23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh... Anh Tạ Du... Đau..."

Vân Tầm đẩy đẩy ngực hắn, Tạ Du vừa rời khỏi, hắn liền thở hồng hộc, như muốn lấy lại dưỡng khí mà Tạ Du vừa cướp mất.

Tạ Du thuận thế vỗ lưng Vân Tầm, hắn khẽ nâng cằm Vân Tầm, môi có chút trầy, còn bị rướm máu, hắn đau lòng dùng đầu lưỡi khẽ liếm, đều tại hắn tức giận quá mức nên không kiềm chế được mà dùng sức cắn.

" Hết đau chưa?" Tạ Du hỏi hắn.

" Rồi... Rồi ạ!" Hắn vò vò góc áo, lí nhí trả lời. Tạ Du chê hắn ghê tởm, mà bây giờ lại liếm hắn không ngừng, cảm giác kì lạ này thật sự rất khó tả.

Tạ Du xoa đầu hắn, trên đỉnh đầu quả thật đã sưng một u to tướng, Vân Tầm khẽ hít hà, cũng không dám kêu đau nữa, lúc sớm hắn bị người ta thấy mình làm nũng, bây giờ mất mặt, cố gắng nhịn đau, để Tạ Du không hiểu lầm hắn là kẻ yếu đuối không thể gánh vác gia đình.

" Sao cậu không kêu đau, lúc nãy làm nũng với em trai tôi hăng say lắm mà? Hay là tôi không đủ tư cách để cậu làm nũng? Hửm?" Ngữ khí của hắn lúc này chua ngoa như tiểu tam ghen ngược với chính thất, dấm đổ từng thùng từng thùng lớn. Âm cuối còn cố tình kéo dài âm điệu, Tạ Du biết đây là vì ghen, nhưng Vân Tầm thì không hiểu, hắn chỉ thấy Tạ Du như bà mẹ chồng chua ngoa cay nghiệt, đang tìm cách chì chiết đứa con dâu nhỏ bé đáng thương là hắn?

Hắn uốn lưỡi bảy lần, muốn tìm cách nói để vừa ý Tạ Du, nhưng suy nghĩ một hồi, lại chỉ lắp bắp có vài từ vô nghĩa " Không ...có, em... không có làm nũng..."

Tạ Du hừ một tiếng " Quỷ làm nũng, quỷ nói lắp! Cậu biết làm nũng còn hơn Mộ Mộ nữa!"

Hắn nói một tiếng, liền một lần bóp đôi má tròn đang xụ xuống của Vân Tầm, Tạ Du luôn miễn nhiễm với những thứ đáng yêu, những nghệ sĩ dưới trướng hắn, dù nam hay nữ, có xinh đẹp như trích tiên giáng thế, chỉ cần làm nũng trước mặt hắn, hắn liền hạ bọn họ một bậc, công ty của hắn là nơi làm việc, sự đáng yêu của bọn họ nên thể hiện trước fan hâm mộ, chứ không phải trước mặt ông chủ, những hành động mà bọn họ cho là ngốc nghếch đáng yêu, hắn đều thấy bọn họ làm ra vẻ, giống như một vai hề lố bịch. Nhưng bây giờ mỗi hành động của Vân Tầm, đều làm cho nơi góc cạnh nhất trong tim hắn cũng hoá nên mềm mại.

Hắn nhớ lại câu nói lúc sáng của Tạ Hiên, khẽ gõ nhẹ vô lăng, trong lòng cũng có chút suy đoán. Hắn không cố ý che giấu ánh mắt với Vân Tầm, Tạ Hiên nghi ngờ cũng không có gì lạ, điều hắn lo sợ là Vân Tầm vì Tạ Hiên mà sẽ không do dự vứt bỏ hắn. Dù sao, bọn họ đã có với nhau một đứa con, mà Vân Mộ là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, cũng minh chứng cho sự tàn nhẫn chia rẽ của Tạ Du.

---------

Tạ Hiên đứng ngoài cửa xe, nhìn Vân Tầm ngồi vào ghế phụ của xe, khẽ nhíu mày, hắn cũng không nói gì với Vân Tầm, chỉ có chút ý tứ mà nhìn Tạ Du " Em giải quyết chuyện này vài ngày nữa thôi, nên vài ngày nữa em sẽ như cũ đưa đón Tầm Tầm, không phiền anh hai nữa! Nếu có thể, em rất muốn Tầm Tầm qua công ty em, anh ấy không có em thì không cẩn thận, hôm qua lại bị thương rồi!"

Tạ Du mím môi, cũng không né tránh ánh mắt của hắn, hắn nhận ra Tạ Hiên đang có ý trách cứ mình để cho Vân Tầm làm công việc không tốt, để hắn bị thương.

" Anh không thấy phiền, em cũng không tiện đường, đưa đón làm gì cho vất vả, anh cũng đối xử không tệ với nhân viên, em đừng lo cậu ấy chịu thiệt, hơn nữa, em phải tôn trọng ý kiến của cậu ấy, phải hỏi xem cậu ấy muốn gì nữa chứ! Muộn rồi, anh đi đây!" Hắn không đợi Tạ Hiên đáp lời, đã rồ ga đi khỏi, Tạ Hiên đứng nhìn đuôi xe cách mình ngày càng xa, trong lòng bức bối lạ thường.

-----------

Vân Tầm thấy Tạ Du lái xe sang con đường khác, lại bắt đầu một nghìn câu hỏi vì sao. Tạ Du mỉm cười, có ý trêu chọc hắn mà xoa xoa bụng " Đi bệnh viện, khám thai!"

Vân Tầm bị hắn doạ cho xanh mặt " Có... Có thai... với... với ai...?"

Tạ Du trừng hắn " Tôi chỉ bị cậu thao, đoán xem con của ai? Bắn nhiều như thế, không mang thai mới là đáng tiếc!"

Vân Tầm lắc đầu đầy kiên quyết " Không... không phải con em!" Hắn không ngốc đến nỗi nhận con của kẻ khác, Tạ Du lên giường với hắn gần nửa năm, nếu có thai bụng cũng đã to lên, còn lần hai chỉ mới hôm qua, đừng hòng lừa hắn. Nếu Tạ Du không bị người khác thao, làm sao có thể mang thai?

" Anh Tạ Du, có một chuyện em phải nói với anh, em... em không nhận con của người khác làm con mình được!" Đôi tay hắn vì ánh mắt sắc lạnh của Tạ Du mà run rẩy, nhưng vẫn kiên định chầm chậm nói ra những phân tích mà hắn tự cho là sắc bén về bào thai mà Tạ Du đang mang. Ánh mắt Tạ Du tối sầm ngay tức khắc, con heo ngu ngốc này, thật tức chết hắn mà! Hắn tăng nhanh tốc độ xe, mặc cho tiếng hô sợ hãi của Vân Tầm, sau đó lại xoay một vòng, thành xe suýt nữa là ma sát với bức tường ven đường, mặt đường cũng nổi lên một lớp bụi đen. Tạ Du đột ngột thắng gấp, Vân Tầm cũng bị sợ, một lúc sau mới mở mắt ra, nhưng hắn thấy Tạ Du đầy phẫn nộ đưa tay lên, liền sợ hãi nhắm mắt lại, Tạ Du có phải bị hắn nói trúng, nên giận quá hoá rồ, muốn giết hắn hay không?

Cú tát trong dự định cũng không có rơi xuống, Tạ Du chỉ véo má hắn, trong giọng nói là tan nát cõi lòng, cũng sự phẫn nộ đang ghìm nén " Cậu tự cho mình thông minh sao? Cậu quên tôi là đàn ông, sẽ không mang thai sao?"

Vân Tầm ồ lên, hắn khi nãy vì quá bất ngờ, hắn thực sự không nhớ. Hắn mới nhận ra Tạ Du chỉ muốn trêu chọc hắn, mà hắn lại nói những lời động đến tự tôn của người ta, chẳng trách Tạ Du nổi điên lên.

Vân Tầm hiếm thấy mà chủ động nắm tay Tạ Du, hắn như người bạn nhỏ lắc lắc cánh tay Tạ Du, chủ động nhận lỗi. " Em xin lỗi, anh ...Tạ Du... em... không... không nên hiểu lầm anh..."


Tạ Du liếc hắn một cái, lửa giận cũng chưa dập tắt. Vừa ngốc vừa đần, đùa với hắn kết quả bản thân lại là người chuốc bực vào người, cũng không nỡ đánh không nỡ mắng, hắn tự thề sẽ không bao giờ trêu chọc Vân Tầm nữa, bởi vì kẻ ngốc này không hề phân biệt được lời nói thật và lời nói đùa.

Vân Tầm thấy hắn im lặng, liền câm miệng lại, miễn cho Tạ Du lại chê hắn phiền.

Vân Tầm và Tạ Hiên không phải không có cãi nhau, những lúc Vân Tầm làm sai, hắn sẽ cười hì hì mà hôn lên hai bên má của Tạ Hiên, sau đó Tạ Hiên sẽ bất lực mà ôm lấy thân hình tròn trịa của hắn, lải nhải thêm vài câu, liền hoà nhau. Tạ Du từng nhìn thấy cảnh đó, ấm áp dị thường, hắn cũng muốn Vân Tầm làm thế với mình, liền im lặng chờ đợi. Nhưng Vân Tầm cũng đang yên lặng chờ đợi hắn hết giận.

Tạ Du mất kiên nhẫn, quả nhiên tên ngốc này không thể tự ngộ ra được gì cả mà. Hắn híp mắt nhìn Vân Tầm " Bình thường cậu dỗ A Hiên thế nào? Liền làm thế cho tôi xem!" Thứ gì Vân Tầm làm cho Tạ Hiên, hắn cũng muốn có.

Vân Tầm khẽ rụt người, xoắn xuýt nhìn hắn " Anh Tạ Du, chúng ta... không thể thân thiết như vậy được..."

" Cái gì không được, vậy khi nãy tôi vừa hôn con heo hả? Khi nãy tay cậu còn luồn vào áo của tôi cơ mà, Tầm!Tầm!"

" Em... em đã rút lại rồi mà..." hắn không có tự tin mà đáp lời. Hắn chỉ theo thói quen khi hôn sẽ xoa ngực Tạ Hiên, đó chỉ là bản năng của đàn ông, khi nhớ ra đối phương là anh vợ, hắn đã kịp thời rút lại rồi mà...

" Hoặc làm hoặc tôi cho cậu tận hưởng cảm giã xoay xe lần nữa!"

Vân Tâm lắc đầu, hắn vẫn còn nhớ cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn ngược lên đầu, khẽ tiến lại hôn vào má của Tạ Du.

Mày Tạ Du giãn ra, trong đôi mắt đầy ngọt ngào thoả mãn, ngu ngốc cũng có chỗ tốt, rất dễ lừa.

Hắn lật người, cởi nút áo sơ mi, nở nụ cười mê hoặc, đè Vân Tầm xuống ghế, đùi hắn quấn quanh hông Vân Tầm, khẽ đung đưa cơ thể, bộ bị của Vân Tầm ở trạng thái bán cương, cạ vào hậu huyệt sưng đỏ của hắn, cách hai lớp quần, vừa đau đớn vừa kích thích, môi lưỡi giao triền, lời nói nỉ non giữa kẽ môi " Tầm Tầm, phía dưới của tôi rất đau, mau mau tiến vào xem cho tôi với..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net