11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du không có kinh nghiệm dỗ người, hắn quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu. Dùng tất cả vốn liếng dỗ dành ra mà Vân Tầm vẫn cứ gục đầu không nói lời nào, trong lòng hắn như có mèo hoang cào loạn. Cũng không thể trách, hắn tuy yêu thương Tạ Hiên, nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc, tất nhiên không có chuyện dỗ dành, Vân Tầm chính là người đầu tiên, cũng là duy nhất, làm sao có kinh nghiệm cơ chứ.

Nếu hắn là trưởng bối dễ tính, thì đã không có chuyện Vân Tầm và Tạ Hiên phải chia cách tám năm.

Hắn nói một lát, đành bất lực xoa xoa chỏm tóc mềm mại của Vân Tầm, nói sang chuyện khác " Đói bụng chưa? Muốn ăn thịt nướng không?"

Vân Tầm vốn đau không nói nổi, lại vì bị Tạ Du làm cho cảm thấy oan ức vô cùng, đang muốn dùng kế im lặng là thượng sách, nhưng chiếc bụng đói của hắn lại bị câu hỏi bất chợt này làm cho ý chí lung lay.

" Em... em về... về nhà ăn ạ!" Hắn hút hút nước mũi, không dám nhìn vào mắt Tạ Du. Tạ Du cười ngâm ngâm nhìn hắn, dùng hai tay nâng má Vân Tầm lên, lúc trước Vân Tầm chỉ thở thôi hắn đều chướng mắt, còn bây giờ Vân Tầm có trét bùn lên mặt, hắn cũng cảm thấy đáng yêu, tâm tư của con người đúng là kì lạ, chỉ có vài tháng thôi, mà lại bị tên quê mùa này bắt chẹt, không thể trở mình.

Tạ Hiên tìm đâu ra một kẻ cục mịch thế này cơ chứ? Bị hắn xem thường hay bắt nạt, tức giận cũng chỉ cãi lại một hai câu, cả một lời nói tục cũng không thể nói. Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy Tạ Hiên xem Vân Tầm như châu báu mà chiều chuộng, chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng ở nhà Vân Tầm bị Tạ Hiên ức hiếp đến không nói nổi nửa câu.

" Em rể, tôi đã vất vả đi theo cậu cả ngày, ít nhất cũng nên mời tôi ăn chứ?" Tạ Du ép hai má hắn lại, nhẹ nhàng xoa nắn. Không cho hắn ăn "thịt", còn đòi về nhà, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

" Một là làm với tôi, hai là đi ăn với tôi, chọn một! Nhanh!"

" Em... ăn... ăn... anh" Vân Tầm bị ép hai má lại, nói chuyện khó khăn, còn mang theo giọng mũi, câu nói nói ra cũng không trọn vẹn.

" Ăn tôi? Hửm?" Tạ Du buồn cười, tay không nhịn được đè lên đầu mũi hắn, chiếc mũi vểnh lên, hừ, bây giờ giống hệt đầu heo rồi! Hắn nhìn bộ dáng hoảng loạn giải thích của Vân Tầm, trong lòng thầm giận. Gấp cái gì chứ, nếu muốn ăn hắn, hắn cũng không ngại.

" Anh Tạ... Du, em mời... anh ăn... cơm, anh buông... buông..." Vân Tầm nắm bàn tay đang chơi đùa mặt mình lại, trả lời.

" Quỷ nói lắp! Hôn tôi một cái, liền buông cậu ra!"

" Anh, em... là em rể của anh... em..." Vân Tầm không thể tin được mà nhìn hắn, lắc lắc đầu.

" Vân Tầm, đêm đó cậu không hề xem tôi là anh vợ, tôi có bằng chứng, có muốn xem lại cậu đã làm gì với tôi không?" Nói đoạn, hắn với lấy điện thoại, tựa hồ muốn cho Vân Tầm xem lại đoạn phim kia.

" Đừng... đừng! Em không xem, không xem!" Vân Tầm nắm lấy tay hắn, kiên trung nhắm mắt, loạn xạ mà hôn lên khắp má hắn, trong lòng đầy quyết liệt. Hắn không biết lòng Tạ Du nghĩ gì, hắn chỉ đơn giản cho là Tạ Du vẫn chán ghét mình, muốn tìm cách để làm khó hắn, nếu hắn không nghe lời, thì Tạ Hiên và Vân Mộ sẽ biết mọi chuyện. Tạ Hiên là người lớn, suy sụp rồi cùng lắm chỉ đánh mắng hắn, đuổi hắn đi, nhưng Vân Mộ còn rất nhỏ, con lấy cha làm gương để noi theo, tuy hắn không có tài trí, nhưng trước nay làm người trung hậu thật thà, hắn luôn tự hào sẽ không làm gương xấu, nhưng nếu chuyện này vỡ ra, hắn không dám nghĩ đến con hắn sẽ nhìn hắn thế nào...

" Vân Tầm, tại sao không hôn môi?" Tạ Du bị Vân Tầm hôn đến cả mặt đều ướt át, duy chỉ có môi hắn, Vân Tầm không hề chạm đến. Hắn cảm nhận được cả người Vân Tầm đang run rẩy, rõ ràng rất sợ hãi hắn, trong lòng hắn cũng khó chịu, tự trách, nhưng không hiểu vì sao, hắn cứ không nhịn được mà muốn ức hiếp người này. Nhưng Vân Tầm chỉ được một mình hắn có quyền ức hiếp, Tạ Hiên cũng không cho, người khác... càng không được!

Hắn vừa suy nghĩ, vừa tiến lại gần môi Vân Tầm, giọng nói như chất chứa bao thứ mà hắn không thể nói ra, hắn thật sự cảm thấy tội lỗi với Tạ Hiên, nhưng cảm xúc tội lỗi ấy, đứng trước Vân Tầm lại như miếng ván gỗ trôi trên dòng thác, bị dập đến vỡ tơi bời, hắn chưa nghĩ đến việc Tạ Hiên biết chuyện, nhưng nếu có, hắn cũng sẽ không để kẻ này bị thương tổn mảy may.

" Vân Tầm, tôi nói rồi, tôi rất sạch sẽ, A Hiên mười bảy tuổi đã lên giường với cậu, nhưng tôi..." Hắn hiếm thấy có chút ngập ngừng, đều tại kẻ này lây tật xấu cho hắn " Tôi giữ thân cho đến ba mươi, là cậu đã lấy mất, tôi rất sạch sẽ, Vân Tầm, đều dâng cho cậu hết!"

Môi Vân Tầm bị một bờ môi lành lạnh phủ lên, bị Tạ Du nói đến mặt đỏ tai hồng, hắn không kháng cự, cũng không đáp lại, Tạ Du vì làm khó hắn, vì muốn hắn thấy tội lỗi, mà cả thân mình cũng dám hi sinh sao?

Tạ Du thấy hắn không phản kháng, trúc trắc mà vươn ra đầu lưỡi, tiến công vào khoang miệng của Vân Tầm. Hơi ấm trong xe tăng vọt, bọn họ cũng quên mất ước định ban đầu chính là đi ăn. Tạ Du vốn tâm đã không đặt ở bữa ăn, Vân Tầm là bị doạ tan cơn đói. Hắn nắm hờ lấy bờ vai của Tạ Du, khẽ nghiêng đầu " Anh Tạ Du, đừng... đừng hôn môi... anh sẽ... sẽ ghê tởm..."

Tạ Du ánh mắt mê ly nhìn hắn, hắn nhìn sợi chỉ bạc cách giữa hai người, nhớ lại câu nói trong hôn lễ hôm ấy của bản thân, hối hận không nói nên lời.

Hai tay hắn xoa dần xuống dương vật bán cương bên dưới của người kia, giọng cất lên như yêu tinh đầy mê hoặc " Thử tiến vào tôi, mới biết tôi còn ghê tởm hay không chứ?"

Hắn đỡ Vân Tầm ngồi trên ghế, gương mặt hắn giờ phút này đang đối diện với kích thước khổng lồ bên dưới của Vân Tầm. Hắn chưa từng nhìn cho rõ, không ngờ thứ dơ bẩn của đàn ông này, có ngày lại khiến cho hắn có cảm giác như ở trên mây. Nghe thấy tiếng rên khàn ẩn nhẫn khi môi hắn khẽ chạm vào đầu khấc, Tạ Du không nhịn được mà bắn ra. Hắn không thể tin nổi mà nhìn Vân Tầm, hắn bắn... chỉ vì một chút đụng chạm cùng một tiếng rên! Tạ Du cảm thấy mình bị chạm đến tự tôn, dù cho Vân Tầm nhắm chặt mắt không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn muốn trừng phạt! Hắn dùng răng cắn nhẹ lên vùng gân xanh đang nhấp nhô kia, chọc cho Vân Tầm kêu lên thành tiếng. Không ngờ Vân Tầm sợ đến nỗi dùng hai tay ôm lấy hạ thân, lên án mà nhìn hắn. Tạ Du không biết Vân Tầm được kỹ năng của Tạ Hiên hầu hạ đến sung sung sướng sướng, thằng nhỏ của hắn chưa bao giờ chịu oan thế này, làm sao chịu được cảm giác trúc trắc của Tạ Du cơ chứ.

Tạ Du mềm giọng hứa hẹn, cố gắng gỡ đôi bàn tay tròn trịa đang bảo vệ bảo bối kia ra, nhưng Vân Tầm vốn cho rằng Tạ Du ghét hắn, nghĩ rằng Tạ Du muốn cắn đứt bảo bối của hắn để trả thù, liền chết sống cũng không buông. Bọn họ một người quỳ, một người ngồi, giằng co cho đến khi chuông điện thoại của Vân Tầm reo lên. Vân Tầm một bên bảo vệ hạ thân, một bên loay hoay theo tiếng chuông tìm lấy chiếc điện thoại không biết rơi ở nơi nào, thấp thỏm bắt máy.

" Alo, A Hiên..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net