176-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 176

Ma lực - Lời thề Bất Khả Bội

"Khi Fudge ở cũng không làm như vậy. Hơn nữa, một vài hành vi của ông ấy để lại ấn tượng khắc sâu cho tôi." Harry giả cười, tuy rằng còn không có nghĩ được nguyên nhân Lucius Malfoy chuyển biến thái độ bất quá nó giúp cậu khắc chế được bất mãn với Bộ Pháp Thuật. Harry nhìn sắc mặt Bà Hopkirk mỏi mệt thì đột nhiên nói xin lỗi.

"Thực xin lỗi bà, bà Hopkirk. Tôi nghĩ tôi không nên vì mình mà làm khó dễ bà." Harry nói, "Tôi nghĩ bà làm hết trách nhiệm của bà."

Bà Hopkirk giật mình nhìn Harry, sau một lát, bà sảng khoái tiếp nhận lời xin lỗi của Harry.

"Không sao, cậu Potter." Bà nói, "Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu."

"Cám ơn sự lý giải của bà, tôi nghĩ tôi tỉnh táo lại cũng có thể hiểu được tâm tình của bà, cho nên..." Harry thong thả vươn tay ra."Hi vọng, chúng ta cùng có thể quên mất việc không vui lúc trước."

Động tác này so Harry xin lỗi càng ra ngoài dự đoán của bà Hopkirk bất quá bà rất nhanh tiếp nhận thiện ý đến từ Harry, bà nhẹ nhàng bắt tay Harry một chút sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

"Nếu chúng ta đã muốn đạt được nhận thức chung, như vậy tôi phải đi an bài chuyện kế tiếp." Bà nhìn mọi người trong phòng, "Mọi người có thể ở trong phòng này và phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhưng nhà Malfoy và ông Snape không thể tùy ý rời phòng này, bên ngoài là thần sáng bảo vệ."

"Cám ơn." Harry đứng dậy tiễn bà Hopkirk đi mà ông Weasley cùng Lupin ở lại.

Khi cửa đóng lại, tất cả mọi người nhịn không được nhìn Lucius Malfoy.

"Ngài Malfoy có thể nói cho tôi biết lợi ích gì khiến ngài tình nguyện bị giam cũng muốn chậm lại buổi thẩm vấn nhà Malfoy không?" Harry tò mò nhìn Lucius Malfoy, hỏi vấn đề mà mọi người muốn hỏi.

Lucius giả cười, đắc ý giương cằm, "Không, ta cũng không có thấy lợi ích gì nhưng là ta lại biết, Weasley tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với cậu. Nếu ông ta nói cậu chờ vài ngày, như vậy ta tin tưởng chờ thêm mấy ngày nhất định sẽ có chỗ tốt."

"Giảo hoạt..." Ông Weasley tức giận than thở vài câu xem như thừa nhận Lucius Malfoy phân tích. Cuối cùng ông bình tĩnh nhìn Harry, "Harry, tuy rằng hiện tại bác còn không dám khẳng định nhưng là tin tưởng bác, đợi Dumbledore tỉnh lại thẩm vấn sẽ có lợi cho mấy người."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói, "Bác Weasley, cháu biết bác có thể tín nhiệm. Chính là, trước đó cháu..."

"Harry, chúng ta đều có thể hiểu được tâm tình của cháu. Mà hiện tại, cháu cần nhất chính là đi nghỉ ngơi một chút, thuận tiện để trị liệu sư kiểm tra thân thể cháu, sau đó để Sirius hoặc là người khác giúp cháu làm độc dược."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, chần chừ trong chốc lát rồi quyết định.

"Để cho Hermione đi lấy đi. Ân, cháu nghĩ hẳn là khả năng làm độc dược của cậu ấy tốt nhất." Harry nói xong xin lỗi cười cười với Sirius rồi quay đầu nhìn Snape, "Giáo sư, quyển nhật kí đâu?"

"Nhật kí?" Snape sững sờ sau đó nhìn Hermione, "Ta nhớ được cuối cùng là Granger cầm nó."

Hermione lập tức gật đầu, "Mình để nhật kí ở một nơi an toàn. Ân, chờ mình quay về Hogwarts lấy độc dược sẽ mang nhật kí lại đây." Cô nói xong thì hoài nghi nhìn Harry, "Harry, chẳng lẽ cậu cho rằng ma lực giảm có liên quan tới nhật kí?"

"Có lẽ." Harry bình tĩnh nói, cậu không muốn nói nhiều.

Trị liệu sư rất nhanh được mời vào phòng, thảo luận với Snape một lúc, bọn họ nói ra một chuỗi Độc Dược thật dài.

"Granger, ta tin tưởng biểu hiện của cô ở lớp Độc Dược sẽ không lấy sai những thứ đó a." Snape cười lạnh nhìn Harry đem danh sách Độc Dược đưa cho Hermione, "Ta đã viết rõ ràng những Độc Dược đó ở nơi nào, đặc điểm chủ yếu của những Độc Dược một học sinh năm thứ năm chưa từng tiếp xúc qua ta cũng viết ở trên."

"Vâng." Hermione khẩn trương nhìn danh sách trong tay, vội vàng đứng dậy tạm biệt, đi theo trị liệu sư ra khỏi căn phòng này.

Sau khi Hermione đi, Harry lại mỏi mệt ngã vào trong lòng Snape, nheo mắt lại. Toàn thân đều trong nháy mắt trầm tĩnh lại, thì thào nói: "Ngô, em cảm thấy em hẳn nên nghỉ ngơi một chút..."

"Em ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh em." Snape nhẹ nhàng cầm tay Harry, ôm cậu vào trong ngực điều chỉnh một tư thế càng thêm thoải mái sau đó rút đũa phép của Harry tĩnh âm xung quanh, nhìn Harry thở chậm rãi vững vàng mới cười một chút.

Có thể là độ ấm cùng mùi quen thuộc trên người Snape tác dụng, Harry ngủ rất say, chờ cậu tỉnh lại, Lupin vừa lúc mang bữa tối đi đến.

"Cậu đã tỉnh sao Harry?" Hermione khẩn trương nhìn Harry, "Cảm giác thế nào?"

"Tốt hơn nhiều." Harry than thở, dùng đầu cọ Snape một chút sau đó chậm rãi ngồi thẳng dậy, "Đau đớn cũng giảm không ít." Harry ở dưới con mắt quan tâm của Snape bổ sung rồi thoải mái cười, "Vấn đề duy nhất là bụng của mình đang kháng nghị nó rất đói."

"Em sẽ đói." Snape khẽ động khóe môi, trào phúng nói, "Cho dù là đã trở thành 'Kẻ Được Chọn'đại danh đỉnh đỉnh của giới phù thủy, 'Ngôi sao cứu thế' được toàn bộ phù thủy ngưỡng mộ, em cũng cần ăn."

Harry chột dạ cười mà Snape cũng không lưu tình trào phúng biểu đạt sự quan tâm của hắn. "Em dám sau ba ngày hôn mê, thật vất vả tỉnh lại, không ăn gì liền chạy tới Bộ Pháp Thuật. Potter, có lẽ sau này mọi người sẽ dùng Potter râu thay thế Merlin râu, nhưng là em bây giờ còn không phải Merlin!"

Tất cả mọi người không khách khí cười, Harry xấu hổ nhìn Snape, sau đó khóe môi cong lên.

"Em sao bỏ được làm Merlin đâu, giáo sư thân ái." Harry vô liêm sỉ cười, "Có một người yêu em sâu đậm như anh trên thế giới này! Cho dù chết, em cũng muốn từ trong địa ngục bò ra tìm anh."

"Ta đời này xem như đã bị em giống như lưới quỷ quấn chặt lấy đúng không tiểu quỷ đáng ghét." Snape cúi đầu nhìn Harry, cầm nước bí đỏ từ trong tay Lupin đưa tới bên môi Harry, mặt không có chút thay đổi.

Harry nhíu mày uống một ngụm, đột nhiên phát hiện mình đặc biệt hoài niệm vị cháo trắng, "Đúng vậy giáo sư." Harry giả cười, "Hơn nữa lưới quỷ này còn không sợ mặt trời hoặc là lửa, anh đừng hòng lột em xuống."

"Ta chỉ biết a." Snape khóe môi cong lên, không mang theo trào phúng.

Harry nỗ lực uống xong cốc nước bí đỏ này, nhìn toàn bộ thức ăn Lupin mang đến, cuối cùng áp lực cảm giác đói bụng cự tuyệt tiếp tục ăn. Những thứ đó quá nhiều dầu, hơn nữa đối với cậu đã vài ngày không ăn uống gì, ăn nhiều đối dạ dày cũng không tốt.

Sau khi mọi người ăn xong, Harry mới cầm nhật kí, ở trước mặt Sirius, Lupin, Ron, Hermione, Snape, nhà Malfoy mở nhật kí ra, thấp giọng gọi: "Tom Riddle."

"Ngươi rốt cục tỉnh lại." Một giọng nói lười biếng vang lên, Tom Riddle đã hoàn toàn ngưng kết thành thật thể chậm rãi hiện thân, anh ta có chút kinh ngạc nhìn nhiều người xung quanh, cuối cùng ánh mắt mới rơi vào Harry. "Harry Potter, ngươi thoạt nhìn cũng không tốt lắm."

"Ta biết." Harry nói, sau đó đôi mắt sắc bén nhìn Tom Riddle, "Cậu ta đâu?"

"Ở nhật kí, khi ngươi ngất, ma lực trong cơ thể không thể khống chế được bạo phát. Ta tuy rằng tận khả năng hấp thu ma lực bùng nổ, nhưng là..." Tom Riddle nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bất quá, ta xem như đúng lúc cứu cậu ta ra, để cho cậu ta tránh thoát ma lực kịch liệt."

"Ta có thể lý giải là, nguyên nhân ma lực của ta chậm rãi biến mất, một bộ phận là bởi vì hai người rời đi, đặc biệt cậu ta, mà một bộ khác phận là bởi vì ta mất đi ý thức, ma lực bùng nổ cho nên ma lực này không bị khống chế phiêu tán vào không khí." Harry không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại của mình.

"Rất có thể." Tom Riddle nhẹ nhàng gật đầu, "Ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn, nếu ma lực của ngươi ở trong những ngày này bắt đầu chậm rãi khôi phục thì là hai nguyên nhân này. Nếu không phải chỉ sợ là nguyên nhân khác. Tỷ như lời thề Bất Khả Bội."

Harry mở lớn mắt, toàn thân cứng ngắc quay đầu trao đổi một ánh mắt lẫn nhau biết rõ với Snape.

Bọn họ đều bị những chuyện liên tiếp này khiến đầu choáng váng, quên lời thề mấy năm trước định ra.

"Có lẽ." Harry thong thả nói, "Nhưng là, ta hiện tại căn bản không có thời gian làm chuyện ta hứa, hết thảy cần chờ thẩm vấn bọn họ xong, xác định bọn họ sẽ không bị trừng phạt gì thì mới có thể tiến hành."

"Ta lý giải." Tom Riddle nhẹ nhàng gật đầu, "Chuyện của ngươi dạo này cũng nhiều mà ta đã đợi nhiều năm như vậy, không để ý chờ nhiều hơn một chút. Nhưng là, đây là lực lượng pháp thuật, ta thật sự bất lực."

Chương 177

Dumbledore

"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể hy vọng Dumbledore có thể sớm tỉnh." Harry yên lặng nói, lắc đầu với Snape nhẹ nhàng nắm tay ám chỉ mình, "Không, hiện tại anh mới là trọng yếu nhất. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một phỏng đoán mà thôi."

Snape không tiếng động nhìn Harry kiên định, cuối cùng thỏa hiệp đưa tay xoa nhẹ tóc Harry.

"Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần các ngươi không có việc gì, ta nhất định sẽ lập tức hoàn thành lời thề. Hơn nữa, lời thề cũng không nhất định là nguyên nhân, hiện tại chúng ta cũng chỉ là đoán mà thôi." Harry cười, nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, lắc đầu, cự tuyệt không muốn giải thích gì.

Sau bữa tối, Sirius cùng Lupin mang theo Ron, Hermione không tình nguyện rời Bộ Pháp Thuật. Đợi đến khi nghỉ ngơi Harry mới phát hiện trong phòng ngủ còn liên tiếp một phòng tắm.

"Xem ra, Bộ Pháp Thuật đối với 'Kẻ Được Chọn' vẫn rất dụng tâm." Snape trào phúng đánh giá căn phòng, "Trừ tự do, nơi này cơ hồ không có gì khác phòng ở quán Cái Vạc Lủng."

"Tuy rằng ta không thích sử dụng đặc quyền nhưng là đặc quyền vẫn là có chỗ tốt." Harry chun mũi rồi thản nhiên cười, "Nói thật, Sev, có lẽ hai người chúng ta đều cần tắm, đặc biệt là anh đã ở Azkaban ba ngày."

Snape cười lạnh nhưng cũng không cự tuyệt đề nghị của Harry, "Như vậy không bằng cùng nhau tắm, dù sao trên người em cũng đều là vị dược, còn có..." Snape cúi đầu ngửi cổ Harry một chút, sau đó nhíu mày, "Huyết tinh."

"Em hôn mê ba ngày." Harry vô sỉ cười kéo Snape cùng vào phòng tắm, "Hôm nay mới vừa tỉnh lại liền tới tìm anh. Chẳng lẽ Sev hi vọng trong lúc em hôn mê có người khác giúp em tắm?" Harry nhíu mày, nhìn mặt Snape trong nháy mắt rất khó nhìn.

"Xem ra anh cũng không phải rất hi vọng người khác giúp em tắm a." Harry nhẹ nhàng hôn môi Snape, hai tay linh hoạt cởi ra trường bào rách nát của Snape...

"Phanh phanh phanh phanh!" Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng trong đêm tối, ở trong phòng Harry và Snape đột nhiên vang lên một tiếng nặng vật rơi vào trong nước.

15 phút sau, Harry mới cùng Snape đi ra, xấu hổ cười với nhà Malfoy, ông Weasley cùng bà Hopkirk đã ngồi trong phòng khách rồi mới cùng nhau ngồi vị trí còn lại.

"Buổi tối hảo, cậu Potter, ông Snape." Trên nét mặt nghiêm túc bà Hopkirk mang theo nụ cười có chút tối, "Tôi có một tin tốt cần nói cho mọi người biết."

Lucius Malfoy giả cười, "Bộ trưởng kiên trì nhất định phải chờ hai người đi ra mới tuyên bố tin này."

Bà Hopkirk nhìn Lucius Malfoy sau đó mới quay đầu nhìn Harry, "Cậu Potter, vừa rồi St. Mungo truyền đến tin ông Dumbledore có thể đã tỉnh. Cậu muốn đi thấy ông ấy không?"

"Dumbledore tỉnh?" Harry kinh hỉ đứng lên, "Bà xác định?"

Bà Hopkirk nhẹ nhàng gật đầu, ông Weasley dịu dàng nhìn Harry, "Harry, tin này là Molly ở St. Mungo chăm sóc Dumbledore truyền cho bác, tuyệt đối tin cậy."

Harry do dự trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Snape.

Snape gật gật đầu, "Em đi đi, ta cùng nhà Malfoy chỗ ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Cậu Potter, tôi cam đoan, bọn họ ở trong này rất an toàn." Bà Hopkirk bình tĩnh nói, "Nếu cậu lo lắng, tôi sẽ ở chỗ này đến khi cậu trở về."

Harry khó hiểu nhìn bà, không rõ vì sao bà cải biến thái độ kiên định. Harry có thể khẳng định tuyệt đối không là vì cậu đứng ở bên Snape. Nếu như là vì nguyên nhân đó, như vậy lúc trước cậu cũng không cần tranh chấp với bà ta.

"Vì sao?"

"Tôi hôm qua mới bị vội vàng đẩy lên vị trí bộ trưởng này, chiến hậu, Bộ Pháp Thuật cần phải xử lý rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ tôi còn chưa kịp tiếp xúc. Chỉ có thể hỗ trợ xử lý những chuyện khẩn cấp, đủ khả năng thôi." Bà Hopkirk mỏi mệt xoa ấn đường, "Tôi thật sự là không thích hợp ngồi ở vị trí bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này nhưng là vì tôi quen thuộc pháp luật, đối với xử trí Tử Thần Thực Tử cũng quen cho nên mới được tôn lên vị trí này."

Harry nhíu mày, có chút kinh ngạc, Lucius Malfoy cho cậu một đáp án khẳng định.

"Đây là lệ thường của Bộ Pháp Thuật. Nếu như là đổi bộ trưởng trong chiến tranh, như vậy thông thường đều là bộ trưởng bộ thần sáng. Mà chiến hậu, thông thường đều là bộ trưởng bộ pháp luật. Như vậy cũng có lợi trong thời gian ngắn nhất xử lý chuyện khẩn cấp nhất. Bởi vì bọn họ am hiểu."

"Đúng vậy." Bà Hopkirk cười khổ, "Nhưng là ai cũng không nghĩ tới, Vol, Voldemort lại nhanh bị tiêu diệt như vậy. Bộ Pháp Thuật hỗn loạn, vừa rồi tôi mới có cơ hội lật xem một vài văn kiện cơ mật của Bộ Pháp Thuật. Trong đó có một phần là Dumbledore lưu lại, có quan hệ tới lần chiến tranh này, nếu ông ấy hy sinh thì sẽ cung cấp thứ chứng minh ông Snape cùng nhà Malfoy là gián điệp bên ta."

"Dumbledore..." Harry kinh ngạc quay đầu lại nhìn Snape, Snape trầm mặc gật đầu, "Đừng quên, Potter."

"Cái gì?"

Snape trào phúng nói, "Bất kể như thế nào, Dumbledore đều là một Gryffindor có tinh thần hy sinh. Hơn nữa, ta nghĩ ông ấy biết làm sao để tránh thế giới này xuất hiện thêm một Chúa Tể Hắc Ám."

"Sev hiểu rất rõ ông ấy." Harry bĩu môi, có chút không vui.

Snape đứng dậy nhẹ nhàng hôn trán Harry, "Đi gặp Dumbledore đi. Đúng rồi, còn phải lại bổ sung một câu, ta hiểu rõ tiểu quỷ đáng ghét hơn." Hắn bám vào bên tai Harry, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được mờ ám nói, "Từ trong ra ngoài đều biết."

Harry bị hơi thở nóng ấm của Snape kích thích, mặt phát sốt. Harry vội vàng hôn khóe môi Snape sau đó nhìn bà Hopkirk, "Như vậy tôi sẽ đi gặp Dumbledore."

"Cậu có thể để ông Weasley cùng đi, mà tôi ở tại chỗ này chờ hai người." Bà Hopkirk nói, "Còn nữa, tận lực để Dumbledore nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi sẽ tận lực an bài thẩm phán vào buổi chiều ngày mai."

"Cám ơn bà bà Hopkirk." Harry gật đầu nói sau đó cùng ông Weasley rời khỏi phòng.

Qua lò sưởi, Harry rất nhanh liền xông về phòng bệnh mình từng nằm ở St. Mungo, bên trong bà Weasley đang rót nước cho Dumbledore dựa vào đầu giường.

"Giáo sư Dumbledore, hiện tại thầy cảm thấy thế nào?" Harry đi qua, ngồi ở bên giường nhìn lão nhân sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt luôn chớp động để cho mình đau đầu đã mất đi sáng rọi khi xưa. "Em nghe bà Hopkirk nói, thầy bí mật để lại một phần văn bản có thể xem như di ngôn ở Bộ Pháp Thuật."

"Đúng vậy." Dumbledore uống một hớp nước sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nhìn Harry. Chú ý tới trên mặt Harry hiện lên khó chịu, ông thoải mái cười, "Tốt lắm, Harry, không phải bây giờ thầy chưa chết sao."

"Em chưa bao giờ biết, giáo sư, thầy..." Harry đột nhiên không biết nên nói chuyện với Dumbledore như thế nào. Cho tới nay, cậu đều thật cẩn thận phòng bị Dumbledore, không muốn bị ông ấy lợi dụng, không muốn trở thành đồ tế để giết chết Voldemort. Cho dù sau này cách nhìn Dumbledore có một vài thay đổi nhưng cậu cũng không quên, ban đầu Dumbledore Chiết Tâm Trí Thuật, dùng Chân dược...

Chính là hiện tại, một sự thật không thể phủ nhận nói cho cậu biết Dumbledore kỳ thật luôn yên lặng vì mình, vì Snape, lo lắng hết thảy chuyện sẽ phát sinh thời hậu chiến.

Harry có thể lãnh khốc đối đãi bất kỳ một ai muốn lợi dụng mình nhưng không biết đối mặt như thế nào với một lão nhân suy nghĩ cho mình.

Chú ý tới Harry phức tạp, Dumbledore cười càng thêm hiền lành .

"Harry, có thể con không chú ý tới, thầy đã là một lão nhân hơn trăm tuổi." Dumbledore nói, "Bất kể như thế nào, thầy đều đang từng bước một đến gần tử vong, có lẽ không vì chiến tranh."

Harry nhìn Dumbledore, lần đầu tiên không phòng bị nghe ông nói.

"Thầy đã từng cho rằng mình sẽ không sống đến lúc Voldemort bị tiêu diệt, khi chiến tranh chân chính chấm dứt. Quan hệ của con cùng Severus chỉ sợ căn cứ của con sẽ không được Bộ Pháp Thuật nhận. Bất kể như thế nào, thầy không thể để bọn họ từng cống hiến bị Bộ Pháp Thuật đưa vào Azkaban, hoặc là bết bát hơn, nhận Giám ngục Azkaban hôn."

"Trước chiến tranh thầy đều đã nghĩ đến phải không?" Harry yên lặng hỏi, tò mò nhìn Dumbledore, cậu rõ ràng không am hiểu chính trị.

Dumbledore giống như nhìn ra ý tưởng của Harry, ông nghịch ngợm cười.

"Nga, Harry, có lẽ thầy cũng không am hiểu chính trị nhưng là thầy hiểu pháp luật. Là một người tham gia vô số lần thẩm vấn làm sao có thể không biết chiến hậu Bộ Pháp Thuật sẽ tiến hành Thẩm Phán như thế nào a?"

"Như vậy hiện tại thầy thấy thế nào?" Harry lo lắng nhìn Dumbledore, "Bà Hopkirk nói bà an bài thẩm vấn Sev cùng nhà Malfoy vào chiều mai."

"Yên tâm, thầy sẽ tham gia buổi thẩm vấn ngày mai." Dumbledore nói xong cầm bình độc dược bà Weasley đưa tới, một hơi uống hết sau đó làm một mặt quỷ, "Thầy không thể không nói, so sánh thì vẫn là khẩu vị Độc Dược của Severus đỡ hơn."

Chương 178

Thẩm vấn

Sáng hôm sau, Harry cùng Snape, nhà Malfoy cùng nhau ăn hết bữa sáng rồi trở lại St. Mungo, ngoài chuyện cần xác nhận lại tình huống của Dumbledore, Harry còn gạt Snape tiến hành một lần kiểm tra toàn thân, kiểm tra ma lực.

Harry không muốn cho Snape có thêm chuyện cần lo lắng trước khi thẩm vấn. Nói thực ra, hôm qua sau khi trở về, ở trong văn phòng bà Hopkirk nhìn một vài báo cáo về hành động của Tử Thần Thực Tử sau, chính cậu đều cảm thấy để Snape, Lucius Malfoy hai người bọn họ vô tội phóng thích là một chuyện rất gian nan.

Là trợ thủ đắc lực của Voldemort, bọn họ tham dự rất nhiều hành động, mà những hành động đó tuy rằng đều bị Hội Phượng Hoàng phá nhưng là điều tra, đối với phù thủy vẫn là con số hy sinh rất lớn.

Harry kiểm tra thân thể được đến đáp án ma lực trong cơ thể từ sau khi mình tỉnh lại không có tiếp tục biến mất rồi mới đến phòng bệnh chỉ còn một mình Dumbledore ở.

Lần này là Tonks cùng Kingsley chăm sóc Dumbledore. Khi Harry đẩy cửa tiến vào, Dumbledore đang được Kingsley nâng thong thả hoạt động tứ chi.

"Có lẽ, chúng ta hẳn là yêu cầu thẩm vấn lui lại." Harry bình thản nói, không xác định mình quan tâm trạng huống của Dumbledore vẫn là lo lắng kết quả thẩm vấn. "Giáo sư Dumbledore, thầy không cần miễn cưỡng mình."

Dumbledore quay đầu lại nhìn Harry sau đó thong thả ngồi xuống giường, "Không, thầy không miễn cưỡng mình, Harry." Có thể là cảm nhận được Harry chân chính quan tâm, ông cười hiền lành.

"Thầy chỉ là muốn đi làm chuyện thầy nên làm mà thôi." Dumbledore chớp mắt, lại một lần, Harry cảm thấy được cặp mắt xanh thẳm kia có công năng nhìn thấu lòng người, loại cảm giác này không liên quan đến Chiết Tâm Trí Thuật.

Quả nhiên ——

"Thầy biết con đang lo lắng cái gì nhưng là Harry, tin tưởng thầy, đây không phải là vấn đề quá lớn. Thầy sẽ thuyết phục Merlin kị sĩ đoàn, bọn họ sẽ không tạo thành bất cứ phiền phức gì." Dumbledore bình tĩnh nói, "Bọn họ làm hết thảy, đều là Voldemort, hoặc là nói, còn con nữa, thầy, bắt buộc bọn họ làm. Nếu bọn họ vì vậy mà bị trừng phạt, như vậy chúng ta cũng cần." Dumbledore nói xong nghịch ngợm nháy mắt với Harry.

Harry chậm rãi cười, tuy rằng cậu không xác định được kết quả vào buổi chiều nhưng là không thể không nói, Dumbledore làm yên lòng khiến cậu trấn định lại.

Buổi chiều, sắp 2h30, cửa phòng bọn họ bị gõ, Kingsley ở ngoài cửa gọi tên Snape, Harry nắm thật chặt tay Snape, cùng hắn đi ra ngoài, kiên trì cùng hắn đi Thẩm Phán.

Khi bọn họ sắp tới cửa, Harry cùng Snape ăn ý đồng thời dừng bước. Kingsley cũng không thúc giục bọn họ mà ngược lại ý bảo một thần sáng Harry không biết đi sang bên kia, không quấy rầy bọn họ.

"Harry, em đang lo lắng." Snape ôm Harry từ phía sau, hai tay ôm Harry mà đầu ở nhẹ nhàng chôn trong tóc của Harry, không cho Harry nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net