1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm ngồi trên băng ghế ngoài sân phơi nắng chiều, đàn gà con chiếp chiếp đi quanh chân hắn, hắn ngồi gặm bắp, thi thoảng lại vặt vài hạt rải ra cho chúng, đàn gà con không ăn được, chỉ có thể chụm cái mỏ nhỏ xíu, mổ từng chút một, hắn nhìn hành động của tụi nó, cười khúc khích.

"Xin lỗi? Tôi nhờ nhà vệ sinh một chút được không?"

Một giọng nói thanh lãnh cắt ngang trò đùa vui của Vân Tầm. Nửa quen nửa lạ, hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Gương mặt nọ so với tám năm trước không khác bao nhiêu, giờ phút này đang dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn, tay dắt theo một bé trai bụ bẫm. Bé trai thấy Vân Tầm, tươi cười hớn hở, muốn nói gì đó, nhưng bị người đàn ông kia liếc nhìn một cái, tức khắc chột dạ im lặng.

" Xin lỗi, con trai tôi nửa đường muốn đi vệ sinh, có thể nhờ một chút không?" Lời nói khách khí xa lạ, tựa như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Vân Tầm ngồi dậy, có chút lúng túng, gãi gãi đầu.
" Ờ, vậy theo tôi vào nhà."

Nhà của hắn không rộng, nhưng sắp xếp rất gọn gàng, Vân Tầm thích nắng, nên hiên nhà hắn tràn ngập ánh mặt trời, Tạ Hiên bề ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng hắn vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Vân Tầm, nhìn quanh căn nhà, có vẻ Vân Tầm mặc dù nghèo, nhưng sống cũng rất tốt, hắn cũng an lòng. Người này vẫn như thế, vẫn là bộ dạng tròn xoe như khi mười tám, tính nết vẫn hiền lành, không, có vẻ đã gầy hơn một chút, nhưng vẫn đủ lấp đầy tim hắn. Nhóc Vân Mộ ngoan ngoãn bước vào nhà vệ sinh, chỉ còn lại có hai người đứng trước cửa, Vân Tầm có chút ngượng ngùng mà lấy tay quệt ngang mũi, hắn không biết phải nói gì, dù gì cũng là người quen cũ, hắn định mở miệng chào hỏi một chút, nhưng chỉ sợ người ta lại khinh miệt mình như lúc trước. Bầu không khí vô cùng xấu hổ, đứa nhỏ ở trong nhà vệ sinh lâu rồi không ra, Vân Tầm cũng có chút lo lắng, không nhịn được quay sang hỏi Tạ Hiên " Con trai cậu đi vệ sinh một mình có được không? Sao lâu rồi thằng bé chưa ra?"
" Nó lớn rồi có cái gì mà không được!" Tạ Hiên mắt lạnh liếc qua, Vân Tầm cũng cảm thấy lưng mình lành lạnh. Hắn bước về phía sân, hắn nghĩ ánh nắng sẽ xua tan bớt sự lạnh lẽo của Tạ Hiên, trong lòng nghĩ thầm, không biết người phụ nữ nào có thể chịu đựng được sự lạnh lùng chua ngoa của hắn, hắn cũng không ngờ trái tim Tạ Hiên có thể bị ai đó hoà tan, dù sao, ngày xưa hắn còn định bán cả đàn heo, bán thêm nửa vườn xoài, định tốt nghiệp sẽ chịu trách nhiệm với Tạ Hiên, không ngờ lại bị người ta đổ bát nước lạnh lên đầu. Bây giờ nghĩ lại vẫn rất ngại ngùng, Tạ Hiên bước sau lưng hắn, nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Vân Tầm, có chút buồn cười, cũng có chút xót xa, người này không lẽ thật sự không nhớ hắn hay sao? Đúng là heo ngốc nghếch!

" Này! Xe tôi bị hỏng, có thể cho chúng tôi ở lại nhờ một đêm không?" Rõ ràng là một lời nhờ vả, nghe vào tai lại giống như mệnh lệnh, tựa như ngày xưa Tạ Hiên chân gác lên bàn học, hất hàm sai khiến hắn làm chân sai vặt, rất có phong phạm vương tử và nô lệ. Vân Tầm tính tình đôn hậu, bị nhóm bạn Tạ Hiên bắt nạt thảm thương, Tạ Hiên là kẻ đứng đầu, mở mồm ra mắng hắn là heo mập đần độn, bắt hắn phải chép bài tập cho mình, bắt hắn đạp xe một đoạn đường dài chỉ để mua ly trà sữa, cướp áo mưa của hắn, để hắn phải dầm mưa, tội ác đúng là không kể hết. Sau đó quan hệ của hai người lại đi theo quỹ đạo không ai ngờ đến, nghĩ rằng đã sắp đi đến đích, thì chính miệng Tạ Hiên đã chối bỏ tất cả mọi thứ, lúc ấy Vân Tầm cảm thấy mình giống như một trò cười, Tạ Hiên xem hắn như đồ chơi, chán liền vứt bỏ. Chuyện đã lâu thật lâu, Vân Tầm đã sớm không còn ôm oán hận, dù sao Tạ Hiên vua hồ ly cao cao tại thượng, hắn chỉ là Trư Bát Giới, thật sự không cùng tầng mây với nhau, lúc đó chắc là hắn bị tình yêu thời niên thiếu làm mê muội đầu óc. Nhưng đó là chuyện xưa, hắn không chấp nhặt, còn thái độ bây giờ của Tạ Hiên rất đáng ghét, Vân Tầm xụ mặt, trục khách " Phòng nhà tôi chật lắm, sợ không chứa nổi các người, nhìn cậu chắc là người thành phố, chỗ tôi toàn mùi gà mùi lợn, không hợp đâu! Cậu gọi người nhà đến đón đi!" Tạ Hiên làm sao biết thái độ của mình lại tệ thế này, hắn là ông chủ lớn, dùng giọng điệu trịch thượng quen mồm, nhất thời quên sửa lại cách nói chuyện với Vân Tầm. Hắn hắng giọng, sửa lại giọng điệu " Chúng tôi bị lừa, không tiền cũng không có điện thoại, xin cậu cho ở nhờ, có được hay không?"

Buổi tối, Tạ Hiên an toạ trên bàn ăn, rất hài lòng, hắn so với bất kì ai đều rất rõ ràng, Vân Tầm rất dễ lừa, trong lòng hắn vừa ôm may mắn lại vừa lo lắng bất an, cũng may, tâm can của hắn vẫn chưa bị ai lừa, nếu không, hắn sẽ bị biến thành goá phụ. Bên kia bàn Vân Mộ đang ríu rít nói chuyện chọc cười Vân Tầm, Vân Tầm cũng không phụ lòng nhóc con, cười đến rung rinh bụng, hai cái răng khểnh của hắn nổi bật dưới ánh đèn điện, giây phút ấm áp này làm cho đáy mắt Tạ Hiên nóng hổi, hắn chờ giây phút này đã thật lâu, lâu đến trái tim của hắn sắp tê dại rồi.

Nhà Vân Tầm có một phòng trống, nhưng hắn đã lâu không nhìn đến, bụi cũng chất một lớp dày, hắn cũng không tiện để khách ngủ ở đây, đành nhường phòng của mình cho hai vị khách, còn hắn ra bộ phản trước nhà đánh giấc một đêm là xong. Hắn ngủ đến nửa đêm, chợt thấy má mình hơi ngứa, khẽ bẹp miệng, bụng mỡ cũng ngứa, như bị thứ gì đó chạm vào, nhưng mắt hắn díu lại, buồn ngủ quá, hai hay hắn quơ lung tung, đập thật mạnh "Chát"

Tiếng vang lớn đến nỗi cơn buồn ngủ tan biến thành bọt biển, hắn ngơ ngác nhìn má trái đỏ đến chói mắt của Tạ Hiên, rút tay về " Xin... xin... xin lỗi", hắn lùi lại phía sau, nếu không phải Tạ Hiên nhanh tay lẹ mắt, chắc chắn cái đầu to của hắn đã u một cục. Nhưng bình tĩnh lại, Vân Tầm mới phát hiện ra có thứ gì đó không phải, hắn hỏi Tạ Hiên " Tại sao cậu lại ra đây?"

Tạ Hiên cười ác liệt, hắn cũng không muốn ra vẻ cao lãnh lịch thiệp
" Ôn lại tình xưa! Quên tao rồi sao? Heo đần!"

Vân Tầm xoay mặt đi, tránh né bàn tay của hắn, nhỏ giọng " Chúng ta làm gì có tình xưa mà ôn lại chứ... Lúc sớm cậu còn giống như không có quen tôi.."

" Có phải hay không? Không phải mày cũng vờ không quen tao sao? Hả?"

" Không có... tôi định chào cậu mà. Dù sao cũng là bạn cũ..."

" Bạn cũ! Ha!!! Mày địt người ta xong mà vẫn nói được hai từ bạn cũ hay sao? Vậy mày có mấy người bạn cũ? Nói tao nghe xem?" Tạ Hiên rống lên, nương theo ánh trăng, Vân Tầm thấy tơ máu trong mắt hắn. Trước kia người chối bỏ đoạn tình cảm này là Tạ Hiên, bây giờ người này lại làm như hắn mới là kẻ phản bội, không phải cậu ta mới là kẻ cưới vợ sinh con hay sao? Đứa nhỏ nhìn cũng đã hơn 6 tuổi, có lẽ là 7 đi, vậy chẳng khác gì vừa chia tay mình xong cậu ta đã kết hôn ngay, lập tức sinh con, Vân Tầm hắn mới là người oan ức nhất cơ mà. Hắn không thích Tạ Hiên cứ quát mình như thế. Nhưng tính tình hắn vốn hiền hoà, tức giận cũng chỉ đỏ mặt, cũng không mắng ra được câu thô tục nào cả, hắn tránh ra tay của Tạ Hiên, rặn một lúc, mới đỏ mắt mà mắng Tạ Hiên hai chữ " Người xấu!"

" Người xấu? Còn có càng xấu đây này! Con heo mập chết tiệt! Bao lâu không gặp, mà mày mở miệng ra không có câu nào làm tao vui được à?" Hắn lấy từ túi áo một viên thuốc, nhân lúc Vân Tầm không để ý, buộc hắn nuốt vào. Tạ Hiên không biết trời xui đất khiến thế nào lại đem theo nó, bây giờ lại phát huy tác dụng, nhìn khuôn mặt tròn trịa của Vân Tầm bắt đầu nổi lên tình dục, phía dưới cơ khát của hắn cũng kêu gào được lấp đầy. Hắn khẽ chạm vào đôi môi đang cắn chặt của Vân Tầm, người này thân hình cao to, nhưng vẫn luôn bị ức hiếp, chính là do tính cách của hắn quá hàm hậu, lên giường cũng không biết mô tê gì cả, ngày xưa đều là một tay hắn chỉ bảo, bây giờ lại dám cản trở thầy mình làm chính sự. Nhưng Tạ Hiên chỉ có miệng mồm độc ác, chứ không thực sự nỡ làm đau Vân Tầm, đầu lưỡi mềm mại liếm quanh viền môi hắn, khẽ hô " Ngoan nào, heo nhỏ, há miệng nào"

" Cút đi!" Hắn không còn chút sức lực nào cả, cả người mềm oặt, chỉ có thể dùng võ mồm, nhưng miệng mồm lại không nhanh nhảu, nhìn khuôn mặt nhịn cười của Tạ Hiên, liền cảm thấy trong lòng càng nhiều lửa giận

" Cậu không thể có lỗi với vợ con cậu!"

Nụ cười của Tạ Hiên cứng đờ dưới ánh trăng, đôi tay đang vuốt eo của Vân Tầm không kiềm chế được mà dùng lực mạnh hơn, heo đần này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?

" Ai nói với mày tao có vợ?"

" Vậy..." Vân Tầm nhớ lại cơ thể đặc biệt của Tạ Hiên, hét lên" Cậu không thể có lỗi với chồng con cậu!"

Mẹ nó! Tạ Hiên rất muốn xem trong đầu của hắn có gì, hắn thật sự nghĩ rằng Tạ Hiên sẽ cho bất cứ thằng chó chết nào chạm vào người mình hay sao? Hắn cũng không nhìn ra thằng con của mình có đôi mắt hí đáng ghét giống hệt hắn hay sao?

" Từ xưa đến giờ mày từng thấy tao cảm thấy có lỗi bao giờ sao?"

Chưa từng! Ức hiếp hắn, xé vở của hắn, chê cười hắn, gieo cho hắn hi vọng, rồi lại vứt bỏ hắn như vứt chó hoang ven đường, người này chưa từng cảm thấy áy náy chút nào!

Nhưng chuyện này, là vấn đề đạo đức, hắn bỗng nghĩ tới một đêm nhiều năm về trước, người này nhấp nhô uyển chuyển trên người hắn, từng tiếng rên kiều mị. Nhưng nghĩ đến không bao lâu sau đó lại trần trụi nằm trong lòng người đàn ông khác, hắn liền thấy buồn nôn.

Tạ Hiên không trả lời, hắn liền cho là Tạ Hiên cam chịu việc đã có chồng, hắn muốn dãy dụa khỏi người Tạ Hiên, nhưng người không còn chút sức lực, chỉ có thể hét to, lại bị nụ hôn của Tạ Hiên chặn mất. Hắn cảm thấy mình như đang rơi vào địa ngục, từng giọt từng giọt nước mắt chảy thấm ướt hết cả khuôn mặt.

Tạ Hiên đang đắm chìm với thân thể mà hắn ngày nhớ đêm mong. Rõ ràng, Vân Tầm không có gì hấp dẫn, người vừa béo vừa ngốc, tính tình cục mịch, vậy mà hắn lại chết mê chết mệt, có thể vì kẻ này mà tha hương đất khách, học chăm sóc trẻ con, từ một kẻ ăn chơi lại phấn đấu tạo nên đế chế của riêng mình. Hắn đợi gần tám năm, mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Tạ Du. Để xem, từ nay còn kẻ nào dám cản trở hắn hạnh phúc.

Nhưng hắn quên mất, nếu hắn không giải thích, chắc chắn Vân Tầm sẽ tin những gì hắn nghĩ là thật, đến khi cảm nhận được từng cơn nấc cụt của người dưới thân, mới hoảng hốt tỉnh ngộ. Vân Tầm cao gần mét chín, thêm cả thân hình tròn trịa, bộ dạng khóc nhất định là không có chút vẻ yêu kiều nào, nhưng tim Tạ Hiên mỗi lần nhìn thấy nước mắt của hắn đều tan thành lớp kem bơ ngọt ngào, hắn nhìn Vân Tầm khóc nấc, đau lòng không chịu được, heo mập này chắc chắn nghĩ hắn đã sinh con cho người khác, nhất định không cho hắn chạm vào!

" Heo con, Tầm Tầm... khóc cái gì chứ!" Hắn xoa nhẹ hai gò má mũm mĩm của Vân Tầm, hôn lên đôi mắt hắn " Đừng nghĩ linh tinh, tôi không có người khác, không có thằng đàn ông nào chạm vào tôi cả, chỉ có cậu, Tầm Tầm, nơi này, chỉ có cậu tiến vào"

Hắn nắm lấy tay Vân Tầm, sắc tình xoa bộ vị đã ẩm ướt của mình.

" Nói dối" Thế đứa bé đó là con ai chứ?

" Heo ngốc!" Tạ Hiên có chút tức giận, dùng mũi cọ vào mũi hắn, tên này thật sự không biết Vân Mộ là con hắn sao, hắn luôn thấy mình là kiếp đẻ thuê, thằng nhóc giống y hệt Vân Tầm, vậy mà Vân Tầm lại không nhận ra mảy may " Nó là con cậu!"

" Sao lại có chuyện đó?" Hắn nghệt ra

" Tôi phải hỏi cậu câu này, súng đạn quá tốt, vài phát ăn ngay!"
Hắn vừa nói, vừa xoa vật cứng phía dưới của Vân Tầm, hắn thèm sắp nhỏ dãi, thằng nhóc của Vân Tầm cũng vì thuốc mà đứng thẳng như trụ sắt, vậy mà vẫn còn tâm tư nghi ngờ hắn không sạch sẽ, hừ!

" Heo con, cứng quá, nhớ cậu muốn chết, mau, mau cho tôi!" Rõ ràng Vân Tầm mới là người trúng thuốc, nhưng kẻ cơ khát không chịu nổi lại là Tạ Hiên.

" Không... cậu không có thích tôi... Chúng ta... không được!"

Con mẹ nó!

" Con đều sinh cho cậu, vậy mà dám nói tôi không yêu cậu? Có lý không?" Tạ Hiên không nhịn được, quát lên.

Vân Tầm bị hắt quát, liền oan ức, rõ ràng, rõ ràng... người này bỏ rơi mình trước, vậy mà...

" Cậu từ chối tôi mà! Cậu chê tôi vừa nghèo vừa mập, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga... cậu... Ummm!!!"

Tạ Hiên không nghe nổi, khi đó hắn bị bắt ép, đều nói ra biết bao nhiêu lời xấu xa, người này từ đầu đến chân chỗ nào hắn cũng ao ước, rõ ràng là heo mập đáng yêu, nơi nào giống cóc ghẻ chứ!!!

" Tầm Tầm, cậu tin tôi một lần có được không, ngoan, tôi giải toả cho cậu, ngày mai tôi sẽ giải thích mọi chuyện có được hay không? Cậu biết rằng tôi yêu cậu, tôi chỉ có cậu, chỉ cho mỗi dương vật cậu chơi, được hay không?" Đối với người này hắn đành hết cách, quá ngốc, nếu không nói rõ ràng, cậu ta chắc chắn sẽ không hiểu.

Vân Tầm cũng không chịu nổi, phía dưới của hắn sắp nổ tung, hắn khẽ rướn người về phía trước, Tạ Hiên biết đây là ngầm đồng ý, khẽ cười, bắt lấy dương vật, khẽ nhắm ngay âm vật phía trước, nó nhớ Vân Tầm đến ướt dầm dề.

" Ha... heo con... lớn quá, thích hay không?"

"Ưm..."

" Tầm Tầm... A... Tầm Tầm... sâu quá!"

Bọn họ lăn lộn hơn một tiếng, Vân Tầm cũng dần hồi phục lại sức lực, hắn thay đổi tư thế, lật Tạ Hiên nằm sấp xuống, từ phía sau tiến vào hậu huyệt.

Khác với phía trước, hậu huyệt của Tạ Hiên có chút căng, hắn loay hoay một buổi, bị kẹp đau đớn, nhìn Tạ Hiên cầu cứu. Tạ Hiên đau đến chảy mồ hôi hột, nhìn vẻ mặt ngây ngô của hắn, quả thật vừa tức vừa buồn cười.

" Heo ngốc!"

Hắn cắn môi Vân Tầm, lấy làm trừng phạt, sau đó động tác ưu nhã, tự mình làm mở rộng.

Tạ Hiên ngậm thìa vàng lớn lên, dáng vẻ của hắn vừa mang theo chút yêu kiều, lại pha lẫn chút nét góc cạnh của nam nhân. Người say mê hắn quả thật bất kể nam nữ, đều nhiều vô số. Họ say mê hắn vì khuôn mặt, cũng có thể là vì khí chất, tính tình hắn ác liệt, nhưng khí chất tôn quý từ trên người hắn phát ra, quả thật làm người ta thần phục. Bây giờ hắn nằm sấp xuống, hai tay tự mình mở rộng cho đàn ông tiến vào, cũng không cảm thấy việc này có chút nào thấp hèn, cũng cảm thấy không hề xấu hổ, tựa như việc bị địt nó cũng giống như việc ăn cơm, đều vô cùng cần thiết.

Nhưng đó là vì Tạ Hiên không biết xấu hổ, còn Vân Tầm đã tìm lại chút ý chí tan rã, hắn cảm thấy rất ngượng ngùng, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng. Tạ Hiên mở rộng, rên rỉ gọi hắn tiến vào, một buổi không có động tĩnh, kết quả quay lại, người này lại đơ thành bức tượng quan công.

" Heo mập, còn đơ ra đó, cậu muốn cục sắt nóng phía dưới tự nguội xuống à? Mau lên!!!"

Lại là giọng điệu ra lệnh này. Tạ Hiên mở rộng xong, Vân Tầm cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn khẽ bĩu môi, dịch chân bước xuống giường.

" Làm sao vậy?" Tạ Hiên thấy hắn không thèm để ý đến mình, vội vàng ngăn lại.

Vân Tầm bị hắn chặn ngang, tư thế lơ lửng giữa giường và mặt đất, tạo thành tư thế vô cùng quái dị

Giọng hắn không vui " Cậu làm ngã tôi bây giờ!"

" Cậu trèo lại lên giường đi đã, sao lại không vui nữa rồi" Tạ Hiên xoa xoa cái bụng mỡ của hắn, thật mềm, quả thật là lưu luyến không buông tay.

" Tạ Hiên, tính tình cậu xấu lắm, cậu cứ ra lệnh cho tôi! Tôi... tôi không phải chân sai vặt của cậu!"

---

Tính tình cao ngạo của Tạ Hiên đã học quen, nhưng lại quên kiềm chế nó trước Vân Tầm, heo mập này, lớn rồi, liền không thích người ta sai bảo, chắc đã không còn bị ức hiếp nữa.

Khác với dáng vẻ khi còn đi học, bọn đàn em của hắn thấy Vân Tầm bị hắn ăn hiếp đến ngoan ngoãn dạ thưa, liền tự cho mình cái quyền sai bảo heo mập của hắn. Một lần hắn thấy Vân Tầm bị bọn nó chép lại hết phần bài tập, ngón tay đều sưng lên, hắn đau lòng muốn chết. Kết quả là bọn đàn em bị vả bạt tai, mặt đứa nào đứa nấy sưng vù. Hắn ngồi trên bàn giáo viên, liếc xéo Vân Tầm đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình " Mày xem, bây giờ ở đây không chỉ có mình mày là đầu heo, lại có thêm sáu cái này!"

Cái phương pháp an ủi quái quỷ này, chỉ có thái tử Tạ Hiên mới có thể nghĩ ra.

---

Hắn vùi đầu vào cổ Vân Tầm, thấp giọng " Heo con, xin lỗi, không có sai bảo cậu, là cầu xin cậu chơi tôi, tôi sinh cho cậu thêm vài nhóc nhé!" Câu cuối còn khẽ dùng đầu lưỡi cuốn lấy tai hắn, thành công nghe được tiếng rên khẽ của Vân Tầm. Một tay còn lại cũng không rảnh rỗi, an ủi dương vật, cuối cùng cũng dỗ người này nằm sấp trên người mình, chậm rãi luật động. Tiếng rên kiều mị phát ra, hoà vào màn đêm.

------

Vân Tầm tỉnh dậy, mặt trời đã dần ló dạng, đàn gà con phía sau nhà kêu chiếp chiếp đòi ăn, hắn khẽ cựa quậy, mới phát hiện nơi riêng tư của mình vẫn còn bị Tạ Hiên cắn chặt, hắn đỏ mặt rút ra, người bên cạnh liền rên rỉ, hắn sợ tới mức đơ như tượng, đôi tay lơ lửng giữa không trung, lại là buổi sáng, thằng nhóc của hắn cương cứng, Tạ Hiên bị trướng, cũng dần tỉnh dậy. Hắn vốn có tính tình cáu gắt mỗi khi rời giường, cộng thêm thân thể đau êm ẩm, lại bị tiếng ồn xung quanh cùng dị vật trong cơ thể đánh thức, cả khuôn mặt lạnh như băng, nhìn sang, ánh mắt quả thật muốn giết chết người đối diện. Đến khi hoàn toàn ý thức được chuyện gì đang diễn ra, đã thấy Vân Tầm mím môi, khẽ rút dương vật ra cơ thể mình. Hắn khi đó mới vội vàng căng chặt huyệt khẩu, không cho hắn trốn đi. Hắn ôm lấy bờ lưng rộng rãi của Vân Tầm, vỗ vỗ thuận khí " Xin lỗi xin lỗi, em không có hung dữ với anh, đừng hiểu lầm mà!"

Chỉ một đêm đã thay đổi cách xưng hô, Vân Tầm không tự nhiên, quay mặt đi chỗ khác " B... biết rồi, tôi muốn đánh răng rửa mặt, cậu buông ra!"

" Không buông, thằng em của anh sáng sớm đã ở trong người em tác quai tác quái, phải phạt nha!"

Lại thêm một phát pháo chào buổi sáng nào anh yêu.

Vân Tầm tròn mắt nhìn một bàn đầy món ăn trước mắt, hắn không ngờ Tạ Hiên biết nấu ăn, hơn nữa, nhìn màu sắc cũng rất không tệ. Tạ Hiên nhìn hắn, mỉm cười " Ngốc ạ, em còn nuôi trẻ con, sau này cũng muốn chăm sóc anh, đành phải học làm vợ thôi!" Nhìn thấy vành tai ửng hồng của Vân Tầm, hắn rất ngọt ngào, cũng có chút thấp thỏm trong lòng. Vân Tầm đã biết mọi chuyện, nhưng có nguyện ý tiếp nhận hắn, tha thứ hắn, hay theo hắn rời khỏi nơi này, lại là chuyện khác.

---

Tám năm trước, khi hắn quyết định tốt nghiệp xong sẽ dụ dỗ Vân Tầm cưới mình về, lại bị Tạ Du phát hiện. Anh trai hắn nhất quyết cản trở, nhưng sau đó phát hiện hắn có thai, hắn lấy thai làm uy hiếp, muốn kết hôn, nhưng Tạ Du lại lấy lí do hắn chưa mười tám, nếu cứ nhất định ở bên cạnh Vân Tầm, Tạ Du có thể khiến Vân Tầm bị đuổi học, thậm chí vào tù. Tạ Hiên từ nhỏ ăn chơi lêu lổng, đến khi gặp chuyện mới biết từ nhỏ mình dựa vào anh hai sủng mà lớn lên, tiền đều là dùng của Tạ Du, hắn không hề có một chút sức mạnh để bảo vệ Vân Tầm. Cuối cùng dưới sự bắt ép, khi Vân Tầm nói rằng muốn cưới hắn, rõ ràng đây là điều hắn nằm mơ đều nghĩ đến, lại phải đau lòng mà nói ra những lời đầy sắc bén, khiến Vân Tầm bị tổn thương.

Nếu không phải bởi vì song nhi phá thai sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, hắn sợ rằng cả Vân Mộ hắn đều không bảo vệ được. Hắn cũng đã quên những năm tha hương, vừa học vừa gây dựng sự nghiệp, vừa chăm sóc Vân Mộ vất vả đến thế nào. Chỉ cần có heo con, trả giá thế nào cũng là đáng giá.

---

" Ngon không?"

" Ngon!"

" Vậy ăn nhiều một chút!" Hắn vừa lột tôm để vào chén Vân Tầm, vừa liếc sang nhóc con không an phận. Vân Mộ oan ức tự lột tôm, bé vốn muốn ngồi vào lòng ba Tầm, dựa vào khuôn ngực ấm áp của ba, sẽ lột tôm đút ba ăn, nhưng người cha hung dữ này đã uy hiếp bé, bắt bé ngồi yên ăn cơm cho chó con.

Tạ Hiên định ăn xong sẽ nói chuyện với Vân Tầm, kếp quả heo mập vừa nhận lại con trai, vui mừng khôn xiết, giữa trưa muốn cháy da đầu hai ba con lại chạy đi thả diều. Hắn thật muốn xách roi mây kéo tai hai kẻ ham chơi này về mà dạy dỗ một phen, lỡ bị say nắng, đau lòng không phải là hắn hay sao?

Ăn xong cơm tối, người này lại lấy cớ đi mua hạt giống, nửa đêm đi mua hạt giống, không phải là định trốn tránh hắn hay sao?

Hắn liếc nhìn Vân Tầm " Ngồi xuống!"

Vân Tầm gãi gãi đầu " Tôi... tôi... đi..."

" Em bảo ngồi xuống!" Hắt khẽ quát

"..."

" Xin lỗi... em không cố ý lớn tiếng, Tầm Tầm ngồi xuống một chút được hay không, em có chuyện muốn hỏi ý anh..."

Chậm rãi ngồi xuống ở vị trí cách xa một mét.

Rõ ràng sáng nay còn rong ruổi trên người hắn, giờ lại ngồi như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net