45-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45

"Harry Potter..." Dobby bi ai gọi, Harry nghe ra hắn đứng ở giường của mình. "Harry Potter, vì sao nhất định phải ở lại Hogwarts, mật thất đã được mở ra, Harry Potter ở lại chỗ này sẽ gặp nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Cho dù Harry tính tình ẩn nhẫn cũng không khỏi ở liên tiếp đả kích mà nổi lên lửa giận, hắn lớn tiếng quát: "Nếu ngươi không phải luôn luôn muốn cứu ta, ta một chút nguy hiểm đều không có, càng sẽ không giống hiện tại thành người mù!"

"Cậu, cậu..." Đối mặt với lửa giận của Harry, Dobby không tự chủ được lui về sau hai bước, sau đó thiếu chút nữa té từ trên giường xuống. "Tiên sinh, mù bị đuổi về nhà cũng tổng so với không sống tốt hơn a!" Dobby ổn định thân mình bi ai kêu, thanh âm lanh lảnh kia khiến Harry nhíu mày, "Dobby! Chẳng lẽ mi muốn làm ân nhân cứu mạng của 'Đứa bé sống sót'! Trời ạ! Nếu mi tiếp tục nữa, như vậy mi tuyệt đối là ân nhân làm toi mạng ta, ta sẽ chết ở trong tay mi!"

"Không!" Dobby kêu gào, "Cậu Harry, Dobby tuyệt đối sẽ không hại cậu! Dobby hi vọng cậu có thể biết, ở trong lòng Dobby cậu Harry rất tuyệt vời, cậu sẽ sống và tiêu diệt Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy!"

"Câm miệng! Dobby!" Dobby kêu la khiến Harry cảm thấy được đầu càng đau, hơn nữa, sau khi mất đi thị lực, thính giác của hắn đang nhanh chóng tăng lên, hắn đã nghe được tiếng bước chân trầm trọng càng ngày càng gần.

"Có người! Dobby cần phải đi!" Dobby cũng nghe được tiếng bước chân, "Ba!" Một tiếng, hắn biến mất trong bệnh thất, ngay sau đó cửa phòng được mở ra, sau đó là thanh âm trầm thấp mà già nua của Dumbledore.

"Minerva, đi gọi Poppy."

Tiếng bước chân vội vàng vang lên, sau đó là tiếng thét chói tai của phu nhân Pomfrey.

"Làm sao vậy?" Harry chống đỡ thân thể, hai mắt vô thần nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến.

"Harry, trò còn chưa ngủ?" Dumbledore vội vàng đi tới trước mặt Harry, xốc lên tấm mạn sau đó ngồi xuống cái ghế mà Draco cùng Snape đều ngồi.

"Vừa mới tỉnh." Harry nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, nỗ lực khống chế vẻ mặt của mình, lộ ra cảm xúc ngượng ngùng cùng phức tạp. Dumbledore nhìn thấy hắn như vậy không khỏi thở dài một tiếng.

"Hiệu trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao ngài ở nửa đêm đến bệnh thất?" Harry không định để Dumbledore nói sang chuyện khác, chấp nhất hỏi.

Dumbledore chần chờ một chút sau đó mới thấp giọng nói: "Lại xảy ra, hơn nữa là hai người bị hóa đá."

"Là ai vậy?" Harry hơi hơi run rẩy, lần này không phải giả vờ mà là chân chính khiếp sợ. Khuya hôm nay không phải chỉ có Colin Creevey bị hóa đá sao? Chẳng lẽ là bởi vì có Draco cùng Snape tới cho nên có nhiều hơn một người bị hại?

Vừa nghĩ tới Snape trở thành người bị hại, Harry liền đột nhiên cứng đờ đợi Dumbledore trả lời.

"Harry, ta không muốn trò quá mức áy náy, bất quá bọn họ rõ ràng muốn trộm tới thăm trò lúc nửa đêm." Trong giọng nói Dumbledore có sự mỏi mệt, "Là Colin Creevey cùng Ron Weasley."

Hoàn hảo không phải Snape! Harry buông lỏng sau đó lại căng thẳng, là Ron! Gần hai tháng ở chung hắn đã không giống ban đầu chán ghét Ron Weasley, thậm chí chậm rãi dung nhập Harry Potter, hắn đã bắt đầu thích Ron Weasley.

"Harry, Harry, trò không sao chứ?" Dumbledore đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Harry, hắn tỉnh táo lại, cúi đầu thấp giọng nói: "Hiệu trưởng, bọn họ, bọn họ..."

"Bọn họ chỉ bị hóa đá, yên tâm, chỉ cần chờ Mandrake thành thục, bọn họ liền hồi phục." Dumbledore thấp giọng an ủi, nhìn ánh mắt màu xanh biếc của nam hài trước mặt đang rưng rưng trong suốt, trong lòng hắn hơi hơi thở dài một tiếng "có lẽ, đứa nhỏ này vẫn là Harry ban đầu, chính là học kỳ trước hắn gặp được nhiều thứ cho nên tính cách thay đổi đi!"

"Tốt lắm, Harry, trò hẳn là nghỉ ngơi cho tốt." Dumbledore cơ hồ có thể nói là cường ngạnh đẩy Harry ngã xuống giường, nhìn thấy ánh mắt xanh lá của Harry bổ sung một câu, "Có lẽ, trò cần một chút vô mộng độc dược. Poppy."

Phu nhân Pomfrey rời đi lấy vô mộng độc dược nhét vào trong tay Harry, Harry do dự sau đó uống một hơi cạn sạch. Hắn quả thật cần cần hảo hảo nghỉ ngơi sau đó mới có tinh thần đối mặt chuyện đã và sắp xảy ra. Hơn nữa, hắn cũng hoài nghi, sau khi biết mình thật sự bị mù hắn thật có thể ngủ được hay không.

Dumbledore nhìn thấy Harry nằm ngủ mới đứng dậy, cùng Pomfrey và giáo sư McGonagall ổn định hai người bị hóa đá sau để lại một câu nói ý vị thâm trường "Nói cách khác, mật thất thật sự lại được mở ra một lần nữa. Không phải ai mà là mở ra như thế nào?"

Nếu Harry còn tỉnh hắn nhất định có thể theo những lời này được đến càng nhiều tin tức, chính là hắn dưới tác dụng của độc dược đã ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Harry liền cảm thấy được tâm tình của mình rất nặng nề, thẳng đến hắn mở hai mắt ra, lúc này mới nhớ tới tại sao mình sẽ có tâm tình nặng nề như vậy.

Hắn thật là mù! Không phải đang nằm mơ, chính là tại cái tên Khổng Tước Lockhart với câu thần chú kỳ quái kia làm cho hắn mù !

Chương 46

Hắn sờ soạng đứng dậy mặc quần áo đặt ở đầu giường, sau đó lẳng lặng ngồi bên giường, đi đoán Ron cùng Colin Creevey rốt cuộc được an bài ở chỗ nào.

"Harry, trò đã tỉnh? Cảm thấy thế nào?" Pomfrey vừa đi vào bệnh thất liền thấy được Harry lẳng lặng ngồi trên giường.

"Trừ bỏ vẫn là hắc ám ở ngoài, mọi chuyện khác đều tốt." Harry nỗ lực thử mỉm cười, hắn từng tại kiếp trước thử qua che hai mắt ở hắc ám sống, hắn tin tưởng mình sẽ thích ứng được.

"Như vậy, Harry có một người muốn gặp trò, có thể chứ?" Phu nhân Pomfrey do dự nói, Harry nhẹ nhàng gật đầu thấp giọng nói: "Không sao cả, mặc kệ là ai, dù sao hiện tại ta không thấy hắn."

"Có lẽ, ta nên cảm tạ dũng khí Gryffindor cho ngươi nhanh như vậy liền đối mặt sự thật mình bị mù!" Một thanh âm trào phúng từ cửa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần, chờ đón chính là còn có áp suất thấp kia.

"Giáo sư Snape, có thể để ngài tự mình đến thăm ta, này thật đúng là một loại vinh quang và may mắn a!" Harry trào phúng, hắn biết chính mình hiện tại không cần lễ phép, hơn nữa Snape cũng không cần chính mình bảo trì lễ phép.

"Potter! Vì ngữ khí ngươi nói chuyện với giáo sư, Gryffindor mất đi 10 điểm!" Snape lạnh như băng tuyên bố, Harry còn không có tỏ vẻ kháng nghị, Phu nhân Pomfrey ở một bên liền hét lên."Snape, Harry là người bệnh, thái độ của ngươi có thể tốt một chút hay không. Bằng không ta bắt đầu hoài nghi Albus Dumbledore quyết định chính xác hay không."

"Những lời này, ngươi có thể trực tiếp nói với Dumbledore." Snape lạnh như băng vô tình trào phúng, "Giống như ta chưa từng nói với lão ong mật đó vậy."

"Cái cái gì?" Harry giả vờ giống là lần đầu tiên biết được tin tức này, kinh ngạc "nhìn" Snape. Bởi vì mù cho nên Harry đã tháo cái kính mắt khó coi đã mất đi tác dụng kai xuống, hiện tại một đôi mắt xanh biếc cứ như vậy thẳng tắp đối diện Snape, điều này làm cho hắn không khỏi cứng lại, ngạnh sanh sanh nuốt vào những lời càng thêm cay nghiệt.

"Nói đơn giản, chính là từ hôm nay trở đi, ta là người chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ngươi, thẳng đến khi ngươi có thể thích ứng cuộc sống bây giờ hoặc là ánh mắt của ngươi sáng trở lại —— đối với lần này ta ôm hoài nghi. Hiện tại, Potter, xuống giường, theo ta." Snape xoay người, đi hai bước lại không có nghe được động tĩnh phía sau, sau đó lại quay đầu lại.

"Potter, ta nói theo ta đi. Ta nghĩ ngươi mất đi chính là thị lực mà không phải hai chân cùng thính lực." Snape nhẹ giọng giống như thì thầm, sau đó thỏa mãn nhìn thần sắc Harry càng trở nên càng thêm khó coi, thẳng đến hắn chứng kiến Harry cắn môi thấy tơ máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí thoáng dịu đi.

"Đi thôi, Potter. Nếu ngươi muốn bỏ qua bữa sáng của mình cũng không cần chậm trễ bữa sáng của ta." Đáng chết! Hắn không muốn tiếp tục thương tổn nam hài đã muốn lộ ra biểu tình thừa nhận hết thảy, chính là y nhịn không được đi trào phúng hắn! Chết tiệt thói quen!

Snape hung hăng ở dưới đáy lòng mắng chính mình một tiếng, sau đó mới thấp giọng nói: "Đi theo thanh âm của ta, nếu có bậc thang hoặc là cần chuyển ta sẽ nhắc nhở ngươi."

"Vâng giáo sư." Harry lên tiếng, sau đó nhắm hai mắt nhảy xuống giường. Dù sao trợn mắt cùng không trợn mắt giống nhau, hắn cái gì đều không nhìn thấy, như vậy nhắm mắt lại tối thiểu sẽ làm hắn cho là mình đang tự nguyện không nhìn.

Đáng chết! Hắn cho tới bây giờ đều không có phát hiện mình yếu ớt như vậy. Khi Snape nói mình đi theo, hắn thế nhưng bắt đầu sợ hãi bên ngoài, những thứ hắn nhìn không tới. Harry cố nén không yên bất an trong lòng mình, từng bước một đi theo bước chân đã phóng nặng của Snape, thật cẩn thận đi ra bệnh thất.

Snape thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Harry, tùy thời chú ý đến tình huống của hắn, kết quả để cho hắn thỏa mãn, Harry tuy rằng đi rất chậm, hơn nữa biểu tình còn có điểm không yên, bất quá tối thiểu hắn không có lùi bước.

Tốt lắm, không hổ là lấy dũng khí trứ danh Gryffindor. Hắn trào phúng nghĩ sau đó nỗ lực khiến thanh âm của mình có vẻ ôn hòa, "Potter, hai bước tiếp chính là bậc thang —— ba bậc."

"Cám ơn giáo sư." Harry trả lời, nỗ lực kềm chế chính mình đưa tay vuốt ve người phía trước. Hắn từng bước một hướng về phía trước, sau đó đi xuống, đi theo Snape chỉ thị chuyển qua một chỗ ngoặt, sau đó hết thảy im lặng ở trong nháy mắt biến mất, tiếng động lớn lại một lần nữa ra hiện tại khung cảnh trường học trong đầu hắn, tuy rằng hắn nhìn không thấy, hơn nữa này tiếng động này mang đến phiền toái rất lớn cho hắn.

"Harry ——!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, sau đó Harry bị một người ôm chặt.

"Hermione?" Harry hơi hơi nhíu mày, cảm thụ được ở cổ cảm giác mái tóc xoã tung mang đến cảm giác hơi ngứa, đoán được người đột nhiên lao tới, ôm mình là ai.

"Harry, làm sao lại đi ra? Ánh mắt đã khôi phục lại rồi?" Hermione liên tiếp hỏi, hồi lâu mới buông ra Harry. Hơn nữa đứng bên cạnh Harry trộm nhìn Snape đang dùng ánh mắt không hờn giận nhìn về phía bọn họ.

"A giáo sư Snape, là ngài mang Harry ra Bệnh thất?" Hermione nhẹ giọng thử hỏi Snape, mà cô bé buông ra khiến Harry thở nhẹ nhõm một hơi.

"Ta tin tưởng này rất rõ ràng cô Granger, nếu như không có vấn đề khác, ta nghĩ cô hẳn là lập tức đi ăn điểm tâm, sau đó đi học. Tin tưởng ta, bất kể là vì lý do gì, ta sẽ tuyệt đối không tha thứ có người đến trễ ở lớp học của." Snape lộ ra một cái tươi cười khủng bố, "Ta nhưng thật là vui tiếp tục trừ một ít điểm của Gryffindor!"

"A..!" Hermione hút một hơi khí lạnh, sau đó nhanh chóng xoay người cáo biệt Harry, hơn nữa hứa hẹn nhất định sau khi tan học tới thăm Harry.

Harry thậm chí không kịp nói cái gì, Hermione liền vội vàng vọt vào bệnh thất phía sau Harry.

Chương 47

Snape thật sự khiến lấy dũng khí trứ danh tiểu sư tử Gryffindor sợ hãi? Harry nhịn không được mà cười, mà một bên Snape càng thêm không hờn giận nhíu mày, "Potter, có thể nói cho giáo sư hèn mọn của ngươi biết, rốt cuộc là chuyện gì khiến hoàng kim nam hài Gryffindor cao hứng như thế không? Thậm chí đã quên phiền não nho nhỏ do bị mù mang đến?"

Nụ cười trên mặt Harry trong nháy mắt thu liễm, dùng sức cắn môi. Bất kể như thế nào, Snape đều là một người khó chịu, dù cho hắn thật sự quan tâm mình!

"Không có gì giáo sư, chúng ta đi thôi." Harry cúi đầu, không muốn làm cho Snape nhìn vẻ mặt của mình. Snape hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Đi thôi."

"Vâng, giáo sư." Harry nhẹ nhàng gật đầu, cơ hồ là theo sát Snape bằng không tiếng động lớn trong sân trường sẽ làm hắn không chuẩn xác phân biệt tiếng bước chân của Snape.

Bất ngờ thuận lợi, Harry đi theo Snape đi tới hầm, sau đó gia tinh đưa lên bữa sáng của hai người.

Harry dưới sự chỉ dẫn của Snape, thuận lợi lấy được cốc nước bí đỏ bắt đầu thong thả ăn bữa sáng.

"Giáo sư..." Chần chờ hồi lâu, thẳng đến bữa sáng chấm dứt Harry mới lộ ra một ít tin tức mới có. "Giáo sư, đêm qua..."

"Cái gì?" Snape đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng chiếu xạ mỗi một tấc da thịt toàn thân Harry. Harry cảm nhận được ánh mắt này giống như rất thực, hơi hơi lui lại, sau đó mới nói: "Đêm qua, Ron cùng Creevey bị đưa vào bệnh thất, bọn họ bị hóa đá ."

"Nếu ngài Potter đây chính là nhắc tới, như vậy ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thân là giáo sư ta đã biết tin tức này, hiện tại, ta muốn đi dạy. Hi vọng lúc ta trở lại, ngài Potter am hiểu trêu chọc phiền toái không cần hủy phòng của ta." Snape đứng dậy, rời đi bàn ăn bên cạnh lò sưởi trong tường.

Harry vội vàng đứng lên theo, lớn tiếng nói: "Gia tinh lúc trước ngăn cản ta quay về trường học lại xuất hiện!"

Đây mới là điều mà hắn muốn nói, mà hắn đã phát hiện, Snape cùng hắn lúc nói chuyện khuyết thiếu kiên nhẫn khi hắn chế tạo độc dược. Nếu hắn muốn nói chuyện thuận lợi tốt nhất nói thẳng ra điều mấu chốt.

"Gia tinh?" Quả nhiên, thanh âm như tơ lụa của Snape mang theo một tia hoài nghi đi trở lại, nhìn chằm chằm Harry, sau đó một lần nữa ngồi xuống, trầm giọng nói: "Potter, nói tiếp!"

"Dạ, giáo sư." Harry ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó nói về chuyện đêm qua.

"Ngày hôm qua Bludge là bị gia tinh kia khống chế mới có thể điên cuồng truy đuổi ta. Mà nó sở dĩ làm như vậy nói là vì cứu ta!" Harry nhíu mày sau đó mới thấp giọng nói: "Hắn nói, mật thất đã được mở ra."

"Ta biết!" Snape trầm mặc một lát sau đó đứng dậy. Vỗ tay một cái đưa tới một gia tinh, "Potter, trong này liền do gia tinh này chiếu cố ngươi. Ta phải đi dạy. Nhớ rõ, thỉnh 'Kẻ Được Chọn' vĩ đại không cần hủy căn hầm đáng thương của ta."

Tiếng mở cùng đóng cửa vang lên, Harry mềm nhũn ngồi ở trên ghế, mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Hiện tại, Snape hẳn là đi nói với Dumbledore?

Dù sao có một gia tinh không thuộc về Hogwarts ở đây địa bàn của Dumbledore, chế tạo sự cố, Dumbledore hẳn sẽ không mặc kệ.

Chương 48

Hermione cảm thấy được ngày hôm nay giáo sư Snape có chút không yên lòng, biểu hiện cụ thể chính là hôm nay tiểu sư tử Gryffindor ở lớp Độc Dược phạm sai lầm, hắn thế nhưng không nói châm chọc, càng thêm không có trừ điểm. Chỉ đến khi Neville Longbottom lại một lần nổ vạc của mình, hắn mới kịp phản ứng, hung hăng trừ Gryffindor 30 điểm sau mới đưa Longbottom đi bệnh thất.

Hermione một bên không chút để ý dựa theo trong sách quấy độc dược sắp thành công đã hiện ra màu xanh nhạt, một bên không tự chủ được phân tích hành vi dị thường của giáo sư Snape.

Nhớ tới gặp được cảnh tượng buổi sáng hôm nay vọt vào Bệnh thất nhìn Harry cùng Ron, Hermione không khỏi lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, thiếu chút nữa thêm sai lầm một phần dược liệu cuối cùng. Hoàn hảo Seamus đúng lúc nhắc nhở bằng không có lẽ phòng học độc dược sẽ nghênh đón lần nổ mạnh thứ hai ngày hôm nay.

Rất nhanh thu thập những thứ còn lại trên còn lại mặt bàn, Hermione đem độc dược rót vào bình thủy tinh giao cho giáo sư Snape đã trở về, lại có biểu hiện không yên lòng —— đương nhiên chính là theo bề ngoài giáo sư Snape vẫn là người âm trầm lãnh mạc, không được hoan nghênh.

Thẳng đến khi ra khỏi hầm, cước bộ Hermione mới chậm xuống lại một lần đang nhớ lại tình huống buổi sáng nhìn thấy.

Snape một thân trường bào màu đen, bước đi bởi vì so với bình thường thong thả rất nhiều mà có vẻ càng thêm tao nhã đi phía trước. Mà phía sau, đồng dạng một thân màu đen Harry, một đầu tóc dài có chút hỗn độn, giống như thiên sứ lầm nhập trần thế, mang trên mặt mê mang cùng bất an, gắt gao theo sau Snape.

Tựa như ——

Tựa như hắn là thần giữ nhà của giáo sư!

Mặc dù biết không nên nghĩ như vậy, chính là Hermione không tự chủ được nhớ đến hình ảnh lúc ấy cơ hồ có thể nói là duy mỹ—— nếu Snape không có tập quán nhíu mày, thì là duy mỹ.

Có lẽ —— Hermione đột nhiên dừng bước, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nàng cho ra một kết luận liền ngay cả mình đều vô pháp tin—— Snape sở dĩ có chút không yên lòng, là bởi vì hắn đang lo lắng! cho Harry

Này, có thể sao?

Mà ở trong phòng Snape, Harry đang bảo gia tinh lưu lại chiếu cố hắn giới thiệu bố cục cả gian phòng cho mình. Thẳng đến trong đầu hắn hình thành bố cục phòng sau hắn mới đứng dậy.

"Nếu ta sắp đụng vào cái gì liền nhắc nhở ta, nếu như không thì đừng có phát ra âm thanh."

"Vâng." Gia tinh cung kính trả lời, tuy rằng Harry không nhìn thấy, hắn vẫn là thật sâu cúi đầu, cái mũi cơ hồ đều đụng đến mặt đất.

Harry nhắm hai mắt lại, sau đó kiên định đi thẳng về phía trước, một bước hai bước... Năm bước, hắn ngừng lại, trước mặt còn nửa bước chính là bàn công tác phủ khăn trải bàn màu xanh biếc mà Snape bình thường phê chữa bài tập. Harry quyết đoán quẹo phải, sau đó lại đi thẳng về phía trước, lần này là sáu bước, hắn dừng ở một cái tủ bầy hàng loạt tài liệu độc dược mà Snape bình thường dùng, mà phía dưới bên trong là độc dược. Lại quẹo phải, Harry đi về phía trước mười hai bước, sau đó vươn tay, trong dự liệu sờ tới một nắm tay lạnh như băng, căn cứ gia tinh phía trước mô tả, Harry biết phía sau cánh cửa trước mặt hắn là phòng Snape. Hắn thường xuyên ở bên trong chế tạo độc dược.

Hơi hơi hướng phía bên phải chuyển ba mươi độ, đi ba bước. Harry dừng lại, sau đó đưa tay lại một lần đụng chạm tới một cái nắm tay lạnh như băng có hình xà, đây là phòng ngủ của Snape, tiếp tục về phía trước bốn bước, vẫn là cửa, đây là phòng của khách, cũng là nơi hắn nghỉ ngơi trong thời gian ở lại đây—— cho đến khi ánh mắt của hắn khỏi hẳn.

Sau khi tan học, Snape mở cửa nhìn qua thấy Harry đứng trước cửa phòng khách, tay tinh tế vuốt ve cái nắm tay ở cửa không biết đang suy nghĩ gì.

"Potter!" Thanh âm của hắn lạnh như băng, nỗ lực bỏ qua cảm giác trong lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó hướng về phía Harry.

Harry nghe thấy thanh âm của y lạnh như băng, lập tức buông tay hướng tới phương hướng tiếng bước chân truyền đến lộ ra nụ cười."Giáo sư, ta chỉ là làm quen một chút hoàn cảnh nơi mà mình sẽ ở."

Nhìn thấy Harry ôn hòa mà thân mật tươi cười, đặc biệt một đôi mắt màu xanh biếc đã mất đi kính che, mù cũng vẫn sáng ngời, thói quen trào phúng đã đến bên miệng thế nhưng trong nháy mắt gian tan thành mây khói.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nam hài trước mắt, tóc dài mắt xanh, cuối cùng không được tự nhiên nói : "Gryffindor quả nhiên có được tinh thần hy sinh không biết sợ, trong gian phòng của ta đặt vô cùng nhiều độc dược có độc. Đáng tiếc, ngươi không có đụng tới." Hắn xoay người rời đi, nhanh chóng về tới bàn, bắt đầu phê luận văn vừa mới đưa tới.

Harry hơi hơi lặng đi một chút, lúc này mới đi từ từ trở về chỗ lò sưởi, đụng đến ghế dựa mà mình ngồi trước đó, ngồi xuống, sau đó bảo gia tinh lấy sách giáo khoa của mình. Như là đã quen thuộc—— đây cũng cần cảm tạ tập quán sinh hoạt như tu sĩ của Snape, trong phòng trừ bỏ một số đồ dùng cần thiết cũng không có quá nhiều trang sức —— như vậy, hiện tại hắn hẳn là học tập cho thật giỏi .

Không thể bởi vì trạng huống đột phát gì mà cắt đứt phía trước an bài, này là nguyên tắc của hắn.

Nội dung trong sách tự nhiên là gia tinh đọc cho hắn nghe, bắt đầu trước tiên chính là sách biến hình. Thật cẩn thận nghe gia tinh đọc, Harry tận lực thấp giọng không quấy rầy đến Snape: "Tìm một quả táo đặt trước mặt ta."

Lấy đũa phép, Harry căn cứ thanh âm gia tinh buông quả táo nhắm ngay quả táo trên mặt bàn, cẩn thận cân nhắc câu thần chú của mình một chút, hắn thấp giọng niệm sau đó huy động đũa phép.

"Thành công sao?" Hắn thấp giọng hỏi, trong lòng có một tia không xác định. Mù quả nhiên không là một việc có thể dễ dàng thói quen. Cho dù tính chất của tâm lý hắn vốn cao cũng luôn sẽ ở lúc tối lơ đãng cảm nhận được một chút không an lòng.

"Ngài Potter, ngài thành công. Quả táo đã thành công biến thành quả hạch đào." Gia tinh kêu lên, đánh thức một bên nghe gia tinh bắt đầu đọc liền trộm nhìn chăm chú bọn họ Snape.

Chương 49

Đáng chết! Hắn làm sao vậy? Thế nhưng không tự giác chú ý Potter!

Thánh nhân Potter! Hừ!

Snape hừ lạnh một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net