115-120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115

Harry làm nổ vạc

Trong căn phòng tối đen trừ bỏ tiếng thở hổn hển của hai người thì không còn bất kỳ thanh âm nào. Đây là một cái hôn im lặng, bọn họ trầm mặc ôm nhau, ôn nhu triền miên lẫn nhau thưởng thức tốt đẹp của đối phương.

Loại thân mật triền miên này quả thực khiến hai người đều luyến tiếc buông đối phương ra, rời đi đối phương gắn bó, cùng lưỡi mềm mại trơn tru kia...

Cuối cùng đã phân không rõ rốt cuộc là ai chủ động, ai bị động ... Bọn họ đều chìm đắm trong nụ hôn hết sức ôn nhu mà lẫn nhau mang đến, đôi môi một lần lại một lần hơi hơi tách ra sau đó lại ôn nhu triền miên...

Hôn sâu chậm rãi dừng lại, Harry thở hổn hển, đầu tự nhiên mà tựa vào lồng ngực Snape theo hơi thở mà rõ ràng phập phồng.

"Po... Harry..." Bởi vì một vài nguyên nhân mà thanh âm phá lệ khàn khàn đột nhiên ở trong căn phòng yên tĩnh vang lên, trong nháy mắt đó Harry đã khôi phục lý trí vừa mất đi.

Toàn thân Harry đột nhiên buộc chặt, nhanh chóng rời đi cái ấm áp ngồi ngay ngắn lại.

"Giáo sư!" Harry mở miệng, thanh âm cũng như Snape khàn khàn còn mang theo khô khốc.

Cậu, bọn họ vừa mới làm cái gì?!

Harry đột nhiên đứng lên, trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc không ngừng lóe ra hào quang, "Không còn sớm, ta về ký túc xá, chúc ngủ ngon."

Harry vội vàng chạy ra khỏi hầm giống như trốn khiến Snape há mồm lại chưa kịp nói bất luận cái gì chậm rãi khép lại, cuối cùng một tiếng áp lực thở dài nhẹ nhàng từ trong miệng y bay ra.

Có một số việc y sớm đã có đáp án, chính là qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên y phát hiện, chính mình thế nhưng không thể hoàn mỹ khống chế tâm tình của mình, thậm chí còn không thể khống chế hành động của chính mình.

Chính là Snape chậm rãi đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua môi của mình, phía trên tựa hồ còn lưu lại độ ngọt nào đó cùng ấm. Giờ phút này y một chút cũng không hối hận phía trước ghen tị như một sư tử Gryffindor xúc động mà lỗ mãng hôn.

Cho dù vì nụ hôn này mà Harry sẽ tránh né y, y cũng không hối hận. Bởi vì có một số việc, có chút cảm tình, y đã ở mùa đông dài lâu này có kết luận.

Harry nhanh chóng đi ở trên hành lang trống trải, cho dù đã muốn tiến vào tháng một thời tiết vẫn dị thường rét lạnh, cơ hồ tất cả mọi người sẽ ở trong phòng sinh hoạt chung ấm áp, dọc theo đường đi Harry không gặp trở ngại gì thẳng đến...

"Harry, Harry!" Tiếng gọi dồn dập phía sau làm Harry dừng bước. Harry nhìn đến nơi thanh âm truyền lại, vừa hay nhìn thấy Hermione chạy tới. "Chờ tớ, tối hôm nay cậu đi..."

Hermione nói nhỏ dần, kinh ngạc nhìn Harry.

"Nga, có lẽ, mình không nên hỏi cậu." Đôi mắt mẫn tuệ của Hermione dừng ở hai má đỏ hồng của Harry, còn có trên môi còn lưu lại một vài dấu vết rõ ràng.

"Cái gì?" Harry không yên hỏi, cũng không kịp phản ứng thần sắc kỳ quái Hermione là vì sao. "Vì cái gì không thể hỏi, ta vừa mới đi tìm giáo sư Snape ."

"Giáo sư Snape!" Hermione thét chói tai sau đó hút khí lạnh, đưa tay bưng kín miệng của mình. "Harry, cậu vừa mới ở cùng một chỗ với giáo sư Snape, trừ giáo sư ra không đi một mình với những người khác?"

"Bây giờ còn có cậu, làm sao vậy Hermione?" Harry khẽ nhíu mày bởi vì cái hôn vừa mới khiến Harry không tự chủ được say đắm mà tâm phiền ý loạn.

"Harry, ách ——" Hermione rối rắm nhìn Harry cuối cùng thong thả lấy ra một cái gương nhỏ trong túi áo, "Chính cậu xem đi."

Harry có chút không hiểu cầm gương Hermione đưa đến, chỉ tùy ý nhìn nhưng sau đó liền nhịn không được trừng lớn hai mắt.

Hiện tại Harry đã hiểu vì sao Hermione nghe được mình và Snape ở cùng một chỗ sau lại cổ quái như vậy.

Cậu sau khi hôn mê say chỉ lo vội vàng thoát đi, lại quên dấu vết nụ hôn có thể lưu lại.

Thân ảnh trong gương trên mặt hồng hồng, hai mắt xanh biếc bởi vì kinh hoảng thoát đi hầm mà quên mang kính che, hiện tại trong ánh mắt cũng lộ ra thủy quang, điểm chết người là môi của cậu.

Bởi vì thời gian dài triền miên mà hơi hơi sưng đỏ mang theo một tia thủy quang tươi đẹp ướt át. Bề ngoài như vậy chỉ cần là người có mắt vừa nhìn chỉ biết cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì.

Khó trách Hermione như vậy! Harry cười khổ, đem gương trả lại cho Hermione sau đó mới kéo tay áo thật cẩn thận lau chùi dấu vết lưu lại trên môi. Ở trong quá trình này Harry nỗ lực bỏ qua ánh mắt tò mò của Hermione, nỗ lực không vì cảm giác áo choàng mềm mại đụng vào môi mà nhớ tới nụ hôn trong bóng đêm khiến mình khác thường.

"Harry..." Hermione suy yếu gọi, "Cậu, cùng giáo sư Snape... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."

"Không!" Harry ngẩng đầu, lạnh như băng trả lời Hermione, "Đây chỉ là một lần hiểu lầm mà thôi. Hermione, mình mệt, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp quay về ký túc xá mà không phải đứng ở chỗ này hứng gió lạnh không."

"Được, được rồi." Hermione lo lắng nhìn Harry giờ phút này lạnh như băng, hơn nữa hai má hồng hồng làm mặt Harry càng thêm lãnh diễm, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi chỉ là yên lặng đi bên cạnh Harry càng ngày càng nặng nề, hai người cùng nhau trở về ký túc xá.

Những ngày còn lại của tháng một đối với Harry cùng Hermione mà nói đều rất bận rộn. Hậu quả của việc chọn quá nhiều môn học chậm rãi lộ ra. Mà ở điểm này, Hermione chọn toàn bộ môn học càng thêm nghiêm trọng.

Hiện tại tính tình của cô rất nóng nảy, nếu ai dám quấy rầy cô học tập, đọc sách, người kia lập tức sẽ bị cô đả kích cho thương tích đầy mình.

Duy nhất đáng giá khiến hai người bọn họ buông lỏng một hơi chính là hiện tại bọn họ nhận ra một người vĩ đại hơn nữa nguyện ý trợ giúp bọn họ trong phạm vi năng lực của mình Cedric Diggory.

Thậm chí Ron cũng dị thường hoan nghênh Cedric gia nhập góc thư viện của bọn họ. Duy nhất đối người mới bất mãn chỉ sợ cũng chỉ có Draco.

Bất quá hắn cũng không trào phúng chỉ là lạnh như băng, cằm kiêu căng giơ lên, số lần giả cười càng ngày càng thường xuyên.

"Draco, vì sao ngươi đối hắn bất mãn. Nói thật ta cho rằng Cedric là một người rất tốt, hắn trợ giúp chúng ta rất nhiều." Hôm nay sau khi chấm dứt tiết học Độc Dược, bốn người đều cầm sách vở đi tới thư viện, Hermione bất mãn thái độ căm thù của Draco.

Draco dừng bước, tao nhã giả cười với Hermione phẫn nộ, "Này cũng rất có thể nói rõ một vấn đề, không phải sao? Granger."

"Granger, ngươi gọi ta Granger?" Hermione gầm nhẹ, đang muốn tiến lên nói cái gì lại bị một thanh âm ôn hòa cắt đứt.

"Hermione, Harry, mấy người sao lại đứng ở chỗ này không đi thư viện?" Cedric mừng rỡ bước nhanh tới chỗ bốn người, "Ngày hôm nay tiết Độc Dược có tốt không?"

"Không, là một hồi tai nạn." Ron vốn xem náo nhiệt lập tức trở nên uể oải, "Snape..."

Harry, Hermione cùng với Draco trong nháy mắt đều nhìn chằm chằm Ron. Ron ở dưới ánh mắt sắc bén của ba người sợ hãi một chút sau đó mới vội vàng bổ sung, "Giáo sư Snape, chưa bao giờ có thể sử dụng thoải mái hoặc là không sai, hoàn hảo linh tinh để hình dung. Đặc biệt khi y trừ điểm, cấm túc, chỉ có thể dùng từ tai nạn để hình dung."

"Đi học không để ý nghe giáo sư giảng bài, khi chế tạo Độc Dược không nhìn kỹ các bước cùng yêu cầu không có tư cách oán hận bị giáo sư Snape trừ điểm cùng trừng phạt." Draco lãnh trào, Ron liếc mắt hắn sau đó quay đầu đồng tình nhìn Harry, "Harry, ai bảo ngươi thế nhưng giống Neville ở tiết Độc Dược làm nổ vạc của mình. Ta chỉ có thể nói ta cảm thấy thực đồng tình."

"Cám ơn ngươi Ron." Harry khô cằn trả lời một câu, trong lòng bất đắc dĩ. Sau đêm như vậy, cậu làm sao có thể nhìn Snape không thất thần, không tâm hoảng ý loạn. Ngay cả đối với nụ hôn này, Snape biểu hiện như cái gì cũng không phát sinh, thế nhưng cậu lại không thể như lần trước thuyết phục chính mình kia là một cái ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn có thể khiến mình chìm đắm trong nụ hôn của đối phương không thể tự thoát ra được sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu từ nay về sau cho dù ở đại sảnh đường lúc ăn cơm thấy Snape cũng sẽ không khỏi nhớ tới nụ hôn trong bóng tối kia, tim đập rộn lên sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu lần đầu tiên ở tiết học Độc Dược biểu hiện thất thường, làm nổ vạc của mình sao?

Không thể!!!

Chính là, đối với Snape mà nói, nụ hôn kia rốt cuộc đại biểu cái gì?

Có lẽ chỉ là một ảo giác tốt đẹp? Snape tại tối đó, trong bóng tối có thể che dấu hết thảy đem cậu trở thành Lily Evans. Nghĩ đến đây Harry không tự giác hơi hơi ảm đạm một chút, Cedric bên cạnh cậu thấy, cho là cậu đang lo lắng lao động phục vụ vào buổi tối.

"Tốt lắm, Harry, không cần lo lắng như vậy." Cedric thân mật ôm vai Harry, dùng sức lắc lư hai cái, cười sáng lạn, "Xem ta này cơ hồ cách hai ba ngày cũng sẽ bị giáo sư Snape cấm túc, không phải cũng không bị gì sao?"

Đó là bởi vì ngươi thần kinh thô, cấm túc khủng bố như vậy mà ngươi ở đây hồi tưởng lại vẫn có thể cười! Biết trong mấy ngày nay Cedric đều trải qua cái dạng lao động phục vụ gì, bốn người đồng thời ở trong lòng bạo lật.

"Các ngươi..." Một thanh âm hoa lệ đột nhiên ở sau lưng năm người vang lên, mấy người nhanh chóng quay trở lại thì thấy Snape đi từ từ đến trước mặt, ở khoảng cách ước chừng một mét thì ngừng lại, hai tay thong thả kéo trường bào, vây quanh trước ngực, ánh mắt mang theo trào phúng ác ý rõ ràng cuối cùng rơi vào trên người Harry cùng Cedric đang thân mật ôm nhau. (Hehehe Giáo sư ghen là lá la *quay quay quay*)

Chương 116
Giáo sư, ngài bao lâu chưa gội đầu  ~~

Trong đôi mắt đen trong nháy mắt có hắc ám cùng bình tĩnh như trước khi bão nổi lên. Snape tiến lên từng bước, vạt trường bào tùy theo mà chớp lên.

"Gryffindor cùng Hufflepuff trừ mười điểm bởi vì các ngươi chặn đường của giáo sư. Còn ngươi, Diggory, nếu còn có lòng thanh thản ở trên hành lang nói chuyện không bằng dùng nhiều thời gian ở luận văn Độc Dược của ngươi. Có lẽ ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu luận văn của ngươi tiếp tục bết bát như thế, như vậy năm nay OWLs sẽ không thuận lợi thông qua. Đương nhiên, đây đối với ta mà nói có lẽ là một chuyện tốt đúng không?"

Snape tao nhã nhướng mày chính là ác ý cùng trào phúng trong mắt cũng không che được, "Có lẽ liên tục lao động phục vụ có thể để ngươi đem càng nhiều tâm tư dùng ở bài tập của ngươi? Tin tưởng ta, Diggory này là vì tốt cho ngươi."

Bóp méo khóe môi một chút, Snape lướt qua năm người đang khiếp sợ, bóng lưng thẳng thắn mà kiên quyết kia rất nhanh biến mất trong ánh mắt của mọi người.

"Ách, có lẽ chúng ta càng hẳn là tỏ vẻ đồng tình đối Cedric?" Hồi lâu Ron mới hoàn hồn, nhìn Cedric kinh ngạc đến ngây người khô cằn nói.

Hermione sau đó cũng nhíu mày, "Chính là Cedric căn bản không phạm sai lầm, vì sao giáo sư Snape đoạn thời gian này luôn nhằm vào Cedric? Ngược lại là đối Harry giống như thả lỏng rất nhiều."

"Rộng thùng thình?" Ron kêu to, "Hermione, chẳng lẽ ngươi đã quên Harry hôm nay cấm túc ở chỗ Snape... Giáo sư ? Merlin a, ta tình nguyện lựa chọn lao động phục vụ giống Cedric cũng không muốn cấm túc ở chỗ Snape... Giáo sư!"

Năm người cùng nhau đi tới thư viện. Hermione nghe xong Ron nói đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn ba người Harry, Draco cùng Cedric đi phía sau. Cô hoài nghi đảo qua ba người cuối cùng cũng không nói cái gì chính là trong mắt chậm rãi lộ ra một tia hiểu rõ.

"Ở tiết học Độc Dược làm nổ vạc của mình, Harry, em thật sự là rất có sáng ý!" Sau khi ăn cơm tối rồi đi hầm, Harry bị đôi song sinh ngăn lại.

"Harry, em là cố ý đúng không?" George thần bí cười khoát tay lên trên vai Harry, "Vì mục đích nào đó?"

"Có lẽ là vì tài liệu Độc Dược nào đó?" Trong mắt Fred lộ ra hài hước, tay khoát lên trên vai Harry, "Hoặc là độc dược tiêu tung?"

"Không không không!" George cười lắc đầu, "Harry chính là em bé ngoan làm sao có thể trộm Độc Dược, càng không nói là vì trộm Độc Dược mà nổ vạc của mình."

"Harry, em có phải đã biết hay không!" Fred cúi đầu, trên mặt là tươi cười ra vẻ thần bí nhìn Harry, "Một bí mật nhỏ của giáo sư Snape?"

"Bí mật nhỏ gì?" Harry nhíu mày, hơi hơi lui về phía sau một chút. Tuy rằng từ trước đến nay ở chung với đôi song sinh rất vui nhưng động tác quá mức thân cận vẫn khiến Harry có chút không được tự nhiên.

"Em còn không biết!" Đôi song sinh đồng thời sợ hãi than lên sau đó phía sau tiếp trước cùng kêu lên, "Snape, y..." Hai người lộ ra một nụ cười đe dọa, "Nghe nói, y gần nhất nghiên cứu một loại Độc Dược mới, xem y để Diggory xử lý tài liệu Độc Dược đều là mấy thứ ghê tởm hơn nữa có tính nguy hiểm."

"Harry, em hẳn là muốn lén vào hầm điều tra Snape rốt cuộc nghiên cứu Độc Dược nguy hiểm gì đi?" Song sinh trừng lớn hai mắt, bên trong chính là dạt dào ý cười.

"Nhàm chán!" Harry đẩy tay hai người hai bên ra, kéo túi, "Em cần đi cấm túc, không có thời gian ở trong này nói hưu nói vượn cùng hai người. Nếu hai người còn không nói ra mục đích chân thật mà hai người tìm em thì em đi đây."

"Đừng như vậy Harry." Đôi song sinh đuổi kịp Harry, "Chúng ta bất quá là muốn em thả lỏng tâm tình một chút. Dù sao em cũng không là lần đầu tiên bị Giáo sư Snape cấm túc, hơn nữa năm học trước còn ở chỗ của y một thời gian không ngắn hẳn là rất rõ ràng chỗ của y đúng không?"

"Hai người... ?" Harry dừng bước, quay đầu lại chần chừ nhìn đôi song sinh, "Không phải là muốn em..."

"Chính là như vậy, ta sẽ nói Harry nhất định sẽ trợ giúp chúng ta." George cười vỗ vỗ vai Harry sau đó nhét vào trong tay cậu một tấm da dê bé, "Thứ chúng ta cần ghi ở đây, Harry, hỗ trợ đi! Chờ làm ra chúng ta sẽ miễn phí cung cấp cho em!"

"Uy!" Harry muốn kháng nghị chính là đôi song sinh cũng không cho cậu cơ hội, dùng sức đẩy cậu về phía trước, bọn họ liền biến mất ở trong mật đạo nào đó.

Harry cười khổ mở tờ giấy trong tay, nhìn thấy mặt trên ghi mấy tài liệu Độc Dược thông thường học sinh tuyệt đối không tiếp xúc đến, nhẹ nhàng lắc đầu, thuận tay đặt ở trong túi. Thời gian đã không còn sớm, nếu cậu cấm túc cũng bị trễ Snape chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha.

Vội vàng đi vào hầm, Harry theo ngón tay Snape chỉ đi tới trước một đống tài liệu Độc Dược.

Tối thiểu vận khí so với Cedric tốt rất nhiều, tài liệu này đều thực bình thường. Harry cầm tờ giấy trên bàn, nhìn bút tích đơn giản không có bất kỳ phong cách hoa lệ nào nhưng rất mạnh mẽ, cẩn thận nhớ rõ ràng yêu cầu xử lý của mỗi một loại dược liệu sau đó cầm lên một con dao nhỏ làm bằng bạc, bắt đầu xử lý tài liệu đơn giản nhất.

Chính là trong cả quá trình, cậu luôn nhịn không được quay đầu nhìn nam nhân luôn bảo trì trầm mặc kia. Nhìn thấy dưới ánh lửa có chút hôn ám, tóc đen chứa nhiều dầu, sắc mặt tái nhợt cùng với ngón tay thon dài cầm bút lông chim.

Có đôi khi nhìn quên động tác trong tay.

Ở Harry nhìn Snape lần thứ n, Snape đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt Harry, cười châm chọc, "Ta hi vọng khuôn mặt bình thường của ta còn có thể để 'Đứa bé sống sót', 'hoàng kim nam hài Gryffindor', 'Kẻ Được Chọn Đả bại Chúa Tể Hắc Ám' vừa lòng, không cần làm ô uế đôi mắt cao quý của ngươi."

"Giáo sư..." Harry chỉ cảm thấy hai gò má nóng rực, nhìn lén một nam nhân lại bị đối phương phát hiện sau đó lọt vào vô tình trào phúng, điều này thật sự là để cho cậu có chút không biết nên đối mặt như thế nào.

"Cái gì?" Snape giả cười, buông bút lông chim trong tay nhìn Harry.

Harry chần chừ một chút, cuối cùng là hỏi ra vấn đề ở trong lòng mình bồi hồi đã lâu.

"Rốt cuộc bao lâu chưa gội đầu?"

"Cái, cái gì?" Thật không ngờ Harry thế nhưng đột nhiên hỏi ra một vấn đề cùng tình huống hiện tại không chút liên hệ nào khiến Snape sững sờ, nhất thời thế nhưng lộ ra thần sắc khó hiểu.

Harry nhìn thấy y ngơ ngác không khỏi cười rộ lên. Nụ cười này cảm giác mấy ngày nay khó chịu dĩ nhiên cũng như vậy biến mất. Harry buông con dao nhỏ  trong, đi qua ngồi đối diện Snape, tò mò nhìn, đánh giá tóc vì chứa nhiều dầu mà phản xạ ánh sáng.

"Ta là nói, giáo sư đã bao lâu chưa gội đầu?" Harry không sợ chết lại hỏi ra vấn đề chỉ sợ là cả Hogwarts đều rất tò mò, "Hoặc là nói dưới tình huống bình thường, dưới tình huống không ai thúc giục, giáo sư bao lâu gội đầu một lần?"

Snape ở trong nháy mắt cứng đờ, hồi lâu, y mới chớp mắt nhìn Harry, "Đây là vấn đề riêng của ta. Ngươi, Potter, hiện tại hẳn là quan tâm tài liệu còn chưa xử lý mà không phải vấn đề riêng của ta."

Nói xong, tay y không khách khí chỉ hướng tài liệu phía sau Harry, trên mặt là cự tuyệt lại nói chuyện. Harry bất đắc dĩ nhún vai đứng dậy đi trở về làm nốt.

Bất quá đi đến một nửa đường, Harry vẫn là nhịn không được quay đầu lại bổ sung một câu.

"Giáo sư, ta cảm thấy giáo sư thật sự không nên nghiên cứu Độc Dược liền quên hết thảy. Tối thiểu tập quán sinh hoạt tốt sẽ đối thân thể khỏe mạnh thì mới có lợi."

"Potter!" Snape cắn răng gầm nhẹ, Harry vội vàng vọt tới bàn xử lý tài liệu, cảm thụ được trên người Snape phát ra hơi thở lạnh như băng, cầm con dao nhỏ lên, "Ta xử lý tài liệu, ta xử lý tài liệu."

Sáng hôm sau khi ba người đi đến đại sảnh đường ăn sáng, Ron như là phát hiện đại lục mới kéo tay Harry, "Harry, mau nhìn giáo sư Snape, y hôm nay có gì không giống?"

"Cái gì?" Harry mơ mơ màng màng ngẩng đầu. Đêm qua mãi cho đến mười hai giờ cậu mới xử lý xong những tài liệu kia, trở lại ký túc xá cánh tay vừa đau vừa chua xót, bóp nhẹ một chút cậu mới ngủ được.

Gần nhất đối mặt Snape không tự chủ được tinh thần khẩn trương, hơn nữa giấc ngủ không đủ cùng di chứng sử dụng thời gian thay đổi khí, đêm qua trầm tĩnh lại sau cùng nhau bùng nổ, hiện tại tinh thần không phấn chấn.

Bất quá khi nhìn Snape, Harry không khỏi trừng lớn hai mắt đang mê mang.

Giáo sư thế nhưng thật sự gội đầu!

Mái tóc đen so với bình thường nhìn càng thêm mềm mại thẳng tắp rũ xuống hai bên mặt tái nhợt của Snape, phía đuôi tự nhiên buộc vòng quanh cằm nhọn. Mất đi dầu còn có tóc che, Harry này mới tính là lần đầu tiên thật sự đánh giá ngũ quan của Snape.

Đôi mắt đen giống như đường hầm vô tận, xương gò má hơi có chút cao, mũi ưng đứng thẳng tiêu chuẩn, ở dưới chính là đôi môi mỏng mà khêu gợi. Hiện tại đôi môi đó đang có chút không vui mín lại lộ ra không kiên nhẫn. Bởi vì Dumbledore như ong mật ghé vào lỗ tai y ong ong nói gì đó.

Giống như phát hiện Harry nhìn chăm chú, Snape đột nhiên nhìn tới chỗ Harry...

Chương 117
Rối rắm

"Harry, Harry làm sao vậy?" Hermione nhẹ nhàng kéo áo Harry một chút đang ngồi ngẩn không có động dao sau đó theo ánh mắt của cậu nhìn lại. "Giáo sư Snape khi nào thì đổi kiểu tóc vậy?"

"Cái gì!" Harry mới hoàn hồn từ trong nháy mắt đối mặt, thần kinh buộc chặt chậm rãi thả lỏng vừa lúc nghe được câu nói sau cùng của Hermione, "Kiểu tóc gì?"

"Mình nói Giáo sư Snape a." Hermione thu hồi ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn Harry, "Vừa mới cậu chẳng phải xem đến ngây người sao?"

"Ha ha, ta chỉ là không nghĩ đến Giáo sư Snape gội sạch dầu tóc lại như vậy mà thôi." Harry cười khẽ, nhìn thoáng qua mái tóc rối tung của Hermione sau đó nói, "Hermione, mình cảm thấy cậu nên hỏi giáo sư một chút rốt cuộc y dùng loại dầu gội, tóc của bồ cũng nên dưỡng một chút."

"Mình..." Nghe Harry nói như thế Hermione quên hỏi biểu hiện khác thường của Harry, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên vội vàng cúi đầu, chờ Harry không để ý nữa thì cô mới giả vờ không thèm để ý nhìn bàn Slytherin. Mắt xẹt qua mái tóc màu vàng bạch kim, thiếu niên cử chỉ tao nhã sau đó lại giống như làm việc gì trái với lương tâm cúi đầu, giống Harry liều mạng hướng miệng mình nhét mấy thứ.

Nói với Hermione một chút xong Harry liền cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng. Nhìn thức ăn nhưng trong đầu của cậu vẫn không khỏi hiện lên trong tích tắc đấy hai người đối diện trong nháy mắt —— đôi mắt đen thâm thúy, đôi mắt xanh biếc trong sáng, tuy rằng không là lần đầu tiên đối diện lại là lần đầu tiên để cậu có cảm giác, tim của cậu đang cuồng loạn đập.

Trong nháy mắt đó, Harry thậm chí có dũng khí xúc động, muốn điền đầy chỗ trống trong cặp mắt, cho đôi mắt kia gia tăng một chút sinh cơ.

Cậu, rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net