196-199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                  

Chương 196

Kỳ nghỉ

"Có thể là cảm kích mình đêm qua làm cho bọn họ nhận thức một chút không bình thường đi!" Harry nhún vai, rút ra đũa phép liên tục dùng mấy Bùa Chú bao trùm nó trước khi nó nổ mạnh.

Thư sấm bị Bùa Chú bao vây bộc phát ra nổ, phong thư màu đỏ hóa thành từng mảnh nhỏ bay xuống mà giấy viết thư thì thành cái miệng không tiếng động rít gào gì đó rồi hoàn toàn nổ rơi xuống bữa sáng của bọn họ.

"Này..." Hermione ngạc nhiên nhìn Harry, "Cậu dùng cái gì vậy Harry?"

"Bùa không tiếng động và bùa bảo vệ thay đổi mà thôi." Harry nhún vai, sau đó lại có một con con cú rơi xuống trước mặt cậu. Harry gở xuống bức thư trên đùi con cú, nhìn thoáng qua sau đó thật cẩn thận dùng các loại chú ngữ kiểm tra của Snape kiểm tra một lần, không có phát hiện vấn đề gì thì mới thật cẩn thận mở ra.

"Thân ái Harry,

Tiểu quỷ giảo hoạt, gởi thư cho em sớm như vậy chỉ là vì 'Cảm ơn' hành động đêm qua của em. Thật không ngờ, em sẽ báo đáp chúng ta những người giúp cha đỡ đầu của em cầu hôn như thế. Em để hạt giống lưới quỷ trong chổi, lại còn thi triển một bùa định hướng xảo diệu lúc nào? Hai thứ này hợp lại quấn quanh chúng ta ở trên vách núi phía sau Chòi Hét, thưởng thức cảnh đêm. Cho nên, hai người chúng ta quyết định cho em ở bữa sáng, có thể thu được món quà 'Tốt nhất'—— thư sấm!

Đương nhiên chúng ta biết thứ đó đối với em hẳn là chỉ là một phiền toái nhỏ. Thậm chí, em căn bản sẽ không để cho nội dung bị toàn bộ học sinh ở đại sảnh đường nghe được cho nên nội dung thư sấm chỉ là một câu đơn giản ân cần thăm hỏi—— 'Harry, buổi sáng tốt lành!'!

Hắc hắc, có phải cảm thấy chúng ta rút lui hay không? Này chỉ là chúng ta hồi báo em đêm qua đối đãi chúng ta mà thôi. Harry, nếu không muốn nhận toàn lực trừng phạt của nhà Weasley—— thỉnh ngẫm lại nếu dùng toàn bộ sản phẩm của chúng ta trong cửa hàng lên trên người em...

Nếu không muốn chúng ta làm như vậy thì hãy gửi thư nói cho chúng ta biết vì sao bùa định hướng của em không bị chú ngữ gì quấy nhiễu, còn nữa, vì sao cái lưới quỷ kia chỉ biết vây khốn người mà không làm cho người ta ngạt thở, thậm chí là tử vong. Đương nhiên, cũng là vì nghiên cứu sản phẩm mới trong cửa hàng của 'Chúng ta', gia tăng lợi tức của 'Chúng ta'.

Weasley trung thành, song sinh."

Harry tiện tay đưa thư cho Ron sau đó huy động đũa phép rửa sạch giấy vụn trên mặt bàn bắt đầu ăn sáng.

"Harry, cậu chỉnh được Fred và George, thật sự là quá thần kỳ!" Sau một lát, Ron kích động phất phất thư kêu lên.

Hermione vẫn rối rắm như là không biết nên bởi vì chuyện này mà bật cười vẫn là cảnh cáo Harry hành vi đêm qua quá mức.

"Tốt lắm, Hermione. Lưới quỷ kia là trải qua Sev dùng Độc Dược đặc thù nuôi ra, tuyệt đối sẽ không giống thứ chúng ta gặp được ở năm nhất. Nó không trí mạng." Harry liếc Hermione rối rắm, nói không chút để ý.

Hermione bất mãn trừng Harry, "Chính cậu xem đi!" Cô cầm Nhật báo Tiên Tri nhét vào tay Harry. Harry quét nhanh một lần, tìm được tin Hermione muốn cho cậu xem.

'Chòi Hét Hogsmeade đêm qua lại xảy ra chuyện ma quái, trình độ hung mãnh không thua gì mười mấy năm trước'

"Harry, đây là kiệt tác của cậu." Hermione nghiêm khắc nói, "Lời đồn đại về chuyện ma quái ở Chòi Hét mới lắng, kết quả..."

"Tốt lắm, Hermione, đừng nghĩ nhiều như vậy. Đây chỉ là một đề tài của một số người rỗi việc sau khi ăn xong mà thôi." Ron tuỳ tiện nói, dùng lịch học đổi lực chú ý của Hermione, "Chúng ta hôm nay có những tiết gì?"

Qua một Haloween yên bình duy nhất từ khi vào thế giới này, Harry cảm thấy thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh đã đến trước một ngày của kỳ nghỉ Giáng Sinh, cậu và Snape đang tản bộ đồng thời nhận được thiệp mời.

"Sirius cùng Remus trước lễ Giáng Sinh một ngày kết hôn?" Harry kinh ngạc nhíu mày, nhìn Snape, "Thật không ngờ, bọn họ lại nhanh chóng kết hôn như vậy. Em nghĩ bọn họ sẽ đợi đến nghỉ hè."

Snape không chút để ý bỏ thiệp mời vào túi tiền, ôm Harry cười, "Nghỉ hè, ta nghĩ bọn họ sẽ có việc cần bận rộn cho nên chỉ có thể làm vào kỳ nghỉ Giáng Sinh."

"Sev sẽ đi tham gia hôn lễ của bọn họ đúng không?" Harry nhíu mày, Snape như ẩn tàng cái gì đó nhưng là lại giống như cũng không có ý gì mà mê hoặc, "Ý em là vô luận trước kia xảy ra chuyện gì, anh cũng đã buông ra đúng không? Hơn nữa, quan hệ hiện tại của mấy người giống như cũng không bết bát như vậy."

"Bất kể như thế nào," Snape nói, "Con chó ngu ngốc kia tuy rằng lỗ mãng, xúc động, tự kỷ làm cho người ta buồn nôn nhưng là hắn ta là cha đỡ đầu của em, Potter."

"Sev nói như vậy sẽ làm em cảm thấy em miễn cưỡng anh làm rất nhiều chuyện anh không muốn làm." Harry chớp mắt, lui về phía sau, rời đi Snape khống chế, "Giáo sư, em có nói qua chưa, có đôi khi anh biệt nữu vô cùng đáng yêu."

"Potter!" Snape cảnh cáo gầm nhẹ, rút ra đũa phép. Một ánh sáng hướng vào đầu vai Harry.

Chính là Harry lại không có cái gì phát sinh. Cậu có chút kinh ngạc nhướng mày nhìn Snape.

"Sev công kích em?"

"Không phải." Snape cảnh cáo trừng Harry sau đó nhíu mày, "Xem đầu vai của em, nơi đó xuất hiện một động vật không nên xuất hiện ở mùa này. Kết quả của nó cũng như một vài câu không nên nói ra khỏi miệng, em hiểu được ý của ta đúng không?"

Harry quay đầu nhìn vai của mình, nơi đó, một con ruồi bị hóa đá lung lay sắp đổ... Harry phủi con ruồi ở mười hai tháng bay ra sau đó nhìn Snape.

Chẳng lẽ, đây là cái gọi là giết ruồi bọ cho Harry xem? Sev, coi như anh không cho em nói, anh cũng là khó chịu đến đáng yêu a!

Chuyện buổi chiều xảy ra ở cạnh hồ đen, có rất nhiều người thấy được. Buổi tối, Harry đi ăn cơm, Ron lập tức nói cho Harry chuyện 'giáo viên và học sinh yêu nhau ——vợ ngày xưa thân mật, hôm nay trở mặt thành thù quyết đấu bên hồ.

"Cậu xác định chuyện này là nói mình và Sev?" Harry càng nghe nụ cười trên mặt càng sáng lạn, này làm sao nghe cũng giống như phim truyền hình lúc tám giờ em gái thích xem! Không biết Sev đã nghe chưa?

Harry nhìn lên, chỉ thấy Snape âm trầm nghe lão ong mật Dumbledore cười nhiệt tình nói thứ gì đó.

Tốt lắm, xem ra Snape đã nghe được. Harry tối tăm nghĩ, có lẽ cả Hogwarts cũng đã biết câu chuyện đến từ Ravenclaw này, hơn nữa đoán cậu và Snape rốt cuộc là vì sao mà trở mặt thành thù.

Có lẽ đợi đến sáng sớm ngày mai khi đi về, cậu có thể nghe được chuyện ân oán tình thù với bên thứ ba thần bí. Harry nghĩ.

Bất quá, ngày hôm sau khi cậu và những học sinh cùng ngồi xe ngựa rời đi cũng không có nghe được lời đồn vớ vẩn nào. Nói không chừng là lửa giận của Xà Vương Slytherin đúng lúc ngăn cản chuyện xưa những càng ngày càng ly kỳ này, Harry nghĩ, hơn nữa cảm giác được cho dù chỉ là ngắn ngủi chia lìa, cậu đã bắt đầu tưởng niệm vị giáo sư luôn khó chịu, đến buổi sáng hôm nay lúc cậu rời đi vẫn nhíu mày âm trầm.

Sirius ngoài dự đoán mọi người đứng ở sân ga chờ cậu, "Harry, nơi này!" Sirius dùng sức vẫy tay, hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của những người giám hộ nữ.

"Mặc kệ đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm để người chú ý?" Harry cười nói, thuận tay nhét hành lý vào trong tay Sirius, "Sirius, con nghĩ chú có thể hiểu được, con muốn về Đường Bàn Xoay trước, James Evans và Tom Riddle còn ở đó, con muốn đi đón bọn họ." 

"Chú đã đón bọn họ, nói thực chú cảm thấy bọn họ thật sự không nên sinh hoạt ở Đường Bàn Xoay. Chỗ đó đều là những nhân vật nguy hiểm không có việc làm, uống say, hút thuốc nơi nơi đi." Sirius thân mật ôm vai Harry, hai người cùng xuyên qua vách tường rồi tiến vào một chiếc ôtô mới, bên trong có hai cậu bé tầm mười tuổi đang thấp giọng tranh chấp cái gì đó.

"Nói thực ra, khi đi đón bọn họ thì chú vừa hay nhìn thấy một tên say muốn đối James làm..." Sirius quay đầu lại nhìn James Evans sau đó nhíu mày, "Con cũng biết là cái gì."

Harry quay đầu lại, "James, em không sao chứ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn có bảy phần tương tự Harry ngước lên, đôi mắt xanh biếc chớp động kinh hoảng chưa ổn định, "Em không sao Harry. Tom cùng Sirius đúng lúc xuất hiện đã cứu em. Nói thật, Sirius không xuất hiện, Tom đối phó người kia cũng không thành vấn đề."

"Tom?" Harry nhíu mày, giật mình nhìn tiểu quỷ tóc đen kia, "Ta nhớ em hình như cũng chưa có đũa phép, một nhi đồng mười tuổi sao có thể đối phó được một người trưởng thành uống rượu?"

Tom Riddle khinh thường bĩu môi, "Harry, không có đũa phép cũng có thể dùng pháp thuật. Anh cho là năm đó ta đối phó những người khi dễ mình khi còn ở cô nhi viện như thế nào. Ta hiểu được pháp thuật, có đôi khi, cho dù không cần tiếp xúc người nào, ta cũng sẽ làm cho bọn họ không hay ho."

"Đúng vậy." Sirius lái xe dùng đũa phép bỏ thêm hai chú ngữ định hướng rồi quay đầu nhìn chỗ ngồi phía sau, "Tom Riddle sử dụng cùng lý giải pháp thuật thật sự là cho chú ấn tượng khắc sâu. Bất quá chú vẫn hi vọng cháu không cần tiếp tục để Dumbledore cho rằng cháu vẫn sẽ đi lên con đường giống Voldemort. Ông ấy tuy rằng đã già nhưng vẫn là có khả năng đánh một trận."

"Tôi biết." Tom Riddle mặt lập tức âm trầm, "Chú cho rằng tôi đã có được linh hồn đầy đủ còn có thể phạm sai lầm đồng dạng sao? Hơn nữa, những năm gần đây, Hermione Granger quả thật khiến tôi ý thức được, một vài phù thủy xuất thân Muggle rất vĩ đại."

Ôtô tàng hình thong thả hạ xuống trước số 12 Quảng trường Grimmauld. Harry mang James cùng Tom xuống xe, vừa vào cửa liền nhận được Kreacher nhiệt liệt hoan nghênh.

"Tiểu chủ nhân Harry, tiểu chủ nhân James, cậu Riddle, hoan nghênh trở về." Kreacher đưa bọn họ vào phòng khách, nơi đó Lupin đang cùng Snape mỗi người chiếm cứ một góc bàn ăn trầm mặc uống trà.

"Sev?" Harry vui vẻ đi qua, "Em nghĩ anh đến tối xuất hiện."

"Là một nhân chứng cho khế ước hôn nhân, ta nghĩ ta không thể không đến trước cùng hai vị tham gia hôn lễ thảo luận quá trình kết hôn ngây thơ của bọn họ. Để ngừa ngày mai khi hôn lễ chính thức tiến hành, hai người từ thời học sinh đã dễ dàng xảy ra vấn đề sẽ xuất hiện sai lầm hủy đi hôn lễ của bọn họ."

Snape đưa tay ôm Harry sau đó lộ ra trào phúng tươi cười, "Ta nghĩ, lần này ngươi không thể quên những gì ngươi phải nói đi, Black?"

Chương 197

Tom không phải Voldemort

"Ta ngược lại là lo lắng trong đầu ngươi toàn bộ là những độc dược dược liệu ghê tởm mà quên việc ngày mai của ngươi. Merlin mới biết được, ta lúc đầu là nghĩ như thế nào lại mời ngươi làm người chứng hôn." Sirius lập tức châm biếm, trong động tác mang theo sự tao nhã ung dung, đặt mông ngồi cạnh Lupin, hơn nữa tư thế giống Snape như đúc ôm Lupin.

Harry cùng Lupin trao đổi một nụ cười khó hiểu sau đó mới nhìn Sirius, "Hôn lễ của hai người thiết kế thế nào?"

"Chân Nhồi Bông tìm một nhà thiết kế thiết kế hôn lễ chuyên nghiệp, trao đổi không ít ý kiến cá nhân, hôm qua mới xác định hôn lễ sẽ tiến hành vào sáu giờ chiều mai." Lupin cười ôn hòa, không được tự nhiên kéo tay Sirius ra đứng dậy, "Harry con cần uống gì? Nước trái cây, cà phê, trà?"

Xét thấy vị trà Anh quốc không giống những gì mình hi vọng mà Snape cấm cậu uống quá nhiều cà phê, Harry cuối cùng chọn nước trái cây.

Khi chờ lấy nước trái cây, Harry nghĩ may mắn Snape không kiên trì cậu một người 'Vị thành niên' nhất định phải uống sữa tươi, nói cách khác...

Tối hôm đó, tất cả mọi người ăn một bữa tối phong phú do Kreacher hưng phấn chuẩn bị, cho dù là Snape lại nổi lên tranh chấp với Sirius vì một vài vấn đề cũng không thể ảnh hưởng không khí vui mừng.

Nói thật, chỉ cần hai người bọn họ không rút đũa phép chỉ vào đối phương, tất cả mọi người sẽ đem nó trở thành tiết mục phấn khích xem.

James cùng Tom thậm chí còn cười phun ra thức ăn trong miệng.

Này rất hữu hiệu quả đổi lực chú ý của Snape đặt ở trên người Sirius.

"Tom Riddle, ta hi vọng cậu chú ý hành vi của mình." Snape lạnh lùng nhìn Tom, thẳng đến khi đối phương thu liễm nụ cười sáng lạn trên mặt, lộ ra tiêu chuẩn Slytherin giả cười, hắn mới nói tiếp, "Cậu cần tùy thời nhớ rõ, cậu là một Slytherin cao quý mà không phải Gryffindor lỗ mãng, dã man."

"Vâng, giáo sư Snape." Tom nghiêm túc trả lời, sau đó nghịch ngợm cười, "Chính là em hiện tại thậm chí còn chưa mười một tuổi, giáo sư. Em thấy em có quyền lợi hưởng thụ thơ ấu của mình, cho dù là vì bù lại đời trước thiếu hụt."

Bàn ăn náo nhiệt trầm mặc một lát sau đó Sirius lại khiêu khích mở miệng, "Snape, ngươi vừa mới là có ý gì? Ta cũng không nhận ra Slytherin là cao quý, tao nhã. Có lẽ, ngươi phải nói, Slytherin là âm trầm, âm hiểm, khó chịu."

Bởi vì Sirius lại nhắc tới từ ngữ gần nhất khiến Snape mẫn cảm, khẩu chiến lại bắt đầu.

"Harry, anh không thấy là có đôi khi nọc độc cũng là một loại gia vị tốt cho thức ăn?" Tom ngồi đối diện Harry, mắt nhúc nhích thấp giọng nói, hơn nữa thành công khiến những người khác cười khẽ —— trừ bỏ James Evans.

Cậu bé như suy nghĩ gì đó nhìn Tom.

Chờ đến khi bữa tối chấm dứt, Kreacher đưa lên bánh ngọt, James mới nhẹ nhàng kéo tay áo Harry một chút, phòng bị nhìn Snape  đang thảo luận với Lupin, Sirius, thấp giọng nói, "Harry, hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"

Harry cúi đầu nhìn James, phát hiện trong cặp mắt xanh biếc giống mình như đúc đang mang theo nghi hoặc cùng quấy nhiễu. Harry ngẩng đầu nhìn Snape, "Sev, em hơi mệt, em cùng James đi nghỉ. Ân, hôm nay em muốn ngủ cùng James nói chuyện."

Harry nháy mắt, nhìn Snape kiên định gật đầu, không tiếng động biểu hiện mình kiên trì.

"Được rồi." James đứng cạnh Harry cơ hồ run rẩy, Snape mới thong thả mở miệng, "Chỉ tối hôm nay."

"Đương nhiên thân ái." Harry cười sáng lạn, "Tin tưởng em, em cũng không hi vọng tách ra quá lâu."

"Được rồi Harry." Lupin ôn hòa mở miệng, "Nơi này còn có nhi đồng, hơn nữa chú cảm thấy một vài chuyện không nên nói ở những trường hợp công khai."

Harry nhún vai, theo bản năng nhìn thoáng qua Tom đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, "Tom, em cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chính là một ngày bộn rộn nhiều việc. Tôi nghĩ Kreacher đã chuẩn bị tốt phòng của em."

"Ta ăn hết bánh rồi mới đi, không cần lo lắng cho ta." Tom bình tĩnh nói, "Ta sẽ chăm sóc tốt mình."

Harry gật đầu, kéo James rõ ràng vì nguyên nhân nào đó mà không yên đi ra phòng khách.

Khi hai người đều thay áo ngủ nằm ở trên giường thoải mái, ấm áp, Harry mới nghiêm túc nhìn James nửa năm chưa gặp.

"Em cao lớn không ít." Harry nói, tuy rằng cảm giác giống như em gái nhưng là thời gian hai người ở chung dù sao quá ngắn.

"Em cũng thấy thế, có lẽ là bởi vì được ăn nhiều đi." James ngượng ngùng nở nụ cười, xoa mái tóc hỗn độn di truyền của nhà Potter, "Nói thực ra, khi ở nhà Dursley, bọn họ tuy rằng chưa từng để em đói, nhưng là ăn..."

James nói xong thì nhún vai, ý nói anh cũng biết, "Em thấy em hiện tại cao giống như cuối năm nhất, chính là, dựa theo tuổi thân thể thì em còn chưa mười một tuổi." Nụ cười trên mặt James chậm rãi thu lại, "Có lẽ, là vì Riddle rất am hiểu làm cơm."

"Riddle?" Harry kinh ngạc, nghiêng người nhìn cậu bé nằm bên cạnh mình, "Anh nghĩ hai người hiện tại đã gọi nhau bằng tên mà không phải dòng họ. Trên đường tới nơi này, quan hệ hai người nhìn cũng không tệ lắm. Cậu ta, không phải còn cứu em sao? Đương nhiên, đối với cái này anh thật xin lỗi, không có lo lắng đến hai người không nên sinh hoạt ở nơi hỗn loạn như vậy."

Harry giải thích, có lẽ là quá mức tin tưởng Tom có thể đối phó hết thảy, cậu lại để hai thiếu niên có bề ngoài là nhi đồng, thậm chí có thể nói là hai người tâm lý đều còn chưa tới tuổi trưởng thành phóng ở lại nơi âm u, nguy hiểm đó.

Kiếp trước, từ khi cậu có năng lực sau thì không còn để em gái sinh hoạt bên trong âm u, khủng bố.

"Xin lỗi em James." Harry đưa tay xoa tóc James, "Anh quên, trí nhớ của em vẫn dừng lại ở năm nhất. Em cũng không giống anh, cùng lớn dần."

"Đây không phải là lỗi của anh." James đỏ mặt, cậu thoát khỏi bàn tay của Harry, "Em cũng không muốn trách anh cái gì, hơn nữa, em không phải là không có việc gì sao. Mỗi lần gặp nguy hiểm, đều là... Tom dùng pháp thuật cứu em."

Harry kinh ngạc nhíu mày mà mặt James giống như đã không thể tiếp tục đỏ. Cậu bé khẩn trương nhìn Harry, "Em biết điều này liên lụy đến riêng tư của anh cho nên nếu anh không muốn trả lời, em có thể hiểu."

"Em muốn hỏi cái gì?"

"Ách," James không được tự nhiên vặn vẹo, "Giáo sư Snape luôn hận em, từ lần đầu tiên nhìn thấy giáo sư, em có thể cảm nhận giáo sư chán ghét em... Anh, ở lúc sau, tại sao lại hòa bình ở chung, tiêu trừ loại hận ý này, thậm chí yêu giáo sư?"

Harry nhíu mày, cậu nghĩ đến tới nay, James đã tiếp nhận Snape, chính là hiện tại xem ra, cũng không giống như vậy. Hoặc là nói khi hỏi vấn đề này, là vì James gặp phiền toái giống vậy?

Harry mỉm cười sau đó mới mở miệng.

"James, bởi vì anh có thể cảm nhận được khi Sev nói ác độc, âm trầm, lạnh lùng, trào phúng, phía dưới là quan tâm bị thật sâu vùi lấp." Harry lần đầu tiên vươn tay, giống như trước vô số lần làm như vậy với một cô bé nghịch ngợm. Harry buông toàn bộ phòng bị trên người, dùng tư thế thân nhất nật khăng khít nhất ôm James.

"James, em phải nhớ kỹ một việc." Harry dừng lại một chút, "Có lẽ, Slytherin quả thật âm hiểm, giả dối nhưng là chỉ cần là người được đặt ở trong phạm vi bảo hộ đều được bọn họ thủ hộ thật cẩn thận." Harry nhìn James, nhợt nhạt cười, "Anh nghĩ điểm ấy em hẳn là biết."

"Em, em cảm nhận được . Nửa năm qua, nếu không phải có Tom a..." Harry rối rắm nói, "Chính là, cậu ta là Voldemort... đã giết cha mẹ em!"

"James, anh hi vọng em có thể hiểu được, Voldemort đã chết rồi, ở Bộ Pháp Thuật hắn đã bị anh cùng Tom triệt để giết chết." Harry nhíu mày nhìn nam hài trước mặt, "Tom trừ bỏ dùng tử xà giết chết Myrtle thì không tham gia mưu sát gì. Hơn nữa, cậu ta cũng là người bị hại lần này, bị Voldemort nhốt trong một quyển nhật kí 50 năm."

"Chính là, cậu ta không phải là một mảnh hồn của Voldemort sao? Hơn nữa, bây giờ cậu ta hấp thu toàn bộ linh hồn của Voldemort..."

"Vậy em thấy cậu ta là Voldemort điên cuồng, chỉ biết là dùng giết chóc cùng trừng phạt đe dọa người khác, muốn dùng hắc ám thống trị cả thế giới Pháp Thuật sao?" Harry nhíu mày.

James suy tư rồi lắc đầu, "Không, cậu ta, có đôi khi thậm chí còn ngây thơ hơn em. Đối với rất nhiều chuyện cũng không biết, chứng kiến một vài lần em tập mãi thành thói quen. Hôm nay, anh cũng nghe được, cậu ta dám nói, cậu ta chưa từng trải qua thơ ấu..."

"Tom Riddle, là trưởng thành ở cô nhi viện." Harry trầm mặc nói, nỗ lực hồi tưởng cuộc sống ở cô nhi viện. "James, em lớn lên trong nhà Dursley bởi vì em là phù thủy, em gặp loại đãi ngộ gì, anh nghĩ em rõ ràng hơn rất nhiều người, hơn nữa ký ức vẫn còn mới mẻ."

James gật đầu, thần sắc bi thương, "Bọn họ thậm chí là thân nhân của em..."

"Như vậy, em cho rằng Tom từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện sẽ gặp gặp được cái gì?" Harry bình thản hỏi lại.

Chương 198

Một ly cà phê mà thôi

"Em..." James chần chừ, "Bài xích, sợ hãi, thậm chí là ngược đãi..." Harry lắc đầu, "Chính là, điều này cũng không thể trở thành lý do cậu ta làm những chuyện kinh khủng đó."

"James, Tom không giống." Harry bình tĩnh nói, "Tuy rằng em có thể không nhớ rõ một vài chuyện nhưng là em cũng biết, cha mẹ của em yêu em, thậm chí ở thân thể này, " Harry cúi đầu nhìn thân thể của mình, "Luôn luôn có ấn ký của mẹ, là vì yêu cho nên khi vẫn còn là trẻ con em đã đả bại Voldemort một lần, cuối năm nhất em lại một lần nữa đả bại Voldemort. Thậm chí, ở Bộ Pháp Thuật, anh có thể chiến thắng Voldemort, có một bộ phận nguyên nhân cũng là đến từ tình yêu của mẹ chúng ta."

Mắt James vì những gì Harry nói ướt át. "Điều đó em cũng không hiểu rõ, chính là em luôn cho rằng, bọn họ nhất định là rất yêu em."

"Đúng vậy, em có thể cảm thụ được. Nhưng là Tom không giống, anh nghĩ em còn nhớ rõ khi vừa nghỉ hè, anh cùng Tom thảo luận về cha mẹ cậu ta đi?"

James sững sờ sau đó nhẹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net