45-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếng cúi đầu tiếp tục phê bài tập mà ít cái có thể vào mắt, sửa đến một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại.

"Potter!" Hắn giống như thì thầm gọi, mà Harry ở trong nháy mắt ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.

Quả nhiên, thính giác của hắn so với người bình thường mẫn cảm nhiều lắm, không thông qua huấn luyện nghiêm khắc, thính giác người bình thường tuyệt đối sẽ không nhạy cảm như vậy.

Mà Harry ở trong nháy mắt phát hiện sai lầm của mình, hắn vội vàng lộ tươi cười không xác định, dò hỏi: "Giáo sư, vừa mới ngài có gọi ta phải không? Ta hình như nghe được ngài gọi ta."

Snape chậm rãi buông bút lông chim trong tay đứng dậy đi tới đối diện Harry, cúi đầu nhìn xuống nam hài đang ngửa mặt đối diện với mình.

"Potter, nói cho ta biết, ngươi vừa mới làm như thế nào nhắm quả táo —— ở tình huống ngươi nhìn không tới." Snape hơi hơi nheo lại hai mắt, chỉ có người quen thuộc mới biết được, hắn không mở miệng trào phúng là thời điểm hắn phi thường nhận chân (thật sự chú tâm).

Đáng tiếc, trước mắt, Harry còn không biết Snape có thói quen này, hắn chỉ là có chút kỳ quái Snape nói bình thản mà không hề ác ý—— đương nhiên, hay là do không mang theo loại trào phúng chuyên thuộc về hắn.

"Giáo sư, khi ta nghe được thanh âm gia tinh buông quả táo, dùng nó đến xác định phương hướng của quả táo. Dù sao, đôi mắt của ta không thể dùng, tự nhiên muốn dùng các giác quan khác đến trợ giúp chính mình." Harry híp mắt giải thích, hai mắt theo động tác ngồi xuống của Snape không cố ý phóng nhẹ mà chậm rãi nhìn thẳng hai mắt đối phương.

"Nói như vậy, ngươi mất đi thị lực chính là thính lực lại tăng trưởng rất nhiều?" Snape tao nhã khơi mào một bên mày, căn cứ biểu hiện của Harry cho ra được kết luận này. Mà kết luận này cũng làm cho ánh mắt hắn lộ ra trầm tư, bất quá miệng của hắn lại bắt đầu trào phúng.

"Không hổ là hoàng kim nam hài Gryffindor, luôn có thể sáng tạo kỳ tích mà người khác không thể tưởng được."

Harry tự động xem nhẹ câu nói kế tiếp của Snape nói: "Căn cứ cảm giác của ta, hẳn là không chỉ là thính lực, khứu giác, xúc giác cùng với vị giác đều mẫn cảm rất nhiều. Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy cho nên các phương diện khác liền phá lệ mẫn cảm ."

"Thân thể tự điều thích công năng sao?" Snape nhíu mày, hồi lâu mới đứng dậy, hướng tới cửa phòng đi đến, mở cửa đóng cửa, sau đó Harry nhắm mắt tựa vào ghế, thở ra một hơi.

Đối phương ở trước mặt mình, chính mình lại chỉ có thể sử dụng ngữ khí mờ ảo kia để suy đoán tâm tình của đối phương, thật sự là quá mệt mỏi.

Đặc biệt, hắn đối mặt vẫn là Snape từ trước đến nay thói quen dùng ngôn ngữ ác độc để che dấu chính mình, rời xa người khác. Này khó khăn so với đối mặt người bình thường cao ba bốn lần.

Bất quá, hắn còn có thể khẳng định một chút. Snape không nói gì trầm tư lúc sau nhất định là vì cải thiện tình huống trước mắt của mình mà suy tư.

"Potter, chấm dứt."

Trong một căn phòng trống trải, Snape ra lệnh, hai người đồng thời thở hổn hển dừng động tác lúc trước, Harry chậm rãi buông xuống đũa phép của mình, sau đó đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán.

Một tháng ở chung trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tiến vào cuối tuần thứ hao của tháng mười hai. Mắt Harry còn không có một tia tiến triển, bất quá hoàn hảo hắn đã muốn thích ứng cuộc sống như vậy.

"Tốt lắm, quả nhiên là sư tử không có não tới từ ở Gryffindor, bản năng thân thể lớn hơn hết thảy!" Snape chậm rãi sửa sang tóc cùng trường bào hỗn độn bởi huấn luyện, thì thầm giống như trào phúng, "Thoạt nhìn, cho dù là mù, thánh nhân Potter vẫn có đủ tư cách là 'Kẻ Được Chọn' ."

"Một 'Kẻ Được Chọn' không có não?" Harry lưu loát sửa sang lại trường bào của mình, sau đó đi đến bên cạnh Snape, tập quán đi theo Snape trào phúng vui đùa, "Nếu cả không có mắt, kia thật sự chính là một tai nạn."

"Tối thiểu, đối với phòng học độc dược của ta mà nói là tai nạn." Snape lập tức hướng ra phía ngoài, Harry hơi sững sờ một chút rồi mới đi theo.

"Giáo sư, nếu ta không có lĩnh hội sai ý tứ của ngài, ngài là nói ta đã có thể bình thường đi học rồi sao?"

"Thoạt nhìn, dung lượng não của ngươi tuy rằng không cao nhưng là vẫn biết tự hỏi. Này, thật sự là một kinh hỉ!" Snape nhíu mày, quay đầu hướng Harry lộ ra một giả cười tao nhã sau đó mới nói: "Ngươi có thể hủy các phòng học khác, thậm chí là cả tòa thành cũng có thể. Nhưng là, thỉnh không cần hủy phòng học độc dược của giáo sư đáng thương của ngươi."

"Giáo sư, chẳng lẽ ngày nào không trào phúng ta vài lần, ngài liền cảm thấy được không thoải mái sao?" Harry lướt qua Snape sững sờ đứng tại chỗ, mang trên mặt giả cười cơ hồ giống nhau như đúc khi cùng Snape trào phúng người khác—— quả nhiên là gần mực thì đen a. Bất quá mới một tháng ở chung, cho dù là nhìn không tới biểu tình đối phương, hắn cũng đã học mười phần cả mười .

Cho dù là không có Snape dẫn dắt, Harry dùng chân đo đạc cả tòa thành một tháng sau, hắn cũng có thể thuận lợi về tới hầm của Snape cùng phòng của hắn.

Chính là, hắn thật không ngờ chính là, trong phòng có một khách nhân không tưởng được.

Chương 50

"Harry!" Đang tìm kiếm sừng song giác thú cùng da rắn ráo, Hermione nghe được thanh âm cửa mở vội vàng quay người, nhìn thấy là Harry cô bé thở phào nhẹ nhõm.

"Hermione, bạn vào bằng cách nào?" Harry vội vàng khép cửa phòng để tránh ngẫu nhiên có học sinh Slytherin đi qua chứng kiến bên trong.

Hermione thấy Harry thuận lợi tiêu sái đến trước mặt mình —— hắn ung dung vòng qua ghế —— kinh hỉ nhảy dựng lên, sau đó ôm chặt lấy hắn.

"Harry, hai mắt của bạn đã khôi phục?"

"Không! Đây là thành quả đặc huấn của giáo sư Snape trong một tháng này." Harry từ chối giật lại Hermione, "Bạn còn không có nói cho mình biết bạn tới đây làm gì?"

Hermione bình phục tâm tình sau đó mới thấp giọng nói: "Harry, thuốc Đa Dịch. Mình muốn dùng sừng của song giác thú, còn có da rắn ráo, bạn có biết ở nơi nào sao?"

Harry nhíu mày, "Ta nghĩ đến ngươi đã bỏ."

"Làm sao có thể, Harry! Ron bị hóa đá , đương nhiên còn có người khác, này đó ngươi cũng biết. Harry, ta làm sao có thể buông, coi như hiện tại ngươi cùng Ron không giúp được ta, ta cũng nhất định phải tìm ra người thừa kế Slytherin là ai?" Thanh âm Hermione cơ hồ có thể nói là nghiêm khắc.

"Chẳng lẽ bạn vẫn là hoài nghi là Draco Malfoy?"

Hermione hơi hơi có chút nghi hoặc lắc đầu, sau đó mới nhớ tới Harry nhìn không thấy, nói : "Không, ta cũng không cho là như vậy. Bất quá như thế nào ta cũng phải nghĩ biện pháp vào phòng nghỉ của Slytherin. Như vậy mới có thể thám thính tin tức. Dù sao, đây là mật thất của Slytherin, đả thương người cũng là quái vật của Slytherin. Ta tin tưởng, Slytherin bên trong nhất định sẽ có manh mối."

Harry lẳng lặng nghe Hermione phân tích, quả nhiên không có Ron ở một bên ồn ào, đã không có Draco địch ý, Hermione cũng không có hoài nghi Draco.

"Harry, mình cần sự trợ giúp của bạn." Hermione đột nhiên cầm tay Harry, thấp giọng nói: "Mình tin tưởng bạn cũng sẽ không nguyện ý muốn của Slytherin xử lí hết phù thủy xuất thân Muggle trong trường."

"Đương nhiên." Harry trả lời ngay tuyệt không chần chờ. "Hermione, mình nghĩ bạn không cần tìm tài liệu độc dược bị thiếu."

"Vì sao?"

"Bởi vì ở nơi này của giáo sư Snape đã có sẵn thuốc Đa dịch." Harry đứng dậy, chuẩn xác đi tới tủ Độc Dược, tinh chuẩn lấy một lọ thuốc Đa dịch, sau đó trở lại đưa cho Hermione luôn luôn tò mò đi theo phía sau hắn.

"Harry, ánh mắt của bạn thật chưa nhìn thấy?" Trong thanh âm của Hermione đã tràn ngập hoài nghi, Harry mỉm cười thấp giọng nói: "Cái này cần đa tạ giáo sư Snape, nếu không phải y nghĩ ra biện pháp thông minh này, ta phỏng chừng hiện tại vẫn còn..."

Còn cái gì Hermione vĩnh viễn cũng không biết. Bởi vì cửa hầm lại bị mở ra một lần nữa.

"Harry Potter vĩ đại, chẳng lẽ đây là phương pháp tỏ vẻ lòng biết ơn của ngươi đối với người khác sao?" Snape đi đến, cho dù là nhìn không tới biểu tình của Snape nhưng qua thanh âm trào phúng lạnh như băng Harry cũng có thể cảm nhận được lửa giận bị áp lực đến từ Snape.

"Vẫn là, Gryffindor từ trước đến nay thích lấy oán trả ơn?" Snape cúi người, trầm thấp ở bên tai Harry nói nhỏ. Một giây sau, hắn đột nhiên đứng dậy, xoay người, trường bào màu đen nhấc lên một độ cong xinh đẹp.

"Gryffindor trừ 30 điểm, Granger, bởi vì trò xông vào phòng giáo sư ý đồ ăn cắp dược liệu." Snape nói xong ngồi xuống bàn, nhìn Hermione rùng mình, sau đó cúi đầu, mỉm cười nói tiếp, "Tiếp tục trừ 20 điểm, Potter, bởi vì ngươi là đồng phạm, hơn nữa lợi dụng cung cấp một loại thuốc nguy hiểm cho thủ phạm." Snape lấy đũa phép nhẹ nhàng vung lên, "Accio thuốc Đa dịch."

Lọ thủy tinh trong Harry lập tức bay đến trong tay Snape, Snape cúi đầu vuốt vuốt bình dược trong tay, trong mắt Hermione đã muốn xuất hiện nước mắt trong suốt.

"Giáo sư, xin ngài tha thứ. Ta, ta cũng không phải tới trộm dược liệu. Ta bất quá, bất quá là muốn đến xem Harry khôi phục thế nào. Mà cửa không khóa, cho nên ta vào được." Hermione lắp bắp nói dối, đáng tiếc ngay cả chính cô cũng không phải thực tin tưởng lời nói của mình.

Snape tự nhiên cũng không tin lời nói dối vụng về như vậy, hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng.

"Gryffindor tiếp tục trừ 10 điểm, Hermione Granger, nếu trò tiếp tục ở chỗ này, không có não nói dối ô nhiễm lỗ tai của ta, ta sẽ trừ nhiều hơn nữa." Snape cười lạnh, "Ngươi biết, ta không phải nói đùa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net