142-150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 142

Cảm xúc dao động

"Giáo sư..." Harry mở miệng gọi sau đó mới phát hiện thanh âm của mình khàn vô cùng, mà tay cậu thì nắm thật chặc vết sẹo đau đớn nóng rực trên trán, cả người còn không tự chủ được run nhè nhẹ.

"Em, làm sao vậy?" Snape nhẹ nhàng xoa cái trán đầy mồ hôi của Harry nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán giúp cậu lau mồ hôi lạnh sau đó mới thấp giọng nói, "Em thét chói tai, rất thống khổ, là ác mộng?"

Harry ở Snape nâng chậm rãi ngồi dậy, nhận nước Snape đưa tới uống một ngụm sau đó mới mở miệng.

"Em mơ thấy Voldemort ." Harry quay đầu nhìn Snape lo lắng nhìn mình thấp giọng nói: "Hắn ta đang trừng phạt Pettigrew Peter, vì sai lầm của ông ta."

Snape huy động đũa phép lấy đến một cái khăn mặt đưa cho Harry lau mồ hôi sau đó mới cầm cốc, "Sai lầm..." Hắn trầm tư một lát sau đó nói, "Barty Crouch."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, theo bản năng đưa tay sờ vết sẹo trên trán thấp giọng nói, "Đây là lần thứ hai em mơ thấy hắn." Harry nhíu mày, thấp giọng nói: "Em nghĩ em mất đi liên hệ với hắn, nếu mảnh hồn kia hoàn toàn bị em dung hợp."

Snape ôm bên hông Harry cứng lại, thanh âm của hắn ở trong nháy mắt trở nên khô khốc, "Ta nghĩ em hẳn là hiểu này đại biểu cho cái gì, Potter."

Harry nhìn Snape sau đó chậm rãi tựa vào trên vai của hắn, tay hai người thân mật nắm nhau. Harry rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Snape ở trong nháy mắt lạnh băng.

Harry thản nhiên cười, thấp giọng nói, "Em biết, Sev." Ngón tay của cậu nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay Snape, nhẹ nhàng ma sát khớp xương nổi lên trên ngón tay Snape, "Em biết nó đại biểu cho cái gì, nếu em không thể hoàn toàn tiêu diệt một mảnh linh hồn kia của Voldemort trong cơ thể em. Như vậy, hắn sẽ không bị triệt để tiêu diệt."

"Harry." Snape ôm chặt thiếu niên thân hình gầy yếu trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, "Em không biết... Ta sẽ không để em..."

"Anh nghĩ rằng em và anh sẽ làm cái gì?" Harry ngẩng đầu, ở dưới ánh nến, đôi mắt xanh tản ra quang mang nhàn nhạt, "Anh sẽ không nghĩ đến em sẽ vì triệt để giết chết Voldemort mà tự sát đi? Giáo sư, em nghĩ đến anh hẳn là hiểu được em chưa bao giờ là 'Kẻ Được Chọn' của Dumbledore sẽ vì tiêu diệt người kia mà hy sinh chính mình."

Harry động đậy môi nhẹ nhàng đụng vào vành tai Snape, "Em không phải thánh nhân hy sinh mình Sev. Em muốn cho người em yêu cùng người yêu em sống tốt. Tuyệt đối sẽ không vì nguyện vọng vĩ đại không thực tế nào đó mà hy sinh tính mạng của mình."

"Potter, có lẽ, ta nên cho em không phải bình thường được xưng chính nghĩa dũng cảm Gryffindor mà cho cá nhân em thêm 10 điểm?" Snape khẽ động đôi môi mỏng, vặn vẹo cười sau đó hôn lên môi Harry.

Một buổi sáng vài ngày sau, sau khi kết thúc lớp biến hình giáo sư McGonagall gọi Harry lại.

"Harry, Hiệu trưởng muốn gặp trò." McGonagall cầm bài tập nhìn Harry, thấp giọng nói, "Ông ấy nói gần nhất thích kẹo gián."

McGonagall nói xong rùng mình một cái, Harry thương hại nhìn giáo sư McGonagall bị Hiệu trưởng ác thú vị đả kích nhẹ nhàng gật đầu, cầm túi sách đi ra ngoài cùng tạm biệt nhóm bạn sau đó đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Dọc theo đường đi, Harry nghĩ Dumbledore tìm mình rốt cuộc có chuyện gì.

Vẫn chưa đi vào văn phòng Harry liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm khắc khẩu lớn tiếng. Có Moody lớn tiếng chất vấn, có Fudge xấu hổ ứng phó, còn có Dumbledore già nua mà có chút mệt mỏi đáp lại.

"Có lẽ Barty Crouch chứng thật là chuyện gì xảy ra." Harry đi tới cửa đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh băng cao ngạo, "Bất quá, ông ta bây giờ giống như đần độn. Nếu Hiệu trưởng Dumbledore, còn có, a —— tiền thần sáng Moody, không thể giải quyết vấn đề này thì ta nghĩ Bộ Pháp Thuật có quyền lợi mang ông ta về Bộ Pháp Thuật tiến hành điều tra cùng khám chữa bệnh."

"Chúng ta có thể tạm dừng thảo luận sao?" Moody gầm nhẹ sau đó nói "Chúng ta có khách đến ."

Harry nhìn thấy cửa chậm rãi mở ra sau đó đi vào.

Harry nhìn tình hình trong phòng.

Fudge, Lucius Malfoy, Percy Weasley, Dumbledore, Moody, còn có người đứng ở một góc âm u nhưng làm người không thể bỏ qua —— Severus Snape.

Mà người trong phòng yên lặng trong nháy mắt, Harry nghe được thanh âm thì thào tự nói từ phòng bên truyền đến.

Harry tiến lên hai bước đến trước mặt Dumbledore, "Hiệu trưởng tìm con?"

Dumbledore nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Harry, chúng ta muốn hỏi chút, tối hôm phát hiện Barty Crouch có chuyện gì đã xảy ra?" Đôi mắt xanh sau cặp kính của Dumbledore lóe một chút, "Không cần khẩn trương, chính là hỏi thoe lệ mà thôi."

"Harry, Harry." Fudge mở miệng, ông ta khẩn trương cầm cái mũ trong tay, "Nghe nói lúc trước Giáo sư Snape phát hiện Barty cậu cũng ở đó. Ân, cùng Krum?"

"Anh ấy tìm tôi có một số việc muốn nói cho nên chúng tôi đến bên cạnh Rừng Cấm. Không bao lâu," Harry nhìn Snape sau đó mới nói, "Giáo sư Snape liền mang theo ngài Crouch hôn mê bất tỉnh đi ra Rừng Cấm."

"Ta đã nói rồi, bộ trưởng." Thanh âm trầm thấp từ tính của Snape đột nhiên vang lên, "Khi ta phát hiện ngài Crouch thì ông ta không ổn định. Ông ta đang nói chuyện với một thân cây, giống như đem cây trở thành người nào đó."

Snape trào phúng xẹt qua Percy Weasley mặt đỏ sau đó mới nói tiếp, "Sau khi ta xuất hiện ông ta còn chủ động công kích ta cho nên ta mới làm ông ta hôn mê đưa đến phòng làm việc hiệu trưởng."

"Dumbledore, ta kiên trì Barty Crouch cần đưa đến St. Mungo trị liệu cho ông ta." Fudge quay đầu nhìn Dumbledore, ngữ khí của ông ta có chút đông cứng, "Bộ Pháp Thuật có năng lực bảo hộ viên chức an toàn."

Mắt Harry lướt qua Snape cùng Lucius Malfoy, nhìn đến Lucius Malfoy hoàn mỹ giả cười sau cậu lại nhìn Dumbledore.

Trên mặt Dumbledore là mỏi mệt Harry chưa từng gặp qua, Harry mẫn tuệ cảm giác được trước khi ông ấy mở miệng thì liếc mình một chút.

"Tôi cho rằng đây là một loại cảnh cáo Fudge." Thanh âm của ông già nua mang theo khô khốc mấy ngày cũng không nghỉ ngơi tốt, "Ta đã đề cập qua, Muggle thần bí tử vong, dấu hiệu ở World Cup, Harry trở thành tuyển thủ Thi đấu Tam pháp thuật. Còn có hiện tại Barty đột nhiên thần chí không rõ xuất hiện ở Hogwarts..."

Dumbledore đi tới trước mặt Fudge, "Thấy rõ ràng đi Fudge, đây là một loại cảnh cáo. Voldemort..." Fudge đột nhiên run rẩy, mũ trong tay rơi xuống đất. Dumbledore bất vi sở động tiếp tục nói, "Hắn ta đang chậm rãi mạnh mẽ, chúng ta cần phòng bị!"

"Không, không rõ ông vì sao lại nghĩ như vậy. Có lẽ, ông đã quá già rồi. Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy trở nên mạnh mẽ." Fudge lắc đầu, tiếp nhận mũ Percy Weasley đưa qua, "Hắn ta đã tiêu thất! Bất kể thế nào, Barty Crouch tôi muốn mang đi, ông ta không thể tiếp tục ở lại trường học."

Fudge quay đầu, nhìn thoáng qua Harry, "Học sinh cũng không nên biết nhiều như vậy về chuyện Bộ Pháp Thuật, Dumbledore, đây là quyết định sau cùng của Bộ Pháp Thuật. Hơn nữa, Bộ Pháp Thuật cũng có quyền lợi..."

"Tôi biết..." Dumbledore đến phía sau bàn làm việc vô lực ngồi xuống.

Sau khi rời đi phòng làm việc của hiệu trưởng, Harry cùng nhanh chóng trao đổi cách nhìn với chuyện này, cuối cùng Harry ngẩng đầu nhìn Snape, "Giáo sư, Lucius Malfoy, anh xác định ở Voldemort sống lại ông ta sẽ kiên định đứng ở bên chúng ta sao?"

"Vị trí Barty Crouch còn trống, mà anh ta gần nhất một năm ở Bộ Pháp Thuật từng bước thăng chức, chỉ cần xử lý thật là tốt, bước tiếp theo, anh ta sẽ thay vị trí của Crouch." Snape trào phúng cùng hài hước, "Em nói, gia tộc Malfoy lợi ích của gia tộc tối thượng sẽ có lựa chọn gì?"

"Em đã biết." Harry nhẹ nhàng gật đầu đi đến thư viện vẫy tay chào Snape, coi thường ánh mắt tò mò khác thường của học sinh đi vào thư viện.

Harry đều nói cho Hermione, Draco cùng Ron chuyện ở phòng làm việc của hiệu trưởng cho bọn họ nhiệt liệt tranh luận, mà chính mình thì hồi tưởng hai giấc mộng liên tiếp.

Cho dù là còn mảnh linh hồn của Voldemort, chính là vì sao Bế quan bí thuật cũng không thể ngăn cản mình mơ?

Tháng sáu đến làm cho cả Hogwarts đều hưng phấn, tất cả mọi người nhiệt liệt thảo luận nhiệm vụ cuối. Ở tất cả mọi người nhiệt liệt chờ mong, Harry phát hiện tâm tình của mình thường xuyên sẽ không tự giác mạnh mẽ kì dị.

Snape giúp Harry kiểm tra vài lần lại không có phát hiện vấn đề gì.

"Có thể là Voldemort cường đại mang đến ảnh hưởng đi." Harry áp lực bất an trong lòng, ngẩng đầu cười một chút sau đó thay đổi một tư thế càng thoải mái, nhấc đầu dựa vào vai Snape, ngửi mùi thảo dược trên người đối phương, cảm giác cảm xúc của mình chậm rãi bình phục lại.

Buổi sáng ngày 24 tháng 6, khi Harry nhìn thấy người nhà Weasley ở Hogwarts cậu đột nhiên cảm giác mình cho tới nay khó có thể khống chế một vài cảm xúc, yên lòng một chút.

Buổi chiều, bởi vì không cần tham gia cuộc thi nên Harry cũng bà Weasley dạo qua Hogwarts một vòng thẳng đến lúc ăn cơm tối mới trở lại đại sảnh đường.

Tiến vào đại sảnh đường sau Harry mẫn tuệ phát hiện, trên vị trí thuộc Barty Crouch đã có một người khác ——tao nhã cười, tóc bạch kim ở sau người Lucius Malfoy. Mà vị trí bên cạnh Lucius Malfoy, là Fudge khó chịu.

Bữa tối hôm nay phong phú rất nhiều nhưng là Harry lại phát hiện mình bắt đầu khẩn trương.

Khẩn trương không là bởi vì trận đấu sắp đến, mê cung kia đối với cậu mà nói tuyệt đối không có vấn đề. Cậu khẩn trương là sau cuộc tranh tài phải đối mặt người kia —— Voldemort.

Là người thứ nhất ở hai vòng trước, Harry là người thứ nhất tiến vào mê cung bao phủ trong bóng đêm, qua ngã rẽ đầu cậu dùng bùa phương hướng, xác định phương hướng đặt cúp trong mê cung. Lúc sau Harry liền lạnh lùng nhìn chăm chú cây cao hai mươi thước Anh trước mặt trầm giọng, "Petrificus Totalus."

Chương 143

Voldemort sống lại

Nhìn hàng cây trước mặt bị hóa đá mất đi thực vật đặc hữu mềm dẻo, Harry mới giơ cổ tay lên nhẹ nhàng bình tĩnh, "Diffindo."

"Úm ba la chà rửa!." Mấy Bùa Chú đơn giản nhất sử dụng chồng chất cho Harry thuận lợi xuyên qua tầng thứ nhất. Lướt qua sau, Harry quay đầu lại nhìn phát hiện cây cối đang lấy tốc độ thật nhanh bổ sung nơi bị mình bạo lực phá hư.

Thỏa mãn cười, Harry nỗ lực bỏ qua từng trận đau đớn truyền đến tiếp tục dùng đồng dạng phương pháp đi tới chỗ cúp.

Chỉ chốc lát sau Harry liền nghe được tiếng còi thứ hai, đợi cậu đi đến nơi càng thêm đen tiếng còi thứ ba vang lên.

Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa gặp được trở ngại, ma pháp hoặc là sinh vật nguy hiểm nào. Chung quanh rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng Harry đọc chú ngữ thì không còn bất kỳ một tiếng vang nào.

Lại xác định phương hướng, Harry xác định chỉ cần đi qua con đường mòn thật dài trước mặt sau đó lướt qua hàng cây là có thể nhìn thấy cúp .

Chính là, đường mòn này cũng không giống trước không có vật gì. Harry có thể cảm giác được tại chỗ sâu trong có thứ nguy hiểm.

Harry nắm thật chặt đũa phép của mình, từng bước một thong thả đi tới phía trước, cảm thụ hơi thở rục rịch uy hiếp được che dấu trong bóng đêm của động vật nào đó phát ra.

Liền phía trước !

Harry chậm rãi dừng bước, cậu đang cùng động vật trong bóng đêm so ai có kiên nhẫn, đợi đối phương mất đi kiên nhẫn, chủ động công kích, lộ ra sơ hở.

Ở trong thời gian khẩn trương này thì tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền lại!

Harry căng thẳng, ngay tại lúc cậu phân tâm một làn gió mang theo huyết tinh đánh tới. Green ở trên cánh tay Harry đột nhiên nhảy ra thay Harry chặn răng nanh sắc nhọn của con rắn giấu trong bóng tối.

{Chủ nhân, mau! Cedric mau tới đây!} Green cuốn lấy con rắn, Harry hít một hơi thật sâu lập tức đi tới.

"Petrificus Totalus, Diffindo, Diffindo, Úm ba la chà rửa!!" Đũa phép hiện lên mấy đạo quang mang, Harry nhanh chóng vượt qua cây cối sau đó liền thấy cúp tản ra ánh vàng nhạt.

Voldemort cùng Pettigrew Peter đang ở bên kia đợi cậu đến. Harry đứng vững lại, cảm thụ được phía sau cây cối một lần nữa khép lại sau đó từng bước một đi đến, mỗi khi tới gần cúp một bước vết sẹo tia chớp lại co rút đau đớn.

Cuối cùng, Harry ngừng lại, sau đó chậm rãi vươn tay ra ——

Trong nháy mắt, giống như là có đồ vật gì đó câu ở rốn sau đó hai chân rời khỏi mặt đất. Harry cảm giác tay mình giống như dính vào cúp sau đó chính là tiếng gió gào thét...

Có lẽ chỉ trong nháy mắt, Harry liền ngã xuống đất, cậu cảm giác được bởi vì tư thế lúc rơi xuống đất không chính xác, mắt cá chân chân trái bị trật. Harry thật cẩn thận đánh giá bốn phía sau đó ngồi thẳng trên mặt đất buông cúp nhẹ nhàng vuốt mắt cá chân bị thương.

Vừa lúc đó cậu mẫn tuệ nghe được thanh âm Shasha rất nhỏ của trường bào xẹt qua mặt cỏ, Harry trong nháy mắt đứng lên hơn nữa dùng đũa phép chỉ vào thân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.

Đó là Peter Pettigrew, ông ta ôm một thứ như một đứa trẻ con, chính là —— Voldemort!

Tay Harry nắm chặt đũa phép đột nhiên run lên, cảm giác trán của mình đau đớn giống như vỡ ra.

"Bắt lấy thằng nhóc đó!" Thanh âm cao vút mà âm lãnh đột nhiên vang lên, Harry cố nén đau đớn như bị kim đâm não miễn cưỡng chống đỡ đứng nguyên tại chỗ.

"Niêm phong!!" Một quang mang hiện lên, Harry theo bản năng tránh thoát câu thần chú. Harry ngẩng đầu nhìn thân ảnh thấp bé kia chính là đại não đau đớn đã làm mơ hồ tầm mắt của cậu, cậu chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt phương hướng của thanh âm mơ hồ kia, "Impedimenta!"

Một tiếng vang nặng nề của vật nặng đánh vào tường vô hình, Harry nương cơ hội vịn bia mộ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên. Đầu của cậu vẫn đau đớn như sắp nổ tung.

"Niêm phong!!" Peter Pettigrew lại lớn tiếng kêu lên, Harry vừa mới đứng vững không kịp trốn tránh lại bị câu thần chú đánh trúng, ngã xuống phía trước mộ bia cẩm thạch.

Peter Pettigrew mặc áo choàng để đồ trong tay xuống, dùng ma pháp lấy ra dây thừng, kéo Harry vì đau đầu mà ngã xuống mặt đất lên, thô lỗ trói cậu vào bia mộ cẩm thạch.

Đầu Harry đau đớn kịch liệt, cậu chưa từng nghĩ gặp Voldemort sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Cậu thế nhưng bởi vì kịch liệt đau đầu mà vô lực phản kháng!

Pettigrew kia lần nữa về tới bên người Voldemort giống như một bó vải hỗn độn bẩn thỉu sau đó kéo ra một cái vạc lớn. Nó to đến mức có thể chứa cả người trưởng thành.

Harry biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì nhưng là hiện tại cậu lại vô lực ngăn cản, cậu mất đi đũa phép hơn nữa kịch liệt đau đầu khiến cậu không thể tập trung tinh thần, cho dù là "Lumos" đơn giản như vậy cũng không làm được.

Một con rắn thật lớn không biết khi nào thì trườn tới chân của cậu, không biết là thích ứng cơn đau đầu kịch liệt kia vẫn là đau đớn đã hạ thấp, Harry cảm thấy được ý thức của mình bắt đầu khôi phục, cậu cảm giác được con rắn kia quấn tới trên đùi của mình.

Sau đó, Peter Pettigrew phát ra một tiếng kêu thống khổ, Harry ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy ở dưới ánh lửa chiếu rọi, Peter Pettigrew mất đi bàn tay máu tươi đang chảy ròng ròng.

"Máu của địch nhân a... Bị bắt dâng lên... Cho địch nhân của ngươi sống lại..." Peter Pettigrew thuận lợi lấy được máu của Harry bị trói ở trên bia mộ, sau đó...

Một thanh âm cao vút lạnh lùng từ trong sương khói truyền đến, "Mặc quần áo cho ta!"

Một nam tử cao gầy đi ra, đôi mắt màu đỏ làm cho người ta sợ hãi nhìn Harry.

Harry cũng chăm chú nhìn người nam nhân trước mắt này. Đây là lần đầu tiên cậu trực diện người khiến vô số phù thủy sợ hãi—— mặt so với sọ còn tái nhợt, đôi mắt đỏ tràn ngập huyết tinh, cái mũi bẹp giống rắn, trên lỗ mũi còn nứt ra ——

Voldemort, sống lại .

Hai người đối diện hồi lâu, Voldemort cuối cùng đem ánh mắt dời khỏi Harry, hắn cúi đầu cẩn thận kiểm tra thân thể của chính mình một chút sau đó cho tay vào túi lấy ra một cây đũa phép nhắm vào Peter Pettigrew đang khóc.

"Tay ngươi Peter." Voldemort cười cao vút và lãnh khốc, Peter Pettigrew khóc sướt mướt đứng lên, "Chủ nhân, chủ nhân, ngài đã đáp ứng... Đã đáp ứng tôi..."

"Tay ngươi." Voldemort nói, trên mặt là lãnh khốc tươi cười.

"A, chủ nhân..." Pettigrew Peter nức nở, "Chủ nhân, cám ơn ngài, chủ nhân..." Ông ta nói vươn cánh tay phải bị bao trong trường bào.

"Không phải này Peter." Voldemort vô tình cười, "Là tay còn lại."

"Chủ nhân, van cầu ngài..."

Voldemort không có kiên nhẫn chờ đợi, hắn đột nhiên kéo tay trái của Peter Pettigrew sau đó kéo tay áo. Harry thấy được một khối đồ án ở trên làn da Peter Pettigrew, như là hình xăm màu đỏ tươi đẹp ——là một đầu lâu, miệng chìa ra một con rắn ——hình xăm như vậy Harry ở trên cánh tay trái của Snape cũng đã từng thấy.

Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve dấu hiệu, "Ta đã trở lại," Hắn nhẹ giọng nói, "Bọn họ khẳng định đều chú ý tới điểm ấy... Hiện tại, cho ta xem xem, rốt cuộc ai sẽ..."

Ngón trỏ dài trắng nhợt của hắn đặt trên dấu hiệu của Peter Pettigrew. Harry ở trong nháy mắt cảm thấy trán của mình lại co rút đau đớn, cậu dùng lực cắn đầu lưỡi của mình nỗ lực làm cho mình ở trong đau đớn bảo trì thanh tỉnh.

"Có bao nhiêu người cảm giác được ta sống lại dám trở về?" Voldemort nói để lộ ra sát ý, "Lại có bao nhiêu người sẽ ngu xuẩn rời khỏi?"

Voldemort buông lỏng Peter Pettigrew ra sau đó dạo bước đi tới trước mặt Harry, giảng thuật hết thảy. Harry nỗ lực ổn định cảm xúc lại bắt đầu dao động của mình, hiện tại cậu đã biết vì sao tâm tình của mình lại không ổn định, vì sao chính mình còn chịu Voldemort ảnh hưởng.

Bởi vì ở trong cơ thể cậu, linh hồn "Harry Potter" mới mười một tuổi bị kích thích tỉnh lại. Tất cả dị thường đều là do linh hồn "Harry Potter" bị kích thích mà sinh ra.

Mà hiện tại, cậu đang nỗ lực làm yên lòng linh hồn trong cơ thể vì Voldemort kích thích mà tỉnh lại. Nỗ lực khôi phục thể lực của mình vì đau đớn mà tiêu hao.

Harry đang đợi cơ hội tuy rằng hiện tại cậu hoàn toàn bị vây nhược thế nhưng là cậu cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Cậu còn có cơ hội, không phải sao?

Huống chi, còn có người đang đợi cậu, chờ cậu trở về. Cậu tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!

"... Harry, mau nhìn, ta thật sự đang người nhà trở lại..."

Nhất thời thanh âm áo choàng rung động vang lên, ở phần mộ, ở bóng cây, ở mỗi một cái bóng, một đám Tử Thần Thực Tử mang theo mặt nạ, mặc áo choàng thật dài đội mũ xuất hiện.

Toàn bộ Tử Thần Thực Tử ở trải qua lúc ban đầu bối rối sau đều đứng thành một vòng tròn chung quanh Voldemort, bọn họ trong đó có khe hở còn không ngừng có người từ trong không khí xuất hiện, đứng vào vị trí của mình.

Harry yên lặng nhìn tất cả chuyện này, cậu nỗ lực hội tụ ma lực trên người cố gắng cởi bỏ dây thừng trên người.

Loại cố gắng này cứ tiếp tục mãi cho đến hai thân ảnh mà Harry quen thuộc đồng thời hiện ra trên đất trống mới thôi!

Chương 144

Tử Thần Thực Tử tụ họp

Harry khiếp sợ nhìn kia hai người mặc áo choàng thật dài màu đen mang theo mặt nạ thong thả từ trong bóng ma đi ra. Trong đó một người thân hình gầy yếu càng làm cho cậu không tự chủ được nheo mắt lại.

Tuy rằng nam tử kia mang theo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen kéo dài tới mặt đất bất quá, Harry nhìn thấy trường bào giơ lên, xuyên thấu qua quần áo phía dưới buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, lại xác nhận trong lòng mình đoán.

Severus Snape, anh ta làm sao lại tới?!

Không! Cậu tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Sev, tự nhiên là lâu không thấy mình trở về lại ngoài ý muốn cảm nhận được Voldemort gọi về cho nên mới ở thời gian nguy hiểm như vậy cùng Lucius Malfoy rời Hogwarts đến đây.

Harry chăm chú nhìn chằm chằm Snape, hoàn hảo sau đó toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Voldemort mà Voldemort nhìn Severus Snape cùng Lucius Malfoy vừa mới đến.

"Chủ nhân," Lucius đứng lên sau đó đi đến vị trí của mình trong vòng tròn mà Tử Thần Thực Tử làm, Snape mới đi từ từ tiến lên quì xuống cúi người nhẹ nhàng hôn trường bào Voldemort sau đó mới bình tĩnh vô ba lạnh lùng nói, "Hoan nghênh ngài trở về."

Nhìn thấy Snape quỳ xuống trong nháy mắt đó, Harry cảm thấy hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net