101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Draco lớn tiếng kêu la làm cho Slytherin nhạo báng, mà ánh mắt của hắn thì trộm phiêu hướng về phía Harry, Harry gật đầu.

Gryffindor đều đối Draco trợn mắt. Bọn họ cho rằng Draco là đối với bọn họ khiêu khích. Vừa lúc đó, Lavender Brown hét rầm lêm, tay run rẩy chỉ vào đối diện bãi săn.

"A a a."

Mười hai con bằng mã đầu chim ưng thân ngựa có cánh rất mỹ lệ bị Hagrid kéo ra, chúng nó có sáng bóng lông chim, dưới ánh mặt trời sáng lên.

"Bằng mã đầu chim ưng thân ngựa có cánh!" Hagrid vui vẻ nói, "Mấy người ai nguyện ý đi vào thử..."

Tất cả mọi người ở trong nháy mắt lui về phía sau chỉ có Draco mang theo tươi cười lạnh như băng, trào phúng tiến lên, "Ta không tin giáo sư có thể làm ra động vật nguy hiểm gì!" Draco khinh miệt nhìn thoáng qua Gryffindor, "Hừ! Dũng cảm Gryffindor, cho các ngươi kiến thức một chút!"

"Malfoy, cẩn thận! Trò phải đợi cho bằng mã đồng ý. Nếu trò nguyện ý tiếp xúc nó như vậy phải lễ phép. Trước cúi đầu chờ nó đáp lại sau đó lại tiếp cận. Đây là một loại sinh vật rất cao ngạo!" Hagrid trầm giọng cảnh cáo Draco hơi hơi ngừng lại nhìn Hagrid.

"Như vậy ta nên làm như thế nào đây?" Draco trào phúng châm biếm.

"Harry, nếu sau tan học tớ dùng bùa chú với Malfoy thì cậu sẽ không ngăn cản tớ đúng không?" Ron ở phía sau Harry phẫn nộ gầm nhẹ, "Sao Draco có thể đối xử với Hagrid như vậy!"

"Nếu buổi học này có thể thuận lợi chấm dứt." Harry bình tĩnh nói, trong lòng thì đối với biểu hiện của Draco có chút bất mãn. Ân, thanh âm cẩn thận nghe còn có thể nghe ra run hơn nữa sắc mặt quá mức tái nhợt. Bất quá nhà Malfoy sắc mặt từ trước đến nay đều tái nhợt, tất cả mọi người chú ý tới Draco ngạo mạn vô lễ có lẽ không lưu ý nhiều như vậy.

Draco đã dựa theo Hagrid chỉ đạo hoàn thành xong bước đầu trao đổi với con bằng mã tên là Buckbeak đi tới bên cạnh nó, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân nó. Cả Slytherin nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

"Này thực dễ dàng." Trong nháy mắt trên mặt Draco hiện lên một chút do dự nhưng là vẫn kiên định, Draco nói, "Ta đánh đố ngươi một chút cũng không nguy hiểm có phải hay không?" Draco cúi đầu che dấu khẩn trương nhìn Buckbeak, "Ngươi không nguy hiểm đi súc sinh xấu xí?"

Móng vuốt màu xám vung lên, Draco lập tức phát ra một tiếng thét chói tai ngã trên mặt đất, Hagrid lập tức nỗ lực đem Buckbeak giãy dụa muốn đánh về phía Draco kéo trở về.

Draco cuộn thành một đoàn trên mặt đất, trường bào lây dính vết máu đỏ tươi.

"Nó muốn giết ta!" Draco kêu to mà lúc này Hermione vẫn đứng cạnh Harry lập tức xông lên.

"Hagrid! Lập tức đưa Malfoy đi Bệnh thất!" Cô bé bình tĩnh nói, Hagrid gật đầu, ôm lấy Draco chạy tới lâu đài.

"Xứng đáng!" Ron thấp giọng mắng sau đó bị Hermione hung hăng trợn, "Hagrid sẽ gặp phải phiền toái, chúng ta cùng đi xem." Cô bất an nhìn hai nam hài, thanh âm hơi hơi run rẩy.

Harry gật gật đầu, lấy túi sách, ba người vội vàng lướt qua vui sướng khi người gặp họa Gryffindor cùng phẫn nộ Slytherin.

"Hai người nói Draco Malfoy sẽ không có việc gì đi?" Dọc theo đường đi Hermione khẩn trương nói.

"Đương nhiên không có việc gì. Phu nhân Pomfrey nhất định có thể lập tức chữa khỏi cho Malfoy." Ron nói, "Bất quá buổi học đầu tiên của Hagrid liền phát sinh chuyện như vậy thật là quá tệ. Vì sao Malfoy muốn đem sự tình làm thành hỏng bét?"

"Harry!" Nghe được Ron oán hận, Hermione đột nhiên dừng cước bộ dồn dập, "Cậu khẳng định biết cái gì đúng không?!" Cô bé nghiêm khắc trừng Harry, một bên Ron nhìn thấy hai người đột nhiên có chút không biết phải làm sao.

"Hermione, Harry làm sao có thể cùng Malfoy hãm hại Hagrid." Ron suy yếu biện giải.

Harry hai mắt hàm chứa ý cười, bên người có một cô gái thông minh như vậy có đôi khi cũng là một chuyện phiền toái. "Ta chỉ có thể nói Hagrid không có việc gì." Harry chậm rì rì nói, "Chúng ta vẫn là đi Bệnh thất nhìn Draco đi."

Hermione chần chờ một chút, sau đó gật đầu. Ba người một lần nữa lướt qua sân về tới bên trong lâu đài, đi đến một nửa bọn họ gặp thần sắc uể oải Hagrid.

"Hagrid, Draco Malfoy thế nào?" Hermione dẫn đầu xông tới lớn tiếng hỏi Hagrid.

"Phu nhân Pomfrey đã trị thương chính là Malfoy còn một mực kêu đau, cho nên Phu nhân Pomfrey để Draco ở lại Bệnh thất quan sát cả đêm." Hagrid có chút không biết phải làm sao, Harry nhìn thấy bộ dáng của lão tiến lên từng bước thấp giọng nói: "Hagrid, đây không phải lỗi của bác. Bác đã nhắc nhở Malfoy muốn tôn trọng Buckbeak ."

"Cám ơn Harry." Hagrid gật đầu, "Ta phải về, các trò..."

Ba người nhìn Hagrid rời đi mới một lần nữa đi hướng Bệnh thất. Chờ bọn họ tiến vào Bệnh thất vừa hay nhìn thấy chỉ có Draco một người ở Bệnh thất. Draco đang từ từ gỡ băng ở trên cánh tay xuống lại khiến miệng vết thương vừa mới khép lại lại vỡ ra.

"Draco Malfoy, làm sao bạn có thể sao có thể làm như vậy!" Hermione tức giận thở gấp vọt tới trước giường bệnh, cho Draco đang thống khổ phá miệng vết thương một bàn tay!

"Ba!" Thanh thúy tiếng vang ở Bệnh thất quanh quẩn, tất cả mọi người ở trong tích tắc đấy sững sờ ngay tại chỗ.

Chương 103

Tối a tối

"Hermione!" Ron lại giật mình cảm động kêu một tiếng, Hermione lúc này mới hoàn hồn chậm rãi thu tay của mình.

"Granger, ngươi dám, dám đánh ta!" Không biết là bởi vì trên cánh tay đau đớn còn là bởi vì nguyên nhân khác, mặt Draco xuất hiện dấu bàn tay sưng đỏ rõ ràng, hơi hơi vặn vẹo, "Ngươi này, này ——!"

"Ai bảo ngươi cố ý hãm hại Hagrid? Hagrid làm sao chọc giận ngươi, ngươi trước tiên là làm hỏng buổi dạy đầu tiên của Hagrid hiện tại lại cố ý làm phá miệng vết thương! Malfoy, ta nghĩ đến ngươi đã không giống năm nhất ngây thơ như vậy, thật không ngờ..." Hermione hơi hơi run rẩy, cho dù chỉ từ phía sau lưng Harry cũng có thể nhìn ra được tâm tình của cô kích động thế nào, "Ngươi lại vẫn như vậy, như vậy thương tổn tới mình, một người không biết quý trọng chính mình..."

"Đây chỉ là mặt ngươi thấy, cũng chưa chắc là sự thật..." Draco chậm rãi bình tĩnh lại sau đó lạnh như băng, ngạo mạn kéo dài, "Nếu ngươi không học phân tích mà để mặt ngoài che đậy hai mắt, kia thật là rất tiếc nuối."

"Ta..." Hermione hơi hơi thở gấp, một đôi mắt màu nâu thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt Draco. Chần chờ chỉ chốc lát, cô bé đột nhiên quay đầu lại nhìn Harry đi tới. Đón ánh mắt sắc bén của Hermione, Harry bất đắc dĩ gật đầu, thấp giọng nói: "Hermione, chẳng lẽ bạn cho là Draco sẽ nhàm chán đến mức vì hãm hại Hagrid mà làm mình thương tổn?"

"Kia ..." Hermione xấu hổ nhìn Draco, "Chính là rốt cuộc là vì sao lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi như vậy sẽ làm Hagrid lâm vào phiền toái! Hơn nữa, ngươi như vậy..."

"Lão nhiều nhất chính là bị đình chỉ điều tra, không có phiền toái càng lớn hơn nữa. Mà cha ta..." Ánh mắt Draco lạnh như băng đảo qua ở trên người cô bé một chút lại không tiếp tục nói hết, quay đầu nhìn về phía Harry, "Cảm ơn Harry."

"Ích kỷ Malfoy." Ron chán ghét nhíu mày, "Làm sao ngươi  có thể vì phụ thân mà cố ý đảo loạn tiết thứ nhất của Hagrid."

Hermione không để ý đến Ron ngược lại nghiêng người nhìn Harry ngồi ở bên giường, trong ánh mắt là nghiêm khắc khiến Harry không tự chủ được nghĩ tới giáo sư McGonagall.

"Harry, thành thành thật thật, từ đầu tới đuôi, đem cả chuyện đều nói rõ ràng." Hermione nghiến răng nghiến lợi, "Cậu cùng Draco Malfoy rốt cuộc có sự tình gì gạt tớ, sự tình hôm nay lại là có chuyện gì?"

"Harry, chuyện này cùng Harry có quan hệ sao?" Ron chậm chạp nhìn ba người thần sắc khác nhau, tuy rằng không phải rất rõ ràng tình huống hiện tại rốt cuộc là chuyện gì nhưng lại không chút do dự lựa chọn đứng ở bên Harry. "Tớ không tin Harry sẽ bảo Malfoy đảo loạn buổi thứ nhất của Hagrid Hermione."

"Ta đương nhiên cũng biết cho nên hiện tại mới hỏi xảy ra cái gì." Hermione phiền não nhíu mày lui về phía sau ngồi trên ghế.

"Hừ!" Draco hừ lạnh, chìa tay trái không bị thương nhẹ nhàng xoa hai má sưng đỏ, "Cô không biết là hiện tại hỏi có điểm quá muộn sao?"

"Tốt lắm, Draco, tối thiểu, Hermione cho khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của ngươi gia tăng một chút huyết sắc." Harry giễu cợt mang theo thiện ý cười nhạo Draco. Hermione cảm kích nhìn Harry sau đó thành khẩn nhìn Draco, "Thực xin lỗi Draco Malfoy. Hành động của ta quả thật rất xúc động không trải qua suy nghĩ."

Hermione đỏ mặt cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

"Gryffindor chính là Gryffindor! Làm việc một chút cũng không cần đại não, chẳng lẽ đầu óc của ngươi chỉ là vì để cho đẹp?" Draco trào phúng bất quá ngữ khí cũng hơi hơi dịu đi một chút, "Harry lại nói tiếp, khi nào thì cách nói chuyện của ngươi giống Giáo sư Snape cay nghiệt?"

"Xúc động Gryffindor tổng so với Slytherin âm hiểm cố chấp!" Ron gầm nhẹ, bất quá những người khác đều không để ý đến.

"Giống giáo sư Snape?" Nghe Draco nói Harry hơi sững sờ, trong lòng dâng lên một tia cảm giác khác thường. Harry theo bản năng chuyển đề tài, "Hermione kỳ thật làm như vậy chỉ là vì giúp phụ thân Draco mà thôi, hơn nữa chủ ý là ta ra. Ta không thể không nói Draco thực dũng cảm, thế nhưng thật sự dùng đề nghị này của ta."

"Chẳng lẽ bồ biết Hagrid sẽ chuẩn bị động vật nguy hiểm?" Hermione giãy dụa nhìn Harry, "Tuy rằng bằng mã quả thật chứng minh tính nguy hiểm của mình cũng không thích hợp dùng cho buổi học đầu của môn bảo hộ sinh vật thần kỳ."

Harry mỉm cười nhìn mọi người, "Ngẫm lại đi, cá tính của Hagrid chúng ta đều nếm qua đau khổ. Chỉ cần hơi chút hiểu biết Hagrid cũng sẽ biết Hagrid sẽ đem dạng sinh vật gì trở thành sinh vật thú vị." Harry chỉ chính là năm nhất Hagrid trộm nuôi rồng.

Nghĩ đến chuyện kia, trong bệnh thất vốn đang có chút khí thế gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây nhất thời vang lên tiếng cười.

"Kia, vết thương trên cánh tay Draco Malfoy chẳng lẽ cần luôn luôn như vậy không ngừng phá?" Hermione nhìn Draco một lần nữa cúi đầu, cắn răng phá miệng vết thương, trên mặt hiện lên một tia không đành lòng. Thậm chí ngay cả Ron cũng lộ ra kính nể.

"Ta không thể không nói Malfoy ngươi thật là ra ngoài dự liệu của ta." Ron khô cằn nói, Harry buồn cười nhìn Ron khó chịu sau đó gật đầu, "Chuyện này cần đủ lấy cớ cho ngài Malfoy rời đi Azkaban. Tốt nhất là để cho ông vào Hogwarts điều tra Sirius Black vượt ngục. Dù sao, bọn họ cũng hoài nghi Black là hướng về phía ta."

Chuyện đã xảy ra Snape rất nhanh liền thông qua một ít học sinh Slytherin biết. Vào buổi tối y thuận lợi ở thư viện tìm được Harry ba người đang ở viết luận văn.

"Potter." Snape đứng ở góc rẽ hai giá sách, cả người đều bị vây trong bóng ma, "Theo ta tới đây một chút." Nói xong, Snape liền xoay người rời đi.

Harry nhìn thoáng qua trường bào màu đen quay cuồng biến mất ở góc rẽ, nhẹ nhàng khép sách, đối với hai bạn tốt lo lắng nhìn mình thấp giọng nói: "Ta đi một chút sẽ trở lại, không cần lo lắng."

Nhanh chóng đi theo Snape vào một phòng học không người, Harry mỉm cười tiến lên, "Giáo sư, ta còn chưa kịp cám ơn ngài đêm qua tặng độc dược đâu. Cám ơn độc dược giáo sư."

Nếu không có bình độc dược kia, bị Giám ngục Azkaban kích thích nhớ tới rất nhiều trí nhớ thống khổ, đêm qua chỉ sợ cả đêm Harry cũng bị ác mộng dây dưa.

"Độc Dược, ta có cho ngươi Độc Dược sao?" Snape nhíu mày, âm trầm hiện lên một tia cảm xúc khác thường, sau đó mới nhìn Harry vô tội tươi cười, "Không cần cố gắng nói sang chuyện khác, Potter. Ta nghĩ, ngươi hẳn là hiểu được ta tìm ngươi đến rốt cuộc là vì chuyện gì đi?"

"Đương nhiên, ra chuyện lớn như vậy, bị thương lại là con đỡ đầu thân ái, giáo sư không tới tìm ta hỏi tình huống một chút ta mới kỳ quái đâu." Harry nhún vai, nhẹ nhàng ngồi lên bàn đối diện Snape, hai chân nhàn nhã tự đắc đung đưa, không thèm để ý tầm mắt tử vong càng ngày càng lạnh như băng của Snape.

"Potter, sự kiên nhẫn của ta là có hạn !" Snape trầm giọng cảnh cáo mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi, "Nếu ở trong đầu của ngươi còn có đại não mà không phải Mandrake, ngươi nên rõ ràng biết ngươi làm như vậy rất nguy hiểm!"

"A?" Harry nháy hai mắt lại càng thêm vô tội. Không biết vì sao Harry đột nhiên cảm thấy được trêu đùa Snape như vậy thực vui. "Giáo sư nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ giáo sư cho rằng Draco tổn thương có liên quan tới ta? Ta cũng không phải là bằng mã. Toàn bộ học sinh năm thứ ba của Gryffindor và Slytherin đều thấy được Draco là bị bằng mã thương tổn tay."

"Không cần giả vờ vô tội! Lại càng không cần đối ta lộ ra thần sắc buồn cười như vậy!" Snape lạnh lùng nhìn Harry tràn ngập uy hiếp đi về phía trước hai bước, lập tức cách Harry chỉ có một bước, trong ánh mắt đen chớp động lửa giận rõ ràng.

"Potter, ta không phải không biết ngươi Dumbledore. Lại càng không phải cha đỡ đầu ngươi cái tên trừ bỏ xúc động cũng không có ưu điểm gì, càng không muốn vận dụng đại não hoài nghi ngươi!"

"Phanh" Một tiếng nặng nề vang lên, hai tay Snape đặt tại hai bên trên mặt bàn, "Potter, không cần giấu diếm!"

Snape nửa người trên hơi hơi nghiêng tới trước, Harry cảm nhận được mãnh liệt hiếp bức chỉ phải hơi hơi lui về phía sau ngửa mặt lên mới có thể thấy rõ mỗi một phần diễn cảm trên mặt Snape.

Thậm chí có thể thấy rõ trên khuôn mặt tái nhợt của y có một ít vết sẹo dưới tình huống bình thường cơ hồ không nhìn thấy. Harry cảm giác được hương vị dược thảo thơm ngát thản nhiên vọt vào mũi khiến cả người khoan khoái.

"Potter, ngươi cùng Draco lợi dụng bị thương muốn Lucius Malfoy theo Azkaban ra thì ta hiểu được. Bất quá ta không rõ vì sao ngươi cùng Malfoy sao thân mật như vậy? Thậm chí năm học trước các ngươi lại hợp tác, bức bách Dumbledore ly khai trường học?" Snape một chút một chút tới gần Harry, mà Harry ngả tới trình độ nhất định cũng vô pháp tiếp tục tránh né Snape.

"Giáo, giáo sư!" Thẳng đến cảm nhận được lúc Snape nói chuyện, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt mình Harry mới phát hiện, hai người bọn họ tựa hồ rất thân cận.

Không! Không chỉ là khuôn mặt, thậm chí thân thể hai người đều bị vây một trạng thái cực kỳ vi diệu.

Thân thể bọn họ không có đụng chạm nhau lại bị vây một loại có vẻ thân mật.

Trong nháy mắt, Harry cảm thấy cả người khó chịu khô nóng, mặt không tự chủ được đỏ lên.

"Harry, bồ ở đâu?" Vừa lúc đó cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra!

Chương 104
Nụ hôn đầu tiên

Snape cùng Harry đồng thời quay đầu lại nhìn cửa phòng học.

Cửa phòng học nhẹ nhàng phát ra tiếng "Chi nha", mà Ron đứng ở cửa một tay dừng ở giữa không trung, vẫn duy trì tư thế đẩy cửa phòng đang há to miệng dùng thần sắc kinh khủng nhìn hai người.

Harry không hiểu vì sao Ron lại như vậy, theo bản năng quay đầu lại muốn hỏi Snape rốt cuộc Ron vì sao hoảng sợ nhưng thật không ngờ, ngay tại cùng một thời gian, Snape cũng quay đầu nhìn Harry.

Môi hai người khi nhìn về phía đối phương trong nháy mắt nhẹ nhàng đụng nhau ( rốt cục hai người cũng hôn ... Mệt mỏi quá...).

Harry cả người cứng ngắc lại. Bất kể là kiếp trước vẫn là kiếp nầy cho tới bây giờ hắn đều không thể nghiệm như vậy, bị một người nam nhân hôn mình. Harry khẩn trương trừng lớn hai mắt, nhất thời ngày xưa bình tĩnh cùng lý trí đều không có. Harry chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen gần trong gang tấc kia, theo bản năng nhúc nhích.

"Potter!" Snape cảm nhận được động tác của Harry trong nháy mắt đứng thẳng. Coi như Harry không nhìn tới y cũng có thể theo thanh âm của y nghe ra thần kinh buộc chặt.

"Giáo sư." Harry ở Snape thối lui sau vội vàng nhảy xuống, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, "Về chuyện ngài hỏi, đại bộ phận nguyên nhân là ta làm một người bạn tận lực giúp mà thôi. Còn ngoài ra thì hôm nào đó nói sau được không?"

Snape âm tình bất định gật đầu, không nói thêm gì nữa mà xoay người liền đi tới cửa phòng học.

Khi đi qua cửa, luôn luôn duy trì hóa đá hoảng sợ Ron vội vàng nhảy tới một bên, cảm giác được Snape giống một trận gió rời đi sau thì mới thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất.

Harry cúi đầu đứng trong phòng học đã quên Ron tồn tại. Toàn thân Harry mỗi một dây thần kinh ở Snape rời khỏi chậm rãi khôi phục tri giác.

Bọn họ vừa mới chưa tính là hôn đi? (Tiểu Thanh  _ __|||| )

Nhất thời trong đầu Harry chỉ có một cái vấn đề có thể nói là ngây thơ ngu ngốc như vậy. Nếu Snape biết Harry hiện tại suy nghĩ gì đại khái lại trào phúng não vận chuyển không bình thường.

Không tự giác Harry lại nghĩ tới phản ứng của Snape sau đó thất bại, buồn nản thân phì một tiếng. Khi nào thì mình sẽ theo bản năng nghĩ đến đủ loại phản ứng của Snape!

Thong thả vươn tay, Harry nhẹ nhàng vuốt ve môi của mình, mặt trên giống như còn lưu lại tại hơi thở ở trên người độc dược đại sư khi vội vàng rời đi, loại hơi thở làm cho người ta thả lỏng khoan khoái. Đây chưa tính là hôn đi, chính là ngoài ý muốn, chính là môi đụng phải môi mà thôi.

Harry thuyết phục chính mình, không thèm nghĩ từng có trong nháy mắt tim đập rộn lên.

Harry hít một hơi thật sâu lúc này mới nghĩ đến Ron còn tại cửa.

"Ron, đột nhiên lại đây có chuyện gì không?" Harry đi tới cửa đưa tay kéo Ron.

"Harry!" Thanh âm Ron đột nhiên trở nên khàn khàn mà cao vút. Ron dùng kỳ quái âm điệu gọi tên Harry, hơn nữa cả người run rẩy còn hơn một ngày trước ở trên xe lửa gặp được Giám ngục Azkaban, "Harry! Harry vừa mới....!"

"Ron tớ thấy cậu cần một khối chocolate. Bộ dáng của cậu giống như gặp Giám ngục Azkaban." Harry nhíu mày lui về phía sau. Thanh âm sắc nhọn của Ron thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được.

"Giám ngục?!" Ron thét chói tai, "Giám ngục Azkaban cũng không khủng bố như một màn tớ vừa mới nhìn. Harry... Lão Biên Bức chứa nhiều dầu, y cũng dám bức bách cậu!!!"

"Ron! Bình tĩnh!" Harry trầm giọng nói. Thấy Ron không thét chói tai mới thấp giọng nói: "Chúng ta chính là ở tranh luận một vài vấn đề, y cũng không có bức bách mình cái gì. Tuy rằng nhìn qua thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm nhưng là thật không có cái gì! Cậu đã hiểu chưa Ronald?"

"..." Ron không nói gì nhìn Harry, trong mắt nghi ngờ cùng không tin khiến Harry xúc động dùng sức gõ đầu hắn. "Ronald, động động đầu óc đi. Giáo sư Snape làm sao có thể đối thân là nam ta làm ra chuyện cậu suy nghĩ! Ta là nam!"

"Chính là, Harry, ở thế giới pháp thuật, hôn nhân giữa nam giới tuy rằng không thông thường nhưng cũng cho phép, hơn nữa được phù thủy nhận. Nam nhân cùng nam nhân, này thực bình thường!" Ron thì thào, ánh mắt hoảng sợ chẳng những không vì Harry khuyên giải mà trầm tĩnh lại, thậm chí có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

"Thế giới pháp thuật thế nhưng nhận hôn nhân đồng giới?" Harry kinh ngạc trừng hai mắt bất quá Ron không cho Harry cơ hội hỏi cái gì nữa.

"Harry đi theo tớ! Chuyện này nhất định phải nói cho Hiệu trưởng Dumbledore, người giống Snape căn bản là không xứng ở lại Hogwarts làm giáo sư!" Ron kéo Harry ra ngoài, không phòng bị Harry lảo đảo ra sau đó mới ngăn trở Ron.

"Ronald!" Harry gầm nhẹ, "Tớ đã nói rồi đây chỉ là hiểu lầm! Cậu không cần khẩn trương như vậy..."

"Cái gì hiểu lầm?" Hermione đột nhiên hiện ra trước mặt hai người, tò mò nhìn Harry cùng Ron lôi kéo nhau chậm rãi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng biến mất, "Ron, bất quá là để cậu mang cho Harry một bức thư mà thôi. Chẳng lẽ, hai người lại cãi nhau?"

"Không! Đương nhiên không có. Hermione tớ đã nói với cậu, Snape cái kia..." Ron vội vàng vọt tới bên người Hermione, muốn tìm kiếm tăng cường viện trợ từ Hermione. Bất quá, Harry cũng không có cho hắn cơ hội này.

"Chỉ là hiểu lầm thôi Hermione." Harry cắt đứt Ron nói, "Tớ cùng Ron cũng không có cãi nhau. Ron chính là thấy được trường hợp dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm mà thôi. Tớ cùng giáo sư Snape vốn liền không có chuyện gì, là Ron nghĩ nhiều. Tớ cam đoan!" Harry đi qua, tuy rằng đau đầu Ron cố chấp nhưng là cũng cảm động vì sự quan tâm của hắn.

"Cũng là cậu nghĩ đến nếu y bắt buộc tớ làm cái gì tớ sẽ không phản kháng?" Harry đối với bán tín bán nghi Ron lộ ra tươi cười, "Chớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net