51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 51

Hermione hít khí lạnh sau đó chạy nhanh khỏi hầm.

"Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, cửa lại bị đóng lại.

"Thực là không có lễ phép, dã man thô lỗ Gryffindor, vốn có một học sinh duy nhất có chút lý trí cùng đầu óc cũng bị mang thành ngốc giống như cự quái." Snape đứng dậy đem độc dược một lần nữa thả lại tủ còn đang mở, ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng đảo qua Harry, "Nếu không phải còn cần trị liệu mắt ngươi, Potter, ta hiện tại sẽ ném ngươi ra khỏi phòng của ta."

"Thật có lỗi, giáo sư." Nghe thấy Snape mở miệng nói chuyện, Harry trong lòng căng thẳng, một tháng ở chung, thái độ Snape đối hắn mới thoáng dịu đi, không hề cay nghiệt mà chán ghét như trước. Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy, lại khôi phục quan hệ đóng băng lúc trước sao, hoặc là i so với trước kia càng thêm tồi tệ?

"Ta chỉ, chính là..." Hắn thật sự là tìm không thấy một lý do thích hợp để giải thích hành vi của mình. Snape là tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn lấy sai bình dược, ở cùng một tháng Snape hiểu biết hắn thêm rất nhiều .

Mà hắn cũng hiểu Snape, hắn có thể nghe ra trong giọng nói Snape ẩn hàm thất vọng, đối với hành vi của hắn mà thất vọng. Đương nhiên, còn có phẫn nộ.

"Chỉ là sao?" Snape sắc nhọn nhìn Harry, khóe miệng hơi hơi vặn vẹo, lộ ra tươi cười trào phúng, lại về phía trước từng bước."Chính là, 'Kẻ Được Chọn' vĩ đại, 'Hoàng kim nam hài' Gryffindor, anh hùng từng đả bại Chúa Tể Hắc Ám, 'Thánh nhân' Potter, ngươi nghĩ muốn cái gì tự nhiên là không cần nói cho ta giáo sư môn độc dược, mặc dù ngươi lấy là thứ của ta."

Snape tươi cười vặn vẹo mà chua ngoa, Harry tuy rằng không nhìn thấy, bất quá hắn vẫn có thể theo thanh âm Snape, ngữ khí, một chuỗi dài xưng hô, còn có bàn tay bắt lấy cánh tay phải của hắn, đau như sắp bị gãy, cảm giác được toàn bộ cảm xúc của y.

"Không!" Hắn lớn tiếng nói, "Giáo sư, ta chưa từng nghĩ như vậy! Chưa từng!"

Harry nói kiên định và còn thật sự, nhìn ánh mắt của nam hài bởi vì kích động mà trở nên phá lệ sáng ngời chậm rãi hạ lửa giận, lúc này y mới cảnh giác chính mình quá mức kích động mà lộ cảm xúc ra ngoài. Vì thế, y lập tức buông lỏng tay đang cầm cánh tay Harry, lui về phía sau hai bước ngồi lên ghế.

Một tháng, thật sự không lâu. Bất quá, lại làm cho hắn chân chính gặp được một Potter hoàn toàn bất đồng với James Potter. Trong một tháng này, hắn càng lúc càng nhận thức rõ Harry Potter là Harry Potter, hắn tuy rằng cũng là một Potter, mặc dù là con trai của James Potter, nhưng là bọn họ tuyệt đối không phải là cùng là một người.

Harry tuyệt đối không là "Kẻ Được Chọn" tự cao tự đại, tự cho là đúng, đồ đần, càng không có một người nào, không có một quý tộc thiếu niên ngạo mạn giống Potter lấy trào phúng người khác, vũ nhục người khác làm vui—— thậm chí, hắn còn có thể bị mình trào phúng nho nhỏ tự giễu một chút!

Hắn không giống ác mộng của mình, James Potter.

Nhưng là, hắn cũng không giống Lily Evans.

Chân thật hiện ở trước mặt hắn là Harry Potter, là một người khiêm tốn, nội liễm, xảy ra chuyện gì cũng rất tỉnh táo, không giống một Gryffindor xúc động, càng giống như là một Slytherin lo xa nghĩ rộng, tính trước làm sau. Đặc biệt ở một vài thời điểm, thậm chí có thể trong lúc vô ý theo trên người của hắn nhìn ra lãnh khốc vô tình.

Hắn có thể khẳng định, người trước mắt tuyệt đối là Harry Potter, con của Lily Evans cùng James Potter. Bởi vì, khi kiểm tra ánh mắt cho hắn, y lấy một ít máu, lợi dụng mấy bùa chú đơn giản nhưng là không thường thấy chứng minh thân phận của hắn.

"Potter," Trầm mặc hồi lâu, Snape mở miệng lần nữa, "Nói cho ta biết, cuối năm nhất, ngươi cùng Chúa Tể Hắc Ám mặt đối mặt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Harry hơi hơi quay đầu nhắm ngay Snape đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, đây bất quá là động tác đơn giản đến không dùng mất một giây, bất quá liền trong thời gian ngắn ngủi này, trong đầu Harry đổi qua ngàn vạn ý niệm.

Cuối cùng, hắn nhắm hai mắt cự tuyệt Snape.

Snape nhíu mày, thần sắc khó coi trành Harry đang cự tuyệt trả lời câu hỏi của y, khóe miệng méo vài lần, cuối cùng áp lực rít gào đang vọt tới bên miệng, dùng ngữ khí tối âm trầm, tối tròn trịa, tối trào phúng, chán ghét nhất làm cho cuộc nói chuyện này chấm dứt.

"Nếu anh hùng Potter một người đả bại Chúa Tể Hắc Ám không muốn nói với ta cái gì. Như vậy, lập tức biến mất trước mắt ta, NOW (ngay bây giờ)!" Snape thẳng tắp chỉ vào cửa, Harry cảm nhận được áp khí toàn thân Snape phát ra, nhẹ nhàng gật đầu, theo ý tứ của y đi ra cửa.

Chính là lúc rời đi, hắn vẫn là quay đầu lại thấp giọng dùng thanh âm thì thầm nói một câu.

"Ta không muốn lừa dối ngài, giáo sư." Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Harry xoay người hướng tới tòa thành đi đến. Hắn không biết Snape nghe được câu nói cuối cùng kia không, bất kể như thế nào, hắn không muốn thương tổn nam tử này, nam nhân luôn luôn dùng lãnh mạc, ác độc che dấu chính mình, làm cho tất cả mọi người chán ghét mình.

Có lẽ là bởi vì hắn không nhìn thấy, hơn một tháng này ở chung, có lẽ Snape cũng không phát hiện y đã thu liễm gai độc toàn thân nhằm vào mình. Snape tuy rằng cả người đều tản ra áp suất thấp, tuy rằng vẫn là thường thường chua ngoa trào phúng, bất quá hắn có thể cảm giác được lúc trước thần kinh không có lúc nào không buộc chặt một chút một chút thả lỏng.

Đáng tiếc, chuyện xảy ra hôm nay đã làm hết thảy đều bị hủy. Hơn nữa hắn cự tuyệt trả lời Snape, chỉ sợ hầm sẽ không là nơi tiếp tục hoan nghênh hắn .

Chương 52

Harry tin tưởng, chờ hắn trở về, khẩu lệnh khẳng định đã thay đổi. Tuy rằng hắn như cũ có thể dùng Xà khẩu mở, bất quá hắn cũng không muốn làm như vậy. Hầm là không gian cá nhân thuộc Snape, hắn không có lý do gì tại thời gian mình không được hoan nghênh mạnh mẽ tiến vào.

Hắn tôn trọng Snape, bởi vì hắn biết, từ tiền thế đã biết, một người giống Snape cần rốt cuộc là cái gì.

Bởi vì, bọn họ đều là cùng một loại người sinh tồn trong hắc ám, hơn nữa chỉ có thể sinh tồn trong hắc ám. Bất đồng, chẳng qua là biểu hiện bên ngoài của bọn họ mà thôi.

Harry dừng bước, đứng ở một góc hành lang cách chỗ náo nhiệt một chút. Hắn không là bởi vì mù mà sợ hãi mọi người, Snape lúc trước đang nhớ lại một cái tuyệt diệu, đương nhiên, ban đầu chỉ là vì phòng ngừa Harry vào lúc y đi vắng hủy đi cả phòng.

Snape ở trong phòng dùng ma lực dấu hiệu một chút, chỉ cần Harry tiếp cận đồ vật nào đó, Harry liền cảm giác được đồ vật do đó tránh đi.

Harry căn cứ ý nghĩ này, càng thâm nhập một tầng suy tư, sau đó phát hiện chỉ cần hắn phóng thích ma lực ở trong thân thể cảm ứng, tại nơi này nơi đều tản ra ma lực, hắn có thể giống như người bình thường. Điểm ấy, vì trực giác nào đó, hắn cũng không có nói cho Snape.

Vết sẹo trên trán đột nhiên đau đớn khiến Harry tỉnh táo lại, sau đó hắn nghe được một thanh âm.

"Giết —— giết ——" Harry toàn thân mỗi một sợi thần kinh đều buộc chặt.

Hắn biết tại sao mình đau đầu, cũng biết thanh âm kia đại biểu cho cái gì. Bất quá, tới gần nguy hiểm là không có lý trí. Hắn lập tức bước nhanh trở về hầm, sau đó tìm một người tin cậy hỗ trợ mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Harry, làm sao lại một người đi ra?" Bước nhanh đi một nửa đường, một thanh âm già nua đột nhiên vang lên. Harry lập tức dừng bước, xoay người đối mặt thanh âm, "Giáo sư Dumbledore?"

"Là ta, Harry." Dumbledore từ ái nhìn thiếu niên trước mặt, chậm rãi đi tới bên cạnh Harry, nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc kia sáng ngời nhưng lại vẫn không có tiêu cự, ông nở nụ cười, "Xem ra, Giáo sư Snape tìm được biện pháp tốt giúp trò rồi a, Harry."

"Vâng, giáo sư nói ngày mai ta có thể cùng mọi người đi học." Harry thấp giọng trả lời, không nhìn thấy biểu tình của Dumbledore, thật sự là để cho hắn có dũng khí đối mặt với tử xà Basilisk trong mật thất.

"Vừa mới trò giống như thực vội vàng, phải về hầm sao?" Dumbledore nhìn thoáng qua Harry, xoay người dẫn đường, "Vừa vặn, ta cũng phải tìm giáo sư Snape thảo luận một chuyện, cùng nhau đi."

Dumbledore tìm Snape rốt cuộc có chuyện gì Harry cũng không biết. Mà Harry lại một lần nữa nghe được thanh âm của tử xà, Snape cũng không biết bởi vì vừa về tới hầm, Snape tuy rằng xem ở thể diện của Dumbledore cũng không nói gì thêm nhưng là cũng không cho Harry cơ hội nói chuyện. Chính là đưa tay chỉ vào cửa phòng hiện tại của Harry, lạnh lùng nói một câu.

"Trở về phòng."

Harry trong khoảnh khắc đó đột nhiên hi vọng Snape như cũ đối châm chọc, tối thiểu như vậy y còn có chút sức sống chứ không phải trống rỗng mà lạnh như băng, như không mang một tia cảm tình, giống một người chết.

Đối với Harry một tháng sau lại ra hiện tại đại sảnh đường dùng bữa sáng, toàn bộ học sinh đều tỏ ra kinh ngạc, trong nháy mắt im lặng sau chính là xì xào bàn tán.

Thần sắc Harry không thay đổi nghe mọi người thảo luận về mình, từng bước một kiên định hướng tới dãy bàn dài của Gryffindor. Hermione giật mình xong lập tức vọt tới, đưa tay nghĩ đỡ Harry.

"Không, Hermione, tự mình có thể đi được, không cần lo lắng." Harry cự tuyệt đôi tay giúp đỡ của Hermione, Hermione cũng không tức giận ngược lại cười càng vui vẻ.

"Harry, bạn có thể đi học?"

Harry gật đầu, sau đó ngồi xuống một cái ghế trống, Hermione vội vàng ngồi ở bên cạnh lấy thức ăn để vào đĩa trước mặt.

"Hermione, ta là một phù thủy, không phải một con lợn, ăn không hết nhiều như vậy!" Harry cười.

Bởi vì Harry đến mà khẩn trương Gryffindor vang lên tiếng cười nhự nhàng mà thiện ý.

Hermione mặt hơi đỏ lên sau đó mới thấp giọng nói: "Nha, Harry, ta chỉ là, chính là rất cao hứng. Dù sao, mấy ngày này phát sinh nhiều chuyện không được tốt cho lắm."

Ở Harry bận rộn học bù, một tuần rất nhanh liền qua. Một tuần này, quan hệ  giữa hắn và Snape hạ xuống điểm thấp nhất và đóng băng.

Trừ bỏ mỗi ngày cần phải kiểm tra hai mắt của hắn, Snape không hề nói câu nào với hắn, mà thời gian kiểm tra Snape bén nhọn châm chọc, khiến Harry đối với những lời nói ác độc của hắn có một nhận thức mới.

Quả nhiên không hổ là Xà Vương Slytherin, nọc độc, thật sự là kịch độc vô cùng.

Bởi vì Harry mù, Ron hóa đá, bên trong lâu đài truyền về người thừa kế của Slytherin càng trở nên nhiều màu hơn, bất quá cơ hồ toàn bộ đều chỉ Slytherin.

Chương 53

Buổi sáng hôm nay cùng Hermione đến đại sảnh đường, Harry đã tuyên bố tự mình cũng có thể đi bất quá Hermione cũng biểu hiện ra tính gà mẹ, mỗi ngày đến hầm chịu đựng tầm mắt tử vong của Snape đưa đón Harry. Harry nghe được một tin tức đã chờ đợi.

Câu lạc bộ quyết đấu!

"Loại chuyện yêu khoe khoang này cũng chỉ có Giraud Lockhart làm được, chẳng lẽ quái vật của Slytherin còn có thể quyết đấu với ngươi sao?" Hermione trào phúng, Harry hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc.

"Hermione, mình nghĩ đến bạn, ách, bạn..."

"Mình làm sao!" Hermione nghiêm khắc nhìn Harry, "Chẳng lẽ bạn nghĩ rằng mình cũng giống như những nữ sinh ngây thơ, bởi vì hắn coi như đẹp trai mà xem nhẹ hắn trên thực tế là một tên trong đầu đầy phân cự quái sao?"

"Ách, Hermione..." Harry thật cẩn thận chọn từ ngữ, sợ kích thích đến Hermione, "Bạn có cảm thấy được hay không, những lời mà bạn vừa mới nói lời, rất giống giáo sư Snape?"

"Cái gì?" Hermione nghiêm khắc nhìn Harry sau đó mới đè nén thanh âm nói.

"Tối thiểu, tới một mức độ nào đó, mình thực đồng ý giáo sư Snape. Giraud Lockhart liền là một tên nơi nơi bày ra lông chim chói mắt, lãng phí nước, ô nhiễm không khí, hơn nữa còn ô nhiễm hai mắt người khác, chỉ có túi da bên ngoài có thể gặp người, không hề nội hàm 'Khổng Tước' !"

Liên tiếp cay nghiệt hình dung khiến Harry không khỏi nhớ lại Snape dùng thanh âm đặc hữu giống như thì thầm trầm thấp của hắn nói những lời này, khóe miệng hơi hơi vặn vẹo.

Đây quả thật như là Snape nói, nhưng là Hermione là làm sao mà biết được?

Vấn đề này Harry lập tức chiếm được đáp án, "Mình lén vào phòng nghỉ của Slytherin nghe được." Hermione kéo Harry ngồi ở bàn ăn chỗ ít người, sau đó thấp giọng ở bên tai Harry nói : "Căn cứ đêm hôm đó mình nghe được, mình xác định Malfoy không phải là người thừa kế của Slytherin, hơn nữa hắn cũng không biết là ai."

"Bạn vào được ký túc xá nhà Slytherin? Khi không có thuốc Đa Dịch?" Harry cảm thấy có chút khó tin, chẳng lẽ Slytherin đều cùng bị mù sao? Hơn nữa, căn cứ vào cách Hermione nói, đêm hôm đó Snape ở đó, y cũng không phát hiện Hermione?

"Ách..."

Thực mẫn cảm, Harry nghe ra thanh âm Hermione chần chờ cùng xin lỗi, bất an.

"Làm sao, nói đi, mình sẽ không tức giận."

"Harry, cái kia —— mình dùng áo tàng hình —— của bạn, dưới tình huống bạn không đồng ý." Hermione khẩn trương bất an nhìn Harry vẫn như cũ bình thản, nói thực ra, cô bé thật sự cảm thấy được Harry thay đổi không ít. Tối thiểu trước kia chỉ nhìn thấy biểu tình của Harry, cô có thể đoán được Harry đang suy nghĩ gì nhưng là hiện tại không được.

"Hermione." Harry nhíu mày, thần sắc hờn giận không cần nói cũng biết. Tuy rằng biết rõ Harry không nhìn thấy bất quá Hermione vẫn là nhịn không được sợ hãi rụt rè một chút. "Bạn nên biết, làm như vậy là rất nguy hiểm. Áo khoác tàng hình chỉ có thể trợ giúp bạn không cho người khác nhìn thấy, nhưng là nếu nửa đêm bạn đi ra ngoài gặp rắn... quái vật của Slytherin..."

"Harry, bạn không trách mình không có trải qua sự cho phép của bạn đã lấy đồ của bạn?" Hermione thử hỏi, "Ngày đó không ở văn phòng của giáo sư Snape lấy được thuốc Đa dịch, trên đường trở về mình đột nhiên nghĩ đến có thể đi theo học sinh nhà Slytherin, tuy rằng không thể hỏi bọn họ cái gì bất quá có thể nghe được bọn họ nói chuyện. Suy đoán của mình đúng, bọn họ giống nhà Gryffindor, tại phòng sinh hoạt chung thảo luận mật thất cùng quái vật của Slytherin."

Hermione lấy được tin tức rất có hạn, có thể nói đối trạng huống hiện tại cũng không có bất kỳ trợ giúp nào. Harry không muốn giống trong tiểu thuyết, ở trong câu lạc bộ quyết đấu bại lộ Xà khẩu, nhưng là lại muốn Hermione hiểu, cho nên hắn đem chuyện vài lần trước nghe được thanh âm quái lạ nói cho Hermione.

"Bồ là nói, mỗi lần bồ nghe được sau sẽ có người gặp chuyện không may sao?" Quả nhiên giống như Harry đoán, Hermione nghe được tin tức sau, chẳng quan tâm nhìn câu lạc bộ quyết đấu, nàng lập tức kéo Harry đi tới thư viện.

Harry nghe thấy thanh âm lật sách rồi hồi lâu mới nghe thấy thanh âm khép sách lại, bất đắc dĩ thở dài, "Không có bất kỳ manh mối nào, Harry, mình không nghĩ tới có loại thanh âm nào chỉ có một số người có thể nghe được!"

"Thả lỏng Hermione." Harry chậm rãi thả chậm tốc độ nói chuyện, "Có lẽ là chúng ta quá mức khẩn trương mà nghĩ quá nhiều. Người đối với chuyện mình không biết sẽ luôn lặp đi lặp lại nghĩ."

"Tựa như lúc còn chưa nhận được thư báo nhập học của Hogwarts thì mình không biết mình là một phù thủy. Vào sinh nhật Dudley, chúng ta đi vườn bách thú, sau đó mình phát hiện mình có thể nghe hiểu tiếng của một con rắn, hơn nữa còn dùng nó doạ nạt Dudley..."

"Harry!" Hermione cắt đứt lời Harry nói, không đợi cô kích động nói cái gì nữa, phu nhân Pince đã xuất hiện.

"Hai người! Đi ra ngoài cho ta! Trong thư viện không cho phép lớn tiếng!"

Chương 54

Hermione cùng Harry chật vật chạy ra thư viện, Hermione vẫn không có từ trong tin tức nghe được thanh tỉnh, nàng gắt gao bắt lấy tay Harry, trong miệng không ngừng lặp lại, "Bạn có thể nghe hiểu rắn nói chuyện, bạn có thể nghe hiểu rắn nói chuyện."

"Nha, Hermione, mình nghĩ này thực bình thường không phải sao? Chúng ta là phù thủy, có thể cùng động vật nào đó nói chuyện không phải thực bình thường sao?" Harry giả vờ ra không kiên nhẫn cùng khó hiểu.

"Bình thường!" Hermione lại thét chói tai, Harry nhíu mày, hắn cảm thấy được tay hắn bị Hermione nắm sắp bị gãy.

"Hermione!" Hắn thấp giọng cảnh cáo, hắn không dám khẳng định, nếu như tay mình còn bị Hermione ngược đãi như vậy, hắn có thể nhịn không phản kích được hay không.

"Thực xin lỗi!" Hermione này mới ý thức tới động tác của mình, nhanh chóng buông lỏng tay Harry ra, thấp giọng nói: "Harry, bạn xác định bạn có thể nghe hiểu được rắn nói gì? Hơn nữa bạn có thể nói chuyện với nó?"

"Mình xác định, Hermione." Harry tiếp tục đi về hầm, hi vọng hắn có thể trở về hầm trước Snape, bằng không đối với hắn không tham gia câu lạc bộ quyết đấu lại không trở về hầm, ngược lại ở trong lâu đài lắc lư không biết Snape lại sẽ phun nọc độc thế nào.

Hắn cũng không muốn Snape dùng những từ dùng trên người Lockhart dùng ở trên người mình.

"Chính là, Harry, xà ngữ là dấu hiệu của Slytherin." Hermione gắt gao đi theo Harry, thanh âm giảm thấp. "Harry, bạn sao có thể, làm sao có thể biết xà ngữ?"

"Mình không biết." Harry dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Mình vẫn cho rằng ở thế giới phù thủy đó là chuyện thật bình thường. Mình chưa từng nghĩ đến, mình sẽ nghe được những thứ mà người khác không nghe hiểu."

"Nói? Đối với những người khác mà nói, kia nhiều lắm là thanh âm tê tê... Từ từ!" Hermione lần thứ ba thét chói tai, hơn nữa với hai lần trước càng thêm lớn tiếng cùng chói tai.

"Hermione, có thể xin bạn không nên kích động như vậy được không, nếu lỗ tai của mình cũng sẽ điếc nốt mất..."

"Không! Harry, bồ hãy nghe mình nói, đi theo mình! Mình đoán mình biết đại khái quái vật của Slytherin là cái gì rồi!" Hermione không liền lôi Harry một lần nữa hướng tới thư viện.

Harry gắt gao đuổi kịp Hermione, mang trên mặt là thản nhiên đắc ý.

Tuy rằng sớm đã biết Hermione là phù thủy thông minh nhất cả Hogwarts, hơn nữa nàng đại khái thật sự đem sách trừ khu sách cấm đều nhìn hết, bất quá hắn còn không có nghĩ đến, Hermione thế nhưng tại thời gian ngắn như vậy đem toàn bộ hết thảy mọi chuyện liên kết lại với nhau.

"Rắn, rắn, rắn..." Hermione kéo Harry tránh thoát tầm mắt của phu nhân Pince, trong miệng lẩm bẩm, ở giá sách tìm kiếm mục tiêu.

Rất nhanh, nàng rút ra một quyển sách, sau đó ngồi xuống bên cạnh Harry, bắt đầu nhanh chóng lật xem.

"Hermione, rốt cuộc cậu nghĩ tới gì vậy? Nếu mình không quay về hầm chỉ sợ giáo sư Snape sẽ không dễ dàng buông tha." Đợi đã lâu, chính là chỉ có thanh âm lật sách sha sha, Harry tưởng tượng Snape lạnh như băng vô tình châm chọc, bắt đầu thấp giọng nhắc nhở Hermione chớ quên thời gian.

Hermione dừng lại sau đó thấp giọng nói: "Harry, mình nghĩ tới một loại khả năng. Quái vật trong mật thất của Slytherin có lẽ..... là một con rắn?"

"Rắn?" Harry giả vờ kinh ngạc mà Hermione thì nhanh chóng gật đầu, mái tóc rối xẹt qua mặt Harry."Đúng Harry, quái vật của Slytherin, mật thất của Slytherin, có lẽ chính là dấu hiệu của Slytherin...rắn. Harry, hơn nữa  mỗi lần xảy ra sự cố cậu đều có thể nghe được thanh âm kia, người khác không nghe được. Có lẽ, kia cũng không phải là thanh âm thần bí gì mà là tiếng rắn. Cho nên người khác không nghe được!"

"Hermione, cậu quả nhiên không hổ được gọi là 'Vạn Sự Thông'!" Harry thấp giọng tán thưởng sau đó hỏi, "Như vậy bạn có biết trong mật thất đến tột cùng là loại rắn gì có thể tạo thành hiện trạng như thế này? Toàn bộ người bị hại đều bị hóa đá ."

"Không, mình còn phải xem sách." Hermione lắc đầu mà Harry cảm thấy có chút thất vọng. Bất quá nghĩ lại, hắn cũng quá nghiêm khắc, dù sao sách trong thư viện nhiều như vậy, Hermione coi như thích xem cũng không thể có thể chân chính xem hết. Bất quá, nếu Hermione đã có phương hướng như vậy biết đáp án cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Harry, Hermione không tình nguyện mượn quyển "sinh vật ma pháp thần kỳ" sau đó kiên trì đưa Harry trở lại hầm rồi mới tiếp tục quay về ký túc xá của Gryffindor.

Ở trên đường hai người gặp Hagrid.

"Hagrid, trên người bác sao lại có mùi máu tươi?" Harry hơi hơi nhíu mày.

"Gà trống ta nuôi trong học kỳ này đã chết rồi hai con rồi. Hoặc là hồ ly hoặc là là một con thú hút máu nào đó, ta cần Hiệu trưởng cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net