơi hơi mở ra khép lại ngoài ra thật sự không nhìn ra một động thái khác. Harry kính nể nhìn y, không chú ý tới mình lại một lần nữa bị Snape phun nọc độc.

Phảng phất là không hài lòng Harry nhu thuận, Snape hung hăng trợn mắt nhìn Harry, nhìn thấy ánh mắt hắn sợ hãi rụt rè một chút sau đó mới lộ ra một nụ cười vừa lòng hoặc là nói ác ý.

"Đương nhiên, này có lẽ là bởi vì Hiệu trưởng không đúng lúc đuổi tới, Chúa Tể hắc ám làm gì đó thương tổn linh hồn Potter nên xuất hiện di chứng." Môi Snape hơi hơi giơ lên, cười như trào phúng nói: "Đương nhiên, cá nhân ta cho rằng loại khả năng này phi thường nhỏ. Có lẽ Potter cần rèn luyện nhiều hơn một chút đảm lượng của hắn một Gryffindor!"

Harry đón nhận đôi mắt màu đen tràn ngập trào phúng, yên lặng mở to hai mắt giống như lục bảo thạch không nói một lời.

Snape đột nhiên phát hiện tiểu sư tử từ trước đến nay xúc động, không có não thế nhưng thần kỳ tại chính mình ba lần bốn lượt châm ngòi không có tức giận, ngược lại dùng đôi mắt to xinh đẹp giống Lily thẳng tắp nhìn chằm chằm mình. Ý thức điều đó khiến cho hơi thở vững vàng của y hơi rối loạn một chút sau đó mới chậm rãi khôi phục bình thường mà thần sắc thì càng thêm lạnh như băng.

Mẫn tuệ phát hiện sự thay đổi nhỏ của Snape, trong khoảnh khắc biến hóa rất nhỏ Harry biết mình thử Snape lấy được thắng lợi. Hắn thỏa mãn nở nụ cười dưới đáy lòng lúc này mới nhìn về phía Dumbledore.

"Hiệu trưởng, có phải thật vậy hay không, con thật sự..." Harry nhìn Dumbledore, nỗ lực để trong ánh mắt của mình hiện lên sự xấu hổ.

Dumbledore đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Harry thấp giọng nói: "Harry, sao trò lại nghĩ như vậy. Phải biết rằng lúc trước ngay cả phù thủy trưởng thành đều không dám trực diện Voldemort. Harry, con tuyệt đối không phải là một người nhát gan. Hoặc là nói, dũng khí của con khiến ngay cả phù thủy trưởng thành đều phải mặc cảm."

"Kia con..." Harry còn tại chần chờ, bất quá xấu hổ trong ánh mắt đã chậm rãi thối lui.

"Harry, ta tin tưởng, tình huống hiện tại của con là một loại ma pháp chúng ta còn chưa biết tạo thành linh hồn thương tổn." Dumbledore thu hồi bàn tay ấm áp quay đầu nhìn về phía Snape.

Harry mới từ đáy lòng trầm tĩnh lại bởi vì hắn không xác định sự thân mật đụng chạm vừa mới là Dumbledore đối "Đứa bé sống sót" tỏ vẻ thân cận hay là muốn càng thâm nhập sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật. Tuy rằng lần này không có cảm giác bị xâm lấn nhưng là cẩn thận là hơn.

"Severus, ta có thể nhờ ngươi một việc hay không?" Thanh âm Dumbledore thong thả mà có chút già nua vang lên.

Bởi vì ánh mắt Harry mà lâm vào kí ức xưa Snape đột nhiên hoàn hồn, sau đó nhìn về phía Dumbledore khóe miệng không chút khách khí đối với Hiệu trưởng khơi gợi lên một tươi cười trào phúng, "Hiệu trưởng, không cần khách khí như vậy."

"Harry hiện tại vẫn chưa ổn định. Ta muốn chờ ngươi chiếu cố Harry, thuận tiện làm độc dược ổn định linh hồn thẳng đến Harry hoàn toàn khôi phục thì đưa hài tử này về nhà." Dumbledore chăm chú nhìn Snape, ánh mắt màu lam xuất hiện hào quang chợt lóe rồi biến mất.

Snape lại nhíu mày, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dumbledore, dùng ngữ điệu trào phúng chuyên thuộc về Slytherin nói:"Hiệu trưởng, ta hoài nghi lỗ tai của ta có vấn đề. Ngài vừa mới nói để ta chiếu cố Potter ?"

Dumbledore như không chú ý tới mặt Snape bởi vì vì tức giận mà vặn vẹo, khoái hoạt gật đầu cười nói:"Ừ, đúng vậy. Severus, ta nghĩ ngươi hẳn là đồng ý đề nghị của ta. Dù sao, cả trường học Độc Dược của ngươi là tốt nhất, cho nên Harry giao cho ngươi chiếu cố ta thực yên tâm."

Snape cũng không tức giận như trước, trong giây lát thu hồi toàn bộ lửa giận, ánh mắt tử vong lạnh lùng đảo qua Harry sau đó thần sắc cứng ngắc gật đầu, "Chỉ cần Potter đồng ý."

"Tốt lắm! Ta tin tưởng ngươi sẽ chiếu cố tốt cho Harry, Harry nhất định sẽ nhanh khỏi!" Dumbledore thỏa mãn vỗ tay, nhìn về phía Harry nói: "Harry, con đối với an bài của ta không có ý kiến chứ?"

"Không có, Hiệu trưởng." Harry nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng hoàn toàn khinh bỉ lão hồ ly trước mắt. Y toàn bộ thay mình quyết định còn giả mù sa mưa hỏi mình làm gì. Bất quá, có thể cùng giáo sư ở chung vài ngày hẳn cũng không sai.

"Bất quá..." Harry chần chờ một chút, sau đó mới do dự hướng Dumbledore mở miệng.

Dumbledore dùng ánh mắt từ ái nhìn Harry, cổ vũ: "Có vấn đề gì?"

"Cái kia, giáo sư Snape chiếu cố ta, có tính là nghỉ hè tăng ca không?" Ánh mắt Harry chần chờ đảo qua Snape cùng Dumbledore giống như hóa đá, trong lòng mừng thầm khi dùng một vấn đề đơn giản như vậy mà làm khó lão hồ ly Dumbledore: "Kia Hiệu trưởng có cấp cho Giáo sư Snape phí tăng ca không? Thật ngượng ngùng, không thể để con chiếm cứ thời gian nghỉ ngơi của giáo sư, y vì khỏe mạnh của con mà tự tiêu tiền mua thuốc đi?"

Chương 9

Cùng Snape ở chung

Harry nói một hơi xong sau đó như không có việc gì nhìn hai người kia còn đang bị vây ở trạng thái hóa đá, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong lời hắn nói, chớp chớp hai mắt, đôi mắt màu xanh biếc dùng sự khó hiểu nhìn Dumbledore.

"Hiệu trưởng, con nói sai sao?" Hắn chớp chớp mắt không đợi Dumbledore đáp lại tiếp tục nói: "Chính là, thế giới Muggle đều là như thế này a. Trừ bình thường giảng bài, tăng ca đều là cấp phí tăng ca. Hơn nữa còn là gấp hai tiền lương? Chẳng lẽ Hogwarts không phải như thế sao? Dù sao, để giáo sư trả giá lao động mà không cấp tiền lương, tựa hồ..."

Harry xảo diệu cúi đầu, tránh ánh mắt Dumbledore mang theo một tia khó hiểu, giống như là ám chỉ Dumbledore trừ tiền lương.

"Không không, Harry, con nhắc nhở ta một chuyện rất trọng yếu, tăng ca thật phải đưa cho giáo sư phí tăng ca." Dumbledore cười híp mắt nhìn Harry, trong lòng mặc dù nghi hoặc Harry đột nhiên tranh thủ quyền lợi cho Snape, bất quá ông hoàn mỹ dùng nụ cười hiền lành che dấu sự hoài nghi của mình.

Harry nghe được Dumbledore nói như vậy, đôi mắt màu xanh biếc lập tức hơi hơi híp, lộ ra tươi cười trầm tĩnh.

Mà theo ban đầu nội tâm khiếp sợ sau, Snape thờ ơ lạnh nhạt nhìn Harry như vô ý thức tươi cười lại nhớ tới cô gái sảng khoái, nhiệt tình, chính trực, dũng cảm. Cô gái mỗi lần gây rắc rối sau cũng là như vậy may mắn chính mình tránh được một kiếp.

Có lẽ, cùng "Hoàng kim nam hài" rất giống Potter sống cùng nhau cũng không tính là chuyện khó có thể chịu được. Xem ở ánh mắt trong suốt thấu đáo giống Lily, Snape do dự nghĩ.

Đối với Harry mới ra đời mà nói, có lẽ hắn càng ưa thích nhà Snape mà không phải Hogwarts. Harry buông hành lí, tò mò đánh giá Đường Bàn Xoay - nhà Snape trong truyền thuyết.

"Potter, nếu ngươi còn vừa lòng nơi tương lai cần ở, xin mời dùng bàn tay tôn quý xách hành lí đến phòng tạm ở của ngươi đi." Snape quay đầu lại nhìn thoáng qua Harry đang giống như đứa ngốc ngạc nhiên đánh giá nhà hắn, dùng thanh âm như tơ lụa trào phúng.

Harry lập tức thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn xách hành lí đi vào căn phòng Snape chỉ. Trước mắt, hắn hay là không cần gây ra buồn bực cho Snape vì hắn ngao chế độc dược làm ổn định linh hồn. Dù sao, hắn cũng không muốn độc dược hắn uống đột nhiên có vị nào đó khó uống, hoặc là hơn công năng nào đó mà hắn không muốn.

Bởi vì là ở tạm cho nên Harry cũng không có đem toàn bộ hành lí đều lấy ra, chính là chọn hai bộ quần áo tắm rửa đặt ở đầu giường, sau đó đút cho Hedwig một ít thức ăn cho cú mèo, đi ra căn phòng có chút âm u.

Lại đến phòng khách, Snape đã không thấy bóng dáng. Mà một ít thanh âm nhỏ vụn ngẫu nhiên truyền ra từ tầng hầm khiến Harry mẫn cảm xác định được hành tung của Snape.

Y, người luôn luôn thực chán ghét Harry, đang vì mình ngao chế độc dược đi? Trong lòng Harry đột nhiên dâng lên cảm động. Trước kia đối Snape, toàn bộ đến từ văn bản miêu tả, khi đó hắn tuy rằng cảm động nam tử này kiên cường nhưng là kia đều là cảm giác, còn cách một tầng lụa mỏng.

Lúc ấy, hắn lấy thân phận là người ngoài cuộc đối đãi Snape. Mà hiện tại Snape đối với hắn thái độ như cũ châm chọc thêm tầm mắt tử vong, chính là hắn lại có thể thật sự cảm giác được sự quan tâm ẩn đi của nam tử này đối con của nữ tử từng yêu.

Nếu không phải hắn quá giống James Potter có lẽ Snape sẽ đối với hắn tốt hơn?

Thoát khỏi lão hồ ly Dumbledore, Harry đột nhiên cảm giác được thần kinh mình tựa hồ thả lỏng nhiều lắm, ngồi ở bên trong phòng khách suy nghĩ miên man.

Hắn lắc lắc đầu, đem ảo tưởng không thực tế trong đầu quăng ra ngoài xong mới phát hiện bất tri bất giác đã đến giữa trưa.

Snape đã hoàn toàn chìm đắm trong chế tạo độc dược mà quên thời gian, như vậy liền do hắn đến xuống bếp làm hai phần cơm trưa đi. Harry hơi hơi nhún nhún vai, thả lỏng thần kinh của mình một chút sau đó đi vào một căn phòng hẳn là phòng bếp, đi tới dùng động tác vô cùng thuần thục nhanh chóng làm ra hai phần cơm trưa.

Đương nhiên, dựa theo khẩu vị hiện tại của Harry, hắn càng có xu hướng làm đồ ăn Trung Quốc. Bất quá, giải thích sao mình biết làm đồ ăn Trung Quốc là một vấn đề lớn.

Đã làm xong cơm trưa, Harry thật cẩn thận bưng hai phần thức ăn tinh xảo đi tới phòng khách. Đợi vài phút sau, hắn dứt khoát đứng dậy mạo hiểm bị Snape phun nọc độc nhẹ nhàng gõ cửa tầng hầm.

"Giáo sư?" Tuyệt đối là thanh âm không yên bất an.

"Gì?" Trong hầm ngầm, thanh âm Snape tuyệt đối không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net