200-205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Chương 200

Câu chuyện bị lãng quên

"Ách, anh thấy Giáo sư Snape tức giận vì những gì em nói, Hermione." Lúc lâu sau, Draco mới thong thả cầm tài liệu trong tay tiếp tục đưa cho Harry, cậu bình tĩnh nói, "Hơn nữa, giáo sư hình như rất để ý chuyện tuổi."

"Giới tính cũng không thể trở thành chướng ngại huống chi là tuổi." Harry lãnh đạm nói, nhớ lại khi quan hệ của mình và Snape hấp thụ ánh sáng, những bức thư giống như tuyết rơi kia. Trong đó có rất nhiều bức thư mắng Snape là một đồng tính luyến ái ghê tởm, dạy hư "Ngôi sao cứu thế" của giới phù thủy.

Thật buồn cười!

"Chuyện đó không giống, Harry." Draco nói, trong mắt toát ra lo lắng, "Đồng tính luyến ái ở giới phù thủy là chuyện bình thường, tuy rằng vẫn có một nhóm người không thể nhận. Đối với Giáo sư Snape thì nó cũng không coi phải là chướng ngại." Draco lấy thứ cần cuối cùng, ba người đi đến bàn của bọn họ.

Draco bảo Harry khống chế ma lực xuất sắc nhất trong ba người đốt lửa rồi thấp giọng nói, "Nhưng là, theo tuổi, giáo sư Snape có thể làm cha của cậu. Nếu hai người kết hôn, ta nghĩ sẽ khiến cho cả giới phù thủy náo động, phản đối lớn hơn nữa."

Draco không chút để ý ném những dược liệu Harry đã cắt hoàn mỹ vào vạc, nói, "Hai người, đặc biệt là giáo sư Snape sẽ gặp phiền toái rất lớn."

"Tối thiểu không phải là đứng ở mặt đối lập với thế giới phù thủy, không phải sao?" Harry cười bắt đầu dùng đo lường chất lỏng, "Ta nghĩ chuyện đó sẽ không gian nan hơn chuyện đối phó Voldemort." Harry cười, ngẩng đầu nhìn Snape đang tuần tra trong phòng học tràn ngập hơi nước.

Nếu như đã trải qua những chuyện như vậy hai người bọn họ còn không chịu nổi công chúng phản đối hoặc là ác ý thì những chuyện bọn họ trải qua tính cái gì?

Chẳng lẽ, sinh tử gắn bó, che chở nhau chỉ là một trò chơi tên là 'Cứu thế'?

"Harry," Hermione thật cẩn thận mở miệng, "Cậu nói, Giáo sư Snape vì nghe được những gì mình nói, mà để ý..."

Harry kiên định lắc đầu, "Anh ấy sẽ không để ý." Harry lãnh khốc nói, ngừng lại một chút sau đó mới nói tiếp, "Hoặc là anh ấy để ý mình sẽ nghĩ như những lời của cậu."

Hermione nhíu mày, "Cậu sẽ không để ý, chúng ta đã sớm nhìn ra cậu rất thích, hoặc là nói yêu giáo sư Snape, mình nghĩ giáo sư hẳn là cũng biết mới đúng."

"Mấy người?" Harry kinh ngạc nhíu mày, hơn nữa cầm thứ  phải nghiền nát trong tay đưa cho Hermione, bắt đầu thêm một vòng nghịch kim đồng hồ thứ bán thành phẩm trong vạc.

"Là mình,và Ron." Hermione xấu hổ cười, "Ngay từ đầu, chúng mình đều nghĩ cậu là bị mê hoặc nhất thời cho nên mới yêu thích Giáo sư Snape. Ách, chỉ có Draco cho rằng cậu thấy được giáo sư Snape chân chính cho nên mới lựa chọn giáo sư là bạn lữ của cậu."

Hermione bổ sung, gật đầu với Draco, đưa thứ nghiền nát thành bụi phấn, "Bất quá, những chuyện phát sinh lúc sau chứng minh, lựa chọn của cậu là chính xác nhất. Giáo sư Snape, bí mật, giáo sư chứng thật là một bạn lữ tốt, mình nhận ra một số thứ Draco nói."

"Đó là bởi vì ở càng nhiều thời gian, cách nhìn của anh chính xác hơn em, Hermione." Draco giả cười đem thứ Hermione đã nghiền nát đổ vào vạc.

"Hiện tại nghịch kim đồng hồ quấy mười hai lần sau đó thêm da ếch." Hermione cúi đầu nhìn sách, chỉ thị Harry làm bước tiếp theo. "Nhưng là chân chính ở cuộc chiến diễn ra trong Bộ Pháp Thuật mình mới chính thức tiếp nhận sự thật Giáo sư Snape là bạn lữ của cậu."

"Cuộc chiến ở Bộ Pháp Thuật?" Harry nhíu mày, sau khi chiến tranh chấm dứt chính là Thẩm Phán rồi lo lắng ma pháp trong cơ thể cậu có thể hoàn toàn biến mất hay không, tiếp theo là cuộc thi O. W. Ls, cậu căn bản đã quên hỏi chuyện gì xảy ra sau khi cậu hôn mê.

Hermione gật gật đầu, cũng ý thức được cùng một vấn đề.

"Chẳng lẽ không có ai nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra sao?" Cô giật mình bịt mồm, Draco cúi đầu nhìn Độc Dược, lấy da ếch trong tay Hermione ném vào vạc rồi bảo Harry dừng quấy.

"Hiện tại cần đun 10', chúng ta có thể thừa dịp này chuẩn bị phấn đá nguyệt bồ tát, cây gai, thuận tiện nói một chút cho Harry biết." Draco phân phối nhiệm vụ sau đó dùng ma pháp đếm ngược.

"Đầu tiên, mình nghĩ, coi như lúc ấy ở Bộ Pháp Thuật có rất nhiều người không có chú ý tới nhưng là qua Nhật báo Tiên Tri đưa tin, mọi người cũng đã biết khi Voldemort xong đời cậu cùng Giáo sư Snape ở trên chiến trường hôn nhau." Draco cười nhạo, "Chúng ta bắt đầu nói từ khi đó."

"Mình biết nhưng là lúc sau mình hôn mê." Harry khô cằn nói, cũng không vì hành vi lúc ấy mà đỏ mặt.

"Đúng vậy, bởi vì số lượng, kỳ thật chúng ta luôn chiến đấu kịch liệt với Tử Thần Thực Tử, người này cũng không thể làm gì được người kia. Nhưng là khi cậu hôn mê khiến Giáo sư Snape triệt để lâm vào trạng thái điên cuồng..." Draco nói xong run lên, "Tuy rằng bình thường học sinh Hogwarts đều nói Giáo sư Snape khủng bố nhưng là ta cho rằng ở Bộ Pháp Thuật giáo sư một tay bảo hộ cậu sau người, một tay huy động đũa phép công kích toàn bộ người phía trước mới là kinh khủng nhất."

"Draco không khoa trương." Hermione sợ hãi, "Khi đó giáo sư không phân biệt được địch ta, chỉ cần là người che phía trước thì đều bị công kích. Mình không thể không nói, Harry, lúc ấy Giáo sư Snape thực dễ dàng làm cho người ta nghĩ lầm giáo sư là vì Voldemort bị giết chết mà điên cuồng, bộ dáng như là nghĩ áp chế cậu hoặc là giết cậu rồi khiến Voldemort sống lại."

Hermione cái run run, Draco đưa tay nhẹ nhàng vỗ Hermione thấp giọng nói, "Hermione, đều là quá khứ." Hermione ngẩng đầu nhìn Draco, "Chính là, lúc giáo sư chút nữa giết Fudge đi ra từ lò sưởi!" Hermione hơi run rẩy, trước mặt Harry nắm thật chặt tay Draco.

Harry hoàn toàn không chú ý tới mờ ám giữa hai người, cậu khiếp sợ vì những gì Hermione nói, "Cậu nói, Sev khi mình ngất triệt để phát điên, công kích toàn bộ người chắn ở trước mặt, thậm chí thiếu chút nữa giết Fudge?"

Hermione hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu, "Giáo sư tuy rằng hỗ trợ đánh bại không ít Tử Thần Thực Tử nhưng là cũng đánh ngất xỉu vài người Hội Phượng Hoàng, cuối cùng lại công kích Fudge mang theo thần sáng tới..."

"Cho nên ngay cả những người trong Hội Phượng Hoàng biết rõ giáo sư là nằm vùng, đại bộ phận cũng không thể khẳng định giáo sư đứng ở bên nào." Draco bổ sung.

Nguyên lai còn có một chuyện như vậy. Liên tục hai tiết Độc Dược, sau khi chấm dứt, Harry tạm biệt Hermione, Draco rồi lập tức đi đến phòng của Snape cách phòng học không xa.

Nghe tiếng cửa mở ra, Snape ngẩng đầu nhìn người đi vào, nhíu mày, "Potter, ta nghĩ em cùng bạn đi thư viện."

"Nếu cần viết luận văn Độc Dược, em tin tưởng cả thư viện cũng kém nơi này." Harry cười hì hì ngồi đối diện Snape, để quyển sách trên tay xuống rồi đưa tay qua mặt bàn, để tay của mình bao trùm trên cánh tay Snape, cách trường bào cảm thụ nhiệt độ cơ thể Snape.

"Giáo sư, em nghĩ anh sẽ không có để ý những gì Hermione nói đi?" Harry nhìn Snape, thu liễm nụ cười trên mặt.

Snape lại nhíu mày nhìn Harry, "Potter, ta đã nói, từ khi em học năm thứ tư ta đã biết tuổi của em, hơn nữa trong hai năm qua cũng không quên." Hắn buông bút lông chim, nhẹ nhàng cầm tay Harry đang bao trùm tay trái của mình, thẳng thắn nói, "Nếu em thật là một tiểu quỷ giống các học sinh Hogwarts khác, ngây thơ tới cực điểm như vậy, em cảm thấy ta sẽ yêu em sao?"

Sẽ không! Harry dùng ánh mắt nói, nhẹ nhàng lắc đầu."Nhưng là không phải anh vẫn để ý một vài sự tình sao?"

Snape kéo tay Harry, vươn người.

"Đúng, ta để ý một vài chuyện." Snape nói, Harry cảm nhận hơi thở ấm áp khi Snape nói chuyện phun trên mặt mình, "Ta chỉ để ý em nghĩ như thế nào."

"Em?" Harry nhịn không được bị đôi môi mỏng trước mắt mình hấp dẫn, cậu tiến lên hôn Snape sau đó mới học ngữ khí của Snape nói, "Giáo sư, từ năm thứ tư em sẽ biết tuổi của anh, hơn nữa trong hai năm qua cũng không quên."

Chương 201

Tâm sự

Nghe Harry nói vậy, Snape vui mừng nhợt nhạt cười, Harry lại khẽ hôn môi của Snape, hàm hồ bổ sung, "Nếu anh không quên, linh hồn của em đã hơn ba mươi tuổi, giáo sư."

"Ta không quên," Snape giả cười nói, bàn tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng ma xát các đốt ngón tay của Harry, "Ta cũng không quên, thân thể của em còn nửa năm mới tính là chân chính trưởng thành, Potter." Snape ngồi về chỗ của mình.

Harry thấy mình hẳn là từ những gì Snape nói nghe ra một vài ý ám chỉ nhưng cậu thật sự không nghĩ ra được đối phương ám chỉ cái gì. Mà Snape cũng bày ra biểu tình sẽ không nói gì, Harry bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra sách giáo khoa cùng tấm da dê, bắt đầu viết luận văn.

Hơn nữa, chuyển dời đến chuyện cậu quan tâm.

"Anh chưa từng nói cho em biết chuyện đã xảy ra sau khi em ngất ở Bộ Pháp Thuật." Ngữ khí mang một tia chỉ trích, "Đã xảy ra chuyện như vậy, sao anh có thể không nói cho em biết."

"Đối với một người từ trước đến nay lấy bình tĩnh mà kiêu ngạo..." Snape thong thả mở miệng, "Chẳng lẽ em nghĩ rằng ta sẽ vì mình mất đi bình tĩnh mà kiêu ngạo vẻ vang, nói cho người yêu của mình để người đó áy náy sao?"

Harry thở dài, còn cách cái bàn nhìn vào mắt Snape, "Sev, tối thiểu kia không phải chuyện nhục nhã, hơn nữa, em sẽ kiêu ngạo vì nó." Harry nói xong cười rộ lên, "Nói thực anh khiến bọn họ sợ không nhẹ nhưng là cũng triệt để cảm động bọn họ."

"Nếu em nói bọn họ là những người bạn của em thì không cần ." Snape nhíu mày, "Ta không cần bất cứ ai cảm động, kể cả em."

Harry phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.

"Ta lúc ấy để ý, chỉ có an nguy của em." Snape đứng dậy, vòng qua bàn đi đến cạnh Harry. Harry cũng chậm rãi đứng lên, hai người ôm nhau.

"Cho dù đã qua đã hơn một năm nhưng ta vẫn nhớ rõ, khi đó, em đột nhiên ngất trong lòng ta." Snape thì thào nói, Harry không riêng gì cảm nhận được thân thể Snape run rẩy, cậu còn cảm thấy giọng đối phương run rẩy, hơi thở.

Thậm chí là linh hồn.

"Em không sao Sev." Harry nhẹ nhàng vuốt lưng Snape, nhẹ nhàng nói, "Em đang ở bên cạnh anh."

"Chính là, lúc ấy, hô hấp của em gần như ngừng lại. Ta thậm chí không.. cảm giác được nhịp tim  của em..." Lần đầu tiên Snape ở trước mặt Harry nhớ lại tình hình lúc đó, hắn ôm thật chặt người trong lòng ngồi cúi đầu hôn trán Harry.

Harry này mới thấy rõ ràng khuôn mặt Snape trường kỳ không tiếp xúc ánh mặt trời mà tái nhợt vì nhớ lại đoạn trí nhớ kia mà trắng bệch, "Sev, đã qua. Thực xin lỗi, em không biết..."

"Đây không phải lỗi của em Harry." Snape nhìn Harry nói, "Ta biết sợ hãi mất đi một người là như thế nào. Thậm chí, khi đó, ta chỉ có một ý niệm trong đầu."

"Cái gì?" Harry theo bản năng hỏi sau đó không đợi Snape nói ra thì đã hiểu rõ mình có được đáp án gì.

"Nếu em chết thì ta sẽ giết mọi người..." Snape bình tĩnh nói, Harry nhẹ nhàng vuốt ve mặt Snape, gằn từng tiếng nói, "Anh không phải muốn giết mọi người, anh là muốn những người đó giết anh —— nếu, em thật sự chết ở đó."

"Có đôi khi em thông minh đến mức khiến người ghét, Potter." Snape nói, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Harry mà chậm rãi trầm tĩnh lại.

"Potter." Hồi lâu, Snape mới mở miệng, thừa nhận Harry nói, "Ta đáp ứng em sẽ cố gắng bảo trụ tính mạng của ra trong chiến tranh, không dễ dàng buông tha cho hi vọng sống. Bất quá, điều kiện là, em còn sống."

Harry ôm chặt Snape.

"Có lẽ, thừa nhận ta sợ hãi phải chết sẽ làm em xem thấp ta, Potter." Giọng Snape chậm rãi khôi phục sự trơn nhẵn, tập quán trào phúng, "Bất quá, ta cảm thấy ta cần phải nói cho em biết. Ta sợ hãi mất đi em, sợ hãi bị thời gian vứt ở phía sau." Snape thấp giọng nói ở bên tai Harry, "Ở trước mặt em, ta nghĩ ta không cần che dấu sợ hãi. Coi như hiện tại Bộ Pháp Thuật đem ta trở thành... gián điệp dũng khí nhất, thành công nhất, hoặc là anh hùng chiến tranh tuyên dương, ta cũng muốn nói cho em, ta tuyệt đối không phải là một Gryffindor. Một Gryffindor có thể dũng cảm, tinh thần luôn tỏa sáng."

"Nga," Harry cười, "Mặc kệ nói sao, Sev. Trong lòng em anh luôn là một Slytherin chân chính, cao quý tao nhã..." Nhìn thấy Snape lộ ra biểu tình xen vào giữa ghê tởm cùng giãy dụa, Harry cười càng thêm sáng lạn, "Đương nhiên, quan trọng nhất  là bản chất của anh, là một Slytherin. Anh có được toàn bộ ưu điểm của Slytherin. Em thật sự thích anh che ở phía trước ngăn trở hết thảy. Ân, cũng chính là cảm giác được anh bảo vệ."

"Ta nghĩ với thực lực của em, em không cần ai bảo vệ, Potter." Snape rốt cuộc dấu không được xúc động mãnh liệt muốn hôn Harry, hắn hôn Harry. Thẳng đến hai người đều thất hít thở không thông thì mới tách ra.

Harry thở hổn hển nhìn Snape, "Đúng, em không cần. Nhưng đó là một cảm thụ trên tâm lý."

Snape gật đầu, "Ta biết, ta cũng có thể nhận được cảm giác này." Snape nhìn vào mắt Harry, "Đời này ta từng nhận được từ hai người."

Harry nhíu mày nhưng không nói gì, cũng không tức giận.

"Chính là, người đầu tiên, thời gian tàn khốc từ bỏ, rồi sau đó tới ta bị thời gian tàn khốc vứt bỏ." Snape rõ ràng cho thấy đang xuyên thấu qua đôi mắt Harry nhớ kỹ chuyện đã qua.

Harry nhìn Snape, trong lòng không còn hoài nghi giống năm thứ tư. Hai năm qua, cậu đã khắc sâu hiểu biết hình tượng của Lily Evans trong lòng Snape.

Cô ấy không chỉ là mối tình đầu của Snape ——nói đối tượng thầm mến càng chuẩn xác, cô thậm chí còn là ánh mặt trời trong sinh mệnh Snape, tuy rằng với chuyện đã xảy ra thì cô như một ánh mặt trời tàn nhẫn.

Cô, là người bạn duy nhất của Snape, thậm chí là người bạn thơ ấu duy nhất.

Đây là sự thật không thể hủy.

Khi Harry miên man suy nghĩ, Snape đã hoàn hồn. Hắn lo lắng nhìn Harry, "Hiện tại hồi tưởng lại, có lẽ ngày nghỉ hè vừa bắt đầu ở năm nhất, ở bệnh thất, em mở to mắt đối diện ta, trong nháy mắt, thời gian sinh mệnh ta lại một lần trôi..."

"Sev..." Harry mềm mại gọi tên Snape.

"Cho nên ở Bộ Pháp Thuật ta phát hiện ta gần như không cảm giác được em thở, ta thấy sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Ta đã mất đi một lần, mà em, quan trọng hơn rất nhiều, Harry." Snape nói, mặt không được tự nhiên, "Ta không thể tin tưởng tính mạng của ta nếu mất đi em sẽ như thế nào, Harry."

"Em cũng không thể tưởng tượng, Sev." Harry nói, "Tính mạng của em và của anh đã tan vào nhau, hai người thiếu một cũng không được."

"Chính xác." Snape cười khẽ rồi hôn Harry, "Đây cũng là những gì ta muốn nói."

Từ sau lần tâm sự đó, cả Hogwarts có thể nhìn ra Harry cùng Snape thân mật hơn trước nhiều. Về lời đồn trước ngày nghỉ Giáng Sinh có liên quan đến "Bên thứ ba thần bí" chưa đánh đã tan, Hufflepuff còn có một bản "Tình yêu—— từ đối thủ một mất một còn đến vợ thân mật, là cái gì cải biến quan hệ của bọn họ?" Chất phác cảm động về tình yêu giữa giáo viên và học sinh.

Thời tiết ngày một nóng lên, rất nhanh đã đến tháng sáu, khi đấu xong một trận đấu Quidditch cuối cùng——ở Gryffindor có Harry Tầm thủ với thân thủ mạnh mẽ, Ron thủ thành được xây dựng tuyệt đối tự tin phát huy vượt xa người thường cùng với Ginny truy thủ xuất sắc, thành công với ưu thế lấy được thắng lợi cuối cùng.

"Tôi không rõ cậu vì sao phải rời khỏi đội Quidditch Slytherin Malfoy." Ron nói, một hơi uống hết Whiskey trong cốc, sau đó cười đắc ý, "Chẳng lẽ cậu là tự mình hiểu lấy, biết không thắng được chúng ta cho nên mới rời khỏi ?"

Trong Phòng Cần Thiết, Draco thoải mái dựa vào ghế cười lạnh, "Ta khi nào thì sợ hãi sai lầm thất bại?" Cậu ngạo mạn nói, tay không cầm chén rượu nắm thật chặt tay Hermione, khớp xương vì vậy trắng bệch.

"Chính là, đối với ta, một vài chuyện đã muốn mất đi niềm vui lúc trước mà thôi." Draco nói, sắc mặt vẫn cao quý ngạo mạn, giả cười gần như không có bất cứ khác biệt gì so với thường ngày.

Nhưng là Harry vẫn nhìn thấy.

Harry như có suy nghĩ gì buông chén rượu trong tay nhìn Draco, "Slytherin làm cái gì sao?"

"Slytherin?" Ron khó hiểu nhìn Harry và Hermione, "Malfoy chính là đầu lĩnh của Slytherin..."

Chương 202

Cheers!

"Em nói rồi, Draco." Hermione nhíu mày, nhìn Draco, "Anh nói cho bọn họ biết."

"Đây là chuyện riêng của anh, Hermione." Draco lạnh lùng nói, "Malfoy có thể giải quyết mọi chuyện."

"Cho dù là Malfoy cũng cần bạn !" Hermione giận dữ gầm lên, nhìn Harry và Ron, "Em nói rồi, Harry, Ron tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Nhưng anh còn không cho em hỗ trợ."

"Em là huyết thống Muggle có thể giúp cái gì, Hermione?" Draco trào phúng, chua ngoa nói, "Bị Slytherin nói là kẻ phản bội huyết thống Weasley, có năng lực giúp cái gì? Harry cho dù trở thành 'Ngôi sao cứu thế', cậu ta có năng lực giúp cái gì? Anh nói rồi, anh liền có thể đối phó chuyện đó."

Draco dừng lại một chút rồi mới quay đầu nhìn hai người kia, "Ta hiểu những Slytherin đó cho nên, ta có thể tự giải quyết."

Harry suy tư trong chốc lát rồi mới gật đầu, "Draco nói rất đúng. Có một số việc, chúng ta không giúp được gì, Draco chỉ có thể tự giải quyết."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ron khó hiểu nhíu mày, "Nói thực ra, năm học này vừa khai giảng biết Malfoy rời khỏi đội Quidditch Slytherin tôi đã cảm thấy kỳ quái." Ron xin giúp đỡ nhìn Harry, "Malfoy nhiệt tâm với Quidditch không thua bất cứ ai đúng không, Harry?"

"Đúng." Harry bình tĩnh nói, nhìn Draco, ý bảo muốn nói cho Ron hay không do Draco lựa chọn.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Draco xẹt qua một tia không được tự nhiên, động tác có chút cứng ngắc nhún vai muốn mình trầm tĩnh lại.

"Đúng, ta rất thích Quidditch. Nhưng đó chỉ là một thứ tiêu khiển mà thôi." Draco ngạo mạn nói, "Nếu niềm vui tiêu khiển đều biến mất, như vậy còn cần phải tiếp tục chơi sao?" Draco thong thả ngồi thẳng dậy, hai tay mười ngón đan chéo nâng cằm, cánh tay thì gác trên sô pha.

Harry nhìn Draco lộ ra giả cười tiêu chuẩn Malfoy, sau đó lại nhìn Ron như cũ chưa hiểu rõ hết, thần sắc mê mang, không khỏi thở dài.

"Ron, tuy rằng nhà Malfoy ở thời kỳ chiến tranh là đứng ở bên chúng ta nhưng là rất rõ ràng, không phải toàn bộ Slytherin đều đứng ở bên chúng ta."

"Rất nhiều người giám hộ Slytherin bị nhốt vào Azkaban." Ron đột nhiên mở miệng, sau đó bổ sung, "Mình là nghe cha nói, nghỉ hè ba rất bận rộn sau đó nói, cơ hồ đại bộ phận quý tộc lui tới chặt chẽ với Tử Thần Thực Tử trong chiến tranh đều bị thẩm tra, phát hiện có thật nhiều người bí mật gia nhập Tử Thần Thực Tử, bị giam vào Azkaban..."

Ron nói xong thì tỉnh ngộ, "Những Slytherin này cho rằng đây là lỗi của cậu?" Ron nói xong không dám tin mở to mắt, "Slytherin ngang ngạnh."

"Không phải rất bình thường sao?" Draco nhìn Ron cười, "Cha ta có thể nói là Tử Thần Thực Tử nổi tiếng nhất, tuy nhiên sau chiến tranh lại được tự do, thậm chí như cá gặp nước ở Bộ Pháp Thuật, từng bước thăng chức, mà cha của bọn họ, hoặc là mẹ lại bị nhốt vào Azkaban, mất đi vinh dự mà quý tộc nên có. Ta không thể không nói, thậm chí có học sinh cực độ khát vọng có thể gia nhập Tử Thần Thực Tử."

"Crabbe cùng Goyle." Hermione âm trầm nói, "Cùng những học sinh có người giám hộ là Tử Thần Thực Tử..."

"Tôi đã phát hiện, Malfoy." Ron lộ ra một nụ cười có thể nói là giảo hoạt, "Những người này ban đầu đều là vây quanh cậu, ở 'Dưới tay' cậu, mà hiện tại bọn họ phản bội cậu. Malfoy, có thể hỏi bây giờ cậu có cảm thụ gì sao?"

Nghe Ron nói như vậy, Harry cùng Hermione cũng nhịn không được ánh mắt chỉ trích nhìn Ron. Mà Ron như cũ không quan tâm nói tiếp, "Không có những người 'bạn' vì nghệ thuật hắc ám hay là những cái khác vây quanh ở bên cạnh, không cố ý nịnh hót, có thể quang minh chính đại đi cùng chúng ta, cậu có cảm thụ gì a Draco?"

Draco?

Harry cùng Hermione ở cùng một thời gian ánh mắt đổi thành giật mình, ngay cả Draco từ trước đến nay vẫn cố gắng duy trì phong độ cùng tao nhã của quý tộc đều cũng giật mình mở to mắt.

"Ngươi, Weasley, ngươi gọi ta cái gì?" Draco lắp bắp nói, sắc mặt lạnh như băng sớm đã biến mất không thấy gì nữa, còn lại chỉ có giật mình giống Hermione như đúc.

"Draco, đây là tên của cậu, tôi cũng không gọi sai nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net