1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Bóng đêm, một tòa nhà lớn còn một cửa sổ để lộ ánh sáng. Trong phòng, một nam một nữ đối diện máy tính đang nhận chân xem một bộ truyện trên web.

"Ca, ca nói Harry sẽ thành công chứ?" Cô gái đột nhiên quay đầu, nhìn ca ca thật lâu mới trở về một chuyến, đang ngồi bên cạnh bị chính mình lôi kéo xem "Harry Potter".
Vẻ mặt nam tử mệt mỏi, hắn mới xuống máy bay đang muốn ngủ một giấc đâu! Kết quả, còn không có uống nước đã bị em gái đáng yêu kéo đến xem bộ tiểu thuyết "Harry Potter" nổi tiếng của Anh quốc, hơn nữa là xem từ đầu...
Nam tử nghĩ mà tay hơi hơi run rẩy, thấp giọng nói: "Biết, ta tin tưởng hắn sẽ thành công."
Rơi vào kết cục này còn có thể trách ai? Chỉ có thể trách chính mình đã quên nhiệm vụ mà bảo bối em gái dặn đi dặn lại. Không phải là quên mua một bộ truyện mà thôi, thật không ngờ hắn thế nhưng lại luân lạc tới kết cục như vậy.
"Ca ca, mắt của em cay quá, ca xem nốt rồi kể lại cho em được không?" Cô gái xấu lắm ở trên vai ca ca làm nũng.
Nam tử bất đắc dĩ cúi đầu nhìn em gái mình, vốn bị nắm lên đọc sách cũng đã thực bất đắc dĩ. Cố tình cô em này rất tinh quái, mỗi khi xem hết một bộ còn hỏi hắn đại khái tình tiết để cho hắn muốn nhàn hạ đều không được. Hiện tại, nàng thế nhưng lòng tham không đáy, còn bắt mình đọc cho nghe.
Ai bảo đây là em gái từ nhỏ cùng mình sống dựa vào nhau đâu. Nam tử cười khổ sau đó quay đầu nhìn về phía màn hình, tìm được chỗ vừa mới xem dùng tiếng nói trầm thấp thì thầm: " 'Look... at... me...' hắn nhẹ giọng nói. Ánh mắt màu xanh biếc đối diện đôi mắt màu đen nhưng là một giây đồng hồ sau, ở sâu trong đôi mắt ảm đạm kia có một thứ gì đó tựa hồ tiêu thất..."
Hoàn hảo, nội dung còn lại cũng không phải rất dài. Nam tử dùng thanh âm vững vàng mà mang theo hờ hững đọc cho em gái nghe. Sau đó cảm nhận được đầu vai của mình ướt át.
Thẳng đến cả chuyện đều kết thúc, nam tử mới quay đầu nhìn thấy nước mắt trên gương mặt em gái đã khô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Giáo sư..." Cô gái chính là thấp giọng thì thào một từ nhưng là nam tử lập tức minh bạch ý tưởng của cô em gái từ nhỏ được chính mình bảo hộ ở trong tháp ngà.

Đúng vậy a, người luôn luôn bị cho là phản đồ—— giáo sư Severus Snape, một người nam nhân như vậy, một nam nhân ẩn nhẫn, vì một sai lầm nho nhỏ của tuổi trẻ mà trả giá cả đời.
"Ca ca, mỗi lần em đọc đến chỗ giáo sư chết đều rất khó chịu, vừa mới nghe ca đọc trong lòng liền càng đau đớn." Cô gái yên lặng kể tâm tình của mình, không chú ý tới sắc mặt nam tử mình dựa vào hơi đổi, bắt đầu dùng thần sắc có thể xưng là dữ tợn nhìn về phía cô.
"Ca ca, em hi vọng giáo sư có thể hạnh phúc."
"Giáo sư có thể hạnh phúc hay không anh không biết, nhưng là anh biết em sắp thảm rồi!" Nam tử đột nhiên bắt lấy tay cô gái, sau đó là cù dưới nách cô gái.
"Ha ha ha ha... Ca ca, em... Ha ha...Em sai lầm rồi... Ha ha..." Cô gái một bên cười một bên xin khoan dung, huynh muội hai người náo loạn rất lâu mới tách ra.
"Tốt lắm, khuya rồi mau ngủ đi!" Nam tử nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc rối bời của em gái mình sau đó đóng cửa phòng, xoay người đi đến phòng tắm tắm sạch sẽ sau đó mới thở dài một tiếng nằm ở trên chiếc giường lớn của mình.
"Rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi..." Hắn thỏa mãn thở dài, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt ngay khi hắn nhắm lại thì một thanh âm ôn hòa trung tính đột nhiên vang lên.
"Thật xin lỗi, chỉ sợ ngươi vẫn chưa thể nghỉ ngơi..."
"Ai?" Nam tử ngồi dậy trong giây lát, mở ra nguyên bản mỏi mệt hai mắt, một đạo tinh quang trong con ngươi màu đen chợt lóe rồi biến mất, sau đó hắn thật cẩn thận đề phòng bốn phía.
Căn phòng tối đen không thấy một tia hào quang chậm rãi lộ ra ánh sáng ôn hòa, sau đó một lão giả hòa ái râu tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt nam tử.
"Nhĩ hảo, người trẻ tuổi, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Lão giả kia vuốt ve râu cười.
Nam tử híp mắt , sau đó dùng dư quang quan sát bốn phía.
Nơi này không phải phòng của hắn.
Chỉ hơi hơi lộ ra một tia khiếp sợ, hắn liền lập tức định thần lại nhìn về phía lão giả giống như một chút ác ý đều không có, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Ta?" Lão đầu tử chỉ vào cái mũi của mình, kinh ngạc chớp chớp hai mắt, sau đó mới cười nói: "Ngươi là người đầu tiên liền hỏi vấn đề này? Người bình thường đều hỏi đây là sao? Hoặc là nói nơi này là chỗ nào?" Đón nhận ánh mắt càng ngày càng lạnh của nam tử, lão giả đang liên miên cằn nhằn kể ra lập tức dừng lại, nhẹ tay vung, một đạo cầu vồng hiện giữa hai người, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Ta, người phương Đông có thể xưng là thần tiên, Tây Phương gọi là Thượng Đế, còn người có ma thuật xưng ta là Merlin."

Chương 2

"Merlin?" Nam tử nhíu mày, nhìn lão giả, sau đó nói: "Vì sao ta lại sẽ nhìn thấy ngươi?" Merlin, đây không phải là thần của thế giới ma pháp sao? Hơn nữa còn thuộc về thế giới của "Harry Potter" .

"Này, giải thích có một chút phiền toái, ngươi xem một số chuyện vừa mới xảy ra đi." Lão giả vung tay, một hình ảnh giống như màn hình TV liền hiện ra trước mặt nam tử.

Trong hình ảnh là lúc hắn vừa mới đóng cửa lại.

Em gái của hắn, cô bé hoạt bát đáng yêu trở lại trước máy tính, đang chuẩn bị tắt trang web, trang web kia lại đột nhiên bắn ra một khung đối thoại.

"Di!" Cô gái tò mò vội vàng tiến đến, nhận chân đọc dòng chữ màu xanh biếc.

"Người đọc, chúc mừng ngài là độc giả thứ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín từ đầu tới cuối xem hết HP trên trang này. Là một độc giả đặc thù, ngài sắp có được một cơ hội xuyên đến thế giới HP, đồng ý xuyên qua thỉnh xác định, không đồng ý xuyên qua cũng thỉnh xác định."

"Này..." Cô gái hai mắt hơi hơi nháy, sau đó một đạo nghịch ngợm quang mang hiện lên.

"Đừng!" Nam tử quan sát nhịn không được kêu một tiếng, sau đó mới bất đắc dĩ ngồi xuống. Em gái của mình hắn vẫn là thực hiểu biết. Chỉ sợ, đây cũng là nguyên nhân mình đến nơi này đi.

Nghĩ đến đây, hắn không hề nhìn nụ cười quỷ dị đang điền bảng xuyên qua mà quay đầu nhìn về phía lão nhân đang cười híp mắt, áp lực lửa giận, kinh dị còn có bất an trong lòng, bình tĩnh nhìn lão đầu kia nói: "Ta chính là bị em gái của ta đưa đến nơi này?"

"Đúng a, huynh muội các ngươi thật là kỳ quái. Người khác cho dù là đem cái này là trò chơi cũng đều sẽ điền tên mình. Chính là, cô bé ấy cố tình điền tên của ngươi. Mà người điền bảng đến nơi này cũng đều sẽ không khống chế được cảm xúc được làm ra một ít hành động quái dị hoặc là bạo lực mà ngươi lại bình tĩnh không giống mọi người."

Nam tử mặt không chút thay đổi nghe lão nhân nói dông dài xong mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn, trầm giọng nói: "Bảng!"

"A! Nga!" Lão đầu tử phất nhẹ tay, bảng liền hiện trên tay, lão giả cười híp mắt đưa cho nam tử trước mặt, tuyệt không vì thái độ của đối phương lạnh như băng mà tức giận.

Nam tử tiếp nhận bảng thật sự nhìn một chút nội dung bên trong.

[Người xuyên qua: Lâm Hàm
Nhân vật hi vọng trở thành trong HP: Harry Potter
Địa điểm: Hogwarts]

"Chỉ có thế này? Chỉ có địa điểm, không có thời gian?" Nam tử buông thứ trong tay, ngẩng đầu nhìn Merlin trước mặt, nhíu mày.

Theo một góc độ xuất phát, hắn không cho rằng có ai có thể cùng hắn mở một vui đùa lớn như vậy cho nên tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng hắn lại trong thời gian ngắn nhất, dùng thái độ tối lý trí tiếp nhận mỗi một câu lão giả nói.

"Ha ha, bất quá là xuyên qua mà thôi, đương nhiên rất đơn giản. Bất quá, ngươi đã không phải bản nhân tự nguyện, như vậy, ta cho ngươi một ít phúc lợi, ví dụ: hoàn mỹ Bế quan bí thuật hoặc là Chiết Tâm Trí Thuật?" Lão giả cười thật giống hồ ly.

Nam tử cúi đầu trầm tư, đột nhiên nói: "Ta muốn khế ước này xoá bỏ, có thể chứ?"

"Không, ngươi nhất định phải xuyên qua. Đây là điều nhất định phải tuân thủ sau khi kí kết. Bằng không, người điền khế ước này cũng là em gái của ngươi liền trả giá bằng linh hồn của mình." Lão giả lắc lắc đầu, sau đó nhìn cô gái đã bình yên ngủ say.

Thấy việc đã đến nước này, nam tử cũng không giãy dụa, dù sao đó là thân nhân duy nhất của mình, em gái của mình. Tuy rằng bởi vì nhất thời nghịch ngợm khiến mình rơi đến hoàn cảnh này bất quá hắn cũng không muốn em gái của mình bởi vậy mà chết.

"Được rồi, ta nhận phúc lợi ngươi cấp là Bế quan bí thuật. Bất quá, ta còn có một yêu cầu, ta có thể thay đổi dần dung mạo của mình. Hoặc là nói, ta có thể căn cứ ý nghĩ của chính mình chậm rãi thay đổi dung mạo Harry Potter."

"Có thể, bất quá ngươi chỉ có một cơ hội, hơn nữa vết sẹo là tuyệt đối không biến mất. Còn có, thay đổi là chậm rãi tiến hành. Ngươi còn có vấn đề gì không?"

Nam tử nhẹ nhàng lắc đầu, lão giả luôn luôn ngồi đối diện hắn thấy thế lập tức lộ ra tươi cười nói: "Vậy ngươi đi đi." Lão đầu tử vung tay lên, nam tử còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt tối sầm, lâm vào ngủ say.

--------lần đầu tiên phân cách ------

Cảm thấy đầu nặng trĩu, nam tử mông lung nghe được một ít đối thoại.

"Poppy, Harry thật sự không có chuyện gì sao?" Một thanh âm chứa đựng mệt mỏi.

"Giáo sư Dumbledore, ta cũng không biết. Hắn vốn hẳn là ở ba ngày trước tỉnh lại. Chính là..." Một giọng nữ lo lắng.

"Có lẽ, Potter vĩ đại chịu không được khảo nghiệm của Hiệu trưởng cho nên lựa chọn trốn tránh." Một thanh âm mềm nhẵn giống như tơ đột nhiên vang lên. Kia cố ý kéo dài cường điệu mang theo dày đặc châm chọc.

"Tiểu sư tử Gryffindor có lẽ cũng không kiên cường như ngài tưởng tượng, Dumbledore." Vẫn là thanh âm kia, trào phúng cùng mười phần công kích Harry Potter.

Trong ánh trăng mờ, đại não nam tử một mảnh hỗn loạn, trong chốc lát hắn chứng kiến một nam hài tóc đỏ gọi mình là Harry, trong chốc lát hắn lại chứng kiến mình và nam hài kia còn có một cô bé có màu tóc rám nắng rối bời cùng nhau ngồi ở thư viện học tập.

Harry Potter, đúng rồi! Hắn đã bị em gái hãm hại trở thành Harry Potter.

Nam tử, không! Hiện tại phải nói là Harry Potter. Trong lòng Harry đột nhiên dâng lên một trận mê mang -- chuyện đêm qua đã xảy ra không ngờ là thật sự! Đúng lúc đó đau đớn giống như kim đâm đột nhiên đánh úp lại, dưới đau đớn kích thích hắn dùng lực mở hai mắt nhìn về phía thanh âm mềm nhẵn kia.

Ánh mắt màu xanh biếc chống lại đôi mắt màu đen... Trong nháy mắt, trong đầu Harry chỉ có một ý niệm trong đầu!

Chương 3
"Harry, ngươi đã tỉnh!!!" Một tiếng thét chói tai cắt đứt tầm mắt giao nhau của hai người. Harry hơi hơi nhíu mày, tiếng thét sắc nhọn khiến cho hắn một lần nữa ý thức được đầu của mình đến tột cùng đau thế nào.

"Ngô..." Hắn gắt gao cắn môi dưới, muốn nhịn xuống tiếng rên rỉ thống khổ chính là hiển nhiên không quá thành công.

Một bàn tay ấm áp xoa trán hắn sau đó lại nhanh chóng ly khai, dùng một cây gậy lạnh lẻo trạc trạc một chút.

Được rồi! Sau khi cơn đau đầu kịch liệt đi qua, Harry một lần nữa mở mắt, đôi mắt màu xanh biếc vô tội nhìn lên phu nhân Pomfrey đang khẩn trương, mở miệng nói: "Phu nhân,... Đau..."

Này tuyệt đối không phải diễn kịch, Harry ôm chặt lấy đầu của mình, chờ đợi trận đau đớn xé rách đã qua sau mới thở hào hển nâng lên đầu đầy mồ hôi lạnh. Lần này, không có đũa phép huy động. Trước mặt của hắn là một lão giả mang theo cặp kính hình bán nguyệt, râu màu trắng còn có nơ bướm màu hồng nhạt.

Được rồi, cho dù là đối phương không mở miệng hắn cũng biết đối phương là ai.

Albus Dumbledore, cả "Harry Potter" cũng chỉ có người này có cách ăn mặc quỷ dị như vậy.

"Giáo sư Dumbledore..." Hắn chần chờ kêu, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn loạn, dường như ý thức của mình đang cùng trí nhớ của thân thể này đánh nhau khiến cho hắn không thể tập trung tinh lực.

"Harry, trò cảm thấy được thế nào?" Dumbledore nhẹ nhàng nháy mắt với Harry, lộ ra thần sắc hiền lành, ánh mắt tràn ngập ấm áp.

Đối mặt với sự ấm áp như vậy, cho dù là Harry biết bản chất của Dumbledore là hồ ly vẫn nhịn không được cảm thấy thực thoải mái, cảm giác rất thân thiết.

"Giáo sư, đầu có chút đau." Harry nói xong nhẹ nhàng xoa nhẹ trán, sau đó hướng ánh mắt về phía phu nhân Pomfrey, trong ánh mắt là lệ quang trong suốt được bức ra.

"Giáo sư Dumbledore, đứa nhỏ này vừa mới tỉnh lại!" Phu nhân Pomfrey thu được ánh mắt cầu cứu của Harry, lập tức không thể chối từ đứng dậy chắn giữa Harry cùng Dumbledore.

"Nga!" Dumbledore bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó mới nói: "Thân ái Poppy, ta không có ý gì khác. Chính là, muốn biết tình huống hiện tại của Harry mà thôi."

Harry hơi hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua phu nhân Pomfrey, nhìn về phía Dumbledore hiền lành cười híp mắt, đang nỗ lực suy tư, đây là lần nào mà Harry Potter tiến vào bệnh thất của Hogwarts. Vừa lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh như băng rơi vào người.

Dùng động tác tối thong thả quay đầu lại, Harry nỗ lực khiến đôi mắt của mình tràn ngập vô tội, thần sắc tự nhiên nhìn hướng chủ nhân của tầm mắt lạnh như băng kia.

"Giáo sư Snape, xin hỏi, ta đã hôn mê bao lâu?"

Dumbledore đang cùng Pomfrey thảo luận tình huống của hắn, không có chú ý tới biến hóa nho nhỏ của Harry.

Snape chống lại ánh mắt sáng ngời của Harry, chậm rãi nhíu mày, ánh mắt trống rỗng lạnh như băng nhìn chăm chú vào người trước mặt, để lộ ra một tia tập quán chán ghét. Sau một lát, hắn mới lạnh lùng mở miệng, dùng thanh âm cơ hồ là thì thầm mang theo trào phúng như trong dự liệu của Harry: "Sáu ngày, Potter, có lẽ thân thể của ngươi thật sự giống như rơm rạ, động cũng không thể động. Nhưng là, cũng không thể được ở lần xúc động sau muốn làm cái gì, chớ quên dùng não của ngươi so với cự quái còn nhỏ suy nghĩ một chút, mình có thể mạo hiểm tính mạng này hay không."

Nói tới chỗ này, Snape bỗng nhiên dừng một chút, tập quán đối Harry khinh miệt bĩu môi: "Hoặc là nói, ngươi chỉ là muốn dùng đau xót mà khiến cho mọi người chú ý càng nhiều tới 'Đứa bé sống sót'?"

"Đương nhiên không phải." Harry nhíu mày, tức giận bởi vì não một trận một trận đau đớn cũng vì ngữ khí của Snape không che dấu chán ghét cùng trào phúng một chút nào. Snape, che dấu phía dưới ngữ khí trào phúng hẳn là y quan tâm Harry Potter đi ? Mà hiện tại, đã là Harry Potter hắn có thể phiên dịch là: lần sau phải cẩn thận, mọi sự lượng sức mà làm đi?

"Giáo sư Snape, ta, ta chỉ là.." Hắn muốn biện giải, chính là nhìn thấy hai mắt Snape trống rỗng giống như đường hầm tối đen sâu hun hút, hắn thật sự cái gì cũng không nói ra được.

"Chỉ là cái gì?" Snape dùng thanh âm mềm nhẵn trào phúng nhìn Harry, hơi hơi nhướng mày: "Chính là, vì chứng minh mình là Gryffindor dũng cảm sao?"

Harry nhíu mày, tránh ánh mắt chán ghét của Snape, dùng thanh âm bình tĩnh thấp giọng đáp lại Snape trào phúng.

"Không, giáo sư Snape, ta chỉ là không rõ ràng lắm, tại sao mình lại ở chỗ này? Còn có vì sao đầu ta đau như vậy?" Harry đã làm xong tâm lý xây dựng sau đó mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Snape.

Chương 4

Thần sắc luôn luôn duy trì không chút thay đổi, phảng phất thời gian như đọng lại, Snape nghe được Harry nói kinh ngạc há miệng. Sau đó mới ý thức tới cái gì đột nhiên đứng dậy.

"Dumbledore, chỉ sợ bây giờ không phải là lúc cùng Pomfrey tranh luận. 'Đứa bé sống sót' xảy ra một điểm nhỏ ngoài ý muốn..." Thanh âm Snape lạnh như băng lạnh lùng cắt đứt cuộc thảo luận của hai người. Dumbledore không còn tâm tình nói chuyện tào lao với Pomfrey lướt qua đi tới bên cạnh Snape.

"Harry, trò làm sao vậy?" Ánh mắt màu lam sáng ngời lóe ra lên lo lắng quang mang.

Harry nghênh đón sau đó buồn rầu gãi gãi tóc của mình -- hắn phát hiện, khi hắn làm động tác này ánh mắt giáo sư Snape lại lạnh như băng.

"Giáo sư Dumbledore, con không nghĩ ra tại sao con lại ở trong này? Con đã làm chuyện gì sao?" Harry lo lắng nhìn Dumbledore, nhìn thoáng qua Snape, sau đó mới thật cẩn thận nói: "Vẫn là, con gây ra họa gì?"

"Không không không, Harry, sao trò có thể có ý nghĩ như vậy?" Dumbledore nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy ý cười ôn hòa: "Harry, trò không gây rắc rối. Thậm chí có thể nói, biểu hiện của trò tốt lắm, trò ngăn được Quirrell lấy Hòn đá phù thủy."

"Hòn đá phù thủy?" Harry hơi hơi nhíu mày, động tác này lại khiến hắn cảm thấy đầu mình lại đau đớn.

"Dumbledore, có thể ngài không nghe rõ ràng Potter nói cái gì." Ánh mắt Snape lạnh như băng đảo qua Harry sau đó mới tiếp tục trào phúng: "Potter nói, hắn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trước đó."

Nụ cười của Dumbledore cương lại sau đó lập tức quay đầu nhìn Pomfrey.

Pomfrey lập tức tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần cho Harry sau đó mới lắc lắc đầu nói: "Thương tổn đã hoàn toàn tốt lắm, bất quá, Dumbledore, linh hồn của Harry thực hỗn loạn, giống như bị cái gì đó kích thích."

"Linh hồn?" Ánh mắt màu lam của Dumbledore lộ ra trầm tư mà thừa dịp đó Harry mới thật cẩn thận quan sát lão hồ ly này.

Giống trên sách miêu tả, tóc màu bạc, chòm râu màu bạc thật dài, cái mũi vặn vẹo giống bị người khác đấm một lần mà không sửa lại, còn có một đôi mắt màu lam giống như có thể nhìn thấu lòng người.

"Harry" Dumbledore thấp giọng gọi, Harry giống như đang ngẩn người, "Thật sự một chút trò cũng không nhớ? Có quan hệ với chuyện trò bị thương?"

Harry hơi hơi nhíu mày, một bên nhẹ nhàng xoa trán mình cố gắng làm ra biểu tình đáng thương, một bên chần chừ nói: "Có một chút hình ảnh, quân cờ thật lớn, còn có những cái chìa khóa có cánh biết bay, các loại độc dược, còn có... A!"

Lại là một trận đau đớn truyền đến, cắt đứt những lời Harry đang nói.

Đáng chết, chẳng lẽ xuyên qua liền phải chịu đau đớn giống như bị cái gì đó đâm vào não sao?

"Còn có cái gì?" Dumbledore khẩn trương nghiêng về phía trước, nhìn nhìn chằm chằm Harry.

Harry đột nhiên cảm thấy được có cái gì đó xâm nhập vào đầu óc của mình, hắn lập tức hạ mi mắt nỗ lực ở đầu mình chế tạo hình ảnh hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, không mang trí nhớ của kiếp trước.

"Ta không biết, giống như là một người..." Harry nhíu mày, sau đó trong giây lát trừng lớn hai mắt, kêu lên: "Voldemort, giáo sư, giáo sư Dumbledore, là Voldemort, hắn ta muốn Hòn đá phù thủy!"

Hô hấp của hắn dồn dập, lo lắng nhìn lên hai mắt sáng ngời của Dumbledore, lớn tiếng nói: "Mau lên, giáo sư, Hòn đá phù thủy, Quirrell bị Voldemort khống chế..." căn cứ những điều Dumbledore vừa nhắc tới, Harry mẫn cảm ý thức tới thời gian mình xuyên qua.

Năm học đầu tiên của Harry Potter ở Hogwarts ngăn cản Voldemort lấy Hòn đá phù thủy.

Chương 5

"Không nên kích động, Harry thân ái. Quirrell không lấy được Hòn đá phù thủy, đương nhiên, Voldemort cũng không có..." Dumbledore cười hiền lành làm Harry yên lòng, hơn nữa ở dưới ánh mắt uy hiếp của Pomfrey đỡ Harry nằm trên giường bệnh trắng tinh.

"Như vậy là ai chiếm được? Giáo sư, ta —— "

"Harry, trấn tĩnh một chút. Bằng không, Pomfrey sẽ đuổi ta cùng giáo sư Snape ra ngoài."

Harry hít một hơi thật sâu, lúc này mới quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện trên tủ đầu giường có một núi kẹo nhỏ.

"Kia đều là bạn cùng người sùng bái của trò tặng." Dumbledore cười nói, hơn nữa khi nhắc tới đôi song sinh nhà Wesley còn cố nén tiếng cười.

"Giáo sư Snape nói con đã hôn mê sáu ngày."

"Ừ." Dumbledore nhẹ nhàng gật đầu, "Ron Weasley cùng Granger nếu biết con đã tỉnh lại nhất định sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ luôn luôn lo lắng nhưng kỳ học đã xong, bọn họ cũng chỉ có thể về nhà trước ."

"Học kỳ đã chấm dứt?" Harry trừng lớn hai mắt, hắn nhớ rõ Harry còn tham gia bữa tiệc cuối học kỳ, như thế nào học kỳ liền đã xong? Đúng rồi, vừa mới Snape nói hắn hôn mê sáu ngày! Nguyên tác Harry chỉ hôn mê ba ngày.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn đến cho nên thân thể này lại hôn mê thêm ba ngày để hắn thích ứng?

"Ừ." Dumbledore nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Cho nên trò bỏ lỡ một trận đấu Quidditch cuối cùng, thật đáng tiếc Cúp Quidditch bị Slytherin bưng đi rồi. Bất quá, bởi vì biểu hiện của trò cùng Weasley, Granger cùng với Longbottom cho nên Gryffindor bằng số điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net