156-159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Chương 156

Uy hiếp cùng tranh luận

"Viết cái gì?" Ron xúc động hỏi, Harry có thể cảm nhận được mình biết Umbridge chính là phạt bọn họ viết, thân thể buộc chặt trong nháy mắt hoàn toàn buông lỏng.

"Ta muốn các trò viết: tôi không thể nói dối." Umbridge nũng nịu nói, "Viết đến khi câu này khắc vào trong lòng của các trò. Bắt đầu viết đi."

Mụ lại ngồi xuống, Harry nhíu mày nhìn thoáng qua tay Umbridge một lần nữa cầm bút lông chim phê luận văn, tay hơi run lên.

Harry còn tưởng rằng phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này thật sự lớn gan như vậy đâu!

Lắc lư bút lông chim màu đen trong tay, Harry trầm mặc tiến lên. Khi Umbridge ngẩng đầu lên, tay phải của cậu đặt ở đũa phép.

"Ngài Umbridge, bà xác định dùng bút lông chim như vậy trừng phạt học sinh không trái với một vài điều lệ của giáo sư Hogwarts, hơn nữa cũng không trái với pháp luật của Bộ Pháp Thuật sao?" Harry nhíu mày, không để ý tới Ron hút khí.

"Trên ngòi bút lông chim chính là mang theo dao động rất rõ ràng của nghệ thuật hắc ám. Có lẽ, chúng ta nên mời Hiệu trưởng Dumbledore và bộ trưởng Fudge tìm người đặc biệt đến xem xét bút lông chim này một chút?" Harry nhẹ nhàng đặt bút lên tấm da dê trước mặt Umbridge, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Có lẽ bộ trưởng Fudge sẽ rất tò mò, bút lông chim rõ ràng vi phạm lệnh cấm này bà thông qua thủ đoạn gì lấy được." Harry bình tĩnh uy hiếp Umbridge sắc mặt thay đổi đột ngột. Mà phía sau cậu, Ron nghe những gì Harry nói, cậu ta giật mình cúi đầu nhìn thoáng qua bút lông chim trong tay.

"Nguyên lai đây là bút lông chim ẩn chứa nghệ thuật hắc ám a, mình đã nói sao lại không cho chúng ta mực đây?"

Thịt béo trên mặt Umbridge kịch liệt run hung hăng trợn mắt liếc Ron sau đó một lần nữa nhìn Harry.

"Ngươi muốn thế nào?" Mụ gào thét, thanh âm giả vờ nũng nịu cũng biến mất, "Thân là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Hogwarts, thân là phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, ta có quyền lợi trừng phạt những học sinh không nghe lời."

"Đúng, bà có quyền." Harry lại cầm bút lông chim lên, hơn nữa dùng lông chim màu đen nhẹ nhàng xẹt qua mặt Umbridge, "Mà thân làm một học sinh, tôi nghĩ tôi cũng có nghĩa vụ hướng Hiệu trưởng tố giác giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám thế nhưng sử dụng đạo cụ hắc ám, thậm chí cũng có nghĩa vụ hướng bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, hướng cả giới phù thủy vạch trần sự thật phó bộ trưởng của chúng ta thế nhưng dùng đạo cụ hắc ám."

"Tôi cũng có nghĩa vụ này." Ron cười tiến lên, song song đứng cạnh Harry.

"Tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ rất tò mò, hơn nữa liên tục chú ý chuyện này. Có lẽ," Harry quay đầu nhìn thoáng qua Ron, Ron lập tức nói tiếp, "Có lẽ, bộ trưởng Fudge không có cách nào áp chế chuyện này sẽ bất đắc dĩ phái thần sáng đến điều tra..."

"Đủ rồi!" Umbridge đột nhiên đứng lên, "Potter, Weasley!" Mụ cướp đi bút lông chim trong tay Harry cùng Ron, hơn nữa ném vào lò sưởi đang cháy. "Các ngươi đã không muốn tiến hành thoải mái viết như lao động phục vụ, như vậy đi dọn sạch phòng học phòng chống nghệ thuật hắc ám. Sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy phòng học rực rỡ hẳn lên, nếu không đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ tiếp tục cấm túc các ngươi."

"Được." Harry giả cười, kéo tay Ron xoay người đến phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

"Harry, sao cậu biết bút lông chim là đạo cụ hắc ám?" Ron hưng phấn hỏi.

Harry quay đầu lại nhìn Ron sau đó cười, "Mình không biết Ron. Chỉ là hoài nghi mà thôi, kết quả chứng minh, hoài nghi của mình là chính xác."

Kỳ thật, cậu vốn kế hoạch dùng lời nguyền độc đoán cho Umbridge tự mình dùng bút lông chim viết. Bất quá, có Ron mà đến lúc đó Ron nhất định sẽ nói chuyện này cho Hermione, lấy bộ não của Hermione, không đến một ngày khẳng định sẽ nghĩ tới lúc ấy ra sao, mà mình lại dùng cái gì.

Để tránh Hermione dong dài, cuối cùng cậu vẫn là lựa chọn biện pháp an toàn này. Thật tốt, uy hiếp đêm hôm đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho Umbridge. Bằng không, hôm nay Umbridge có lẽ cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Mấy thần chú Úm ba la chà rửa, rửa sạch, Sửa chữa đơn giản. Không đến nửa giờ, cả phòng học đã được Harry cùng Ron dọn sạch rực rỡ hẳn lên.

Hai người vội vàng chạy về toà nhà hình tháp Gryffindor, Hermione ở phòng nghỉ làm bài ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ liền lập tức nhảy dựng lên.

"Hai người không sao chứ?" Cô vọt tới, khẩn trương bắt lấy tay hai người, "Cái mụ già kia..." Cô theo bản năng giảm giọng, "Cho hai người làm cái gì?"

Ron đắc ý nói hết thảy, giọng lớn đến mức tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt chung có thể nghe thấy.

"Hiệu trưởng Dumbledore sao có thể để chuyện như vậy phát sinh!" Dean lớn tiếng kêu lên, "Thế nhưng tìm tới một giáo sư như vậy cho chúng ta, Quirrell, Lockhart đều tốt hơn mụ. Mụ chẳng những không dạy gì, thậm chí còn không cho chúng ta sử dụng pháp thuật."

"Không chỉ như vậy, mụ còn sinh ra khe hở giữa chúng ta." Hermione âm trầm ngồi cạnh Ron cùng Harry, "Còn nhớ rõ khi đi học mụ nói gì sao?"

"Mụ nói nếu nghe được ai nói Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy sống lại thì đi mật báo cho mụ." Ron vốn hưng phấn cũng trở nên tối tăm, "Con cóc đáng giận, năm nay là năm chúng ta thi O. W. Ls a! Dumbledore sao có thể cho phép..."

Harry lấy tấm da dê cùng sách Tiên tri bình tĩnh nói, "Bởi vì Dumbledore không phải một chính trị gia, cụ chỉ là một Hiệu trưởng, không thể ngăn cản Bộ Pháp Thuật nhét người vào Hogwarts khi không tìm thấy người thích hợp. Huống chi, khi mình nói Voldemort sống lại, ông ta ngăn chặn miệng của mình như thế nào, làm cho cả giới phù thủy đều không tin lời của mình, cho rằng mình là một kẻ điên!"

"Bộ Pháp Thuật phái Umbridge đến can thiệp Hogwarts, chẳng lẽ không thể phái ra một giáo sư dùng được sao?" Hermione phát điên, xé quyển "Lý luận phòng ngự", "Nếu tiếp tục như vậy, thành tích O. W. Ls môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta nhất định không đạt yêu cầu."

"Hermione." Harry nhíu mày nhìn Hermione phát điên, rút đũa phép nhẹ nhàng chạm vào quyển sách, thấp giọng: "Sửa chữa!."

Hermione không để ý đến sách của mình mà đột nhiên quay đầu lại nhìn Harry.

"Làm sao vậy Hermione?" Ron ngồi bên cạnh Harry cũng bất an nhúc nhích, tránh đi mắt Hermione.

"Bộ Pháp Thuật sở dĩ phái một giáo sư không muốn dạy chúng ta pháp thuật, không cho chúng ta sử dụng pháp thuật chỉ là Fudge sợ hãi Dumbledore muốn cướp đoạt vị trí của mình." Hermione huy động đũa phép lấy sách giáo khoa, "Nhưng là chúng ta cần một người có thể dạy chúng ta, Harry..."

Harry từ trong mắt Hermione thấy được nguy hiểm, cậu theo bản năng lắc đầu, "Hermione, mặc kệ cậu nói cái gì, mình sẽ không đồng ý." Nếu hiện tại Hermione dâng lên ý tưởng để mình lén dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, thành lập DA, cậu kiên quyết không đồng ý.

Đối với cậu, cùng những học sinh này học những câu thần chú sơ cấp không ở thời khắc mấu chốt bảo vệ mình thì không bằng tiếp tục mỗi tuần bốn lần ở chỗ Snape học bùa chú có tính công kích hoặc là nghệ thuật hắc ám.

Đối với sự sống chết của những người chung quanh ở sau lưng tùy ý bàn về mình, Harry cũng không phải rất để ý. Thậm chí có thể nói, nếu không phải Voldemort từng giết chết cha mẹ của thân thể này, nếu không phải bị cái lời tiên đoán kia liên lụy, nếu không phải Snape hận Voldemort, cậu tuyệt đối sẽ khuyên Snape cùng mình rời đi nơi này, có cuộc sống bình thản.

Harry tin tưởng, Snape cùng mình tuyệt đối sẽ không hiếm lạ thanh danh, càng sẽ không để ý Voldemort lại giết bao nhiêu người, rốt cuộc có thống trị cả giới phù thủy hay không.

Chính là, bất đắc dĩ thở dài một tiếng ở trong lòng. Từ khi mình tỉnh lại ở thế giới này, hết thảy cũng đã được định sẵn. Mình, sớm đã đứng ở trung tâm lốc xoáy, nếu không giải quyết một vài vấn đề, mình vĩnh viễn cũng không thể có một cuộc sống yên tĩnh.

"Harry," Hermione nhìn chung quanh một chút sau đó giảm giọng, "Mình không yêu cầu cậu dạy mọi người, nhưng là, nếu bọn họ nguyện ý học, chẳng lẽ cậu không muốn tìm được người ủng hộ cậu sao?"

"Mình không muốn, Hermione." Harry bình tĩnh nói.

Hermione bất đắc dĩ nhìn Harry cúi đầu bắt đầu viết bài tập Tiên tri lúc lâu rồi đột nhiên bùng nổ. Cô dùng sức rút tấm da dê cùng sách của Harry quát: "Harry James Potter! Bây giờ là lúc nào, có lẽ... Vol... demort đang ở bên ngoài giết người phóng hỏa, mỗi ngày đều có sinh mạng biến mất! Mà cậu, còn ở đây viết luận văn râu ria ..."

Harry ngẩng đầu, nhìn mặt Hermione vì tức giận mà vặn vẹo, không nói một câu.

"Hơn nữa, là luận văn Tiên tri! Harry, chẳng lẽ cậu không biết cái gì quan trọng hơn sao?"

"Mình cho rằng," Ron nói, trao đổi một ánh mắt với Harry, lúc này mới quay đầu nhìn Hermione, có một chút cười nhạo, "Bài tập cùng thành tích mới là quan trọng nhất, không phải sao?"

Chương 157

Phản kích bắt đầu

Harry bình tĩnh cười, ngay cả Hermione cũng không duy trì phẫn nộ. Cô suy sút ngồi cạnh Harry.

"Đương nhiên không phải, trên thế giới này đương nhiên có chuyện càng quan trọng hơn thành tích." Hermione trừng hai người sau đó đem tấm da dê cùng sách giáo khoa đều trả lại cho Harry.

Harry cười nhận, lại bắt đầu tiếp tục luận văn sáng mai cần nộp.

Đến khi tất cả mọi người không còn để ý đến bọn họ, Hermione mới lại mở miệng.

"Harry, cậu không cần đem mọi chuyện cần thiết một mình khiêng," cô dừng lại một chút, nghiêng tới trước, hai mắt nóng bỏng mà lo lắng nhìn Harry bổ sung: "Hoặc là chỉ cùng Giáo sư Snape gánh vác. Harry, chúng mình là bạn của cậu, mình, Ron, Draco, chúng mình đều muốn giúp cậu. Cậu không chỉ có giáo sư Snape, bên cạnh cậu còn có chúng mình."

"Ách, giáo sư Snape." Ron thu lại nụ cười trên mặt, tuy rằng cậu ta đã tiếp nhận sự thật Harry yêu Snape nhưng là mỗi lần nhắc tới chuyện này, cậu ta đều sẽ khó chịu. Nhếch nhếch môi một chút Ron mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Harry, thấp giọng nói: "Bạn thân, trừ phi cậu không phát hiện, chúng mình vẫn đứng ở bên cậu."

"Đương nhiên, tiểu tử Malfoy cũng ở bên cậu!" Ron không tình nguyện bổ sung một câu, "Bạn thân, chúng mình đều muốn giúp cậu. Hơn nữa, mình tin tưởng người bên trong trường tin tưởng cậu cũng có rất nhiều. Luna, Ernie không phải nói tin tưởng cậu sao?"

Harry dừng lại ngẩng đầu nhìn hai người bạn đột nhiên hợp tác, chậm rãi lộ ra một nụ cười rõ ràng.

"Xem ra, hai người đã muốn thảo luận trước."

Hermione cùng Ron cứng đờ sau đó Ron nhìn thoáng qua Hermione, "Mình đã nói, Harry thông minh như vậy làm sao có thể không."

"Ronald!" Hermione cắn răng nghiêm khắc trừng Ron sau đó mới nhìn Harry, "Harry, chúng mình đang nói không chỉ là lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám! Cũng không chỉ là Umbridge tay sai Bộ Pháp Thuật! Chúng mình nói là... Voldemort..."

Hermione lại gọi thẳng tên Voldemort khiến Harry trầm mặc.

Cậu là không cần những người vây xem náo nhiệt, chính là Voldemort cùng những Tử Thần Thực Tử cũng không thấy thể chỉ có một mình mình hoặc là thêm Hội Phượng Hoàng là có thể đối phó. Đặc biệt khi có một Bộ Pháp Thuật không muốn thừa nhận Voldemort sống lại.

Harry vẫn cho rằng Dumbledore là một chính trị gia xuất sắc, chính là, kể từ lúc Hội Phượng Hoàng bị động như vậy,  xem ra Dumbledore chỉ là một phù thủy cường đại mà thông minh. Tại chiến tranh, có lẽ ông ấy cường đại. Nhưng là, chính trị...

Harry thở dài trong lòng, nhìn thoáng qua những người lại lần nữa trộm chú ý bọn họ, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.

"Fred, George!" Harry đột nhiên đứng dậy vẫy tay với đôi song sinh đang xông vào tuyên truyền sản phẩm trốn học, "Em có một số việc muốn nhờ hai anh hỗ trợ!"

Đôi song sinh vang dội lên tiếng, thu lại cái thùng bọn họ dùng để để sản phẩm, bước nhanh đi tới cạnh Harry.

"Chuyện gì vậy Harry?" George nhíu mày, ngồi đối diện Harry.

"Chẳng lẽ em cũng muốn mua sản phẩm của anh để chạy thoát lớp học của con cóc Umbridge?" Fred nói, "Nói như vậy, hai vị Huynh Trưởng của chúng ta đồng ý?"

"Không." Harry đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Hermione nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn thoáng qua Ron thất vọng, nói tiếp: "Em không muốn trốn học. Em chỉ là muốn để người không thích hợp dạy chúng ta không lên được lớp mà thôi."

Harry nhìn thoáng qua đôi song sinh, "Chúng ta vì sao phải trốn lớp học của mụ mà làm cho mình chịu đau khổ a? Mấy thứ này cho mụ ta hưởng thụ, không phải càng tốt sao?"

"Oa!" Đôi song sinh đồng thời kinh hô, nhảy dựng lên cách cái ôm chặt Harry, "Harry, em thật sự là... Thật sự rất biết cách làm cho người ta kinh ngạc!"

Harry nhìn những người tò mò nhìn bọn họ, cường ngạnh kéo đôi song sinh ngồi xuống sau đó mới thấp giọng nói: "Các anh nghiên cứu ra sản phẩm gì, chúng ta đến chọn lựa một ít."

Ngày hôm sau ở đại sảnh đường Hogwarts ăn sáng, tất cả mọi người kinh hỉ phát hiện, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới nhậm chức vẫn chưa tới một tuần liền đã bị người người oán trách của bọn họ tiêu thất, không thấy xuất hiện trên bàn giáo sư.

"Harry, em dùng loại gì?" Đôi song sinh hưng phấn chen chúc đến bên cạnh Harry, Hermione cùng Ron, thấp giọng hỏi.

"Kẹo sốt." Harry ngẩng đầu nhìn bàn giáo sư, xem toàn bộ giáo sư đều không hoài nghi đến cậu, Harry thấp giọng nói: "Umbridge yêu kẹo, không thua gì Hiệu trưởng chúng ta, hơn nữa thưởng thức càng thêm khủng bố."

Đôi song sinh cười đắc ý, "Harry, cám ơn em giúp anh tìm được vật thí nghiệm tốt nhất. Như vậy vài loại sản phẩm nguy hiểm lúc trước anh không dám tùy ý nghiên cứu hiện tại có thể chính thức bắt đầu nghiên cứu ."

Không thể không nói một ngày Umbridge không xuất hiện quả thực có thể xưng là một ngày hoàn mỹ. Buổi chiều, đội Quidditch tiến hành chọn lựa thủ quân. Ron là người cuối cùng tham gia kiểm tra, Harry có chút lo lắng nhìn Ron cho dù ở giữa không trung mặt vẫn đỏ lên, nhìn đôi song sinh.

"Cậu ấy không có vấn đề đi?"

"Chỉ cần không cần quá khẩn trương, hẳn là sẽ không có vấn đề." Đôi song sinh cùng nói: "Chính là, nếu không muốn Ron khẩn trương thì sợ là chúng ta đều phải quay lưng lại, không nhìn tới mới được."

Cuối cùng, thân là đội trưởng Angelia vẫn chọn Ron biểu hiện không tệ làm thủ quân. Ron hưng phấn đi với Harry về tháp Gryffindor. Dọc theo đường đi vui vẻ nói mình cứu mấy cầu.

"Harry, cậu xem không, Angelia ném quả cầu như thế nào được mình cứu!"

"Nhìn thấy..." Harry cười trả lời, sau đó chú ý tới cuối hành lang cái hình dáng phấn hồng. Harry kéo Ron dừng bước lại, "Giáo sư Umbridge, buổi tối hảo."

"Buổi tối hảo, trò Potter." Umbridge ác độc đảo qua Harry, xem thường nhìn cây chổi trong tay Ron, "Còn có, trò Weasley. Ta đang chuẩn bị đi gửi thư. Có lẽ vài ngày sau, ta sẽ cho các ngươi một 'Kinh hỉ', hi vọng các ngươi sẽ thích."

Umbridge nói xong lướt qua Harry đi tới tháp cú mèo.

"Cậu nói mụ già gửi thư cho ai đây?" Nụ cười trên mặt Ron biến mất, cậu ta tối tăm nhìn bóng lưng Umbridge, "Vì sao mụ lại đắc ý như vậy?"

"Rất rõ ràng, mụ đang xin giúp đỡ Bộ Pháp Thuật của mụ." Harry nói rồi xoay người tiếp tục đi về tháp Gryffindor.

Một tuần tiếp, cả học sinh Hogwarts, thậm chí là giáo viên đều lấy xem tạo hình mới của Umbridge mỗi ngày làm vui.

Bữa sáng thứ bảy, mụ đang ăn một nửa thì trên mặt đột nhiên toát ra bọt nước.

Bữa sáng chủ nhật thì mụ ăn rồi đột nhiên nôn ra những con sên ghê tởm khiến những giáo sư ngồi cùng bàn tránh né mụ như tránh né siêu vi trùng. Hơn nữa sau đó Snape tuy rằng bất đắc dĩ cung cấp dược dừng phun. Đáng tiếc, Umbridge phun căn bản là không nuốt trôi cái gì.

Buổi sáng thứ Hai, khi tất cả mọi người vạn phần chờ mong Umbridge biểu diễn, mụ vẫn như thường ăn sáng xong.

"Harry!" Đôi song sinh nhìn thấy Umbridge từng bước một từ từ ra khỏi đại sảnh đường lập tức tiến đến cạnh Harry thấp giọng hỏi: "Em không phải là quên cái gì chứ?"

Đón nhận ánh mắt hoài nghi của đôi song sinh, Harry thấp giọng nói: "Không, chẳng qua là một thứ không biểu hiện ở bên ngoài mà thôi. Hai anh không thấy hôm nay tư thế đi đường của mụ rất cổ quái, hơn nữa rất chậm sao?"

Hai mắt song sinh đồng thời sáng ngời sau đó không dám tin nhìn Harry.

"Harry, chẳng lẽ là.." Bọn họ chần chừ nhỏ giọng hộc ra, "Thí nghiệm số 1?"

Harry nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Dựa theo hiệu quả các anh hình dung, đợi lát nữa mụ không thể ngồi xuống, thậm chí không thể thuận lợi đi."

"Em rất chờ mong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám ngày hôm nay." Harry giả cười đứng lên, cùng Hermione, Ron đi.

Lại một buổi tối cuối tuần, Harry, Ron, Hermione cùng Draco ở thư viện viết bài tập Thiên Văn, một con cú mèo không tiếng động đáp xuống.

"Đây là..." Hermione chần chừ một chút, không dám tin nói: "Hermes của Percy?"

"Chính là con cú mèo của Percy, thật không ngờ, anh ấy lại viết thư cho mình!" Ron tiến lên lấy thư, giật mình nhìn thấy mặt trên là tên mình.

"Mau mở ra!" Hermione kinh hỉ tiến đến cạnh Ron vội vàng kêu lên.

Harry cùng Draco ngồi tại chỗ bất động trao đổi một ánh mắt tối tăm sau đó mới quay đầu nhìn phía Ron sắc mặt đã biến thành màu đỏ nguy hiểm.

"Tên ngu xuẩn lớn nhất của nhà Weasley!" Ron tức giận đến mức tay cũng run lên, tấm da dê từ trong tay của cậu ta rơi xuống, Draco cầm lấy liếc qua, sau đó cười lạnh nhét vào trong tay Harry.

Harry cười lạnh xem hết sau đó ngẩng đầu nhìn Ron, "Ân, nếu cậu muốn —— ân —— nói như thế nào nhỉ?" Harry cúi đầu lại nhìn thoáng qua tấm da dê, "Nga, đúng rồi, đoạn tuyệt quan hệ với mình, mình thề mình tuyệt đối sẽ không có khuynh hướng bạo lực."

"Đưa thư cho mình!" Ron trừng Harry, túm lấy thư, dùng sức xé rách thành từng mảnh từng mảnh, cuối cùng còn rút đũa phép làm biến mất những mảnh vụn, "Thật tốt, đây là lần đầu tiên sau khi giáo sư Flitwick dạy bùa biến mất mình sử dụng thành công a! Cuối cùng mình cũng biết lần sau không học được thì nên làm cái gì!"

Ron cười lạnh, một lần nữa ngồi xuống ghế, kéo luận văn của mình.

"Lấy lá thư chết tiệt của Percy gửi!"

Mấy người khẽ cười, Hermione cùng Draco kỳ quái nhìn Ron một lát cuối cùng hai người thế nhưng đồng thời mở miệng.

"Weasley, bài tập Độc Dược."

"Ron, bài tập Thiên văn học."

Ron kinh hỉ ngẩng đầu, nhanh chóng đưa bài tập của mình phân biệt cho Hermione cùng Draco, "Thật là, rất cảm ơn. Harry, cậu xem cậu có nên giúp mình nhìn luận văn Thảo dược học một chút xem có chỗ gì không đúng không? Mình cũng không muốn phải nhìn... bất kỳ một cái 'P' nào nữa!"

Harry cười cầm tấm da dê sau đó bắt đầu giúp Ron sửa luận văn. Hermione đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Percy nói trợ giúp con cóc Umbridge triển khai một loạt hoạt động rốt cuộc là cái gì?"

Mấy người liếc nhau, đồng thời lắc đầu.

"Mình thật sự không hi vọng đột nhiên xuất hiện tin tức gì của mụ." Ron buồn bực nói xong kéo sách giáo khoa bắt đầu viết luận văn Lịch sử pháp thuật.

Sáng hôm sau, khi Nhật báo Tiên Tri Harry đặt đến, bọn họ lập tức ở đó tìm được tin tức Percy nói.

"Chúng ta cuối cùng biết Bộ Pháp Thuật đưa đến Hogwarts một con cóc như thế nào!" Ron ba một tiếng vứt báo lên bàn, quay đầu nhìn Umbridge đang đắc ý nhìn học sinh bốn học viện.

"Harry, anh hi vọng em có thể từ chỗ Giáo sư Snape lấy một ít độc dược trực tiếp độc chết mụ già này!" George nói xong cũng nhìn về phía bàn giáo sư, "Em để gì trong trong đồ ăn của mụ?"

"Bơ biến sắc." Harry nhìn trên mặt đắc ý của Umbridge bắt đầu hiện lên một màu xanh biếc khác thường, cười hài lòng.

"Hiện tại mình vạn phần chờ mong con cóc thông qua lệnh giáo dục thứ 24 trở thành người điều tra cấp cao Hogwarts kiểm tra giáo sư McGonagall." Ron nghịch ngợm cười, đùa cợt nói : "Umbridge cũng không biết sao lại thế!"

"Lại nói tiếp, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi. Nếu mụ đi điều tra lớp Binns thì chúng ta tốt nhất không nên đến muộn." Hermione thu lại báo trên bàn, thúc giục Harry cùng Ron.

Khi ba người bọn họ ra khỏi đại sảnh đường, mặt Umbridge đã biến thành màu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net