11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Chính là không đi xem người bên cạnh bình yên hay không hắn lại ngủ không được. Tuy rằng biết rõ, người trong phòng không phải là em gái của mình mà là một người đàn ông. Bằng không ở chỗ này ngủ đi? Dù thế nào đi nữa bên ngoài hắn là một đứa bé hơn nữa bây giờ là giữa hè. Nghĩ đến liền lập tức hành động, Harry lập tức tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn an tâm ngủ trước cửa phòng Snape. Lần này ác mộng không còn đến quấy rầy hắn.

Trong phòng, Snape cũng đột nhiên mở hai mắt. Y lại mơ thấy cái ngày Lily bị Voldemort giết chết. Trong đầu không ngừng xoay trở lại lúc Lily mất đi sinh mệnh, khuôn mặt không hề sinh cơ. Giấc mơ hồi lâu không có xuất hiện khiến y không ngủ được, thẳng đến ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó dừng tại trước cửa.

Y nghĩ Harry có việc tìm y, chính là đợi lâu cũng thấy có một chút phản ứng. Cuối cùng y không kiên nhẫn nhíu mày xuống giường mở cửa phòng.

"..." Lời nói vừa mới đến khóe miệng, Snape liền tự động thu lại. Bởi vì, y nhìn thấy một đứa bé ngủ ngoài cửa, một hài tử mang theo thỏa mãn tươi cười.

Đứa bé kia là con của Potter nhưng cũng là con của Lily.

Snape chần chừ nhìn thoáng qua Harry đang ngủ say, đánh thức hắn và mặc kệ hắn, hai loại ý tưởng không ngừng giao chiến ở trong đầu của hắn.

"Mẹ..." Trong lúc ngủ say Harry, hoặc là nói, giả vờ ngủ say Harry, thì thào, ôm gối đầu mềm mại nhúc nhích thân thể, sau đó tiếp tục giả vờ ngủ say.(=_=)

Chẳng lẽ giáo sư có ham mê nhìn người khác ngủ sao? Lúc chiều liền nhìn hắn hồi lâu, hiện tại mở cửa cũng không đánh thức mình, cũng không đưa mình về phòng, thậm chí không đóng cửa phòng mặc kệ mình không quan tâm. Trong lòng Harry mặc dù có chút kỳ quái bất quá vẫn là quyết định bừng tỉnh Snape không biết khi nào lại nhìn mình ngẩn người.

Mà biện pháp tốt nhất là "Mẹ", ít nhất như vậy sẽ không khiến Snape buồn.

Snape nghe đến Harry thấp giọng nói mơ sau hơi hơi run rẩy, lại đột nhiên vang lên những lời Harry từng nói qua-- cô ấy nói, nói Voldemort buông tha cho Harry, còn nói Harry là vô tội  -- Harry là vô tội, đây là Lily nói qua sao? Chính là, hắn cũng là con của Potter, tự cao tự đại, cho là mình tài trí hơn người!

Nghĩ đến đây, Snape rốt cục khống chế được cảm xúc dao động.

"Potter!" Thanh âm ẩn chứa lửa giận đột nhiên vang lên, Harry lập tức mở ra hai mắt mê mang, đôi mắt màu xanh biếc mơ mơ màng màng nhìn về phía Snape, mắt hơi hơi nheo lại, thoạt nhìn liền nghĩ tới là một con cún con lạc đường.

"Giáo sư?" Harry đứng dậy xoa nhẹ cặp mắt của mình sau đó mới giả vờ giống như chưa hoàn toàn thanh tỉnh nói: "Sao giáo sư ở phòng của ta hay là đã đến giờ làm bữa sáng?"

"Potter!" Snape nhịn không được nhíu mày nói: "Ngươi không là gia tinh của ta hơn nữa nơi này không phải là phòng của ngươi mà là cửa phòng của ta. Potter vĩ đại, ngươi có nên giải thích cho giáo sư của ngươi không, vì sao nửa đêm ngươi lại ngủ ngoài cửa phòng của ta!"

"Giáo sư!" Harry lập tức nhảy dựng lên như vừa mới bừng tỉnh, bộ dạng mơ mơ màng màng để cho hắn thoạt nhìn càng giống là lạc đường sơn dương, mà mái tóc tán lạc tại hai mắt khiến nó lại bị ngăn trở không tiết lộ tình tự chân thật của mình.

"Cái gì là gia tinh?" Hắn tò mò hỏi sau đó không đợi Snape trả lời liền cứ thế nói tiếp: "Ta ở trong nhà giáo sư, không nên làm một ngày ba bữa sao? Dì cùng dượng ta đều nói như vậy, từ lúc còn rất nhỏ ta đã bắt đầu phụ trách một ngày ba bữa nhà dì..."

Lời Harry nói chậm rãi biến mất dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh của Snape, ở trong lòng hắn vô tội nở nụ cười, thầm nghĩ có phải mình nói hơi quá đáng.

"Dì của ngươi?" Snape hồi lâu mới lạnh lùng ói ra mấy chữ này sau đó giống như nghĩ một chút mới không xác định nói: "Petunia Evans?"

Harry ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt lóng lánh thẳng tắp nhìn Snape.

"Nguyên lai, giáo sư nhận thức dì ta a. Bất quá, bây giờ là Petunia Dursley. Đúng rồi, Evans là họ mẹ ta sao?" Harry tràn ngập hi vọng nhìn Snape.

Snape nhẹ nhàng gật đầu sau đó mới đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt một lần nữa khôi phục trào phúng cùng căm hận, khóe miệng hơi hơi gợi lên cười nhạo lạnh lùng phun nọc độc.

"Potter, ta không phải đang cùng ngươi thảo luận người nhà của ngươi đối đãi ngươi như thế nào! Ngươi, rốt cuộc vì sao lại ở trước cửa phòng ta!"

"Cái kia..." Harry co rút người, sau đó mới cúi đầu lẩm bẩm nói: "Giáo sư, ta gặp ác mộng."

"Merlin a! Ta nghĩ đến ngươi là Hufflepuff chứ không phải Gryffindor." Snape nhẹ giọng trào phúng sau đó mới mân môi nói: "Bây giờ trở về phòng ngủ, không cần lãng phí dược của ta!"

"Vâng, giáo sư." Harry đáng thương gật gật đầu, ôm gối đầu của mình đi chân trần trở về phòng. Hắn sao có thể ôm tham vọng, nghĩ Snape sẽ đối với hắn tốt hơn thậm chí an ủi hắn đây? Nam nhân khó chịu kia cho dù là quan tâm cũng sẽ không nói thẳng ra, huống chi hắn hiện tại đối Harry là chán ghét hơn quan tâm.

Có lẽ thật là bởi vì cùng Snape ngắn ngủi nói chuyện, sau đó Harry liền không gặp ác mộng nữa mà là an ổn ngủ thẳng tới hừng đông.

Chương 12

"Ngô..." Lấy kính trên đầu giường Harry mới nhớ lại hoàn cảnh của mình. Đây là thế giới Harry Potter mà hắn là Harry Potter! Trong lòng hơi hơi nhắc nhở mình, hắn thong thả thay đổi quần áo, đi rửa mặt sau đó tính chuẩn bị bữa sáng đơn giản, đi gọi Snape người đã sớm xuống dưới hầm lên ăn điểm tâm.

Vào nhà Snape đã ba ngày, trong ba ngày này hai người đều nhanh chóng thích ứng cuộc sống mới. Snape bắt đầu đối hiện tại trong sinh hoạt có Harry tiến hành trạng thái bán coi thường bởi vì hắn phát hiện, Harry trước mắt này trí nhớ có chút hỗn loạn cùng trước kia có chút không giống. Hắn không sợ hãi mình thậm chí mỗi lần khi mình sắp không khống chế nổi lửa giận, hắn đều biết dùng cặp mắt giống Lily (trang) đáng thương nhìn mình, không giống như trước là một tiểu sư tử Gryffindor luôn xúc động rít gào.

Có lẽ, hắn cũng có tính cách của Slytherin? Snape có đôi khi sẽ nhìn thấy Harry lơ đãng lộ ra giảo hoạt mà đáng yêu tươi cười.

"Giáo sư, bữa sáng đã làm xong." Harry nhẹ nhàng gõ hai lần vào cửa tầng hầm sau đó nhanh chóng lui về phía sau hai bước chờ tiếng gầm gừ phẫn nộ từ bên trong của người nào đó bị ngắt ngang khi đang chế tạo độc dược.

Chính là hôm nay lại thần kỳ im lặng. Harry chần chừ hồi lâu sau đó mới lại thật cẩn thận tới gần tầng hầm.  Đến nay hắn quên không được ngày đó bởi vì hắn gõ cửa mà huỷ một vạc độc dược, ánh mắt lạnh như băng còn có tiếng gầm gừ phẫn nộ của Snape.

"Giáo sư?" Harry nhẹ giọng kêu.

"Giáo sư?" Hơi hơi đề cao thanh âm.

"Giáo sư?" Cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa. Trong tầng hầm hoàn toàn yên tĩnh, Harry nhịn không được đưa tay mở cửa sau đó thở dài nhẹ nhõm. Quả nhiên, bên trong một người cũng không có.

Bất quá, sớm như vậy Snape đã đi nơi nào? Harry tò mò đi vào tầng hầm nơi Snape nghiêm lệnh cấm hắn tiến vào, tò mò nhìn các loại công cụ bên trong dùng để chế tạo Độc Dược còn có các nguyên liệu.

Ủa, đây là thư gì vậy? Hắn nhìn thấy mặt trên có các nhân vật hoạt động, sau đó xốc một tờ chăm chú nhìn bản kê Độc Dược.

Đây là, thuốc mọc tóc? Harry bay nhanh lật đến tờ thuốc mọc tóc, thấy hiệu quả cùng mình muốn giống nhau sau tâm tư lập tức động. (Mng thông cảm ta cũg ko biết nên để thế nào)

Có lẽ chế tạo thuốc này thay đổi hình tượng tóc hỗn độn của mình là một ý tưởng không sai? Không biết "Kẻ Được Chọn" tiền nhiệm rốt cuộc có ý kiến gì về tóc của mình, bất quá đương nhiệm hắn một chút cũng không thích kiểu tóc này. Thoạt nhìn giống như quỷ lười vừa mới rời giường mà không xử lý dung mạo.

Nghĩ tới liền làm, từ trước đến nay Harry vẫn như thế. Hắn cẩn thận xem từng bước cùng tài liệu cần dùng. Bởi vì đã không sai biệt lắm dung hợp trí nhớ của thân thể này, hơn nữa chính mình kiếp trước lưu loát thân thủ, Harry rất nhanh liền chuẩn bị xong toàn bộ tài liệu, sau đó bắt đầu lần đầu tiên chân chính chế tạo độc dược.

Hoàn hảo, loại độc dược này cũng không phải thực phức tạp, hơn một giờ sau Harry nhìn thấy bên trong vạc thuốc có màu lam sáng lộ ra một nụ cười hài lòng. Xem ra, hắn so với tiền nhiệm Harry có chế tạo độc dược trời cho. Thật cẩn thận đổ dược vào một cái bình, Harry dựa theo trên sách viết, uống một một trăm ml, sau đó lẳng lặng đợi tác dụng.

Bên ngoài có người! Harry đột nhiên nghe ra thanh âm rất nhỏ bên ngoài lập tức mở cửa hầm đi ra ngoài.

"Ngươi là..." Harry nhìn nam hài đáng yêu trước mặt tóc màu bạch kim vàng, hơi hơi nhíu mày sau đó mới kịp phản ứng: "Draco?"

"Ngươi..." Draco thật không ngờ thế nhưng ở trong nhà cha đỡ đầu của mình thấy được ngoài hắn ra có thêm một tiểu hài tử, lặng đi một chút mới hơi hơi nâng đầu, cao ngạo khẽ động khóe môi lộ ra giả cười, mang theo quý tộc làn điệu nói: "Ngươi là ai?"

"Ngươi không biết ta?" Harry hơi hơi giật mình, hai người bọn họ không phải từ năm nhất sẽ không hợp nhau sao? Draco như thế nào sẽ không biết hắn?"Ta là Harry, Harry Potter."

"Potter?" Hai mắt Draco híp lại sau đó mới nhíu mày cơ hồ là dùng ánh mắt cùng ngữ khí chán ghét: "Sao ngươi  ở trong nhà cha đỡ đầu ta, còn có tóc của ngươi..."

Tóc? Harry sửng sốt sau đó mới kịp phản ứng là thuốc phát huy tác dụng, khó trách Draco không nhận ra mình.

"Nha, mời ngồi." Harry đưa tay mời Draco ngồi xuống sau đó liền tự động tìm một cái sofa mềm mại ngồi xuống nhận chân giải thích: "Cuối học kỳ ta bị thương, nói vậy chắc ngươi cũng biết. Sau lại, ta tỉnh nhưng lưu lại một ít di chứng, không nhớ rõ chuyện trước kia đã xảy ra, cho nên liền ở lại chỗ giáo sư Snape một thời gian."

"Di chứng?" Trong ánh mắt Draco hiện lên một tia hiếu kì bất quá vẫn duy trì hình tượng quý tộc nên có, mất tự nhiên áp lực lòng hiếu kỳ của mình.

Harry buồn cười nhìn biểu tình của Draco sau đó mới gật gật đầu giải thích: "Đúng, giống như là Muggle mất trí nhớ, có một số việc ta sẽ nhớ rõ nhưng là có chút lại không phải rất rõ."

"Muggle..." Draco khinh bỉ theo trong miệng thốt ra hai chữ này sau đó mới hơi hơi nhướng mày nhìn Harry nói: "Kia, ngươi còn nhớ chuyện phát sinh giữa chúng ta thời gian qua hay không."

Theo biểu tình hoàn mỹ của Draco là nhìn không ra cái gì, chính là Harry vẫn theo trong mắt của hắn nhìn ra một tia khẩn trương.

Xem ra, hắn cũng không giống nguyên tác viết rất chán ghét Harry thôi! Có lẽ, chính là nam hài cao ngạo này từ trước đến nay không biết nên biểu đạt thiện ý của mình như thế nào cho nên mới bị tiền nhiệm Harry chán ghét, sau đó mới đưa đến việc hai người chán ghét nhau?

Chương 13

Harry đột nhiên nhớ lại khi xem nguyên tác, Draco từng chủ động nói chuyện với Harry, nhớ đến lúc ấy Harry ăn mặc thật chật vật, quần áo cũ quá mức dài rộng mà Dudley đào thải. Khi đó bạch kim tiểu vương tử chủ động cùng hắn nói chuyện hẳn là muốn làm bạn với hắn đi?

Hơn nữa sau đó tiểu vương tử này còn vươn tay với Harry, đáng tiếc, bị Harry tiền nhiệm cự tuyệt.

Hai mắt nhấp nháy nhìn Draco, Harry đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu nói:"Thật nhiều thứ không nhớ rõ, bất quá ta tin tưởng chúng ta hẳn là bạn. Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như là chúng ta đều đang đo đồng phục đi?"

Thần sắc Draco có chút cứng ngắc gật gật đầu, thấp giọng nói: "Khi đó còn chưa khai giảng."

Trừ phi là hai mắt của mình xảy ra vấn đề bằng không Harry có thể khẳng định hắn nhìn thấy trong mắt Draco hiện lên một tia ngượng ngùng, mà tai của y tựa hồ cũng đỏ một ít so với vừa rồi.

"Chúng ta là bạn phải không?" Harry trong lòng cười trộm, trên mặt lại mang theo thần sắc nóng lòng xác nhận:"Ta còn nhớ rõ chúng ta từng cưỡi chổi chơi trên bầu trời, ngươi để ta bắt một quả cầu thủy tinh."

Harry càng thêm xác định tai Draco đỏ, thậm chí trên mặt của y cũng hiện lên một tầng hồng hồng đáng yêu.

"Không! Chúng ta khi đó chưa tính là bạn." Draco tuy rằng còn mang theo một tia không tình nguyện nhưng vẫn là dũng cảm thừa nhận sự thực, cho dù sự thật này đối phương đã không nhớ rõ .

Đây là cái gọi là quý tộc kiêu ngạo sao? Harry lộ ra một nụ cười ôn hòa, đối với bạch kim kim tiểu vương tử vươn tay mình.

"Như vậy, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu làm bằng hữu sao?"

Bạch kim kim tiểu vương tử cúi đầu nhìn bàn tay đưa đến trước mặt mình, chần chờ một chút mới nói: "Potter, ta muốn nói, chúng ta trước kia đối địch, như vậy ngươi vẫn nguyện ý làm bạn sao?"

Harry kinh ngạc nhìn tiểu quý tộc kiêu ngạo trước mặt, có lẽ y còn chưa học phụ thân cái gọi là quý tộc không thật, bất quá như vậy y thật sự rất là đáng yêu. Đặc biệt đôi mắt màu lam xám chớp động hi vọng khiến Harry cười càng thêm ôn hòa .

"Đối địch sao? Ta không nhớ rõ, ta chỉ là cảm thấy được chúng ta hiện tại có thể làm bạn, không phải sao?" Hắn hơi hơi lắc lư tay của mình, tươi cười chân thành trên mặt không thay đổi đợi Draco lựa chọn.

Quả nhiên giống như hắn đoán, Draco chậm rãi vươn tay của mình nhẹ nhàng nắm một chút.

Ân, tay bạch kim kim tiểu vương tử dưỡng rất tốt. Harry cười thu tay về, quán tính xoa nhẹ đầu của mình lúc này mới nhớ tới một đầu giống như tổ chim sau khi dài ra còn chưa kịp xử lý.

Hắn vội vàng xin lỗi cười cười hướng Draco, chỉ tóc của mình sau đó vào phòng rửa mặt đối mặt với gương, lần đầu tiên nhận chân đánh giá hình dạng của mình.

"A, anh bạn nhỏ, tóc của ngươi không khỏi dài quá nhanh đi?" Gương đột nhiên mở miệng, Harry hoảng sợ sau đó mới kịp phản ứng, hướng chính mình trong gương tóc dài qua vai cười cười, sau đó lễ phép nói:"Xin hỏi, nơi này có dây buộc tóc không?"

"Nga,anh bạn khả ái, ở bên tay phải ngươi, trong ngăn kéo nhỏ thứ ba, nhẹ nhàng gõ ba cái." Gương ôn hòa trả lời, Harry dựa theo chỉ thị chọn lựa một dải lụa cùng nhan sắc mắt hắn cầm lược chải vuốt lưu loát, sau đó nắm ở trong tay.

Chính là buộc như thế nào? Bất kể là kiếp trước vẫn là kiếp này, hắn đều không có kinh nghiệm a, đặc biệt là dùng lụa mà không phải dây chun.

"Ngươi đang làm gì đó?" Ngay khi Harry đối với gương rối rắm, Draco chờ có chút không kiên nhẫn đứng dậy đi tới phòng rửa mặt.

Harry quay đầu hướng về phía Draco bất đắc dĩ cười nói: "Ta không buộc được tóc." Dọa người, thực dọa người! Harry tuổi thật đã hai mươi sáu khi nói lời này, cảm giác được mặt mình đỏ.

Draco nhìn thấy Harry mặt đỏ đột nhiên cảm thấy được hắn và năm nhất cái kia tự cao tự đại luôn đi cùng kẻ phản bội huyết thống cùng máu bùn thật sự không giống. Không tự chủ được, y đi từ từ tới bên người Harry, khó chịu nói : "Thực ngốc, quả nhiên là thô lỗ Gryffindor."

A!!

Harry lặng đi một chút, còn chưa xác định phương thức nói chuyện Draco có phải bị Snape ảnh hưởng hay không liền phát hiện tóc của mình toàn bộ vào trong tay Draco, mà lược ở tay kia cũng bị y cướp lấy.

Draco giúp hắn chải tóc? Cho ra kết luận này ban đầu Harry giật mình rồi lộ ra thản nhiên tươi cười. Hắn biết, Draco sẽ là một người bạn tốt.

"Tốt lắm!" Ngữ khí Draco kiên quyết bất đồng động tác mềm nhẹ khiến tươi cười của Harry càng thêm sáng lạn.

Chương 14

"Ngu ngốc Gryffindor, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ngây ngô cười sao?" Draco nhìn thấy chói mắt tươi cười trên mặt Harry, thấp giọng than thở một câu sau đó mới nói: "Ngươi còn chưa ăn điểm tâm?"

"A?" Harry lặng đi một chút, sau đó mới gật gật đầu nói:"Ta đang đợi giáo sư, chính là, sáng sớm không biết y đã đi nơi nào?" Nói tới chỗ này, Harry hơi hơi nhíu mày, Snape không phải là rốt cục chịu không nổi hắn cho nên rời nhà đi ra ngoài đi?

Không phải là không có loại khả năng này! Nghĩ đến đây, Harry cười khổ, sau đó mới ngồi ở sô pha nhìn Draco đối diện tư thế mang theo tao nhã, "Draco, ngươi tới tìm giáo sư ?"

Draco nhẹ nhàng gật đầu, tay hơi hơi vuốt phẳng trường bào phù thủy của mình mang theo tao nhã, cao ngạo nói:"Phụ thân để cho ta mời cha đỡ đầu tham gia một yến hội."

"Ồ!"

Hai người lại trầm mặc, Harry là không biết nên nói gì với Draco, dù sao hiện tại hắn giả mạo người mất trí nhớ . Mà Draco là không biết nên nói chuyện như thế nào với Harry hiện tại.

Hoàn hảo, ngay tại lúc hai người trầm mặc, trong tầng hầm ngầm truyền đến rất một tiếng "Phanh" nhỏ.

"Ai?" Harry lập tức đứng lên, hơn nữa thuận tay rút đũa phép cắm ở bên hông mà Draco cũng theo sát đứng lên, ánh mắt màu lam xám hơi hơi nheo lại cẩn thận nhìn chằm chằm tầng hầm.

"Potter!" Tiếng rống giận dữ từ trong tầng hầm truyền đến, "Ai cho phép ngươi động vào những thứ trong tầng hầm của ta!"

Không xong! Harry trong lòng hét thảm một tiếng: đã quên thu thập nguyên liệu độc dược còn lại trong tầng hầm!

"Phanh!" Cửa tầng hầm bị dùng sức mở ra, Snape đi nhanh ra, trường bào màu đen ở sau người quay cuồng.

Harry nhanh nhảy lên, lựa chọn một người vô tội đến ngăn trở lửa giận của Snape, mà người này tự nhiên là vừa mới trở thành bạn Draco!

"Draco?" Snape lúc này mới chú ý tới nhà của mình còn có một người khác, y hơi hơi hạ xuống lửa giận của mình, ánh mắt màu đen lướt qua Draco lại hung hăng trợn mắt nhìn người đứng phía sau, sau đó mới nhíu mày, đối với sắc mặt có chút tái nhợt Draco nói:"Ngươi tới làm gì?"

"Cha đỡ đầu, phụ thân bảo ta mời ngài tham gia một lần tụ họp nho nhỏ vào năm ngày sau, đây là thiệp mời." Draco nhanh nói ra mục đích bản thân, sau đó lấy ra thiệp mời bạch kim màu vàng cùng màu lam đan vào, ở Snape tiếp nhận thiệp mời trong nháy mắt hơi có chút vội vàng nói:"Kia con đi trước, phụ thân còn tại chờ con đâu! Cha đỡ đầu hẹn gặp lại, Harry hẹn gặp lại."

Nói xong hắn bỏ lại đáng thương Harry, nắm một ít bột Floo lên lò sưởi trong tường lớn tiếng nói: "Malfoy trang viên."

"Uy!" Harry nhìn bóng người ở màu xanh biếc hỏa diễm biến mất, sau đó thấp giọng nói:"Không có nghĩa khí!"

"Potter!" Một tiếng ẩn chứa lửa giận, tản ra lạnh như băng hơi thở đánh thức Harry đang oán hận Draco, Harry quay đầu lại nhìn thấy Snape đang tức giận đến mức khuôn mặt cũng đã có chút vặn vẹo, hơi hơi lui về phía sau, nuốt từng ngụm nước bọt khẩn trương nói: "Dạ giáo sư."

"Có thể dùng miệng cao quý của Gryffindor giải thích ngươi dùng tầng hầm của ta, tài liệu Độc Dược của ta làm cái gì hay không?" Snape cũng không giống phía trước gầm rú, chính là Harry lại cảm thấy được giáo sư đang âm trầm nhìn hắn càng thêm khủng bố .

"Cái kia, giáo sư, là thuốc mọc tóc." Harry lại nho nhỏ lui lại từng bước, ý đồ muốn hai người bảo trì khoảng cách nhất định, khoảng cách so sánh an toàn chút.

Snape nhướng mày, trào phúng:"Ta đây có phải nên may mắn, ngươi lần này cũng không có tạc hủy tầng hầm của ta, cũng không có đem mình nổ chết hay không!"

"Làm nổ vạc chính là Neville mới đúng a." Harry theo bản năng phản bác trở lại, sau đó hoảng sợ phát hiện sắc mặt Snape so với 15' trước càng thêm đen.

"Á, ta chỉ muốn đi gọi giáo sư ăn điểm tâm, sau đó phát hiện ngài không có ở đó. Sau lại vào tầng hầm phát hiện cái kia, sau đó liền nhịn không được động thủ..." Thanh âm Harry càng ngày càng nhỏ, mà Snape thì gắt gao nhíu mày, bắt đầu phun nọc độc.

"A, kia ta có nên cảm tạ Merlin hay không a, 'Kẻ Được Chọn' vĩ đại Harry Potter cũng không vì thành tích không xong về Độc Dược mà hủy vạc của ta, tầng hầm, hay chính hắn. Đồng thời cũng cảm tạ Merlin, hắn cũng không có dùng Độc Dược mình làm ra mà độc chết chính mình?"

Snape nói hơi hơi híp mắt lên, sau đó hắn mới phát hiện tóc Harry cùng phụ thân luôn hướng tới bốn phương tám hướng đã muốn hiền thục được một dải lụa màu xanh biếc buộc chặt lên. Mà tóc trên trán đã hoàn toàn che vết sẹo hình tia chớp kia, đôi mắt to long lanh xuyên thấu qua kính mắt thật cẩn thận nhìn mình.

Dưới ánh mắt chính là mũi thẳng, còn có môi đỏ thẫm cùng với cái cằm đáng yêu. (*tung cá tung khỉ* ôi gs đã bắt đầu ... hắc hắc)

Đáng chết! Y chẳng lẽ là bị tức hồ đồ sao? Thế nhưng sẽ cảm thấy Potter đáng yêu! Snape dưới đáy lòng hung hăng nguyền rủa chính mình, chính là một thanh âm nho nhỏ vẫn quật cường ở đáy lòng y vang lên.

Chính là, đó cũng là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net