22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hiên cũng bị Vân Tầm làm cho hồn vía lên mây, hắn chỉ to tiếng một chút, không lẽ Vân Tầm vì giật mình mà ngã chổng vó sao? Hắn chạy vội lại, chồng chén đĩa quăng vội, kêu leng keng.

Mà Tạ Du cũng nghĩ như hắn, Tạ Hiên chưa kịp chạm vào Vân Tầm, đã bị Tạ Du lạnh mặt hất tay, đôi mắt hắn lúc này tràn đầy lo lắng, ôm Vân Tầm vào ngực. Đôi tay Tạ Hiên vẫn giơ giữa không trung, trong lòng hắn lo lắng Vân Tầm, nhưng còn một chuyện khác, Tạ Du khi nào lại thân thiết với Vân Tầm như thế?

Vân Tầm ngồi bệt dưới đất, đau đến nhắm tít mắt lại, Tạ Du đang ở trạng thái nửa quỳ, cằm của hắn vừa vặn ngang với trán của Vân Tầm, tầm mắt đứng từ góc độ của Tạ Hiên, thật giống như là môi Tạ Du vừa chạm vào trán Vân Tầm.

Tạ Hiên lắc đầu, khẽ nhắm mắt lại, có lẽ là hắn nhìn nhầm, đây là anh hai của hắn, còn người kia là chồng của hắn, sao có thể chứ?

Tạ Du vạch xem trán Vân Tầm, hắn theo thói quen mà hôn lên, sau đó mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu lộ liễu. Hắn quay mắt lại, thấy Tạ Hiên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lý trí hắn nói muốn buông tay ra, nhưng đôi tay hắn vẫn cuốn chặt lấy Vân Tầm. Hai người bọn họ không nói lời nào, không khí như đình trệ, Vân Tầm không biết Tạ Du đã đến, cứ nghĩ là Tạ Hiên đang ôm mình, khẽ rầm rì " A Hiên, hình như đầu anh bị sưng rồi". Lúc này đôi tay đang ôm hắn khẽ run run.

Tạ Hiên chuyển mắt sang Vân Tầm, xem như lúc nãy mình nhìn nhầm, không màng đến Tạ Du, vớt Vân Tầm vào ngực mình, lo lắng hỏi hắn " Tầm Tầm đau ở đâu? Mau cho em xem! "

Vân Tầm chỉ lên đỉnh ót " Đây này! Nó u lên rồi... hức... đau..."

Tạ Hiên đau lòng xoa xoa, thổi lên đỉnh đầu của hắn " Em thổi thổi, không đau không đau..."

Bầu không khí giữa hai người họ rất hoà hợp, gắn kết đến không một kẽ hở, Tạ Du vẫn luôn biết điều đó, nhưng bàn tay của hắn cũng không nhịn được mà nắm chặt. Hắn đứng trong ngôi nhà hạnh phúc của em trai, giống như kẻ ngoại lai xâm nhập.

Hắn biết mình rất khốn nạn, hắn từng chia cách bọn họ, Tạ Hiên không phải dễ dàng mà có thể hợp lại với Vân Tầm, mà bây giờ, hắn lại muốn trở thành kẻ thứ ba, dùng bất cứ thủ đoạn nào để quyến rũ người đàn ông của em trai hắn. Thậm chí hắn còn tự trách bản thân không phải song nhi, nếu hắn giống như Tạ Hiên, mang cốt nhục của Vân Tầm, có phải sẽ nhận được càng nhiều sự quan tâm không?

Những suy nghĩ u ám này như dây tầm gửi, sống kí sinh trên người hắn, hút hết lí trí điềm tĩnh của hắn, khiến cho trái tim hắn khô kiệt héo mòn, hắn ghen ghét Tạ Hiên, hắn hận Tạ Hiên độc chiếm Vân Tầm, nhưng hắn cũng hiểu rõ trong lòng Vân Tầm, hắn không hề có chỗ.

Đôi mắt kiên nghị của Tạ Du lúc này lại đầy dữ tợn, oán hận đan xen tội lỗi, hắn cố gắng trấn tĩnh, đánh vỡ cuộc dỗ dành của Tạ Hiên " Được rồi, ăn sáng còn đi làm nữa, cậu ta có phải trẻ con đâu mà em dỗ lắm thế?"

Tạ Hiên hôn hôn Vân Tầm, dẫn hắn vào phòng bếp, lúc nãy Tạ Du còn gấp hơn cả hắn, không lẽ khi đó là nhân cách thứ hai của hắn à?

Vân Tầm cũng phát hiện sự có mặt của Tạ Du, nhớ đến lúc mình làm nũng với Tạ Hiên đã bị Tạ Du thấy hết, đỏ mặt chào hỏi hắn, im lặng ăn canh.

Bầu không khí lúc này yên tĩnh lạ thường, Tạ Hiên không thể ngừng suy nghĩ về hình ảnh lúc nãy, hắn thoáng nhìn qua trán Vân Tầm, bé ngoan của hắn có phải vừa bị người ta hôn không?

Tạ Hiên biết Tạ Du rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác. Huống chi, Tạ Du từng rất chán ghét Vân Tầm, bây giờ mối quan hệ có cải thiện, nhưng không thể nào lại có thể thân mật như thế được. Hắn không muốn nghĩ sai lệch cho Tạ Du, nhưng giác quan bí ẩn nào đó nói cho hắn biết, Tạ Du không bình thường. Vân Mộ bị ngã hắn cũng chưa từng lo lắng như vậy mà. Tạ Hiên thoáng nhìn qua Tạ Du ngồi phía đối diện, anh trai của hắn, vẫn ưu nhã tự phụ, hắn ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt lại nghiêm túc như ngồi trên bàn họp.

Chắc có lẽ dạo này căng thẳng quá nên hắn nghĩ vẩn vơ, Tạ Hiên tự trấn định. Hắn thấy Vân Tầm ăn no, đưa tay sang xoa bụng hắn, mỉm cười " Tầm Tầm no rồi sao? Có còn đau không? Hay hôm nay nghỉ nhé?"

Vân Tầm lau miệng, lắc lắc đầu " Anh không sao!"

" Ừm, có gì anh gọi em nhé, còn để bị thương là em nhốt anh ở nhà luôn!" Hắn chỉ mũi Vân Tầm, nhẹ giọng nhắc nhở.

" Hừ hừ!" Vân Tầm hừ hắn, hắn còn nhớ rõ mối thù đêm qua Tạ Hiên không cho hắn sờ ngực đây!

Tạ Hiên dọn chén, thấy vậy liền bật cười, ghé vào tai hắn nói nhỏ " Có anh hai ở đây, đừng giận em, tối em bù cho anh nhé, bé ngoan!"

Không biết xấu hổ! Vân Tầm đỏ mặt, để bớt lúng túng, hắn đứng dậy giúp Tạ Hiên dọn chén. Khi hắn tình cờ nhìn sang phía Tạ Du, phát hiện ra Tạ Du đang nhìn mình trừng trừng, khí tràng lạnh thấu xương, hắn hoảng hốt, lưng đều đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt như ngọc của Tạ Du như hồ băng tĩnh lặng, mà hắn là con gấu béo tung tăng đi dạo, không biết rằng lớp băng kia rất mỏng, kết quả bị nhấn chìm dưới hồ băng, càng giãy dụa càng chìm sâu xuống đáy.

Vân Tầm không biết diễn tả, hắn chỉ cảm thấy Tạ Du giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Và điều này đã được chứng minh bằng việc môi hắn bị Tạ Du cắn đến chảy máu khi chiếc xe vừa rời khỏi tầm mắt của Tạ Hiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net