13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Taehyung thấy mình đang đứng giữa cánh đồng hoa vàng mênh mông. Gió thổi lồng lộng, bộ quần áo mỏng manh sờn vải bay phần phật, ép vào thân thể gầy gò, thấp bé của một đứa trẻ. Dựa vào hoa cải cao đến ngang ngực, Taehyung nhận ra mình đã quay lại làm đứa trẻ mười hai tuổi.

Đôi mắt ngây thơ láo liên nhìn xung quanh, tìm ngôi nhà gỗ đáng lẽ ra phải ở ngay giữa đồng. Bầu trời từ xanh thẳm bỗng chốc chuyển thành âm u, Taehyung rẽ lỗi giữa những bụi hoa, đi mãi, đi mãi vẫn không tìm thấy lối mòn thường dẫn tới nhà.

Đột nhiên, 'đoàng', sau lưng có tiếng súng, Taehyung hoảng sợ từ từ ngoái đầu nhìn lại. Người phụ nữ kia đang nằm sõng soài, cơ thể cao gầy đè nát một khoảng hoa. Máu nhuộm đỏ cánh hoa vàng.

Tay Taehyung run cầm cập, lạnh cóng, làm khẩu súng ngắn rơi xuống. Bỗng chốc anh quay lại với hình dáng một người trưởng thành. Và người nằm kia là mẹ anh.

.

Jungkook mới pha xong cốc nước ấm, nhẹ nhàng bước tới ván giường cũ kĩ nơi có con người đang say ngủ. Đặt cốc nước xuống, tay cậu đang chuẩn bị đưa ra chỉnh lại tấm chăn mỏng cho Taehyung thì thấy lạ. Mồ hôi anh tuôn ra ướt đẫm cổ áo, mái tóc đen bồng bềnh mọi khi bết dính lại trên trán. Mắt Taehyung nhắm chặt nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó như rất đau đớn. Jungkook nhận ra Taehyung đang gặp ác mộng, hơn nữa còn là mơ về một chuyện gì đó rất thương tâm, vì anh đang khóc đến nghẹn lòng thế này cơ mà.

"Taehyung à, anh ơi, tỉnh dậy đi anh." Jungkook vội nắm lấy tay anh, tay còn lại xoa mặt Taehyung liên tục để gọi anh dậy.
"Không sao đâu, chỉ là giấc mơ thôi Taehyung. Jungkook đang ở cạnh anh đây rồi, anh ơi.."
Nhìn Taehyung cứ mãi mê man chìm vào cơn mơ, miệng còn mấp máy không thành từ, Jungkook đâm ra cuống. Cậu dựng hẳn người Taehyung dậy, ôm rịt lấy anh, hai tay luống cuống xoa lưng rồi xoa mặt anh. Đôi môi ấm nóng cũng ghì trên trán người ấy, không ngừng gọi tên anh. Taehyung mềm yếu khóc đến đau lòng thế này trong lòng mình, Jungkook chẳng nỡ làm gì khiến anh đau để tỉnh lại.

Dù cách này của Jungkook có vẻ không hiệu quả nhanh chóng, nhưng có vẻ cũng đã lay được Taehyung dậy. Cậu thấy anh đã tỉnh, nhưng vẫn nấc nghẹn một hồi sau, đôi tay Taehyung cũng ôm chặt Jungkook như vớ được phao cứu sinh.

"Đã nói cậu nếu còn thấy tôi như vậy thì cứ đấm hoặc tát vào mặt tôi đi mà." Sau một hồi được Jungkook vỗ về, Taehyung buông tay, tự tách mình ra khỏi vòng tay ấm áp, mặt cúi gằm nói. Jungkook đã bắt gặp mấy lần cảnh này, nhưng vẫn khiến anh vô cùng xấu hổ. Taehyung sợ mắt mình sẽ sưng húp còn mặt thì tèm nhem, chưa kể đổ mồ hôi sẽ có mùi cơ thể.

"Anh đùa em sao? Làm sao em có thể ra tay với một người đang khóc như thế chứ!"

Hơn nữa, em không muốn làm anh đau.

Bên ngoài mặt, Jungkook bình tĩnh đưa cốc nước ấm cho anh, nói may quá anh tỉnh lại lúc nước vẫn còn ấm. Thực ra trong lòng, Jungkook lúc này đã lo đến phát hoảng, ruột gan cứ bồn chồn cả lên. Đã hơn một tuần nay rồi, Taehyung cứ dăm bữa lại hoa mắt, chân tay run rẩy. Tệ hơn là như bây giờ, anh ngất lịm đi, sau đó lại thức dậy với những cơn ác mộng hành hạ đến đỏ hoe mắt. Đấy là hôm nay còn được ngày nghỉ, Jungkook có thể ở lại chăm sóc anh cả ngày, không biết những ngày vừa qua Taehyung đã phải tỉnh dậy từ giấc mơ một mình bao nhiêu lần nữa.

Jungkook gặng hỏi anh, nhưng Taehyung chỉ nói do mình ăn ít, lại còn hay dầm nắng mấy ngày dạo này. Tất nhiên là Jungkook không tin lý do chỉ có thế, mỗi bữa tối cậu đều để ý anh ăn rất đầy đủ, nhưng cậu luôn sợ càng hỏi vồn vã và dồn dập, Taehyung sẽ thấy mệt mỏi và kéo dài khoảng cách giữa hai người. Thật ra, Jungkook nghĩ dạo này cơ thể anh không khoẻ như vậy là do đêm hôm trước ngắm sao, cậu đã để anh ở ngoài tới tận đêm muộn trong tình trạng say mèm (còn hôn Taehyung quá lâu), lại nhắc đến chuyện gia đình khiến anh buồn lòng. Có lẽ giấc mơ đau khổ kia cũng từ đó mà hình thành. Vậy nên cậu chỉ ân cần xoa dịu anh, cho anh một vòng ôm cùng thật nhiều hơi ấm, lau nước mắt cho anh. Dù có vẻ như Taehyung luôn tỏ ra không cần, dù cậu cũng luyến tiếc dữ lắm khi mái đầu nhỏ và đôi tay run rẩy kia tách khỏi mình.

Jungkook tự nhắc cho bản thân nhớ sau hôm nay, phải mang đến thật nhiều thuốc bổ cho Taehyung.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai Jungkook phải ghé qua trang trại từ sớm, đã sắp tới kỳ thu hoạch. Thế nhưng dùng bữa xong cậu cứ nấn ná mãi để nói chuyện với Taehyung, dặn dò anh đủ điều về chuyện ăn uống và nghỉ ngơi. Đến khi bước ra mở cửa sau khi chắc chắn sáng và trưa mai Taehyung sẽ không bỏ bữa, Jungkook định ngoái đầu lại tạm biệt anh. Chưa kịp mở lời chào, Jungkook đã cảm nhận được đôi tay thon dài ấm nóng kia bọc lấy tay mình, níu chặt.

Trong một khoảnh khắc, Jungkook cảm thấy mình như bị Dejavu. Máy tháng trước, cũng tại cửa, Taehyung níu tay cậu lại, nhưng hiện tại anh trực tiếp nắm tay cậu, gương mặt xa cách đề phòng ban đầu cũng chuyển thành ngại ngùng.

Taehyung ngước đôi mắt phượng lúng liếng nước nhìn thẳng người đối diện, chậm rãi hỏi
"Tối nay cậu ở lại với tôi được không?"

Nói xong, chưa kịp xin lỗi vì nhớ ra thiếu gia Jeon rất bận rộn tận tâm với công việc, Taehyung cảm nhận được bàn tay mình đang níu kia dịu dàng xoay lại, ngón tay thô ráp ma sát với lòng bàn tay mượt mà, xoè ra, đan lấy tay anh. Mười ngón tay siết chặt.

Jungkook đã nói rồi, chỉ cần Taehyung làm thế này, cậu sẽ không có sức để phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Vậy nên cậu chấp nhận, ngày mai phải dậy thật sớm để xuất phát đi làm từ đây. Với lại, quả thật đêm nay Jungkook cũng không thể yên tâm để Taehyung một mình.

.

"Cậu hát bài gì nghe hay ghê, nhưng buồn quá..."

Mới nãy hai người nằm trên giường còn duỗi thẳng mạnh ai nấy ngủ, lãnh thổ đã chia, nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng sau một khoảng lặng kéo dài mà không ai ngủ được, Jungkook quay sang Taehyung nói em hát ru cho anh nhé. Bỗng chốc, Taehyung cảm thấy có một luồng nước ấm dội vào tim mình, anh cảm thấy từ hát ru Jungkook nói ra dịu dàng quá đỗi. Đó là điều mà Taehyung luôn ước ao được nghe ngày xưa, nhưng từ bao giờ, anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi giọng nói nhẹ nhàng của cha mẹ nữa.

Taehyung quay người đối diện Jungkook, nhắm mắt lại gật đầu chờ cậu hát.

Chỉ trách đến khi Jungkook hát xong một đoạn để thăm dò anh, anh lại quăng cho cậu một câu khiến cậu đang ngập trong hoa nở lại tụt xuống hầm băng.
...
À, quả thật như vậy, Taehyung không nhớ gì hết. Jungkook đã ngờ ngợ từ trước, nhưng khi xác nhận được rõ ràng, cậu vẫn thấy hơi thất vọng, lòng chùng xuống. Hôm ấy khi Taehyung tỉnh dậy anh chỉ kêu đau đầu quá, lần sau sẽ không uống với cậu nữa. Anh cũng không nói mình nhớ đến đâu, nhưng dựa vào thái độ mềm đi trông thấy của Taehyung với mình, Jungkook có chút hy vọng anh vẫn sẽ còn chút ký ức về những ngọt ngào đó. Thậm chí cậu còn dám nghĩ, thật tốt quá nếu Taehyung cũng có tình cảm giống mình.

"...Hôm trước em đã hát cho anh nghe mà, nhưng hôm đó chưa có lời, em đã nhanh chóng viết lời để hát lại cho anh nghe đấy Taehyung." Giọng Jungkook nhẹ đi trong màn đêm tĩnh lặng, nghe vừa có cảm giác như hờn dỗi, vừa như dửng dưng không quan tâm.

"Xin lỗi, tôi không thể nhớ được chút gì sau khi tôi gục xuống bàn..." Taehyung mở mắt ra, áy náy nhìn cậu.

"Không sao, em sẽ hát cho anh tới khi nào anh nhớ thì thôi...Nhưng mà, tên bài hát anh phải nhớ luôn đấy" Nói đoạn, tay Jungkook từ dưới chăn đưa lên nắm lấy tay Taehyung đang đặt giữa hai người họ.

"Tên bài hát là 'Still with you'"

.

Hôm ấy, với cơ thể được bọc trong hơi ấm, với giọng hát vừa trong vừa dịu dàng thì thầm bên tai, Taehyung có một giấc ngủ trọn vẹn tới sáng hôm sau, tới tận khi hơi ấm bên cạnh đã tan đi từ lâu.

----------
Mong lời chúc này sẽ không bao giờ là muộnn         ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ chúc mọi người năm mới hạnh phúc muốn gì được đấy nhaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net