12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tầm Tầm, đã ăn xong chưa?" Tạ Hiên đang trên xe, hắn dùng một tay xoa xoa thái dương, đám phóng viên cùng với đám fan cuồng của Hà Tịnh, làm cho hắn nhức hết cả đầu, hắn cần phải nghe giọng của Vân Tầm mới cảm thấy được an ủi. Giọng của heo béo lúc sáng vẫn bình thường, bây giờ lại khàn như vậy, nghe giống như vừa mới khóc...

" Tầm Tầm, giọng sao vậy?"

Vân Tầm nghe giọng Tạ Hiên, cảm giác chột dạ cùng tội lỗi liền đánh úp lấy hắn, một bàn tay hắn vẫn còn đang bảo vệ hạ bộ khỏi Tạ Du, một bên thì vụng về tránh né câu hỏi của Tạ Hiên " A Hiên... anh ăn... ăn cay... chảy nước mắt, bây giờ anh... về"

Thật là, ăn cay đến nói lắp luôn, Tạ Hiên vừa đau lòng vừa buồn cười, trách hắn " Heo ngốc nhà ai vậy, ăn không được thì đừng ăn, không ăn sợ anh hai mắng anh sao?"

Nhưng Vân Tầm không có đáp lại hắn, đầu bên kia truyền đến tiếng rên ẩn nhẫn, vài giây sau Vân Tầm mới nói chuyện " A... A Hiên... anh cắn trúng môi..."

Tại sao một bữa ăn mà đủ chuyện thế? Tạ Hiên chưa kịp nói chuyện, thì tiếng nói của Tạ Du đã vang lên, có lẽ Tạ Du cũng ăn cay, giọng nói có chút khàn đặc " A Hiên, cậu ta đau quá không nói chuyện được, lát nữa về, em tắt máy đi!"

Nghe tiếng tắt máy, Tạ Du câu môi nhìn lên Vân Tầm, hắn dùng ngón tay khẽ xoa đầu khấc, nhẹ giọng trêu đùa " Vụng trộm với anh vợ, kích thích đến không mềm xuống sao? Tầm! Tầm?"

Vân Tầm rụt người lại, liều mạng lắc đầu " Không có... em... em không cố tình..."

Bộ dạng này giống như là sợ Tạ Du muốn giết hắn vậy. Trong lòng Tạ Du khẽ thở dài, hắn ngồi dậy, tự sửa sang lại quần áo, khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt, giống như người vừa nãy quỳ dưới thân Vân Tầm, là một người khác vậy.

Hắn không thể phủ nhận, hắn ghen, nghe giọng nói và thái độ ỷ lại của Vân Tầm với em trai, lúc trước hắn chỉ cảm thấy kẻ này vô dụng, từ nhỏ Tạ Du đã tự lập, cha mẹ không còn, một mình hắn có thể chống đỡ công ty, hắn không nghĩ một người đàn ông cao to như Vân Tầm tại sao phải ỷ lại Tạ Hiên. Nhưng hắn đã hiểu, Vân Tầm vốn dĩ không cần Tạ Hiên vẫn yên ổn sống, thậm chí có thể sống ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ, chứ không phải chịu đựng Tạ Du hắn, hắn thấy Vân Tầm ỷ lại Tạ Hiên, chẳng qua là do Tạ Hiên cho hắn đủ cảm giác an toàn.

Hắn lại hận, hận Vân Tầm chỉ ỷ lại mỗi Tạ Hiên, hắn so với Tạ Hiên chỉ hơn không kém, tại sao chứ? Hắn không ngại bị ỷ lại, tại sao không lại gần hắn một chút?

Vân Tầm bị thái độ thay đổi chóng mặt của Tạ Du làm đến không biết làm sao. Giây trước thân thiết câu dẫn hắn, giây sau lại biến thành tổng tài cao lãnh. Hắn hút mũi, loay hoay khoá lại quần, đầu óc hắn đơn giản, đối với người đầu óc thâm sâu như Tạ Du, làm sao hắn biết được Tạ Du đang nghĩ gì cơ chứ. Vân Tầm chỉ nghĩ Tạ Du muốn đùa giỡn hắn, muốn hắn cảm thấy khuất nhục mà thôi, hắn cố ép cổ áo cho thẳng, tránh cho Tạ Hiên nghi ngờ, nhỏ giọng nói với Tạ Du " Anh Tạ Du, nếu... nếu không có việc gì, cho.... cho em về"

" Cậu là con ngoan sao? Suốt ngày chỉ nghĩ về nhà. Xuống xe! Nhanh!" Tạ Du nghe Vân Tầm nói lại càng phiền lòng, hắn không nhịn được gằn giọng xuống, nhưng hắn thề, hắn không có ý quát Vân Tầm, như thế nào người này lại giận nữa. Hắn chỉ thấy Vân Tầm cúi đầu không muốn nghe hắn nói, tay nắm chặt đai an toàn, lắc đầu nguầy nguậy " Không xuống!"

Tạ Du híp mắt, áp chế lửa giận, hắn chưa từng nhường nhịn ai đến mức này, vợ chồng nhà này đều quen thói cãi lời hắn hay sao?

" Cậu ăn gan hùm sao? Tôi không nói lại lần hai! Có muốn tôi gọi A Hiên không?"

Người này ngay cả lúc Tạ Hiên đang gọi cho hắn, vẫn còn ngậm lấy hạ thân hắn, còn chuyện gì không muốn làm cơ chứ, Vân Tầm nhịn lấy cảm giác cay cay nơi khoé mũi, cam chịu mà im lặng.

" Vân Tầm, không phải nói đi ăn với tôi sao? Lúc nãy cậu nói mời tôi ăn..."

" Anh Tạ Du..." Vân Tầm hiếm thấy cắt ngang lời hắn, giọng nói đầy bất lực " Đi thôi!"

Bọn họ ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, trời cũng đã về chiều, Vân Tầm mới nhận ra lúc sớm là mình ngu ngốc, nghĩ là trời đã tối, bị Tạ Du lừa xoay quanh.

Ánh nắng hoàng hôn hắt xuống vai của Tạ Du, cơ thể hắn hoàn hảo như một bức tượng thần. Vân Tầm không biết cảm nhận cái đẹp, cũng hiểu rằng Tạ Du rất đẹp, không phải vẻ đẹp yêu dã như của Hà Tịnh, chính là vẻ cuốn hút của đàn ông có quyền có thế, khí tràng của hắn rất mạnh, trời sinh ra là để áp người ta, Vân Tầm nhìn đôi môi đang hé mở của Tạ Du đang nói chuyện với người bồi bàn, Tạ Du dùng tiếng Anh, hắn không hiểu, nhưng âm sắc rất gợi cảm, hắn như nghĩ đến điều gì, đỏ mặt, nhìn xung quanh để xoá tan xấu hổ.

Nơi đây mọi thứ đều rất xa hoa, nhưng lại không có ai ngoài hai người bọn họ, chắc có lẽ là do giá cả quá đắt đỏ đi? Hắn lẩm nhẩm tính trong đầu, một bữa ăn này, chắc sẽ tiêu tốn nửa năm tiền lương của hắn, cũng may bình thường chi phí sinh hoạt hắn đều không tốn một đồng, cũng tích cóp được một ít, nếu không khi thanh toán sẽ rất xấu hổ. Tháng 8 chính là sinh nhật của Tạ Hiên, hắn muốn mua quà cho Tạ Hiên, vẫn luôn suy nghĩ, nhưng có lẽ từ hôm nay phải tiết kiệm lại từ đầu.

Vân Tầm khẽ buồn bã, cho đến khi hắn nhìn thấy món ăn được đưa lên. Tạ Du chỉ động đũa vài cái, sau đó lẳng lặng nhìn Vân Tầm ăn. Miếng thịt bò sánh đỏ đã bị Vân Tầm dày xéo không thành hình, Tạ Du chỉ đành dùng tay ngăn lại động tác của hắn, khoan thai cắt ra từng thớ thịt mọng nước " Ăn đi, không phải A Hiên đã dạy cậu cách dùng dao nĩa hay sao? Thật ngốc!"

Vân Tầm ngượng ngùng cảm ơn hắn, nhưng lại không động vào đĩa thịt. Tạ Du nhíu mày " Sao lại không ăn? Tôi động vào nên cậu không muốn ăn à?"

" Không! Không phải!" Vân Tầm xua tay, em... em không ăn được thịt còn sống, có... có máu!" Miếng thịt beefsteak mỹ vị qua câu nói của Vân Tầm, lại như biến thành thịt sống vừa từ lò giết mổ lấy ra, Tạ Du không nhịn được bật cười, đẩy đĩa thịt qua một bên, chỉ vào phần cá nướng " Ăn cá đi, cho thông minh"

" Em... không biết ăn cá..." Vân Tầm lí nhí.

Khó chiều vậy sao? Cậu ta tròn trịa thế, cứ nghĩ là sẽ dễ ăn lắm chứ.

" Còn không biết ăn gì nữa?" Tạ Du hỏi, miễn cho lần sau lại không ăn được, nghĩ đến còn có lần sau, trái tim không tự chủ được mà vui sướng.

" Hải sản... em... chỉ ăn được mỗi tôm thôi..."

Tạ Du nhìn bàn đầy hải sản, nếu là Tạ Hiên, chắc chắn đã hỏi ý Vân Tầm khi gọi món. Không, em trai hắn hiểu rõ sở thích Vân Tầm như lòng bàn tay, cần gì phải hỏi, chỉ có hắn là không biết gì, lại tự tiện quyết định thay người khác mà thôi.

Tạ Du gọi nhân viên dọn những món trên bàn xuống, bắt đầu gọi món lại, hắn hỏi Vân Tầm "Muốn ăn gì?"

" Em... em... no rồi" Thực đơn toàn tiếng Anh, hắn xem không hiểu, hơn nữa trong ảnh toàn món kiểu Âu, đều không hợp miệng. Nếu gọi món nữa, hắn sợ mình không đủ tiền trả mất. " Anh no chưa?"

" Chưa no! Đi chỗ khác!"

Vân Tầm chưa ăn được gì nhiều, chỉ mới gắp có vài cọng rau. Đều là hắn suy nghĩ không chu toàn, Tạ Du không nghĩ nhiều, gọi thanh toán. Vân Tầm gấp gáp nắm tay hắn " Anh Tạ Du, em... em mời anh!"

Tạ Du nhàn nhạt liếc hắn, không để ý mà trả lời " Không cần, bữa ăn này không vừa lòng, không cần cậu trả"

Thấy thái độ Vân Tầm kiên quyết, hắn liền sát vào tai Vân Tầm nói nhỏ " Không nghe lời, tôi liền hôn cậu ở đây, có muốn không?"

Liền cụp tai ngoan ngoãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net