200-205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ron buồn bực, không được tự nhiên nói, "Hơn nữa, tôi cho rằng dựa theo lễ nghi quý tộc, khi người khác gọi cậu bằng tên thánh, cậu hẳn là hồi báo thăm hỏi ân cần đồng dạng mà không phải là không có lễ phép gọi thẳng dòng họ người khác."

Draco ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Ron, cậu thong thả buông tay, mười ngón đan chéo, tư thế tao nhã đặt ở trước ngực.

"Được rồi." Draco nói, "Ro, Ron."

Khi gọi tên Ron, trên mặt Draco hiện lên biểu tình giống Ron như đúc khi Ron gọi tên cậu—— đương nhiên, vẻ mặt của Draco cũng không có rõ ràng như vậy. Bất quá, không được tự nhiên cũng rất rõ ràng.

"Cậu luôn có tài năng khi ta cảm thấy không có khả năng khiến ta ngạc nhiên." Draco nhìn Ron khó chịu thì chậm rãi trầm tĩnh lại, lại ung dung thoải mái tựa vào sô pha mềm mại.

"Đúng." Harry cố nén cười, gật đầu, "Ron luôn ở thời điểm mấu chốt nhất, mang đến kinh hỉ cho chúng ta." Hermione là người duy nhất bật cười, "Mình chỉ có thể nói, có Ron làm bạn có lẽ là vận may của chúng ta. Tuy rằng nhiều khi cậu ấy chậm chạp khiến người ta hận không thể nguyền rủa."

"Mình nói gì đó sao?" Ron nhíu mày, "Mình chẳng qua là giống hai người gọi tên Draco mà không phải dòng họ, buồn cười như vậy sao?"

"Cậu ta căn bản không ý thức được những gì cậu ta nói với ta là cái gì?" Draco giả cười, "Xem ra, ta còn không nên coi trọng chỉ số thông minh của cậu ở một số phương diện, Ron." Draco trào phúng nói.

"Draco!" Ron vì phản ứng kỳ dị của ba người, Draco trào phúng mà mặt đỏ bừng, "Cậu vẫn không trả lời câu hỏi của tôi!"

"Bất kể như thế nào, Ron, ta hẳn là cám ơn cậu." Draco thu liễm giả cười cùng trào phúng, "Cám ơn cậu Ron." Draco trịnh trọng nó, sau đó mới trả lời Ron, "Có thể kết bạn với mấy người, quang minh chính đại đi cùng mấy người, đối với ta, tuyệt đối là một chuyện đáng giá mở Champagne chúc mừng."

Draco nói xong cầm ly rượu trên bàn, nói, "Cheers!"

"Cheers!" Bọn họ cũng giơ lên ly rượu, bốn chén rượu ở giữa không trung nhẹ nhàng đụng vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Buổi sáng ngày thứ ba sau ngày bốn người chúc mừng ở Phòng Cần Thiết, mọi người ngạc nhiên phát hiện con sư tử Gryffindor lười biếng luôn ở lúc bữa sáng sắp hết mới xuất hiện thế nhưng sáng sớm đã đi tới đại sảnh đường, còn vừa ngáp vừa đổ nước bí đỏ vào miệng.

"Ron, sao hôm nay lại dậy sớm vậy?" Hermione ngồi cạnh Ron, lấy đồ ăn, hoài nghi nhìn hai người bạn tốt một người cười quỷ dị, một người cười lạnh.

"Hermione, chính là gọi Ron sáng sớm cùng rèn luyện thân thể mà thôi." Harry bình tĩnh, tự nhiên nói, Ron ngồi ở giữa vừa nghe lập tức bật cười, bị sặc nước bí đỏ mà kịch liệt ho khan, "Đúng, mình cùng Harry, thực sự chỉ là rèn luyện thân thể một chút mà thôi. Buổi sáng không khí mới mẻ mới có lợi cho thân thể."

Nhìn thấy Hermione nhíu mày, Harry cười, cậu ra vẻ nghiêm túc nói, "Hermione, cậu phải biết rằng, một cầu thủ Quidditch cần cường tráng khí lực..."

"Harry!" Hermione gầm nhẹ, nhìn những người khác rồi lại giảm thanh âm, "Không cần cho mình là người ngu ngốc, bình thường cậu cùng Ron tuyệt đối sẽ không sớm như vậy đi vào đại sảnh đường ăn sáng. Ron thông thường đều là 10' cuối xuất hiện, mà cậu, phần lớn thời gian đều là dùng bữa sáng ở hầm cùng Giáo sư Snape, bằng không cũng sẽ cùng Giáo sư Snape đi ra đại sảnh đường."

Harry nhíu mày nhìn Ron, Ron nhún vai, "Được rồi, mình nhận thua, mình thẳng thắn." Harry ăn bữa sáng, nghe Ron nói kế hoạch buổi sáng hôm qua bọn họ lập ra với Hermione, chính là buổi sáng hôm nay hành động.

Khi Ron càng ngày càng hưng phấn tóm tắt, học sinh trong đại sảnh đường chậm rãi nhiều hơn, mà Slytherin từ trước đến nay đúng giờ cơ hồ là ở năm phút đồng hồ toàn bộ tới, ngồi ở vị trí cố định của mình.

"Ron, sao hai người có thể làm như vậy? Nếu bị bắt..." Hermione thấp giọng gầm lên nhưng là Ron cùng Harry đồng thời ý bảo cô chớ có lên tiếng rồi nhìn bàn Slytherin.

Goyle đang nhét bánh ngọt vào mồm phảng phất như đó là động không đáy là người thứ nhất xuất hiện sự khác người, cậu ta đột nhiên dừng lại, dại ra...

Chương 203

Hỗn loạn

"Như thế nào?" Draco ngồi ở cách Goyle hai ghế là người thứ nhất phát hiện sự khác thường, cậu không hỏi Goyle mà ngược lại lập tức ngẩng đầu nhìn Harry ba người, dùng ánh mắt không tiếng động hỏi.

Hermione lo lắng bất đắc dĩ, Ron cười vui sướng khi người gặp họa, Harry thì bình tĩnh gật đầu không dễ làm cho người ta phát hiện, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Draco nhíu mày, nụ cười không thay đổi giống như không phát hiện cái gì tiếp tục lấy thứ gần mình nhất mà bỏ quên đồ ngọt mình thích đã chọn.

Cả quá trình bất quá vài giây đồng hồ, Goyle mặt từ hồng nhuận khỏe mạnh biến thành màu đỏ như máu khủng bố, còn toát ra khói mà mắt thường có thể thấy được——giống như là một con lợn sữa nướng vừa mới ra lò.

Crabbe ngồi cạnh Goyle rốt cục cũng phát hiện đồng bạn khác thường, hắn chần chừ nhìn Goyle mặt đỏ lên, chậm chạp hỏi, "Cậu rất nóng sao? Có cần phải nước trái cây đóng băng không?"

Goyle như cướp cầm nước trái cây trong tay Crabbe, một hơi rót vào trong miệng của mình...

Trời ạ! Harry thật cẩn thận quan sát hết thảy, dùng tai co duỗi nghe lén động tĩnh trên bàn Slytherin đột nhiên mắt mở to.

Náo nhiệt a!

Harry chăm chú nhìn chằm chằm Goyle, chỉ thấy mặt Goyle giống như bị đốt khi uống xong nước trái cây trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, sau đó ở trong ngắn ngủn vài giây đồng hồ biến thành màu xanh giống như bị tổn thương do giá rét.

Sau đó ——

"Phanh!" Đại sảnh đường Hogwarts vốn náo nhiệt đột nhiên vang lên một tiếng kịch liệt giống như nổ mạnh. Mọi người trong nháy mắt dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía tiếng nổ mạnh truyền đến.

Chỉ thấy bàn Slytherin, đại bộ phận thực vật bị nổ mà những con rắn nhỏ phần lớn thời gian đều cao ngạo lạnh lùng đại bộ phận đều một thân chật vật, núp ở hai đầu bàn.

Mà ở giữa bàn chỉ còn hai người ngốc ngốc ngồi đó.

Một cái là cả người đầy vụn thức ăn, mở lớn mồm, trong miệng đều là bánh.

Người kia là Goyle phát ra tiếng nổ mạnh——tóc toàn bộ dựng lên, hơi cong vòng tản ra mùi bị đốt cùng khói. Mà đồng phục sớm đã phá thành mảnh nhỏ, lung lay sắp đổ phủ trên người hắn còn mang theo vết máu sặc sỡ.

Một lát yên lặng sau, cả đại sảnh đường Hogwarts bộc phát ra những tiếng thảo luận càng thêm nhiệt tình.

"Harry!" Hermione bắt lấy cánh tay Harry, móng tay cơ hồ bấm vào tay Harry. "Mình nghĩ cậu tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này xuất hiện! Nếu Goyle..."

Hermione gầm nhẹ nhưng là trừ bỏ Ron cùng Harry, ai cũng không có tâm tình nghe Hermione đang nói cái gì, mọi người đứng ở vị trí của mình. Thậm chí một vài người vóc dáng thấp bé cũng đã đứng lên ghế của mình, tò mò kiễng lên nhìn thấy Hiệu trưởng và viện trưởng học viện Slytherin tiến đến bàn Slytherin.

"Hermione, chỉ là ngoài ý muốn thôi." Harry nói, cường ngạnh cứu ra cánh tay đã chết lặng của mình từ trong tay Hermione. "Mình đổ vào đồ ăn của Goyle một loại dược trò đùa dai, ở đồ ăn của Crabbe, chính là cái cốc thoa dịch ốc sên đã qua đặc c—— đương nhiên, hai loại này sản xuất từ tiệm của Weasley."

Harry cười, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa đám người chắn ở phía trước thấy Dumbledore đang huy động đũa phép trôi nổi Goyle ở giữa không trung.

"Nói thật mình chưa từng nghĩ đến hai thứ đó dùng cùng nhau hiệu quả lại tốt như vậy." Harry nói, mà Seamus sớm đã hưng phấn nhảy dựng lên.

Chờ khi Hiệu trưởng cùng các viện trưởng đi ra đại sảnh đường, cậu ta dựa vào bàn Gryffindor kêu lên, "Hi! Mấy người đã xem chưa, cái mồm ngốc kia rất giống như treo hai cái xúc xích nướng!"

"Lông mày nữa, xem chưa! Một cái chỉ còn một chút, một kia còn treo móc!" Đây là tiếng kêu hưng phấn từ bên Hufflepuff.

"Tôi muốn biết cậu ta rốt cuộc làm cái gì hoặc là ăn cái gì!" Đây là một nữ sinh Ravenclaw thét chói tai. Loáng thoáng, Harry hình như còn nghe được một giọng nói mơ hồ giống như mộng du.

"Có lẽ là vì ở trong đầu của cậu ta có câu nam..."

Harry cười cười, trong những tiếng thảo luận nhiệt liệt bắt đầu ăn bữa sáng.

"Harry!" Hermione không kiên nhẫn nhìn thoáng qua những Slytherin còn lại rồi lo lắng nhìn Harry, "Đại bộ phận giáo sư cũng không ở đại sảnh đường, cậu xác định sẽ không khiến cho Slytherin phản kích."

Hermione nói xong bất an vặn vẹo, thỉnh thoảng nhìn Slytherin đã bắt đầu dùng lời nói sắc bén phản kích, sau đó lại lo lắng nhìn Harry.

"Harry! Cậu sao còn có tâm tư ăn sáng, nếu bọn họ thật sự đánh, cậu cảm thấy Draco sẽ xử lí như thế nào?" Hermione lo lắng nói, cũng nhịn không được nhảy dựng lên, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Draco trong đám người.

"Anh sẽ khoanh tay đứng nhìn Hermione." Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ, Harry lập tức ngẩng đầu, cầm lấy khăn tay lau mồm, nhíu mày nhìn Draco không biết khi nào thì ngồi ở giữa cậu và Ron.

"Bùa bỏ qua?" Harry bình thản nói, thuận tiện giải quyết Hermione nghi hoặc.

Draco gật đầu sau đó gật đầu về phía một nam sinh sáng rỡ anh tuấn không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý phía sau mình, "Ta nói mà, đây tuyệt đối là trò đùa dai của Harry Potter, chỉ có Gryffindor lỗ mãng mới có dũng khí khiêu chiến Slytherin như thế, Blaise."

Blaise Zabini cười sáng lạn —— không giống với nụ cười giả tạo tập quán của Slytherin—— cậu ta gật gật đầu với ba người tò mò phòng bị nhìn mình, "Hành động trả thù làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, Draco từ buổi tối hai ngày trước đã lo lắng. Thật không ngờ mấy người sẽ kiên nhẫn đợi đến buổi sáng thứ Hai."

Ron không khách khí nhướng mày, bởi vì ác chỉnh Slytherin mà mặt đỏ bừng càng thêm đỏ lên, "Draco, tôi nghĩ cậu sẽ không nói gì với Slytherin!"

Draco giả cười, "Ron, chẳng lẽ ngươi không thể để đại não trong óc hoạt động một chút sao? Ta nghĩ cho dù là cô em gái ngu xuẩn của ngươi cũng đã nhìn ra."

Ron nghe Draco nói thì lập tức quay đầu lại sau đó mới kinh ngạc phát hiện Ginny không biết khi nào thì đã ngồi ở bên bọn họ, rất có hứng thú nhìn Zabini, tay mời cậu ta ngồi.

"Ginny!" Ron khiếp sợ mà kêu lên, Ginny quay đầu lại, vô tội nhìn Ron, "Ron, anh ta là người bạn anh mang đến, anh nên tin tưởng sự phán đoán của bạn mình."

Ron theo bản năng gật đầu, "Anh đương nhiên tin tưởng... Anh, chính là không quen Slytherin bên cạnh mình càng ngày càng nhiều." Ron nói xong bỗng nhúc nhích thân thể, chừa chỗ cũng đủ để Zabini ngồi xuống.

"Mấy người nói xem những Slytherin này sẽ nhẫn bao lâu thì mới rút ra đũa phép của bọn họ?" Harry nhẹ giọng hỏi, không để ý tới Hermione khẩn trương rối rắm, "Hoặc là Hufflepuff, Ravenclaw, Gryffindor chịu được Slytherin trào phúng bao lâu mới thăng cấp chiến tranh đến bắn bùa chú?"

"Ta cá là ba học viện động thủ trước, Harry." Draco nâng cằm, "Tuy rằng ta cũng không thích một số người nhưng là không phải không thừa nhận, sự kiên nhẫn của bọn họ tốt hơn nhiều những học sinh ba học viện kia. Trong năm phút!"

"Ta cảm thấy," Harry cúi đầu nhìn đồng hồ, "Trong ba phút, Slytherin nhất định sẽ ra tay."

Hermione nghe hai người nói, tức giận tới mức giơ chân. "Hai người chẳng lẽ không lo lắng sự tình sẽ phát triển đến mức không thể khống chế sao? Nếu có ai bị tổn thương không thể trị liệu, Harry, Ron nữa, nên làm cái gì bây giờ?"

"Tuy rằng loại tình huống này không ở trong dự liệu của mình, bất quá Hermione cậu có thể yên tâm." Harry chậm rãi nói, "Bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm được gì có thể chứng minh mình cùng Ron làm —— chỉ cần người ở chỗ này không nói ra—— đừng quên, bàn Slytherin nổ..."

Ngay khi Harry làm yên lòng Hermione khẩn trương, cả đại sảnh đường đột nhiên bộc phát ra tiếng cười không chút khách khí.

Harry cùng Ron lập tức đứng lên, nhìn về phía đại bộ phận Slytherin sắc mặt đã không chỉ dùng xanh mét để hình dung.

Pansy Parkinson mặt còn khủng bố hơn nữa, ở trên khuôn mặt coi như là xinh đẹp toát ra bọt nước màu đỏ bừng tỏa sáng, không ngừng lớn sau đó vỡ tan chảy ra chất lỏng ghê tởm. Mà chất lỏng kia chỉ cần dừng ở làn da thì sẽ lại toát ra rất nhiều bọt nước... Như thế tuần hoàn, không đến ba mươi giây 1 mét xung quanh Pansy Parkinson không có một bóng người.

"Chết tiệt, các ngươi cũng dám làm ra chuyện như vậy với ta người xuất thân từ gia tộc Parkinson cao quý!" Pansy Parkinson hai tay run rẩy rút ra đũa phép, không thèm nhìn phóng ra những chú ngữ vào đám người không khách khí chỉ trỏ mặt mình...

Ánh sáng đỏ kia giống như một bùa tĩnh âm nguyền và hóa đá. Cả đại sảnh đường Hogwarts yên tĩnh, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên câu thần chú rơi vào một nữ sinh Ravenclaw năm thứ ba.

"A ——!" Nữ sinh kia thống khổ hét rầm lên, cô bưng kín lỗ tai của mình nhưng là mọi người vẫn thấy được từ khe hở giữa tay toát ra một cái lỗ tai lông xù thật dài...

Nhất thời, tất cả mọi người lâm vào một loại "Nhiệt tình", nhiệt huyết ngày xưa bị giáo sư đè nén trong nháy mắt toàn bộ bạo phát...

Chương 204

Sau cuộc chiến

"Ta không thể không nói ——" Draco huy động đũa phép phóng ra mấy câu thần chú phòng hộ ở quanh mình rồi mới nói tiếp, "Bây giờ nơi này so với hiện trường chiến đấu ở Bộ Pháp Thuật hoa lệ hơn."

"Bất quá có lẽ ta cảm thấy được là vì lúc ấy ta căn bản không có tâm tình giống hiện tại ngồi chơi ở góc an toàn nhìn mọi thứ phát sinh." Draco ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của Hermione bổ sung thêm một câu không có chút thành ý giải thích.

"Mình nghĩ giáo sư Trelawney, giáo sư Cổ ngữ Runes rốt cuộc có thể ngăn cản vài trăm người đại chiến hay không." Ron cười tươi, "Mình hi vọng giáo sư Trelawney buổi sáng hôm nay đã xem qua quả cầu thủy tinh của mình."

Trong đại sảnh đường hoa lửa bắn ra bốn phía, Harry cùng Ron dùng ánh mắt không cố ý giả vờ vô tội đón nhận ánh mắt chỉ trích của Hermione.

"Hermione, chúng mình tuyệt đối không ngờ bọn họ cùng lúc ăn nhiều chủng loại thuốc trò đùa dai như vậy." Harry cười nói, thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

"Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đi?" Hermione rối rắm nói, "Ý của mình là, sẽ không tai nạn chết người đi?"

"Yên tâm, những gì chúng ta học qua cũng sẽ không trí mạng, còn những học sinh năm bảy kia, mấy người không chú ý sao?" Zabini lần đầu tiên mở miệng, giọng nói mang theo có chút trầm thấp khàn khàn từ tính, "Bọn họ đều đứng ở ngoài. Chính là xem náo nhiệt, cũng không động thủ."

Hermione thoáng yên tâm nhưng vẫn thỉnh thoảng lo lắng ngẩng đầu nhìn "Chiến trường".

"Hermione, em vẫn nhanh chóng ăn đi. Chúng ta đi học lớp Biến hình bây giờ." Draco nhẹ nhàng vỗ tay Hermione, "Ta cảm thấy em cần lo lắng nội dung học tập hôm nay mới đúng."

"Trời ạ!" Hermione đột nhiên nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm Draco đang cầm tay cô ngã, "Xin lỗi, Draco." Cô ngồi xuống đưa lưng về phía "Chiến trường", bắt đầu nhanh chóng ăn, cố gắng bảo trì lễ nghi ăn như hổ đói.

"Em còn chưa chuẩn bị bài, lần trước giáo sư McGonagall nói hôm nay học thuật Biến Hình mới, biến động vật thành vật tĩnh, trước khi đi học em cần đến..."

"Thư viện!" Draco, Harry, Ron ba người đồng thời nói, sau đó Draco nhíu mày, "Hermione, chú ý lễ nghi."

Nói xong Draco đưa một ly nước bí đỏ.

Hermione tiếp nhận uống một ngụm sau đó mới thở hào hển nói, "Draco, học tập quan trọng hơn." Cô nói xong buông dao nĩa, xách túi sách đứng lên, "Mọi người còn ở lại chỗ này sao?"

Vẻ mặt cùng ngữ khí của cô đều mang theo tin tức nếu không đi, liền... Uy hiếp. Mấy người liếc nhau rồi lập tức cầm túi sách đứng dậy đi thư viện. Khi bọn họ lao ra đại sảnh đường thì vừa lúc gặp Filch một thân chật vật chui ra từ trong "Chiến trường".

"Mấy người các ngươi đi làm cái gì?" Filch chật vật gầm rú, "Có phải làm chuyện gì nên toàn bộ chột dạ muốn chạy trốn hay không!"

Draco nhíu mày, liếc Filch, "Ông cho chúng tôi là hạng người như vậy sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Filch sợ hãi rụt rè nhìn Draco, "Cha cậu Malfoy là một trong những đổng sự của trường học, làm sao có thể làm chuyện xấu gì đây? Nơi này rất rối loạn, tôi đi gọi Hiệu trưởng."

"Draco, em không thích anh lại lấy thân phận ức hiếp người khác." Hermione ấp úng nói rồi lập tức đi.

Ron đi sau cùng thiếu chút nữa bị Filch bắt lấy, cậu ta vừa lúc nghe được Hermione nói. "Cho dù là đối với Filch cũng không được? Mình cảm thấy ông ta bình thường chính là ức hiếp chúng ta như vậy! Không được dùng pháp thuật trong hành lang... Ngươi vung bùn đến khắp nơi, cấm túc!"

Ron học giọng Filch thanh âm kêu lên khiến tất cả mọi người cười, có cả Hermione vốn đang nhăn mặt.

Vài người cười đi tới thư viện mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe đến giọng nói già nua của Dumbledore quanh quẩn.

"Sáng hôm nay toàn bộ nghỉ, những học sinh hoàn hảo không tổn hao gì nhất định trong 15 phút về phòng, những người có cảm giác thân thể dị thường đi theo viện trưởng của mình đến bệnh thất tiến hành kiểm tra đo lường và trị liệu. Lặp lại một lần, sáng hôm nay toàn bộ nghỉ học..."

Mấy người đang đọc sách đồng thời ngẩng đầu lên, Harry không nói gì.

"Mình đột nhiên thấy những giáo sư môn học tự chọn nên tăng cường năng lực phản ứng khi đối mặt trạng huống đột phát một chút..."

Mãi cho đến buổi chiều, toàn bộ giáo sư Hogwarts cùng cố gắng xử lý toàn bộ những học sinh bị lan đến, bị thương, thậm chí là giáo sư sau, bọn họ mới chính thức bắt đầu một buổi học mới.

Không thể không nói phòng học thiếu gần một phần tư thật sự rất trống trải, không được tự nhiên, đặc biệt ở lớp Bùa Chú từ trước đến nay rất náo nhiệt. Harry vừa luyện tập chỉ huy cái chén trước mặt nhảy lên, vừa nhìn thoáng qua Hermione từ khi nghe được Dumbledore thông cáo mặt luôn nghiêm khắc.

"Cô ấy thật sự rất tức giận ." Ron tiến đến bên tai Harry nói, kết quả không lưu ý cái chén của cậu ta rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

"Sửa chữa!!" Hermione huy động đũa phép cho chén trà phục hồi sau đó vô lực nói, "Mình cũng không giận hai người. Mình chỉ, cảm thấy, hành vi của hai người thật sự là rất..."

"Lỗ mãng?" Harry nhíu mày, khi quen thuộc chú ngữ mới này sau thì bắt đầu chỉ huy cái chén nhảy điệu clacket, "Hermione, chúng mình chỉ là muốn 'Hồi báo' những Slytherin một chút thôi, căn bản không có nghĩ đến xảy ra chuyện lớn như vậy." Harry không thèm để ý nhún vai, "Hiệu trưởng Dumbledore không phải đã nói không tạo thành thương tổn vĩnh cửu gì sao."

"Mình mới không thèm để ý những người đó!" Hermione tức giận huy động đũa phép, cái chén nghiêng ngả lảo đảo, "Ý mình là chẳng lẽ hai cậu thật sự không sợ bị đuổi học sao? Đây đã là năm lớp sáu!"

"Yên tâm, Hermione." Ron không thèm để ý nói, chỉ huy cái chén của mình lại nhảy lên cái bàn, "Chúng ta làm một chút dấu vết cũng không để lại, phải không, Harry?"

"Đương nhiên, thậm chí mình còn chưa dùng qua những thứ đó." Harry cười, "Toàn bộ đều là những sản phẩm mới nhất. Ra không đến một tuần, bất cứ ai cũng có thể mua."

Hermione nhìn Harry và Ron hồi lâu, cuối cùng lại không nói cái gì nữa. Bất quá, thần sắc cũng không như trước, bắt đầu hứng thú hỏi Harry làm như thế nào để cái chén khiêu vũ.

Mãi cho đến khi năm học chấm dứt, bọn họ bắt đầu cuộc thi, mấy Slytherin bị thương nghiêm trọng nhất trong "Chiến đấu" đều chưa ra viện. Harry nghe Snape nói Dumbledore bị rất nhiều quý tộc bức bách truy vấn tìm kiếm hung thủ, bất quá đều bị Dumbledore hi hi ha ha giả ngây giả dại cản lại.

Mà ban giám đốc trường học, có Lucius Malfoy ngăn trở, những thành viên ban giám đốc cũng không khó xử Dumbledore, vô tình chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Thi xong sau, bọn họ ngồi ở dưới tàng cây râm mát bên hồ nói chuyện.

"Bọn họ bởi vì vắng cuộc thi cho nên sang năm phải học lại năm lớp sáu." Draco nói, học Harry ở trên cỏ, đầu thoải mái gối lên trên đùi Hermione, tuyên bố tin tức mới nhất.

"Mình thấy coi như bọn họ tham gia thì cũng không thể qua." Ron nói, nhìn Draco và Hermione gần nhất càng ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net