2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du lạnh lùng nhìn tên béo trước mặt. Người này còn hàm hậu nở một nụ cười với hắn, gọi " anh hai".

Hắn lạnh lùng dựa lưng ra sau ghế, cười mỉa " Đừng gọi như thế, tôi chưa từng chấp nhận cậu là em rể tôi!"

Nhìn vành tai ửng đỏ cùng bộ dáng khó xử đó, hắn không hiểu em trai của hắn bị mất sợi dây thần kinh nào mà lại sống chết vì một tên béo quê mùa cục mịch, thậm chí còn sinh con!!!

" Vậy... anh Tạ Du, em... có món quà đặc sản tặng anh! Xem như là quà ra mắt!" Hắn gãi gãi tai, hắn cảm thấy nếu đã muốn cưới Tạ Hiên, cũng nên bày tỏ chút thành ý với nhà vợ, nên mới bảo muốn mời Tạ Du đến ăn cơm, không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân mình. Hai anh em nhà này, tính tình chua ngoa đúng là di truyền, hắn chỉ muốn thể hiện chút thành ý, không ngờ người ta lại không xem ra gì. Tạ Du liếc xéo hắn, không trả lời, đương lúc Vân Tầm ngượng ngùng đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống, Tạ Hiên cũng từ trong bếp bước ra, không coi ai ra gì mà nâng cằm hắn hôn một ngụm, sau đó quay sang nói với Tạ Du " Anh hai, anh có ăn hiếp anh ấy không đấy?"

Tạ Du giống như không có chuyện gì, nhìn thẳng hắn, cười cười " Không phải bảo anh không chấp nhặt rồi hay sao, lúc nãy Vân Tầm còn tặng cho anh hồng treo gió, có phải hay không?" Lại quay sang nhìn Vân Tầm. Vân Tầm cũng không thể phản bác, ậm ờ trả lời. Tạ Hiên cũng vui vẻ, tiếp lời hắn " Anh ấy chính tay làm đấy, anh ăn thử đi, chồng em làm là ngon số một rồi, đúng không Tầm Tầm..."

Vân Tầm xấu hổ ăn xong bữa cơm, lại phải đau khổ ngồi xem ti vi cùng Tạ Du, hắn xin thề, lần sau sẽ không bao giờ chủ động mời Tạ Du nữa, hắn không muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nhà vợ nữa huhu.

" Cậu với Tạ Hiên sinh hoạt theo kiểu này à?"

Tạ Du đột nhiên mở miệng, Vân Tầm bị bất ngờ, nghệt mặt ra " Là... là sao ạ?"

" Ha, em trai tôi không những yêu một tên béo, mà hắn còn mắc bệnh nói lắp nữa chứ! Từ sớm đến giờ cậu nói lắp mấy lần rồi? Nó là vàng là ngọc, cậu dám để nó làm việc nhà từ A tới Z hay sao? Tôi không ngăn cản nó lấy cậu không có nghĩa là tôi mặc xác để cho cậu hành hạ em trai tôi! Cậu đã trèo cao mà còn không biết điều nữa chứ!"

Vân Tầm bị hắn mắng đến cúi thấp đầu, đôi mắt cũng đỏ hoe.

" Anh hai, em nghĩ là anh đã chấp nhận bọn em nên mới mời anh đến, người của em, em tự biết cách cưng chiều, nếu biết anh vẫn không thích anh ấy thì em đã không gọi cho anh, anh về đi!"

Tạ Du nhìn đứa em trai đang che chắn cho Vân Tầm, tức đến nổ phổi
" Anh thương yêu em, nuôi em khôn lớn để bây giờ em vì một thằng ất ơ mà phản lại anh sao?"

" Anh ấy là ba của cháu anh! Anh thương Vân Mộ như thế tại sao lại không thương ba của nó một chút cơ chứ! Anh ấy hiền lành chất phác, đáng tin hơn bất cứ ai trên đời này!"

" Em!!! Được! Anh về!"

Buổi ra mắt ấm áp trong tưởng tượng của Vân Tầm cuối cùng lại thành ra như thế. Hắn nằm rúc trong chăn, ủ rũ, mái tóc xoăn cũng xẹp hơn phân nửa, đủ cho biết là chủ nhân của nó không vui đến nhường nào. Vân Mộ chạy đến bên giường ôm hắn, hắn tặng cho Vân Mộ một nụ hôn chúc ngủ ngon, đưa bé về phòng ngủ, rồi lại quay về nằm rúc trong chăn.

" Heo con..." Tạ Hiên vừa tắm xong, cả người trần trụi, luồn vào chăn ôm chầm lấy hắn. " Đừng buồn nữa, em sẽ mắng anh hai, sau này không cho anh ấy xuất hiện trước mặt anh nữa nhé!"

" Không phải..." Vân Tầm ủ rũ lên tiếng.

"Hửm? Không phải cái gì?" Tạ Hiên mềm giọng, liếp láp sau gáy hắn.

" Anh, anh sau này làm chồng em, anh là đại trượng phu, bị mắng một chút thì có gì mà buồn chứ! Anh không có buồn mà!"
Tạ Hiên trườn về phía trước, dùng tay lau đi giọt nước mắt sắp chảy ra của Vân Tầm. Hôn lên mi mắt hắn " Chồng của em là đại trượng phu, nhưng mà em không muốn anh ấy phải gánh gồng bất cứ thứ gì cả, anh buồn thì phải nói, anh bị người ta ăn hiếp liền phải mách em, biết hay không?"

" Biết rồi!" Vân Tầm mang giọng mũi, bị dáng vẻ bảo vệ của Tạ Hiên làm cho cảm động, cọ cọ đầu vào cổ hắn, bày tỏ rằng mình rất cảm ơn. Tạ Hiên bị hành động đáng yêu của hắn chọc cho không kiềm chế được, hoá thành sói đói, nuốt ngay cục thịt dư của heo con vào bụng.

Một tháng sau, ngày mà Tạ Hiên mong đợi cũng gần đến. Hắn vẫn đang sốt sắng cho đám cưới của cả hai.

Nhưng một tuần trước đó, Vân Tầm nhận được một cuộc điện thoại từ một dãy số xa lạ " Alo, Vân Tầm đây ạ!"

" Vâng... Anh... Du, em hiểu rồi ạ!"

Hắn ngồi trong một quán ăn sang trọng, có chút mất tự nhiên mà dịch mông qua lại trên ghế, Tạ Du nhìn bộ dạng của hắn, ngứa mắt vô cùng. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ân cần quan tâm, tựa như kẻ đáng ghét mắng Vân Tầm đến phát khóc vào mấy hôm trước không phải là hắn vậy. Hắn nhìn Vân Tầm ngoan ngoãn uống hết li rượu, ánh mắt loé lên một tia nham hiểm. Kẻ này, cũng xứng làm rể nhà họ Tạ sao? Không có khả năng.

Chỉ có Vân Tầm ngu ngốc, thật sự tin rằng Tạ Du đã thay đổi cái nhìn đối với mình, nhìn thấy Tạ Du cười, cũng liền cười khúc khích nhìn hắn. Quá ngu ngốc, cũng quá ngây thơ.

Vân Tầm thấy đã trễ, muốn xin phép ra về, nhưng nguồn lửa nóng lam khắp cơ thể hắn, hắn không biết chuyện gì xảy ra, choáng váng đỡ lấy bàn. Cũng may, anh vợ tốt bụng đỡ lấy hắn, còn nói rằng đưa hắn lên phòng nghỉ.

Tạ Du khóa cửa, nhìn tên béo chết tiệt nằm lăn lộn trên giường, khuôn mặt Vân Tầm đỏ ửng, thở hổn hển, làm người hắn cũng có chút nóng nảy. Hắn gọi điện thoại

" Người đã đến chưa?"

" Đã sắp đến rồi ạ, xin anh đợi một lát, hình như giữa đường gặp một tai nạn bất ngờ!"

Chết tiệt, hắn cúp máy, lẽ ra hắn nên gọi cô ả đó đến đây chờ sẵn chứ không phải đợi đến lúc này mới chỉ trên đường đến. Hắn lắp sẵn máy quay, lựa chọn góc máy có thể nhìn rõ nhất, cười lạnh nhìn Vân Tầm. Ngoại tình, ngủ với gái gọi, để xem cậu ăn nói với Tạ Hiên như thế nào. Hắn phải ở đây, chờ cô ả đến, để chắc chắn rằng mọi chuyện nằm trong kế hoạch. Nhưng bất ngờ, khi hắn vừa ấn nút quay phim, định lùi lại tránh khỏi màn hình, lại bị người đáng lẽ đang nằm trên giường ấn sấp xuống sàn. " A Hiên, khó chịu..."

Không giống với viên thuốc của Tạ Hiên, thuốc của Tạ Du liều lượng rất cao, đầu óc Vân Tầm mơ hồ, không nhận ra được người trước mắt là ai, cứ cho là Tạ Hiên. Những hành động của hắn lúc này, đều xuất phát từ bản năng nguyên thuỷ của đàn ông.

Tạ Du cảm thấy, thế giới này thật sự điên rồ. Người này dám sờ soạng khắp cơ thể hắn, móng heo còn dám chạm vào đầu ngực hắn, rõ ràng là lăng nhục, nhưng hắn vẫn khăng khăng, không chịu chấp nhận đây là bả thân mình tự làm tự chịu.

" Vân Tầm... thằng chó! Cút đi!" So với Tạ Hiên mang nét âm nhu, Tạ Du thiên về góc cạnh hơn, cả người đều thoát ra hoocmon nam tính, sức lực đương nhiên cũng không nhỏ. Nhưng so với Vân Tầm đang trong cơn tình dục, thì có phản kháng cũng không có kết quả gì.

" Vân Tầm... tỉnh lại... tôi không phải A Hiên... A... Thằng chó... Tao nhất định giết chết mày... A..." Tạ Du rất cao ngạo, ngoài chuyện của Tạ Hiên không vâng lời, hắn làm bất cứ thứ gì đều thuận buồm xuôi gió. Nên hắn thật sự cho rằng mình là con cưng của vận mệnh, nhưng lần này, khi dương vật của Vân Tầm vẫn chưa hề làm tiền diễn đã tiến sâu vào người hắn, phòng ngự trong lòng hắn thật sự vỡ tan. Hắn bị kẻ mà mình coi thường nhất xâm hại. Dương vật Vân Tầm giống như con người của hắn, vừa dài vừa thô, nhưng rất cục mịch, đánh một hồi bị hậu huyệt cắn chặt không di chuyển được, liền ghé đầu vào tai của người mà hắn cho là Tạ Hiên mà làm nũng " A Hiên cắn chặt quá, anh bị đau này..." còn dùng đầu xoăn cọ lên cổ người nọ.

Tạ Du bị hắn hành hạ chết đi sống lại, còn bị làm nũng, quả thật muốn một đấm đánh chết hắn, nhưng nghe tiếng rên khó chịu của Vân Tầm, hắn thật sự giống như ma nhập, thả lỏng hậu huyệt, không nói cũng biết bây giờ đang rướm máu. Vân Tầm cảm thấy tiến vào được, liền đâm vào, tìm được một điểm nhô lên, thúc mạnh vào đó. Tiếng rên của Tạ Du cũng trở nên kiều mị, cao vút, hình ảnh hai người quấn lấy nhau hiện rõ trên màn hình.

Cô gái khiêu gợi đứng ngoài cửa phòng, ấn chuông một lúc cũng không có ai mở cửa. Nghe được tiếng rên ngọt nị, cô mới biết mình đã đến muộn, hừ~, còn nghĩ rằng sẽ kiếm được mớ tiền từ vụ này rồi chứ! Có kẻ hớt tay trên, chỉ đành hậm hực bỏ về.

Vân Tầm tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, hắn khẽ dịch chăn, phát hiện ra mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Hắn khẽ lay "Tạ Hiên" mang đầy vết xanh tím bên cạnh mình. " Tạ Hiên" rên khẽ, có lẽ giấc ngủ bị làm phiền, xoay mặt về phía hắn, Vân Tầm tưởng rằng hắn tỉnh, dụi mắt hỏi " A Hiên, sao chúng ta... A...."

Hắn sợ hãi lùi lại, vô tình làm đổ bình nước thuỷ tinh, tiếng vang lớn khiến người đang chìm sâu trong giấc ngủ cũng mơ màng tỉnh lại.

Taj Du nhớ lại chuyện đêm qua, dù cho bây giờ hắn đầy ô uế, nhưng giáo dưỡng không cho phép hắn hét lên một cách vô lễ như kẻ trước mắt. Trong mắt hắn chứa đầy cay nghiệt, gầm nhẹ " Câm miệng!"

Vân Tầm giãy dụa khiến cho tấm chăn trượt xuống, dương vật của hắn vẫn đang hăng hái ngẩng đầu, Tạ Du nhìn thấy thủ phạm đêm qua đã giày xéo cơ thể của mình vẫn còn tinh thần như thế, đỏ mặt, đầy ghét bỏ phủ chăn lên cho nó.

" Đêm qua cậu đã cưỡng hiếp tôi!" Mặt không đỏ tim không đập nói ra được lời nói dối này, nhưng Vân Tầm nhìn từng vết xanh tím trên người hắn, tin là thật.

Đôi mắt hắn ầng ậng nước, cắn môi " Em... em xin lỗi, em không nhớ gì cả! Em sẽ hủy bỏ hôn lễ với A Hiên... hức..."

Đây vốn là câu nói Tạ Du muốn nghe, nhưng trời xui đất khiến, hắn lại đáp lời
" Không! Cậu phải cưới nó! Sau đó... Vào làm việc cho tôi! Tôi không thể để cái mồm không sạch sẽ của cậu đi nơi khác bêu rếu nỗi ô nhục này! Nếu cậu dám nói với A Hiên nửa câu về chuyện này, tôi đảm bảo cậu chết không thấy xác!" Hắn lạnh lùng nhìn Vân Tầm

Vân Tầm rơi vào một mớ bòng bong, hắn cũng không muốn xa hai cha con của A Hiên, đành gật đầu đáp ứng.

Một tuần sau, Tạ Du nắm tay Tạ Hiên lên lễ đường, nhìn bàn tay của hai người họ nắm chặt lấy nhau, nhìn Vân Tầm cười vui sướng, nhìn thấy Tạ Hiên không nhịn nổi mà hôn lấy Vân Tầm, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia chua xót, hắn tự cho rằng vì mất đi đứa em trai nên mới có cảm giác quái lạ này, nhưng sự thật thì, trong lòng tự hiểu lấy....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net