95-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95

Hủy nhẫn

Harry hơi có chút giật mình quay đầu lại, lại cảm thán Độc Dược đại sư mãnh liệt trả thù tâm.

"Giáo sư, chỗ này của ta cũng có nước Mandrake, trực tiếp cho uống có thể đi?" Người bị hóa đá này nói như thế nào đều là cha đỡ đầu của hắn chưa kịp quen biết nhau, nếu dựa theo Snape trực tiếp cho ăn Mandrake, Harry đều không dám khẳng định cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì.

Dù sao bản thân Snape đều nói qua, Độc Dược là một môn học tinh vi.

Snape liếc Sirius sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Y cũng biết cho Sirius ăn Mandrake là chuyện không thể nào.

Harry nhịn không được lộ ra tươi cười, lấy ra nước Mandrake thật cẩn thận cho vào miệng Sirius. Sau một lát, Sirius khép lại miệng bởi vì giật mình mà mở lớn.

"Ngài Black, ngài có khỏe không?" Harry thái độ mang theo một tia mới lạ nên có mà Sirius nghe đến thanh âm hắn trong nháy mắt đột nhiên chìa bàn tay khô héo giống như cành cây khô bắt được hai vai Harry.

"Làm sao con lại là một xà khẩu?" Hắn ép hỏi sau đó quay đầu lại, tràn ngập địch ý nhìn thoáng qua Snape, "Có phải Slytherin nước mũi tinh chứa nhiều dầu, âm trầm dạy cậu hay không! Harry, xà khẩu chỉ có phù thủy hắc ám nhất mới có thể..."

"Ngài Black." Harry cắt đứt Sirius thân thiết chất vấn, hơi hơi nhíu mày, cố gắng dùng ánh mắt lạnh như băng khiến Sirius an tĩnh lại, "Ta cũng không biết ta vì sao lại xà khẩu nhưng đây là một loại bản năng. Từ lúc còn rất nhỏ ta đã nói chuyện cùng rắn. Điểm ấy, chỉ có giáo sư, ngài cùng với ba người bạn thân của ta biết. Cho nên, thỉnh ngài Black giữ bí mật cho ta, không được nói cho bất luận kẻ nào."

Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Sirius trầm mặc một lát, Harry mở miệng lần nữa, "Chính là giáo sư Dumbledore, cũng không nên nói."

"Vì sao phải lừa gạt Dumbledore, có phải hay không ..." Sirius lại đem ánh mắt hoài nghi quẳng hướng Snape. Harry thở dài ở trong lòng, "Bởi vì giáo sư Dumbledore, ở hai năm qua làm rất nhiều chuyện kỳ quái khiến ta không thể hoàn toàn tín nhiệm giáo sư."

Hơn nữa, chỉ sợ hiện tại ông ấy còn đang hoài nghi ta cái gì mà. Một câu cuối cùng Harry cũng không nói ra bất quá lại cùng Snape trao đổi một ánh mắt hai người đều biết rõ.

Sirius giống như lại bị Green hóa đá, hắn dùng ánh mắt cứng ngắc nhìn Harry, yết hầu giống như bị người bóp chặt phát ra thanh âm khó nghe khô khốc.

"Con, nói, con không tin, Dumbledore?"

Harry gật đầu, cao hứng Sirius mặc dù có thời điểm quá mức xúc động nhưng là não còn chưa quá hỏng. "Đúng, hơn nữa ta cảm thấy được ngài cũng không nên quá mức tín nhiệm giáo sư Dumbledore nếu ngài thật là trong sạch."

"Ta đương nhiên trong sạch !" Thanh âm của Sirius trong nháy mắt đúng lý hợp tình, "Nếu ta không trong sạch, ta sẽ sẽ giống toàn bộ Tử Thần Thực Tử nhốt bên trong Azkaban tuyệt đối không có khả năng trốn ra. Ta trong sạch vô tội, ý nghĩ này giống như là một mồi lửa duy trì sự thanh tỉnh của ta, nếu không vì như vậy, ta đã sớm, sớm là ở chỗ đó điên mất rồi!"

Nói xong, thân thể cao lớn nhưng lại gầy yếu giống như bộ xương của Sirius hơi hơi run rẩy. Harry nhìn thấy hắn như thế không đành lòng tiếp tục trách cứ hành vi xúc động cùng ngôn ngữ lỗ mãng của hắn.

Trầm mặc hồi lâu Snape mới phiết động khóe môi, cơ hồ chỉ hơi hơi động môi dưới.

"Potter, ta cảm thấy được đây hẳn là lúc để ngài Black cống hiến một phần lực lượng của hắn." Snape mang theo ác ý cười nhạo, "Ngài Black, chúng ta hiện tại cần một động vật sống. Ngươi, giúp chúng ta chộp tới."

"Tại sao là ta?!" Một mặt đối Snape, Sirius lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu, chuẩn bị lên tùy thời phản bác mỗi một câu của y.

"Bởi vì hình thái Animagus của ngươi là một con chó lớn ngu xuẩn, không phải rất thích hợp làm chó săn sao?" Snape nhíu mày, đi qua Sirius thì thầm trào phúng, "Hoặc là nói, kiếp sống tù tội mười hai năm đã làm biến mất tính chất đặc biệt thuộc loại Gryffindor, khiến ngươi ngay cả dũng khí đi vào rừng bắt một động vật nhỏ cũng không có, chỉ có thể sợ hãi rụt rè ở góc làm một sủng vật nghe lời ?"

"Nước mũi tinh, ta cảnh cáo ngươi! Không nên vũ nhục kiêu ngạo của một Gryffindor! Không phải là bắt một động vật nhỏ sao? Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem !" Sirius rít gào, sau đó nhanh chóng hóa thân trở thành con chó lớn màu đen chạy ra khỏi phòng ở, thân ảnh thật lớn biến mất trong bụi cây rậm rạp.

Harry không nói gì nhìn bóng lưng Snape, cùng đi theo ra khỏi nơi âm lãnh, nơi nơi tản ra hương vị mục nát phòng ở, nhàn nhã dựa một gốc cây chết héo ngồi ở trên cỏ.

Snape, cách Harry không đến một thước, đứng thẳng. Harry nhìn thân ảnh của y cảm giác y giống như là người đứng ở giữa thiên địa, giữa xinh đẹp thiên không.

"Potter, ngươi học Bế quan bí thuật khi nào?" Giống như chú ý tới ánh mắt Harry dừng ở trên người mình, Snape hơi xoay người nhìn Harry.

Đến đây! Harry trong lòng lộ ra tươi cười, Harry biết Snape sẽ hỏi mình vấn đề này.

"Ta không biết, lúc tỉnh lại, ta đã biết Bế quan bí thuật. Hơn nữa, ta tin tưởng Chiết Tâm Trí Thuật ta cũng sẽ biết." Harry nhún vai, hơi hơi nheo lại hai mắt ngửa mặt lên trầm giọng nói, "Giáo sư có thể đem này trở thành một cái phúc lợi sau ta trọng sinh có. Ta chưa từng học qua nhưng là ta biết."

"Tuy rằng, ngươi đã theo ta thẳng thắn rất nhiều chuyện nhưng là ta như cũ cảm thấy trên thân của ngươi còn có bí mật." Snape dùng thanh âm bình tĩnh vạch điều Harry còn giấu diếm. Harry hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Snape bình tĩnh nói, "Giáo sư cũng không giống như tức giận ta vẫn giấu diếm giáo sư một ít thứ?"

"Mỗi người đều có bí mật của mình." Snape bình tĩnh nói, "Nói sau, ngươi biết Bế quan bí thuật là chuyện tốt, như vậy không những gạt bỏ được ảnh hưởng của hồn phiến của Voldemor với ngươi, còn có thể tránh Dumbledore biết càng nhiều chuyện bất lợi đối với ngươi."

"Ta tin tưởng nếu Dumbledore biết ta cũng là một trường sinh linh giá của Voldemort sau nhất định sẽ không chút do dự đem ta mang lên đàn tế giết chết Voldemort, cho dù là ta là 'Hoàng kim nam hài' ông sủng ái nhất." Harry nở nụ cười, sau đó ngồi ngay ngắn, nhận chân nhìn về phía Snape.

"Cho nên giáo sư ta muốn nhờ ngài dạy Hermione, Draco, còn có Ron ba người Bế quan bí thuật."

"Ta?" Snape hơi hơi nhíu mày, hoài nghi nhìn Harry, "Này có thể không phải là một đề nghị tốt. Để một viện trưởng Slytherin dạy học sinh Gryffindor Bế quan bí thuật."

"Chính là trong trường học, người ta có thể hoàn toàn tín nhiệm cũng chỉ có giáo sư." Harry đứng lên, "Hoặc là, giáo sư cho ta một đề nghị?"

"Tiểu Malfoy từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu học tập Bế quan bí thuật. Ngươi có thể để Draco thuận tiện dạy Granger cùng Weasley." Thanh âm Snape trầm thấp như tơ lụa cho Harry một đề nghị, "Mà ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi mượn mấy quyển sách về phương diện này, ngẫu nhiên cho một ít trợ giúp khi ngươi gặp vấn đề mà thôi."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, biết biện pháp này mới là biện pháp tốt nhất không làm cho Dumbledore chú ý mà Harry đã nghĩ kỹ rốt cuộc nên ở nơi nào học tập Bế quan bí thuật. Phòng Cần Thiết, nơi đó mới là chỗ an toàn nhất. Chỉ cần lấy cớ ở bên trong học tập Dumbledore sẽ không có biện pháp gì can thiệp bọn họ, cũng không thể biết bọn họ làm gì ở đó.

Giữa hai người một lần nữa lâm vào trầm mặc, không lâu bên trong bụi cây liền vang lên thanh âm động vật xẹt qua bụi cỏ.

"Ô gâu gâu!" Trong miệng ngậm một con thỏ hoang màu xám, Sirius hướng Snape thị uy kêu một tiếng sau đó mới đem con thỏ đặt ở trước mặt Harry.

"Harry cần tiểu động vật làm gì?" Sirius hóa thành hình người thở hào hển ngồi bên người Harry hỏi.

Harry đem con thỏ liều mạng giãy dụa đưa cho Snape sau đó mới lấy ra túi da rồng, phong bế đầu óc của mình, mang bao tay da rồng, lúc này mới thật cẩn thận lấy nhẫn, đè nén ảo giác, cố gắng tại chính mình còn có thể bảo trì một phần trong sáng thô bạo đem nhẫn nhét vào chân trước của con thỏ.

"Vì cho nó đeo cái nhẫn nguy hiểm này." Thoát khỏi ảo cảnh của nhẫn, Harry hơi có chút tái nhợt trả lời Sirius, sau đó nhìn bị con thỏ ném ở trên cỏ đang thống khổ giãy dụa.

Liền nói chuyện trong khoảng thời gian ngắn, con thỏ màu xám đã hoàn toàn biến thành màu đen như bị đốt nhưng là con thỏ vẫn còn sống chính là giãy dụa càng ngày càng chậm.

Ba người cứ như vậy trầm mặc nhìn con thỏ chậm rãi mất đi sức sống, cuối cùng không nhúc nhích, mất đi một tia sinh mệnh lực cuối cùng.

"Ba" Một tiếng vang nặng nề, chân trước mang nhẫn của con thỏ bị đứt, nhẫn rơi vào trong bụi cỏ.

Harry giật mình nhìn con thỏ đã hoàn toàn bị chưng khô, ngẩng đầu nhìn Snape sau đó mới chậm rãi cúi người, lấy tay nhẹ nhàng đụng thi thể con thỏ một chút.

Thi thể kia ở trong nháy mắt hóa thành tro tàn màu đen, rơi vào bụi cỏ.

"Này..." Snape cùng Sirius đồng thời bỗng nhiên xuất hiện hai bên Harry, thật cẩn thận kiểm tra tro tàn.

"Đây rốt cuộc là loại nhẫn gì, quá nguy hiểm." Sirius lớn tiếng hỏi, "Harry từ nơi nào lấy đến chiếc nhẫn này?"

"Lúc ngài bị hóa đá, tại... bên trong đống phòng nhỏ hoang tàn này." Harry đưa tay chuẩn bị nhặt nhẫn.

Một bàn tay khô héo bắt lấy tay Harry, "Không, ta không thể để cho con mạo hiểm Harry!" Sirius kiên định nói, "Chúng ta tốt nhất ai cũng không cần đụng vào cái nhẫn nguy hiểm này."

Nói xong, ánh mắt hắn chuyển, nhìn về phía một bên lo lắng Snape, lộ ra tươi cười trống rỗng, "Đương nhiên, nếu như là nước mũi... Snape, ta sẽ không ngăn cản. Dù sao, nghệ thuật hắc ám đúng là ngươi am hiểu, không phải sao?"

Snape lạnh như băng nhìn Sirius cũng không trở về ứng hắn khiêu khích.

"Potter, bao tay." Y mệnh lệnh hơn nữa vươn tay ra. Harry nhìn Snape trầm mặc giao cho Snape. Dù sao bùa chú trên chiếc nhẫn này chỉ có thể dùng một lần, hiện tại giao cho y hẳn là đã không có vấn đề gì .

Bất quá Harry vẫn nhắc nhở một câu, "Giáo sư, cẩn thận một chút, dùng Bế quan bí thuật."

"Ta nghĩ ta so với ngươi rõ ràng biết nên làm như thế nào." Snape thì thầm sau đó cách bao tay chậm rãi nhặt nhẫn lên. Harry tay trái nắm đũa phép, khẩn trương nhìn Snape, chuẩn bị chỉ cần y có dị động liền phát động công kích, xoá sạch nhẫn trong tay Snape.

Hồi lâu Snape mới mở miệng, "Không có việc gì, bùa chú đã tiêu thất. Tối thiểu ta không cảm nhận được nguyền rủa hấp dẫn hoặc là ma lực mê hoặc."

Nhẫn bị Snape thả lại trên cỏ, sau đó Snape lại dùng bùa chú giống phía trước, nhẫn cũng không sinh ra chút phản ứng nào.

"Mặt trên lời nguyền chết cũng đã tiêu thất." Snape bình tĩnh tự thuật, hơn nữa bỏ bao tay ra, tay không cầm nhẫn, "Như vậy, ngươi hiện chuẩn bị làm như thế nào đây? Là lập tức hủy nhẫn, vẫn là... ?" Snape không xác định nhíu mày, loại này nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh trường sinh linh giá, thật sự chính là làm cho người ta cảm thấy được là một khoai lang phỏng tay.

"Hủy nó. Thừa dịp Voldemort còn không khôi phục, này gia tăng ma lực của hắn tổng so với hắn sống lại sau tiếp tục gia tăng ma lực của hắn có lợi cho chúng ta." Harry kiên định nói sau đó gọi Green đang du động trong bụi cỏ thủ vệ bốn phía. {Green, giúp ta hủy chiếc nhẫn này, nhớ rõ, không cần làm hư tảng đá màu đen.}

Green bay nhanh bơi tới trên cánh tay Harry, cảm giác lạnh như băng làm Harry lộ ra tươi cười, nhưng là Sirius lại chán ghét nhíu mày, buông lỏng tay Harry.

{Chủ nhân, không thể hủy tảng đá này sao?} Green xác nhận mệnh lệnh của Harry, Harry gật đầu, từ tay Snape tiếp nhẫn, đưa đến bên răng Green.

Green há mồm, răng nanh sắc nhọn chớp động quang mang lạnh như băng, một ngụm cắn nhẫn.

Harry có thể cảm nhận được ma lực trong cơ thể đang gia tăng nhanh chóng. Harry vội vàng nhắm mắt nỗ lực điều động ma lực mãnh liệt trong cơ thể.

Sirius bị Snape dùng ngữ điệu lạnh như băng trào phúng ngăn đụng vào Harry, lo lắng ở một bên vây quanh Harry nhắm mắt không nhúc nhích đi qua đi lại, hơn nữa thường thường phòng bị nhìn Snape, xác định y quả thật không có ý muốn công kích Harry lại bắt đầu đi qua đi lại.

Mãi cho đến mặt trời lướt qua đỉnh đầu ba người Harry mới chậm rãi mở hai mắt ra.

"Uống." Snape từ trong túi áo lấy ra độc dược bình phục ma lực dao động, lập tức đưa tới trước mặt Harry, Harry tiếp nhận hỏi cũng không hỏi liền mở ra chuẩn bị uống.

"Đợi một chút!" Sirius phản ứng nhanh chóng đè tay Harry cầm dược bình, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Snape.

"Ngươi chuẩn bị cho con đỡ đầu của ta uống độc dược gì?!"

Chương 96
Chân chính Sirius

"Con đỡ đầu?" Harry kinh hãi nói lớn, quay đầu nhìn Sirius Black đứng phía sau mình, giống một con gà mẹ che chở mình, "Ngài nói ta là con đỡ đầu của ngài?" Harry nhíu mày. Harry vẫn cho rằng Sirius sẽ đợi đến khi khôi phục danh dự sau mới nói ra thân phận của mình.

Xem ra, một ngày một đêm này, lòng cảnh giác của Sirius đối Snape đã đến cực hạn, đặc biệt chứng kiến mình làm nhiều hành động thiên hướng về phù thủy hắc ám sau.

Sirius tối tăm gật gật đầu. Này khiến hắn thoạt nhìn càng thêm giống một con quỷ hút máu nguy hiểm. "Đúng Harry. Khi con sinh ra, cha mẹ của con mời ta trở thành cha đỡ đầu của con, ta tham gia lễ rửa tội của con. Cho nên, Harry mời con tin tưởng ta, ta tình nguyện thương tổn chính mình cũng không muốn thương tổn cha mẹ con, còn con nữa."

Harry lăng lăng nhìn hai mắt kiên định của Sirius, theo bản năng gật gật đầu. Harry bắt đầu hiểu được Harry Potter trong nguyên tác vì sao thích Sirius như vậy. Bởi vì trong nháy mắt này Harry cũng cảm giác được đến từ trong thân thể gầy yếu chỉ còn lại có khung xương của Sirius phát ra "Tình thương của cha" .

Là người của hai thế giới, Harry có thể nói chỉ tại trước đây hưởng thụ qua cha quan ái, mà giống Sirius quan ái thề sống chết bảo vệ hắn thật sự để cho hắn theo sâu trong đáy lòng cảm động.

Hắn thật là một cha đỡ đầu tốt. Harry ngươi thật sự thực may mắn. Kiếp trước mất đi lại ở trong này một lần nữa được đến.

Lại đánh giá Sirius, Harry trong lòng càng đối Sirius hơi hơi lên men. Có trời mới biết, Sirius vì bảo vệ mình mà theo Azkaban thoát đi sau, rốt cuộc trải qua cái dạng cuộc sống gì. Mà mình sở dĩ rời đi nhà Dursley gặp được hắn chỉ sợ cũng là cha đỡ đầu lo lắng con của mình, cho nên trước khi đến Hogwarts trộm đến xem mình.

Có lẽ dọc theo đường đi, tránh né Bộ Pháp Thuật truy tung, hoá làm một con chó, Sirius chỉ có thể ở ban đêm mới dám lộ ra tung tích, từ trong thùng rác tìm kiếm một ít thức ăn miễn cưỡng có thể no bụng. Thậm chí, hắn thường xuyên đều là đói bụng đi. Hoặc là còn nhận mọi người đá đánh mà không thể làm gì. Nam nhân từng kiêu ngạo mà giờ ẩn nhẫn như vậy, bất quá là vì gặp mình một lần a!

Khuya ngày hôm trước nhìn thấy Sirius, bộ dạng chật vật kia lại một lần di động hiện ra trong đầu Harry. Thậm chí khi tắm rửa cho hắn, khung xương xông ra, da lông mất đi toàn bộ sáng bóng như một đứa bé mặc vào áo không hợp. Mười hai năm lao ngục, sau khi trốn hết ngày dài lại đêm thâu vội vàng chạy, Sirius sớm đã mất đi thần thái ngày xưa, mất đi vẻ phong lưu phóng khoáng của người phù rể trong tấm ảnh.

Nghĩ đến đây, Harry nắm chặt tay, cảm giác trong lòng mình từng đợt co rút đau đớn, cảm xúc dao động có chút không khống chế được, ảnh hưởng đến ma lực khổng lồ trong cơ thể vừa mới bình phục.

"Ô..." Harry kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác được ma lực trong cơ thể bắt đầu tùy ý đập vào lục phủ ngũ tạng. Này phỏng chừng chính là hậu quả ma lực cắn lại. Harry cười khổ, đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó tiếp nhận độc dược trong tay Snape.

"Giáo sư thế nhưng mang theo bên mình loại độc dược ít có thể dùng tới này a, thật sự chính là ra ngoài ý liệu của ta." Harry nở nụ cười sau đó ngửa mặt uống cạn độc dược trong bình, sau đó khó được trẻ con oán hận, "Hương vị trước sau như một khó có thể chịu được."

"Ủy khuất một chút đầu lưỡi cao quý của ngươi, tổng so với ngươi vì ma lực trong cơ thể tăng vọt mà chết đi tốt." Snape lạnh lùng hừ một tiếng, liếc Sirius, "Bởi vì con chó lớn này không hề có năng lực tự hỏi lỗ mãng ngăn trở, ngươi hiện tại chỉ sợ còn cần một ít độc dược nữa."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, chần chờ nhìn thoáng qua Snape, không thể tin y trước khi tìm mình thế nhưng sẽ cùng mình kế hoạch, ở túi thi triển bùa không gian mang theo rất nhiều độc dược.

Quả nhiên --

"Ta cần trở về một chuyến, Potter. Nếu ngươi đủ lý trí, ta hi vọng lúc ta trở lại ngươi còn ở nơi này. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thật sự xúc động biến mất, như vậy hậu quả sẽ là vô cùng nghiêm trọng."

Lưu cho Harry một ánh mắt nghiêm nghị, Snape lập tức độn thổ ly khai nơi hoang vu này.

"Harry, đến tột cùng con cùng cái kia... Snape, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Chần chờ một chút, bất quá Sirius cuối cùng vẫn là không lại dùng biệt hiệu mang tính khuất nhục gọi Snape. Mặc dù là như thế, ngữ khí của hắn vẫn là mang theo một loại bài xích rõ ràng. "Còn có, hai người rốt cuộc là đang làm cái gì, vì sao sau khi hủy chiếc nhẫn kia diệt, ma lực trong cơ thể con sẽ tăng vọt đến một trình độ mà ở tuổi của con không nên có? Vừa mới ma lực dao động cơ hồ so với phù thủy trưởng thành bình thường còn lớn."

Đối với Sirius dùng từ thay đổi, Harry đã thực thỏa mãn. Dù sao, hai người bọn họ có thể nói là từ thời kì đi học liền thù địch lẫn nhau. Nếu hai người bọn họ đột nhiên đối lẫn nhau tốt Harry mới cảm thấy không bình thường .

Harry hơi hơi suy tư một chút, sau đó đơn giản giải thích trường sinh linh giá, liên hệ giữa mình cùng trường sinh linh giá.

"Vì sao con không nói cho Dumbledore, Harry?" Sirius lẳng lặng nghe xong Harry giải thích, nhíu mày khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm âm trầm. "Ta vẫn là kiên trì cho rằng, còn hơn S... Snape, Dumbledore càng đáng giá chúng ta tin tưởng."

"Con đã nói rồi, Dumbledore không thể để cho con hoàn toàn tín nhiệm. Một vài hành vi của giáo sư thật sự là..." Harry lắc đầu, đơn giản thuật một chút gặp được, nhìn thấy sắc mặt Sirius càng ngày càng âm trầm, trong lòng cười trộm. Dumbledore ta đem một trợ lực rung thành nhất kéo đến bên ta, sau đó ông còn có thể theo Sirius được đến càng nhiều tin tức của ta sao?

"Còn có, về ngài, ngài Black. Nếu ngài thật là vô tội, như vậy ta không tin Dumbledore lại không biết, giáo sư sẽ không đoán ra chân tướng sự tình. Lấy sự cơ trí của giáo sư, còn có địa vị ở Bộ Pháp Thuật, chỉ cần yêu cầu một lần thẩm tra, ngài có thể khôi phục danh dự."

"Ta không có trải qua thẩm tra cùng Thẩm Phán đã bị ném vào Azkaban." Sirius bắt đầu dao động, "Nhưng là, ta nghĩ, Dumbledore hẳn là không có cách nào can thiệp đến Bộ Pháp Thuật. Huống chi, lúc trước biết người giữ bí mật là Peter liền chỉ có bốn người chúng ta, cha mẹ con, ta, còn có Peter! Dumbledore không biết chuyện này."

"Giáo sư không biết chẳng lẽ không đoán được sao? Vẫn là ngài cho là giáo sư thật sự không biết mấy người." Harry chua ngoa nói, trong mắt một mảnh lạnh như băng, có lẽ trước khi sự tình phát sinh Dumbledore quả thật không biết, nhưng là làm sao ông có thể không biết Sirius sẽ không phản bội vợ chồng Potter đây?

Chỉ sợ ông cũng hoài nghi qua chuyện này nhưng là vì đạt tới mục đích nào đó cho nên cũng không có đối với chuyện này can thiệp gì, do đó khiến Sirius ở Azkaban vượt qua mười hai năm trong đời hẳn là tối tốt đẹp để cho hắn trở nên không thành nhân dạng mười hai năm.

Mục đích của giáo sư bất quá liền là từ bé dưỡng thành "Kẻ Được Chọn" mà thôi! Harry nói ra suy đoán của mình, dùng ngữ khí bình tĩnh lạnh như băng nói.

Sirius chần chờ. Trong thần sắc vốn chết lặng để lộ ra thống khổ, "Không có khả năng, không có khả năng, Albus Dumbledore là phù thủy vĩ đại nhất, cụ làm sao có thể, làm sao có thể làm như vậy? Nói sau, là lỗi của ta, nếu không phải ta đề nghị, đem người giữ bí mật đổi thành Peter, thì cũng không... Là lỗi của ta, ta hẳn là bị trừng phạt!"

Nhìn Sirius thống khổ ôm đầu giãy dụa, Harry rốt cục chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đây không phải lỗi của cha, cha mẹ con, bọn họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net