151-155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ em

Harry bước vào căn phòng của mình, nhanh chóng khép cửa phòng lại, tay trái rút cái đũa phép chưa bao giờ triển lãm trước mặt mọi người, chỉ vào cửa phòng tung ra nhiều bùa chú, lúc này mới yên tâm đi đến trước mặt người đàn ông đã sớm trở lại đang trầm mặc nhìn mình.

Harry tự nhiên vươn tay ôm người đàn ông có chút cứng ngắc kia, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng lạnh như băng của đối phương.

Thỏa mãn thở dài một tiếng, lúc này Harry mới tựa vào bả vai của đối phương, chịu sự đau đớn trên trán thấp giọng nói: "Em nghĩ, anh cũng sẽ giống như Dumbledore, từ nay về sau tránh em đâu."

Snape hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười rõ ràng trào phúng.

"Nếu tôi thật sự làm như vậy chỉ sợ không cần chờ đến em đi tìm tôi tính sổ, tôi sẽ bị xúc động, hơn nữa không có đại não 'Hiếu tử' cẩu cắn đứt cổ." Giọng nói Snape trầm thấp mang theo ẩn ẩn cười, nói xong cũng cúi đầu nhẹ nhàng hôn mắt Harry, thấp giọng nói: "Tôi nhớ em, Potter."

"Em cũng nhớ anh, lão hỗn đản." Harry lại thân mật hôn lên môi Snape, nhẹ nhàng cắn một chút, "So với anh nghĩ tới em, em nhớ anh hơn. Bởi vì khi ở nhà Dursley anh có thể âm thầm nhìn em mà em lại chỉ có thể căn cứ vào cảm giác phát hiện kia rốt cuộc là ai đang giám thị nhất cử nhất động của em."

Snape cứng lại, Harry phát hiện hắn khác thường lập tức lui về phía sau cẩn thận nhìn môi Snape.

Trong nháy mắt, Harry vốn cười yếu ớt trở nên tối tăm.

Harry vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại ở môi dưới Snape, thấp giọng nói: "Voldemort Crucio sao? Vì sao, chẳng lẽ hắn ta còn hoài nghi anh?"

"Chúa Tể Hắc Ám điên rồi, Potter." Snape khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười mang theo ác ý vặn vẹo, "Nhiều lần phân tách linh hồn của chính mình, hơn nữa mười mấy năm qua sống một cuộc sống có thể cho một người bình thường điên. Hắn ta sớm đã không còn là Chúa Tể Hắc Ám ban đầu. Hiện tại, hắn cơ hồ mỗi ngày cần trừng phạt người khác, dùng Crucio, dùng nghệ thuật hắc ám giày vò đám người hầu... Này thật sự không có gì, Potter."

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Harry, Harry nhiệt tình đáp lại, hơn nữa hơi mở đôi môi, cùng lưỡi Snape dây dưa, thưởng thức hương vị độc dược chua sót còn lưu lại trong miệng hắn.

...

Thẳng đến khi hai người điên cuồng nhiệt tình khiến thể lực toàn bộ cạn kiệt, Harry lúc này đầy người mồ hôi ghé vào lồng ngực Snape, tiếp tục chủ đề phía trước.

"Trước anh nói, Sirius đi tìm anh?" Harry nhíu mày, "Bởi vì một vài biểu hiện của em nên Sirius chủ động đi tìm anh?"

Tay Snape lướt qua phần lưng bóng loáng của Harry sau đó mới nhếch môi, "Đúng vậy Potter. Ta không thể không nói, Sirius ở một vài phương diện quả thật làm rất tốt."

Harry kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Snape, vừa hay nhìn thấy hắn tao nhã nhướng mày, "Bất quá, cái này cũng không đại biểu ta tha thứ lúc trước hắn uy hiếp ta."

"Như vậy, anh là vì chú ấy đi tìm anh cho nên mới quyết định hôm nay gặp mặt em sao?" Mặc dù biết hỏi như vậy có chút nhàm chán, chính là Harry vẫn nhịn không được hỏi.

"A." Snape ôm Harry, điều chỉnh một tư thế càng thêm thoải mái sau đó mới nói tiếp, "Bởi vì hắn ta đánh thức ta. Có đôi khi, ta thấy cái gọi là bảo hộ không là thứ em cần. Mà điều Dumbledore lo lắng ta chưa chắc cần lo lắng."

"Quả nhiên là Dumbledore." Harry nhẹ nhàng kéo mái tóc lây dính mồ hôi của Snape, "Từ cuối năm học trước, từ khi em trở về nói cho ông ấy biết Voldemort dùng máu của em sống lại sau, ông ta cũng có chút cổ quái."

Harry có chút khó chịu ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người rồi mới gọi: "Kreacher."

"Ba" một tiếng, Kreacher hiện ra, cung kính cúi đầu, "Harry tiểu chủ nhân, có cái gì cần Kreacher làm?"

"Giúp ta chuẩn bị phòng tắm, còn có hai bộ áo ngủ." Harry quay đầu lại nhìn Snape, vừa hay nhìn thấy Snape đứng dậy, "Không, nửa đêm còn có một tụ họp của Tử Thần Thực Tử, ta được thông tri cần đi tham gia, sẽ không ở lại chỗ này."

"Vậy được rồi. Kreacher chuẩn bị tốt nước tắm, sau đó giặt sạch quần áo của Sev." Harry phân phó sau đó mới quay đầu nhìn Snape, tiếp tục nói, "Giáo sư, Hiệu trưởng Dumbledore rốt cuộc nói cái gì?"

"Em cho là lão hồ ly khoác da sư tử sẽ nói cho ta biết những gì đây?" Snape nhíu mày, kéo chăn xuống một tay gấp khúc để dưới đùi Harry, một tay luồn dưới cánh tay Harry mỉm cười ôm Harry dáng người so với bình thường càng mảnh khảnh lên.

Harry không giãy dụa, hơn nữa lấy thân thể hiện tại của cậu mà nói, cậu cũng không thể tự mình đi đến phòng tắm. Harry nhìn khuôn mặt Snape ngay trước mắt, "Em cảm thấy Dumbledore như rất để ý Voldemort sống lại có phải dùng máu của em hay không. Ở trong phòng làm việc của Moody giả, ông ấy từng hỏi điểm này."

"Ông ta chỉ là cảnh cáo ta không cần tiếp xúc quá thân mật với em để tránh cho Voldemort sinh nghi." Snape khẽ động khóe môi, hạ xuống một nụ hôn ở trên trán Harry, "Ta tuy rằng không biết vì sao ông ta đột nhiên yêu cầu như vậy nhưng là ông ta nói cũng có một chút đạo lý, hơn nữa ta cũng băn khoăn cho nên mấy ngày qua..."

"Chưa gặp anh em quả thật hoài nghi anh đơn thuần là Dumbledore nói mà tránh em. Bất quá, vừa mới em đã xác định anh không gặp em, trừ bỏ Dumbledore thì còn có nguyên nhân quan trọng hơn."

Snape mềm nhẹ thả Harry vào bồn tắm sau đó cũng tiến vào, ngâm mình trong nước có độ ấm vừa phải. Harry cầm lấy khăn mặt hắn đưa tới, hai mắt lại chớp cũng không chớp chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Snape, không nói một lời dùng ánh mắt chỉ trích nhìn hắn.

Snape bất đắc dĩ đưa tay nhẹ nhàng ôm Harry, bắt đầu giúp cậu rửa sạch mồ hôi trên người.

"Giáo sư." Harry bắt lấy bàn tay đang bôi sữa tắm lên người mình, quay đầu nhìn nam nhân đang cố ý không nhìn mình, bất mãn giảm thấp thanh âm, "Giáo sư không biết là anh nên nói cái gì đó sao?"

"Tiểu quỷ chết tiệt, vì sao lại mẫn tuệ như vậy!" Snape tức giận gầm nhẹ, bất quá động tác trên tay lại vẫn mềm nhẹ. Trên người Harry dần dần nổi lên một tầng bọt bất quá cậu cũng không lưu ý mà là mặt đối mặt với Snape, ngón tay của cậu mềm nhẹ lướt qua vùng ngực Snape còn có chút vết thương mờ thấp giọng nói, "Anh không muốn để em lo lắng, để em phát hiện anh suy yếu sau khi bị thương hoặc là bị Voldemort trừng phạt."

Snape bắt được bàn tay Harry đang tiếp tục trượt, cúi người đến bên tai Harry, môi nhẹ nhàng ngậm vành tai cậu, ghé vào lỗ tai có chút chật vật gầm nhẹ: "Chẳng lẽ em không thể ngu ngốc một chút, chẳng phải mẫn tuệ..."

Vành tai mẫn cảm bị đôi môi ấm áp Snape ngâm lấy, hơn nữa hơi thở nóng rực phun ở trên cổ Harry, sự tiếp xúc thân mật này khiến cậu không tự chủ được hơi run rẩy. Harry ngẩng đầu, cười nhợt nhạt, "Giáo sư xác định, mình sẽ thích một tên đần?"

Harry nhìn thấy Snape trong nháy mắt lộ ra kinh ngạc, cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm hầu kết của Snape, "Giáo sư sẽ yêu một đồ đần không hiểu biết mình sao?"

"Không, Potter." Snape hai tay nâng hai bên đầu Harry, bắt buộc cậu ngẩng đầu, sau đó cúi đầu hôn lên môi Harry, nói mơ hồ không rõ, "Tôi sẽ yêu em tiểu sư tử giảo hoạt, lanh trí."

Hôn sâu chấm dứt, Snape thở dốc, thấp giọng gợi cảm nói: "Nếu không phải thời gian không đủ, Potter..." Hắn lại hôn lên môi Harry, sau đó mới thấp giọng nói: "Tôi nhất định khiến em ngày mai không xuống giường được."

Thời gian còn lại hai người rất nhanh tắm rửa sau đó tự thay quần áo. Harry đưa Snape đến cửa. Trước khi Snape mở cửa cậu mới đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.

"Giáo sư," Harry ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Snape tái nhợt, thấp giọng nói, "Phải cẩn thận."

Snape trầm mặc gật đầu, mặt không chút thay đổi phủ thêm áo choàng, mở cửa độn thổ rời đi Quảng trường Grimmauld. Harry đưa tay khép cửa phòng lại, sau đó mới một lần nữa đi đến lầu hai.

Sau đó, party cuồng hoan ở phòng khách cũng đã xong. Sirius dẫn đầu đi tới nhìn thoáng qua áo ngủ trên người Harry, ánh mắt của hắn dừng lại trên cổ trong chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười mờ ám. Bất quá, hắn chỉ là cười nói một tiếng chúc ngủ ngon như vậy rồi liền đi về phòng của mình.

Harry xoay người nhìn Sirius đi vào phòng, lúc này mới đưa tay kéo áo ngủ, cùng Ron, Hermione đi lên tầng hai. Hermione thoạt nhìn như là muốn hỏi bất quá cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Tháng tám, thành viên Hội Phượng Hoàng đến đến đi đi, cơ hồ mỗi một người đều vội vội vàng vàng, ngay cả Sirius cũng rất ít khi ở nhà. Mà chậm một năm, Hermione nhìn thấy Kreacher cùng đầu gia tinh trên hành lang vẫn kiên định triển khai kế hoạch "S. P. E. W." của cô.

Trong những ngày này, Harry chỉ bắt được một cơ hội, kịp nói mấy câu với Snape vội vàng rời đi. Snape nhìn như càng thêm gầy yếu, bất quá, nhìn kỹ thần sắc cùng bên ngoài lại không giống như là lại bị trừng phạt. Như vậy Harry mới thoáng yên tâm.

Ngay sau đó bọn họ nhận được thư từ Hogwarts, Hermione cùng Ron đã trở thành Huynh Trưởng Gryffindor. Vì thế, phu nhân Weasley lại tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Nhiệm vụ của Hội Phượng Hoàng giống như đã qua một đoạn thời gian, vài người Harry tương đối quen thuộc đều tham gia tụ họp này. Có lẽ, bọn họ chỉ là vì ngày mai bảo hộ cậu đến nhà ga. Harry mẫn tuệ nghĩ tới điểm ấy bất quá rất thông minh bảo trì trầm mặc.

Không khí luôn luôn rất nóng, Sirius nghi ngờ nói chuyện năm đó. Hắn ôm bả vai Harry chuốc bia, tuỳ tiện sảng khoái nói những chuyện xấu năm đó của mình.

"... Bất quá, năm đó có một số việc..." Sirius chần chừ nhìn thoáng qua Lupin ngồi ở một bên, Lupin cười ôn hòa, ánh mắt bình thản nhìn Harry sau đó mới mở miệng, "Nếu anh là muốn nói chuyện có liên quan đến Snape như vậy tôi hiểu được ý của anh. Nhiều khi, chứng thật là chúng ta..."

"Có lẽ là chúng ta hơi quá đáng..." Sirius cắt đứt Lupin, dũng cảm nói ra.

Lupin kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Sirius, tôi nghĩ đến anh vĩnh viễn đều sẽ không thừa nhận..."

Sirius nhịn không được liếc Lupin làm cho Harry cười khẽ. "Remus, chớ quên. Tôi là dũng cảm Gryffindor, nên thừa nhận thì tự nhiên sẽ thừa nhận."

Sirius dừng lại, biểu tình chậm rãi trịnh trọng.

"Huống chi, mười mấy năm qua, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao tôi có thể còn có thể giống trước ngây thơ như vậy." Sirius vắng vẻ, đưa tay xoa mát tóc dài của Harry, làm cho tóc Harry trở nên hỗn độn rồi hắn mới cười hì hì nói: "Hiện tại chú tin con nói, Snape chính là lựa chọn tốt nhất —— tuy rằng, anh ta vẫn là một lão biên bức khiến người ghét."

"Thật là ——" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ở phía sau ba người, "Khiến người ngoài ý muốn a!"

Ba người cùng quay đầu lại, Sirius vừa nhìn thấy người đứng ở trong bóng tối lập tức nhe răng trợn mắt chua ngoa trào phúng, "Xem ra lão biên bức kinh khủng nhất Hogwarts chính là lão biên bức. Mặc kệ lúc nào cũng đều che dấu trong bóng đêm, không có đạo đức nghe lén người khác nói chuyện."

"Xin tha thứ," Snape giả cười, hắn cũng không đi ra góc kia, "Nếu thật sự không muốn cho người khác nghe được ngươi... a cái gọi là nói chuyện, như vậy, có lẽ thân là 'Đại ngôi sao ca nhạc' thật sự hẳn là thu liễm một chút giọng của mình."

Snape trào phúng nói khiến ba người đều nhíu mày, Sirius xúc động đứng lên, đi tới chỗ Snape. Harry thấy náo nhiệt cũng đi theo Lupin.

Bốn người qua một cái góc tránh mọi người, Sirius này mới mở miệng, "Ngươi nói cái gì 'Đại ngôi sao ca nhạc', Snape?"

Chương 152

Borgart

Snape lấy ra một quyển tạp chí, hơn nữa không chút khách khí thô lỗ nhét vào trong tay Sirius, "Chính mình xem đi, 'Đại ngôi sao ca nhạc'!" Trên mặt của hắn mang theo nụ cười châm chọc.

Harry tò mò nhìn tạp chí trong tay Sirius, nhìn đến mấy chữ to "Kẻ Lý Sự" thì Harry đột nhiên hiểu rõ Snape trào phúng từ đâu đến.

Harry giả cười giống như đúc Snape nhìn Sirius. Sau một lát, bọn họ mới dời lực chú ý khỏi quyển tạp chí. "Sev, em nghĩ là hôm nay anh không đến?" Harry khẽ nhíu mày, cao thấp đánh giá Snape, lúc này mới hỏi.

"Ta cũng cho rằng như vậy." Snape giả cười, "Bất quá, thực hiển nhiên, Dumbledore cùng Chúa Tể Hắc Ám không cho là như vậy. Bọn họ đều cho rằng ta nên đến tìm em."

Sirius kéo Harry lui về phía sau phòng bị chắn giữa Snape cùng Harry. Hắn nhíu mày không kiên nhẫn vứt tạp chí sang một bên sau đó đẩy tóc trước mắt ra thẳng tắp nhìn Snape. "Anh nói thế là có ý gì, Snape? Anh đồng thời nghe mệnh lệnh của Dumbledore và Voldemort tới gặp Harry?"

"Ta thực kinh hỉ phát hiện nguyên lai não của ngươi còn ở bên trong đầu của ngươi Black." Snape giả cười, "Hơn nữa, lỗ tai của anh cũng không có vấn đề gì."

Harry kéo áo Sirius, một lần nữa đi tới trước mặt Snape. "Sev, Hiệu trưởng Dumbledore để anh tới tìm em là vì chuyện gì?"

"Harry, con hẳn là hỏi Voldemort cho Snape làm gì trước?" Sirius nhíu mày nhìn Snape, "Voldemort như thế nào lại đột nhiên để anh tìm đến Harry?"

"Giám thị cùng lợi dụng." Snape liếc Sirius, "Tựa như hai tuần trước trong cuộc họp nói, hắn muốn lợi dụng Harry được đến thứ gì đó mà trong chiến dịch trước hắn không có được."

Harry mẫn tuệ nhìn thoáng qua Snape, trong ánh mắt bao hàm chỉ trích mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được. Snape đón nhận ánh mắt chỉ trích của Harry, không hề xin lỗi giả cười, tiếp tục nói. "Mà Dumbledore thì giao cho ta một nhiệm vụ, vừa vặn tương phản."

Dừng lại một chút, trào phúng trong mắt Snape càng thêm rõ ràng. Harry nhìn Snape, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó.

Quả nhiên —— "Bế quan bí thuật, Dumbledore bảo ta cố gắng dạy Potter Bế quan bí thuật để bảo vệ đại não bé đến đáng thương kia." Snape nhìn Harry, "Ta mỗi tuần buổi tối thứ ba cùng thứ năm không có."

Harry bình tĩnh gật gật đầu, "Em đã biết Sev."

"Vì sao Dumbledore không tự mình dạy Harry?" Sirius nguy hiểm nheo hai mắt, quay lại nhìn, phòng khách rất náo nhiệt, sau đó mới yên tâm một lần nữa nhìn Snape, "Nếu hiệu trưởng giao nhiệm vụ này cho anh như vậy thì ông ấy có nói nguyên nhân một vài biểu hiện mấy ngày này không."

"Ta nghĩ," Snape khẽ động khóe môi, "Hiệu trưởng có quyền lợi đem chuyện mình không thích giao cho người khác làm."

Sirius phảng phất như nhận cái gì đả kích trí mệnh bất quá hắn lập tức bình tĩnh lại nhìn thoáng qua Snape, trầm giọng nói, "Dumbledore lại là lấy cớ kia chúng ta không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần làm tốt chuyện ông ấy nói thì tình huống sẽ tốt hơn."

"Tôi cảm thấy hiệu trưởng đang kế hoạch cái gì đó." Luôn luôn trầm mặc Lupin đột nhiên mở miệng, "Nhưng là, tôi nghĩ ông ấy không nên tổn thương chúng ta, đặc biệt Harry."

"Tôi không xác định lão ong mật trù hoạch cái gì. Bất quá, tôi chỉ là tới thông tri ngày mai là khai giảng, tối hôm nay tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm." Snape nhìn lướt qua Lupin sau đó nhìn Harry.

Hắn không để ý tới hai nam nhân bên cạnh phản ứng cúi đầu hôn lên môi Harry, sau đó thân mật hôn mặt Harry, thấp giọng ở bên tai nhắc nhở, "Trừ bỏ Draco bọn họ, bất luận ai hỏi thì đều nói em đi học bổ túc độc dược vì năm nay thi 'O. W. Ls.', thành tích độc dược không được quá kém."

Harry hai tay ôm lấy cổ Snape ngăn cản hắn đi.

Harry hôn lại Snape một chút sau đó mới nhợt nhạt cười tự giễu, "Phàm là người biết năm trước em hủy mấy cái vạc thì đều sẽ cho rằng em cần học bổ túc độc dược."

"Hoàn toàn chính xác." Snape giả cười, ở Harry buông tay sau đứng thẳng lại, "Đáng tiếc, hiện tại năm học còn chưa bắt đầu, ta không thể vì em phân tích chính xác mà cho Gryffindor thêm 10 điểm."

"Cho điểm Gryffindor, ngươi —— Snape nói cho Gryffindor thêm điểm!" biểu tình của Sirius cùng Lupin đồng thời như bị sét đánh trúng, Harry cùng Snape liếc nhau sau đó khẽ trả lời một câu, "Sirius, chú thật sự là rất không hài hước."

Harry nắm bàn tay có chút thô ráp của Snape cùng nhau đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng vô lực của Sirius. "Ta chỉ biết, người kia làm sao có thể cho Gryffindor thêm điểm, không trừ điểm cũng đã rất may mắn ..."

Harry cùng Snape đều không để ý đến Sirius phía sau, hai người bọn họ đi qua hành lang thật dài, khi đi qua cửa một căn phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

Hai người liếc nhau sau đó nhanh chóng vọt tới nơi truyền đến tiếng khóc.

Là phu nhân Weasley, mà trước mặt của bà là một thi thể đầy máu tươi—— Authur Weasley!

"Ba" một tiếng vang nhỏ, Authur biến thành Ron, sau đó là Percy, sau đó là đôi song sinh, sau đó là —— Harry! Harry mặt đầy máu ngã xuống mặt đất, đôi mắt xanh mất đi trong suốt mà thi thể kia thoạt nhìn giống như là một búp bê rách (xin tha thứ tác giả dùng từ hình dung tục như vậy).

Harry cảm giác được tay mình trong nháy mắt bị nắm thật chặt, cậu lúc này mới hoàn hồn nhìn Snape đang chăm chú nhìn thi thể của mình trên mặt đất do Borgart huyễn hóa, ngăn cản hắn tiến lên.

"Sev, em ở trong này." Harry nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng cứng ngắc của Snape, "Em không sao."

"Ridi... Ridi..." Weasley phu nhân vừa khóc vừa đứt quãng đọc câu thần chú, bà huy động đũa phép nhắm vào Borgart, chính là Borgart lại không có một chút biến hóa, trạng thái dừng lại ở thi thể Harry.

Harry hơi sững sờ, cảm thụ đau đớn truyền đến từ bàn tay. Harry đột nhiên hiểu được Borgart biểu hiện không còn là chuyện từ nội tâm Weasley phu nhân sợ hãi nhất mà là Snape.

"Sev." Harry dùng lực nắm tay Snape, "Em ở trong này, kia chỉ là một Borgart."

"Ta biết, Potter." Snape mở miệng, thanh âm khô khốc mà lạnh như băng, hắn buông lỏng tay Harry rút đũa phép của mình nhắm vào Borgart, "Ridikulus (Kỳ cà kỳ cục)."

"Ba" một tiếng phá hủy, Borgart bị hủy diệt dưới ma lực cường đại của Snape. Weasley phu nhân lại trố mắt nhìn Borgart biến mất, lúc này mới vô lực đứng lên, ngượng ngùng lau nước mắt trên mặt.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự là... Mấy ngày nay, tôi thật sự là quá lo lắng. Trong nhà một nửa đều ở Hội Phượng Hoàng, mà Percy lại..."

Sau đó, người khác cũng đã chúc mừng xong chuẩn bị trở về phòng, ông Weasley lập tức qua ôm Weasley phu nhân, khó hiểu nhìn Harry cùng Snape.

"Borgart." Harry khô cằn giải thích, nhìn mọi người vây quanh sau đó kéo Snape đi, thủ thế ngăn những người khác đi theo.

Mãi cho đến cửa đi Harry mới ôm chặt lấy thân thể luôn cứng ngắc của Snape.

"Sev, em không sao. Đó chẳng qua là Borgart." Harry nhẹ nhàng dựa vào vai Snape, ngón tay dọc theo xương sống một chút một chút đi xuống, cố gắng để Snape trầm tĩnh lại, "Em vẫn còn sống. Hơn nữa, em cũng cam đoan, em rất quý trọng cổ của em, sẽ không để cho nó dễ dàng đứt như vậy."

"Em cam đoan, vô luận phát sinh chuyện gì cũng bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của em?" Snape ôm chặt Harry, dùng sức ôm, phảng phất muốn Harry dung nhập vào thân thể của mình.

"Em..." Harry chần chừ.

"Cho dù là Voldemort dùng tính mạng của ta uy hiếp em, em cũng sẽ không buông sinh mệnh?" Snape cắt đứt Harry nói, hơn nữa ở trong nháy mắt nói ra suy nghĩ của Harry.

Harry ngẩng đầu, nhìn Snape, dãy giụa trong mắt càng rõ ràng, "Em không thể, Sev. Anh nên biết em không làm được." Harry há mồm, hôn lên môi Snape, có thể nói là thô bạo cường ngạnh tách môi đối phương, lưỡi giống như rắn giảo hoạt mà xâm lược vào trong miệng Snape thu chất lỏng trong miệng Snape.

"Tiểu quỷ chết tiệt!" Snape mắng, hắn dùng lực cắn môi Harry sau đó tách ra căm tức nhìn Harry, "Em nhất định phải làm được, Potter!"

Harry nhìn Snape, đối với Snape phẫn nộ cùng bất an, vẻ mặt của cậu bình tĩnh có chút làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.

"Nếu anh có thể ở dưới tình huống đó làm được chuyện anh yêu cầu em thì em sẽ cam đoan, em cũng tuyệt đối làm được." Harry lãnh khốc nói, nhìn thấy Snape trong nháy mắt cứng ngắc, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve hai má tái nhợt của Snape.

"Sev," Giọng Harry trở nên trầm thấp, dịu dàng, "Anh không thể bắt buộc em làm chuyện mà ngay cả chính anh cũng không làm được." Môi của Harry nhẹ nhàng dừng ở một bên mặt của Snape, "Em chỉ có thể bảo chứng, mặc kệ phát sinh chuyện gì em cũng sẽ cố gắng sống sót."

Nhẹ nhàng cười, Harry nhẹ nhàng liếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net